Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
-
Chương 3: Trọng sinh
Edit: Ring.
Nhưng nếu nói vậy cũng không khỏi quá nhanh đi!
Tốt xấu gì cũng nên đến địa phủ của Diêm Vương dập đầu một cái, uống bát canh Mạnh Bà mới có thể đầu thai a?
Hoặc ít nhất cũng xóa đi trí nhớ kiếp trước, để cô đầu thai làm trẻ con rồi lớn lên một lần nữa chứ.
Trước mắt là cảnh tượng gì đây?
Giang Mộ Yên không dám mở miệng nữa, bởi vì cô không biết nên nói cái gì. Cô cần chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại.
Hai tay cô nắm chặt lại thành quyền một cách vô ý thức, đây là động tác quen thuộc của cô mỗi khi suy nghĩ, nhưng trước giờ thân thể cô rất yếu, lực nắm tay cũng không được lớn.
Nhưng hiện tại, bàn tay cô rất dễ dàng nắm lại thành nắm, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng hiểu được, không phải cô vô duyên vô cớ đầu thai lại một lần, mà căn bản chính là mượn xác hoàn hồn! Thân thể này không phải thân thể cô nhưng linh hồn bên trong đúng là Giang Mộ Yên!
Phát hiện này khiến cô không thể nằm yên được nữa, dùng sức ngồi dậy một cái, trong tay cô tựa hồ đụng phải vật gì đó, phát ra một tiếng động không lớn.
Nhưng vì đang là đêm khuya, lại ở trong một căn phòng tĩnh lặng như thế này nên tiếng động kia không khỏi nghe có vẻ dọa người.
Cửa nhất thời bị đẩy mở ra, ngọn đèn mờ nhạt kia thong thả đến gần giường Giang Mộ Yên, giọng nói lo lắng cũng đồng thời truyền đến “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
Sắc mặt Giang Mộ Yên có chút trắng bệch, nương theo ngọn đèn mờ nhạt càng lúc càng đến gần kia, cô có thể thấy rõ bàn tay của mình.
Mười ngón tay thon dài tinh tế, trắng noãn như đầu cọng hành, ngay cả móng tay cũng được chăm sóc rất tốt, trong suốt bóng loáng, vừa nhìn đã biết là người chưa từng làm việc nặng.
Độ mềm mại tất nhiên là giống với bàn tay lúc trước của cô, nhưng trừ điểm đó ra thì có rất nhiều chỗ khác biệt.
Ví dụ như tay cô không có màu sắc khỏe mạnh như bàn tay trước mắt. Bởi vì bệnh tật cùng tiêm thuốc thường xuyên nên tay cô chỉ có hai màu xanh tím cùng tái nhợt, chưa bao giờ trắng hồng được như thế này.
Đây không phải tay cô!
Giang Mộ Yên lúc này đã vô cùng khẳng định!
Ông trời rốt cục cũng thuận theo nguyện vọng trước khi chết của cô, để cô sống lại thêm lần nữa sao?
Nhưng là nguyện vọng này được thực hiện cũng quá nhanh rồi đi, tốt xấu gì cũng nên để cô chuẩn bị tâm lí một chút a!
Trong lòng Giang Mộ Yên kêu khổ không ngừng, cô đúng là muốn sống một lần nữa, nhưng không phải là mượn thân thể của người khác mà sống nha. Cô muốn là dùng thân phận của mình sống lại!
Nhưng mà hiện tại đã như vậy, cô hiển nhiên không còn lựa chọn nào khác!
Sa mỏng quanh giường bị xốc lên, ánh đèn mờ nhat cũng sáng hơn trước nhiều, Giang Mộ Yên khẩn trương nhìn cô gái nhỏ vừa ló nửa người vào.
Đây là một tiểu nha hoàn nhiều lắm mười sáu tuổi, trên đầu thắt hai bím tóc rất đáng yêu, giống như tạo hình Uyển Quân* cô thấy trong kịch Quỳnh Dao lúc trước.
Nhưng nếu nói vậy cũng không khỏi quá nhanh đi!
Tốt xấu gì cũng nên đến địa phủ của Diêm Vương dập đầu một cái, uống bát canh Mạnh Bà mới có thể đầu thai a?
Hoặc ít nhất cũng xóa đi trí nhớ kiếp trước, để cô đầu thai làm trẻ con rồi lớn lên một lần nữa chứ.
Trước mắt là cảnh tượng gì đây?
Giang Mộ Yên không dám mở miệng nữa, bởi vì cô không biết nên nói cái gì. Cô cần chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại.
Hai tay cô nắm chặt lại thành quyền một cách vô ý thức, đây là động tác quen thuộc của cô mỗi khi suy nghĩ, nhưng trước giờ thân thể cô rất yếu, lực nắm tay cũng không được lớn.
Nhưng hiện tại, bàn tay cô rất dễ dàng nắm lại thành nắm, Giang Mộ Yên cuối cùng cũng hiểu được, không phải cô vô duyên vô cớ đầu thai lại một lần, mà căn bản chính là mượn xác hoàn hồn! Thân thể này không phải thân thể cô nhưng linh hồn bên trong đúng là Giang Mộ Yên!
Phát hiện này khiến cô không thể nằm yên được nữa, dùng sức ngồi dậy một cái, trong tay cô tựa hồ đụng phải vật gì đó, phát ra một tiếng động không lớn.
Nhưng vì đang là đêm khuya, lại ở trong một căn phòng tĩnh lặng như thế này nên tiếng động kia không khỏi nghe có vẻ dọa người.
Cửa nhất thời bị đẩy mở ra, ngọn đèn mờ nhạt kia thong thả đến gần giường Giang Mộ Yên, giọng nói lo lắng cũng đồng thời truyền đến “Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?”
Sắc mặt Giang Mộ Yên có chút trắng bệch, nương theo ngọn đèn mờ nhạt càng lúc càng đến gần kia, cô có thể thấy rõ bàn tay của mình.
Mười ngón tay thon dài tinh tế, trắng noãn như đầu cọng hành, ngay cả móng tay cũng được chăm sóc rất tốt, trong suốt bóng loáng, vừa nhìn đã biết là người chưa từng làm việc nặng.
Độ mềm mại tất nhiên là giống với bàn tay lúc trước của cô, nhưng trừ điểm đó ra thì có rất nhiều chỗ khác biệt.
Ví dụ như tay cô không có màu sắc khỏe mạnh như bàn tay trước mắt. Bởi vì bệnh tật cùng tiêm thuốc thường xuyên nên tay cô chỉ có hai màu xanh tím cùng tái nhợt, chưa bao giờ trắng hồng được như thế này.
Đây không phải tay cô!
Giang Mộ Yên lúc này đã vô cùng khẳng định!
Ông trời rốt cục cũng thuận theo nguyện vọng trước khi chết của cô, để cô sống lại thêm lần nữa sao?
Nhưng là nguyện vọng này được thực hiện cũng quá nhanh rồi đi, tốt xấu gì cũng nên để cô chuẩn bị tâm lí một chút a!
Trong lòng Giang Mộ Yên kêu khổ không ngừng, cô đúng là muốn sống một lần nữa, nhưng không phải là mượn thân thể của người khác mà sống nha. Cô muốn là dùng thân phận của mình sống lại!
Nhưng mà hiện tại đã như vậy, cô hiển nhiên không còn lựa chọn nào khác!
Sa mỏng quanh giường bị xốc lên, ánh đèn mờ nhat cũng sáng hơn trước nhiều, Giang Mộ Yên khẩn trương nhìn cô gái nhỏ vừa ló nửa người vào.
Đây là một tiểu nha hoàn nhiều lắm mười sáu tuổi, trên đầu thắt hai bím tóc rất đáng yêu, giống như tạo hình Uyển Quân* cô thấy trong kịch Quỳnh Dao lúc trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook