Hữu Phỉ
Chương 19: Ngục tối

Có câu nghé con không sợ cọp, trong lòng nghé nghĩ gì không thể nào kiểm chứng, dù sao Chu Phỉ bị thiếu mất dây thần kinh sợ.

Chung quanh tối lửa tắt đèn, kỹ năng giang hồ cơ bản “hủy thi diệt tích” của nàng còn chưa kịp xuất sư, càng khỏi phải nhắc tới kỹ năng cao cấp hơn “truy tung ngàn dặm”. Dọc đường nàng đuổi theo gập ghềnh trắc trở, không phải suýt bị phát hiện thì là suýt bị mất dấu. Chu Phỉ không quen địa hình, cảm giác phương hướng cũng có vấn đề, nàng chạy được một nửa liền phát hiện mình không biết đâu là hướng bắc____nhưng nàng lại không hề để ý, định khi nào về hẵng tính, giờ đuổi theo quan trọng hơn.

May thay, hai kẻ bịt mặt này chắc là cảm thấy ở địa bàn của mình sẽ không chút sơ hở nên rất bất cẩn, đi không nhanh, dọc đường cây cối um tùm mà họ lại đi ngược chiều gió, với Chu Phỉ mà nói hầu như tập hợp đủ thiên thời địa lợi, tuy hơi vất vả nhưng tốt xấu gì cũng đuổi theo được.

Hai kẻ bịt mặt này đi vào một con đường nhỏ giữa núi, Chu Phỉ chui trái chui phải, nàng vốn đã mù đường, càng lúc đầu óc càng choáng váng. Nàng đi như đi mê cung không biết qua bao lâu, chợt nghe thấy tiếng người, ngẩng đầu nhìn lên thì giật mình.

Trong chốn núi non hoang vắng này lại có một trại với không ít trạm gác và ánh đuốc lẻ tẻ.

Địa thế nơi đây hẹp dài, kẹp giữa hai ngọn núi, đường núi khúc khuỷu quanh co, nhìn không thấy phía trước có gì, nơi cao ẩn hiện cầu treo, ánh đuốc chiếu ra bóng người đông đảo, không có cờ, chung quanh canh phòng nghiêm ngặt, tiếng gió nghẹn ngào vang lên giữa núi, với nhĩ lực của Chu Phỉ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi truyền trong gió.

Chu Phỉ nhất thời trợn tròn mắt. Nàng vốn tưởng đây là một đám cướp ngựa giấu đầu lòi đuôi, chắc là dùng dây cản ngựa hoặc dùng thuốc mê đánh ngã Lý Thịnh lơ là bất cẩn, chắc chắn chẳng có gì ghê gớm___người thật sự ghê gớm có thể làm ra chuyện chặn đường cướp ngựa sao? Có thể coi trọng kẻ rởm như Lý Thịnh và con ngựa rởm mà hắn cưỡi sao?

Hiển nhiên, bây giờ Chu Phỉ đã hiểu, có lẽ cách lý giải của nàng về chữ “chê gớm” có chút vấn đề.

Lý Thịnh tuy là người không phải đồ vật, nhưng miệng mồm rất ngoan, tức giận cũng không hé răng, tuyệt đối không biết dùng lời lẽ thô tục mắng người, nơi này trừ hắn ra, chắc chắn còn nhốt không ít người khác.

Mấy kẻ bịt mặt này bắt người cướp ngựa, còn xây một nhà lao thanh thế to lớn giữa các dãy núi, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chu Phỉ càng suy xét càng cảm thấy kỳ lạ, lông tóc dựng đứng, nàng bắt đầu cẩn thận nghĩ liệu có nên trước tiên đi một vòng xung quanh cho quen địa hình rồi tính toán sau.

Không biết có phải “người ngốc có phúc của người ngốc” hay không, lúc Chu Phỉ ngây ngốc to gan, dọc đường chấn động lòng người thì gặp may, còn khi nàng cuối cùng cũng tỉnh táo lại bắt đầu động não thì… xong đời, tai kiếp đã tới.

Nàng còn chưa suy nghĩ xong, gió trong núi không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đổi chiều, đá ở hai bên ép tiếng gió “u u” vang vọng, kẻ bịt mặt đang bàn giao trước trạm gác không biết làm sao mà hơi buông lỏng tay, con ngựa bị y đánh cắp ngửa cổ hí dài, thoát cương chạy đi.

Mấy người xung quanh lập tức kêu gào bắt lại, con ngựa kinh hãi, hí to rồi dốc sức chạy ra ngoài, trong lúc hoảng sợ, nó không chọn đường mà chạy thẳng đến chỗ Chu Phỉ ẩn thân!

Chu Phỉ:

- …

Nàng có một sở thích không muốn cho người ta biết là thích cho động vật nhỏ ăn, những con chim xinh đẹp trong núi, chó mèo mà các sư huynh nuôi, và ngựa dọc đường luôn đi cùng với họ, lúc rảnh rỗi nàng đều tới cho chúng ăn, bây giờ trên người còn có một túi đậu.

Con ngựa ngu xuẩn của Lý Thịnh có lẽ ngửi được mùi nàng trong hướng gió nên theo bản năng chạy tới cầu cứu người quen, cũng chính là hại người quen một cách chuẩn xác.

Chu Phỉ thấy trốn không thoát thì cắn răng, nghĩ thầm: “Mình dứt khoát ra tay trước chiếm lợi thế thôi.”

Nàng rút thanh trường đao lưng hẹp bên hông, bất ngờ chui ra, nhảy vọt qua thân ngựa, xoay thân trường đao sáng loáng, đánh ra ba đao liên tục giữa trời, kẻ đuổi theo ngựa đầu tiên đứng mũi chịu sào, chật vật tránh trái tránh phải, bị nàng đâm cho một đao, người kia khàn giọng hét thảm một tiếng, máu tươi trước ngực bắn lên thật cao, không rõ sống chết.

Kẻ phía sau giật mình, hét to:

- Ai?

Chu Phỉ không đáp lời, trái tim nàng đang đập mạnh, máu toàn thân đều dồn vào đôi tay cầm đao, căng thẳng đến cực hạn, ngược lại tâm không tạp niệm, có loại cảm giác như vò mẻ chẳng sợ nát.

Kẻ thứ hai của đối phương nhanh chóng vọt tới trước mặt, chưa dùng tới binh khí, đầu tiên dùng một cước quét qua, Chu Phỉ chỉ nghe “vút” một tiếng, cảm giác như thứ quét tới không phải chân người mà là một cây gậy sắt cứng rắn, nàng tung người nhảy lên né tránh, thấy trên mặt đất bị quét ra một hố sâu.

Nàng vừa lùi lại, trong nháy mắt bị năm sáu người bao vây, ai nấy đều võ công không kém, Chu Phỉ chỉ mới đánh một người mà cổ tay đã bị chấn động đau đớn, đánh tiếp nữa e không phải đao gãy thì là tay gãy.

Nhưng cứ bị bao vây thế này cũng không phải biện pháp, dưới tình thế cấp bách, Chu Phỉ bị ép phát huy trình độ vượt bậc, đánh ra chiêu thức thứ ba của Phá Tuyết – “Bất Chu Phong”. “Bất Chu Phong” lấy ý từ sự tàn khốc của cơn gió phẫn nộ cuốn tuyết bay đi, từ sự ngông nghênh của cuồng phong quét qua mặt đất và từ sự vô thường của cơn gió chợt đến chợt đi, thích hợp nhất cho một người đánh một đám.

Tiếc là đao pháp tinh diệu nhưng sức lực của nàng lại không đủ phát huy một hai phần mười.

Chỉ một hai phần mười này đã khiến cả cánh tay nàng hầu như mất đi tri giác, trong ánh mắt kinh hãi của đám người họ, vòng vây đã bị đánh ra một lỗ hổng.

Vào lúc suýt chạy, Chu Phỉ vô tình ngẩng đầu thì thấy trên trạm gác nơi cao có hàng loạt cung lớn đang giương sẵn chờ nàng, chỉ cần nàng dám cả gan chạy ra bên ngoài, lập tức có thể dính đầy gai nhọn miễn phí.

Chu Phỉ trong nháy mắt đảo qua vài ý nghĩ, sau đó nàng đột nhiên huýt một tiếng dài, con ngựa ban nãy chạy lung tung nghe tiếng, thình lình chạy trở về, đá hậu xông vào vòng vây, Chu Phỉ nhân lúc hỗn loạn dùng tư thế cứng ngắc như xuyên lưới dây trận mà chui qua giữa hai người, đồng thời thò tay bốc một nắm hạt đậu trên người vung lên:

- Đây!

Trong lúc tối om om, mấy kẻ kia tưởng nàng ném ám khí gì đó, bèn đua nhau tránh ra tứ phía, Chu Phỉ tung người nhảy lên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, cưỡng ép lôi con ngựa ngu xuẩn muốn chạy đi lượm đậu ăn trở về, hung hăng thúc vào bụng ngựa, không ra ngoài mà ngược lại xông vào bên trong.

Mấy kẻ trong sơn cốc có lẽ vốn có tật giật mình, bởi vì nàng cưỡng ép xông vào nên tức thời hỗn loạn, tiếng người nổi lên bốn phía, khắp nơi đều la ó, vào lúc con ngựa lao nhanh qua một chỗ khuất sáng, một khe hẹp giữa vách núi lọt vào tầm mắt nàng, Chu Phỉ lúc đó bình tĩnh đến đáng sợ, không chút do dự nhảy xuống khỏi lưng ngựa rồi xoay tay đánh vào mông ngựa, con ngựa hí dài một tiếng, lao băng băng về phía trước như tên rời cung.

Một tiếng hí ấy đã thu hút tới vô số kẻ chặn đường bao vây truy đuổi, truy binh đều chạy theo nó, còn Chu Phỉ lách mình chui vào trong khe núi hẹp kia.

Khe núi ấy cực hẹp cực sâu, chỉ có trẻ con và thiếu nữ vô cùng mảnh khảnh mới có thể chui vào.

Chu Phỉ dựa vào vách đá, bất giác phản ứng lại màn chấn động lòng người ban nãy, nàng nặng nề thở ra một hơi, phát hiện mình dường như là loại người càng căng thẳng càng phát huy tột bậc, lúc này hồi tưởng lại, nàng quả thực không tưởng tượng được mình chạy trốn tới nơi này thế nào.

Bây giờ nàng chân run cổ tay đau, tim đập mạnh không dừng được, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Trong khe núi đá mơ hồ có gió thổi qua người nàng, khe này chắc là thông chứ không phải đường cùng.

Tiếng người bên ngoài hơi xa xa, Chu Phỉ thử đi vào.

Đường bên trong trở nên càng hẹp hơn, ngay cả Chu Phỉ cũng phải hơi vận khí mới có thể miễn cưỡng đi qua, nàng vừa chen vào trong vừa tính toán xem nên tìm Lý Thịnh thế nào, nàng nghĩ quá nhập tâm, dưới chân chợt đạp vào khoảng không.

Ngay cả thời gian hét cũng không có, nàng liền rơi thẳng xuống mặt đất rộng rãi bên dưới, núi này đúng là thiếu đức, bên dưới lại rỗng ruột!

Đất cát bùn đá ào ào lăn vào người, Chu Phỉ mặt mày nhem nhuốc, may mà nàng phản ứng nhanh, lúc rơi xuống đất dùng trường đao chống đỡ, tốt xấu gì cũng không tới mức “ngã lăn quay”.

Bên dưới khe hẹp ấy là một hang đá, không biết do thiên nhiên tạo hay do con người đào, đất cát che kín phía trên chỉ là tro bụi lâu ngày tụ thành, đương nhiên không chịu nổi trọng lượng con người.

Chu Phỉ hoa mắt váng đầu ở tại chỗ hồi lâu mới chịu thua. Nàng phát hiện mình không biết đã đắc tội vị thần linh nào mà hễ nàng thông minh một tí là trong một nén nhang sẽ gặp báo ứng.

Hẳn là trên hoàng lịch viết hôm nay nàng không thích hợp động não.

Lúc rơi xuống, nàng dùng tay che mặt, mu bàn tay bị đá cọ qua, tróc một lớp da, đau rát, Chu Phỉ khẽ “ui da” một tiếng, vừa cẩn thận dò đường trong hang đá tối om vừa liếm vết thương.

Hang đá này không lớn, Chu Phỉ lần mò đại khái một vòng, không tìm được gì cả, ngược lại có chút yên tâm___xem ra không phải mật thất do con người đào nên trong thời gian ngắn vẫn an toàn.

Trời bên ngoài chắc đã sắp sáng, sau khi trời sáng, ánh nắng dần dần rơi xuống, giữa ban ngày không tiện xông loạn trong địa bàn kẻ địch, Chu Phỉ ngoại trừ “đợi” thì trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách nào khác, bèn tìm một góc ngồi xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vào lúc nàng mới có thể yên tâm sau một đêm chấn động thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng viên đá nhỏ rơi xuống đất, sau đó là tiếng huýt sáo.

Dù toàn thân Chu Phỉ chính là một chữ “gan” cũng suýt bị dọa hỏng.

Nàng giật mình nhảy dựng, bất ngờ quay đầu___trời bên ngoài chắc đã hoàn toàn sáng rõ, trong hang núi tuy vẫn âm u nhưng vẫn đủ cho nàng nhìn thấy xung quanh, nàng thấy trên một bên vách núi có một lỗ nhỏ to cỡ bàn tay, một nam tử dáng người rất chật vật ở sát vách đang nhìn qua bên này thông qua lỗ nhỏ ấy.

Chu Phỉ:

- …

Cái nơi quỷ quái này vậy mà có hàng xóm!

Liền sau đó, nàng nghe người kia nhỏ giọng nói:

- Cái nơi quỷ quái này vậy mà có hàng xóm, hôm nay phúc tinh chiếu rọi, ắt có chuyện tốt phát sinh, mỹ nhân, xin chào.

Người này vừa mở miệng đã như dâm tặc, Chu Phỉ nắm chặt đao lưng hẹp, tính toán xem nếu mình một đao đâm chết người đối diện qua lỗ này thì có làm kinh động đến bọn cướp che mặt ở đây không.

- Lá gan của mỹ nhân thật lớn.

Người kia dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng:

- Nhìn xem dưới chân cô có gì kìa?

Chu Phỉ cúi đầu nhìn, thấy bên cạnh mình là một bộ xương trắng, ban nãy tối om nàng không chú ý, ngồi sánh vai với bộ xương tới hừng đông.

Người ở đầu kia lỗ lại nói:

- Không giấu gì cô, ta và vị lão huynh này đã mắt to trừng mắt nhỏ hơn hai tháng, đoán người này khi còn sống chắc là một lão già, nói không chừng còn không đáng xem bằng bộ xương nữa. Đừng nhìn nó, nhìn ta này.

Chu Phỉ không đếm xỉa tới những lời lảm nhảm của hắn, hỏi thẳng vào vấn đề:

- Hơn hai tháng? Ngươi bị giam ở đây hơn hai tháng rồi sao?

- Phải – ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, giống như cảm thấy bị bắt giam là một chuyện rất quang vinh – Nơi này giam không ít người, lúc cô vào không thấy sao, trên vách núi hai bên đều là các phòng giam riêng biệt, các lộ anh hùng mỗi ngày đều căng cổ ra mắng chửi, rất thú vị. Tiếc là gian của ta ở dưới đất, thanh tịnh thì thanh tịnh nhưng không tiện gia nhập chiến cuộc.

Chu Phỉ vào hang đá này là tình cờ, lúc đó thực quá căng thẳng nên không thấy rõ gì.

Lần đầu nàng gặp người bị giam có tâm thái tốt đến vậy, mơ hồ cảm thấy người này có chút thân thiết quen thuộc, liền không muốn đâm chết hắn nữa, hỏi:

- Chủ nhân nơi này là ai? Tại sao bắt các ngươi? Muốn làm gì?

Người bị giam đó duỗi eo, hờ hững trả lời:

- Ban đêm ta nghe tiếng gào thét gióng trống khua chiêng, chắc là đang bắt cô, nếu cô từng ra tay với họ, chẳng lẽ không nhìn ra được sư môn của họ sao?

Chu Phỉ nhớ tới một chân quét ngang như gậy sắt ấy, bật thốt:

- Chẳng lẽ thực sự là Hoắc gia bảo?

Người bị giam đó không trả lời, hưng phấn bừng bừng nói với nàng:

- Ngẩng đầu nhìn đi, bên trái cô có một tia sáng chiếu xuống, nhích qua bên đó tí được không? Ta cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ với một bộ xương cực kỳ ngán ngẩm, khó khăn lắm mới có một tiểu cô nương xinh đẹp đến, mau cho ta rửa mắt nào.

Mấy chữ “tiểu cô nương xinh đẹp” vừa thốt ra, vẻ mặt Chu Phỉ hơi lay động, chợt phát hiện cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến, nàng dựa vào ánh sáng nhạt trong hang đá, qua cái lỗ lớn cỡ bàn tay, tỉ mỉ quan sát người bị giam đối diện một phen, hơi không chắc chắn hỏi:

- Ngươi… có phải họ Tạ không? Tên…

Ba năm trôi qua, Chu Phỉ có chút không nhớ rõ, đầu lưỡi líu lại, nói:

- …Ờ, “Nấm Mốc”?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương