Rốt cuộc cũng đến kỳ nghỉ đông, ba mẹ đã gọi điện thoại lần thứ N thúc giục tôi về nhà. A San cũng về Nghiễm châu rồi, đồng nghiệp ngoại tỉnh trong công ty cũng đã sớm đi sạch, không còn mấy người. Trong nhà và công ty không khí cứ lành lạnh, chỉ có trên đường cái mới có thể nhận ra sự hồ hởi vui vẻ của năm mới.

Tôi cũng tính về nhà sớm, nhưng còn phải chờ Bí Đỏ. Ai bảo tôi không có xe, xe buýt thì rất đông, trạm xe chỗ nào cũng đông nghẹt người, tôi phải chờ Bí Đỏ thôi. Bí Đỏ là người quản lý nghiệp vụ, lúc này đang bận rộn tặng quà cho khách hàng, Thường Huy cũng rất bận. Năm nay Bí Đỏ sẽ mang Thường Huy về nhà ăn tết, cô gái nhỏ này, lớn như vậy nhưng chưa bao giờ mang đàn ông về nhà ăn Tết. Lúc đó chắc mẹ Bí Đỏ cười đến sái miệng luôn.

Một mình tôi đi trên đường, ánh mặt trời rất ấm áp, chiếu vào người tôi thật thoải mái.

Sắp bước sang năm mới, mấy cửa hàng đại hại khắp nơi như “Cuối năm thanh lý hàng hóa” “Giá nhảy lầu, tất cả các mặt hàng giảm 29 đồng” dĩ nhiên chữ “giảm” phải đặc biệt viết nhỏ một chút, người nào không chú ý sẽ tưởng tất cả các mặt hàng chỉ có 29 đồng. Thật ra thì đi dạo một vòng đã thấy là hơn mấy trăm vạn nên đừng có nghĩ đến chuyện mua đồ.

Tôi chỉ là dân chúng bình thường, xa xỉ là một ước mơ xa vời.

Một mình tôi đi dạo phố chưa bao giờ mua quần áo, tôi có một cảm giác rất khó nói thành lời.

Tôi nhìn vào cửa kính của một cửa hàng, bên trong có người mẫu mặc một cái áo lông dệt kim hở cổ màu xanh ngọc. Tôi cảm thấy rất thích, muốn đi vào xem một chút nhưng lại có chút do dự. Nhưng cuối cùng cũng không cản được niềm yêu thích của tôi đối với nó, tôi bước vào. Nhân viên bán hàng nhiệt tình chào đón tôi.

Thử xong cái áo dệt kim hở cổ, khi từ phòng thử quần áo đi ra, nhân viên bán hàng lại nhiệt tình đề cử cái quần jean màu xanh dương, tôi cũng rất thích cái quần ấy. Tôi suy nghĩ rồi quyết định mặc thử nó, nói không chừng còn nhận được một cái quần khuyến mãi màu tím. Tôi đưa cái áo dệt kim hở cổ cho nhân viên bán hàng rồi thử cái quần jean, tính thanh toán tiền một lần luôn.

Ai ngờ chiếc quần jean này mặc vào lại vừa vặn như vậy. Lúc tôi cởi nó ra thì bị vướng vào cái áo lông. Tôi sợ kéo hư cái áo nên nhẹ nhàng gở ra, giằng co một hồi lâu mới kéo ra được.

Tôi đi tìm nhân viên bán hàng nói cái quần này không hợp với tôi và muốn mua cái áo dệt kim hở cổ màu xanh ngọc.

Ai ngờ nhân viên bán hàng khó xử nhìn tôi nói: “Thật xin lỗi, cái áo dệt kim đó… mới vừa bán cho khách hàng khác rồi.”

“Cô… tại sao có thể làm vậy?” Tôi đột nhiên cảm thấy rất tức giận, vì vậy âm lượng có chút lớn.

Nhưng bán cũng bán rồi, tôi còn có thể nói gì. Nhân viên bán hàng theo sát tôi nói xin lỗi, vẻ mặt đau lòng và hối hận. Không phải người ta thường nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại sao, nhìn cô gái này, tôi có tức giận mấy cũng không bộc phát ra được.

Tôi đi thẳng ra ngoài mà không để tâm đến nó nữa.

Đúng lúc tôi bước ra được hai bước thì nghe được giọng nói của nhân viên bán hàng xinh đẹp từ bên trong truyền ra: “Đồ chết tiệt, tại sao cho bà đây vẻ mặt đó hả, cô cho là bà đây chỉ có thể bán quần áo cho cô thôi hả…”

Trong lòng tôi nhất thời cảm thấy rất uất ức, thật muốn quay lại mà đánh cô ta một trận. Tôi quay đầu lại hung hăng nhìn chòng chọc cô ta, cô ta cũng biết giọng nói của mình quá lớn bị tôi nghe được nên xoay người đi vào trong.

Tôi không có quay lại đánh nhau với cô ta nhưng tâm tình lại hoàn toàn không tốt, tôi cảm thấy rất uất ức.

Có thể thứ không có được, mới là thứ tốt nhất.

Cho nên tôi nhớ mãi con đường này với chiếc áo dệt kim hở cổ đó, hơn nữa tôi lại cảm thấy cái áo đó là cái tốt nhất.

Vì vậy sự ấm ức của tôi không phải chỉ vì lời nói của nhân viên bán hàng mà còn vì tiếc cái áo kia, thật là buồn bực mà.

Lúc này, tôi muốn gọi điện thoại cho Lâm Quốc Đống, nói cho anh biết sự uất ức của tôi, tâm tình của tôi. Trời ạ, tại sao tôi lại có thể suy nghĩ như vậy, anh là ai chứ? Làm sao tôi có thể đem sự uất ức của mình nói cho anh biết. Nhưng mà tôi muốn, hơn nữa càng đè nén nó tôi lại càng muốn.

Tôi lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lâm Quốc Đống nhưng không có can đảm nhấn nút gọi màu xanh lá cây kia.

Tôi đứng tại chỗ, ngẩn người nhìn điện thoại di động, cho tới khi điện thoại vang lên tôi cũng không kịp phản ứng.

Là Lâm Quốc Đống gọi điện đến!

Tôi không thể không thừa nhận là tôi rất mừng rỡ.

“Chủ tịch Lâm…” Tôi đoạt lời trước, đem tất cả uất ức của mình nói ra, không quản là anh có phải người thích hợp hay không.

Sau khi nói xong, tôi cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Lâm Quốc Đống kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng “Ừ” “A” mấy tiếng, cho đến khi tôi nói xong, anh mới hỏi: “Áo đó là áo gì? Anh giúp em đi cửa hàng khác mua.”

“A, không cần, tôi chỉ là…” Tôi không biết nên nói gì.

“Hiếm khi em thích cái nào như vậy, hay là đi cửa hàng khác xem sao.”

Tôi dĩ nhiên không nói loại áo đó ra. Nhưng mà phản ứng của anh lại làm tôi rất vui vẻ. Ngay sau đó tôi lại mãnh liệt khi dễ mình.

Tôi nghiêm túc cảnh báo mình tuyệt đối không thể có quan hệ mập mờ với Lâm Quốc Đống. Nhưng lòng tôi lại tự ý hướng về phía anh.

Lâm Quốc Đống nói muốn mời tôi ăn cơm. Tôi từ chối, tôi biết mình không thể nào kháng cự lại sức hấp dẫn của anh.

Buổi chiều tôi không có tâm tình đi dạo phố nên ở nhà lên net. Dạo quanh mấy diễn đàn tôi phát hiện ra một chủ đề “bảy điều báo trước bạn đã yêu một người”. Từ trước đến giờ tôi đều không có hứng thú với mấy loại nói hưu nói vượn này nhưng hôm nay chủ đề này lại đặc biệt thu hút tôi, quỷ thần xui khiến tôi nhìn qua nó một lượt:

1. Khi bạn đang bận nhưng lại mở điện thoại di động ra, chờ tin nhắn của cô/ anh ấy:

Bạn đã yêu cô/ anh ấy.

2. Nếu như bạn thích cùng cô/ anh ấy bước thật chậm với nhau:

Bạn đã yêu cô/ anh ấy.

3. Khi bạn đang ở cùng cô/ anh ấy thì bạn sẽ làm bộ không để ý đến đối phương nhưng khi cô/ anh ấy thoát khỏi tầm mắt của bạn thì bạn sẽ lập tức tìm kiếm:

Bạn đã yêu cô/ anh ấy.

4. Khi cô/ anh ấy bị thương hoặc ngã bệnh thì bạn rất lo lắng

Bạn đã yêu cô/ anh ấy.

5. Khi cô/ anh ấy tốt với người khác hơn thì bạn cảm thấy không vui:

Bạn đã yêu cô/ anh ấy.

6. Khi bạn nhìn thấy cô/ anh ấy cười ngọt ngào thì khóe miệng của bạn cũng tự động cong lên:

Bạn đã yêu cô/ anh ấy.

7. Khi bạn xem bài này thì nghĩ đến người đó:

Như vậy bạn chắc chắn đã yêu cô/ anh ấy.

Khi nhìn dòng cuối này tôi cảm thấy rất sợ hãi vì khi đọc bài này tôi nghĩ đến rất nhiều người: Bí Đỏ, Cà, Lâm Quốc Đống, thậm chí là Lãnh Thanh Hoa, tôi cũng nghĩ đến.

“Như vậy bạn chắc chắn đã yêu cô/ anh ấy”! Tôi yêu nhiều người như vậy sao, tôi phải gọi điện cho Bí Đỏ để cô ấy cứu tôi mới được.

“Này, Lạc Băng, tớ đang muốn gọi điện thoại tìm cậu đấy.” Bí Đỏ cướp lời nói trước.

“À? Chuyện gì?” Bí Đỏ ở bên kia hưng phấn hỏi tội tôi, chẳng lẽ tôi với cô ấy tâm ý tương thông. Cô ấy biết tôi có ý xấu nên gọi đến trừng phạt tôi sao?

“Tại sao cậu đuổi Cà đi?”

“Cà? Tớ không có đuổi cậu ấy đi.” Tôi vắt óc suy nghĩ, rửa sạch bộ não cũng không nghĩ ra được là mình đã đuổi cậu ấy đi khi nào.

“Cậu làm tổn thương lòng của cậu ấy không phải đuổi đi thì là gì?”

“Bí Đỏ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bí Đỏ nói tôi không hiểu gì cả, tôi làm tổn thương lòng Cà lúc nào? Chẳng lẽ kêu tôi lấy thân báo đáp cậu ấy mới gọi là không tổn thương cậu ấy sao?

“Cậu ở nhà lên mạng hả? Mở QQ đi, tớ gửi qua cho cậu xem.”

“Ở trên mạng.” Tôi còn chưa biết là chuyện gì thì Bí Đỏ đã cúp máy.

Bí Đỏ thích dùng QQ, tôi mở QQ ra, Bí Đỏ gửi cho tôi một đường link, thì ra một chủ đề trong diễn đàn XXX, tựa đề là “theo đuổi một người phụ nữ đã nhiều năm”, người gửi là Brazil Cà.

Thời gian là mấy tháng trước khi Cà về đây. Khúc dạo đầu của đoạn văn là:

Khi cô ấy còn nhỏ tôi đã thích cô ấy rồi, đến bây giờ đã chuyển thành yêu. Tôi cũng không rõ nó bắt đầu từ lúc nào nhưng chỉ biết tình yêu của tôi đối với cô ấy không gì có thể xòa nhòa. Lúc cô ấy kết hôn tôi rất buồn, khi nghe tin cô ấy ly hôn tôi rất vui mừng nhưng đương nhiên cũng đau lòng. Mặc dù đã nhiều năm không gặp nhưng tôi và cô ấy rất thân nhau, chỉ có điều cô ấy không biết tôi là người bạn tri kỷ bao năm qua của cô ấy. Thôi không nói nhảm nữa. Lần này trở về, tôi muốn cho cô ấy xem hình dáng ngọc thụ lâm phong của tôi bây giờ, chỉ vì một câu nói của cô ấy năm đó: không thích người nhát gan nói chuyện không lưu loát. Hôm nay mở chủ đề này là muốn hỏi ý kiến mọi người, làm thế nào tôi mới có thể đuổi kịp cô ấy, cám ơn mọi người trước. Sau này ngày nào tôi cũng sẽ lên đây cập nhật tình hình giữa tôi và cô ấy, hy vọng mọi người giúp đỡ. Nếu sau này thành công, tôi sẽ cho cô ấy xem chuyên mục này.

Tôi ngừng thở nhìn xuống dưới, thì ra Cà tặng hoa hồng cho tôi cũng là tham khảo ý kiến trên đây “Hoa hồng vĩnh viễn là vũ khí lợi hại nhất để theo đuổi phụ nữ.”

Cà thật sự ngày nào cũng lên. Từ lúc tôi gặp lại Cà đến lúc cùng tôi đi gặp chồng cũ, đi đảo… Tình hình mấy tháng qua không sót ngày nào. Cho đến lời tôi nói với Lâm Quốc Đống “Bây giờ cậu ta không phải là người đàn ông của tôi cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi và cậu ta là thanh mai trúc mã, tình cảm rất thắm thiết, tôi tin tưởng, chúng tôi về sau nhất định sẽ rất hạnh phúc.” Đám bạn trên mạng nháo cả lên khi xem tin này.

“Hôm nay tôi rất vui vì tôi sẽ mua nhẫn cầu hôn cô ấy. Nếu như kiếp này có thể lấy được cô ấy, tôi nhất định sẽ giữ đúng lời hứa, thương yêu cô ấy suốt kiếp này. Cô ấy đã có một cuộc hôn nhân thất bại nên sẽ không dễ dàng tin tưởng vào đàn ông. Tôi hiểu cô ấy sợ bị tổn thương một lần nữa nhưng tôi muốn nói cho cô ấy biết. Đây không phải là trò chơi, tôi chính là người đàn ông của cô ấy, tôi muốn cô ấy biết ngực của tôi ấm áp thế nào.” Đoạn này là trước khi Cà đến chào tạm biệt tôi.

Phía dưới mọi người rất hưng phấn, mấy tháng chờ đợi rốt cuộc cũng có tin tức tốt lành.

Tôi đương nhiên biết là Cà không hề mang về tin tức tốt nhưng tôi muốn biết Cà suy nghĩ thế nào. Tôi chỉnh đến thời gian giữa trưa ngày hôm đó.

“Bây giờ tôi rất đau lòng nhưng vẫn viết tâm tình của tôi lên đây. Cám ơn mọi người mấy ngày qua đã quan tâm tôi, tôi thất bại, đau lòng-ing.

Hôm nay hơn sáu giờ tối, tôi gọi điện thoại cho cô ấy nhưng cô ấy nói là đã đi chơi với bạn. Tôi nghĩ hay là mình đứng đây chờ cô ấy. Thế là tôi mang theo chiếc nhẫn kim cương đến quán Starbuck đối diện. Mãi đến 10 giờ đêm cô ấy vẫn chưa về. Tôi không muốn thúc giục cô ấy nhưng không nhịn được gửi một tin nhắn hỏi cô ấy khi nào về. Trong lòng tôi thật mất mát, tôi nghĩ, nếu tôi là người trong lòng cô ấy, cô ấy đã về lâu rồi.

Đến 11 giờ, Starbuck đóng cửa cô ấy vẫn chưa về. Tôi liền ngồi đợi dưới chân cầu thang nhà cô ấy. Có lẽ do mệt quá tôi ngủ quên mất, đúng lúc đó bọn họ về. Tôi bị đánh thức giữa chừng và cảm thấy mình thực nhỏ bé trước nụ cười của cô ấy. Đứng trước cô ấy tôi cứ như đứa trẻ nhỏ bé năm xưa, không nói nên lời, chẳng lẽ khi yêu một người chỉ có thể âm thầm đứng phía sau.

Đến lúc tỉnh táo lại thì mọi người đã đi hết chỉ còn tôi và cô ấy. Tôi thấy trong mắt cô ấy hình bóng của ai đó, tôi cảm thấy rất đau lòng. Từ nhỏ tôi đã rất nhát gan, tôi hiểu cảm giác không được thương yêu và đồng thời cũng thấy đau lòng cho chính mình. Người tôi yêu, không muốn ở cùng một chỗ với tôi.

Cô ấy nói “Đã trễ rồi ngày mai tớ còn phải đi làm nữa, cậu xem hay là…” Tôi liền cắt đứt lời cô ấy... Tôi thật sự sợ cô ấy nói muốn tôi về nhà ngủ. Tôi chờ cô ấy một đêm, tôi không muốn câu đầu tiên cô ấy nói với tôi là kêu tôi về nhà ngủ. Chúng tôi đều không còn là những cô bé cậu bé 18, 20, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không cần phải che giấu. Tôi biết, cô ấy không yêu tôi.

Nhưng tôi không thể cho cô ấy biết tôi đau lòng. Nếu tôi lấy nhẫn kim cương ra thì chắc chắn sau này chúng tôi không còn là bạn bè. Tôi quyết định giữ nhẫn lại nói hẹn gặp lại với cô ấy.

Bây giờ tôi rất bối rối. Tôi nên làm gì đây? Buông tay sao? Tôi không cam lòng, tôi yêu cô ấy nhiều năm như vậy khó khăn lắm mới có một cơ hội thế này. Tiếp tục sao? Tôi thật sự sợ đối mặt với thất bại.”

Phía dưới có rất nhiều người mắng chửi cô gái này không biết điều, người đàn ông tốt như vậy mà không biết quý trọng. Cũng có người nói, một người phụ nữ đã ly hôn, có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy tu tám kiếp mới được, còn không biết quý trọng thì sau này sẽ không có hạnh phúc.

Xem xong chủ đề của Cà, từ câu chúc mừng đến lời mắng chửi của những người trên mạng. Lòng tôi rối bời, không sao gỡ được.

Trời đã tối, tôi đứng dậy, vì ngồi trên máy vi tính quá lâu nên thân thể có chút ê ẩm.

Tôi đứng bên cửa sổ, không mở đèn, nhìn ánh đèn của mấy nhà khác ngoài cửa sổ, nhớ tớ lời Cà nói “Còn muốn gả cho anh thì thông báo một tiếng, nhớ đấy.” Tôi lại rơi nước mắt khi nhớ đến câu ấy, tôi có tài đức gì có thể có được một người yêu tôi như thế, tôi làm sao có thể trả nổi ân tình này đây?

Tôi cũng đã từng khuyên người khác, tìm một người yêu mình sẽ hạnh phúc hơn, nhưng đến lượt tôi thì liệu…Tôi có thể thuyết phục mình tiếp nhận người đàn ông đó không.

Lúc này QQ phát ra tin nhắn, tôi đi tới nhìn, là Bí Đỏ. Tôi ẩn danh nhưng Bí Đỏ biết là tôi vẫn còn ở đó.

“Lạc Băng, xem xong chưa?”

“Rồi.”

“Có suy nghĩ gì?”

“Có quá nhiều chuyện để suy nghĩ.”

“Lạc Băng, tớ nói cậu biết, nếu cậu muốn cùng Cà ở chung một chỗ thì hãy cho cậu ấy một dấu hiệu để cậu ấy khỏi phải đau lòng. Còn nếu như cậu không cần thì sau này cũng đừng hối hận. Cà là một người tốt, tốt hơn mấy trăm lần so với mấy gã đàn ông bay bướm kia.”

“Ừ, tớ biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương