Hưu Thư Khó Cầu
-
Chương 59: Ngoại truyện 1.1: Phần của An Lăng Nhiên
Câu hỏi 1: Trước hết, tôi xin thay mặt các bạn độc giả thắc mắc một vấn đề, xin hỏi tiểu ngu ngốc tiên sinh, vì sao ngài lại giả ngu?
An Lăng Nhiên (khuôn mặt mở nụ cười mê người): đầu tiên xin sữa chửa lại một chút từ “Nhiên liệu” (bạn học tiểu ngu ngốc có vẻ rất tự tin vào bản thân, tự nhận bản thân mình là một miếng bánh béo bở, mà các cô gái hai gọi là “Nhiên liệu”), ba chữ ‘tiểu ngu ngốc’ là tên thân mật nương tử tôi gọi tôi, cho nên mọi người tốt nhất nên gọi tôi là “Nhiên Nhiên”. (Tớ cũng không hiểu đoạn này, chẳng biết có liên quan gì tới Nhiên Liệu ở đây, ai hiểu giúp mình với nhé)
Ngoài ra, còn chuyện tôi giả ngu, kỳ thật lý do rất đơn giản —— buộc phải làm vậy.
Phóng viên số 1: Ặc ~ câu trả lời quá chung chung, có thể nói thêm một chút không?
An Lăng Nhiên: Thân bất do kỷ.
Phóng viên số 1: Lại..... tỉ mỉ thêm chút nữa?
An Lăng Nhiên: buộc phải làm vậy.
Phóng viên số 1:.........
An Lăng Nhiên: Sao? Còn chưa đủ rõ ràng sao? Nói rõ ra, thì phải là ~~ thân bất do kỷ ^^.
Phóng viên số 1: tiểu ngu ngốc lại bắt đầu giả điên nữa rồi, tôi thật sự không có cách nào, đành lui lại.
An Lăng Nhiên: Này, không phải đã nói là không được gọi ta là “tiểu ngu ngốc” sao? Nếu nương tử ta nghe thấy sẽ ghen đấy!
Câu hỏi 2: Nhiên Nhiên thân mến, xin hỏi ngươi mấy tuổi bắt đầu giả điên?
An Năng Nhiên: mười hai tuổi.
Phóng viên số 2: Cụ thể là xảy ra chuyện gì thế? (nháy nháy mắt)
An Lăng Nhiên: câu này coi như câu hỏi thứ ba của ngươi, ta có quyền không trả lời.
Phóng viên số 2:...... Tôi cũng thất bại.
Phóng viên số 3: Để tôi thử xem, xin hỏi An Lăng Nhiên đại nhân, năm ngài mười hai tuổi tại sao lại phải giả ngu? Hy vọng ngài có thể kể rõ thời gian cụ thể lúc đó, địa điểm, nhân vật, quá trình xảy ra, kết quả.
An Lăng Nhiên: Thời gian, lúc bản thế tử mười hai tuổi; địa điểm, Mộ Vân Sơn; nhân vật, ta, nương ta, bà vú, còn có nha hoàn, lão bà tử, thị vệ cùng với một đám N thích khách đến ám sát ta…etc.; quá trình xảy ra, ta rớt xuống vách núi; kết quả, ta được cứu, sau đó ta khờ. (Chú ý, là khờ nhá!)
Câu hỏi 4: Ngài có vẻ rất thích Liêm Chi đồng hài, đã từng quen biết trước đó sao?
An Năng Nhiên: Đúng vậy, bọn ta không chỉ vừa gặp đã yêu, hơn nữa còn sớm có ước định cả đời. Nương tử ta hiện tại tạm thời quên mất mà thôi, thế nhưng cũng chẳng sao, ta tin tưởng ta có thể giúp nàng khôi phục trí nhớ.
Phóng viên số 4: o(>﹏<)o sao tôi nghe mấy lời này lại có chút đổ mồ hôi lạnh, có phải ngài đang có ý đồ gì không tốt với Liêm Chi đồng hài không?
An Lăng Nhiên: Từ trước tới giờ, có bao giờ ta thấy ý đồ của mình đối với Chi Chi là trong sáng đâu.
Phóng viên số 4: Im lặng.
Câu hỏi 5: Tại sao lại phải giả trang thành Mặc Ngọc công tử? Hơn nữa đã giả thành Văn Mặc Ngọc tổng cộng bao nhiêu lần để lừa gạt Liêm Chi đồng hài?
An Lăng Nhiên: giả trang thành tên tiểu tử Mặc Ngọc đó vì có hai nguyên nhân: một, bởi vì thân phận của ta là một tên ngốc, nhiều chuyện không tiện ra mặt, cho nên thỉnh thoảng mượn “bộ dạng” của tiểu tử Mặc Ngọc xài đỡ; hai, nhân tố chính trị, không tiện tiết lộ.
Lần đầu tiên giả thành Văn Mặc Ngọc gặp Chi Chi là lúc nàng ấy đang bị mắc nghẹn trái mận, ta liền anh hùng cứu mỹ nhân (tiện đà chấm mút); lần thứ hai là vào đêm tân hôn lúc ta mặc y phục dạ hành định đi cướp cô dâu, dù rằng chúng ta có ước định, thế nhưng bản thái tử cho rằng dưa ép quá thì không ngọt, ta không muốn nàng vì nhân tố chính trị gì đó mà gả cho ta. Có điều đêm đó ta có nói gì nàng cũng không chịu rời khỏi Mục vương phủ, cho nên, sau này cũng đừng có trách ta hạ ma trảo với nàng; lần thứ ba là do Lão Trương và tên tiểu tử Mặc Ngọc âm mưu hại ta, ta đi giúp Chi Chi trả tiền, bọn họ lại còn bày kế gọi Chi Chi tới, cũng bắt đầu từ đó nàng đối với tên tiểu tử Mặc Ngọc “rễ tình ăn sâu”, ta thực sự bị tổn thương, vì làm y phục cưới giúp kẻ khác.
Câu hỏi 6: Ngoại trừ Liêm Chi, đã từng thích cô gái nào khác chưa?
An Lăng Nhiên: đương nhiên là có a.
Mọi người (chớp chớp mắt): ai?!
An Lăng Nhiên: nương ta.
Mọi người té xỉu.
An Lăng Nhiên: từ từ, ta còn chưa nói hết.
Mọi người: còn có ai?
An Lăng Nhiên: còn có Nguyệt nhi….
Mọi người:.........
Câu hỏi 7: ngài có phải là xử…nam không?
An Lăng Nhiên (cười tủm tỉm): Sao? Làm ơn nói lớn tiếng chút.
Phóng viên số 7: ngài có phải là xử – nam không?
An lăng nhiên: Sao?
Phóng viên số 7: Trước khi gặp Liêm Chi ngài có từng chơi đùa với cô nương nào khác không?
An Lăng Nhiên: Này, này? Tín hiệu không được tốt, ta treo trước a!
Phóng viên số 7:......
Vấn đề số 8: Ngày nào cũng cùng với Liêm Chi đồng học – cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, bộ ngài chưa từng có ý nghĩ như một nam nhân sao?
An Lăng Nhiên: Có, vì lẽ đó nên mới không dám ngủ chung một giường, sợ phạm phải sai lầm.
Phóng viên số 8: Vợ chồng cả mà, sao lại tính là sai lầm được chứ?
An Lăng Nhiên: Ta hi vọng nương tử một lòng một dạ chấp nhận ta, sau đó mới…
Người xem (đột nhiên sốt ruột chen vào nói): thế nhưng vợ ngài lại đang lập mưu cầu hưu thư là cầu hưu thư ấy, ngày lại từ từ cho cháo nhừ lỡ cô ấy bỏ chạy rồi sao!!
An Lăng Nhiên (nhàn nhã tiêu sái): Ừ ~ chuyện này khỏi cần nóng vội, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ có cách.
Phóng viên số 8 (chảy nước miếng): Có thể tiết lộ một chút không?
An Lăng Nhiên: hạ độc, lên – giường, rồi đợi cô ấy có thai.
Người xem: Chậc, cách này của ngài bảo thủ quá đấy, với tính tình thô lỗ của Liêm Chi đồng hài mà nói, rất có khả năng sẽ mang theo thai nhi bỏ trốn.
An Lăng Nhiên (phất phất quạt suy nghĩ): Thật thế à, vậy thì khiến cho cô ấy không thể xuống giường nổi mới thôi!
Phóng viên và khán giả: ngài rất Hoàng rất bạo lực…
An Lăng Nhiên (khuôn mặt mở nụ cười mê người): đầu tiên xin sữa chửa lại một chút từ “Nhiên liệu” (bạn học tiểu ngu ngốc có vẻ rất tự tin vào bản thân, tự nhận bản thân mình là một miếng bánh béo bở, mà các cô gái hai gọi là “Nhiên liệu”), ba chữ ‘tiểu ngu ngốc’ là tên thân mật nương tử tôi gọi tôi, cho nên mọi người tốt nhất nên gọi tôi là “Nhiên Nhiên”. (Tớ cũng không hiểu đoạn này, chẳng biết có liên quan gì tới Nhiên Liệu ở đây, ai hiểu giúp mình với nhé)
Ngoài ra, còn chuyện tôi giả ngu, kỳ thật lý do rất đơn giản —— buộc phải làm vậy.
Phóng viên số 1: Ặc ~ câu trả lời quá chung chung, có thể nói thêm một chút không?
An Lăng Nhiên: Thân bất do kỷ.
Phóng viên số 1: Lại..... tỉ mỉ thêm chút nữa?
An Lăng Nhiên: buộc phải làm vậy.
Phóng viên số 1:.........
An Lăng Nhiên: Sao? Còn chưa đủ rõ ràng sao? Nói rõ ra, thì phải là ~~ thân bất do kỷ ^^.
Phóng viên số 1: tiểu ngu ngốc lại bắt đầu giả điên nữa rồi, tôi thật sự không có cách nào, đành lui lại.
An Lăng Nhiên: Này, không phải đã nói là không được gọi ta là “tiểu ngu ngốc” sao? Nếu nương tử ta nghe thấy sẽ ghen đấy!
Câu hỏi 2: Nhiên Nhiên thân mến, xin hỏi ngươi mấy tuổi bắt đầu giả điên?
An Năng Nhiên: mười hai tuổi.
Phóng viên số 2: Cụ thể là xảy ra chuyện gì thế? (nháy nháy mắt)
An Lăng Nhiên: câu này coi như câu hỏi thứ ba của ngươi, ta có quyền không trả lời.
Phóng viên số 2:...... Tôi cũng thất bại.
Phóng viên số 3: Để tôi thử xem, xin hỏi An Lăng Nhiên đại nhân, năm ngài mười hai tuổi tại sao lại phải giả ngu? Hy vọng ngài có thể kể rõ thời gian cụ thể lúc đó, địa điểm, nhân vật, quá trình xảy ra, kết quả.
An Lăng Nhiên: Thời gian, lúc bản thế tử mười hai tuổi; địa điểm, Mộ Vân Sơn; nhân vật, ta, nương ta, bà vú, còn có nha hoàn, lão bà tử, thị vệ cùng với một đám N thích khách đến ám sát ta…etc.; quá trình xảy ra, ta rớt xuống vách núi; kết quả, ta được cứu, sau đó ta khờ. (Chú ý, là khờ nhá!)
Câu hỏi 4: Ngài có vẻ rất thích Liêm Chi đồng hài, đã từng quen biết trước đó sao?
An Năng Nhiên: Đúng vậy, bọn ta không chỉ vừa gặp đã yêu, hơn nữa còn sớm có ước định cả đời. Nương tử ta hiện tại tạm thời quên mất mà thôi, thế nhưng cũng chẳng sao, ta tin tưởng ta có thể giúp nàng khôi phục trí nhớ.
Phóng viên số 4: o(>﹏<)o sao tôi nghe mấy lời này lại có chút đổ mồ hôi lạnh, có phải ngài đang có ý đồ gì không tốt với Liêm Chi đồng hài không?
An Lăng Nhiên: Từ trước tới giờ, có bao giờ ta thấy ý đồ của mình đối với Chi Chi là trong sáng đâu.
Phóng viên số 4: Im lặng.
Câu hỏi 5: Tại sao lại phải giả trang thành Mặc Ngọc công tử? Hơn nữa đã giả thành Văn Mặc Ngọc tổng cộng bao nhiêu lần để lừa gạt Liêm Chi đồng hài?
An Lăng Nhiên: giả trang thành tên tiểu tử Mặc Ngọc đó vì có hai nguyên nhân: một, bởi vì thân phận của ta là một tên ngốc, nhiều chuyện không tiện ra mặt, cho nên thỉnh thoảng mượn “bộ dạng” của tiểu tử Mặc Ngọc xài đỡ; hai, nhân tố chính trị, không tiện tiết lộ.
Lần đầu tiên giả thành Văn Mặc Ngọc gặp Chi Chi là lúc nàng ấy đang bị mắc nghẹn trái mận, ta liền anh hùng cứu mỹ nhân (tiện đà chấm mút); lần thứ hai là vào đêm tân hôn lúc ta mặc y phục dạ hành định đi cướp cô dâu, dù rằng chúng ta có ước định, thế nhưng bản thái tử cho rằng dưa ép quá thì không ngọt, ta không muốn nàng vì nhân tố chính trị gì đó mà gả cho ta. Có điều đêm đó ta có nói gì nàng cũng không chịu rời khỏi Mục vương phủ, cho nên, sau này cũng đừng có trách ta hạ ma trảo với nàng; lần thứ ba là do Lão Trương và tên tiểu tử Mặc Ngọc âm mưu hại ta, ta đi giúp Chi Chi trả tiền, bọn họ lại còn bày kế gọi Chi Chi tới, cũng bắt đầu từ đó nàng đối với tên tiểu tử Mặc Ngọc “rễ tình ăn sâu”, ta thực sự bị tổn thương, vì làm y phục cưới giúp kẻ khác.
Câu hỏi 6: Ngoại trừ Liêm Chi, đã từng thích cô gái nào khác chưa?
An Lăng Nhiên: đương nhiên là có a.
Mọi người (chớp chớp mắt): ai?!
An Lăng Nhiên: nương ta.
Mọi người té xỉu.
An Lăng Nhiên: từ từ, ta còn chưa nói hết.
Mọi người: còn có ai?
An Lăng Nhiên: còn có Nguyệt nhi….
Mọi người:.........
Câu hỏi 7: ngài có phải là xử…nam không?
An Lăng Nhiên (cười tủm tỉm): Sao? Làm ơn nói lớn tiếng chút.
Phóng viên số 7: ngài có phải là xử – nam không?
An lăng nhiên: Sao?
Phóng viên số 7: Trước khi gặp Liêm Chi ngài có từng chơi đùa với cô nương nào khác không?
An Lăng Nhiên: Này, này? Tín hiệu không được tốt, ta treo trước a!
Phóng viên số 7:......
Vấn đề số 8: Ngày nào cũng cùng với Liêm Chi đồng học – cô nam quả nữ ngủ chung một phòng, bộ ngài chưa từng có ý nghĩ như một nam nhân sao?
An Lăng Nhiên: Có, vì lẽ đó nên mới không dám ngủ chung một giường, sợ phạm phải sai lầm.
Phóng viên số 8: Vợ chồng cả mà, sao lại tính là sai lầm được chứ?
An Lăng Nhiên: Ta hi vọng nương tử một lòng một dạ chấp nhận ta, sau đó mới…
Người xem (đột nhiên sốt ruột chen vào nói): thế nhưng vợ ngài lại đang lập mưu cầu hưu thư là cầu hưu thư ấy, ngày lại từ từ cho cháo nhừ lỡ cô ấy bỏ chạy rồi sao!!
An Lăng Nhiên (nhàn nhã tiêu sái): Ừ ~ chuyện này khỏi cần nóng vội, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ có cách.
Phóng viên số 8 (chảy nước miếng): Có thể tiết lộ một chút không?
An Lăng Nhiên: hạ độc, lên – giường, rồi đợi cô ấy có thai.
Người xem: Chậc, cách này của ngài bảo thủ quá đấy, với tính tình thô lỗ của Liêm Chi đồng hài mà nói, rất có khả năng sẽ mang theo thai nhi bỏ trốn.
An Lăng Nhiên (phất phất quạt suy nghĩ): Thật thế à, vậy thì khiến cho cô ấy không thể xuống giường nổi mới thôi!
Phóng viên và khán giả: ngài rất Hoàng rất bạo lực…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook