Hưu Thư Khó Cầu
-
Chương 135
Nhìn xe ngựa trùng trùng điệp điệp phía sau, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào thế?”
Bên trong xe ngựa, tiểu ngu ngốc ngượng ngùng mà khàn khàn giọng, mới ôm chặt tôi nói: “Liêm Nhi, nàng hãy nghe ta nói…”
Vốn là, hôm tôi bị cướp, Túc Phượng và An Lăng Nguyệt chờ hoài không thấy, liền đưa tin báo cho tiểu ngu ngốc. Tiểu ngu ngốc biết tôi gặp chuyện không may, lên đường tìm kiếm, phát hiện toàn bộ cao thủ được phái đi theo hộ tống tôi đều chết hết, tôi, tiểu bánh ú và Vượng Trạch lại không thấy bóng dáng.
Lo quá ắt loạn, An Lăng Nhiên vốn luôn luôn trấn định như thường gặp chuyện của tôi liền mất bình tĩnh, cho rằng Lạc Diên đế hoặc là bè phái thái tử đã bắt tôi, không nghe Huyền Nguyệt khuyên can, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch, đêm đó, để lại pháo hoa, dẫn theo thuộc hạ của mình đánh vào cung. Cũng may là, hai huynh muội Ô bố Mẫn Đạt còn có lý trí, nghĩ tới chỗ Mặc Ngôn xuất hiện, tìm thấy Vượng Trạch đang bị hôn mê trong lùm cây, lại theo nó tìm được chúng tôi.
Cho nên mới nói, lúc trước giữ Vượng Trạch lại bên người là đúng. Con sói này quả là thành tinh, mặc dù bị thương nặng không thể động đậy, nhưng vẫn nghiêng ngã ẩn nấp trong lùm cây, chờ chủ nhân tới tìm. Sau khi Kỳ Nhi cứu nó tỉnh lại, nó liền nghe mùi dẫn bọn họ tìm đến.
Thế nên, cứu tôi lần này, không phải tướng công An Lăng Nhiên, mà là Ô bố Mẫn Đạt cùng một con sói. Mộng đẹp của anh hùng cứu mỹ nhân bị phá vỡ, đây là chênh lệch giữa sự thật và mơ tưởng.
Một giấc mộng khác, cũng đang bị đánh vỡ.
Cọ cọ trong lòng ngực tiểu ngu ngốc, sau khi điều chỉnh được vị trí thoải mái nhất tôi mới chớp mắt nói: “Nói vậy, không phải là Huyền Nguyệt tạo phản thành công, mà là chàng tạo phản thành công?”
“Về cơ bản, có thể nói như vậy”.
Tôi mang những lời này nghĩ tới nghĩ lui ở trong đầu, sau khi tường tận quay về vị trí cũ mới kinh hãi, “Chàng và Huyền Nguyệt khác nhau sao?!”. Nếu đúng như lời tiểu ngu ngốc nói, hắn không hề dùng tới binh lực đồng minh của Huyền Nguyệt đã tạo phản thành công, đừng nói là Huyền Nguyệt, đến người trì độn như tôi, cũng biết rõ binh lực của An Lăng Nhiên thật không thể coi thường. Mặc dù tiểu ngu ngốc không có hứng thú làm hoàng đế, sau khi tạo phản thành công, chuyện đầu tiên hắn làm là đưa Huyền Nguyệt lên làm hoàng đế, nhưng giả như hắn là Huyền Nguyệt, thì sẽ thế nào?
Tiểu ngu ngốc ôm lấy tôi vào ngực, có chút đau lòng nói: “Kỳ thật cho dù không có chuyện này, ta cùng cha mẹ cũng đã tính toán sau khi tạo phản xong sẽ rời khỏi Lạc Vân quốc, dù sao thì… gần vua như gần cọp, năm đó, lúc Lạc Diên đế còn là thái tử, là một người dễ gần, sau khi lên ngôi, dù biết rõ là nương ta không có một chút uy hiếp, vẫn đốt hết cả nhà của ngoại công ta…”
Nói đến đây, đôi mắt tiểu ngu ngốc như ảm đạm, dưới ánh sáng hơi tối trong xe ngựa khó mà nhận ra.
Tôi nói tiếp: “Cho nên, mọi người đã lên kế hoạch thay ngoại công báo thù, đánh Lạc Diên đế rơi đài rồi rời khỏi Lạc Diên đế? Bởi vì, mọi người sợ Huyền Nguyệt sẽ biến thành một Lạc Diên đế thứ hai?”
“Huyền Nguyệt hẳn là sẽ tốt hơn Lạc Diên đế ngàn lần vạn lần, lần này rời khỏi Mục vương phủ bị lửa thiêu hết, Huyền Nguyệt sẽ không ngốc mà cho rằng chúng ta đã chết thật, bất quá như vậy mới có thể mà tiếp nhận binh lực của Mục vương phủ, hắn chắc hẳn rất cao hứng”. Dừng một chút, tiểu ngu ngốc mới tiếp tục nói: “Chỉ là ủy khuất cho nàng thôi, vết thương còn chưa khỏi đã phải theo bọn ta bôn ba”.
Tôi đành cười gượng, ngàn tư vạn tưởng, cũng không nghĩ tới kết cục sẽ như vậy. Tôi nghĩ, Huyền Nguyệt là một người đắc đạo, bọn tôi có thể gà chó lên trời, đi theo hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống những ngày không có âm mưu quỷ kế. Ai ngờ, kết cục của Tố Tâm bị đảo ngược lại, kết cục của tôi cũng không đến nỗi nào.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi Hạp Hách”.
“Đi Hạp Hách?”
“Đúng, mới đạt được nhận thức chung với Mẫn Đạt vương tử”.
Nói đến Mẫn Đạt vương tử, tôi tạm thời vứt hết những buồn phiền đã trải qua ở Hạp Hách, làm như có thật nói: “Tiểu ngu ngốc, chàng hẳn là biết ta đã khôi phục trí nhớ của Tố Tâm?”
“Ừ? Biết”.
Tôi cười gian, “Ta đây không biết có nên nói cho chàng biết, kỳ thật, chàng ở trong lòng Tố Tâm, so với người qua đừng Giáp không có gì khác mấy?” Đây là lời thật lòng, sau khi tôi dùng trí nhớ khôi phục được cố nhớ lại đoạn thời thơ ấu của An Lăng Nhiên, đều chỉ nhớ rõ một bối cảnh mơ hồ.
Cho nên nói, bên tiểu ngu ngốc có tình muốn kết hôn với người ta, còn phía công chúa Tố Tâm thì lại vứt chuyện năm đó ra sau đầu một cách hoa hoa lệ lệ.
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu ngu ngốc có chút đau lòng, một lúc lâu sau mới giận dữ nói: “Mối tình đầu… luôn rất ngây ngô”.
Tôi cười xì ra tiếng, chủ động dâng môi anh đào lên nói: “Cho nên tiểu ngu ngốc, chàng chấp nhận thất bại đi. Mặc kệ về sau cuộc sống hàn vi cũng được, cẩm y ngọc thực cũng thế, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Bởi vì, ta yêu chàng…”
Lần đầu tiên nói như vậy, mặt tôi cũng hơi phiếm hồng, cũng may là, trên xe ngựa chỉ có hai người bọn tôi, tôi nghĩ, Tố Tâm khổ cả đời là vì đã không chịu biểu đạt tình cảm của mình, cho nên Liêm Chi tôi nhất định phải đem suy nghĩ thật trong tim nói thật chuẩn xác cho đối phương. Tôi thổ lộ cả buổi trời, cũng không thấy tiểu ngu ngốc đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt người nọ cũng khổ sở: “Liêm Nhi, nàng nói rất đúng. Khụ khụ, ý ta là, thông thường trong một kết thúc vô cùng hoàn mỹ, chẳng phải sẽ có khuyết điểm gì đó sao?”
“Đáng ghét!”. Tôi hờn dỗi, lại hôn lên môi tiểu ngu ngốc. Không biết vì sao, tiểu ngu ngốc cũng không hưởng thụ giống như bình thường, ngược lại còn mẫn cảm run người.
Ách ~ có thể là do tôi không có thói quen chủ động, không sao, sau này từ từ cũng quen.
Tiểu ngu ngốc nhích khỏi tôi một chút, nói: “Ta không nói việc này, ý ta là… đứa nhỏ”.
“Đứa nhỏ?”. Tôi dừng một chút, ra là, tiểu ngu ngốc vẫn còn để ý đến chuyện sanh non, lại dựa sát vào ngực hắn, tôi nói: “Mẫn Đạt vương tử đã nói với ta, kỳ thật lúc trước Tố Tâm không có uống thuốc vô sinh, hắn lén mua chuộc thị vệ đổi thuốc. Cho nên… không sao, ta đồng ý với chàng là sau này nhất định sẽ cố gắng sinh một bé cưng”.
Nói xong, mặt tôi đỏ bừng còn hơn lúc nãy, vốn nghĩ nói vậy sẽ rước phải một trận quấy rầy của tiểu ngu ngốc, ai ngờ trên đầu lại truyền đến giọng nói có chút xấu hổ: “Liêm Nhi, ý của ta là, nàng không ngại chuyện nuôi sẵn một đứa chứ?”
“Hả?”
“Vừa rồi chưa kể hết cho nàng, điều kiện mà ta với Mẫn Đạt vương tử trao đổi đến sống ở Hạp Hách quốc chính là… giúp hắn dẫn theo Kỳ Nhi”.
“Tiểu bánh ú?”. Theo tôi được biết, sau khi tôi với tiểu bánh ú được cứu ra, thằng nhóc này biết được sự thật tôi là hàng giả, xét thấy bị tôi lừa trong thời gian dài như vậy, thằng nhóc này trong chớp mắt tỏ ra vô cùng chán ghét tôi, đừng nói là làm nũng thân thiết như lúc trước, nhìn thấy tôi đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Theo như Ô bố Mẫn Đạt giải thích là, tiểu bánh ú từ nhỏ cũng chỉ gần gũi mỗi Tố Tâm, đối với người không phải Tố Tâm, đến cả cha nó cũng đều vô cùng lạnh nhạt, cũng chính là buồn tao luyến mẹ trong truyền thuyết. Mới đầu, nó nhận lầm tôi thành Tố Tâm, nên mới làm nũng không biết xấu hổ, giờ biết tôi hoàn toàn là một kẻ xa lạ. Vì thế, hình tượng vương tôn cao quý, ngạo mạn trong nháy mắt hoàn toàn bị phá hủy, cũng giống như cái lưng cao quý của công chúa bị người khác lén dùng đinh đâm vào, tiểu bánh ú đúng là cực hận.
Nói thật lòng, tôi cũng thích thằng nhóc này, nhưng tình hình hiện tại, giữ hắn lại bên người, có lẽ tôi sẽ mệt chết được.
Tiểu ngu ngốc tiếp tục nói: “Mẫn Đạt vương tử cũng không định về nước kế thừa vương vị, mà nửa đời còn lại lên núi trông giữ mộ chôn di vật và quần áo của Tố Tâm, Kỳ Nhi về nước làm nữ hoàng. Tiểu bánh ú không muốn hồi cung, cho nên…”
Tôi vuốt cằm, “Vậy giờ thằng nhóc đó đâu?”
Tựa như bị đâm trúng cột sống, tiểu ngu ngốc chỉa chỉa tay về phía đối diện tôi nói: “Này”.
Ngoại trừ trợn mắt há hốc mồm, tôi cũng không còn biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này. Hóa ra, hóa ra… OTZ, tôi không muốn sống nữa. Tiểu buồn tao tiểu bánh ú này, hóa ra thừa dịp trong xe ngựa tối đen, cứ ngồi yên lặng trước mặt tôi và tiểu ngu ngốc, ôm Vượng Trạch không lên tiếng mà xem diễn. Tôi vì sau khi lên xe ngựa, ánh sáng lại tối, nên mới không mới phát hiện sự tồn tại của nó, nó ngồi một đống ở đó, cứ vậy mà co người lại, không hé răng.
Lúc này, tiểu ngu ngốc giơ tay, phía sau hình như có gió thổi tới, nhấc lên một góc màn xe, cộng thêm một chút ánh trăng. Kết quả là, tôi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng của tiểu bánh ú, nó khẽ mở miệng, nói câu mở đầu.
“Nói cái gì mà ta yêu chàng, lại còn dính trên người nam nhân không chịu rời, đúng là ngu ngốc”.
@¥%&%(&)*@¥!
“A a a!”
Sự thật và đồng thoại vĩnh viễn một trời một vực, tôi nghĩ, kết cục của tôi chính là tiểu ngu ngốc sẽ hôn tôi rồi dịu dàng nói: chúng ta mãi ở bên nhau. Nhưng bây giờ, xe ngựa hất bụi, cấp tốc di chuyển nhanh về phía Hạp Hách, tôi ngồi trong xe như người bị tâm thần mà hét ra tiếng, kinh động cả mọi người trong các xe ngựa khác, mang theo con chồng trước bắt đầu một hành trình mới.
*****Chính Văn Hoàn*****
Bên trong xe ngựa, tiểu ngu ngốc ngượng ngùng mà khàn khàn giọng, mới ôm chặt tôi nói: “Liêm Nhi, nàng hãy nghe ta nói…”
Vốn là, hôm tôi bị cướp, Túc Phượng và An Lăng Nguyệt chờ hoài không thấy, liền đưa tin báo cho tiểu ngu ngốc. Tiểu ngu ngốc biết tôi gặp chuyện không may, lên đường tìm kiếm, phát hiện toàn bộ cao thủ được phái đi theo hộ tống tôi đều chết hết, tôi, tiểu bánh ú và Vượng Trạch lại không thấy bóng dáng.
Lo quá ắt loạn, An Lăng Nhiên vốn luôn luôn trấn định như thường gặp chuyện của tôi liền mất bình tĩnh, cho rằng Lạc Diên đế hoặc là bè phái thái tử đã bắt tôi, không nghe Huyền Nguyệt khuyên can, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch, đêm đó, để lại pháo hoa, dẫn theo thuộc hạ của mình đánh vào cung. Cũng may là, hai huynh muội Ô bố Mẫn Đạt còn có lý trí, nghĩ tới chỗ Mặc Ngôn xuất hiện, tìm thấy Vượng Trạch đang bị hôn mê trong lùm cây, lại theo nó tìm được chúng tôi.
Cho nên mới nói, lúc trước giữ Vượng Trạch lại bên người là đúng. Con sói này quả là thành tinh, mặc dù bị thương nặng không thể động đậy, nhưng vẫn nghiêng ngã ẩn nấp trong lùm cây, chờ chủ nhân tới tìm. Sau khi Kỳ Nhi cứu nó tỉnh lại, nó liền nghe mùi dẫn bọn họ tìm đến.
Thế nên, cứu tôi lần này, không phải tướng công An Lăng Nhiên, mà là Ô bố Mẫn Đạt cùng một con sói. Mộng đẹp của anh hùng cứu mỹ nhân bị phá vỡ, đây là chênh lệch giữa sự thật và mơ tưởng.
Một giấc mộng khác, cũng đang bị đánh vỡ.
Cọ cọ trong lòng ngực tiểu ngu ngốc, sau khi điều chỉnh được vị trí thoải mái nhất tôi mới chớp mắt nói: “Nói vậy, không phải là Huyền Nguyệt tạo phản thành công, mà là chàng tạo phản thành công?”
“Về cơ bản, có thể nói như vậy”.
Tôi mang những lời này nghĩ tới nghĩ lui ở trong đầu, sau khi tường tận quay về vị trí cũ mới kinh hãi, “Chàng và Huyền Nguyệt khác nhau sao?!”. Nếu đúng như lời tiểu ngu ngốc nói, hắn không hề dùng tới binh lực đồng minh của Huyền Nguyệt đã tạo phản thành công, đừng nói là Huyền Nguyệt, đến người trì độn như tôi, cũng biết rõ binh lực của An Lăng Nhiên thật không thể coi thường. Mặc dù tiểu ngu ngốc không có hứng thú làm hoàng đế, sau khi tạo phản thành công, chuyện đầu tiên hắn làm là đưa Huyền Nguyệt lên làm hoàng đế, nhưng giả như hắn là Huyền Nguyệt, thì sẽ thế nào?
Tiểu ngu ngốc ôm lấy tôi vào ngực, có chút đau lòng nói: “Kỳ thật cho dù không có chuyện này, ta cùng cha mẹ cũng đã tính toán sau khi tạo phản xong sẽ rời khỏi Lạc Vân quốc, dù sao thì… gần vua như gần cọp, năm đó, lúc Lạc Diên đế còn là thái tử, là một người dễ gần, sau khi lên ngôi, dù biết rõ là nương ta không có một chút uy hiếp, vẫn đốt hết cả nhà của ngoại công ta…”
Nói đến đây, đôi mắt tiểu ngu ngốc như ảm đạm, dưới ánh sáng hơi tối trong xe ngựa khó mà nhận ra.
Tôi nói tiếp: “Cho nên, mọi người đã lên kế hoạch thay ngoại công báo thù, đánh Lạc Diên đế rơi đài rồi rời khỏi Lạc Diên đế? Bởi vì, mọi người sợ Huyền Nguyệt sẽ biến thành một Lạc Diên đế thứ hai?”
“Huyền Nguyệt hẳn là sẽ tốt hơn Lạc Diên đế ngàn lần vạn lần, lần này rời khỏi Mục vương phủ bị lửa thiêu hết, Huyền Nguyệt sẽ không ngốc mà cho rằng chúng ta đã chết thật, bất quá như vậy mới có thể mà tiếp nhận binh lực của Mục vương phủ, hắn chắc hẳn rất cao hứng”. Dừng một chút, tiểu ngu ngốc mới tiếp tục nói: “Chỉ là ủy khuất cho nàng thôi, vết thương còn chưa khỏi đã phải theo bọn ta bôn ba”.
Tôi đành cười gượng, ngàn tư vạn tưởng, cũng không nghĩ tới kết cục sẽ như vậy. Tôi nghĩ, Huyền Nguyệt là một người đắc đạo, bọn tôi có thể gà chó lên trời, đi theo hưởng thụ vinh hoa phú quý, sống những ngày không có âm mưu quỷ kế. Ai ngờ, kết cục của Tố Tâm bị đảo ngược lại, kết cục của tôi cũng không đến nỗi nào.
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Đi Hạp Hách”.
“Đi Hạp Hách?”
“Đúng, mới đạt được nhận thức chung với Mẫn Đạt vương tử”.
Nói đến Mẫn Đạt vương tử, tôi tạm thời vứt hết những buồn phiền đã trải qua ở Hạp Hách, làm như có thật nói: “Tiểu ngu ngốc, chàng hẳn là biết ta đã khôi phục trí nhớ của Tố Tâm?”
“Ừ? Biết”.
Tôi cười gian, “Ta đây không biết có nên nói cho chàng biết, kỳ thật, chàng ở trong lòng Tố Tâm, so với người qua đừng Giáp không có gì khác mấy?” Đây là lời thật lòng, sau khi tôi dùng trí nhớ khôi phục được cố nhớ lại đoạn thời thơ ấu của An Lăng Nhiên, đều chỉ nhớ rõ một bối cảnh mơ hồ.
Cho nên nói, bên tiểu ngu ngốc có tình muốn kết hôn với người ta, còn phía công chúa Tố Tâm thì lại vứt chuyện năm đó ra sau đầu một cách hoa hoa lệ lệ.
Nghe vậy, vẻ mặt tiểu ngu ngốc có chút đau lòng, một lúc lâu sau mới giận dữ nói: “Mối tình đầu… luôn rất ngây ngô”.
Tôi cười xì ra tiếng, chủ động dâng môi anh đào lên nói: “Cho nên tiểu ngu ngốc, chàng chấp nhận thất bại đi. Mặc kệ về sau cuộc sống hàn vi cũng được, cẩm y ngọc thực cũng thế, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng. Bởi vì, ta yêu chàng…”
Lần đầu tiên nói như vậy, mặt tôi cũng hơi phiếm hồng, cũng may là, trên xe ngựa chỉ có hai người bọn tôi, tôi nghĩ, Tố Tâm khổ cả đời là vì đã không chịu biểu đạt tình cảm của mình, cho nên Liêm Chi tôi nhất định phải đem suy nghĩ thật trong tim nói thật chuẩn xác cho đối phương. Tôi thổ lộ cả buổi trời, cũng không thấy tiểu ngu ngốc đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt người nọ cũng khổ sở: “Liêm Nhi, nàng nói rất đúng. Khụ khụ, ý ta là, thông thường trong một kết thúc vô cùng hoàn mỹ, chẳng phải sẽ có khuyết điểm gì đó sao?”
“Đáng ghét!”. Tôi hờn dỗi, lại hôn lên môi tiểu ngu ngốc. Không biết vì sao, tiểu ngu ngốc cũng không hưởng thụ giống như bình thường, ngược lại còn mẫn cảm run người.
Ách ~ có thể là do tôi không có thói quen chủ động, không sao, sau này từ từ cũng quen.
Tiểu ngu ngốc nhích khỏi tôi một chút, nói: “Ta không nói việc này, ý ta là… đứa nhỏ”.
“Đứa nhỏ?”. Tôi dừng một chút, ra là, tiểu ngu ngốc vẫn còn để ý đến chuyện sanh non, lại dựa sát vào ngực hắn, tôi nói: “Mẫn Đạt vương tử đã nói với ta, kỳ thật lúc trước Tố Tâm không có uống thuốc vô sinh, hắn lén mua chuộc thị vệ đổi thuốc. Cho nên… không sao, ta đồng ý với chàng là sau này nhất định sẽ cố gắng sinh một bé cưng”.
Nói xong, mặt tôi đỏ bừng còn hơn lúc nãy, vốn nghĩ nói vậy sẽ rước phải một trận quấy rầy của tiểu ngu ngốc, ai ngờ trên đầu lại truyền đến giọng nói có chút xấu hổ: “Liêm Nhi, ý của ta là, nàng không ngại chuyện nuôi sẵn một đứa chứ?”
“Hả?”
“Vừa rồi chưa kể hết cho nàng, điều kiện mà ta với Mẫn Đạt vương tử trao đổi đến sống ở Hạp Hách quốc chính là… giúp hắn dẫn theo Kỳ Nhi”.
“Tiểu bánh ú?”. Theo tôi được biết, sau khi tôi với tiểu bánh ú được cứu ra, thằng nhóc này biết được sự thật tôi là hàng giả, xét thấy bị tôi lừa trong thời gian dài như vậy, thằng nhóc này trong chớp mắt tỏ ra vô cùng chán ghét tôi, đừng nói là làm nũng thân thiết như lúc trước, nhìn thấy tôi đến cả mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Theo như Ô bố Mẫn Đạt giải thích là, tiểu bánh ú từ nhỏ cũng chỉ gần gũi mỗi Tố Tâm, đối với người không phải Tố Tâm, đến cả cha nó cũng đều vô cùng lạnh nhạt, cũng chính là buồn tao luyến mẹ trong truyền thuyết. Mới đầu, nó nhận lầm tôi thành Tố Tâm, nên mới làm nũng không biết xấu hổ, giờ biết tôi hoàn toàn là một kẻ xa lạ. Vì thế, hình tượng vương tôn cao quý, ngạo mạn trong nháy mắt hoàn toàn bị phá hủy, cũng giống như cái lưng cao quý của công chúa bị người khác lén dùng đinh đâm vào, tiểu bánh ú đúng là cực hận.
Nói thật lòng, tôi cũng thích thằng nhóc này, nhưng tình hình hiện tại, giữ hắn lại bên người, có lẽ tôi sẽ mệt chết được.
Tiểu ngu ngốc tiếp tục nói: “Mẫn Đạt vương tử cũng không định về nước kế thừa vương vị, mà nửa đời còn lại lên núi trông giữ mộ chôn di vật và quần áo của Tố Tâm, Kỳ Nhi về nước làm nữ hoàng. Tiểu bánh ú không muốn hồi cung, cho nên…”
Tôi vuốt cằm, “Vậy giờ thằng nhóc đó đâu?”
Tựa như bị đâm trúng cột sống, tiểu ngu ngốc chỉa chỉa tay về phía đối diện tôi nói: “Này”.
Ngoại trừ trợn mắt há hốc mồm, tôi cũng không còn biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình của mình lúc này. Hóa ra, hóa ra… OTZ, tôi không muốn sống nữa. Tiểu buồn tao tiểu bánh ú này, hóa ra thừa dịp trong xe ngựa tối đen, cứ ngồi yên lặng trước mặt tôi và tiểu ngu ngốc, ôm Vượng Trạch không lên tiếng mà xem diễn. Tôi vì sau khi lên xe ngựa, ánh sáng lại tối, nên mới không mới phát hiện sự tồn tại của nó, nó ngồi một đống ở đó, cứ vậy mà co người lại, không hé răng.
Lúc này, tiểu ngu ngốc giơ tay, phía sau hình như có gió thổi tới, nhấc lên một góc màn xe, cộng thêm một chút ánh trăng. Kết quả là, tôi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng của tiểu bánh ú, nó khẽ mở miệng, nói câu mở đầu.
“Nói cái gì mà ta yêu chàng, lại còn dính trên người nam nhân không chịu rời, đúng là ngu ngốc”.
@¥%&%(&)*@¥!
“A a a!”
Sự thật và đồng thoại vĩnh viễn một trời một vực, tôi nghĩ, kết cục của tôi chính là tiểu ngu ngốc sẽ hôn tôi rồi dịu dàng nói: chúng ta mãi ở bên nhau. Nhưng bây giờ, xe ngựa hất bụi, cấp tốc di chuyển nhanh về phía Hạp Hách, tôi ngồi trong xe như người bị tâm thần mà hét ra tiếng, kinh động cả mọi người trong các xe ngựa khác, mang theo con chồng trước bắt đầu một hành trình mới.
*****Chính Văn Hoàn*****
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook