Xuân sinh vạn vật, động sinh giá rét. Cơn mưa cuối cùng cũng đã tạnh, từng đợt gió mạnh va đập liên hồi vào cửa sổ đang đóng. Tấn Tài mang đến gần giường Lệ Hoa một cái bếp than hừng lửa, Nghĩa Hiệp kẹp lấy cổ hắn kéo đến chỗ nằm ngủ trên sàn.

Khi mọi người đã an giấc, hai bóng đen lặng lẽ rời khỏi thuyền. Đi được một đoạn khá xa, cả hai mới dừng cước bộ. Phan Đức xác định không có ai đi theo, mới thả lỏng trạng thái căng thẳng, nói: “ Thiên Tâm, cậu đâu cần phải dẫn tôi đi xa đến vậy chứ, dù sao bọn họ đều đã ngủ hết rồi.”

“ Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.” Thiên Tâm vào thẳng vấn đề, “ Thầy Đức, bệnh tình của tôi đã tiến triển đến mức nào rồi.”

Phan Đức biểu thị muốn được bắt mạch, Thiên Tâm gật đầu phối hợp. Thần sắc hắn dần ngưng động, giữa mi tâm nhăn lại tạo thành ba rãnh sâu. Sau một khắc chuẩn bệnh kỹ càng, Phan Đức đưa ra vài câu hỏi: “ Cậu có những triệu chứng nào liên quan đến căn bệnh này hay không?”

“ Để tôi nghĩ xem.” Thiên Tâm ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời, “ Tôi ngủ rất nhiều, cơ thể cũng chịu lạnh kém hơn người khác. Mỗi lần vận động mạnh, tôi đều sẽ rất mệt mỏi.”

Phan Đức không hài lòng với đáp án nhận được, lên tiếng chất vấn: “ Đến giờ phút này mà cậu vẫn còn muốn dấu tôi.”

Thiên Tâm cúi đầu cười trừ, ngón cái và ngón trỏ ma sát tạo thành hình tròn, nhìn thẳng vào Phan Đức: “ Thầy Đức muốn tôi trả lời như thế nào?”

“ Thị giác cùng thính giác không ổn định, xương tủy đau đớn lạnh buốt, thể lực cùng trí lực suy giảm. Đây mới chính là triệu chứng về bệnh tình của cậu.” Phan Đức trả lời.

Từ giây phút ngón tay chạm vào cổ tay của nam tử mặc áo xanh rêu bên lề đường, Phan Đức đã chuẩn được loại bệnh mà nam tử mắc phải. Nói đó là bệnh cũng không đúng, bởi vì thứ mà nam tử kia đang mang trong người chính là kịch độc, còn là loại kịch độc lừng danh giang hồ mang tên Mộng Băng.

Người trúng độc Mộng Băng, từng tấc da thịt đều vô cùng lạnh giá, lâu dần sẽ ngấm sâu vào trong xương tủy, khiến người trúng độc đau đớn quằn quại, mất ngủ triền miên. Để chìm vào giấc ngủ, họ sẽ dùng thuốc an thần hằng ngày, dẫn đến thời gian ngủ kéo dài hơn so với người thường. Tùy vào thể trạng của người trúng độc, thời gian ngấm độc cũng sẽ có chút khác biệt, nhưng kết cục cuối cùng đều sẽ giống nhau. Phan Đức từng tận mắt chứng kiến một xác chết có dấu hiệu trúng độc Mộng Băng, cơ thể cứng lại tựa như tảng băng, hai mắt và tai đều xuất huyết.

Thiên Tâm lặng im nhìn Phan Đức, hắn biết rõ tình trạng hiện tại của mình, hắn cũng biết rõ loại độc này không có thuốc giải. Vào 3 năm trước, khi nghe đến tên của loại độc này, hắn mới nhận ra bản thân hân hạnh trở thành kẻ thử thuốc đầu tiên. Thời gian sau, hắn đã lần lượt chiêm ngưỡng cái chết của những người bị trúng độc Mộng Băng. Tất cả bọn họ đều đã chết sau 1 năm trúng độc, chỉ có mỗi hắn quật cường sống đến tận bây giờ. Có lẽ vì hắn công lực thâm hậu, hoặc do hắn biết cách sử dụng một số thảo dược phù hợp giúp làm giảm quá trình ngấm độc.

Cứ nghĩ rằng sẽ an ổn sống thêm vài ba năm nữa, cho đến đầu xuân năm nay, thị giác cùng thính giác của hắn bắt đầu có vấn đề. Mỗi lần độc phát tác, không chỉ toàn thân đau đớn lạnh buốt, hắn còn phải trải qua một cảm giác khiến hắn sợ hãi nhất, cảm giác chìm vào bóng tối tĩnh mịt đến đáng sợ. Không gian tối đen không chút ánh sáng, xung quanh yên tĩnh không chút tiếng động khiến hắn nhớ lại đoạn ký ức tồi tệ ở quá khứ. Hắn lúc đó chỉ mới 5 tuổi, bản thân bị nhốt trong chiếc rương gỗ ở nhà kho. Cảm giác cô đơn, chật chội và sợ hãi bao trùm lấy tâm trí hắn, cho đến khi nắp rương được mở ra, đôi bàn tay ấm áp vươn tới kéo hắn ra ngoài ánh sáng.

Thiên Tâm hỏi Phan Đức: “ Thầy Đức, thầy đã chuẩn bệnh của tôi, vậy thầy có thể tính được thời gian còn lại của tôi chứ?”


Phan Đức suy nghĩ rất lâu, trả lời Thiên Tâm: “ Dựa vào thể trạng hiện tại của cậu, nhiều nhất là 2 năm.”

Hai năm sao, vậy là đủ rồi. Thiên Tâm mỉm cười hài lòng với câu trả lời của Phan Đức.

“ Vậy lời hứa lúc trước của cậu, cậu vẫn giữ lời chứ?” Phan Đức cùng Thiên Tâm chậm rãi đi về hướng con thuyền.

“ Lời hứa gì?” Thiên Tâm ngơ ngác hỏi Phan Đức. Hắn không quá để tâm cuộc đối thoại lúc chiều với Phan Đức, càng không nhớ rõ bản thân đã từng hứa điều gì.

Phan Đức thấy Thiên Tâm không giống như đang giả giờ, trả lời: “ Cậu hứa để tôi đích thân chữa bệnh cho cậu, tôi sẽ không thu tiền thuốc.”

Thiên Tâm đã trải qua thời gian dài dùng thuốc an thần, trí nhớ cũng vì đó mà giảm sút. Hắn ngẫm nghĩ một hồi lâu vẫn không nhớ rõ bản thân có thực sự đã từng hứa với vị thầy lang bên cạnh hay không.

Thôi, quân tử hứa là làm, Thiên Tâm sảng khoái đáp lời: “ Tôi đã hứa với thầy, chắc chắn sẽ không nuốt lời, miễn là thầy đừng để bọn họ phát hiện là được.”

Mùa thu đã qua, mùa đông lại đến. Khắp nơi gió rét lạnh giá, người dân ra đường đều mặc lớp áo dày cộm, các hàng quán dọc hai bên đường đều giăng thêm màn chắn gió cùng chuẩn bị vài chậu than nóng sưởi ấm.

Một đợt gió mạnh thổi qua, lá khô trên đất bị đoàn người hung hăng giằng xé không thương tiếc. Dẫn đầu đoàn người là Kim tú bà ăn mặt lòe loẹt kiêu sa, nếp nhăn trên gương mặt đã được tô điểm kỹ càng bằng lớp son phấn dày cộp.

Tại con phố sầm uất rộng lớn, Phan Đức cùng Lệ Hoa đứng đang đứng tại một quầy trang sức bên lề đường. Lệ Hoa cầm lấy vài cây trâm cài tóc cùng mấy bộ khuyên tai xinh đẹp ngắm nhìn một lúc, nụ cười nàng làm biết bao nam nhân say đắm. Phan Đức ôn nhu nhìn nàng, chỉ cần nàng vui hắn cũng sẽ vui.

Trải qua thời gian ngắn chung sống trên thuyền, cả hai dần có tình cảm với nhau. Nhóm người Thiên Tâm cũng cảm thấy bọn họ xứng đôi, liền tìm cách tác hợp cho đôi tình nhân này. Tấn Tài cố tình làm cho sợi dây phơi đồ bị đứt, Phan Đức cùng Lệ Hoa phải cùng nhau cột dây cùng phơi đồ. Nghĩa Hiệp nhân lúc hai người bước lên ván gỗ xuống thuyền mà giở trò, khiến cho nữ tử hữu ý rơi vào bờ vai vững chắc của nam tử bên cạnh. Thiên Tâm lại càng quá đáng hơn, trực tiếp mập mờ cùng Lệ Hoa trước mặt Phan Đức, khiến hắn vì sợ mất người thương mà vội vàng thổ lộ tấm chân tình. Đợi đến khi lời nói thốt ra, Thiên Tâm mới vui vẻ mà huýt sáo rời đi, để lại Phan Đức với cái mặt đỏ bừng cùng Lệ Hoa che miệng cười thích thú.

Sự hỗn loạn phá tan con phố bình yên. Đoàn người lạ mặt cứ thế lao đến chỗ quầy hàng có đôi nam nữ đang đứng, hai nam tử cao to hung bạo kéo Lệ Hoa về phía họ, bất chấp Phan Đức có cố gắng bảo hộ Lệ Hoa trong lòng.


Kim tú bà ra lệnh: “ Đánh nó cho ta”.

Đám lính nhất mực nghe lời, tay đấm chân đá vào người Phan Đức, khiến hắn đau đớn nằm xấp trên mặt đất. Dẫu vậy, Phan Đức vẫn quật cường tóm lấy chân tú bà không buông, khiến bà tức giận đá mấy phát vào mặt hắn.

Lệ Hoa khóc lóc cầu xin tha mạng cho Phan Đức, nàng vùng vẫy thoát khỏi khống chế lao đến ôm thân thể tàn tạ trên mặt đất kia, nước mắt tựa châu sa rơi xuống đôi tay nam tử.

Phan Đức một bên mắt sưng húp, thủ thỉ với nàng: “ Anh sẽ không để ai mang em đi.”

Kim tú bà đứng ngạo nghễ trên cao nhìn xuống đôi nam tử trên mặt đất, nhếch miệng khinh bỉ: “ Nói hay lắm cậu trai trẻ, cậu hẳn là yêu Lệ Hoa nhiều lắm nhỉ?”

Phan Đức định mở miệng trả lời, Kim tú bà lại tiếp tục nói: “ Vậy nếu nữ tử xinh đẹp trước mặt cậu là một kỹ nữ nổi danh thì sao?”

Phan Đức như không thể tin sự thật trước mắt, hắn đưa mắt nhìn Kim tú bà, lại đưa mắt nhìn Lên Hoa. Kim tú bà là người từng trải, nàng lấy trong người ra một tờ giấy bán thân giơ trước mặt Phan Đức. Giấy trắng mực đen rõ ràng, Lệ Hoa chẳng những là một kỹ nữ, mà còn là một kỹ nữ được nuôi từ bé tại thanh lâu.

Sự thật phơi bày trước mắt, hắn không biết phải làm gì tiếp theo. Buông bàn tay đang nắm chặt lấy người nàng, hắn e ngại nhìn dung nhan Lệ Hoa. Trong đầu hắn xoay vòng một câu hỏi duy nhất, đó là xuất thân của nàng. Vì sao nàng lại là kỹ nữ, tại sao nàng lại trở thành người mà hắn khinh bỉ cùng căm hận nhất chứ.

Lệ Hoa quan sát từng biểu cảm sắc thái trên gương mặt Phan Đức, trái tim chỉ vừa ấm nóng lại bắt đầu lạnh dần. Cho dù người đời khinh bỉ nàng cũng không sao, nhưng tận mắt cảm nhận điều đó trên người nam tử mình thương, Lệ Hoa cuối cùng đã hiểu được cảm giác mà mẹ nàng từng trải qua.

Lệ Hoa buông Phan Đức ra, dứt khoác đứng dậy đi cùng đoàn người của Kim tú bà. Giây phút nàng quay đầu dùng ánh mắt thoáng qua ấy, đôi mắt ngập tràn thất vọng, cả đời Phan Đức sẽ không bao giờ quên.

[ Đã từng hứa sẽ bên người mãi


Chẳng việc gì lo ngại người đời

Đêm buồn uống rượu ngắm trời,

Lòng lưu nỗi nhớ về người xứ xa. ]

Trên thuyền, Phan Đức cô đơn uống gió đêm thay rượu. Hắn từng hứa nửa đời còn lại sẽ dịu dàng với nàng, sẽ dùng tất thảy khả năng của hắn cho nàng một cuộc sống hạnh phúc về sau.

Thiên Tâm cùng Nghĩa Hiệp nghe tin nàng bị bắt đi liền lập tức cưỡi ngựa phóng về hướng Tây Bắc. Trước khi rời đi, Thiên Tâm có để lại cho Phan Đức một câu: “ Quá khứ của anh không liên quan đến nàng ấy, đừng lấy đó làm lý do để biện minh cho sự ngu ngốc của anh.”

Nghĩ lại câu nói của nam tử trên yên ngựa, Phan Đức day dứt vò lấy đầu tóc. Hắn thật sự quá ngu ngốc mà. Nàng cố gắng trốn khỏi chốn thanh lâu để nắm lấy sự tự do, hắn lại không buông bỏ được quá khứ mà tổn thương nàng.

Vì sao hắn hành nghề y cứu giúp chúng sinh, lại chẳng dám cứu nàng?

Vì sao hắn không chê xuất thân của người bệnh, lại chê xuất thân của nàng?

Rốt cuộc thứ hắn đang kinh bỉ là điều gì, con người, xuất thân, hay sự lừa dối?...

Tấn Tài mang hai bình rượu nóng đến ngồi bên cạnh Phan Đức, hỏi: “ Vì sao thầy lại không đi cùng hai người kia?”

Phan Đức uống vài hớp rượu, ánh mắt tràn ngập đau sót: “ Vì tôi tự thấy bản thân không còn mặt mũi nào gặp nàng.”

Tấn Tài mỉm cười, đáp lời: “ Thầy biết không, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chẳng hạn như tôi đây, từng là một thiếu gia tiền đồ sáng lạng, vậy mà giờ đây cũng phải đi tha hương khắp nơi.”

Phan Đức ngạc nhiên nhìn Tấn Tài: “ Cậu từng là thiếu gia sao?”

Tấn Tài cười chế giễu, kể về câu chuyện cuộc đời mình:


“ Cuộc đời tôi cứ như một vở hài kịch, kể ra cũng chỉ tự chuốc nhục vào thân.

“ Tôi xuất thân trong một gia đình có truyền thống lâu đời về sưu tầm đồ cùng và trang sức. Từ khi sinh ra, một vị đạo sĩ đã tiên đoán rằng tôi sẽ ra tay sát hai chính cha ruột của mình. Cha tôi là người mê tín, liền tin vị đạo sĩ đó mà không chút nghi ngờ gì. Tôi bị ghẻ lạnh trong chính ngôi nhà sinh ra tôi, tôi cũng chẳng thể kết giao cùng đám công tử phách lối cậy tiền cậy quyền kia.

“ Thời gian trôi qua, tôi cũng có được những người bạn cho riêng mình. Họ là con của những gia đình nông dân, sống bằng nghề cày ruộng thuê trên những miếng đất màu mỡ của các địa chủ giàu có. Địa chủ bóc lột sức lao động của họ không thương tiếc, trả công cho họ bằng vài đồng xu rẻ mạt. Hạng người thấp cổ bé họng làm sao tự đòi lại công lý cho bản thân, đành phải tiếp tục bán mạng vì ba bữa cơm no.

“ Tôi thương thay những số phận nghèo, muốn lấy ít tiền trong nhà ra giúp đỡ. Cha tôi chẳng những không tán thành, còn đánh tôi một trận ra trò, buông ra bao lời cay nghiệt. Cũng nhờ những lời mắng chửi ấy mà tôi ngộ ra hướng giải quyết mới. Muốn giải quyết vấn đề thì tìm người tạo ra vấn đề, Tiền bạc nằm trong tay địa chủ tham lam, tôi sẽ đến tận nhà họ để lấy tiền.

Phan Đức bị cuốn vào câu chuyện của Tấn Tài, vội hỏi: “ Vậy cậu tính làm thật à?”

Tấn Tài gật đầu trả lời: “ Ừ, tôi làm thật. Đêm khuya lẻn vào nhà địa chủ, sáng mai tiền xuất hiện trong nhà dân. Người ta tưởng là thần linh ban phước, nào ngờ thần linh ấy là tôi.”

Tràn tiếng cười vang vọng, Phan Đức hai tay ôm quyền bái phục sự gan dạ của nam tử trước mặt. Nam tử vỗ đùi tự đắc, tiếp tục nói: “ Nhờ phi vụ lần này mà tôi tìm được niềm đam mê của bản thân. Sau thời gian hành nghề trộm, tôi dần bạo gan hơn, làm những phi vụ lớn hơn, biệt danh Bóng Ma cũng từ đó mà ra.

“ Thế rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Vào lễ đại thọ 60 tuổi của cha tôi, trong đêm xảy ra yến tiệc, tôi phát hiện cha tôi bất tỉnh trong tư phòng. Tôi hốt hoảng tiến đến đỡ người dậy, lại phát hiện con dao nhỏ trước ngực cha, máu cũng từ đó chảy ra tạo thành một vũng lớn. Tôi lúc ấy chỉ vừa mới mười sáu, trẻ người non dạ, dễ dàng sập bẫy của kẻ tiểu nhân. Anh của tôi cùng các khách quý có mặt đều nhìn thấy cảnh tượng đó, một mực nói rằng tôi là kẻ bất hiếu bất nhân đồng lòng mang tôi đến nha môn xét xử. Sau thời gian pháp y khám nghiệm hiện trường, tôi được giải oan tại nha môn, nhưng đó chỉ là sự khởi đầu cho tương lai của tôi.

Khi trở về nhà, tôi nhận được tin bản thân đã bị gạch tên khỏi gia phả dòng họ, bị gia nô cưỡng chế ném ra ngoài đường. Từ một nhị thiếu gia sống trong nhung lụa, phút chốc biến thành kẻ trắng tay không nơi nương tựa. Thật là thú vị.”

Phan Đức đưa ra quan điểm trong lòng: “ Tấn tài, cậu có từng nghi ngờ cái chết của cha có liên quan đến người anh trai?”

Tấn Tài nhìn sao trên cao, trả lời: “ Cái này thì tôi không biết. Dù sao anh ấy cũng đang làm rất tốt vai trò của người kế nghiệp. Cứ để mọi thứ luân hồi theo cách của nó. Mẹ tôi mất sớm, tôi chỉ còn mỗi người anh này là người thân duy nhất.”

Tấn Tài biết rõ tất cả, nhưng hắn chấp nhận cam chịu mà bỏ đi biệt xứ. Không phải hắn hèn nhát nhu nhược, mà vì hắn không máu lạnh tuyệt tình bằng người kia. Hắn là con người, còn người kia thì không.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương