Huyền Động Thiên Nhai
-
Chương 56: Trên đường gặp phải một ả đần độn
Tịch Thành ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tần Tình, gằn từng chữ: “Với ta mà nói, chỉ cần cùng bạn bè vui vẻ trải qua những ngày tiêu dao khoái hoạt là đủ rồi. Ta không biết cô đã từng gặp phải chuyện gì, cũng không có hứng thú biết, cô muốn xưng bá giang hồ cũng tốt, giết tận diệt tuyệt thế gian này cũng tốt, đó đều là chuyện của cô mà không có chút quan hệ gì với ta. Tốt nhất cô đừng nên có ý đồ kéo ta xuống nước.”
Thấy vẻ mặt Tần Tình âm tình bất định, Tịch Thành chợt cười, tiếp tục nói: “Huống chi, cô thật sự cho rằng với võ công của mình mà có đủ tư cách xưng bá giang hồ sao? Haha, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nghe nguyện vọng của Tịch Thành, Tần Tình cười, trên mặt không hề che giấu sự châm chọc. Thì ra cô gái trước mắt này cũng hồn nhiên như cô ta hồi trước, hi vọng có thể có một đám bạn bè đồng sinh cộng tử, uống rượu ca hát, trường kiếm thiên nhai. Rồi kết quả thì sao? Bởi vì một thanh chủy thủ thượng phẩm cùng một quyển tuyệt học võ công, đám bạn bè bình thường luôn xưng huynh gọi đệ xưng bằng đạo hữu lại chĩa kiếm vào cô, tập thể vây bức cô ta giao ra bí kíp võ công và chủy thủ, nếu cô ta không đồng ý sẽ luân bạch về 0 cấp. Mà càng đáng buồn hơn là, người cô ta thích nhiều năm trời cũng bảo cô giao đồ ra.
Đấy không phải đều bạn bè sao? Đấy không phải là người yêu sao? Tùy ý bán đứng, đâm sau lưng, thứ bạn bè này đáng giá được bao nhiêu tiền?
Nếu không phải một đám chó má tên là ‘bạn bè’ này, trên giang hồ làm sao lại chết đi một Tần Tình đơn thuần thiện lương mà tăng thêm một nhân vật Huyết y tiên tử?
Tần Tình cười khổ, trên mặt thêm ít thương cảm, nhưng sau đó nhanh chóng biến thành quyết tuyệt, híp mắt nói với Tịch Thành: “Có lẽ, ta giết bạn cô rồi cô mới chịu nhìn ta.” Khóe miệng thì treo một nụ cười như có như không.
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác như không khí ngưng đọng, sát khí nhất thời lan tỏa khắp cả khu vực.
Tần Tình vốn cho rằng, cô ta nói như vậy thì Tịch Thành sẽ sợ hãi, ít nhất cũng sẽ tức giận, không nghĩ tới Tịch Thành chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, sau đó càng bình tĩnh hơn nói với cô ta: “Cô có thể thử xem, đến lúc đó ta sẽ khiến cho danh hiệu ‘Huyết y tiên tử’ này biến mất hoàn toàn trên giang hồ.” Dứt lời, Tịch Thành rời đi mà chả thèm ngoái đầu nhìn lại.
Tần Tình ngẩn người, cô ta thật sự không cảm giác được một chút dao động nào trong cảm xúc của cô gái trước mặt, khuôn mặt bình tĩnh ấy cứ như ao tù nước đọng, không có chút gợn sóng. Nhưng mà từ đáy lòng cô ta cảm giác được một thứ gì đó rung động khiến cho người ta trống ngực đập thình thịch, dường như mỗi chữ mỗi câu bình thản như mặt nước ấy lại ẩn chứa sự kiên định cùng quyết tiệt làm người ta hít thở không thông.
Trong cái khoảnh khắc ấy, không cần xuất thủ, không cần so chiêu, nhưng cô ta tin tưởng, nếu thật sự cô ta tổn thương đến bạn bè của cô ấy, cô gái dần đi xa trước mắt nhất định sẽ khiến cô ta không thể tiếp tục tồn tại trên giang hồ này.
Cô ta không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng không thể phủ nhận là, tim cô ta đến lúc này vẫn đập loạn nhịp. Trực giác nói cho cô ta biết, không thể hạ thủ với cô gái này. Không có lý do gì, cô ta chỉ cảm thấy như vậy thôi.
Đợi Tịch Thành đi xa, Tần Tình vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, trong miệng thì cứ thì thào thì thầm: “Bạn bè sao? Trên đời này thật sự có bạn bè sao?” Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười.
Mà hôm đó trên diễn đàn xuất hiện một bài post, tiêu đề là [Huyết y tiên tử đại chiến Tịch Thành Điện Hạ! Nữ nhân tội gì làm khó xử nữ nhân!], xem ra người biên soạn là người chơi vốn bị sát khí của Tần Tình làm cho bất tỉnh, sau đó Tịch Thành gia nhập làm giảm bớt áp lực mà thức tỉnh.
Bài post miêu tả kỹ càng tình trạng đối lập cũng như chiến đấu giữa hai người, cũng đưa ra nhiều phán đoán. Tỷ như chia của không đều, tỷ như tranh giành tình nhân, tỷ như hai người vốn là bách hợp nhưng phát sinh tình biến khiến cho yêu quá hóa hận trở mặt thành thù… Ngôn ngữ sắc bén, lời nói khẩn thiết làm cho người ta nghe thấy mà ‘lồng ngực trống trải’, thật là trò cười cho đám bát quái rảnh rỗi sinh nông nỗi.
May mắn Tịch Thành không có thói quen dạo diễn đàn, bằng không vị nhân huynh viết bài post này nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Nhưng mà, chuyện này để sau hẵng nói.
~//~//~//~//~
Qua nhiều lần hỏi thăm, Tịch Thành rốt cục đã đến được trước cửa Thịnh Thế Lâu Thai. Bốn chữ ‘Thịnh Thế Lâu Thai’ trên cửa phiêu dật tiêu sái lại không mất đi một phần mỹ lệ, nghe nói đây là do bà chủ Thịnh Thế mất không ít tài lực mới mời được chuyên gia thư pháp nổi tiếng đương thời là Hàn Tử Thành tự mình đề bút.
Nhưng là đây cũng chả liên quan gì đến Tịch Thành, cô tới đây cùng lắm chỉ là đến tìm Tiêu Lãnh mà thôi.
Bước vào cửa, đập vào mắt quả nhiên là sự xa hoa và tráng lệ vô cùng, so với tưởng tượng của Tịch Thành còn cao hơn một bậc. Nhìn lại thì nơi này không giống tửu lâu mà giống với cái ổ ăn chơi trác táng tiêu tiền đu gái đẹp. Song nơi này thật sự không có dính líu gì với kỹ viện, thật sự chỉ là một tòa tửu lâu mà thôi.
“Mời khách quan vào trong. Xin hỏi đi mấy người? Là ở lầu một an vị hay là phòng ở lầu hai?” Tiểu nhị tiến lên tiếp đón nhưng trên mặt không phải là sự nhiệt tình mà có chút run rẩy.
Người chơi? Người chơi này lại đến đây làm Tiểu nhị? Tịch Thành vạn phần không hiểu, cuối cùng cũng chỉ cảm thán, ham thích của người này thật đặc biệt.
“Lầu hai Yên Vũ Các, có người chờ.” Tịch Thành báo ra tên phòng.
“Tốt, mời theo tôi.” Tiểu nhị đi trước dẫn đường, đưa Tịch Thành đến trước phòng Yên Vũ Các.
Vừa bước vào phòng, Tịch Thành liền nghe thấy Tiêu Lãnh oán niệm: “Tịch Thành, rốt cục bà cũng chịu đến. Chúng tôi chờ bà đến hoa cúc cũng tàn. Tàn Dạ đều đến dây rồi mà sao bà vẫn chưa tới, đừng nói cho tôi là bà đi ăn cơm rồi mới đến nha.”
Tịch Thành giương mắt nhìn quanh, phát hiện trong phòng ngoại trừ Tiêu Lãnh còn có những người khác, Tàn Dạ, Hàn Nha, Hoa Tưởng Dung, Thương Thiên Dĩ Tử, Phong Khinh Lưu Vân, Vũ Khuynh Thành, Tô Túy, Hữu Khuyết, Bất Khí, Giang Sơn Vô Cực và có hai người cô không biết.
“Cô đi đâu vậy?” Tàn Dạ tò mò hỏi. Dù sao Tịch Thành đi sớm hơn hắn, mà hắn đưa Tiêu Tương Vũ Hề về đến Cầm Kiếm Sơn Trang rồi mới chạy qua đây, vậy mà Tịch Thành vẫn chưa đến, điều này khiến hắn rất tò mò.
“Trên đường gặp phải một ả đần độn.” Tịch Thành thuận miệng trả lời. Ở trong lòng cô, loại người như Tần Tình với đần độn cũng chẳng mấy khác biệt. Mỗi ngày đều đòi xưng bá giang hồ, chỉ số thông minh của người này quả thực chính là siêu cấp tàn phế.
Gặp Tiêu Lãnh liếc mắt nhìn cô, Tịch Thành không thèm quan tâm, hỏi: “Sao mọi người đều ở đây?”
“Tất cả đều bị Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu ám sát qua.” Tiêu Lãnh bắt đầu trở nên nghiêm túc, mắt hơi nhíu lại.
“Đã lâu không gặp.” Một người trong số đó đứng lên, đưa tay ra muốn bắt tay với Tịch Thành.
“Phong Khinh Lưu Vân?” Gặp người này gật đầu, Tịch Thành nói tiếp: “Quả thật đã lâu không gặp, từ khi từ biệt nhau ở Tân Thủ thôn đến giờ vẫn chưa gặp lại đúng không?”
Phong Khinh Lưu Vân gật gật đầu.
“Anh cũng bị ám sát?” Tịch Thành tò mò.
“Ừ, nhưng mà bọn họ không thành công.” Phong Khinh Lưu Vân bất đắc dĩ nhún vai.
“Còn hai vị này là?” Tịch Thành lại chuyển hướng sang hai người mà cô không biết, hỏi.
“Tôi là Thiên Nhai Tẩu Thiên Nhai, cô cứ gọi Thiên Nhai là được rồi.” Thiên Nhai mỉm cười, cười xán lạn như ánh mặt trời.
“Oán Diêu Dạ.” Cô gái còn lại cũng mở miệng, nhưng mà ngữ khí thì lạnh như băng. Tịch Thành tin tưởng, cô ta thuộc loại người nếu không cần thiết mở miệng thì tuyệt đối sẽ không đi lãng phí nước miếng.
Tịch Thành gật đầu tỏ vẻ lễ phép, hỏi tiếp Tiêu Lãnh: “Nói kỹ càng một chút, ông bị xử lý như thế nào?”
Tiêu Lãnh sầm mặt xuống, quả thật hắn bị rớt một cấp, nhưng cái câu ‘bị xử lý’ của Tịch Thành khiến hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng mà Tiêu Lãnh cũng là người thông minh, biết lúc này không thể đi tranh luận với Tịch Thành, bằng không nhất định sẽ bị thuyết giáo, cho nên hắn thở dài, nói: “Cùng uống trà với Thương Thiên ở trà lâu, không nghĩ đột nhiên bị đánh lén. Hừ, bị xử lý trong chính trà lâu nhà mình, còn là trước mặt nhiều người như vậy, ông chủ ta đây thật đúng là thất bại.” Tiêu Lãnh hí mắt, hiển nhiên là đang cưỡng chế phẫn nộ.
“Còn mấy người thì sao?” Tịch Thành cũng cảm thấy sự tình hơi khó giải quyết, trầm giọng hỏi những người còn lại.
“Cũng không khác biệt lắm, đều là bỗng nhiên bị đánh lén, chẳng qua tôi, Thương Thiên, Lưu Vân, Tàn Dạ, Bất Khí và Hữu Khuyết đều không đắc thủ, mà Tiêu Lãnh, Hoa Tưởng Dung, Vũ Khuynh Thành, Thiên Nhai, Oán Diêu Dạ, Tô Túy và Giang Sơn Vô Cực đều bị giết 1 cấp.” Hàn Nha có chút đăm chiêu trả lời.
“Ngay cả Tô Túy cũng bị?” Tịch Thành cảm giác có chút kỳ quái. Nếu nói chuyện này nhằm vào cô, lại có Thiên Nhai và Oán Diêu Dạ là người cô không biết. Nhưng nếu nói chuyện này không phải nhắm vào cô, cô lại có loại ảo giác mình trở thành bia ngắm. Quả nhiên là rất kỳ quái.
“Tôi cùng Tô Túy lúc trở về thì gặp đánh lén, võ công hai người đều kém xa thích khách, căn bản vừa chạm mặt đã bị xử lý.” Giang Sơn Vô Cực yếu nhược nói, dường như việc này làm cho hắn cảm thấy rất đáng sợ.
“Tôi cũng gặp, vốn là đưa Tiêu Tương về Cầm Kiếm Sơn Trang, không nghĩ tới nửa đường đã bị chặn giết. Hiện tại Cô Cầm bị trọng thương, hai người đi theo không biết tên chỉ nhất chiêu đã bị giây sát. Sau đó bị tôi giải quyết. Đây đã là lần thứ hai.” Ánh mắt Tàn Dạ lóe lên chút nguy hiểm, thoạt nhìn hẳn là tức giận cũng không nhẹ. Nói lại, việc này rơi trúng đầu ai thì người đó đều sẽ cực kỳ phiền chán, tức giận thôi.
“Ta nhớ từng nghe Tô Túy nói, nếu ám sát thất bại, trong vòng 1 năm Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu sẽ không nhận những ủy thác có liên quan đến người này, vậy tại sao Tàn Dạ lại bị tập kích hai lần? Hoặc là, lần thứ hai là bọn họ hướng đến Tiêu Tương Vũ Hề?” Tịch Thành ngày càng không rõ phong cách làm việc của Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu.
Tất cả mọi người âm thầm suy nghĩ không nói gì.
“Đúng rồi, làm sao mà biết do Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu làm? Không thể do tổ chức khác làm sao?” Tịch Thành đột nhiên lên tiếng.
Hàn Nha chỉ vào quần áo trên người, lại chỉ vào vị trí trước ngực: “Quần áo. Sát thủ trong Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu ăn mặc thống nhất, quần áo thuần màu đen, trên ngực có hai chữ Giang Sơn màu vàng lợt.”
“Hừ! Đúng là có tổ chức có kỷ luật!” Tịch Thành hừ lạnh một tiếng, nói: “Hiện tại không biết sự việc lần này là do Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu nhận ủy thác hay tự chủ hành động. Nhưng mà, bất luận là loại nào, người đứng đằng sau đều mưu đồ quá nhiều rồi.”
Tiêu Lãnh, Hàn Nha, Thương Thiên, Tàn Dạ, Hữu Khuyết, Bất Khí, Tô Túy, Hoa Tưởng Dung cùng Vũ Khuynh Thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tịch Thành, ánh mắt tựa hồ đều mang theo nghi vấn. Thấy Tịch Thành nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, đám người tự giác không hỏi thêm bất cứ điều gì.
“Hiện tại kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, tư liệu không nhiều tình báo là không đủ, trước mắt chỉ có thể cẩn thận ứng phó, phòng bị nhiều hơn.” Hiện tại loại tình huống này, cho dù là Tịch Thành cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Huống chi, nhiều người như vậy, người duy nhất không gặp phải ám sát chính là cô!
“Cũng tốt, mọi người đều hãy thêm nhau bạn tốt, nếu sau này gặp lại chuyện như vậy thì báo cho nhau biết. Nếu ai cần đến trợ giúp, mọi người cũng đều tận lực chạy qua giúp đỡ. Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu thế tới rào rạt, hơn nữa lại là đánh lén chứ không phải quang minh chính đại ứng chiến, nếu chúng ta tự mình chiến đấu riêng rẽ, không chừng sẽ bị đánh tan. Lúc này, vẫn là tận lực dồn lại thành đoàn thôi.” Tiêu Lãnh tuy là lại không cam tâm, cũng không thể không tạm thời nhịn xuống cục tức này. Hi vọng là, đám lén lút Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu không cần rơi vào tay hắn là được rồi.
Tô Túy đứng dậy, liếc nhìn Tịch Thành, nói: “Trước mắt thì cứ như vậy đi. Tôi đây đi trước, trở về thông tri bang chủ một tiếng.”
“Tôi đi cùng anh. Vừa vặn có chút tình báo muốn mua.” Giang Sơn Vô Cực cũng lên tiếng.
“Tôi cùng Diêu dạ đi trước, có việc cứ liên lạc một tiếng.” Thiên Nhai dẫn Oán Diêu Dạ ra cửa.
Lúc này ai cũng không chú ý tới, trong ánh mắt Oán Diêu Dạ lóe lên sự rét lạnh.
Oán Diêu Dạ, Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu thủ tịch kim bài sát thủ, chuyên dùng – HUYỀN!
Huyết y tiên tử Tần Tình biết thân phận của cô ta là vì đã từng giao thủ. Nhưng đám người Tịch Thành thì hoàn toàn không biết gì về cô ta.
Chân chân chính chính hoàn toàn không biết gì cả
Thấy vẻ mặt Tần Tình âm tình bất định, Tịch Thành chợt cười, tiếp tục nói: “Huống chi, cô thật sự cho rằng với võ công của mình mà có đủ tư cách xưng bá giang hồ sao? Haha, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nghe nguyện vọng của Tịch Thành, Tần Tình cười, trên mặt không hề che giấu sự châm chọc. Thì ra cô gái trước mắt này cũng hồn nhiên như cô ta hồi trước, hi vọng có thể có một đám bạn bè đồng sinh cộng tử, uống rượu ca hát, trường kiếm thiên nhai. Rồi kết quả thì sao? Bởi vì một thanh chủy thủ thượng phẩm cùng một quyển tuyệt học võ công, đám bạn bè bình thường luôn xưng huynh gọi đệ xưng bằng đạo hữu lại chĩa kiếm vào cô, tập thể vây bức cô ta giao ra bí kíp võ công và chủy thủ, nếu cô ta không đồng ý sẽ luân bạch về 0 cấp. Mà càng đáng buồn hơn là, người cô ta thích nhiều năm trời cũng bảo cô giao đồ ra.
Đấy không phải đều bạn bè sao? Đấy không phải là người yêu sao? Tùy ý bán đứng, đâm sau lưng, thứ bạn bè này đáng giá được bao nhiêu tiền?
Nếu không phải một đám chó má tên là ‘bạn bè’ này, trên giang hồ làm sao lại chết đi một Tần Tình đơn thuần thiện lương mà tăng thêm một nhân vật Huyết y tiên tử?
Tần Tình cười khổ, trên mặt thêm ít thương cảm, nhưng sau đó nhanh chóng biến thành quyết tuyệt, híp mắt nói với Tịch Thành: “Có lẽ, ta giết bạn cô rồi cô mới chịu nhìn ta.” Khóe miệng thì treo một nụ cười như có như không.
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác như không khí ngưng đọng, sát khí nhất thời lan tỏa khắp cả khu vực.
Tần Tình vốn cho rằng, cô ta nói như vậy thì Tịch Thành sẽ sợ hãi, ít nhất cũng sẽ tức giận, không nghĩ tới Tịch Thành chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, sau đó càng bình tĩnh hơn nói với cô ta: “Cô có thể thử xem, đến lúc đó ta sẽ khiến cho danh hiệu ‘Huyết y tiên tử’ này biến mất hoàn toàn trên giang hồ.” Dứt lời, Tịch Thành rời đi mà chả thèm ngoái đầu nhìn lại.
Tần Tình ngẩn người, cô ta thật sự không cảm giác được một chút dao động nào trong cảm xúc của cô gái trước mặt, khuôn mặt bình tĩnh ấy cứ như ao tù nước đọng, không có chút gợn sóng. Nhưng mà từ đáy lòng cô ta cảm giác được một thứ gì đó rung động khiến cho người ta trống ngực đập thình thịch, dường như mỗi chữ mỗi câu bình thản như mặt nước ấy lại ẩn chứa sự kiên định cùng quyết tiệt làm người ta hít thở không thông.
Trong cái khoảnh khắc ấy, không cần xuất thủ, không cần so chiêu, nhưng cô ta tin tưởng, nếu thật sự cô ta tổn thương đến bạn bè của cô ấy, cô gái dần đi xa trước mắt nhất định sẽ khiến cô ta không thể tiếp tục tồn tại trên giang hồ này.
Cô ta không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng không thể phủ nhận là, tim cô ta đến lúc này vẫn đập loạn nhịp. Trực giác nói cho cô ta biết, không thể hạ thủ với cô gái này. Không có lý do gì, cô ta chỉ cảm thấy như vậy thôi.
Đợi Tịch Thành đi xa, Tần Tình vẫn cứ đứng nguyên tại chỗ, trong miệng thì cứ thì thào thì thầm: “Bạn bè sao? Trên đời này thật sự có bạn bè sao?” Cô ta miễn cưỡng nở nụ cười.
Mà hôm đó trên diễn đàn xuất hiện một bài post, tiêu đề là [Huyết y tiên tử đại chiến Tịch Thành Điện Hạ! Nữ nhân tội gì làm khó xử nữ nhân!], xem ra người biên soạn là người chơi vốn bị sát khí của Tần Tình làm cho bất tỉnh, sau đó Tịch Thành gia nhập làm giảm bớt áp lực mà thức tỉnh.
Bài post miêu tả kỹ càng tình trạng đối lập cũng như chiến đấu giữa hai người, cũng đưa ra nhiều phán đoán. Tỷ như chia của không đều, tỷ như tranh giành tình nhân, tỷ như hai người vốn là bách hợp nhưng phát sinh tình biến khiến cho yêu quá hóa hận trở mặt thành thù… Ngôn ngữ sắc bén, lời nói khẩn thiết làm cho người ta nghe thấy mà ‘lồng ngực trống trải’, thật là trò cười cho đám bát quái rảnh rỗi sinh nông nỗi.
May mắn Tịch Thành không có thói quen dạo diễn đàn, bằng không vị nhân huynh viết bài post này nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Nhưng mà, chuyện này để sau hẵng nói.
~//~//~//~//~
Qua nhiều lần hỏi thăm, Tịch Thành rốt cục đã đến được trước cửa Thịnh Thế Lâu Thai. Bốn chữ ‘Thịnh Thế Lâu Thai’ trên cửa phiêu dật tiêu sái lại không mất đi một phần mỹ lệ, nghe nói đây là do bà chủ Thịnh Thế mất không ít tài lực mới mời được chuyên gia thư pháp nổi tiếng đương thời là Hàn Tử Thành tự mình đề bút.
Nhưng là đây cũng chả liên quan gì đến Tịch Thành, cô tới đây cùng lắm chỉ là đến tìm Tiêu Lãnh mà thôi.
Bước vào cửa, đập vào mắt quả nhiên là sự xa hoa và tráng lệ vô cùng, so với tưởng tượng của Tịch Thành còn cao hơn một bậc. Nhìn lại thì nơi này không giống tửu lâu mà giống với cái ổ ăn chơi trác táng tiêu tiền đu gái đẹp. Song nơi này thật sự không có dính líu gì với kỹ viện, thật sự chỉ là một tòa tửu lâu mà thôi.
“Mời khách quan vào trong. Xin hỏi đi mấy người? Là ở lầu một an vị hay là phòng ở lầu hai?” Tiểu nhị tiến lên tiếp đón nhưng trên mặt không phải là sự nhiệt tình mà có chút run rẩy.
Người chơi? Người chơi này lại đến đây làm Tiểu nhị? Tịch Thành vạn phần không hiểu, cuối cùng cũng chỉ cảm thán, ham thích của người này thật đặc biệt.
“Lầu hai Yên Vũ Các, có người chờ.” Tịch Thành báo ra tên phòng.
“Tốt, mời theo tôi.” Tiểu nhị đi trước dẫn đường, đưa Tịch Thành đến trước phòng Yên Vũ Các.
Vừa bước vào phòng, Tịch Thành liền nghe thấy Tiêu Lãnh oán niệm: “Tịch Thành, rốt cục bà cũng chịu đến. Chúng tôi chờ bà đến hoa cúc cũng tàn. Tàn Dạ đều đến dây rồi mà sao bà vẫn chưa tới, đừng nói cho tôi là bà đi ăn cơm rồi mới đến nha.”
Tịch Thành giương mắt nhìn quanh, phát hiện trong phòng ngoại trừ Tiêu Lãnh còn có những người khác, Tàn Dạ, Hàn Nha, Hoa Tưởng Dung, Thương Thiên Dĩ Tử, Phong Khinh Lưu Vân, Vũ Khuynh Thành, Tô Túy, Hữu Khuyết, Bất Khí, Giang Sơn Vô Cực và có hai người cô không biết.
“Cô đi đâu vậy?” Tàn Dạ tò mò hỏi. Dù sao Tịch Thành đi sớm hơn hắn, mà hắn đưa Tiêu Tương Vũ Hề về đến Cầm Kiếm Sơn Trang rồi mới chạy qua đây, vậy mà Tịch Thành vẫn chưa đến, điều này khiến hắn rất tò mò.
“Trên đường gặp phải một ả đần độn.” Tịch Thành thuận miệng trả lời. Ở trong lòng cô, loại người như Tần Tình với đần độn cũng chẳng mấy khác biệt. Mỗi ngày đều đòi xưng bá giang hồ, chỉ số thông minh của người này quả thực chính là siêu cấp tàn phế.
Gặp Tiêu Lãnh liếc mắt nhìn cô, Tịch Thành không thèm quan tâm, hỏi: “Sao mọi người đều ở đây?”
“Tất cả đều bị Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu ám sát qua.” Tiêu Lãnh bắt đầu trở nên nghiêm túc, mắt hơi nhíu lại.
“Đã lâu không gặp.” Một người trong số đó đứng lên, đưa tay ra muốn bắt tay với Tịch Thành.
“Phong Khinh Lưu Vân?” Gặp người này gật đầu, Tịch Thành nói tiếp: “Quả thật đã lâu không gặp, từ khi từ biệt nhau ở Tân Thủ thôn đến giờ vẫn chưa gặp lại đúng không?”
Phong Khinh Lưu Vân gật gật đầu.
“Anh cũng bị ám sát?” Tịch Thành tò mò.
“Ừ, nhưng mà bọn họ không thành công.” Phong Khinh Lưu Vân bất đắc dĩ nhún vai.
“Còn hai vị này là?” Tịch Thành lại chuyển hướng sang hai người mà cô không biết, hỏi.
“Tôi là Thiên Nhai Tẩu Thiên Nhai, cô cứ gọi Thiên Nhai là được rồi.” Thiên Nhai mỉm cười, cười xán lạn như ánh mặt trời.
“Oán Diêu Dạ.” Cô gái còn lại cũng mở miệng, nhưng mà ngữ khí thì lạnh như băng. Tịch Thành tin tưởng, cô ta thuộc loại người nếu không cần thiết mở miệng thì tuyệt đối sẽ không đi lãng phí nước miếng.
Tịch Thành gật đầu tỏ vẻ lễ phép, hỏi tiếp Tiêu Lãnh: “Nói kỹ càng một chút, ông bị xử lý như thế nào?”
Tiêu Lãnh sầm mặt xuống, quả thật hắn bị rớt một cấp, nhưng cái câu ‘bị xử lý’ của Tịch Thành khiến hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng mà Tiêu Lãnh cũng là người thông minh, biết lúc này không thể đi tranh luận với Tịch Thành, bằng không nhất định sẽ bị thuyết giáo, cho nên hắn thở dài, nói: “Cùng uống trà với Thương Thiên ở trà lâu, không nghĩ đột nhiên bị đánh lén. Hừ, bị xử lý trong chính trà lâu nhà mình, còn là trước mặt nhiều người như vậy, ông chủ ta đây thật đúng là thất bại.” Tiêu Lãnh hí mắt, hiển nhiên là đang cưỡng chế phẫn nộ.
“Còn mấy người thì sao?” Tịch Thành cũng cảm thấy sự tình hơi khó giải quyết, trầm giọng hỏi những người còn lại.
“Cũng không khác biệt lắm, đều là bỗng nhiên bị đánh lén, chẳng qua tôi, Thương Thiên, Lưu Vân, Tàn Dạ, Bất Khí và Hữu Khuyết đều không đắc thủ, mà Tiêu Lãnh, Hoa Tưởng Dung, Vũ Khuynh Thành, Thiên Nhai, Oán Diêu Dạ, Tô Túy và Giang Sơn Vô Cực đều bị giết 1 cấp.” Hàn Nha có chút đăm chiêu trả lời.
“Ngay cả Tô Túy cũng bị?” Tịch Thành cảm giác có chút kỳ quái. Nếu nói chuyện này nhằm vào cô, lại có Thiên Nhai và Oán Diêu Dạ là người cô không biết. Nhưng nếu nói chuyện này không phải nhắm vào cô, cô lại có loại ảo giác mình trở thành bia ngắm. Quả nhiên là rất kỳ quái.
“Tôi cùng Tô Túy lúc trở về thì gặp đánh lén, võ công hai người đều kém xa thích khách, căn bản vừa chạm mặt đã bị xử lý.” Giang Sơn Vô Cực yếu nhược nói, dường như việc này làm cho hắn cảm thấy rất đáng sợ.
“Tôi cũng gặp, vốn là đưa Tiêu Tương về Cầm Kiếm Sơn Trang, không nghĩ tới nửa đường đã bị chặn giết. Hiện tại Cô Cầm bị trọng thương, hai người đi theo không biết tên chỉ nhất chiêu đã bị giây sát. Sau đó bị tôi giải quyết. Đây đã là lần thứ hai.” Ánh mắt Tàn Dạ lóe lên chút nguy hiểm, thoạt nhìn hẳn là tức giận cũng không nhẹ. Nói lại, việc này rơi trúng đầu ai thì người đó đều sẽ cực kỳ phiền chán, tức giận thôi.
“Ta nhớ từng nghe Tô Túy nói, nếu ám sát thất bại, trong vòng 1 năm Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu sẽ không nhận những ủy thác có liên quan đến người này, vậy tại sao Tàn Dạ lại bị tập kích hai lần? Hoặc là, lần thứ hai là bọn họ hướng đến Tiêu Tương Vũ Hề?” Tịch Thành ngày càng không rõ phong cách làm việc của Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu.
Tất cả mọi người âm thầm suy nghĩ không nói gì.
“Đúng rồi, làm sao mà biết do Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu làm? Không thể do tổ chức khác làm sao?” Tịch Thành đột nhiên lên tiếng.
Hàn Nha chỉ vào quần áo trên người, lại chỉ vào vị trí trước ngực: “Quần áo. Sát thủ trong Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu ăn mặc thống nhất, quần áo thuần màu đen, trên ngực có hai chữ Giang Sơn màu vàng lợt.”
“Hừ! Đúng là có tổ chức có kỷ luật!” Tịch Thành hừ lạnh một tiếng, nói: “Hiện tại không biết sự việc lần này là do Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu nhận ủy thác hay tự chủ hành động. Nhưng mà, bất luận là loại nào, người đứng đằng sau đều mưu đồ quá nhiều rồi.”
Tiêu Lãnh, Hàn Nha, Thương Thiên, Tàn Dạ, Hữu Khuyết, Bất Khí, Tô Túy, Hoa Tưởng Dung cùng Vũ Khuynh Thành đồng loạt ngẩng đầu nhìn Tịch Thành, ánh mắt tựa hồ đều mang theo nghi vấn. Thấy Tịch Thành nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái, đám người tự giác không hỏi thêm bất cứ điều gì.
“Hiện tại kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, tư liệu không nhiều tình báo là không đủ, trước mắt chỉ có thể cẩn thận ứng phó, phòng bị nhiều hơn.” Hiện tại loại tình huống này, cho dù là Tịch Thành cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt. Huống chi, nhiều người như vậy, người duy nhất không gặp phải ám sát chính là cô!
“Cũng tốt, mọi người đều hãy thêm nhau bạn tốt, nếu sau này gặp lại chuyện như vậy thì báo cho nhau biết. Nếu ai cần đến trợ giúp, mọi người cũng đều tận lực chạy qua giúp đỡ. Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu thế tới rào rạt, hơn nữa lại là đánh lén chứ không phải quang minh chính đại ứng chiến, nếu chúng ta tự mình chiến đấu riêng rẽ, không chừng sẽ bị đánh tan. Lúc này, vẫn là tận lực dồn lại thành đoàn thôi.” Tiêu Lãnh tuy là lại không cam tâm, cũng không thể không tạm thời nhịn xuống cục tức này. Hi vọng là, đám lén lút Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu không cần rơi vào tay hắn là được rồi.
Tô Túy đứng dậy, liếc nhìn Tịch Thành, nói: “Trước mắt thì cứ như vậy đi. Tôi đây đi trước, trở về thông tri bang chủ một tiếng.”
“Tôi đi cùng anh. Vừa vặn có chút tình báo muốn mua.” Giang Sơn Vô Cực cũng lên tiếng.
“Tôi cùng Diêu dạ đi trước, có việc cứ liên lạc một tiếng.” Thiên Nhai dẫn Oán Diêu Dạ ra cửa.
Lúc này ai cũng không chú ý tới, trong ánh mắt Oán Diêu Dạ lóe lên sự rét lạnh.
Oán Diêu Dạ, Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu thủ tịch kim bài sát thủ, chuyên dùng – HUYỀN!
Huyết y tiên tử Tần Tình biết thân phận của cô ta là vì đã từng giao thủ. Nhưng đám người Tịch Thành thì hoàn toàn không biết gì về cô ta.
Chân chân chính chính hoàn toàn không biết gì cả
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook