Hữu Duyên Trà Quán
-
Chương 28: Phạn giai triết [3]
Tác giả: Lila
Lúc A Minh nhặt lá bùa ở góc tường đưa cho anh, kèm với việc thấy được bóng dáng giống Lệ Lâm thì đến 9 phần anh nghĩ có liên quan đến linh hồn đang sống trong cơ thể cô ấy. Anh lấy một tia kim quang của A Minh rồi dùng chú thuật tìm kiếm xem phần bị lấy cắp đã đi đâu. Lúc tia kim quang dẫn đến căn trà quán mà hôm qua anh tới để bắt ma thì khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Càng bất ngờ hơn khi trước cửa quán viết hai câu liễng chỉ có ma vật mới nhìn thấy, thật đúng là đủ thú vị.
Anh biết rõ con ma trong kia là do tự sát mà phải nhận lấy quả báo khổ đau như vậy. Nhưng đây là ác nghiệp do chính nó tạo ra thì nó phải chịu trách nhiệm với việc làm của chính mình. Anh không muốn dính vào những chuyện như thế này nên nói với chủ quán nơi này tuy rằng có sự tồn tại của linh hồn nhưng nó sẽ không làm hại được ai cả. Chỉ là vào khoảng thời gian nhất định của mỗi ngày nó sẽ xuất hiện, kêu mọi người đừng mở cửa căn phòng tư nhân đó ra là được. Cũng không phải lúc nào người ta cũng nghe được những âm thanh phát ra từ căn phòng đó đâu.
Lúc vừa vào anh đã thấy được linh hồn và thể xác giống nhau như đúc kia đang đứng nói chuyện phiếm, riêng về linh hồn kia thì một thân đầy khí tức của nghiệp lực, còn thân xác đó mặt dù nhìn có vẻ là đã dung nhập hoàn toàn với linh hồn nhưng nếu xét kỹ lại thì chỉ cần không cẩn thận bị đánh tan linh lực thì đừng mong có thể tiếp tục sống trong thân xác đó nữa.
Thật đúng là một kẻ gan lớn, kẻ khác gan lại càng lớn hơn. Một người thì dùng cấm thuật triệu hồi quỷ dữ, một người lại dám cả gan hoán đổi cùng quỷ dữ để nhập vào thân xác người sử dụng cấm thuật. Vì không biết rõ được mục tiêu của linh hồn dùng thuật hoán đổi nên anh quyết định để A Minh đi theo cô ta, tránh việc cô ấy dùng thân xác Lệ Lâm để làm việc xấu, điều đó cũng sẽ làm tăng thêm nghiệp lực mà Lệ Lâm phải gánh chịu, đây xem như là anh trả nốt chút tình nghĩa đối với vị hôn thê của mình, à bây giờ phải gọi linh hồn này là Lộ Nghiên mới đúng.
Khi nghe A Minh kể lại chuyện của cô nhân viên ở trà quán anh đã nghĩ ngay đến Trục Lưu, sợi tơ hồng kia vốn không khó tìm nhưng tà khí truyền vào nó nhằm duy trì mị thuật thì không hề đơn giản, nếu không có một lượng lớn oán khí thì khó lòng mà thực hiện được. Mà để có lượng lớn oán khí như vậy ngoài việc người thầy pháp đó nuôi được một con quỷ dữ ra, thì chính là nhờ sự giúp đỡ của Huyền Linh Châu, bắt một số lượng lớn ma vật phải nghe theo lời người thầy pháp mà truyền linh lực ẩn chứa oán khí của chúng vào.
Sau khi hoàn thành thì một thân tu hành của chúng cũng gần như không còn bao nhiêu, muốn có lại sức mạnh như ban đầu thì phải tu tập lại từ đầu. Chín phần người thầy pháp này chính là tên phản đồ Trục Lưu mà anh vẫn đang tìm kiếm, vì thế anh quyết định mình cũng sẽ đến đó để xác nhận suy đoán của bản thân là đúng.
Vì không muốn để xảy ra bất kì sơ sót gì có thể tạo cơ hội cho tên phản đồ kia chạy thoát nên khi nghe được A Minh thông báo địa điểm và biết Lệ Lâm đang từ trường đến đó thì anh đã chạy xe đến đón cô ở trường rồi cùng nhau đến nhà người thầy pháp kia. Lúc cô ấy quyết định không để linh hồn Lộ Nghiên cùng A Minh đi vào bên trong, anh đã có chút tán dương, cô gái này làm người không tệ, ít nhất là đối với người nhà quả là hết lòng lo lắng.
Lúc thấy đoàn hắc khí kia tập kích Lệ Lâm không hiểu sao tim anh lại đập lệch đi một nhịp, anh sợ rằng mục tiêu của nó là cô, sợ rằng linh lực cô chống đỡ không nổi thì sẽ nguy mất. Lúc ấy hành động của anh cũng không theo lẻ thường nữa nên đã bỏ qua việc bắt sống Trục Lưu mà lập tức chạy đến chỗ Lệ Lâm xem cô ấy có bị thương hay không? Linh hồn có bị tổn hại gì không?
Khi xác định được cô ấy chỉ bị thương nhẹ, anh mới yên tâm nhìn sang Huyền Linh Châu sắp bị cướp mất, trong miệng thầm niệm một thuật pháp cổ xưa mà sư phụ đã chỉ để phong ấn luồng sức mạnh của Huyền Linh Châu, rồi truyền vào một đồng xu cổ anh vẫn thường đem theo. Bắn nó về phía Huyền Linh Châu, chỉ cần đụng nhẹ một cái thì đoàn hắc khí này đừng mong có cơ hội dùng Huyền Linh Châu vào việc bất thiện nữa.
Lúc nghe con quỷ dữ kia tức giận nói rằng nó chính là linh hồn sút nữa đã được Lộ Nghiên triệu hồi nhưng do cô xen ngang nên không thể đường đường chính chính xuất thế. Trong lòng anh lại bỗng nhiên thấy lo lắng, lúc nó chân chính xuất thế chắc chắc sẽ tìm cô trả mối thù này, liệu rằng cô có chống nổi nó không? Bản thân anh cũng không nắm chắc 10 phần mình đối phó được với loại linh quỷ cao cắp sắp thành quỷ mẫu này.
Dù trong lòng khá lo lắng nhưng anh vẫn trưng ra khuôn mặt chuyện không liên quan đến mình thì không cần lo lắng làm gì.
“Duyên sâu ắc sẽ hợp, duyên mỏng sẽ phải tan. Vạn pháp nên tùy duyên, không cầu sẽ không khổ.”
Khi nghe được câu nói này, bất chợt anh hoảng hốt. Câu nói mà đêm đêm nằm mộng anh cũng không thể nào quên được, câu nói khiến cả cuộc đời anh thay đổi, câu nói làm anh trỗi lên nguồn động lực to lớn, muốn bản thân phải mạnh mẽ, phải tìm cho bằng được người ấy.
Thời điểm mà cô nói, anh liền nghĩ, chắc có lẽ cô quen biết linh hồn mà anh luôn mong nhớ, nhưng khi nghe được cô trả lời anh giống như bị trúng định tâm chú, hốt hoảng mà đứng yên không nhút nhít được, thời gian và không gian như bị dừng lại chỉ còn cô và anh. Từ sâu trong lòng anh có một tia vui vẻ lan tràn không thể nào dứt được.
Phải một lúc lâu sau đó anh mới bình ổn được tâm trạng của chính mình, ra tay giải quyết cho xong đống hỗn loạn mà tên Trục Lưu kia để lại. Cũng tốt bụng gọi một chiếc xe cấp cứu đến, xem như đây là một chút lưu tình còn lại vì những năm tháng hắn ta cư xử với anh không tệ.
Lúc giải quyết xong mọi việc, định bụng ra ngoài cùng cô nói chuyện thì lại không thấy người đâu. Anh tức cười nghĩ, chạy đúng là thật nhanh. Nhưng làm sao anh có thể để người mình luôn nhớ mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay cơ chứ. Vốn anh chỉ muốn tìm được cô, nhìn một cái, nói một câu thôi cũng đã thấy thỏa mãn, nhưng có vẻ lòng tham của con người là không thể giới hạn được. Khi biết linh hồn cô bây giờ đã có thể dùng một cách thức khác để sống lại, anh cảm thấy ham muốn của anh với cô lại tăng thêm một bậc.
Gấp gáp thì không thành đại sự, khi cô mượn xác hoàn hồn vào Lộ Nghiên thì chắc chắc đã không thể thoát khỏi việc dây dưa cả đời cùng anh. Thời gian còn dài, anh sẽ từ từ mà hành động vậy.
- -------Lời tác giả-------
Viết chương về Phạn Giai Triết nói thật thì tốn chất xám dã man, lúc đầu viết mình vẫn chưa định hình được nên để Phạn Giai Triết thích Lệ Lâm như thế nào là hợp lý nhất, mà không quá gượng ép. Vốn mình không muốn đi quá sâu về tuyến tình cảm như là kể về quá trình cả hai thích nhau, yêu nhau ra làm sao. Nam chính lúc này chưa hẳn là yêu Lệ Lâm, nhưng do nữ 9 là nguồn sáng duy nhất khi anh ở trong bóng tối nên hình bóng đó khó mà xóa nhòa được. Có thể khi nam 9 muốn tìm nữ 9 chỉ là đơn giản xem xem, ân nhân của mình sống thế nào, ra làm sao, mọi chuyện có ổn không. Nhưng khi phát hiện nữ chính bây giờ danh chính ngôn thuận là vị hôn thê của mình thì tâm trạng chắc chắc phải khác hẳn, “con người khó thể nào mà biết đủ được”.
Còn về tính cách của nam chính cũng là một phần khó nhằn. Mình không muốn quá lạnh lùng vô tình, cũng không muốn quá nhiệt tình giúp người vô điều kiện. Nói chung là sau khi hoàn thành chương này mình khá hài lòng với hoàn cảnh cũng như tính cách của nam chính.
Tất cả chỉ là mở màn, truyện về sau vẫn còn dài mong khán đọc giả luôn ủng hộ và góp ý nếu có gì sai sót.
*CHÂN THÀNH CẢM ÂN*
Lúc A Minh nhặt lá bùa ở góc tường đưa cho anh, kèm với việc thấy được bóng dáng giống Lệ Lâm thì đến 9 phần anh nghĩ có liên quan đến linh hồn đang sống trong cơ thể cô ấy. Anh lấy một tia kim quang của A Minh rồi dùng chú thuật tìm kiếm xem phần bị lấy cắp đã đi đâu. Lúc tia kim quang dẫn đến căn trà quán mà hôm qua anh tới để bắt ma thì khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Càng bất ngờ hơn khi trước cửa quán viết hai câu liễng chỉ có ma vật mới nhìn thấy, thật đúng là đủ thú vị.
Anh biết rõ con ma trong kia là do tự sát mà phải nhận lấy quả báo khổ đau như vậy. Nhưng đây là ác nghiệp do chính nó tạo ra thì nó phải chịu trách nhiệm với việc làm của chính mình. Anh không muốn dính vào những chuyện như thế này nên nói với chủ quán nơi này tuy rằng có sự tồn tại của linh hồn nhưng nó sẽ không làm hại được ai cả. Chỉ là vào khoảng thời gian nhất định của mỗi ngày nó sẽ xuất hiện, kêu mọi người đừng mở cửa căn phòng tư nhân đó ra là được. Cũng không phải lúc nào người ta cũng nghe được những âm thanh phát ra từ căn phòng đó đâu.
Lúc vừa vào anh đã thấy được linh hồn và thể xác giống nhau như đúc kia đang đứng nói chuyện phiếm, riêng về linh hồn kia thì một thân đầy khí tức của nghiệp lực, còn thân xác đó mặt dù nhìn có vẻ là đã dung nhập hoàn toàn với linh hồn nhưng nếu xét kỹ lại thì chỉ cần không cẩn thận bị đánh tan linh lực thì đừng mong có thể tiếp tục sống trong thân xác đó nữa.
Thật đúng là một kẻ gan lớn, kẻ khác gan lại càng lớn hơn. Một người thì dùng cấm thuật triệu hồi quỷ dữ, một người lại dám cả gan hoán đổi cùng quỷ dữ để nhập vào thân xác người sử dụng cấm thuật. Vì không biết rõ được mục tiêu của linh hồn dùng thuật hoán đổi nên anh quyết định để A Minh đi theo cô ta, tránh việc cô ấy dùng thân xác Lệ Lâm để làm việc xấu, điều đó cũng sẽ làm tăng thêm nghiệp lực mà Lệ Lâm phải gánh chịu, đây xem như là anh trả nốt chút tình nghĩa đối với vị hôn thê của mình, à bây giờ phải gọi linh hồn này là Lộ Nghiên mới đúng.
Khi nghe A Minh kể lại chuyện của cô nhân viên ở trà quán anh đã nghĩ ngay đến Trục Lưu, sợi tơ hồng kia vốn không khó tìm nhưng tà khí truyền vào nó nhằm duy trì mị thuật thì không hề đơn giản, nếu không có một lượng lớn oán khí thì khó lòng mà thực hiện được. Mà để có lượng lớn oán khí như vậy ngoài việc người thầy pháp đó nuôi được một con quỷ dữ ra, thì chính là nhờ sự giúp đỡ của Huyền Linh Châu, bắt một số lượng lớn ma vật phải nghe theo lời người thầy pháp mà truyền linh lực ẩn chứa oán khí của chúng vào.
Sau khi hoàn thành thì một thân tu hành của chúng cũng gần như không còn bao nhiêu, muốn có lại sức mạnh như ban đầu thì phải tu tập lại từ đầu. Chín phần người thầy pháp này chính là tên phản đồ Trục Lưu mà anh vẫn đang tìm kiếm, vì thế anh quyết định mình cũng sẽ đến đó để xác nhận suy đoán của bản thân là đúng.
Vì không muốn để xảy ra bất kì sơ sót gì có thể tạo cơ hội cho tên phản đồ kia chạy thoát nên khi nghe được A Minh thông báo địa điểm và biết Lệ Lâm đang từ trường đến đó thì anh đã chạy xe đến đón cô ở trường rồi cùng nhau đến nhà người thầy pháp kia. Lúc cô ấy quyết định không để linh hồn Lộ Nghiên cùng A Minh đi vào bên trong, anh đã có chút tán dương, cô gái này làm người không tệ, ít nhất là đối với người nhà quả là hết lòng lo lắng.
Lúc thấy đoàn hắc khí kia tập kích Lệ Lâm không hiểu sao tim anh lại đập lệch đi một nhịp, anh sợ rằng mục tiêu của nó là cô, sợ rằng linh lực cô chống đỡ không nổi thì sẽ nguy mất. Lúc ấy hành động của anh cũng không theo lẻ thường nữa nên đã bỏ qua việc bắt sống Trục Lưu mà lập tức chạy đến chỗ Lệ Lâm xem cô ấy có bị thương hay không? Linh hồn có bị tổn hại gì không?
Khi xác định được cô ấy chỉ bị thương nhẹ, anh mới yên tâm nhìn sang Huyền Linh Châu sắp bị cướp mất, trong miệng thầm niệm một thuật pháp cổ xưa mà sư phụ đã chỉ để phong ấn luồng sức mạnh của Huyền Linh Châu, rồi truyền vào một đồng xu cổ anh vẫn thường đem theo. Bắn nó về phía Huyền Linh Châu, chỉ cần đụng nhẹ một cái thì đoàn hắc khí này đừng mong có cơ hội dùng Huyền Linh Châu vào việc bất thiện nữa.
Lúc nghe con quỷ dữ kia tức giận nói rằng nó chính là linh hồn sút nữa đã được Lộ Nghiên triệu hồi nhưng do cô xen ngang nên không thể đường đường chính chính xuất thế. Trong lòng anh lại bỗng nhiên thấy lo lắng, lúc nó chân chính xuất thế chắc chắc sẽ tìm cô trả mối thù này, liệu rằng cô có chống nổi nó không? Bản thân anh cũng không nắm chắc 10 phần mình đối phó được với loại linh quỷ cao cắp sắp thành quỷ mẫu này.
Dù trong lòng khá lo lắng nhưng anh vẫn trưng ra khuôn mặt chuyện không liên quan đến mình thì không cần lo lắng làm gì.
“Duyên sâu ắc sẽ hợp, duyên mỏng sẽ phải tan. Vạn pháp nên tùy duyên, không cầu sẽ không khổ.”
Khi nghe được câu nói này, bất chợt anh hoảng hốt. Câu nói mà đêm đêm nằm mộng anh cũng không thể nào quên được, câu nói khiến cả cuộc đời anh thay đổi, câu nói làm anh trỗi lên nguồn động lực to lớn, muốn bản thân phải mạnh mẽ, phải tìm cho bằng được người ấy.
Thời điểm mà cô nói, anh liền nghĩ, chắc có lẽ cô quen biết linh hồn mà anh luôn mong nhớ, nhưng khi nghe được cô trả lời anh giống như bị trúng định tâm chú, hốt hoảng mà đứng yên không nhút nhít được, thời gian và không gian như bị dừng lại chỉ còn cô và anh. Từ sâu trong lòng anh có một tia vui vẻ lan tràn không thể nào dứt được.
Phải một lúc lâu sau đó anh mới bình ổn được tâm trạng của chính mình, ra tay giải quyết cho xong đống hỗn loạn mà tên Trục Lưu kia để lại. Cũng tốt bụng gọi một chiếc xe cấp cứu đến, xem như đây là một chút lưu tình còn lại vì những năm tháng hắn ta cư xử với anh không tệ.
Lúc giải quyết xong mọi việc, định bụng ra ngoài cùng cô nói chuyện thì lại không thấy người đâu. Anh tức cười nghĩ, chạy đúng là thật nhanh. Nhưng làm sao anh có thể để người mình luôn nhớ mong chạy thoát khỏi lòng bàn tay cơ chứ. Vốn anh chỉ muốn tìm được cô, nhìn một cái, nói một câu thôi cũng đã thấy thỏa mãn, nhưng có vẻ lòng tham của con người là không thể giới hạn được. Khi biết linh hồn cô bây giờ đã có thể dùng một cách thức khác để sống lại, anh cảm thấy ham muốn của anh với cô lại tăng thêm một bậc.
Gấp gáp thì không thành đại sự, khi cô mượn xác hoàn hồn vào Lộ Nghiên thì chắc chắc đã không thể thoát khỏi việc dây dưa cả đời cùng anh. Thời gian còn dài, anh sẽ từ từ mà hành động vậy.
- -------Lời tác giả-------
Viết chương về Phạn Giai Triết nói thật thì tốn chất xám dã man, lúc đầu viết mình vẫn chưa định hình được nên để Phạn Giai Triết thích Lệ Lâm như thế nào là hợp lý nhất, mà không quá gượng ép. Vốn mình không muốn đi quá sâu về tuyến tình cảm như là kể về quá trình cả hai thích nhau, yêu nhau ra làm sao. Nam chính lúc này chưa hẳn là yêu Lệ Lâm, nhưng do nữ 9 là nguồn sáng duy nhất khi anh ở trong bóng tối nên hình bóng đó khó mà xóa nhòa được. Có thể khi nam 9 muốn tìm nữ 9 chỉ là đơn giản xem xem, ân nhân của mình sống thế nào, ra làm sao, mọi chuyện có ổn không. Nhưng khi phát hiện nữ chính bây giờ danh chính ngôn thuận là vị hôn thê của mình thì tâm trạng chắc chắc phải khác hẳn, “con người khó thể nào mà biết đủ được”.
Còn về tính cách của nam chính cũng là một phần khó nhằn. Mình không muốn quá lạnh lùng vô tình, cũng không muốn quá nhiệt tình giúp người vô điều kiện. Nói chung là sau khi hoàn thành chương này mình khá hài lòng với hoàn cảnh cũng như tính cách của nam chính.
Tất cả chỉ là mở màn, truyện về sau vẫn còn dài mong khán đọc giả luôn ủng hộ và góp ý nếu có gì sai sót.
*CHÂN THÀNH CẢM ÂN*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook