Hưu Thư Khó Cầu
Chương 15

Tôi với Nguyệt Nhi, giống như một đứa trẻ đơn độc trong đại dương bao la bắt được một cộng rơm, ra sức đem nỗi khổ tâm của bản thân đẩy ngược ra ngoài, cũng may Nguyệt Nhi là một cô nương nhã nhặn, lịch sự, dịu dàng, thế nhưng vẫn im lặng mỉm cười không nói nửa chữ không phải.

Tôi nói: “Thiếu gia nhà ngươi sinh ra đã như vậy, sao lại kêu là một tên ngốc chứ? Ta… con bà nó chứ!”

Tôi còn nói: “Phu nhân nhà ngươi biết con trai mình là tên ngốc, sao còn lừa công chúa…không phải, là ta đây gả vào chi chứ? Ta… bà của bà nó chứ!”

Tôi lại nói nữa: “Lại còn gạt ta nói cái tên đại ngu ngốc kia đi giải quyết công việc, khiến cho ta cũng phải ngu theo, bái đường với con gà trống. Con mẹ nó, con gà trống kia còn có cái tên gọi cái gì “Cát ca”? Ta “cát” cả dòng họ tổ tông An Lăng nhà các người! Tổ tông tổ tông nhà các người”

Tôi liên tục liên tục nói, nói đến miệng khô lưỡi ráo, nói cho đến sắc mặt của Nguyệt Nhi càng ngày càng khó coi, nụ cười xinh đẹp ở môi biến mất không còn một mảnh.

Tôi lúc ấy còn nghĩ, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, nghe tôi mắng, phát tiết cũng quá sức chịu đựng, ai có thể biết, vị tổ tông ôn nhu đáng yêu, xinh đẹp động lòng người này chính là em gái của chồng. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi liền làm trò cười đem hết mười tám đời tổ tiên dòng họ An Lăng gia của cô ấy mắng hết một lượt.

Chỉ có điều, cô em chồng của tôi là một vị cô nương dịu dàng động lòng người, điển hình của một cô gái khôn ngoan, thiên kim đại tiểu thư dịu dàng, sau khi nghe tôi mắng khóc lóc kể lể xong, nuốt vào câu nói muốn giới thiệu, kéo ra nụ cười vô cùng khó coi ôn nhu nói: “Kỳ thật…thiếu gia cũng không xấu như người nói, lúc trước huynh ấy đối xử với bọn muội tốt lắm…muội không vui, đều đi tìm ca, không, đi tìm thiếu gia chơi đùa. Huynh ấy rất bình thường”

Còn nói, “Phu nhân lừa người gả vào đây nói thật không đúng. Bất quá chắc công chúa từng nghe qua, “’Du tử trên người y, từ mẫu trong tay tuyến*’, nương, phu nhân bình thường mặc dù hơi độc đoán, nhưng đều để bảo vệ huynh muội chúng tôi, ca, không…thiếu gia hai mươi lăm tuổi, cùng tuổi với huynh ấy, nhiều vương tôn công tử quý tộc đã cưới tiểu thiếp, con cái cũng đã hai ba đứa thành đàn, thiếu gia lại có vẻ rất cô đơn, phu nhân lo lắng cũng là có tình có lý”

*mình không hiểu nghĩa câu này lắm, nên để nguyên văn, đại loại là con trai lưu lạc như áo mặc trên người, người mẹ hiền chính là con đường gì đó.

Tôi uống một ngụm trà, bắn con mắt hình viên đạn nhìn Nguyệt Nhi. Tôi cảm thấy Mục vương phủ này chắc chắn là có vấn đề lớn, nghe ý tứ của nha đầu Nguyệt Nhi này, việc công chúa được gả vào đây cũng rất đỗi kỳ quái. Bất quá ở trước mắt, tôi đang lo lắng là phải chăng người quản lý Mục vương phủ trước kia rất nghiêm khắc, vì sao ta chỉ mắng cả nhà An Lăng mà sắc mặt nàng từ tái nhợt lại chuyển sang bộ dạng hiện giờ? Càng nói càng lắp ba lắp bắp, cái gì mà ca a tỷ a, nương a phu nhân, loạn hết cả lên.

Tôi đang thầm nghĩ xem nên trả lời nàng như thế nào, bỗng dưng nhìn thấy một bóng dáng màu hồng phía xa xa đang vẫy vẫy tay với tôi, định mắt lại mới thấy, đúng là Kỳ nhi.

Kỳ nhi thở hồng hộc vọt tới trước mặt tôi, ôi ô ơ a – ngâm cả nửa ngày, mới nói: “Công chúa, sao người lại chạy tới đây? Nô tỳ tìm muốn chết!”

Nói xong, con ngươi đen láy lại chuyển tới trên người Nguyệt nhi, hắc hắc cười thành tiếng, đột nhiên khom lưng xuống, học dáng điệu của người Hán khom thành một cung tròn có hình có dạng, ngoài miệng còn không quên chùi mật ong.

“Tiểu thư mạnh khỏe”

*Tớ định để là “Thỉnh an” nhưng từ này lại thường dùng cho vua chúa, hoàng hậu. Còn “cát tường” lại dùng ở nhà Thanh, còn thường dùng ở giai cấp cao hơn. Vì vậy tớ nhất quyết để mạnh khỏe luôn.

Sau khi nghe câu sau, lần thứ hai trong ngày tôi bị sấm sét bổ trúng hết năm lần. Chép chép miệng, vả vào miệng, cứng mặt không biết nói gì, An Lăng Nguyệt dường như cũng hơi xấu hổ, kéo kéo tay tôi nói:

“Tẩu tẩu trách tội. Thật ra vừa rồi muội vốn định giải thích rõ, nhưng tỷ lại nói không ngừng…” Dừng một chút, có lẽ An Lăng Nguyệt cảm thấy bàn tay của tôi đã lạnh đến dọa người, nên lại chuyển sang đề tài khác nói: “Lúc ca ca và chị dâu thành thân, Nguyệt nhi phải thay An Lăng Gia cầu phúc ở Mục Hoa tự không thể bỏ ngang được, cho nên không thể về tham gia hôn lễ của hai người, Nguyệt nhi có lỗi.”

Tôi thấy Nguyệt nhi nhu thuận cúi người bái tôi, rốt cuộc cũng lấy lại được giọng nói của mình, nói với nàng: “Không, không có sao, dù sao bái đường với gà trống cũng chẳng có gì hay để xem.”

Lời vừa ra khỏi miệng, toi chỉ biết lại làm mất cân bằng. Bởi vì sắc mặt của An Lăng Nguyệt lại xanh rồi xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dường như còn treo thêm ba con hắc tuyến, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp.

Kỳ nhi vô cùng thông mình, sợ là đã sớm nhìn ra kết quả, thấy tôi nháy mắt, vội pha trò nói: “Công chúa, có lẽ chúng ta nên về trước, phu nhân đang tìm người đấy!”

Tôi vốn đang chờ những lời này, nhanh chóng nói: “Nguyệt Nhi này, ta phải đi trước, hôm nào lại tới tìm muội thưởng trà.”

An Lăng Nguyệt gật gật đầu, chỉ hơi bình tĩnh chút nói: “Chuyện vừa rồi sau hòn giả sơn, là Tiểu Hoàn nha hoàn bên người muội thất lễ, mong tẩu tẩu coi như nàng trẻ người non dạ, lại còn là tỷ muội với muội tha thứ cho cô ấy, đừng nói cho mẫu thân, lần trước chút nữa cô ấy đã bị Lý ma ma đánh chết.”

Dứt lời, trong đôi mắt đa sầu đa cảm của cô em chồng An Lăng Nguyệt lại đỏ hồng, giờ này khắc này, kẻ chuyên làm trò ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời tổ tiên nhà người ta như tôi nào dám nói nửa chữ “không”, vội gật đầu như gà con mổ thóc. Lại vội vàng nói hai câu an ủi, sau đó hai chân như quét dầu, chuồn nhanh như khói.

Dù sao cũng còn nhiều thời gian, chỉ cần tôi nhớ rõ ả lắm mồm kia là nha hoàn bên người của ngươi, tên là Tiểu Hoàn, nên không cần phải sợ sau này không tìm thấy người để báo thù.

Trên đường trở về, tôi kể cho Kỳ nhi tường tận chuyện sau hòn giả sơn, lại đem chuyện làm sao gặp được An Lăng Nguyệt, làm sao vừa ngắm hồ vừa uống trà, kể hết từng chuyện một. Đương nhiên, trong đó sẽ không có chuyện tôi nhìn em gái của chồng mình thành một tiểu nha hoàn.

Kỳ nhi nghe xong, vẻ mặt giận dữ, “Gặp tiểu nha hoàn nói công chúa chưa về, mới tìm đến, lúc đó mới gặp được công chúa người. Bất quá ngược lại cũng là một chuyện tốt, nếu tiểu thư không nói cho người biết ả kia chính là Tiểu Hoàn, xem ra còn phải tốn công phí sức để điều tra ra”

Tôi cảm động đến nước mắt lưng tròng, Kỳ nhi đúng là Kỳ nhi, không hổ chủ tớ một lòng, lại có cùng suy nghĩ với tôi, đúng lắm! Sau này tôi nhất định phải nắm bắt cơ hội trả mối thù này! Mặc dù kiếp trước trong phim truyền hình, tiểu thuyết, các bộ sách lịch sử bình thường thấy nhân sĩ ở Trung Nguyên rất coi nhẹ và khinh thường người các bộ tộc, không nghĩ tới hôm nay đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, mới biết hóa ra tình cảnh lại nghiêm trọng như vậy, chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, lại dám ỷ vào chút yêu thương của tiểu thư đã dám chỉ vào mũi, đâm chọt sau lưng công chúa, còn lớn tiếng rêu rao bổn cung là “đồ Man di”!

Tốt thật, mặc dù tôi đây kiếp trước cũng giống như họ là người Hán, nhưng kiếp này, nhưng kiếp này, ta sẽ cho ngươi nếm thử công chúa Man di ta đây lợi hại như thế nào!

Sau khi khẩn thiết cùng với Kỳ nhi thương lượng một phen, tôi chỉ giả bộ lơ đãng hỏi một câu: “Đúng rồi, sao muội chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Nguyệt Nhi là tiểu thư An Lăng gia?”

Kỳ nhi nói vậy chứ trong lòng sớm đã biết rõ sự tình, chỉ là không nói để giữ mặt mũi cho tôi, chỉ nhe răng cười nói: “Chắc là công chúa không phát hiện, tiểu nha hoàn trong phủ đều mặc xiêm y màu giống nhau, cùng một kiểu tóc. Hơn nữa trên tóc tiểu thư còn có cây trâm hoa có giá hơn 12 lượng bạc, e rằng ngân lượng bọn nha hoàn ký khế ước bán mình còn không có dư, làm sao nói đến khả năng mua nổi?”

OTZ…

Tôi giật mình đứng im tại chỗ, đạo lý đơn giản như thế sao lúc ấy tôi không nhận ra nhỉ?

Có lẽ, gả cho một tên ngốc, tôi cũng sắp bị đần độn mất rồi!!!

AMD!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương