Cuối cùng, Lãnh Thanh Hoa và La Tiểu Mạn cũng ly hôn. Với sự nổ lực của Thường Huy, Bối Bối được giao cho Lãnh Thanh Hoa chăm sóc. Mỗi tuần La Tiểu Mạn được đến thăm con bé một lần vào ngày chủ nhật. Nhưng không phải chủ nhật nào cô ấy cũng được nghỉ làm và Lãnh Thanh Hoa cũng rảnh rỗi nên tôi liền biến thành bảo mẫu của con bé.

Sáng chủ nhật, Lãnh Thanh Hoa lại dẫn Bối Bối đến nhà tôi. Anh nói là ba anh đang nằm viện, anh phải vào đó để chăm sóc ông nên nhờ tôi dẫn Bối Bối đi chơi. Tôi vốn định hôm nay sẽ ngủ cả ngày để lấy lại sức nhưng nghe anh nói như thế, tôi vội vàng rời giường, rửa mặt. Tôi sợ không đủ thời gian, theo tính cách của anh thì anh sẽ xuất hiện ở đây ngay. Qủa nhiên, khi tôi còn đang đánh răng thì anh đã ôm Bối Bối vào nhà, A San chạy ra tiếp đón anh. Anh cũng không nghỉ ngơi uống miếng nước mà đã vội vàng vào bệnh viện.

“Bối Bối, chúng ta tớ khu vui chơi thiếu nhi chơi được không?” Tôi ngồi xổm người xuống, vừa bóp khuôn mặt nhỏ bé của Bối Bối vừa nói.

“Không đi.” Ai ngờ Bối Bối không hề hứng thú chút nào.

“Sao vậy, Bối Bối?” Con bé này lúc trước thích đến khu vui chơi thiếu nhi nhất, tại sao hôm nay lại không muốn đi?

“Dì dẫn con đến đó ba lần rồi. Còn gì vui nữa đâu mà đi.” Bối Bối bĩu môi nói, hành động này của bé làm tôi cười phá lên, sau đó nói: “Vậy Bối Bối muốn đi đâu chơi?”

“Con muốn đi vườn thú.”

Vậy thì đi vườn thú.

Tôi dắt Bối Bối đứng ở ven đường chờ xe taxi nhưng chả có chiếc nào chạy qua. Đúng lúc đó điện thoại di động của tôi reng chuông.

“Lạc Băng, em dậy chưa?” Là Cà.

“Đang định dẫn Bối Bối đi vườn thú chơi.”

“Anh đi nữa.”

“Cậu cũng đi vườn thú sao?”

“Đúng vậy, anh sẽ tới ngay.”

Không đợi tôi nói thêm câu nào, Cà đã cúp điện thoại. Cà nói sẽ lập tức tới ngay nhưng tôi đợi 10 phút rồi cũng không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Cậu ta dám gạt tôi sao?

Tôi đang suy nghĩ thì Cà cười tủm tỉm đi tới.

“Bối Bối, có nhớ chú không?” Cà vừa tới là ôm Bối Bối lên. Con bé đã gặp Cà một lần rồi và đã bị cậu ta hối lộ.

Bối Bối cười bắt được lỗ tai của Cà, hôn lên đó một cái chóc.

“Lạc Băng, thấy không, học hỏi một chút đi.” Tôi dẫm lên chân Cà, cậu ấy vẫn tỉnh bơ nói tiếp: “Hôm nay anh không có đi xe, hồi nãy ngồi xe của bạn tới, chúng ta ngồi xe buýt đi vườn thú được không?”

“Được, Cao thiếu gia muốn đi xe buýt thì chúng ta đi xe buýt.”

Xe buýt đến vườn thú là xe buýt hai tầng, Bối Bối rất vui vẻ khi được ngồi trên đó. Tôi nghĩ đã lâu rồi Lãnh Thanh Hoa không có cho Bối Bối đi xe buýt nên con bé cảm thấy mới mẻ. Chúng tôi lên tầng hai, Cà ôm Bối Bối lên, tôi theo sau cậu ấy.

Tầng hai chỉ có một cặp học sinh đang rúc vào nhau, trên đồng phục ghi là học sinh năm nhất trường trung học XX, xem ra là học sinh cấp 3.

Cô gái thấy chúng tôi đi lên thì ngượng ngùng ngồi thẳng người dậy. Còn chàng trai thì muốn ôm nữa nhưng nhìn mặt cô gái thì không dám, vội rút tay về.

Chúng tôi ngồi sau cặp tình nhân kia mấy hàng ghế, Cà ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Nếu lúc đó anh có can đảm nhưng cậu ta thì không chừng con của chúng ta bây giờ cũng lớn bằng Bối Bối rồi, phải không? Ha ha.”

“Cà, cậu không thể nói năng nghiêm túc được sao?” Tôi tức giận trách móc cậu ấy.

Bối Bối đứng trên đùi Cà, nhìn ra ngoài cửa sổ, hưng phấn nhìn cảnh vật xung quanh. Lúc thì hỏi tôi cái này, lúc thì hỏi tôi cái kia, tôi nói cho con bé nghe về thế giới tươi đẹp bên ngoài. Hình như hôm nay đèn đỏ hơi nhiều, đi nửa tiếng rồi mà vẫn chưa tới vườn thú. Bối Bối mệt quá nằm bò trong lòng tôi, nhắm mắt ngủ mất

Cà nhìn khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng của con bé không nhịn được liền hôn một cái, cái hôn này làm con bé tỉnh giấc. Bối Bối mở mắt ra, nhìn tôi hỏi: “Dì Lạc, sao dì cũng có hai em bé vậy?”

Tôi không biết Bối Bối đang nói gì nên hỏi ngược lại: “Em bé nào?”

Ai ngờ Bối Bối dùng bàn tay nhỏ bé của mình chỉ vào ngực tôi nói: “Chính là cái này, mẹ cũng có, sao dì cũng có vậy?”

Cặp tình nhân ngồi đằng trước nghe giọng nói non nớt của Bối Bối cũng tò mò quay lại nhìn tôi. Đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, mặt tôi đã nóng bừng lên. Cà đã cười ra tiếng, cậu ta thấy tôi lúng túng cũng không giúp tôi giải vây. Không giúp thì thôi vậy mà còn cười hả hê như vậy chứ.

Chẳng lẽ tôi lại nói với Bối Bối mấy câu như em bé là từ kẽ đá chui ra. Tôi do dự một hồi rồi nghiêm túc nói với con bé: “Bối Bối, bé gái cũng có em bé nhưng chờ Bối Bối trưởng thành thì mới thấy nó.”

Đến vườn thú, Bối Bối liền làm nũng không chịu xuống đất đi bộ, dọc theo đường đi đều do Cà ôm. Tôi nghĩ thầm, may nhờ có Cà tới, nếu không làm sao tôi chịu nổi. Mặc dù Bối Bối nặng chưa tới ba mươi kg nhưng ôm đi khắp nơi thì không phải là chuyện dễ dàng.

Bối Bối thích khỉ, chúng tôi dừng ở chuồng khỉ rất lâu. Cà ôm Bối Bối đi xung quanh trêu chọc khỉ con, tôi ngồi nghỉ ngơi ở băng ghế đá gần đó.

“Xem, đó là con khỉ lưu manh đấy! Mấy ngày trước mới bắt được nó đem tới đây đấy.” Một phụ nữ mập mạp nói với bạn bà ta. Mấy ngày trước hình như là có tin tức về “con khỉ lưu manh” trên báo nhưng tôi không có xem kĩ. Tôi tò mò nhìn theo hướng cánh tay bà ta, thì ra là một con khỉ to lớn đang đưa cái mông hồng hồng về phía chúng tôi.

Nhưng tại sao nó lại nổi tiếng như vậy chứ. Tôi tiếp tục nghe người phụ nữ kia nói.

“Mấy người không biết đó chứ, con khỉ này chạy đi gây án khắp nơi, chính phủ phải bỏ ra công sức rất lớn mới bắt được nó. Đàn ông háo sắc thì không nói làm gì đến khỉ mà cũng hóa sắc nữa. Nó toàn đi vào nhà vệ sinh nữ quấy rầy phụ nữ. Du khách tìm nhân viên của công viên để tố cáo, họ cứ kêu oan. Sau đó chuyện cứ xảy ra hoài, đến một ngày nó cũng chui vào lưới…”

Con khỉ lưu manh hình như biết có người đang nói xấu nó nên quay về phía chúng tôi làm mặt quỷ.

Tôi đột nhiên cảm thấy ánh mắt của nó rất giống Cà, đơn thuần, vui vẻ.

“Cà, lại đây xem con khỉ lưu manh này!” Tôi gọi Cà tới.

Cà ôm Bối Bối qua, vui vẻ nói nói: “Cái gì?”

Tôi chỉ vào con khỉ lưu manh nói: “Nhìn nó kìa.” Ai ngờ con khỉ lưu manh cũng dùng tay chỉ tôi, trong miệng phát ra tiếng chít chít.

Cà và Bối Bối bị con khỉ lưu manh chọc cười ha hả. Tôi cũng cười theo.

Người phụ nữ mập mạp bên cạnh nói với bạn bà ta: “Ai nói sinh con gái không tốt, gia đình nhà người ta vui vẻ biết bao, chỉ có mẹ chồng ở nhà tôi là nhất quyết nói con gái là không tốt, tôi muốn kéo bà ta tới đây xem người ta tốt với con gái như thế nào…”

Nghe lời này tôi vội tránh ra, Cà ôm Bối Bối sáp lại gần, vui vẻ nói: “Lạc Băng, nói thật thì anh cũng thích con gái, có chuyện gì không vui chỉ cần nó làm nũng là mình quên hết…”

Cà huyên thuyên nói với tôi con gái tốt thế nào. Tôi thật hoài nghi tại sao mấy bác sĩ phụ khoa không mời Cà đến diễn thuyết, bảo đảm mọi người sẽ thích sinh con gái…

Nghe Cà nói không ngừng, tôi hỏi cậu ta: “Cà, cậu muốn làm ba sao?”

Cà nghe tôi nói thế liền thu lại vẻ mặt cười cợt, nghiêm túc nói: “Đương nhiên muốn.”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi của Cà làm lòng tôi ấm áp. Tôi chưa từng thấy ai nghiêm túc nói mình muốn làm ba như cậu ấy. Tôi mím môi, cúi đầu, cảm thụ những xôn xao trong nội tâm, không nói gì thêm.

Cà cõng Bối Bối lên, con bé thấy con cọp, con hươu, thậm chí là con rắn đều cười rất vui vẻ, Tôi tưởng gan con bé rất lớn ai ngờ vừa nhìn thấy con đà điểu, nó liền khóc rống lên.

Con đả điểu kia rúc vào trong lồng tre, có thể lúc chúng tôi đi ngang qua đã làm nó tỉnh giấc nên nó duỗi thẳng cái cổ ra. Bối Bối sợ quá khóc thét lên, tôi vội vàng ôm con bé vào lòng.

“Siết tay con bé thật chặt.” Cà nói như ra lệnh.

Tôi làm theo lời cậu ấy, con bé quả nhiên ngừng khóc, chỉ còn hơi thút thít, toàn thân co quắp nằm trong lòng tôi. Tôi không nhịn được giương mắt nhìn Cà, muốn hỏi cậu ấy tại sao lại biết cách dỗ con nít.

“Lúc nhỏ anh rất nhát gan, lúc khóc anh hi vọng có người có thể ôm chặt anh như vậy. Đáng tiếc ba anh lại không rãnh.”

“Anh trưởng thành khỏe mạnh như vậy cũng là một chuyện rất khó.” Tôi nghĩ đến những lời Brazil Cà đã nói.

Cà thở dài nói: “Thật ra dì đối xử với anh rất tốt. Sau khi sinh em gái vẫn quan tâm đến anh. Nhưng lúc ấy anh còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ nghe người ta nói mẹ ghẻ rất xấu nên cho rằng dì cũng là người xấu. Lúc anh sợ hãi cũng chui xuống gầm bàn hoặc gầm giường không cho dì đụng đến. Lúc đó anh nghĩ không phải tại dì thì mẹ anh đã không chết. Sau này anh mới biết người hại chết mẹ anh là người phụ nữ khác. Lúc mẹ anh chết ba anh đã cắt đứt với bà ta, mẹ anh thật khờ, lại đi dùng tính mạng của mình để níu kéo tình yêu. Sau đó ba anh tỉnh ngộ, thề không bao giờ làm anh uất ức nữa còn tìm một người hiền lành để làm mẹ kế cho anh.”

“Bây giờ biết rõ nỗi khổ tâm của bà ấy cũng không phải là quá muộn.” Tôi an ủi Cà.

“Muộn rồi. Lúc anh biết thì đã quá muộn, dì không được khỏe, năm ngoái đi kiểm tra mới phát hiện bị ung thư gan nhưng sợ anh lo lắng nên không nói ra. Lúc anh trở về mới biết được. Anh thật sự hối hận vì đã không đối xử tốt với dì ấy, thậm chí còn nhục mạ dì ấy trước mặt ba. Nhưng dì ấy cứ bao che cho anh hết lần này tới lần khác.” Giọng nói của Cà trầm xuống, Bối Bối ngạc nhiên nhìn cậu ấy, đưa bàn tay nhỏ bé ra sờ mặt cậu ta nói: “Chú Cà đừng khóc.”

“Ừ, chú không khóc, Bối Bối thật biết nghe lời.” Cà nói xong hôn lên mặt Bối Bối sau đó giương mắt nhìn tôi nói: “Ôm mệt không, đưa cho anh.” Cà ôm Bối Bối qua.

Sau khi ăn cơm thì em gái Cà gọi điện tới. 10 phút sau một chiếc Audi A8L màu đỏ đậu trước cửa vườn thú.

Một cô gái xinh đẹp nhô đầu ra từ trong xe, cô ấy khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt to chớp chớp, không cần nói cũng biết là tính tình rất hào phóng.

Chúng tôi lên xe của em gái Cà.

“Chị chính là Lạc Băng trong truyền thuyết đó sao? Em là Cao Tiếu Nhan, là em gái của Cao Tiếu Thiên, chị gọi em Nhan Nhan là được rồi.”

“Hả? Em biết chị à?” Tôi vừa nói vừa quay đầu kinh ngạc nhìn Cà, ý muốn hỏi tại sao em gái cậu ta lại biết tôi.

Cà ngượng ngùng nhìn tôi cười. Nhan Nhan nói tiếp: “Ha ha, lúc tiểu học em đã biết chị rồi nhưng không phải là do anh em nói, cũng vì chuyện này mà anh ấy không thèm để ý đến em mấy tuần liền đấy.”

“Con bé chết tiệt, em còn dám nói.” Cà hung dữ nói với Nhan Nhan rồi lo lắng chen vào giữa tôi và Bối Bối, cậu ta đưa tay sờ bím tóc của con bé.

Ai ngờ Nhan Nhan lại không sợ, cô ấy nói tiếp: “Lạc Băng, không, em phải gọi chị một tiếng chị Lạc, chị Lạc, lúc em học tiểu học có nhìn lén nhật ký của anh ấy, ha ha, cái thời điểm mà cả ngày không nói được một câu nên hồn, em rất muốn biết trong lòng anh ấy có ai nên vứt cả đạo đức nhìn lén nhật ký của anh ấy. Không ngờ trong đó chỉ có hai chữ “Lạc Băng”… Anh ấy thật là nhỏ mọn, có vậy thôi mà không thèm để ý đến em suốt hai tuần, ở nhà không nói một chữ nào. Làm hại mẹ em tưởng em gây ra tội lớn gì, đánh em một trận. Em lớn đến chừng đó, mà đó là lần đầu tiên mẹ đánh em…”

“Cao Tiếu Nhan, câm miệng cho anh!”

“Lỗi của em có chút xíu mà anh lại hại em bị mẹ đánh. Hơn nữa không phải ngày nào em cũng theo sau mông anh xin lỗi sao, vậy mà anh lại không động lòng, dù gì em cũng là em gái của anh, anh nhất định phải làm em bị đánh mới bỏ qua cho em sao.”

“Cao Tiếu Nhan, em tùy tiện xem nhật ký của người khác mà còn nói là lỗi nhỏ hả, đúng là không biết xấu hổ!”

“Cao Tiếu Thiên, không phải chỉ là xem nhật ký của anh thôi sao, anh làm gì mà dữ vậy?”

Hình như hai anh em này thường xuyên cãi nhau hay sao ấy, cũng không ngại có tôi và Bối Bối ở đây, cứ cãi đến khi đến cửa tiệm ăn Hồ Nam mới chịu dừng lại, lúc xuống xe còn trừng mắt nhìn đối phương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương