[ Một lần chạm mắt, lòng xao xuyến

Sao khúc tỳ bà lại đảo điên?

Thế tục điên cuồng câu thành kiến

Xuất thân bất xứng, hóa vô duyên. ]

Trên chiếc thuyền nhỏ xa hoa lộng lẫy, một khúc tỳ bà du dương say đắm lòng người được cất lên. Ca nữ có giọng hát trong trẻo, đôi tay thon dài trắng nõn, dung nhan được che dấu đằng sau tấm rèm mờ ảo được kết bằng vô số hạt ngọc mắc tiền. Trên con sông là vô số con thuyền nhỏ khác, bên trong chở các khách nhân nam điềm tĩnh và đẹp đẽ, ánh mắt đều dán chặt vào con thuyền xa hoa đang được bao vây ở giữa.

Chưa từng có vị khách nhân nào được một lần diện kiến dung nhan bí ẩn đó, cũng chẳng được mấy người có phước ngồi cùng một chỗ với nàng. Cũng phải thôi, thân là kim bài của Vọng Nguyệt thanh lâu, tú bà sẽ không ngu ngốc đến mức tự tay phá hủy cơ hội kinh doanh trời ban này.

Dưới sắc thu, đàn ngựa uống nước bên ánh hoàng hôn, làn gió bay lên khắp trời cuốn theo lá khô và bụi cát. Gió mạnh lùa vào ô cửa sổ, Thiên Tâm rùng mình hắt hơi một cái, lầm bầm: “ Anh Hiệp sao lâu trở về vậy, câu cá cũng không tốn nhiều thời gian đến thế chứ.”

Vừa nhắc người liền gặp người, Nghĩa Hiệp không những mang một rổ đầy cá về, còn mang theo một nữ tử toàn thân ướt sũng.

Thiên Tâm chỉ nhìn nữ tử kia một lát, khách sáo chào hỏi: “ Cô nương trước nên vào căn nhà nhỏ của tôi để thay y phục, nếu để nhiễm lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Nữ tử ôm lấy cơ thể đang run lên vì lạnh, gật đầu cảm kích: “ Cảm ơn vì đã giúp đỡ.”


Thay bộ nữ phục thấm nước bằng bộ nam phục khô ráo, bàn tay mềm mại đón lấy ly nước nóng thổi thổi, nữ tử tự giới thiệu: “ Tiểu nữ tên Lệ Hoa, gia đình của tiểu nữ là một tiểu thương nhỏ buôn bán tơ lụa.” Lệ Hoa nghẹn ngào, nước mắt lăn dài trên má, “ Khi tiểu nữ cùng gia quyến di cư đến nơi này thì gặp phải đạo tặc. Cả nhà của tiểu nữ đều bị giết sạch, bản thân hèn nhát trốn chạy, liều mình xuôi theo dòng nước mới may mắn thoát nạn. Tiểu nữ trong lòng thập phần sợ hãi, hiện tại chẳng còn nơi nương tựa, cũng chẳng biết nên đi về đâu.”

Nghĩa Hiệp an ủi: “ Cô nương có họ hàng thân thích nào không, chúng tôi sẽ dẫn cô đến gặp họ.”

“ Họ hàng của gia đình tiểu nữ đều đã chết trong trận ôn dịch và nạn đói khi ấy, chỉ còn lại gia đình của tiểu nữ may mắn thoát nạn.”Lệ Hoa nghẹn ngào trả lời.

Trận ôn dịch và nam đói xảy ra nối tiếp kéo dài, giết chết biết bao nhiêu mạng người vô tội. Người chết vì dịch, người chết vì đói rét, địa ngục trần gian cứ thế mà tồn tại ròng rã suốt ba năm. Cuộc sống vốn dĩ là thế, nhân sinh vì vài đồng bạc vụn mà bán mạng, đến cuối cùng lại chẳng thể dùng nó để mua được mạng sống. Đến tận bây giờ, khi nhắc lại khoảng thời gian kinh hoàng đó, ai ấy đều khóe mắt đượm buồn, yết hầu đỏ rát.

Thiên Tâm ngỏ lời: “ Chiếc thuyền nhỏ này không rộng rãi như những ngôi nhà trên đất liền, nhưng lại chẳng bí bách chật chội. Cô nương nếu e ngại hai thân nam nhân trên thuyền, chúng tôi sẽ đưa cô nương lên bờ để tìm chỗ nghỉ chân phù hợp.” Thiên Tâm nhìn vào gương mặt mỹ họa e lệ, nhẹ nhàng hỏi: “ Cô nương cảm thấy thế nào?”

“ Tiểu nữ là người không quá chú trọng lễ nghi, tiểu nữ tin vào sự đoan chính của hai vị. Mong rằng hai vị chấp nhận lưu lại tiểu nữ trên thuyền, tiểu nữ nguyện sẽ nấu cơm rót nước để báo đáp hai vị.” Lệ Hoa trả lời.

Nghĩa Hiệp không dám ý kiến gì, dù sao con thuyền này là của Thiên Tâm, quyền quyết định vẫn phải từ phía cậu ấy.

Thiên Tâm nghĩ ngợi một lúc, mỉm cười đồng ý: “ Được rồi. Về sau cô nương sẽ ngủ ở trên gường tre này, ta và Nghĩa Hiệp sẽ ra góc kia ngủ. Mong rằng cô nương không chê nơi này của tôi.”

Sau vài ngày tiếp xúc, Nghĩa Hiệp dần có thiện cảm ơn với Lệ Hoa. Cô là một nữ tử có nhan sắc, có mỹ họa, đôi lúc lại vụng về chuyện bếp núc. Cũng đúng thôi, Lệ Hoa xuất thân trong một gia đình tiểu thương, bản thân lại được chăm sóc hầu hạ, dĩ nhiên sẽ không quen với những chuyện này.

Ngồi lặt từng cọng rau ném vào rổ nhỏ, Nghĩa Hiệp đưa mắt nhìn tên nam tử đang lười biếng trên chiếc ghế bập bênh. Thiên Tâm trong mắt hắn là người hòa nhã dễ gần, quân tử trượng nghĩa. Nghĩa Hiệp nhớ lại khoảng khắc bạch y nam tử đứng giữa cánh đồng trống, từng quyền cước mạnh mẽ đánh vào tên thiếu gia cao to kia. Đôi mắt đầy sát ý đó khiến hắn mất ngủ cả đêm, khiến hắn có cách nhìn khác về Thiên Tâm.


Nhìn khắp thiên hạ, có kẻ nào vô ưu được như hắn?

Tính kỹ tâm can, chưa rõ hắn thâm sâu đến mức nào...

“ A Tâm, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Nghĩa Hiệp lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng trên thuyền.

“ Ừm.” Thiên Tâm đáp lời.

“ Cậu biết võ công sao?”

“ Cũng biết chút chút, chủ yếu là để phòng thân thôi. Sao vậy?” Thiên Tâm mở mắt, đôi mắt lờ đờ không tiêu cự, ngỡ như đang nhìn xa xăm, cũng ngỡ như chẳng nhìn thấy gì.

“ Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi.” Nghĩa Hiệp biết bản thân hỏi nhiều, vội chuyển chủ đề sang Lệ Hoa, “ Lệ Hoa cô nương, cô đang nấu gì vậy?”

Lệ Hoa ngó đầu ra hướng cửa sổ, đáp lời: “ Tiểu nữ đang pha chút trà hoa đậu biếc cùng kì tử, lát sẽ mang ra mời hai vị công tử thưởng thức.”

Nghĩa Hiệp ngửi lấy hương trà thơm ngát, gật đầu: “ Đa tạ cô nương.”


Trong gió dưới trăng, con thuyền không xa hoa lộng lẫy, chỉ có vài nét hoa văn chạm khắc tên tường nhà ẩn hiện nhịp nhàng theo đám mây trôi trên cao. Đám lửa nhỏ trên bờ phản chiếu ba bóng đen in trên mặt đất. Dáng người xinh đẹp rực rỡ tựa hoa đào, giọng hát nhân ngân vang nhịp nhàng cùng sáo trúc, chén trà trong vắt phản chiếu thân nam tử đang tiêu soái múa kiếm.

Đã rất lâu Lệ Hoa chưa cảm nhận được sự tự do tận sâu trong tâm can. Chẳng biết đêm nay là đêm nào, ngày mai sẽ ra sao, cho dù bản thân có đi xa ngàn dặm để tìm kiếm dư âm này, nàng vẫn nguyện không quay đầu hối tiếc. Đôi mắt Lệ Hoa nhìn về hai thân ảnh nam tử, khúc sáo thổi tựa bức tranh thủy mặc, thân kiếm vũ tựa nghĩa khí sa trường. Tuy rằng giữa Thiên Tâm và Nghĩa Hiệp có sự đối lập nhu cương, nhưng khi hợp tấu lại ăn ý đến lạ.

Có lẽ đúng như lời cổ nhân từng nói, người xa lạ gặp gỡ nhau tại nơi đất khách quê người, ngỡ như chỉ tình cờ, thật ra là duyên phận.

Sáo trúc rời môi, Thiên Tâm mỉm cười thỏa mãn, tay nâng chén trà ngửi hương thơm của lá trà cùng hoa đậu biếc. Nghĩa Hiệp cất kiếm trở về vỏ, chất vấn Thiên Tâm: “ A Tâm, cậu chơi xấu tôi đúng không. Rõ ràng lúc đầu giai điệu nhẹ nhàng du dương, cớ sao lúc sau lại dồn dập hối thúc. Cậu đây là muốn tôi mệt chết mà.”

Thiên Tâm đưa mắt nhìn Nghĩa Hiệp, lại đưa mắt nhìn Lệ Hoa. Lệ Hoa nhanh trí phủi sạch trách nhiệm: “ Anh Hiệp đừng nhìn em, em chỉ hát khúc nhạc đầu thôi.”

Biết rõ Nghĩa Hiệp chỉ muốn trêu đùa, Thiên Tâm hùa theo nịnh bợ: “ Vâng. là lỗi của tôi. Tôi thấy anh Hiệp là kiếm khách tài ba nên muốn anh thể hiện năng lực đôi chút, đặng để hai người chúng tôi được phen mở rộng tầm mắt ấy mà.”

Nghĩa Hiệp được khen thì quên sạch trò đùa của nam tử đang ngồi ung dung trước mặt, hào hứng ngồi vào chỗ trống bên cạnh, còn tiện tay cướp chén trà của Thiên Tâm uống một hơi cạn sạch. Lệ Hoa che miệng cười, lại đưa một chén trà khác cho Thiên Tâm. Thiên Tâm nhìn bộ dáng chết khác của Nghĩa Hiệp, chỉ có thể lắc đầu cười trừ mà nhận lấy chén trà mới.

Sáng sớm, con thuyền neo đậu tại một bến cảng nhỏ ngoài trấn. Nơi này là một trấn thuộc thành Thổ Phong, người dân sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh bắt thủy sản, mật độ dân cư đông đúc hơn hẳn so với vùng thôn quê bình dị.

Vào trong trấn, Nghĩa Hiệp cùng Lệ Hoa mua sắm một vài đồ dùng cá nhân, Thiên Tâm thì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong vài ngày tới. Đi dạo một vòng, Thiên Tâm cảm nhận sự nhộn nhịp tấp nhập của người dân, người thì rao bán, người thì mua hàng.

Giữa biển người mênh mông rộng lớn, liệu được mấy người thương cảm cho những số phận thấp hèn?

Ở lề đường, tấm bảng hiệu lớn đề dòng chữ ‘ Khám bệnh miễn phí ’ được dựng trước một cái bàn gỗ nhỏ, đằng sau vị khách nhân đang ngồi trên ghế là một hàng dài người xếp hàng chờ đợi đến lượt.


Ngồi ở phía đối diện là một thầy lang trẻ tuổi đang đặt tay lên cổ tay một vị lão niên, thầy lang hỏi vị lão niên một vài câu hỏi rồi nhanh chóng múa bút ghi đơn thuốc. Dặn dò vị lão niên đôi ba câu, thầy lang lại tiếp tục công việc khám bệnh cho một hàng dài người đang đứng trước mặt.

Thiên Tâm đứng nhìn thầy lang từ phía bên kia đường, trong lòng thầm cảm thán một câu ‘ Thật giống ’. Hắn đã từng nhìn thấy dáng vẻ này, một nam tử trẻ tuổi có nụ cười tỏa sáng, đôi tay nhỏ cầm lấy mấy lọ thuốc trên bàn, thích thú đọc từng dòng ghi chú trên sách. Rồi nam tử ấy dần trở nên lạnh lùng xa cách, nụ cười kia cũng biến mất, thay vào đó là đôi mắt u tối đượm buồn. Khoảng khắc cánh cửa đá nặng đề đóng lại, hắn chẳng thể ngờ rằng đó lại là lần cuối cùng hai người gặp nhau.

Thiên Tâm hòa vào hàng người dài đang đứng chờ được chuẩn bệnh, dò xét một lượt từ trên xuống dưới. Bọn họ đều là những người có xuất thân nghèo, ai nấy đều toát ra sự mệt mỏi và cam chịu trước hiện thực tàn khốc của cuộc sống. Tiền khám bệnh không hề rẻ, tiền mua thuốc càng không dám nhắc đến. Cũng vì điều này mà nhiều người cả đời còn chưa từng được một lần bước chân vào y quán, đối với họ, một ngày đủ ba bữa cơm đã là hạnh phúc lắm rồi. Lần này được gặp thầy lang bắt mạch chuẩn bệnh miễn phí trên đường, ai nấy đều hứng khởi xếp hàng chờ đợi. Dù cho gió thổi rát da giữa tiết trời mùa thu, người người vẫn kiên nhẫn đứng nối đuôi nhau trên lề đường, lâu lâu vẫn có vài cái đầu ló ra ngoài quan sát.

Chờ đợi suốt một canh giờ mới đến lượt, Thiên Tâm lễ phép cúi đầu chào thầy lang, sau đó mới ngồi vào ghế xin chuẩn bệnh. Thầy lang dùng lực ấn nhẹ vào mạch vị trên cổ tay Thiên Tâm, ánh mắt cúi thấp, nghiêm túc cảm nhận từng dấu hiệu. Đột nhiên sắc mặt thầy lang đại biến, hắn ngước mặt lên nhìn Thiên Tâm, trực tiếp hỏi: “ Lần đầu cậu phát bệnh là lúc nào?”

“ Ừm, chắc khoảng đâu đó vào 5 năm trước.” Thiên Tâm trả lời.

Thầy Lang ngơ ngác nhìn chăm chú vào gương mặt thản nhiên của nam tử trước mặt. Như là không thể chấp nhận hiện thực, thầy lang chụp lấy bàn tay đang rút về của Thiên Tâm, kiên định nói: “ Nhà cậu ở đâu, tôi sẽ đến gặp riêng cậu để chuẩn bệnh một lần nữa.”

“ Lương y như từ mẫu, tấm lòng của thầy tôi sẽ nhận. Chỉ là tôi có chút bệnh vặt trong người, thầy không cần phải nhọc lòng đến vậy.” Thiên Tâm cười khách sáo, “ Phía sau còn hàng dài người chờ đến lượt, phiền thầy giúp tôi kê vài đơn thuốc giảm đau, tôi còn phải đến hội ngộ cùng bạn hữu.”

“ Được, cậu chờ tôi một chút.” Thầy lang thở dài tiếc nuối. Đầu bút lên xuống trên tờ giấy, một đơn thuốc giảm đau được trao đến Thiên Tâm. Khi nam tử chuẩn bị rời đi, thầy lang lên tiếng bắt chuyện: “ Tôi tên Phan Đức, xin hỏi cậu tên gì?”

“ Tôi tên Thiên Tâm, hân hạnh được gặp mặt.”




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương