Hựu Nhất Xuân
-
Chương 14
Tô Diễn Chi nghe xong nội dung chính, đương nhiên cần chút thời gian để hấp thu. Sau đó nói: “Vương gia, thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn. Vẫn nên về nghỉ ngơi thì hơn. Nói đến chỗ của Diễn Chi rồi cũng nên dừng lại thôi. Nếu xảy ra nhiễu loạn, sợ là ai cũng chống đỡ không nổi.”
Hứ? Nói cái gì! Vẫn không hiểu. Ta giậm giậm một chân trên tảng đá: “Tô công tử, ngươi rốt cuộc cũng chưa hiểu ta nói gì. Không rõ ta giải thích lại cho ngươi.”
Sắc mặt của Tô Diễn Chi đột nhiên nghiêm túc lại, “Lại nói, ta ở quê nhà Vĩnh Ninh thực ra cũng từng nghe qua một câu chuyện về [Tá thi hoàn hồn]. Là một vị thiên kim nhà giàu. Chết hai ngày đột nhiên sống lại, nói mình là tiểu thiếp của một nhà nào đó bị người ta đánh đến chết. Dương thọ chưa hết nên hoàn hồn. Nhưng người nhà kia lại nghĩ, thể xác nếu là thiên kim nhà mình, không thể để cho một kẻ thấp hèn phá hỏng sự tôn quý. Vì thế dùng lá vàng bịt mũi miệng của nữ tử đó lại, coi như người chết đưa vào quan tài đem chôn.”
Tô Diễn Chi nhẹ nhàng nói bâng quơ, ta nghe mà kinh hồn táng đảm. Chém đầu lão tử không sợ, nhưng nếu bị bịt mũi rồi nhốt trong quan tài cho buồn chết, tội này so với lăng trì cũng chả kém là bao.
Tô Diễn Chi còn nói: “Diễn Chi hôm qua nghe nói, vương gia từ nay có tâm hướng thiện. Phải hiểu rằng việc đầu tiên của hướng thiện, đó là cẩn trọng từng bước đi lời nói. Vương gia trời sinh tôn quý, ngôn hành cử chỉ trước mặt mọi người càng không được phép sai lầm.”
Lão tử có là đồ ngốc cũng nghe ra được là họ Tô đang ám chỉ ta. Người thông minh có tật xấu của người thông minh, nói năng vòng vèo.
Tô Diễn Chi tiếp tục nói: “Vương gia sau này thật sự hướng thiện, có gì cần Diễn Chi hỗ trợ, cứ việc đến Bắc Uyển phân phó một tiếng, Diễn Chi nhất định… “
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta nói Tô công tử, ngươi cứ nói thẳng là nguyện ý giúp ta không phải là xong sao? Nói qua nói lại không mệt à!” Tô Diễn Chi chỉ nhìn ta.
Ta đến trước mặt Tô công tử, “Ngươi yên tâm, ta không phải đứa ngốc. Sự thật ta chỉ nói với người thông minh, tuyệt không có người thứ ba biết. Huynh đệ ta tuyệt đối là người cực kỳ tốt. Từ từ về sau ngươi sẽ biết. Sau này mọi người đều là bằng hữu, có gì muốn Mã Tiểu Đông ta hỗ trợ cứ việc nói. Mà nói chuyện cũng đừng khách khí như vậy, ta nghe mệt bỏ xừ đi.”
Tô công tử cười khổ: “Công tử thật sự là khoái nhân khoái ngữ*.” Ta mừng rỡ: “Ta thích nhất là người nào nói năng sảng khoái. Lúc không có người ngoài thì gọi ta là Mã Tiểu Đông đi, ta cũng kêu ngươi là Diễn Chi, thế nào? Trước mặt người khác tất nhiên phải giả vờ có chừng có mực,” Ta đứng dậy chỉnh chỉnh y phục, “Diễn Chi, lời bổn vương nói ngươi đồng ý không?”
Cuối cùng mặt Tô Diễn Chi cũng bắt đầu rút gân: “Ta, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đại cáo công thành! Ta đưa tay định vỗ vai Tô Diễn Chi, chiều cao của Tô Diễn Chi hiện tại so với ta cũng không cách biệt lắm, vỗ lên rất thuận tay. Tô Diễn Chi đột nhiên lùi về sau một bước, tay ta dừng lại giữa không trung, bỗng nhiên nhớ tới họ Tô là nam sủng của tiểu vương gia, không chừng hiểu lầm lão tử cũng thích “cái kia”. Trong lòng không khỏi xấu hổ, cười gượng thu tay về, “Đúng rồi, có thế cho ta biết đường về thế nào không?”
Tô Diễn Chi dẫn tôi men theo những dãy hành lang nhỏ, không lâu sau đã quay về sân chính. Tiểu Thuận đang cùng vài hạ nhân ngồi xổm dưới mái hiên xì xầm gì đấy, còn phát ra hai ba tiếng cười gian ái muội. Thấy ta và Tô Diễn Chi cùng tới đều lắp bắp kinh hãi. Tiểu Thuận thông minh, trước hết nhảy dựng lên, lẻn đến trước mặt ta nghiêm nghị khoanh tay, cung kính hô hai tiếng: “Vương gia, Tô công tử.” Đôi mắt đảo tròn quét tới quét lui ta và Tô Diễn Chi.
Ta bị nhìn đến mất tự nhiên. Tô Diễn Chi nói: “Vương gia, không có việc gì Diễn Chi cáo lui trước, xin hãy cố gắng nghỉ ngơi.” Phất tay áo, quăng ta lại rồi đi mất.
Tiểu Thuận theo sau ta vào tiểu thính, ân cần rót cho ta chén trà, cố mang lá gan trộm cướp đến bên cạnh ta hạ giọng: “Vương gia không phải ở Nam Viện mà, sao lại tới Bắc Uyển……” Ta không chút để ý nói: “A, lúc ở Nam Viện ra thấy còn sớm. Ta nghĩ mấy ngày nay chưa gặp Diễn Chi, liền tiện đường qua nhìn một cái. Kết quả quên mất thời gian, chậm trễ đến tận giờ.”
Tiểu Thuận khâm phục nhìn ta, hai mắt lóe lên: “Vương gia long mã tinh thần*, tiểu nhân bội phục!”
Ta vốn đang nghiêm túc khoan thai thưởng trà, đột nhiên theo phản xạ, một ngụm trà mắc trong cổ họng, hai tay run lên, nước trà văng cho Tiểu Thuận ướt rượt.
Hứ? Nói cái gì! Vẫn không hiểu. Ta giậm giậm một chân trên tảng đá: “Tô công tử, ngươi rốt cuộc cũng chưa hiểu ta nói gì. Không rõ ta giải thích lại cho ngươi.”
Sắc mặt của Tô Diễn Chi đột nhiên nghiêm túc lại, “Lại nói, ta ở quê nhà Vĩnh Ninh thực ra cũng từng nghe qua một câu chuyện về [Tá thi hoàn hồn]. Là một vị thiên kim nhà giàu. Chết hai ngày đột nhiên sống lại, nói mình là tiểu thiếp của một nhà nào đó bị người ta đánh đến chết. Dương thọ chưa hết nên hoàn hồn. Nhưng người nhà kia lại nghĩ, thể xác nếu là thiên kim nhà mình, không thể để cho một kẻ thấp hèn phá hỏng sự tôn quý. Vì thế dùng lá vàng bịt mũi miệng của nữ tử đó lại, coi như người chết đưa vào quan tài đem chôn.”
Tô Diễn Chi nhẹ nhàng nói bâng quơ, ta nghe mà kinh hồn táng đảm. Chém đầu lão tử không sợ, nhưng nếu bị bịt mũi rồi nhốt trong quan tài cho buồn chết, tội này so với lăng trì cũng chả kém là bao.
Tô Diễn Chi còn nói: “Diễn Chi hôm qua nghe nói, vương gia từ nay có tâm hướng thiện. Phải hiểu rằng việc đầu tiên của hướng thiện, đó là cẩn trọng từng bước đi lời nói. Vương gia trời sinh tôn quý, ngôn hành cử chỉ trước mặt mọi người càng không được phép sai lầm.”
Lão tử có là đồ ngốc cũng nghe ra được là họ Tô đang ám chỉ ta. Người thông minh có tật xấu của người thông minh, nói năng vòng vèo.
Tô Diễn Chi tiếp tục nói: “Vương gia sau này thật sự hướng thiện, có gì cần Diễn Chi hỗ trợ, cứ việc đến Bắc Uyển phân phó một tiếng, Diễn Chi nhất định… “
Ta ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ta nói Tô công tử, ngươi cứ nói thẳng là nguyện ý giúp ta không phải là xong sao? Nói qua nói lại không mệt à!” Tô Diễn Chi chỉ nhìn ta.
Ta đến trước mặt Tô công tử, “Ngươi yên tâm, ta không phải đứa ngốc. Sự thật ta chỉ nói với người thông minh, tuyệt không có người thứ ba biết. Huynh đệ ta tuyệt đối là người cực kỳ tốt. Từ từ về sau ngươi sẽ biết. Sau này mọi người đều là bằng hữu, có gì muốn Mã Tiểu Đông ta hỗ trợ cứ việc nói. Mà nói chuyện cũng đừng khách khí như vậy, ta nghe mệt bỏ xừ đi.”
Tô công tử cười khổ: “Công tử thật sự là khoái nhân khoái ngữ*.” Ta mừng rỡ: “Ta thích nhất là người nào nói năng sảng khoái. Lúc không có người ngoài thì gọi ta là Mã Tiểu Đông đi, ta cũng kêu ngươi là Diễn Chi, thế nào? Trước mặt người khác tất nhiên phải giả vờ có chừng có mực,” Ta đứng dậy chỉnh chỉnh y phục, “Diễn Chi, lời bổn vương nói ngươi đồng ý không?”
Cuối cùng mặt Tô Diễn Chi cũng bắt đầu rút gân: “Ta, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đại cáo công thành! Ta đưa tay định vỗ vai Tô Diễn Chi, chiều cao của Tô Diễn Chi hiện tại so với ta cũng không cách biệt lắm, vỗ lên rất thuận tay. Tô Diễn Chi đột nhiên lùi về sau một bước, tay ta dừng lại giữa không trung, bỗng nhiên nhớ tới họ Tô là nam sủng của tiểu vương gia, không chừng hiểu lầm lão tử cũng thích “cái kia”. Trong lòng không khỏi xấu hổ, cười gượng thu tay về, “Đúng rồi, có thế cho ta biết đường về thế nào không?”
Tô Diễn Chi dẫn tôi men theo những dãy hành lang nhỏ, không lâu sau đã quay về sân chính. Tiểu Thuận đang cùng vài hạ nhân ngồi xổm dưới mái hiên xì xầm gì đấy, còn phát ra hai ba tiếng cười gian ái muội. Thấy ta và Tô Diễn Chi cùng tới đều lắp bắp kinh hãi. Tiểu Thuận thông minh, trước hết nhảy dựng lên, lẻn đến trước mặt ta nghiêm nghị khoanh tay, cung kính hô hai tiếng: “Vương gia, Tô công tử.” Đôi mắt đảo tròn quét tới quét lui ta và Tô Diễn Chi.
Ta bị nhìn đến mất tự nhiên. Tô Diễn Chi nói: “Vương gia, không có việc gì Diễn Chi cáo lui trước, xin hãy cố gắng nghỉ ngơi.” Phất tay áo, quăng ta lại rồi đi mất.
Tiểu Thuận theo sau ta vào tiểu thính, ân cần rót cho ta chén trà, cố mang lá gan trộm cướp đến bên cạnh ta hạ giọng: “Vương gia không phải ở Nam Viện mà, sao lại tới Bắc Uyển……” Ta không chút để ý nói: “A, lúc ở Nam Viện ra thấy còn sớm. Ta nghĩ mấy ngày nay chưa gặp Diễn Chi, liền tiện đường qua nhìn một cái. Kết quả quên mất thời gian, chậm trễ đến tận giờ.”
Tiểu Thuận khâm phục nhìn ta, hai mắt lóe lên: “Vương gia long mã tinh thần*, tiểu nhân bội phục!”
Ta vốn đang nghiêm túc khoan thai thưởng trà, đột nhiên theo phản xạ, một ngụm trà mắc trong cổ họng, hai tay run lên, nước trà văng cho Tiểu Thuận ướt rượt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook