Hôm sau vừa mở mắt ra, đã nghe chim hót hoa thơm, nắng sớm ngập tràn. Ta dụi mắt chuyển mình ngồi dậy, một vầng hào quang lơ lửng bảy màu cũng theo động tác của ta mà chậm rãi tự rơi xuống mặt đất. Ta thò đầu nhìn xuống, ồ, là một cọng lông chim phượng, trong chỗ tối khuất ánh sáng dưới chân giường mà vẫn kiêu ngạo lung linh đầy màu sắc, tỏa ánh kim khắp bốn phía. Ngay cả một cọng lông vũ mà cũng có sức phô trương lớn như thế, Phượng Hoàng thật đúng là một con chim ngạo mạn chẳng biết khiêm nhường.

Nhưng mà, ta nhìn quanh một vòng, cái con chim Phượng Hoàng kim quang chói lóa kia lại chẳng thấy đâu. Ta 「©xmydux.」 thở phào nhẹ nhõm một cách hài lòng, thế thì chẳng cần phải hao tâm tốn sức phí não kiếm cớ bịa chuyện cho ba trăm năm tu vi khai gian của ta nữa.

Ung dung hớn hở đứng dậy rửa mặt, sau khi vấn hết tóc lên, ta liền tiện tay nhặt cọng lông đuôi chim phượng trên mặt đất làm cây trâm gắn lên búi tóc. Nhẹ nhàng khoan khoái đẩy cửa bước ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Ngư tiên quan đang ngồi trong sân một tay cầm chung trà, một tay cầm quân cờ, quay đầu sang nhìn ta mỉm cười như sen nở, “Cẩm Mịch tiên tử đêm qua ngủ có ngon không?”

Ta cười đáp lại hắn, nói: “Rất ngon. Nhưng mà chẳng biết đêm qua rượu hoa quế kia có khiến Nhuận Ngọc tiên quan bị đau đầu không?”

“Mỹ tửu của Cẩm Mịch tiên tử thuần mà không gắt, đúng là thượng phẩm, chỉ tiếc Nhuận Ngọc xưa nay tửu lượng rất thấp, lại khiến Cẩm Mịch tiên tử chê cười.” Tiểu Ngư tiên quan bưng ấm trà lên rồi rót gần đầy vào chiếc chén trống ở phía đối diện, nói: “Lúc Cẩm Mịch tiên tử thức dậy, vừa hay Nhuận Ngọc cũng bày xong bàn cờ lần trước chúng ta chưa chơi xong, không bằng nhân lúc trời trong nắng sớm chúng ta chơi tiếp?”

Ta không khách khí bưng chung trà mà Tiểu Ngư tiên quan rót cho ta, cầm một quân cờ trắng đặt xuống, “Đúng rồi…” Ta không chắc chắn lắm nhìn xung quanh một lát, rồi quay sang Tiểu Ngư tiên quan xác nhận, “Nhuận Ngọc tiên quan có nhìn thấy Hỏa thần không?”

“Hôm nay là sinh thần của Thiên Hậu. Nhuận Ngọc lúc giờ Dần xong việc có nhìn thấy Hỏa thần vội vội vàng vàng ra khỏi đây, chắc là trở về Thiên Giới đến Tử Phương Vân Cung bái yết Thiên Hậu rồi.” Tiểu Ngư tiên quan bình thản nói, ánh mắt ấm áp hơi ngước lên, lúc vô tình lướt qua đỉnh đầu ta thì hình như có chút khựng lại, quân cờ đen trong tay bạch một tiếng hạ xuống một chỗ kỳ lạ trên bàn cờ, “Cây trâm cài tóc này của Cẩm Mịch tiên tử quả là đặc biệt.”

Ta đang suy nghĩ bước cờ này chẳng lẽ lại là một cánh đánh mới nào đó, nên buột miệng trả lời không suy nghĩ: “Chỉ là tiện tay nhặt lên thôi, nếu Tiểu Ngư tiên quan thích thì cứ việc lấy đi.”

Tiểu Ngư tiên quan thong thả dùng hai ngón tay kẹp một quân cờ đen trong hộp lên, trời tạnh mây tan nói: “Chiếc lông phượng này khiến ta chói mắt, Nhuận Ngọc cho rằng nhánh cây bồ đào trước đây của Cẩm Mịch tiên tử coi vậy mà phong nhã.”

Thật đúng là tri kỷ! Ta cũng cảm thấy nhánh cây bồ đào rất là đẹp, phong cách cổ xưa trang nhã, trong cái khiêm nhường lộ ra vẻ hoa lệ. Thế là, liền vui mừng hoan hỉ tặng đoạn cây bồ đào cho Tiểu Ngư tiên quan, Tiểu Ngư tiên quan vô cùng hãnh diện, lập tức liền gỡ cây bạch ngọc trâm trên đầu xuống, gắn nhánh cây của ta lên.

Thời gian chưa đến một chén trà nhỏ, cuộc cờ tàn đã đến hồi kết thúc, ta thắng suýt soát được hai quân, không khỏi có chút hí hửng, nói với Tiểu Ngư tiên quan: “Hôm nay ta đãi, mời Nhuận Ngọc tiên quan ra tiểu điếm trên phố dùng bữa sáng, thế nào? Mấy thứ vàng vàng trắng trắng ta thắng bài ngày hôm qua nghe nói rất hữu dụng tại thế gian, ăn mặc chi tiêu đều có thể mua được, chức vị quan tước cũng có thể mua luôn, ngay cả lão bà hài tử nghe nói cũng là có thể mua về. Chỉ là Nhuận Ngọc tiên quan đã đính ước rồi, nếu không thì cũng có thể mua một lão bà phàm nhân về tặng cho ngươi. Đáng tiếc thật, đáng tiếc thật!” Ta chậc lưỡi thở dài.

Tiểu Ngư tiên quan đang cầm hộp đựng cờ bằng gỗ hương phỉ thu thập lại các quân cờ, nghe vậy, bàn tay nghiêng đi, các quân cờ đã hốt lại xong xuôi ngay lập tức bị đổ ra hơn một nửa.

Nhìn xem kích động chưa kìa!

“Khụ…” Tiểu Ngư tiên quan đặt hộp đựng cờ xuống lấy lại bình tĩnh nhìn ta một lúc rồi nói: “Ăn sáng thì được, lão bà thì thôi đi…”

Ta nhìn những quân cờ rơi tán loạn đầy bàn, bỗng nhiên nghĩ ra một ý, chẳng biết sáu trăm năm tu vi hôm qua Phượng Hoàng độ cho ta có tác dụng gì không, chi bằng nhân cơ hội này thử nghiệm một lần, khép ngón trỏ hai tay lại trước miệng, ta 「©xmydux.」 tập trung chăm chú nhình hai quân cờ màu trắng, miệng lầm bầm: “Biến bánh bao, biến bánh bao, biến bánh bao!”

Tiểu Ngư tiên quan thấy động tác của ta, cũng rất biết phối hợp mà không nhặt lại quân cờ kia, vẻ mặt đầy hứng thú đút tay vào ống tay áo lẳng lặng nhìn ta.

Sau một tràng tùng cheng xủng xoẻng! Quả nhiên linh nghiệm!

Nheo mắt nhìn kỹ, á? Hai quân cờ kia sau một hồi biến biến hóa hóa, cuối cùng lại biến thành hai cục mưa đá to bằng nắm tay, lăn lông lốc trên mặt bàn, lộc cộc lạch cạnh rơi trên mặt đất, bị mặt trời chiếu vào, liền biến thành một vũng ngước đọng…

Phía đối diện có người hít vào một hơi, ta ngẩng đầu, thì thấy thổ địa tiên hai mắt trợn trắng có thể so với Quảng Mục Thiên Vương (*), đang sững sờ nhìn ta.

(*) xin giới thiệu chân dung Quảng Mục Thiên Vương:

http://xmydux.files./2011/02/quang-muc-thien-vuong.jpg

“Hoàn toàn bị chấn động bởi tiên thuật của ta rồi!” Ta che miệng, ghé vào bên người Tiểu Ngư tiên quan, thì thầm nói với hắn.

Tiểu Ngư tiên quan thở dài, tiến tới trước nửa bước, chắn trước mặt ta, “Thổ địa tiên có việc gì vậy?”

Ta chỉ nghe được tiếng tiểu thổ địa kia sực tỉnh bị sặc khí, sau một trận ho khan không ngớt, thì nói: “Tiểu tiên ra mắt Dạ thần đại điện. Tiểu tiên hôm nay phải đến phủ Lão Quân phục mệnh, trước khi đi đặc biệt đến chào từ biệt Đại điện hạ, Nhị điện hạ và Lăng Quang công tử.” Tiểu thổ địa ngóng cổ muốn nhìn về phía sau lưng của Tiểu Ngư tiên quan, nhưng lại bị Tiểu Ngư tiên quan phẩy tay áo một cái cắt ngang ánh nhìn mới đi được có nửa đường.

“Hắc hắc.” Thổ địa tiên sờ sờ đầu, tiếp tục nói: “Nhưng thật không khéo không gặp được Nhị điện hạ và Lăng Quang công tử, chẳng biết vị tiên cô này xưng hô thế nào?”

Giờ mới nhớ ra, từ đêm qua ta đã khôi phục lại hình dạng mà quên biến trở lại, thảo nào thổ địa không nhận ra được, đang định mở miệng trả lời hắn, thì nghe Tiểu Ngư tiên quan nói: “Hôm nay là tiệc chúc thọ của Thiên Hậu, chư thần triều bái. Thổ địa tiên nếu bây giờ đi ngay, có lẽ vẫn có thể kịp được đại xá trước yến tiệc của Thiên Hậu.”

Thổ địa tiên nghe vậy mặt đỏ bừng vì kích động, liên tục chà chà hai tay, vái Tiểu Ngư tiên quan ba cái, “Tạ ơn Đại điện hạ chỉ điểm! Đại điện hạ quả như đồn đãi, là vị tiên thượng đỉnh đỉnh nhân từ thiện lương.”

Tiểu Ngư tiên quan khoát tay, “Không cần cảm tạ ta.” Rồi nhẹ nhàng nói: “Về phần tiên cô… Biết đâu sáng nay mặt trời chói quá, có lẽ thổ địa tiên hoa mắt nhìn nhầm rồi chăng?”

Tiểu thổ địa giật mình ngầm hiểu, vội hỏi: “Tiểu tiên mắt mờ, chưa từng nhìn thấy gì cả, chưa từng nhìn thấy gì cả. Tiểu tiên đây xin cáo lui.”

Tiểu Ngư tiên quan hài lòng gật đầu nhìn tiểu thổ địa thối lui nhanh như chớp.

Ta vỗ trán, sực tỉnh nói: “Nếu là tiệc chúc thọ của Thiên Hậu, sao Tiểu Ngư tiên quan còn dây dưa ở thế gian làm gì? Không bằng đi cùng thổ địa kia, cho có bạn.”

“Không vội. Tiệc chúc thọ đến đêm mới khai tiệc. Huống hồ, trên trời dưới đất đông tây nam bắc thần tiên tám phương có đến trăm ngàn người, thiếu một người như ta cũng không phải là chuyện gì to tát.” Nhuận Ngọc tiên quan nhìn hai cục mưa đá đang tan thành nước trên mặt đất vẻ mặt có chút đăm chiêu.

“Nhưng mà, Phượng Hoàng chẳng phải sáng sớm đã đi bái yết Thiên Hậu rồi sao? Tiểu Ngư tiên quan không cần đi hả? Thiên Hậu lão nhân gia người không tức giận ư?” Ta lại hồ đồ rồi.

Tiểu Ngư tiên quan đưa ngón tay chậm rãi vuốt vuốt trên hộp đựng cờ, cúi đầu nhẹ nhàng cười, nói: “Ta và Hỏa thần không giống nhau. Có lẽ nếu mới sáng sớm ta đã đến bái yết, Thiên Hậu ngược lại còn thêm nổi giận.”

“Hả?” Nói kiểu gì ngược đời vậy?

Tiểu Ngư tiên quan phất tay làm biến mất vũng nước trên mặt đất, nói: “Nhuận Ngọc không phải do Thiên Hậu sinh ra.”

“Ồ. Chẳng biết thân mẫu của Tiểu Ngư tiên quan là vị Thiên Phi nào?” Ta một khi đã nghe chuyện, khó tránh khỏi hiếu kỳ.

Ánh mắt Tiểu Ngư tiên quan thoáng mờ đi, “Thân mẫu của Nhuận Ngọc cũng chưa được phong phi, chẳng qua chỉ là một Tinh Linh trong Lăng Ba Thái Hồ, lại còn vô cùng bình thường.” Bỗng dưng, mỉm cười buồn bã, “Bình thường giống như chúng sinh chốn phàm trần này, khó thoát cái chết.”

ừm ~ có chút hơi hướm nhà phật, nghe không hiểu cho lắm, chỉ biết mẹ ruột của Tiểu Ngư tiên quan đại khái đã qua đời.

“Chẳng biết phụ mẫu của Cẩm Mịch tiên tử là tiên thánh phương nào?” Tiểu Ngư tiên quan chuyển trọng tâm câu chuyện.

“Phụ mẫu?” Ta ngẩn người, hình như trước giờ ta chưa từng nghĩ đến, ta đảo đảo tròng mắt rồi nói: “Ai mà biết, chắc là một gốc cây bồ đào rất già rất già.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương