Hưu Thư Khó Cầu
Chương 81

Kỳ Nhi thấy tôi kinh ngạc nhìn bóng dáng hai người Lý Đình Chính rời đi đến ngẩn người, cho là tôi khó chịu trong lòng, đoạn lặng lẽ nói: “Công chúa, ngài thấy thế nào?”

Tôi hít thở một hơi xong, mới nói: “Nữ nhân, phạm – tiện a…”

Nghe vậy, Kỳ Nhi đờ ra ba giây, mới cười ha ha.

“Công chúa, ngài có thể độ lượng thế là tốt rồi, ta tưởng ngài ở trong Tây viện hoang vắng lâu ngày nên ngốc, rồi nhớ nhung người nào đó ấy chứ!”

Tôi đờ người, oán niệm trừng mắt liếc nhìn Kỳ Nhi một cái.

Nha đầu này, thật sự là càng lúc càng lớn mật. Mấy ngày trước thấy bản công chúa ngồi trong thư phòng nhìn chữ viết của An Lăng Nhiên đến ngẩn người liền hung hăng chế nhạo tôi một phen, mỗi lần tôi chăm sóc mẫu đơn trong viện, cô ấy cũng nhiều lời nhiều lẽ.

Chậc chậc, đúng thật là thói đời càng ngày. Hổ lạc bình dương bị chó khi a!

Tôi đánh lạc hướng nói: “Vương Uyển Dung này, mấy ngày trước còn náo loạn nói tuyệt đối không tin Lý Đình Chính nữa, còn bảo sẽ cắt đứt sạch sẽ với hắn, vậy mà bây giờ lại nhu tình mật ý như thế, ai!”

Đúng thật là y chang như phạm – tiện, nữ nhân sao thì mới khổ vậy đấy chứ?

Kỳ Nhi chống cằm “Ồ” nói: “Sao ta lại cảm thấy câu nói này có chút chua nha? Công chúa, đừng bảo là ngài đang ghen tị nha?”

Tôi đang định mở miệng quở trách, lại đột nhiên ngửi thấy mùi gì khét khét.

“Ngươi khẳng định không phải mùi khét mà là mùi chua à?”

Kỳ Nhi nhíu mày, rõ ràng cũng ngửi thấy mùi.

Phút chốc, Kỳ Nhi liền hô ra tiếng ở sau lưng tôi.

“A! Công chúa, nhà kho bốc cháy.”

“Người đâu rồi, mau đi lấy nước!”

“Đi lấy nước!”

……

Ái chà, quả là lòng người dễ thay đổi!

Bản công chúa thất sủng, bây giờ đến cả cháy cũng chả ai thèm đến giúp, tôi với Kỳ Nhi đứng ở khu đất trống la hét cả buổi trời cũng không thấy ma nào, bất đắc dĩ, tôi đành quấn váy lên, co dò định chạy đi.

Kỳ Nhị vội kéo tôi ngược trở lại nói: “Công chúa, người làm gì thế?”

Tôi mặc kệ Kỳ Nhi, “Cứu hỏa ấy! Đợi người của tiền sảnh tới, chắc kho hàng đã cháy thành tro rồi.”

Kỳ Nhi hét to: “Công chúa bỏ đi, dù sao cũng đều là mấy thứ không đáng giá, cháy thì cứ cháy.”

“Cái gì mà cháy thì cứ cháy, trong đó còn có của hồi môn của ta!”

“Công chúa đừng lo, vàng thật không sợ lửa!”

“Còn có khăn tay Nguyệt Nhi thêu cho ta vào tháng trước!”

“Tiểu thư bụng dạ hiền lành, sẽ không trách ngài đâu. Đợi ngày mai ta giúp ngài đi xin làm lại cái mới.”

Tôi rốt cuộc nổi giận, dùng sức đẩy Kỳ Nhi ra, chống nạnh nói: “Trong đó còn có búi tóc cùng với bức tranh tiểu ngu ngốc tặng cho ta, ai đền cho ta?!”

Nói xong, cả tôi và Kỳ Nhi đều sửng sốt.

Người sau càng kinh ngạc hơn, trợn mắt há hốc mồm dữ hơn, khóe miệng lại hơi giật giật mà lệch sang một bên, tôi cảm thấy, đây có thể coi là điển hình của “Cười trên nỗi đau của người khác.”

Tôi chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, sao lại ngu ngốc đến nỗi bị Kỳ Nhi dụ chứ.

Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ cảm thấy lúc trước tiểu ngu ngốc đối xử rất tốt với tôi, lần này lại thật sự phải là tôi xin lỗi hắn, cho nên bản công chúa hiền lành xinh đẹp nhưng vẫn có chút áy náy, nên định giữ lại bức tranh và mấy búi tóc hắn tặng lúc trước, về sau có cầm hưu thư ra khỏi phủ cũng có cái làm kỷ niệm.

Lúc khóe miệng Kỳ Nhi sắp ngoác tới mang tai, cô ấy nói: “Công chúa nói “Bách Hoa Liên Chi” đúng không? Nếu không… chờ dập tắt lửa rồi, ta cũng đi tìm thiếu gia thỉnh cầu?”

Hai chữ cuối cùng còn kéo dài âm, thay đổi mùi, chọc tôi nổi hết cả da gà.

Tôi không còn lời nào để nói, vì thế dứt khoát xoay người, chạy về phía kho hàng.

Bách hoa liên chi…

Ngay tại lúc này, đám cỏ dại sinh tồn trong lãnh cung Tây viện, là châm chọc đến cỡ nào.

Cho tới bây giờ đều chỉ thấy người mới cười, người cũ khóc.

Tôi cũng giống như Trần hoàng hậu kim ốc tàng kiều kia, đã từng có, chẳng qua là trong hồi ức thôi. Nhưng tôi so với bà ấy còn đáng buồn hơn, hết thảy mọi chuyện là đều do bản công chúa tự mình bày ra.

Kỳ Nhi ở phía sau hét hai tiếng, thấy cản lại không được, vì thế lành lạnh nói: “Nữ nhân, phạm – tiện a!”

Tôi nhắm mắt quyết không dừng bước, nha đầu chết tiệt này, coi bộ phải nên dạy dỗ một phen.

Lần này cô ấy không phải nói Vương Uyển Dung, mà là tôi!

Trong nháy mắt vọt vào kho hàng ngập tràn biển lửa, tôi đột nhiên nhớ tới một câu: Bởi vì chân ái, cho nên phạm – tiện.

Phật nói, A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.

Tôi nói, hết thảy đều là ảo giác, ảo giác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương