Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải
-
Quyển 1 - Chương 3
Trích lời Gia Mộc: Trong tất cả các kiểu bồ nhí thì kiểu hoa sen trắng là thường gặp nhất ở Trung Quốc. Hình tượng phổ biến của chúng là ngay thơ thuần khiết, tôn thờ tình yêu, có sức sát thương cực lớn, có thể coi là kẻ thù chung của xã hội.
Trịnh Đạc từng đi lính, đơn vị cuối cùng trước khi xuất ngũ là một đơn vị đặc công tinh nhuệ nhất cả nước. Trong thành phố này anh ta có không nhiều chiến hữu, nhưng người nào cũng đều có sở trường riêng. Chẳng hạn như cảnh sát Lưu hôm nay anh ta mời đi ăn thịt nướng chính là một trong số đó, cảnh sát Lưu và anh ta xuất ngũ cùng năm, vừa xuất ngũ đã vào làm việc tại Phòng công an thành phố luôn, hiện nay đã là trung úy, đội phó đội cảnh sát hình sự. Vị cảnh sát Lưu này không phải một người dễ mời, nhưng một khi người mời là Trịnh Đạc thì không những anh ta đến ngay mà còn tự mang theo rượu nữa.
"Chai rượu này là do một thằng Tây tặng tôi đấy, nghe nói là Vodka chuẩn, ông thứ tí xem thế nào".
"Tôi bỏ rượu rồi". Trịnh Đạc lắc đầu.
"Đúng là mất hứng", cảnh sát Lưu nhếch miệng: "Nói đi, tìm tôi có việc gì vậy?" Gã Trịnh Đạc này không có việc gì sẽ không tìm anh ta, đương nhiên lúc anh ta có việc tìm Trịnh Đạc, chỉ cần Trịnh Đạc đồng ý thì dù có là nước sôi lửa bỏng Trịnh Đạc cũng sẽ giải quyết được cho anh ta. Cảnh sát Lưu và Trịnh Đạc từng lăn lê bò trườn cùng một chiến hào, hai người đã nợ nhau không biết bao nhiêu ân tình, từ lâu đã không còn coi nhau như người ngoài, thậm chí anh em ruột cũng chưa chắc đã thân thiết được như bọn họ.
"Muốn nhờ ông hạ cố tra giúp tôi hai cái chứng minh thư này".
Cảnh sát Lưu nhét chai rượu vào tay Trịnh Đạc: "Ông rót rượu giúp tôi..."
Vừa nói đến đây, một nhân viên phục vụ đã đi tới: "Thưa ngài, ở đây chúng tôi phục vụ rượu miễn phí, cấm..."
Nhân viên còn chưa nói xong, quản lí nhà hàng đã vội vàng chạy đến: "Đội phó Lưu, cậu ta mới vào đây làm..."
"Không sao, người mới đi làm phải tuân thủ đúng nguyên tắc, đó là chuyện tốt. Anh nói với đầu bếp đừng nướng thịt kĩ quá như thế, thịt phải còn đỏ mới ngon. Lát nữa bảo cậu nhân viên này mang đồ lên cho tôi". Cảnh sát Lưu phất tay, bây giờ anh ta cũng đã là nhân vật số má ở thành phố này, người có quen biết hay không cũng đều muốn bắt chuyện với anh ta. Như nhân viên này vốn cũng không làm gì sai, nếu cảnh sát Lưu không nói rõ ràng làm công việc của cậu ta bị ảnh hưởng thì người ta sẽ cho rằng anh ta cố ý làm khó một nhân viên quèn.
"Vâng, vâng vâng..." Quản lí nhà hàng dẫn cậu nhân viên đang sợ toát mồ hôi hột đi ra.
Trịnh Đạc cười hê hê: "Xử lí đẹp đấy", nói xong anh ta cầm lấy chai rượu: "Tôi có việc nhờ ông, rót một chén rượu thì đã là gì..."
"Chuyện thế này ông cứ gọi điện cho tôi là được, cần gì phải mời đi ăn uống cho phiền phức"/
"Ông chê chỗ này không đủ sang trọng, Không xứng với đường đường đội phó Lưu đấy à?"
"Mệt thật..." Cảnh sát Lưu thở dài: "Khoác bộ quần áo này lên người, đi đến đâu cũng không được tự do, cứ như ông lại thoải mái. Ông già nhà tôi đúng là cổ hủ, cứ nhất quyết bắt tôi phải vào đây làm".
"Đừng có chảnh nữa, có thích đổi ông già với tôi không?"
Cảnh sát Lưu không phải con cháu cán bộ cấp cao gì, bố anh ta công tác vài chục năm mà vẫn chỉ là một cảnh sát già thông thường. Con trai đi lính đặc công xuất ngũ, ông đến gặp lãnh đạo cũ, xin cho con vào đội cảnh sát hình sự mà không gặp trở ngại gì, còn lại tất cả đều do cảnh sát Lưu tự mình phấn đấu nên mới lên được chức đội phó bây giờ. Còn bố Trịnh Đạc thì không cần nhắc tới làm gì. Từ khi Trịnh Đạc còn nhỏ, ông ta đã suốt ngày vào tù ra khám, vì lí do này mà Trịnh Đạc suýt nữa không được đi lính, sau khi xuất ngũ vốn cũng có thể tìm được một công việc yên ổn, nhưng lại xảy ra vài chuyện nên mới đến làm cùng Lâm Gia Mộc. Bây giờ quan hệ giữa Lâm Gia Mộc và anh ta là đối tác làm ăn, sau khi trừ chi phí và đóng thuế, tiền kiếm được sẽ được hai người chia theo tỉ lệ Lâm Gia Mộc sáu, anh ta bốn.
"Hoặc đổi công việc cũng được, suốt ngày tôi phải làm mấy vụ ngoại tình, chán muốn chết luôn. Tại sao người ta không thể sống với nhau tử tế được nhỉ?"
"Ha ha..." Cảnh sát Lưu cũng lắc đầu: "Ông làm ở đó có sai lầm gì cũng dễ sửa chữa, còn tôi mà sai lầm là liên quan đến tính mạng người ta ngay. Thôi không nói chuyện này nữa, tôi sẽ bảo mấy thằng đệ tra thông tin về hai người này cho ông". Đây không phải lần đầu tiên cảnh sát Lưu giúp Trịnh Đạc làm việc này.
Bên này, hai người bọn họ là bạn thân đi ăn trưa, trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ. Bên kia, Tần Du vừa đi vào một nhà hàng lịch sự, có âm nhạc du dương. Gần nhà hàng này có mấy tòa nhà văn phòng, nhà hàng khá khang trang sạch sẽ, giá cả cũng không quá đắt nên rất nhiều nhân viên văn phòng hay kéo nhau đến ăn cơm, thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân tỏ ra khá thân mật, ngoài ra cũng có mấy nữ nhân viên văn phòng ngồi một mình cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa buồn bã nhìn trời ngắm đất...
Điền Kiều Kiều mặc một chiếc váy liền áo dài màu trắng, đang giữa độ tuổi xinh đẹp nhất, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, mái tóc dài đen nhánh vấn cao, tóc mái để ngang lông mày khiến đôi mắt to sàng trở nên rõ ràng.
Vốn cô ta chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, nếu không phải có dung mạo xinh xắn, lại trông rất ngây thơ thì làm sao có thể xin được việc tại một công ty kiến trúc?
Hôm nay cô ta lại trang điểm cẩn thận, lựa chọn trang phục kĩ càng, thật sự không hề kém người mẫu bao nhiêu.
Vừa vào đến cửa, Tần Du đã lập tức nhìn thấy cô ta. Hôm nay Tần Du đi từ công ty đến đây. Với vị trí của cô bây giờ, không còn ai giám sát cô đi làm sớm hay muộn, có làm thêm giờ hay không nữa, nhưng cô vẫn đi làm sớm hơn người khác, về muộn hơn người khác, làm thêm giờ cũng là chuyện cơm bữa. Nếu không phải vì cô đã có gia đình mà chưa có con, ông chủ sợ cô vừa thăng chức đã phải nghỉ sinh con thì chắc chắn vị trí của cô còn cao hơn bây giờ. Mặc dù vậy, cô vẫn còn khá trẻ so với vị trí đó, để thể hiện sự chuyên nghiệp, lúc nào đến công ty cô cũng mặc đồ văn phòng đàng hoàng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ bó sát người dài ngang gối, bên ngoài khoác áo vét màu trắng, tóc vấn lên gọn gàng, chân đi giày cao gót đỏ, gương mặt trang điểm vừa đúng mực, thoạt nhìn đã thấy là một người phụ nữ thành công trong công việc.
Ở công ty có rất nhiều phụ nữ như Tần Du, Điền Kiều Kiều biết những phụ nữ này phần lớn đều coi trời bằng vung, không ai thèm để ý đến loại lễ tân như cô ta, có việc gì cần giao cho cấp dưới cũng không hề nói thừa một chữ, sự nghiệp lung linh rực rỡ, nhưng trên tình trường lại kém cô ta một trời một vực.
"Chị Tần đúng không ạ? Em là Điền Kiều Kiều..."
Tần Du đánh giá cô ta một lát, loại lọ hoa điển hình, dung mạo không tồi, nếu hơi có đầu óc và biết tự trọng thì nói không chừng sẽ có thể tìm được một người đàn ông thành đạt. Nhưng nếu không có lòng tự trọng... tiếng xấu lan xa, đám nhân viên nam trong công ty bu vào tán tỉnh, nhưng nếu nói đến chuyện cưới xin thì ai cũng không chịu. Trước đây Trương Gia Kiệt về nhà cũng từng nói với cô về chuyện lăng nhăng của Điền Kiều Kiều ở công ty, không ngờ rằng chính hắn ta lại dính vào.
"Trương Gia Kiệt đâu?"
"Anh ấy còn có việc, em đến thay cũng được mà". Quả nhiên Điền Kiều Kiều không hề coi mình là người ngoài, vẫn cố ý tỏ ra mình và Trương Gia Kiệt không có gì phân biệt.
"Tôi có việc cần nói với anh ta, không nói với cô được".
"Anh ấy sẽ đến ngay. Chúng ta cứ nói chuyện trước đã". Từ đầu tới giờ Điền Kiều Kiều vẫn tươi cười, người ngoài không biết sẽ cho rằng đây là một mụ Bạch Cốt Tinh đang nghiêm mặt trách mắng một thiếu nữ trẻ trung xinh xắn. Cô ta nhìn phản ứng của những người xung quanh, cảm thấy rất hài lòng. Con người bao giờ cũng thông cảm với người yếu thế. Cô ta lại nhìn chiếc túi Tần Du đang đeo, mẫu mới nhất mùa hè này của Chanel. Trương Gia Kiệt từng kể với cô ta đây là chiếc túi Tần Du mua trong chuyến đi công tác châu Âu. Còn bộ váy áo của Tần Du đang mặc, lúc không có việc gì, Điền Kiều Kiều rất thích đi dạo cửa hàng, đoi mắt đã tôi luyện không kém gì máy quét giá. Chiếc váy của Tần Du này ít nhất cũng phải có giá ba ngàn tệ, áo vét phải hơn bốn ngàn, đôi giầy cao gót không có hai ngàn tệ thì đừng nghĩ đến chuyện sờ vào.
Trương Gia Kiệt nói cô kiếm được nhiều tiền hơn anh ta một chút, sợ rằng không phải một chút mà là hơn rất nhiều, đáng tiếc là khi có tiền, một người phụ nữ như vậy lại làm cho đàn ông phải lùi bước.
"Túi của chị đẹp quá, nghe nói mẫu này chỉ bán tại châu Âu, ở trong nước không thể mua được".
"Ờ", Tần Du không phải một người thích hàng hiệu, đối với cô, quần áo, giầy dép, túi xách chỉ cần dùng bền là được. Có điều khi đi làm không thể không trang bị cho bản thân nên cô mới mua mà thôi. Chiếc túi này là một đồng nghiệp khuyên cô mua lúc đi dạo phố, khá hợp với kiểu trang phục của cô, tuy nhiên nó lại khá nhỏ nên không đựng được nhiều đồ đạc. Tần Du có rất nhiều thứ phải mang theo, vì vậy rất ít khi dùng đến chiếc túi này, tính cả hôm nay cũng chưa dùng đến mười lần, có điều xem ra lại rất có sức hấp dẫn đối với Điền Kiều Kiều. Một con bé thực dụng như vậy, Trương Gia Kiệt, anh có nuôi nổi không?
"Hôm nay chủ yếu là em muốn giải thích với chị, quan hệ giữa em và Trương Gia Kiệt thật sự không giống như chị tưởng tượng, bọn em chỉ là bạn bình thường, nhưng sau một thời gian làm việc cùng nhau..." Điền Kiều Kiều cắn môi, ra vẻ rất khó mở miệng: "Em biết em đã làm sai, chị muốn trách thì trách một mình em thôi. Em là con nhà gia giáo, em không cầm lòng được nên mới để xảy ra chuyện như vậy. Em đã mấy lần muốn rời xa anh ấy, nhưng..."
Tần Du tiện tay nhét một tờ khăn giấy vào trong lòng cô ta: "Cô cứ khóc đi. Tôi gọi điện cho Trương Gia Kiệt". Con nhà gia giáo? Vì sao bây giờ con nhà gia giáo luôn bị sét đánh? Con nhà gia giáo mà đi làm bồ nhí, còn làm như bị vợ người tình ức hiếp thảm hại nữa? Tần Du cũng từng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, thậm chí cả trước mặt Trương Gia Kiệt. Không lẽ vì vậy Trương Gia Kiệt mới coi thường cô?
"Em biết chị không tin những gì em nói, ngoại hình em như thế nào thì chị cũng đã thấy rồi, thời học đại học đã có rất nhiều người giàu có theo đuổi em, vào công ty làm ngay cả phó tổng giám đốc cũng từng theo đuổi em, nhưng em đều từ chối. Em không phải một cô gái yêu người khác vì tiền bạc vật chất, Gia Kiệt không có nhiều tiền, nhưng anh ấy rất tốt với em, em thật sự..." Nói xong Điền Kiều Kiều dứt khoát nằm sấp xuống bàn khóc nức nở.
Phó tổng giám đốc? Tần Du thầm nghĩ, may mà cô không nói là tổng giám đốc. Tổng giám đốc công ty cô ta làm là khách hàng quen của Tần Du, một người đàn ông bốn mươi tuổi rất giỏi, nhưng cũng rất phong lưu. Ông ta có một nguyên tắc là luôn đánh bắt xa bờ, không bao giờ dây vào gái cơ quan. Còn những người khác trong công ty... Công ty họ nhiều nam ít nữ, Điền Kiều Kiều vừa vào công ty đã cặp với phó tổng, có điều lại định có con để giữ chân ông ta nên đã bị ông ta đá. Sau đó cô ta còn cặp với giám đốc bộ phận, với khách hàng của công ty... Cô ta mà được giáo dục thì cũng là giáo dục cách cặp bồ với người có gia đình rồi tìm cách bắt họ bỏ vợ để cưới mình, kết quả đương nhiên là thất bại thảm hại. Cũng chỉ có kẻ ngo ngốc như Trương Gia Kiệt mới bị cô ta lừa.
Tần Du thật sự chẳng muốn nói nhảm với cô ta cho phí lời, cô suốt ruột nhìn quanh, thấy ngay Lâm Gia Mộc đang ngồi bên bàn gần đó mỉm cười với cô, vì vậy cũng thấy đỡ sốt ruột hơn một chút.
Điền Kiều Kiều khóc một hồi lâu, thấy không có tác dụng gì, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Du vẫn đang cười lạnh. Cô ta cũng không phải dạng vừa, lập tức ngồi dậy, lấy khăn giấy lau mặt: "Mấy năm nay Gia Kiệt cũng vất vả, bố mẹ anh ấy đã dùng hết tiền dành dụm để hoàn thiện căn hộ đó, anh ấy cũng vất vả kiếm tiền trả ngân hàng, nhưng dù thế anh ấy vẫn sẵn sàng để lại căn hộ đó cho chị. Được biết chuyện này, bác trai bác gái đã tức giận đến mức ngã bệnh..."
Khi đó hai người mua nhà kết hôn, với điều kiện của nhà họ Tần, mua đứt cả căn hộ cũng là chuyện trong tầm tay. Nhà họ Tần cũng có sẵn nhà cho hai vợ chồng son ở, nhưng Trương Gia Kiệt lúc đó có khí phách, nhất quyết không chịu ở nhà bố mẹ vợ cho. Hai người đăng kí được gần một năm, cuối cùng Tần Du cũng dành dụm đủ tiền trả ban đầu cho căn hộ trả góp, Trương Gia Kiệt cũng lấy một trăm ngàn của nhà mình để hoàn thiện, mua đồ gia dụng và tổ chức hôn lễ rất long trọng.
Bố mẹ Trương Gia Kiệt là nhân viên một cơ quan nhỏ. Bố Trương Gia Kiệt phấn đấu cả đời mới lên được một chức lãnh đạo nhỏ, gần mười năm mới dành dụm được trăm ngàn, quả thật cũng đã lôi cả tiền dưỡng lão ra cho con trai. Nhưng vợ chồng nhà họ Trương vẫn không thích cô con dâu này, cho rằng cô quá chú trọng sự nghiệp nên sẽ không biết cách chăm sóc chồng con, cảm thấy gia đình cô là dạng nhà giàu mới phất nhờ được nhà nước đền bù, bố mẹ Tần Du là con buôn, không xứng với gia đình cán bộ như bọn họ.
Tần Du đã gọi điện thoại nói với mẹ chồng về chuyện Trương Gia Kiệt ngoại tình nhưng mẹ chồng cô nói Tần Du chỉ nghi ngờ vô căn cứ, Trương Gia Kiệt không thể ngoại tình được, bảo cô phải quan tâm đến Trương Gia Kiệt nhiều hơn. Sau đó cô không còn nói chuyện của vợ chồng mình với nhà chồng nữa vì biết họ nhất định sẽ bênh vực con trai mình, không ngờ Trương Gia Kiệt lại tự nói với bố mẹ, không những thế bố mẹ hắn còn bị Điền Kiều Kiều lợi dụng để mặc cả căn hộ với Tần Du.
"Phân chia tài sản thế nào là chuyện riêng của vợ chồng tôi, không có quan hệ gì với cô". Tần Du thật sự không còn kiên nhẫn để nói chuyện với Điền Kiều Kiều nữa. Cô cầm túi xách đứng dậy: "Sau này Trương Gia Kiệt có chuyện gì thì bảo anh ta về nhà nói chuyện với tôi".
"Chị..." Điền Kiều Kiều đuổi theo, chân còn bị va vào ghế: "Chị, em biết là em đã sai, em và Gia Kiệt đều có lỗi với chị. Nhưng chị đừng đối xử với bác trai bác gái như vậy... Dù sao chị cũng gọi họ là bố mẹ mấy năm nay, căn hộ đó là tiền mồ hôi nước mắt của họ mà!" Cô ta nói rất to, thì ra đã có nhiều người đang chú ý tới họ, dù sao thì hai người cũng quá khác biệt, một quá mạnh mẽ, một quá yếu đuối, mà người yếu đuối còn mới khóc lóc một hồi lâu.
Tần Du hiểu rõ dụng ý của Điền Kiều Kiều, nơi này là chỗ tập trung của giới cổ cồn, cách công ty của hai người bọn họ đều không xa. Cô mới nhìn qua đã phát hiện có hai người quen. Chuyện quan hệ giữa cô và Trương Gia Kiệt rạn nứt, hắn cặp bồ bên ngoài vốn cũng không có nhiều người biết, nhưng bây giờ thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ biết: "Chuyện của tôi và anh ta không có quan hệ gì với cô".
"Em thật sự không có gì với anh ấy, em vẫn còn là gái trinh mà..."
Tần Du suýt nữa bị trẹo chân vì câu này. Con bà nó, sự đời bây giờ đúng là không chửi không được...
Trịnh Đạc từng đi lính, đơn vị cuối cùng trước khi xuất ngũ là một đơn vị đặc công tinh nhuệ nhất cả nước. Trong thành phố này anh ta có không nhiều chiến hữu, nhưng người nào cũng đều có sở trường riêng. Chẳng hạn như cảnh sát Lưu hôm nay anh ta mời đi ăn thịt nướng chính là một trong số đó, cảnh sát Lưu và anh ta xuất ngũ cùng năm, vừa xuất ngũ đã vào làm việc tại Phòng công an thành phố luôn, hiện nay đã là trung úy, đội phó đội cảnh sát hình sự. Vị cảnh sát Lưu này không phải một người dễ mời, nhưng một khi người mời là Trịnh Đạc thì không những anh ta đến ngay mà còn tự mang theo rượu nữa.
"Chai rượu này là do một thằng Tây tặng tôi đấy, nghe nói là Vodka chuẩn, ông thứ tí xem thế nào".
"Tôi bỏ rượu rồi". Trịnh Đạc lắc đầu.
"Đúng là mất hứng", cảnh sát Lưu nhếch miệng: "Nói đi, tìm tôi có việc gì vậy?" Gã Trịnh Đạc này không có việc gì sẽ không tìm anh ta, đương nhiên lúc anh ta có việc tìm Trịnh Đạc, chỉ cần Trịnh Đạc đồng ý thì dù có là nước sôi lửa bỏng Trịnh Đạc cũng sẽ giải quyết được cho anh ta. Cảnh sát Lưu và Trịnh Đạc từng lăn lê bò trườn cùng một chiến hào, hai người đã nợ nhau không biết bao nhiêu ân tình, từ lâu đã không còn coi nhau như người ngoài, thậm chí anh em ruột cũng chưa chắc đã thân thiết được như bọn họ.
"Muốn nhờ ông hạ cố tra giúp tôi hai cái chứng minh thư này".
Cảnh sát Lưu nhét chai rượu vào tay Trịnh Đạc: "Ông rót rượu giúp tôi..."
Vừa nói đến đây, một nhân viên phục vụ đã đi tới: "Thưa ngài, ở đây chúng tôi phục vụ rượu miễn phí, cấm..."
Nhân viên còn chưa nói xong, quản lí nhà hàng đã vội vàng chạy đến: "Đội phó Lưu, cậu ta mới vào đây làm..."
"Không sao, người mới đi làm phải tuân thủ đúng nguyên tắc, đó là chuyện tốt. Anh nói với đầu bếp đừng nướng thịt kĩ quá như thế, thịt phải còn đỏ mới ngon. Lát nữa bảo cậu nhân viên này mang đồ lên cho tôi". Cảnh sát Lưu phất tay, bây giờ anh ta cũng đã là nhân vật số má ở thành phố này, người có quen biết hay không cũng đều muốn bắt chuyện với anh ta. Như nhân viên này vốn cũng không làm gì sai, nếu cảnh sát Lưu không nói rõ ràng làm công việc của cậu ta bị ảnh hưởng thì người ta sẽ cho rằng anh ta cố ý làm khó một nhân viên quèn.
"Vâng, vâng vâng..." Quản lí nhà hàng dẫn cậu nhân viên đang sợ toát mồ hôi hột đi ra.
Trịnh Đạc cười hê hê: "Xử lí đẹp đấy", nói xong anh ta cầm lấy chai rượu: "Tôi có việc nhờ ông, rót một chén rượu thì đã là gì..."
"Chuyện thế này ông cứ gọi điện cho tôi là được, cần gì phải mời đi ăn uống cho phiền phức"/
"Ông chê chỗ này không đủ sang trọng, Không xứng với đường đường đội phó Lưu đấy à?"
"Mệt thật..." Cảnh sát Lưu thở dài: "Khoác bộ quần áo này lên người, đi đến đâu cũng không được tự do, cứ như ông lại thoải mái. Ông già nhà tôi đúng là cổ hủ, cứ nhất quyết bắt tôi phải vào đây làm".
"Đừng có chảnh nữa, có thích đổi ông già với tôi không?"
Cảnh sát Lưu không phải con cháu cán bộ cấp cao gì, bố anh ta công tác vài chục năm mà vẫn chỉ là một cảnh sát già thông thường. Con trai đi lính đặc công xuất ngũ, ông đến gặp lãnh đạo cũ, xin cho con vào đội cảnh sát hình sự mà không gặp trở ngại gì, còn lại tất cả đều do cảnh sát Lưu tự mình phấn đấu nên mới lên được chức đội phó bây giờ. Còn bố Trịnh Đạc thì không cần nhắc tới làm gì. Từ khi Trịnh Đạc còn nhỏ, ông ta đã suốt ngày vào tù ra khám, vì lí do này mà Trịnh Đạc suýt nữa không được đi lính, sau khi xuất ngũ vốn cũng có thể tìm được một công việc yên ổn, nhưng lại xảy ra vài chuyện nên mới đến làm cùng Lâm Gia Mộc. Bây giờ quan hệ giữa Lâm Gia Mộc và anh ta là đối tác làm ăn, sau khi trừ chi phí và đóng thuế, tiền kiếm được sẽ được hai người chia theo tỉ lệ Lâm Gia Mộc sáu, anh ta bốn.
"Hoặc đổi công việc cũng được, suốt ngày tôi phải làm mấy vụ ngoại tình, chán muốn chết luôn. Tại sao người ta không thể sống với nhau tử tế được nhỉ?"
"Ha ha..." Cảnh sát Lưu cũng lắc đầu: "Ông làm ở đó có sai lầm gì cũng dễ sửa chữa, còn tôi mà sai lầm là liên quan đến tính mạng người ta ngay. Thôi không nói chuyện này nữa, tôi sẽ bảo mấy thằng đệ tra thông tin về hai người này cho ông". Đây không phải lần đầu tiên cảnh sát Lưu giúp Trịnh Đạc làm việc này.
Bên này, hai người bọn họ là bạn thân đi ăn trưa, trò chuyện với nhau hết sức vui vẻ. Bên kia, Tần Du vừa đi vào một nhà hàng lịch sự, có âm nhạc du dương. Gần nhà hàng này có mấy tòa nhà văn phòng, nhà hàng khá khang trang sạch sẽ, giá cả cũng không quá đắt nên rất nhiều nhân viên văn phòng hay kéo nhau đến ăn cơm, thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân tỏ ra khá thân mật, ngoài ra cũng có mấy nữ nhân viên văn phòng ngồi một mình cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa buồn bã nhìn trời ngắm đất...
Điền Kiều Kiều mặc một chiếc váy liền áo dài màu trắng, đang giữa độ tuổi xinh đẹp nhất, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, mái tóc dài đen nhánh vấn cao, tóc mái để ngang lông mày khiến đôi mắt to sàng trở nên rõ ràng.
Vốn cô ta chỉ tốt nghiệp một trường đại học hạng ba, nếu không phải có dung mạo xinh xắn, lại trông rất ngây thơ thì làm sao có thể xin được việc tại một công ty kiến trúc?
Hôm nay cô ta lại trang điểm cẩn thận, lựa chọn trang phục kĩ càng, thật sự không hề kém người mẫu bao nhiêu.
Vừa vào đến cửa, Tần Du đã lập tức nhìn thấy cô ta. Hôm nay Tần Du đi từ công ty đến đây. Với vị trí của cô bây giờ, không còn ai giám sát cô đi làm sớm hay muộn, có làm thêm giờ hay không nữa, nhưng cô vẫn đi làm sớm hơn người khác, về muộn hơn người khác, làm thêm giờ cũng là chuyện cơm bữa. Nếu không phải vì cô đã có gia đình mà chưa có con, ông chủ sợ cô vừa thăng chức đã phải nghỉ sinh con thì chắc chắn vị trí của cô còn cao hơn bây giờ. Mặc dù vậy, cô vẫn còn khá trẻ so với vị trí đó, để thể hiện sự chuyên nghiệp, lúc nào đến công ty cô cũng mặc đồ văn phòng đàng hoàng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ bó sát người dài ngang gối, bên ngoài khoác áo vét màu trắng, tóc vấn lên gọn gàng, chân đi giày cao gót đỏ, gương mặt trang điểm vừa đúng mực, thoạt nhìn đã thấy là một người phụ nữ thành công trong công việc.
Ở công ty có rất nhiều phụ nữ như Tần Du, Điền Kiều Kiều biết những phụ nữ này phần lớn đều coi trời bằng vung, không ai thèm để ý đến loại lễ tân như cô ta, có việc gì cần giao cho cấp dưới cũng không hề nói thừa một chữ, sự nghiệp lung linh rực rỡ, nhưng trên tình trường lại kém cô ta một trời một vực.
"Chị Tần đúng không ạ? Em là Điền Kiều Kiều..."
Tần Du đánh giá cô ta một lát, loại lọ hoa điển hình, dung mạo không tồi, nếu hơi có đầu óc và biết tự trọng thì nói không chừng sẽ có thể tìm được một người đàn ông thành đạt. Nhưng nếu không có lòng tự trọng... tiếng xấu lan xa, đám nhân viên nam trong công ty bu vào tán tỉnh, nhưng nếu nói đến chuyện cưới xin thì ai cũng không chịu. Trước đây Trương Gia Kiệt về nhà cũng từng nói với cô về chuyện lăng nhăng của Điền Kiều Kiều ở công ty, không ngờ rằng chính hắn ta lại dính vào.
"Trương Gia Kiệt đâu?"
"Anh ấy còn có việc, em đến thay cũng được mà". Quả nhiên Điền Kiều Kiều không hề coi mình là người ngoài, vẫn cố ý tỏ ra mình và Trương Gia Kiệt không có gì phân biệt.
"Tôi có việc cần nói với anh ta, không nói với cô được".
"Anh ấy sẽ đến ngay. Chúng ta cứ nói chuyện trước đã". Từ đầu tới giờ Điền Kiều Kiều vẫn tươi cười, người ngoài không biết sẽ cho rằng đây là một mụ Bạch Cốt Tinh đang nghiêm mặt trách mắng một thiếu nữ trẻ trung xinh xắn. Cô ta nhìn phản ứng của những người xung quanh, cảm thấy rất hài lòng. Con người bao giờ cũng thông cảm với người yếu thế. Cô ta lại nhìn chiếc túi Tần Du đang đeo, mẫu mới nhất mùa hè này của Chanel. Trương Gia Kiệt từng kể với cô ta đây là chiếc túi Tần Du mua trong chuyến đi công tác châu Âu. Còn bộ váy áo của Tần Du đang mặc, lúc không có việc gì, Điền Kiều Kiều rất thích đi dạo cửa hàng, đoi mắt đã tôi luyện không kém gì máy quét giá. Chiếc váy của Tần Du này ít nhất cũng phải có giá ba ngàn tệ, áo vét phải hơn bốn ngàn, đôi giầy cao gót không có hai ngàn tệ thì đừng nghĩ đến chuyện sờ vào.
Trương Gia Kiệt nói cô kiếm được nhiều tiền hơn anh ta một chút, sợ rằng không phải một chút mà là hơn rất nhiều, đáng tiếc là khi có tiền, một người phụ nữ như vậy lại làm cho đàn ông phải lùi bước.
"Túi của chị đẹp quá, nghe nói mẫu này chỉ bán tại châu Âu, ở trong nước không thể mua được".
"Ờ", Tần Du không phải một người thích hàng hiệu, đối với cô, quần áo, giầy dép, túi xách chỉ cần dùng bền là được. Có điều khi đi làm không thể không trang bị cho bản thân nên cô mới mua mà thôi. Chiếc túi này là một đồng nghiệp khuyên cô mua lúc đi dạo phố, khá hợp với kiểu trang phục của cô, tuy nhiên nó lại khá nhỏ nên không đựng được nhiều đồ đạc. Tần Du có rất nhiều thứ phải mang theo, vì vậy rất ít khi dùng đến chiếc túi này, tính cả hôm nay cũng chưa dùng đến mười lần, có điều xem ra lại rất có sức hấp dẫn đối với Điền Kiều Kiều. Một con bé thực dụng như vậy, Trương Gia Kiệt, anh có nuôi nổi không?
"Hôm nay chủ yếu là em muốn giải thích với chị, quan hệ giữa em và Trương Gia Kiệt thật sự không giống như chị tưởng tượng, bọn em chỉ là bạn bình thường, nhưng sau một thời gian làm việc cùng nhau..." Điền Kiều Kiều cắn môi, ra vẻ rất khó mở miệng: "Em biết em đã làm sai, chị muốn trách thì trách một mình em thôi. Em là con nhà gia giáo, em không cầm lòng được nên mới để xảy ra chuyện như vậy. Em đã mấy lần muốn rời xa anh ấy, nhưng..."
Tần Du tiện tay nhét một tờ khăn giấy vào trong lòng cô ta: "Cô cứ khóc đi. Tôi gọi điện cho Trương Gia Kiệt". Con nhà gia giáo? Vì sao bây giờ con nhà gia giáo luôn bị sét đánh? Con nhà gia giáo mà đi làm bồ nhí, còn làm như bị vợ người tình ức hiếp thảm hại nữa? Tần Du cũng từng khóc, nhưng chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, thậm chí cả trước mặt Trương Gia Kiệt. Không lẽ vì vậy Trương Gia Kiệt mới coi thường cô?
"Em biết chị không tin những gì em nói, ngoại hình em như thế nào thì chị cũng đã thấy rồi, thời học đại học đã có rất nhiều người giàu có theo đuổi em, vào công ty làm ngay cả phó tổng giám đốc cũng từng theo đuổi em, nhưng em đều từ chối. Em không phải một cô gái yêu người khác vì tiền bạc vật chất, Gia Kiệt không có nhiều tiền, nhưng anh ấy rất tốt với em, em thật sự..." Nói xong Điền Kiều Kiều dứt khoát nằm sấp xuống bàn khóc nức nở.
Phó tổng giám đốc? Tần Du thầm nghĩ, may mà cô không nói là tổng giám đốc. Tổng giám đốc công ty cô ta làm là khách hàng quen của Tần Du, một người đàn ông bốn mươi tuổi rất giỏi, nhưng cũng rất phong lưu. Ông ta có một nguyên tắc là luôn đánh bắt xa bờ, không bao giờ dây vào gái cơ quan. Còn những người khác trong công ty... Công ty họ nhiều nam ít nữ, Điền Kiều Kiều vừa vào công ty đã cặp với phó tổng, có điều lại định có con để giữ chân ông ta nên đã bị ông ta đá. Sau đó cô ta còn cặp với giám đốc bộ phận, với khách hàng của công ty... Cô ta mà được giáo dục thì cũng là giáo dục cách cặp bồ với người có gia đình rồi tìm cách bắt họ bỏ vợ để cưới mình, kết quả đương nhiên là thất bại thảm hại. Cũng chỉ có kẻ ngo ngốc như Trương Gia Kiệt mới bị cô ta lừa.
Tần Du thật sự chẳng muốn nói nhảm với cô ta cho phí lời, cô suốt ruột nhìn quanh, thấy ngay Lâm Gia Mộc đang ngồi bên bàn gần đó mỉm cười với cô, vì vậy cũng thấy đỡ sốt ruột hơn một chút.
Điền Kiều Kiều khóc một hồi lâu, thấy không có tác dụng gì, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Du vẫn đang cười lạnh. Cô ta cũng không phải dạng vừa, lập tức ngồi dậy, lấy khăn giấy lau mặt: "Mấy năm nay Gia Kiệt cũng vất vả, bố mẹ anh ấy đã dùng hết tiền dành dụm để hoàn thiện căn hộ đó, anh ấy cũng vất vả kiếm tiền trả ngân hàng, nhưng dù thế anh ấy vẫn sẵn sàng để lại căn hộ đó cho chị. Được biết chuyện này, bác trai bác gái đã tức giận đến mức ngã bệnh..."
Khi đó hai người mua nhà kết hôn, với điều kiện của nhà họ Tần, mua đứt cả căn hộ cũng là chuyện trong tầm tay. Nhà họ Tần cũng có sẵn nhà cho hai vợ chồng son ở, nhưng Trương Gia Kiệt lúc đó có khí phách, nhất quyết không chịu ở nhà bố mẹ vợ cho. Hai người đăng kí được gần một năm, cuối cùng Tần Du cũng dành dụm đủ tiền trả ban đầu cho căn hộ trả góp, Trương Gia Kiệt cũng lấy một trăm ngàn của nhà mình để hoàn thiện, mua đồ gia dụng và tổ chức hôn lễ rất long trọng.
Bố mẹ Trương Gia Kiệt là nhân viên một cơ quan nhỏ. Bố Trương Gia Kiệt phấn đấu cả đời mới lên được một chức lãnh đạo nhỏ, gần mười năm mới dành dụm được trăm ngàn, quả thật cũng đã lôi cả tiền dưỡng lão ra cho con trai. Nhưng vợ chồng nhà họ Trương vẫn không thích cô con dâu này, cho rằng cô quá chú trọng sự nghiệp nên sẽ không biết cách chăm sóc chồng con, cảm thấy gia đình cô là dạng nhà giàu mới phất nhờ được nhà nước đền bù, bố mẹ Tần Du là con buôn, không xứng với gia đình cán bộ như bọn họ.
Tần Du đã gọi điện thoại nói với mẹ chồng về chuyện Trương Gia Kiệt ngoại tình nhưng mẹ chồng cô nói Tần Du chỉ nghi ngờ vô căn cứ, Trương Gia Kiệt không thể ngoại tình được, bảo cô phải quan tâm đến Trương Gia Kiệt nhiều hơn. Sau đó cô không còn nói chuyện của vợ chồng mình với nhà chồng nữa vì biết họ nhất định sẽ bênh vực con trai mình, không ngờ Trương Gia Kiệt lại tự nói với bố mẹ, không những thế bố mẹ hắn còn bị Điền Kiều Kiều lợi dụng để mặc cả căn hộ với Tần Du.
"Phân chia tài sản thế nào là chuyện riêng của vợ chồng tôi, không có quan hệ gì với cô". Tần Du thật sự không còn kiên nhẫn để nói chuyện với Điền Kiều Kiều nữa. Cô cầm túi xách đứng dậy: "Sau này Trương Gia Kiệt có chuyện gì thì bảo anh ta về nhà nói chuyện với tôi".
"Chị..." Điền Kiều Kiều đuổi theo, chân còn bị va vào ghế: "Chị, em biết là em đã sai, em và Gia Kiệt đều có lỗi với chị. Nhưng chị đừng đối xử với bác trai bác gái như vậy... Dù sao chị cũng gọi họ là bố mẹ mấy năm nay, căn hộ đó là tiền mồ hôi nước mắt của họ mà!" Cô ta nói rất to, thì ra đã có nhiều người đang chú ý tới họ, dù sao thì hai người cũng quá khác biệt, một quá mạnh mẽ, một quá yếu đuối, mà người yếu đuối còn mới khóc lóc một hồi lâu.
Tần Du hiểu rõ dụng ý của Điền Kiều Kiều, nơi này là chỗ tập trung của giới cổ cồn, cách công ty của hai người bọn họ đều không xa. Cô mới nhìn qua đã phát hiện có hai người quen. Chuyện quan hệ giữa cô và Trương Gia Kiệt rạn nứt, hắn cặp bồ bên ngoài vốn cũng không có nhiều người biết, nhưng bây giờ thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ biết: "Chuyện của tôi và anh ta không có quan hệ gì với cô".
"Em thật sự không có gì với anh ấy, em vẫn còn là gái trinh mà..."
Tần Du suýt nữa bị trẹo chân vì câu này. Con bà nó, sự đời bây giờ đúng là không chửi không được...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook