Hướng Đông Lưu
Chương 37: Quyển 1 - Chương 36



HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 36
Tác giả: Giang Nhất Thủy
Edit: Alex
_____________
Trong giấc mộng của Huyên Cảnh Thần, nàng chạy về phía Phụng Tiên Điện bị bao bởi lửa lớn, cứu được Chung Ly Sóc thiếu chút nữa đã táng thân trong biển lửa ra.

Viện quân Lan Châu băng qua Lương Thủy, bắt Thứ sử Lý Minh Thành cầm đầu phản quân Uyển Châu.

Cũng như trong hiện thực, nàng nhổ sạch Lý gia đã ăn sâu bén rễ ở Sở quốc, trảm Lý Minh Thành ngay đường lớn cửa Đông.

Sở quốc khôi phục sinh cơ.

Nàng cùng Chung Ly Sóc nắm tay nhau chỉnh đốn lại triều đình đã bị quyền thần khống chế sau trận chiến loạn.

Đế vương trẻ tuổi vì chúc mừng nàng đại thắng ở phương bắc, cố ý tuần du hai bên bờ sông nhằm phô bày quốc uy.

Nàng và Hoàng đế nắm tay đi cùng nhau, một đường ngắm hết các phong cảnh.

Sở quốc trong mộng là một Sở quốc bình an, tốt lành, xinh đẹp, trù phú, đúng như ước muốn của Chiêu Đế.

Giấc mộng đẹp đẽ, bình yên như vậy khiến Huyên Cảnh Thần vô cùng hân hoan.

Đến cuối giấc mơ, Chung Ly Sóc đứng trên một chiếc thuyền con, từ biệt bên bờ Lương Thủy.

Nàng nói mình phải theo dòng chảy con sông đi về Đông Hải.

"Tạm biệt, Tử Đồng." Còn vương lại bên tai là lời từ biệt khi mỉm cười của Chiêu Đế.

Huyên Cảnh Thần đứng bên bờ sông, dõi theo chiếc thuyền con chở Chiêu Đế dần khuất xa, nhỏ giọng đáp lại một câu: "Lên đường bình an, bệ hạ."
Trong mộng, các nàng ngắm hết những cảnh tượng đã từng khát khao mong đợi, cuối cùng từ biệt nhau.

Mộng tỉnh, đã là sáng sớm.

Huyên Cảnh Thần nằm trong điện Vân Mộng, mở hai mắt, ngồi dậy, nhìn ánh nến vẫn lập lòe cháy sáng, chỉ cảm thấy trong lòng như được rót vào sự ấm áp vô tận vô biên.

Vừa chua vừa chát, lại ấm áp bội phần.


Nàng vươn tay phải đặt lên ngực, nhẹ thở dài một tiếng.

Tiếng thở ấy khẽ vang vọng trong đại điện trống trải, lộ ra một vẻ khó khăn.

Vào thời khắc Nữ hoàng tỉnh lại, Chung Ly Sóc cũng thoát khỏi giấc mơ.

Nàng mở mắt ra, tất thảy về cảnh trong mơ vẫn hiện hữu trong đầu.

Nhất định là nàng đã quá hy vọng một kết cục tương tự nên mới có thể thấy một giấc mộng đẹp như vậy.

Chung Ly Sóc thầm cảm nhận dư vị ấy một lúc, rồi mới muộn màng nhận ra mình đang nằm trên giường.

Đêm qua không phải nàng nhận lời thỉnh cầu của Đại Ty Mệnh, đến điện Vân Mộng giúp người nọ hoàn thành nghi thức ư? Rồi sau đó thế nào? Sau đó chính là mơ thấy Tử Đồng.

Tất cả những chuyện tiếp sau tựa như trong một giấc mộng.

Nàng làm sao mà đến được nơi này?
Chung Ly Sóc xốc chăn, chỉ cảm thấy đầu đặc quánh.

Nàng ngồi dậy, bước xuống giường, mang vào đôi giày được xếp ngay ngắn tại mép giường, lại gỡ chiếc áo khoác xanh dày nặng treo bên cạnh tròng vào, chợt thấy trên chiếc bàn trà cách đó không xa có dằn một phong thư.

Chung Ly Sóc bước qua, cầm lên mới thấy là thư do Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên để lại.

Trong thư đã giải đáp hết những nghi hoặc của Chung Ly Sóc.

Hóa ra là hôm qua cho quá nhiều hương an thần, khiến Chung Ly Sóc trong trận cũng đi theo vào mộng.

Hạng Tư Niên sợ nàng cảm lạnh, bèn sai người đưa nàng trở về, an trí trong khách phòng.

Chung Ly Sóc đọc xong thở dài.

Thảo nào đêm qua nàng lại mơ thấy tất cả về Tử Đồng rõ ràng như vậy.

Thiêu rụi phong thư của Hạng Tư Niên trên ngọn đèn dầu xong, Chung Ly Sóc đứng dậy rửa mặt, lại đến nhà ăn trong quan dùng cơm sáng rồi mới thu thập hành lí về nhà.

Đang lúc nàng chuẩn bị tay nải, cửa phòng lại bị gõ vang.

Người đến không phải ai khác, đúng là Hạng Tư Niên.

"Chuyện đêm qua, đa tạ tiểu sư huynh.

Có điều, tiểu sư huynh thế đã về rồi sao?" Hạng Tư Niên đứng bên chiếc bàn nhỏ, nhìn Chung Ly Sóc đang lúi cúi thu dọn tay nải, cẩn thận quan sát vẻ mặt mới nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, chuẩn bị đi về.

Chuyện đêm qua ngươi không cần cảm tạ ta, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Chung Ly Sóc đáp, lại nhanh nhẹn thu thập đồ đạc.

Hạng Tư Niên thấy trên gương mặt nàng cũng không có vẻ gì khác thường mới ho nhẹ một tiếng, nói: "Đêm qua là ta kinh nghiệm không đủ, hại sư huynh cũng đi vào mộng.

Người vào mộng có tốt có xấu, không biết đêm qua sư huynh có mơ thấy chuyện gì kì quái hay không?"
Chuyện kì quái? Cũng không có.

Chung Ly Sóc nhớ đến dung nhan vẫn chẳng hề khác trước của Hoàng hậu trong mộng, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì kì quái.

Chẳng bằng nói nhờ phúc sư muội mà đêm qua ta có một giấc mộng đẹp."
Một...!giấc mộng đẹp thể hiện hoàn chỉnh tất cả những gì giấu kín trong lòng nàng.

Thấy vẻ vui sướng trên gương mặt Chung Ly Sóc, nỗi lo lắng trong lòng Hạng Tư Niên cuối cùng cũng phai nhạt đôi chút.

Song, Chung Ly Sóc lại hỏi tiếp: "Có điều hôm qua là ai đưa ta về?"
"Sư huynh yên tâm, người này là sư tỷ của ta, Phong Bá của Giám Thiên Ty."
Hạng Tư Niên vừa dứt lời, chân mày Chung Ly Sóc đã cau lại.

Theo nàng biết thì từ đời Thứ Đế, Giám Thiên Ty đã không còn hai vị Ty Mệnh thủ vệ Hoàng đế là Phong Bá cùng Hà Thần.

Sau này Thanh Lam lên làm Đại Ty Mệnh, vẫn luôn nói phải tìm Phong Bá và Hà Thần cho nàng, giờ đã tìm được rồi sao?
Gọi sư tỷ, vậy hẳn chính là người thừa kế Phong Bá sau đời Thứ Đế.

Chung Ly Sóc ngẫm nghĩ một lúc, lại hỏi: "Giám Thiên Ty giờ đã có Phong Bá lại rồi sao? Vậy Hà Thần đâu?" Còn Hà Thần chưởng quản hà trạch, vạn vật chi thủy thì sao? Có trở về không?
Hạng Tư Niên lắc đầu: "Phong Bá cùng Hà Thần đã mất tích từ lúc Thứ Đế còn tại vị.

Sau này sư phụ chỉ tìm được truyền nhân của Phong Bá, không thấy Hà Thần.

Đúng rồi, sư huynh, sao ngươi lại biết cả chuyện Phong Bá và Hà Thần, là sư phụ ta nói cho ngươi sao?"

Lòng Chung Ly Sóc thầm giật nảy.

Chuyện Phong Bá, Hà Thần của Giám Thiên Ty thủ vệ bên cạnh đế vương mất tích chính là bí văn tiền triều.

Sở dĩ nàng biết là bởi vì sau khi đăng cơ, Đại Ty Mệnh đã đích thân dẫn mọi người trong Giám Thiên Ty đến ra mắt và nói hết.

Vì thế, Chung Ly Sóc trấn định tinh thần, ứng một tiếng ừm.

Hạng Tư Niên bày ra vẻ mặt quả thế, rồi đưa Chung Ly Sóc ra khỏi Thái Nhất Quan sau khi Chung Ly Sóc để lại một câu "Giúp ta cảm ơn Phong Bá sư tỷ."
Nhìn bóng dáng Chung Ly Sóc dần khuất xa, trong lòng Hạng Tư Niên lại nghĩ nếu tiểu sư huynh biết chuyện đồ ngốc kia tối qua vì chấp hành nhiệm vụ bảo hộ Đông Hoàng, không rời nửa bước mà ôm ngươi, thứ trong mắt nàng chính là vướng bận, ngồi trên mái nhà phơi gió suốt nửa đêm, ta phải khuyên can mãi đồ ngốc mới ôm ngươi trở về thì chắc ngươi sẽ không muốn thật lòng cảm tạ nàng đâu.

Hạng Tư Niên tiễn Chung Ly Sóc, lại hồi tưởng vẻ mặt cảm kích của Nữ hoàng khi tỉnh lại sáng nay, và cả một câu lưu chiếu kia nữa, chỉ cảm thấy đầu đau quá mức.

Vu Sơn Vân Mộng, Vu Sơn Vân Mộng.

Có bao nhiêu người muốn ngủ say trong mộng không bao giờ tỉnh lại? Nàng không ngờ phân lượng của Chiêu Đế trong lòng Hoàng hậu hóa ra lại nặng đến thế.

Vậy người được chọn là tiểu sư huynh nàng, khi nào nói ra thì tương đối thích hợp đây?
Lòng mang suy nghĩ ấy, Đại Ty Mệnh trẻ tuổi thở dài một tiếng, rồi bước vào tẩm điện của Nữ hoàng khi trời đã lặn, đèn đã lên.

"Bệ hạ." Vừa bước vào điện, Đại Ty Mệnh đã nhìn đến nữ tử khoác trường bào đang cầm sách đọc bên chõng con, bèn cung kính hành lễ.

"Đại Ty Mệnh xin hãy đứng lên." Huyên Cảnh Thần buông sách, vẫy tay ý bảo Đại Ty Mệnh đến gần một chút, "Ngồi xuống đi."
"Vâng." Đại Ty Mệnh tuân lời, nhìn gương mặt hiền hòa của Nữ hoàng, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ triệu thần đến có chuyện gì?"
"Cũng không có gì.

Chỉ là muốn nghe ngươi giảng kinh nghĩa một chút." Mắt Huyên Cảnh Thần dừng trên người thiếu nữ non trẻ đối diện, miệng nói: "Đêm qua có Đại Ty Mệnh giúp đỡ, ta được lợi rất nhiều.

Giờ ta muốn cầu phúc cho Chiêu Đế, niệm kinh, dâng hương mỗi ngày.

Chỉ là "Thái Nhất Quyển Kỉ" này đối với ta mà nói thật sự quá tối nghĩa, cho nên mới đặc biệt mời Đại Ty Mệnh đến giúp ta giảng giải một hai."
Nhớ trước đây, khi còn ở Hoằng Văn Quán, Huyên Cảnh Thần hoàn toàn không có hứng thú với Thái Nhất giáo phái, đều dựa vào học vẹt mới qua được ải kinh nghĩa này.

Hiện giờ Huyên Cảnh Thần vì Chiêu Đế mà xúc động, dường như hoàn toàn thay đổi suy nghĩ sau một giấc mộng, bằng lòng lấy tín niệm đời này cầu phúc cho kiếp sau của Chung Ly Sóc.

Đại Ty Mệnh Hạng Tư Niên nghe vậy, lòng cuộn trào sóng dữ.

Nữ hoàng trước kia thờ ơ với Thái Nhất Quan ấy vậy mà lại có suy nghĩ đó chỉ sau một hồi Vu Sơn Vân Mộng.

Điều này khiến Đại Ty Mệnh vừa mừng vừa lo.

Trong tâm trí ba đào rung chuyển song mặt ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh ban đầu.

Đại Ty Mệnh trầm ngâm một lúc mới chậm rãi cất lời: "Bệ hạ nguyện ý nghe vi thần giảng giải kinh nghĩa Thái Nhất Môn chính là chuyện may mắn của cả vi thần lẫn Thái Nhất Môn Giám Thiên Ty.

Mà linh hồn Chiêu Đế cũng sẽ cảm nhớ sự thâm tình của bệ hạ."
"Chỉ là trước đó, không biết bệ hạ có thể nghe thần nói đôi lời bất kính được không?" Đại Ty Mệnh ngưng mắt, nhìn thẳng vào Huyên Cảnh Thần với đôi con ngươi tựa sao trời lộng lẫy.

Huyên Cảnh Thần cầm lấy quyển "Thái Nhất Quyển Kỉ" trên án, cười nói: "Khanh...!cứ việc nói."
Hạng Tư Niên cắn môi, do dự một lúc mới nói: "Bệ hạ có nhớ Sở Linh Đế không?"
Sở Linh Đế, phụ thân của Thứ Đế, quân vương tu đạo nổi tiếng thiên hạ.

Nàng đương nhiên biết.

Huyên Cảnh Thần gật đầu, lại nghe thấy giọng điệu thanh thúy của thiếu nữ vang lên: "Khi mới kế vị, Sở Linh Đế từng vì vô tình được chiêm ngưỡng tư thái của thần nữ trong buổi tế Đông Hoàng mà nhất kiến chung tình, từ đó lâm vào si vọng.

Hắn cầu hỏi Đại Ty Mệnh lúc ấy phương pháp vấn linh, hòng từ đó tìm cơ hội gặp lại thần nữ.

Sau khi bị Đại Ty Mệnh từ chối, Thái Nhất quan chủ khi ấy vì sự phồn vinh của Thái Nhất Môn lại chủ động vấn linh cho Linh Đế."
Huyên Cảnh Thần lắng nghe thật cẩn thận.

Thiếu nữ non trẻ kể tiếp: "Sau khi vấn linh, Linh Đế quá đỗi mừng rỡ, đã quy vào Thái Nhất Môn dưới sự xúi bảo của quan chủ.

Quan chủ khi ấy xuất thân quý tộc Lý gia của Nguyên Châu.

Lý gia nhờ vậy mà được lợi, nhảy vọt trở thành quyền quý, cùng ngoại thích lúc đó là Dương gia xưng Lý Dương Song Hổ."
"Vì củng cố quyền lực, Lý gia cùng quan chủ hợp lực xúi giục Linh Đế, bảo là nữ tử thế gian có hóa thân của thần nữ.

Linh Đế liền răm rắp nghe theo kết quả bói toán của quan chủ mà cưới vô số nữ tử dân gian vào cung." Trong số đó cũng có mẫu thân của Thứ Đế, một trong Uyển Châu Song Xu, Tô phi.

"Chẳng những vậy, con cái dưới gối Linh Đế sau khi sinh ra cũng bị đưa vào quan nuôi nấng, trước khi trưởng thành đều phải tu đạo theo Linh Đế, để Linh Đế sau khi chết có thể thăng lên Thần Quốc, cùng thần nữ bên nhau."
Hạng Tư Niên nhìn Nữ hoàng, tiếp tục nói: "Linh Đế tu đạo nhiều năm, vẫn không lập Thái tử.

Mà hai nhà Lý, Dương vì tranh quyền, đã đấu đến ngươi chết ta sống về chuyện lập trữ.


Lý quan chủ bèn đề nghị bệ hạ đại tế Đông Hoàng, hỏi người để chọn làm Thái tử, cuối cùng tính ra được một vị quốc quân, đó chính là Thứ Đế."
Chuyện sau đó, Huyên Cảnh Thần đã biết.

Sau khi Thái tử được xác định, những kẻ ưu quốc, trung quân lập tức tận lực phụ tá.

Trong đó có cả Đại Ty Mệnh khi ấy, cũng chính là sư phụ của Thanh Lam.

Khi chống lại thế lực Lý gia, các đại thần lựa chọn công tử Dương gia làm Hoàng phu, ép buộc Thứ Đế đại hôn.

Từ đó dẫn đến một loạt bi kịch tiếp sau.

Sau khi Đại Ty Mệnh qua đời, Nhẫm Nhiễm tiếp nhận Giám Thiên Ty, đã khơi dậy cuộc tàn sát hung ác nhất vào ngày Thứ Đế sinh nở.

Khi ấy, cả chi của Lý quan chủ Thái Nhất Quan đều bị giết sạch.

Mà hai nhà Dương, Lý cũng bị định tội mưu phản, tru tẫn cửu tộc.

Từ đó, Thứ Đế Chung Ly Trần chăm lo việc nước suốt tám năm, chỉnh đốn triều cương thật nghiêm túc.

Nhưng khi đưa Hoàng nữ Chung Ly Sóc đến Vân Châu lại bắt đầu một loạt những hành động vong quốc.

Mọi người đều nói Thứ Đế tàn sát người của Thái Nhất Môn khiến Đông Hoàng tức giận, rước lấy họa mất nước.

Nhưng ngọn nguồn của tất cả những điều ấy lại chính là kẻ làm phụ thân một lòng hướng đạo, vọng tưởng được gặp lại thần nữ kia.

Hạng Tư Niên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nữ hoàng, chân thành nói: "Lấy Sở Linh Đế làm răn, mong bệ hạ có thể ghi tạc trong lòng.

Bệ hạ, trong mắt Đông Hoàng, người làm quân chủ hẳn nên lấy bá tánh làm trọng.

Người vì thiên hạ bá tánh mới là tín đồ tốt nhất của Đông Hoàng."
Huyên Cảnh Thần nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười: "Đại Ty Mệnh lo lắng quá rồi.

Trong lòng trẫm đương nhiên có chừng mực.

Khoan hẵng nói đến Đông Hoàng, ngay cả Chiêu Đế cũng không đồng ý ta hoang phế triều chính.

Trẫm chỉ là muốn nghe kinh nghĩa, dâng hương, cầu phúc cho bệ hạ xế chiều mỗi ngày thôi.

Như vậy, Đại Ty Mệnh có bằng lòng dạy ta?"
Hạng Tư Niên thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ ứng: "Đây là vinh hạnh của vi thần.

Chỉ là nếu bệ hạ thật sự muốn học kinh nghĩa, thần lại cảm thấy ngoài ta ra, bệ hạ còn một lựa chọn khác rất tốt."
"Ồ, Giám Thiên Ty còn có ai tốt hơn cả ngươi nữa sao?"
"Không phải Giám Thiên Ty, là một vị sư huynh của ta." Hạng Tư Niên mỉm cười, nghĩ thầm không thể lãng phí cơ hội mong mãi mới đến này, bèn nói rõ: "Nàng từ nhỏ đã đọc làu kinh nghĩa, lại có sư phụ chỉ điểm.

Về phương diện này, là ta không bằng nàng.

Hơn nữa, nàng ngày ngày rảnh rỗi, có thể đến giải thích nghi hoặc cho bệ hạ thường xuyên.

Chọn người này, là không thể nào tốt hơn."
_____________
Thái Nhất Quyển Kỉ: Không ngờ sẽ là ta chứ gì?
_____________
Đại Ty Mệnh vì trợ công mà rầu thúi ruột ????????
Chương này quý dị nhớ Sở Linh Đế mê đạo, hỏi Đông Hoàng chọn Thái tử là Chung Ly Trần.

Sau triều thần chọn Hoàng phu họ Dương.

Ngày Sóc sinh cũng là ngày Dương gia (nhà nội Sóc) diệt tộc..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương