Hướng Về Phía Anh
-
Chương 24
Đêm càng về khuya cơn mưa càng thêm nặng hạt, từng đợt nước rào rào trút xuống, rơi trên xe ô tô, hắt vào khung cửa kính khiến không gian ồn ào vô cùng.
Ở bên trong xe, rất lâu sau đó Thành mới rời khỏi người tôi, chiếc váy đi dự tiệc tôi mặc trên người đã bị Thành xé nát trong cơn ghen tuông.
Tôi chợt nhớ ra, túi đồ của mình vẫn để quên trong xe của Huy, bởi lúc đó tôi vốn nghĩ, chờ anh ta uống thuốc xong tôi sẽ về.
Thành xuất hiện bất ngờ nên tôi cũng quên đi sự tồn tại của chiếc túi.
Với bộ dạng như thế này, tôi cứ thế mà về nhà ư?
Tôi thầm nghĩ.
Thành mặc chiếc quần Jean lên người, lát sau cậu ấy đỡ tôi ngồi dậy, chủ động mặc lại bikini giúp tôi, tôi mặc áo sơ mi của Thành.
Vì Thành cao nên chiếc áo vừa khéo che được vòng 3 của tôi.
Nhìn những tấm vải diêm dúa trong xe, Thành tức tối nhặt cho bằng sạch và vứt ra ngoài cửa kính xe.
Có lẽ vì Thành nghĩ những món đồ ấy tôi mặc khi đi cùng Huy, Thành không thích.
Và sự thật đúng là như vậy.
Trong lúc cơn ghen bùng phát, Thành cứ thế lái xe trên đường mà không biết bản thân đang đi đến đâu.
Lúc này, khi mọi thứ đã lắng xuống, chiếc xe chậm rãi lăn bánh trở về nhà, nhờ ánh sáng của đèn pha ô tô, tôi phát hiện, chúng tôi đang ở địa phận huyện Gia Lâm.
2h sáng chúng tôi mới có mặt ở khu trọ.
Ngay khi về đến nhà, việc đầu tiên Thành làm là bật nước nóng và kéo tôi bước vào phòng tắm.
Dưới làn nước trong veo đang bốc hơi nóng, Thành tỉ mỉ giúp tôi gột rửa đi những gì còn lưu lại sau trận yêu cuồng nhiệt.
Đã có vô số lần chúng tôi tắm cùng nhau, nhưng lần này tâm trạng của tôi khác hẳn.
Bởi lẽ, sau trận ghen tuông long trời lở đất, ánh mắt Thành bỗng hóa dịu dàng đến không tưởng.
Đôi bàn tay cậu ấy khẽ mân mê lướt nhẹ trên làn da tôi, nâng niu giống như báu vật.
Tôi thực sự mệt mỏi nên lúc này cũng chẳng muốn nói gì, thậm chí, ở nơi nào đó, vì bị Thành thâm nhập thô bạo nên bây giờ vẫn cảm thấy hơi đau.
Vừa giúp tôi làm sạch cơ thể Thành vừa thì thầm nói chuyện một mình:
— Hắn mà dám động vào người em, anh sẽ c.h-ặ-t tay hắn!!!
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Thành nghiêm nét mặt nhìn tôi như muốn cảnh báo “Chuyện không có gì đáng để cười”.
Nhưng tôi thực sự không nhịn được, tôi cứ thế cười vang.
Thành không vui khi thấy tôi cười châm biếm như vậy nên ra sức cù lên những điểm nhạy cảm của tôi.
Và thế là, tôi không thể cười bình thường được nữa, đúng vậy, tôi cười như bị điên.
Giữa đêm khuya, hai chúng tôi nô đùa và cười nói vang nhà.
May mà hàng xóm ngủ say, hoặc họ cố tình làm ngơ như không biết.
Thành si mê nhìn ngắm gương mặt tôi.
Tôi cũng chăm chú nhìn Thành.
Đôi mắt tôi dừng lại ở gương mặt vương những giọt nước trong veo của cậu ấy, những lọn tóc ướt rủ xuống trán và mặt… Khoảnh khắc ấy, tôi thấy Thành thực sự cuốn hút.
Không nhịn được, tôi kiễng chân và hôn lên môi Thành.
Hành động của tôi như đánh thức con sói bị ngủ quên trong người Thành, thực ra nó vừa mới được ngủ cách đây hơn 1h đồng hồ thôi.
:))
Cánh tay của Thành bỗng chốc bế bổng tôi lên, Thành chủ động hôn ngược lại tôi, m,ôi l,ư,ỡi cuốn lấy nhau không thể tách rời.
Nụ hôn dây dưa từ phòng tắm ra đến phòng ngủ, những giọt nước trong veo từ cơ thể hai người chúng tôi khẽ rơi tí tách xuống nền đá hoa.
Thành mặc kệ, cậu ấy không giúp tôi lau khô.
Vòi nước trong nhà tắm cũng quên không tắt.
Lúc này, tiếng nước chảy róc rách từ bên trong vọng ra, tiếng mưa bên ngoài trời vọng vào, hòa cùng với tiết tấu nụ hôn như muốn nuốt chửng nhau của chúng tôi cũng phát ra âm thanh đầy khiêu khích.
Thành đặt tôi ngồi lên bàn làm việc của cậu ấy, đôi chân tôi kẹp chặt lấy hông Thành, lúc này đây, vật nóng rẫy cứng thép kia cứ thế ghì sát vào hạ thân của tôi, mặc sức thăm dò và đùa ghẹo.
Sống mũi Thành, làn môi Thành lúc này di chuyển xuống cảnh xuân căng đầy trước ngực, đôi tay cậu ấy không ngừng thi triển những kỹ năng mềm khiến hô hấp của tôi không có cách nào bình thản được.
Tôi nũng nịu cất lời:
— Em muốn làm ở trên giường… Cho em về giường…
Nhưng Thành nhất định không nghe theo lời tôi nói, một bàn tay của cậu ấy khẽ di chuyển từ thềm ngực lướt xuống vòng eo của tôi, nhẹ nhàng ôm lấy vòng 3 rồi bất chợt đưa vào vùng mật tư bí ẩn.
Không chút cản trở, ngón tay của Thành lập tức tiến thẳng vào bên trong như một cách khẳng định quyền sở hữu.
Bờ môi Thành lúc này đang lưu giữ nụ hoa nhỏ xinh, bất chợt ngưng lại và thì thầm:
— Anh sẽ làm cho em phải cầu xin anh… thì anh mới tha!
Dứt lời, những ngón tay của Thành liên tục ra vào, tần suất dày đặc khiến cho cả người tôi co giãy không ngừng.
Theo từng cử động của cánh tay, dịch mật ngọt ngào từ nơi sâu thẳm cứ thế tuôn ra, bao trọn lấy ngón tay Thành, nơi tôi ngồi cũng cảm thấy có chút dính ướt.
— Anh là đồ xấu xa! Anh mang em về giường đi!
Tôi thở mệt nhọc nài nỉ, nhưng Thành vẫn làm như không nghe thấy, ngón tay vẫn cứ miệt mài ra vào.
Không những vậy, tên Thành đáng ghét này bây giờ thay đổi chiến lược.
Không phải là một ngón tay nữa.
Hừm… Thật quá đáng mà.
Lúc này là 2 ngón tay! Đúng vậy.
Chính xác là 2 ngón tay.
Cao xanh ợii!!! Nơi ấy của tôi như khóc thét, bỗng chốc đong đầy nước một cách không kiểm soát, tôi thực sự không thể ngồi yên được, cả cơ thể cứ thế dính chặt lấy người Thành.
— Đừng mà… đừng như vậy… Em không chịu nổi nữa…
Giọng nói yếu ớt của tôi khẽ ngâm nga trong cổ họng, Thành bỗng giảm tốc độ, chậm rãi đưa tay ra ngoài.
Cùng với đó, tôi cảm giác có một dòng nước ấm đang lặng lẽ chảy tràn ra.
Thành xấu xa! Tôi thầm nghĩ.
Tôi những tưởng như vậy là xong rồi.
Nhưng không.
Thành bất chợt nửa như quỳ, nửa như ngồi dưới nền nhà, hai chân tôi gác lên vai cậu ấy, lần này cậu ấy dùng m,ôi và l,ưỡi để thay thế cho những ngón tay hư hỏng kia.
— Thành xấu xaaa… Anh tha cho em đi!!
Đôi bàn tay tôi ôm lấy mặt Thành, vò rối mái tóc của cậu ấy và không ngừng nỉ non van xin.
Nhưng mà, chiếc l,ưỡi ẩm ướt kia như có ma lực, cứ thế chậm rãi kích thích vào nơi ấy, cả cơ thể tôi như mềm nhũn ra, tôi không còn sức để gào thét nữa.
Thành thực sự đã nuốt chửng tôi, một chút cũng không bỏ sót.
Cứ như vậy, sau nhiều tầng kích thích, tôi như bị rút cạn sức lực, để mặc cho Thành giày vò chiếm hữu.
Sau cùng, vì không nhịn được nữa, Thành đặt tôi đứng xuống đất, đôi tay tôi bám vào chiếc bàn, từ phía sau, cậu ấy hung hãn tiến sâu vào nơi đã đong đầy nước của tôi.
Cứ như thế, khắp căn phòng ngập tràn hương vị của d,ục tình, âm thanh của d,a thịt tiếp xúc với nhau không ngừng vang lên.
Tôi không biết mình đã chạm đến cực hạn bao nhiêu lần, đôi môi cũng không còn sức để r,ên r,ỉ nữa.
Cả người tôi hoàn toàn dựa dẫm vào cậu ấy và không ngừng đón nhận những lần thâm nhập như bão tố.
Sau khi mọi thứ đã qua đi, tôi nằm gọn trong vòng tay Thành và yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Những tưởng sau những mệt mỏi vừa qua tôi có thể ngủ được ngay, nhưng không phải, toàn thân tôi mệt mỏi rã rời nhưng tâm tư lại tỉnh táo đến lạ.
Thành cũng vậy, tôi thấy cậu ấy cứ mân mê mái tóc của tôi, thỉnh thoảng lại hôn lên trán tôi.
Trong bóng đêm, tôi buột miệng khe khẽ:
— Em sợ nhất là Tổng giám đốc công ty em xảy ra chuyện gì.
Nữa là, thời hạn thực tập chỉ còn vài ngày nữa… Anh như hâm ấy, ghen tuông vô cớ, chẳng ra sao cả!
— Em không cần lấy bằng tốt nghiệp cũng được, về nhà anh nuôi!!
Thành dịu dàng đáp lời, so với thái độ lúc cậu ấy ghen tuông và ra đòn hạ thủ, hai con người ấy quá sức khác nhau.
— Anh nên điều chỉnh lại hành vi cũng như cảm xúc của bản thân mình đi.
Nên hành động lý trí một chút, đừng có tùy hứng như vậy nữa.
— Chuyện gì anh cũng có thể lý trí được, trừ việc ai đó có ý đồ tiếp cận người phụ nữ của anh.
Em đã nghe câu, khi yêu vào, lý trí cũng bằng 0 chưa?
— Lý lẽ vớ vẩn.
Em không cần nghe!
— Yêu là khái niệm thuộc phạm trù của cảm xúc.
Vì anh yêu em nên anh mới ghen.
Ghen cũng là do yếu tố cảm xúc quyết định.
Nếu như em muốn một người có thể lý trí trong tình yêu… thì điều đó chỉ chứng minh một điều, người đó không thực sự yêu, mà thực chất họ chỉ muốn lợi dụng tình cảm của người khác để đạt được mục đích của mình.
Nhớ nhé.
Thông minh đến mấy, yêu vào cũng hóa khờ dại cả thôi!!
Tôi thực sự không nhịn được mà bật cười, tại sao Thành lại có thể đáng yêu đến mức này được chứ?
— Anh có muốn nghe em giải thích chuyện buổi tối ngày hôm nay không? Mà anh đi theo em cả buổi đấy à?
— Nếu anh không đi theo em thì làm sao biết được gã đó đưa em về nhà? Bình thường thì anh sẽ không chú ý, nhưng hôm nay anh thấy hơi lạ.
Em nói đi tiệc với mọi người nhưng không về nhà make up thay trang phục.
Anh cảm thấy có điều gì đó mờ ám nên tan làm anh chủ động đến công ty tìm em.
Quả nhiên, thấy em lên xe gã đàn ông đó.
Em có biết, lúc ấy anh đã nhẫn nhịn đến mức nào không? Hắn đưa em đến showroom thời trang, đôi m,ắt của hắn không ngừng nhìn ngắm em… Nhưng anh vẫn cố nhịn.
Anh hận không thể lao vào đấm thẳng vào mặt hắn… Dám nhìn người phụ nữ của anh bằng ánh mắt đầy tà ý như vậy.
Nhưng anh không xuất hiện khi sự việc còn đang dở dang, anh muốn theo dõi thêm xem hắn còn định bày trò gì.
Khi thấy em theo hắn vào nhà, lúc ấy anh thực sự như ngồi trên đống lửa…
— Anh nghe em nói đã, Huy rất tốt.
Cả buổi anh ấy không ép em uống rượu, cũng không hề có những hành động quá khích.
Lúc em theo Huy vào nhà là vì anh ấy bất chợt bị đau đầu, cần phải dùng thuốc.
Em sợ Huy xảy ra chuyện gì nên vào theo, nếu không sao thì em sẽ về.
Em nói thật đấy.
— Em thật ngốc! Bất cứ gã đàn ông nào cũng đều không bỏ qua những cơ hội có thể tiếp cận con mồi một cách nhanh nhất.
Em không biết được thủ đoạn của đàn ông đê tiện đến mức nào đâu.
— Nhưng em cảm thấy…
Tôi định lên tiếng giải thích thì Thành đưa tay lên bịt miệng tôi lại, không cho tôi nói tiếp:
— Em cảm thấy là việc của một cô gái ngốc.
Còn hắn muốn gì, chính là tâm tư bản năng gốc rễ của loài sói đi săn.
Tốt nhất em nên tránh xa loại người đó ra.
Chỉ nên đến gần anh thôi.
— Anhhh…
— Ngoan, nhắm mắt lại và đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook