Hướng Dương
-
Chương 63-1
Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân.
Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông.
Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu.
Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: “Sao rồi?”.
Phương Nguyên trả lời: “Cần điều tra thêm”.
Khương Ninh nhíu mày.
“Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu”.
Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột.
Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: “Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi”.
Chú Vương nói tiếp: “Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng”.
Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro.
Bà Vu hỏi: “A Dương bị tai nạn xe là do tên Tiền Cường đó làm ư?”.
Chú Vương trả lời: “Mười phần chắc chín”.
“Còn Tiểu Viên…”.
Chú Vương im lặng không đáp.
Bà Vu đau đớn nhắm mắt không thể tin nổi: “Nghiệp chướng”.
Phương Nguyên ngạc nhiên, cậu vẫn chưa hay biết những chuyện xảy ra gần đây.
“Chị?”. Phương Nguyên dò hỏi: “Anh Dương bị tai nạn ô tô ạ?”.
Khương Ninh cắn môi, khẽ gật đầu.
Chú Vương biết những chuyện xảy ra gần đây đối với Khương Ninh là đòn đả kích quá lớn. Chú không đành lòng để cô hồi tưởng và bị tổn thương lần thứ hai. Vì vậy, chú tự thuật sơ qua mọi chuyện, kể từ lúc Từ Giai Tú tự sát cho Phương Nguyên nghe.
Phương Nguyên nghe xong, miệng mỗi lúc một há to, tâm trạng gần như bị sốc hoàn toàn
“Từ Giai Tú, sao chị ấy…”. Phương Nguyên xót xa, nhớ tới quãng thời gian ngắn ngủi ở trấn Thanh Vân, Từ Giai Tú giống như một người chị hết lòng chăm sóc cho cậu. Không thể ngờ, lần này quay lại, cậu không còn gặp dược chị ấy nữa.
Khương Ninh cúi đầu, tâm trạng sa sút.
“Chị, anh Dương có thể kiện Tiền Cường về tội có cố tình mưu sát gây ra vụ tai nạn. Chúng ta cũng có thể nhờ bên cảnh sát giao thông làm chứng giúp, Tiền Cường chính là kẻ đã giở thủ đoạn hèn hạ với anh Dương. Từ đó dễ dàng chứng minh sự việc anh Dương bị nghi ngờ là tội phạm lừa đảo cũng là do tên Tiền Cường vu oan giáng họa”. Phương Nguyên hiếm khi nghiêm túc, trên gương mặt trẻ trung hiện rõ vẻ kiên quyết: “Loại người như Tiền Cường nên để luật pháp nghiêm trị”.
Đã có bằng chứng Phương Nguyên đưa ra cộng thêm người làm chứng là cậu. Hơn nữa, với sự trợ giúp của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tội danh tình nghi là kẻ lừa đảo của Vu Dương nhanh chóng được rửa sạch. Cảnh sát không đủ bằng chứng để giữ người, ngay ngày hôm sau bắt buộc phải thả Vu Dương ra sớm.
Lúc Vu Dương rời cục cảnh sát đi ra, anh khẽ nheo mắt vì nắng. Đúng lúc ấy, anh thấy một bóng người chạy tới, bổ nhào vào trong lòng mình.
Không cần cúi đầu anh cũng biết là ai, bởi trên người cô mang theo mùi hương vô cùng quen thuộc.
Anh giơ tay ôm cô: “Không sao”.
Mãi cho đến khi bà Vu gọi Vu Dương, Khương Ninh mới ngượng ngùng tránh cái ôm của Vu Dương.
“Mẹ”. Vu Dương đáp lời.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”.
Mọi người hỏi han, chú Vương ngập ngừng: “Chú vừa qua đó hỏi, Tiểu Viên cũng đã khai nhận nhưng trước khi phán quyết họ không cho phép người thân thăm hỏi”.
Tất cả im lặng.
Phương Nguyên lên tiếng: “Nếu số tiền lừa đảo không quá lớn, có thể tìm luật sự biện hộ giúp cô ta, gắng hết sức vẫn có thể giúp cô ta giảm bớt hình phạt”.
Chú Vương thở dài: “Cũng đành vậy”.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, Phương Nguyên không ở lại lâu mà trở về ngay. Tối hôm đó, chú Vương chở đoàn người quay về trấn Thanh Vân.
Xe dừng ngoài cửa, bà Vu gọi Vu Dương lại, kéo sang bên rõ ràng có chuyện muốn nói. Khương Ninh không quấy rầy, kéo cửa đi vào.
Bà Vu kéo Vu Dương qua chỗ vắng, thở dài hỏi anh: “A Dương, hiện tại con có dự tính gì không? Con vẫn muốn ở lại đây à?”.
“Không ạ”. Vu Dương do dự, sau đó im lặng.
Bà Vu đưa mắt nhìn ra phía sau: “Mẹ không ngăn con và Khương Ninh đến nơi khác sinh sống. Nhưng, trước mắt, con nên theo mẹ về quê một chuyến. Dù sao ngày trước, Tiểu Viên cũng theo con ra đây. Hiện tại con bé bị như thế này, bố mẹ nó chắc là đang rất đau khổ”. Bà liếc nhìn cánh tay cụt của con trai, giọng điệu lạnh đi: “Con đừng lo họ gây khó dễ cho con. Sự việc này nguyên nhân chính là do Tiểu Viên gây ra. Mẹ con ta về giải thích với họ đã là tử tế lắm rồi, tránh để họ trách tội con”.
“Ngày xưa, bố con coi trọng thanh danh nhất. Ông ấy sửa xe mấy chục năm đều được mọi người khen là người tốt. Nếu không, khi nhà ta gặp phải khó khăn, sẽ không có nhiều người tình nguyện giúp đỡ như vậy. Mẹ không muốn bố con sau khi mất còn mang cái danh xấu”.
Vu Dương nhìn gương mặt bà ngày càng già nua, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, khóe mắt hằn chân chim. Tròng mắt rướm tơ máu do thức đêm. Bà đến trấn Thanh Vân có mấy hôm nhưng phải gánh chịu không ít buồn khổ vì anh, cơ thể đã yếu nay càng thêm già yếu
“Vu Dương”.
Vu Dương định thần, khẽ gật đầu: “Vâng ạ”.
Bà Vu thở phào: “Con muốn dẫn Khương Ninh về cùng thì cứ dẫn”.
“Cô ấy không đi đâu”. Vu Dương nói thẳng.
Bà Vu thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Vậy cũng đúng, lần trở về này không phải chuyện tốt, cũng không phải dịp hay để dẫn người về theo. Không chừng đến lúc đó bị người ta bàn ra tán vào. Con bé sẽ thấy tủi thân”.
Vu Dương mấp máy môi, anh cũng nghĩ như vậy. Không xử lý ổn thỏa mọi chuyện, anh không muốn dẫn cô về để hứng chịu chỉ trích. Chẳng thà anh gồng mình gánh hết.
“Bác thợ già trong cửa hàng sửa xe ngày trước có nói với mẹ. Nếu con muốn trở về và bắt đầu lại từ đầu, bác ấy sẽ nhất định giúp con”. Bà Vu quan sát vẻ mặt cứng ngắc im lặng của Vu Dương, bà không hề ép buộc, chỉ nói: “Tự con quyết định mấy việc ấy, mẹ không can thiệp”.
“Vâng”.
Chú Vương chở bà Vu đi, Vu Dương trở lại cửa hàng. Khương Ninh đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động, cô quay ra nhìn: “Đói không? Em đang nấu mì, dì và chú Vương còn ở đây không?”.
“Anh bảo họ về trước nghỉ ngơi rồi”.
Khương Ninh gật đầu: “Anh chờ một lát nhé, xong ngay đây”.
Lúc Vu Dương về phòng lấy quần áo đi ra, thấy Khương Ninh đang ngẩn người nhìn chăm chú chiếc nồi. Anh rón rén đi đến sau lưng, vươn tay ôm eo cô: “Nghĩ gì thế?”.
Khương Ninh hoàn hồn, tắt bếp: “Không nghĩ gì cả”.
Cô xoay người, ngẩng lên nhìn anh: “Mì xong rồi”.
Vu Dương không buông Khương Ninh, anh đứng dán sát vào cô, đưa tay phủ lên mặt, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve quầng mắt thâm đen của cô: “Mệt không?”.
Khương Ninh lắc đầu.
Vu Dương sờ mặt cô, cúi xuống hôn. Khương Ninh nhìn anh, nhắm mắt lại, môi son hé mở, ôm cổ Vu Dương chủ động mời gọi.
Sống lưng cô trơn nhẵn như sợi dây cáp, bàn tay Vu Dương lướt theo sợi dây, dừng ở thắt lưng, chạm vào hông cô. Anh hướng tay ra sau, khẽ nâng cô lên.
Lúc hai chân rời mặt đất, Khương Ninh hơi hoảng hốt, rời môi Vu Dương. Cô sợ anh mất sức nên chủ động bám hai chân quanh hông anh, giống như gấu túi đeo bám trên người anh.
Khương Ninh thở nhẹ cọ mũi vào chóp mũi anh, như có như không hôn, liếm, cắn.
Vu Dương thở mạnh, ôm cô quay người định ra khỏi phòng bếp.
Khương Ninh thì thầm, cánh môi mở ra đóng lại: “Không ăn mì à?”.
Vu Dương toàn thân máu huyết tuôn trào, e là ăn mì lúc này tiêu hóa không nổi.
“Đợi lát nữa rồi ăn”. Anh kiên quyết trả lời.
Vào đến trong phòng, hai người cùng ngã xuống giường. Trời đã tối, trong phòng không có một tia sáng, toàn bộ động tác đều là lần mò. Hai người quá quen cơ thể của nhau nhưng đã lâu không thân mật, nên lúc này, trong cảm giác quen thuộc ấy còn xen lẫn cảm giác mới lạ.
Vu Dương tuy chỉ có một tay nhưng cởi quần áo của mình và của Khương Ninh rất nhanh. Khương Ninh thuận theo anh, bảo vươn tay liền vươn tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân. Chẳng mấy chốc, hai cơ thể trần trụi đã dính sát vào nhau.
Vu Dương gặm cắn lung tung cơ thể cô, một chân vừa quỳ sợ đè lên cô, tay trượt từ cằm xuống dưới ngực cô. Anh hơi vội, còn gấp gáp hơn cả lần đầu tiên, xoa nắn người cô rồi đẩy vào luôn.
Rên khẽ một tiếng, thở phào một cái.
Có lẽ do trải qua quá nhiều chuyện, cảm giác mất mát dành lại được khiến cuộc lâm trận chưa bao giờ sảng khoái tột đỉnh, hợp nhất cả về thể xác lẫn tinh thần như lúc này.
“Vu Dương, Vu Dương”. Khương Ninh liên tục thì thầm gọi tên anh, như chứng thực sự hiện hữu của anh.
Vu Dương kiên nhẫn đáp trả hết lần này đến lần khác.
Chiếc thuyền cô độc đã quay về bến, mưa to ngừng nghỉ, cánh diều hạ dây, gió lớn không còn gào thét.
+++
Sau hết thảy, Vu Dương ôm Khương Ninh nằm trên giường, cơ thể hai người đều đổ mồ hôi nhưng vẫn dính lấy nhau.
Vu Dương hỏi cô: “Đói không?”.
Khương Ninh vuốt ve hầu kết của anh, hỏi lại: “Anh đói à?”.
Vu Dương vùi đầu vào tóc cô hít hà: “Có”.
Khương Ninh chuyển động cơ thể, cố ý nói: “Vậy dậy ăn mì thôi”.
Vu Dương nằm im ôm cô, Khương Ninh nằm dựa vào anh nghe tiếng tim anh đập ‘thình thịch’ hết sức chân thật.
“Khương Ninh”.
“Dạ?”.
Vu Dương dựa cằm trên đỉnh đầu cô nói chuyện, âm thanh như truyền trực tiếp từ trên xuống.
“Anh phải về quê một chuyến”.
Khương Ninh nhoài ra khỏi ngực anh chống người dậy, nhíu mày, hỏi: “Anh buộc phải đi à?”.
Vu Dương trù trừ, gật đầu: “Ừ”.
“Em đi với anh”.
“Không được”. Thái độ của anh như dao chém sắt.
Khương Ninh nổi giận, hất chăn ra định xuống giường: “Vu Dương, anh vừa mới khỏe xong”.
Vu Dương kéo cô lại giường, cô liên tục giãy dụa, anh dùng chân không được, đành phải nói: “Khương Ninh, giờ anh chỉ có một tay…”.
Anh chưa nói hết câu, cô đã ngoan ngoãn ngồi im, trợn tròn mắt nhìn anh, giọng điệu như kẹp đá lạnh: “Nếu anh muốn đi một mình thì nói với em làm gì? Vừa rồi là như thế nào? Nghi thức chào tạm biệt à?”.
Vu Dương cảm thấy hơi buồn cười: “Không phải”.
Khương Ninh hơi tủi thân: “Em tưởng lần trước chúng ta đã nói rõ rồi”.
“Nói rõ rồi”. Vu Dương cúi đầu hôn cô: “Anh sẽ không đổi ý”.
Khương Ninh cắn môi anh.
Vu Dương thở dài: “Anh quay về xử lý một số việc, xong xuôi anh sẽ quay về với em ngay”.
Bộ não của Khương Ninh chợt lóe lên: “Triệu Tiểu Viên?”.
“Ừ”.
Khương Ninh im lặng một lát, có lẽ đã đoán ra tâm tư của anh.
“Chờ anh trở lại”. Vu Dương nói.
“Em sẽ không đợi anh”.
Vu Dương nhướng mày nhìn cô.
Khương Ninh giơ tay sờ râu của anh, hơi ram ráp, ngưa ngứa. Cô khẽ bật cười: “Vu Dương, em không ở trấn Thanh Vân chờ anh đâu”.
Vu Dương lập tức chiếm cánh môi cô, nghiền ép: “Được”.
Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông.
Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu.
Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: “Sao rồi?”.
Phương Nguyên trả lời: “Cần điều tra thêm”.
Khương Ninh nhíu mày.
“Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu”.
Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột.
Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: “Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi”.
Chú Vương nói tiếp: “Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng”.
Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro.
Bà Vu hỏi: “A Dương bị tai nạn xe là do tên Tiền Cường đó làm ư?”.
Chú Vương trả lời: “Mười phần chắc chín”.
“Còn Tiểu Viên…”.
Chú Vương im lặng không đáp.
Bà Vu đau đớn nhắm mắt không thể tin nổi: “Nghiệp chướng”.
Phương Nguyên ngạc nhiên, cậu vẫn chưa hay biết những chuyện xảy ra gần đây.
“Chị?”. Phương Nguyên dò hỏi: “Anh Dương bị tai nạn ô tô ạ?”.
Khương Ninh cắn môi, khẽ gật đầu.
Chú Vương biết những chuyện xảy ra gần đây đối với Khương Ninh là đòn đả kích quá lớn. Chú không đành lòng để cô hồi tưởng và bị tổn thương lần thứ hai. Vì vậy, chú tự thuật sơ qua mọi chuyện, kể từ lúc Từ Giai Tú tự sát cho Phương Nguyên nghe.
Phương Nguyên nghe xong, miệng mỗi lúc một há to, tâm trạng gần như bị sốc hoàn toàn
“Từ Giai Tú, sao chị ấy…”. Phương Nguyên xót xa, nhớ tới quãng thời gian ngắn ngủi ở trấn Thanh Vân, Từ Giai Tú giống như một người chị hết lòng chăm sóc cho cậu. Không thể ngờ, lần này quay lại, cậu không còn gặp dược chị ấy nữa.
Khương Ninh cúi đầu, tâm trạng sa sút.
“Chị, anh Dương có thể kiện Tiền Cường về tội có cố tình mưu sát gây ra vụ tai nạn. Chúng ta cũng có thể nhờ bên cảnh sát giao thông làm chứng giúp, Tiền Cường chính là kẻ đã giở thủ đoạn hèn hạ với anh Dương. Từ đó dễ dàng chứng minh sự việc anh Dương bị nghi ngờ là tội phạm lừa đảo cũng là do tên Tiền Cường vu oan giáng họa”. Phương Nguyên hiếm khi nghiêm túc, trên gương mặt trẻ trung hiện rõ vẻ kiên quyết: “Loại người như Tiền Cường nên để luật pháp nghiêm trị”.
Đã có bằng chứng Phương Nguyên đưa ra cộng thêm người làm chứng là cậu. Hơn nữa, với sự trợ giúp của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, tội danh tình nghi là kẻ lừa đảo của Vu Dương nhanh chóng được rửa sạch. Cảnh sát không đủ bằng chứng để giữ người, ngay ngày hôm sau bắt buộc phải thả Vu Dương ra sớm.
Lúc Vu Dương rời cục cảnh sát đi ra, anh khẽ nheo mắt vì nắng. Đúng lúc ấy, anh thấy một bóng người chạy tới, bổ nhào vào trong lòng mình.
Không cần cúi đầu anh cũng biết là ai, bởi trên người cô mang theo mùi hương vô cùng quen thuộc.
Anh giơ tay ôm cô: “Không sao”.
Mãi cho đến khi bà Vu gọi Vu Dương, Khương Ninh mới ngượng ngùng tránh cái ôm của Vu Dương.
“Mẹ”. Vu Dương đáp lời.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi”.
Mọi người hỏi han, chú Vương ngập ngừng: “Chú vừa qua đó hỏi, Tiểu Viên cũng đã khai nhận nhưng trước khi phán quyết họ không cho phép người thân thăm hỏi”.
Tất cả im lặng.
Phương Nguyên lên tiếng: “Nếu số tiền lừa đảo không quá lớn, có thể tìm luật sự biện hộ giúp cô ta, gắng hết sức vẫn có thể giúp cô ta giảm bớt hình phạt”.
Chú Vương thở dài: “Cũng đành vậy”.
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, Phương Nguyên không ở lại lâu mà trở về ngay. Tối hôm đó, chú Vương chở đoàn người quay về trấn Thanh Vân.
Xe dừng ngoài cửa, bà Vu gọi Vu Dương lại, kéo sang bên rõ ràng có chuyện muốn nói. Khương Ninh không quấy rầy, kéo cửa đi vào.
Bà Vu kéo Vu Dương qua chỗ vắng, thở dài hỏi anh: “A Dương, hiện tại con có dự tính gì không? Con vẫn muốn ở lại đây à?”.
“Không ạ”. Vu Dương do dự, sau đó im lặng.
Bà Vu đưa mắt nhìn ra phía sau: “Mẹ không ngăn con và Khương Ninh đến nơi khác sinh sống. Nhưng, trước mắt, con nên theo mẹ về quê một chuyến. Dù sao ngày trước, Tiểu Viên cũng theo con ra đây. Hiện tại con bé bị như thế này, bố mẹ nó chắc là đang rất đau khổ”. Bà liếc nhìn cánh tay cụt của con trai, giọng điệu lạnh đi: “Con đừng lo họ gây khó dễ cho con. Sự việc này nguyên nhân chính là do Tiểu Viên gây ra. Mẹ con ta về giải thích với họ đã là tử tế lắm rồi, tránh để họ trách tội con”.
“Ngày xưa, bố con coi trọng thanh danh nhất. Ông ấy sửa xe mấy chục năm đều được mọi người khen là người tốt. Nếu không, khi nhà ta gặp phải khó khăn, sẽ không có nhiều người tình nguyện giúp đỡ như vậy. Mẹ không muốn bố con sau khi mất còn mang cái danh xấu”.
Vu Dương nhìn gương mặt bà ngày càng già nua, hai bên tóc mai lấm tấm bạc, khóe mắt hằn chân chim. Tròng mắt rướm tơ máu do thức đêm. Bà đến trấn Thanh Vân có mấy hôm nhưng phải gánh chịu không ít buồn khổ vì anh, cơ thể đã yếu nay càng thêm già yếu
“Vu Dương”.
Vu Dương định thần, khẽ gật đầu: “Vâng ạ”.
Bà Vu thở phào: “Con muốn dẫn Khương Ninh về cùng thì cứ dẫn”.
“Cô ấy không đi đâu”. Vu Dương nói thẳng.
Bà Vu thoáng ngạc nhiên, sau đó gật đầu: “Vậy cũng đúng, lần trở về này không phải chuyện tốt, cũng không phải dịp hay để dẫn người về theo. Không chừng đến lúc đó bị người ta bàn ra tán vào. Con bé sẽ thấy tủi thân”.
Vu Dương mấp máy môi, anh cũng nghĩ như vậy. Không xử lý ổn thỏa mọi chuyện, anh không muốn dẫn cô về để hứng chịu chỉ trích. Chẳng thà anh gồng mình gánh hết.
“Bác thợ già trong cửa hàng sửa xe ngày trước có nói với mẹ. Nếu con muốn trở về và bắt đầu lại từ đầu, bác ấy sẽ nhất định giúp con”. Bà Vu quan sát vẻ mặt cứng ngắc im lặng của Vu Dương, bà không hề ép buộc, chỉ nói: “Tự con quyết định mấy việc ấy, mẹ không can thiệp”.
“Vâng”.
Chú Vương chở bà Vu đi, Vu Dương trở lại cửa hàng. Khương Ninh đang bận rộn trong bếp, nghe thấy tiếng động, cô quay ra nhìn: “Đói không? Em đang nấu mì, dì và chú Vương còn ở đây không?”.
“Anh bảo họ về trước nghỉ ngơi rồi”.
Khương Ninh gật đầu: “Anh chờ một lát nhé, xong ngay đây”.
Lúc Vu Dương về phòng lấy quần áo đi ra, thấy Khương Ninh đang ngẩn người nhìn chăm chú chiếc nồi. Anh rón rén đi đến sau lưng, vươn tay ôm eo cô: “Nghĩ gì thế?”.
Khương Ninh hoàn hồn, tắt bếp: “Không nghĩ gì cả”.
Cô xoay người, ngẩng lên nhìn anh: “Mì xong rồi”.
Vu Dương không buông Khương Ninh, anh đứng dán sát vào cô, đưa tay phủ lên mặt, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve quầng mắt thâm đen của cô: “Mệt không?”.
Khương Ninh lắc đầu.
Vu Dương sờ mặt cô, cúi xuống hôn. Khương Ninh nhìn anh, nhắm mắt lại, môi son hé mở, ôm cổ Vu Dương chủ động mời gọi.
Sống lưng cô trơn nhẵn như sợi dây cáp, bàn tay Vu Dương lướt theo sợi dây, dừng ở thắt lưng, chạm vào hông cô. Anh hướng tay ra sau, khẽ nâng cô lên.
Lúc hai chân rời mặt đất, Khương Ninh hơi hoảng hốt, rời môi Vu Dương. Cô sợ anh mất sức nên chủ động bám hai chân quanh hông anh, giống như gấu túi đeo bám trên người anh.
Khương Ninh thở nhẹ cọ mũi vào chóp mũi anh, như có như không hôn, liếm, cắn.
Vu Dương thở mạnh, ôm cô quay người định ra khỏi phòng bếp.
Khương Ninh thì thầm, cánh môi mở ra đóng lại: “Không ăn mì à?”.
Vu Dương toàn thân máu huyết tuôn trào, e là ăn mì lúc này tiêu hóa không nổi.
“Đợi lát nữa rồi ăn”. Anh kiên quyết trả lời.
Vào đến trong phòng, hai người cùng ngã xuống giường. Trời đã tối, trong phòng không có một tia sáng, toàn bộ động tác đều là lần mò. Hai người quá quen cơ thể của nhau nhưng đã lâu không thân mật, nên lúc này, trong cảm giác quen thuộc ấy còn xen lẫn cảm giác mới lạ.
Vu Dương tuy chỉ có một tay nhưng cởi quần áo của mình và của Khương Ninh rất nhanh. Khương Ninh thuận theo anh, bảo vươn tay liền vươn tay, bảo nhấc chân liền nhấc chân. Chẳng mấy chốc, hai cơ thể trần trụi đã dính sát vào nhau.
Vu Dương gặm cắn lung tung cơ thể cô, một chân vừa quỳ sợ đè lên cô, tay trượt từ cằm xuống dưới ngực cô. Anh hơi vội, còn gấp gáp hơn cả lần đầu tiên, xoa nắn người cô rồi đẩy vào luôn.
Rên khẽ một tiếng, thở phào một cái.
Có lẽ do trải qua quá nhiều chuyện, cảm giác mất mát dành lại được khiến cuộc lâm trận chưa bao giờ sảng khoái tột đỉnh, hợp nhất cả về thể xác lẫn tinh thần như lúc này.
“Vu Dương, Vu Dương”. Khương Ninh liên tục thì thầm gọi tên anh, như chứng thực sự hiện hữu của anh.
Vu Dương kiên nhẫn đáp trả hết lần này đến lần khác.
Chiếc thuyền cô độc đã quay về bến, mưa to ngừng nghỉ, cánh diều hạ dây, gió lớn không còn gào thét.
+++
Sau hết thảy, Vu Dương ôm Khương Ninh nằm trên giường, cơ thể hai người đều đổ mồ hôi nhưng vẫn dính lấy nhau.
Vu Dương hỏi cô: “Đói không?”.
Khương Ninh vuốt ve hầu kết của anh, hỏi lại: “Anh đói à?”.
Vu Dương vùi đầu vào tóc cô hít hà: “Có”.
Khương Ninh chuyển động cơ thể, cố ý nói: “Vậy dậy ăn mì thôi”.
Vu Dương nằm im ôm cô, Khương Ninh nằm dựa vào anh nghe tiếng tim anh đập ‘thình thịch’ hết sức chân thật.
“Khương Ninh”.
“Dạ?”.
Vu Dương dựa cằm trên đỉnh đầu cô nói chuyện, âm thanh như truyền trực tiếp từ trên xuống.
“Anh phải về quê một chuyến”.
Khương Ninh nhoài ra khỏi ngực anh chống người dậy, nhíu mày, hỏi: “Anh buộc phải đi à?”.
Vu Dương trù trừ, gật đầu: “Ừ”.
“Em đi với anh”.
“Không được”. Thái độ của anh như dao chém sắt.
Khương Ninh nổi giận, hất chăn ra định xuống giường: “Vu Dương, anh vừa mới khỏe xong”.
Vu Dương kéo cô lại giường, cô liên tục giãy dụa, anh dùng chân không được, đành phải nói: “Khương Ninh, giờ anh chỉ có một tay…”.
Anh chưa nói hết câu, cô đã ngoan ngoãn ngồi im, trợn tròn mắt nhìn anh, giọng điệu như kẹp đá lạnh: “Nếu anh muốn đi một mình thì nói với em làm gì? Vừa rồi là như thế nào? Nghi thức chào tạm biệt à?”.
Vu Dương cảm thấy hơi buồn cười: “Không phải”.
Khương Ninh hơi tủi thân: “Em tưởng lần trước chúng ta đã nói rõ rồi”.
“Nói rõ rồi”. Vu Dương cúi đầu hôn cô: “Anh sẽ không đổi ý”.
Khương Ninh cắn môi anh.
Vu Dương thở dài: “Anh quay về xử lý một số việc, xong xuôi anh sẽ quay về với em ngay”.
Bộ não của Khương Ninh chợt lóe lên: “Triệu Tiểu Viên?”.
“Ừ”.
Khương Ninh im lặng một lát, có lẽ đã đoán ra tâm tư của anh.
“Chờ anh trở lại”. Vu Dương nói.
“Em sẽ không đợi anh”.
Vu Dương nhướng mày nhìn cô.
Khương Ninh giơ tay sờ râu của anh, hơi ram ráp, ngưa ngứa. Cô khẽ bật cười: “Vu Dương, em không ở trấn Thanh Vân chờ anh đâu”.
Vu Dương lập tức chiếm cánh môi cô, nghiền ép: “Được”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook