Để lại Việt Phương ngồi im lặng trong đêm tối, bà Thu Hà gạt nước mắt lủi thủi đi vào nhà. Bà đi ngang qua gốc cây xoài thì hoảng hốt giật mình đứng bất động. Thật lâu trên môi mới gọi khẽ một tiếng:

- Mẹ…

Bà Hai đưa tay áo lau nước mắt từ gốc cây xoài lặng lẽ bước ra, trong đêm tối vẫn nhìn thấy được mái tóc trắng điểm sương của bà. Bà nhìn con dâu thở dài một hơi. Bà Thu Hà thấy mẹ chồng thở dài và khóc, cũng hiểu bà đã gnhe toàn bộ câu chuyên của hai mẹ con họ, nhưng vẫn hỏi khẽ:

- Mẹ đã nghe hết cuộc nói chuyện của mẹ con con.

Bà Hai gật đầu, bà nhìn bà Thu Hà với ánh mắt đau đớn. Bà Thu Hà khẽ cười buồn quay đầu nhìn về phía Việt Phương đang đứng khẽ nói:

- Có phải mẹ cảm thấy con là một người mẹ ích kỷ, ti tiện lắm không? Chắc mẹ trách con lắm đúng không?

Bà Hai nhìn bà Thu Hà, một ánh mắt đầy cảm thông:

- Không ai có quyền trách con ngoài Việt Phương cả. Con đúng là có lỗi với con bé, làm con bé sống khổ từ thuở nhỏ, thiếu tình thương, thiệt thòi rất nhiều. Cho nên người trách con phải là Việt Phương. Còn mẹ, hay bất cứ ai khác cũng đều không có quyền trách con, hay khinh bỉ con cả. Chỉ những người làm mẹ mới hiểu được hành động của con lúc đó. Nếu là mẹ, mẹ cũng hành động như thế. Không có người mẹ nào không sợ hãi khi mất đi đứa con của mình và hành động đánh đổi đó để cân bằng cho hai đứa con là đều nên làm. Cái đáng trách là chúng ta đã quá mê tín, để rồi u mê làm theo những lời sai khiến mà gây nên cảnh khổ ngày hôm nay.

- Con biết, biết mình đã sai rất nhiều. Nhưng mà, ngoài cách cầu xin Việt Phương ra, con không biết làm gì hơn. Tình yêu có thể đến rồi đi, tình yêu cũ ra đi thì tình yêu mới lại đến. Nhưng sinh mạng con người thì ngắn ngủi. Đến bây giờ con có thể gạt bỏ sự mê tín của mình, tin rằng Việt Tình sẽ sống tốt. Thế nhưng đứa con gái này bị con chiều chuộng đến mức luôn tự ình là đúng, thứ nó muốn, nó phải có bằng được. Huống hồ là tình yêu. Việt Tình yêu Jony đến mức hạ thấp hết mọi tiêu chuẩn của nó chỉ đê làm cậu ta vui lòng. Thế nên con rất sợ một ngày đánh mất cậu ta, Việt Tình sẽ làm điều gì dại dột – Nói đến đây, bà Thu Hà không ngừng rơi nước mắt. Xưa nay người ta vẫn nói tình yêu là mù quáng, bà chỉ sợ Việt Tình thật sự vì tình yêu mà đánh mất bản thân mình.

- Mẹ hiểu. Sinh con ra chẳng ai hiểu con bằng mẹ. Mẹ biết con vì lo lắng Việt Tình không chịu nổi đã kích mất người yêu vào tay người lại là em gái mình. Thôi khuya rồi, con mau vào nhà nghỉ ngơi đi.

Bà Thu hà nghe lời đi vào trong nhà, bà Hai tiến đến bên Việt Phương, những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.

- Nín đi con – Bà Hai ngồi xuống vỗ về Việt Phương.

Cô nghiêng đầu tựa vào lòng nội, miệng khẽ gọi trong đau đớn:

- Nội ơi, con đau lắm.

- Nội biết, nội biết. Hãy khóc hết một lần cho nỗi đau trút hết đi con – Bà Hai ôm Việt Phương vỗ về, rồi nhẹ nhàng ngâm một câu ca nhẹ.

Sống trong đời sống cần có một tấm lòng

Để làm gì em biết không?

Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi

Gió cuốn đi ây qua dòng sông

Ngày vừa lên hay đêm xuống mêng mông

Ôi trái tim đang bay theo thời gian

Làm chiếc bóng đi rao lời dối gian

Những khi chiều tới cần có một tiếng cười

Để ngậm ngùi theo lá bay

Rồi nước cuốn trôi, rồi nước cuốn trôi

Hãy nghiêng đời xuống nhìn hết một mối tình

Chỉ lặng nhìn không nói năng

Để buốt trái tim để buốt trái tim

Trong trái tim con chim đau nằm yên

Ngủ dài lâu mang theo vết thương sâu

Và sớm mai chim bay đi triền miên

Và tiếng hót vang trong trời gió lên

Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người

Còn cuộc đời ta cứ vui

Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai

- Đừng hận mẹ con. Bởi vì bà ấy là một người mẹ.

Vừa tan lớp xong, Việt Phương cảm thấy buồn nôn vô cùng, sau khi nôn xong, cô lại thấy đầu óc choáng voáng vô cùng khó chịu. Phía trước mặt giống như bì mờ đi không nhìn rõ nữa. Cô chỉ thấy có người đang tiến về phía mình, nhưng hoàn toàn không nhận ra đó là ai.

Sau đó cô ngất đi.

Khi Việt Phương tỉnh lại, bên giường bệnh của cô là Bảo, anh nhìn Việt Phương vui mừng nói:

- Phương không sao chứ?

- Mình không sao, là bảo đưa mình đến đây sao? – Việt Phương muốn ngồi dậy nhưng Bảo ngăn cô lại.

- Bác sĩ đã khám đã chụp hình X Quang và xét nghiệm cho Phương, một lát nữa sẽ biết kết quả. Phương cứ nghĩ ngơi đi.

Việt Phương khẽ gật đầu nhắm mắt ngủ tiếp.

Đến chiều, bác sĩ đem kết quá đến thông báo cho cô và Bảo, kết luận rằng:” Trong não cô có một khối u, chưa rõ lành tính hay ác tính

Cô biết Bảo giận, cực kì giận. Anh thể hiện ra mặt bằng việc ngồi im nhìn ra ngoài cửa kính của xe taxi khi cả hai vừa rời khỏi bệnh viện. Sau khi bác sĩ thông báo cho cô biết nguyên nhân của những cơn buồn nôn choáng voáng của cô. Một khối u. Chưa thể xác định nó là loại khối u nào, muốn xác định rõ, cần làm rất nhiều xét nghiệm kỹ càng. Bác sĩ muốn cô ở lại để cho họ theo dõi và làm rõ bệnh tình của cô hơn, nhưng Việt Phương khăng khăng không chịu ở lại, cô nhất quyết rời khỏi bệnh viện. Bảo đã ngăn cản cô, khuyên can, thậm chí là dùng một giọng cầu xin với cô nhưng Việt Phương vẫn nhất quyết không chịu nhập viện. Không thay đổi được quyết định của cô, Bảo đành miễn cưỡng làm thủ tục đưa cô về sau khi nghe một loạt dặn dò của bác sĩ. Suốt đoạn đường Bảo đều im lặng như thế. Việt Phương cũng không lên tiếng.

Trong lòng cả hai đều có những tâm sự, những bất an không nói thành lời.

Cơn buồn nôn lại cuồn cuộn dâng trào trong cuốn họng, Việt Phương vội đưa tay ngăn chặn cơn buồn nôn của mình lại. Bảo giật mình quay lại nhìn cô với vẻ mặt và ánh mắt lo lắng:

- Không sao chứ? Anh à, làm ơn quay lại bệnh viện giùm.

- Không cần - Việt Phương vội xua tay khi Bảo thúc giục người tài xế quay lại - Mình ổn rồn.

- Việt Phương - Bảo gầm lên trong cuống họng - Sao Phương lại không để bác sĩ kiểm tra chứ? Nếu lỡ như...

Bảo không thể nói tiếp, anh đau đáu nhìn Việt Phương bằng ánh mắt khó hiểu.

- Mình muốn có chút thời gian để đối mặt với việc này. Nếu lỡ như... - Việt Phương cười yếu ớt đáp.

- Sẽ không đâu - Bảo cắt ngang lời cô - Đó sẽ là một khối u lành.

- Chuyện đời đâu ai biết được - Việt Phương quay đi không muốn nhìn Bảo.

Bảo run run nhìn Việt Phương, đau xót vô cùng, cô không chỉ là người con gái anh yêu, còn là người bạn thân thiết nhất thời thơ ấu. Nếu không được cô chấp nhận tình cảm, thì anh vẫn hy vọng được ở bên cạnh cô, bên cạnh người bạn gắn liền tuổi thơ cơ cực nhưng hạnh phúc của anh. Với tư cách một người bạn, anh chẳng muốn mất cô.

- Việt Phương nghe lời mình đi. Chúng ta để bác sĩ kiểm tra kỹ, nếu như nó là khối u ác tính thì chỉ cần phát hiện sớm, chữa trị sớm, sẽ có cơ hội bình phục hơn.

- Mình biết - Việt Phương cười nhìn Bảo trấn an - Mình chỉ là cần một ít thời gian để chuẩn bị tinh thần mà thôi. Yên tâm đi, mình cũng đâu muốn chết sớm đến như thế. Nhưng Bảo nè, mình muốn Bảo im lặng đừng nói ra chuyện này cho ai biết có được hay không?

Bảo trố mắt nhìn cô đầy khó hiểu. Việt Phương khẽ nói:

- Mình không muốn mọi người lo lắng ình, hãy đợi đến khi có kết quả đi. Hứa với mình được không?

- Được. Mình hứa sẽ không nói chuyện này ra, nhưng Phương cũng phải nhanh chóng đi kiểm tra ình.

- Chắc chắn mà... - Việt Phương gật đầu.

Việt Phương nhìn ra cửa kính bên ngoài, chiếc xe đã vào ngay đầu ngỏ nhà cô rồi. Từ con ngỏ, có thể thấy ngôi nhà lầu của Thiên Phong. Mọi khung cảnh quen thuộc với cô vô cùng, thế nhưng lại giống như bị một màng sương che phủ.

Khi về đến nhà, Việt Phương muốn đưa tay mở cửa, nhưng lại phát hiện tay mình như không còn sức, mất dần cảm giác. Cô lắc đầu, xua đi mọi thứ đang bao quanh mình, cố gắng dùng sức lần nữa để mở cánh cửa. Cánh cửa mở ra, nhưng lại có cảm giác như ai đó đang kéo mở nó chứ không phải cô. Việt Phương ngầng đầu nhìn lên, hóa ra là Bảo đã mở cửa giúp cô. Việt Phương cười nhẹ, đưa tay bện cánh cửa bước ra, làm như không có gì.

Bà hai từ trong nhà đi ra, nhìn thấy xe taxi, lại thấy sắc mặt Việt Phương không tốt thì lo lắng hỏi:

- Con sao thế?

- Con không sao - Việt Phương cũng biết sắc mặt mình khó coi, không muốn giấu để bà nội lo nên cười nói - Con hơi mệt một chút thôi. Lúc nãy ngất ở trường.

- Sao lại ngất?

- Con trúng gió ấy mà. Không sao đâu nội, đang mùa mưa nên thế thôi.

- Con phải giữ gìn sức khỏe, chắc tại ngồi dưới sương cả đêm nên bị nhiễm lạnh rồi. Vào nội nấu cho con tô cháo hành giải cảm.

- Con cám ơn nội. Ba mẹ con đâu rồi nội, chị Việt Tình đi làm chưa hay còn ở nhà hả nội.

- Ba mẹ con lên thành phố đi làm rồi. Việt Tình thì bảo nó đi làm - Bà Hai đáp rồi dìu Việt Phương đi vào.

- Bảo về đi - Việt Phương nhìn bảo giục.

Bảo nhìn cô im lặng rồi cúi cùng gật đầu quay người ra về.

- Thật ra. Mẹ con có nấu hoành thánh cho con, chờ con cả buổi trưa nhưng không thấy con về, gọi điện cũng không được nên đành đi về trước. Mẹ con có để dành cho con, nhưng con thế này, chắc là không ăn được.

- Con muốn ăn.

- Mẹ con có để lại một tờ giấy, dặn nội đưa cho con. Con đọc đi.

Bà nội cô bê lên cho cô tô hoành thánh đặt trước mặt cô rồi khẽ nói, sau đó móc từ túi áo bà bà màu nâu đã sờn một tời giấy được gấp làm tư. Việt Phương mở từng tờ giấy ra và đọc. Tờ giấy chỉ vỏn vẹn có vài chữ.

- Hãy nắm bắt hạnh phúc mà con có. Mẹ xin lỗi.

Cô ngồi nhìn tô hoành thánh đang bóc khói thơm lừng trước mặt mình. Khói bóc lên mặt, khiến hai mắt cô bỗng nhòa đi vì nước mắt. Lâu rồi cô không ăn hoành thánh do mẹ làm. Lúc nhỏ, cô rất thích ăn hoành thánh, ăn tận mười viên, mẹ lúc nào cũng đặt trong bát nhỏ của cô 10 viên. Hoành thánh mẹ cô làm ngon lắm, còn trộn cả tôm vào. Cô nhớ rõ viên nào của cô cũng có nữa con tôm to, nhìn rất ngon. Việt tình tuy không thích hoành thánh như cô, nhưng vẫn thường ghen tỵ với cô.

Lúc nhỏ, mỗi khi bị phạt xong, mẹ cô lại làm hoành thánh cho cả nhà ăn, ăn xong cô đã không còn buồn nữa. Trong đầu cô, bỗng nhớ rất nhiều chuyện lúc nhỏ. Hóa ra cô sai rồi.

Là cô không hiểu được tình mẹ. Bà không yêu cô như cái cách bà yêu Việt Tình, tình yêu của bà dành cho cô trong thầm lặng chứ không thể hiện rõ như Việt Tình. Do đó cô mới không hiểu.

- Mẹ...

Cô gọi khẽ trong những giọt nước mắt. Bà hy vọng hai đứa con trao đổi vị trí cho nhau để có thể san xẻ may mắn và bất hạnh cùng nhau. Thế nhưng khi trao đổi rồi, người bất hạnh lại là cô. Bà lo sợ Việt Tình có số mạng ngắn, nên muốn Việt Tình được hạnh phúc trong vẹn, van xin cô nhường lại Thiên Phong.

Nhưng mà giờ đây, dường như định mệnh trêu đùa. Thay đổi vì trí lại không phải là sự hòa hợp giữa may mắn và bất hạnh, mà là thay đổi cả số phận của nhau. Số phận của cô rất có thể sẽ mỏng manh như ngọn đèn trước gió.

Nếu như khối u trong đầu cô là ác tính. Vậy liệu cuộc đời của cô trải dài thêm được bao lâu.

Từng có một người bạn của cô cũng bị u não mà mất, cuộc đời bất hạnh của cô liệu có may mắn thoát khỏi cái chết hay không? Thời đại hiện đại, máy móc hiện đại, nhiều căn bệnh được chữa khỏi, nhưng cũng nhiều căn bệnh mãi không được chữa khỏi thì sao? Tất cả đều đối mặt với cái chết.

" Hãy nắm bắt hạnh phúc mà con có" - Thật sao mẹ, con có thể giữ lấy hạnh phúc của mình hay sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương