Editor: Linh Đang

Hà Lập Hâm đã lâu không có xuất hiện qua, làm cho khi Lương Kiều ở phòng làm việc tiếp khách gặp được La Nhã Bạch, nhất thời không kịp phản ứng.

La Nhã Bạch là đặc biệt tìm đến cô, từ xa liền vẫy tay với cô. Không hiểu sao Lương Kiều cảm thấy nụ cười trên mặt cô ta cực kì đáng sợ, nhất là móng tay dài như cái móc kia, nhìn đến đã làm người ta thấy không thoải mái.

Cô kiên trì đi tới, lười phải ngồi xuống tán gẫu với cô ta, liền ôm hai tay đứng ở đối diện cô ta: "Có phải cô đi sai chỗ hay không?"

Trong tay La Nhã Bạch bưng một ly nước lọc, nhẹ nhàng quơ quơ, cười nói: "Ngồi đi, đứng làm sao nói."

"Thôi đi." Lương Kiều không kiên nhẫn, "Chúng ta có thể có lời gì để nói."

"Lương Kiều, dù sao tôi cũng là học tỷ của cô, quen biết một thời gian, ngồi xuống tâm sự cũng không được sao?"

Lương Kiều giễu cợt một tiếng: "Lúc cô đoạt bạn trai tôi tại sao không nói đã quen biết một thời gian đi? Đừng giả bộ đi theo tôi, cô muốn làm chuyện gì thì nói thẳng đi."

La Nhã Bạch còn cười: "Chao ôi, cô nhìn cô đi, một người đàn ông mà thôi, sao đến bây giờ còn hận tôi thế."

"Tôi không rảnh rỗi để cãi cọ với cô, không nói thì tôi đi.”

"Vậy cũng tốt." La Nhã Bạch bưng ly nước ưu nhã đứng lên, "Tôi cứ việc nói thẳng."

Một giây sau, giơ tay lên, cả ly nước giội về phía Lương Kiều.

Cô ta ra tay quá đột ngột, Lương Kiều đã mạnh mẽ lui về phía sau một bước, nhưng khuôn mặt không thể tránh khỏi bị giội.

"Mẹ!" Có nước tung tóe bắn vào trong ánh mắt, cô lau mắt một cái, đôi mắt còn chưa mở to được thì đuôi mắt đã thấy một bóng dáng lướt qua, cô vô thức nghiêng người trốn một cái, một cái tát kia của La Nhã Bạch không thực sự đánh vào trên mặt cô, nhưng móng tay như cái móc lại lướt qua mặt cô một cái, trong nháy mắt lưu lại hai vết đỏ.

Ánh mắt bởi vì bọt nước che cũng không rõ ràng, Lương Kiều dựa vào cảm giác mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô ta, giơ tay lên sẽ trả lại cô ta một cái tát.

Tay vung đến một nửa thì bị người ngăn trở.

Không biết Hà Lập Hâm xông ra từ lúc nào, cầm lấy cổ tay cô cầu khẩn nói: "Đừng như vậy..."

Động tác bắt của hắn ta quá dùng sức, nhất thời Lương Kiều không tránh ra được, giận quát một tiếng: "Cút!"

Hà Lập Hâm không có buông tay, đứng ở trước người của cô, bày ra bộ dáng bảo vệ, nói với La Nhã Bạch: "Có chuyện gì em nhằm vào anh, đừng gây sự với cô ấy."

La Nhã Bạch đã không còn ưu nhã thong dong như lúc trước, hoàn toàn là tư thái bị chồng ruồng bỏ, bỏ qua tay Lương Kiều, đỏ hồng mắt cực kỳ bi ai trừng mắt với Hà Lập Hâm, chỉ Lương Kiều nói: "Vậy mà anh che chở cô ta? Hà Lập Hâm anh không phụ lòng tôi sao? Anh để tôi ở chỗ nào?"

"Có lời gì chúng ta trở về rồi hãy nói, đừng ở chỗ này mất mặt." Hà Lập Hâm ăn nói khép nép.

La Nhã Bạch không thuận theo, không thèm quan tâm bốn phía ánh mắt hào phóng ngó lại đây bát quái, lớn tiếng khóc quát lên: "Lúc anh phản bội tôi sao không biết mất mặt? Cô ta trẻ tuổi hơn xinh đẹp hơn tôi đúng không, có thể tôi cũng đã từng trẻ tuổi, tôi cùng anh bao nhiêu năm, tôi giúp anh từng bước một đi đến hôm nay, tôi chịu đựng vì anh giờ đã hoa tàn ít bướm, anh phát đạt đảo mắt tìm gái trẻ vui đùa, anh có lương tâm sao?"

Lương Kiều mới không có sức xem trò khôi hài vừa ra của bọn họ, thừa dịp Hà Lập Hâm nói chuyện với cô ta, dùng sức rút tay mình về. Cô lui qua một bên lau khô mắt, thuận tay lau bị đầu tóc ướt nhẹp một cái.

Tiểu Mỹ trốn ở một bên xem cuộc chiến vội vàng lần lượt đưa khăn giấy cho cô, Lương Kiều nhận lấy xoa xoa mặt, "Cảm ơn."

"Chị không có sao chứ?" Tiểu Mỹ lo lắng nhìn má trái của cô.

"Không có việc gì." Lương Kiều cuộn khăn giấy đã dùng xong lại, "Gọi bảo vệ đi lên."

Tiểu Mỹ lại kéo cô trốn ra phía sau, "Đã gọi điện thoại, sẽ lập tức tới ngay."

Bảo vệ lên hết sức nhanh, La Nhã Bạch đang cầm khăn giấy xoa xoa nước mắt, một bộ giọng điệu nản lòng thoái chí nói: "Quên đi, tôi nhận thua, anh yêu cô ta, vậy ở cùng với cô ta đi, tôi rút lui, chúc các người hạnh phúc."

Cô ta nói xong, trong ánh mắt đồng tình của quần chúng che mặt khóc chạy ra ngoài.

Hà Lập Hâm xoay người lại, nhìn Lương Kiều, sa sút tinh thần xin lỗi: "Thật xin lỗi, anh không biết cô ấy sẽ tìm đến em. Cô ấy chỉ là muốn mượn cớ chia tay, chuyện không liên quan đến em..."

Lương Kiều cười lạnh một tiếng: "Anh cũng biết nói chuyện không liên quan đến tôi."

Hà Lập Hâm cúi đầu trầm mặc không nói.

Lương Kiều đưa tát về phía hắn ta, dùng toàn bộ sức lực."Một cái này vốn là muốn trả lại cô ta, anh nhất định ngăn đón, vậy thì thay cô ta nhận đi." Cô lắc lắc tay tê dại, cắn răng nói, "Thật sự là đời trước tôi tạo nghiệt mới quen biết anh, chia tay nhiều năm như thế cũng không thể sống yên ổn, thật mẹ nó đủ rồi!"

Một cái tát kia Hà Lập Hâm đều không trốn, miễn cưỡng nhận lấy. Trên mặt đau rát, hắn ta lại chẳng quan tâm, thấp giọng kêu cô: "Kiều Kiều, anh..."

Ngẩng đầu lên lại phát hiện trước mắt đã không có bóng người.

Trò khôi hài này đã nhanh chóng truyền đến tầng 28, thời điểm Trương Vĩ đi ngang qua phòng giải khát nghe được mọi người tán gẫu ở bên trong, vừa nghe nói Lương Kiều bị người đánh, vội vội vàng vàng chạy gọi điện thoại cho Quan Hành.

Quan Hành đang ở tổng bộ họp, không có nhận, nửa giờ sau mới gọi lại cho cậu ta.

Trương Vĩ vội vàng hồi báo chi tiết tin tức mình nghe được một lần, Quan Hành nghe xong, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Cô ấy bị thương?"

"Trên mặt bị móng tay của người phụ nữ kia cào hai đường, không có gì đáng ngại." Lão đại không ở đây, Trương Vĩ đặc biệt xuồng dưới thăm Lương Kiều, còn đi tiệm thuốc mua thuốc mỡ cho cô.

Quan Hành vừa trầm lặng một lát, nói một tiếng "Biết rồi", liền cúp điện thoại.

Vô duyên vô cớ bị người đánh một bạt tai, còn làm mặt bị thương do cào, Lương Kiều rất buồn bực. Hôm nay là ngày mấy thế, người dùng tay vào việc gì thì liên quan ** đến cô ( chửi tục nhé), dựa vào cái gì muốn cô bị đánh, thật sự là giận điên người.

Trừ hai người Hàn Tử Hân cùng Thích Thái, những đồng nghiệp khác đều bày tỏ thăm hỏi với cô, mặc kệ thật lòng hay là giả ý, ít nhất không có người tán gẫu gì đó ở trước mặt cô.

Tại thành phố B xa xôi không biết Phỉ Phỉ đang chờ sinh nghe được tin tức từ đâu, gọi điện thoại lại đây tức giận mắng đôi cẩu nam nữ kia một trận. Ngược lại là Lương Kiều không ngừng trấn an cô làm cho cô tỉnh táo, nổi giận đối với cục cưng cũng không hay.

Thật vất vả mới trấn an được Phỉ Phỉ, buồn bực trong lòng Lương Kiều cũng tiêu tan gần hết, cô nằm sấp trên bệ cửa sổ ở giữa cầu thang, nhìn người đi đường cùng xe cộ nhỏ bé dưới lầu, nhẹ nhàng nói: "Phỉ Phỉ, mình đang yêu."

"Cậu đang khoe khoang với mình sao? Nói yêu đương có gì đặc biệt hơn người, mình cũng đã có bảo bảo rồi đấy!" Phỉ Phỉ hừ một tiếng, "Quan Hành đúng không, mình đã sớm biết, đang chờ lúc nào thì cậu nói cho mình biết đấy!"

Lương Kiều cười: "Mình đây không phải là chưa định ra rõ ràng được nên chưa nói với cậu sao."

"Mình hiểu, người phong lưu như anh ta không dễ dàng để bắt lại, cậu hiếu thắng như vậy, không thu phục được người kia sẽ không biết xấu hổ nói cho mình biết." Phỉ Phỉ cười hắc hắc hai tiếng, "Cho nên hiện tại ý cậu là đã bắt lại được sao?"

"Xem như thế đi." Lương Kiều muốn biểu hiện hời hợt, nhưng vẫn toát ra vài phần đắc ý nhỏ không che giấu được, "Hình như anh ấy muốn cầu hôn với mình.”

"Ai muốn cầu hôn với cậu? Kẻ nào đui mù muốn cướp người với mình?"

Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc đã sâu tận xương tủy, cùng lúc đó bên hông có hai cánh tay vòng qua, Quan Hành ôm lấy cô từ phía sau lưng.

Lương Kiều quay đầu lại nhìn anh, con mắt cong cong, "Em đang nói chuyện điện thoại với Phỉ Phỉ, anh chờ một chút."

Quan Hành không có lên tiếng, chỉ cúi đầu hôn một cái ở bên tai cô.

Lương Kiều lại cùng Phỉ Phỉ tán gẫu vài câu mới ngừng, xoay người lại ôm lấy Quan Hành, thuận thế vùi mặt vào trong ngực anh: "Làm sao anh biết em ở chỗ này? Đi văn phòng tìm em sao?"

"Ừ, mập mạp nhỏ nói cho anh biết." Quan Hành để đầu của cô lui ra khỏi ngực mình, "Để anh xem mặt em."

Vốn còn muốn tránh một cái, không muốn để anh chứng kiến, nhưng anh đều biết rõ, cũng không có gì hay mà giấu. Lương Kiều chần chờ một chút, ngẩng đầu thuận theo: "Anh đều biết rõ?"

Hỏi xong lại cảm thấy quá ngốc, Trương Vĩ cũng biết rõ, anh có thể không biết sao.

Thấy trên má trái cô có hai đường đỏ thẫm, ánh mắt Quan Hành càng trầm, ngón tay cẩn thận mơn trớn, nhẹ giọng hỏi cô: "Đau sao?"

"Không đau." Lương Kiều nhìn chằm chằm mặt anh, chậm rãi nhăn mày lại, "Anh đánh nhau?"

Quan Hành không có lên tiếng. Khóe miệng của anh có một phần máu ứ đọng nhỏ, nhưng không phải là rất rõ ràng, Lương Kiều đưa thay sờ sờ, mơ hồ đoán được hẳn là anh đã đi tìm Hà Lập Hâm. Cô lặng lẽ thở dài, đi cà nhắc hôn một cái vào vết máu ứ đọng của anh.

"Thật xin lỗi." Quan Hành đột nhiên nói xin lỗi cô - - có người bắt nạt em, thế nhưng anh không ở bên cạnh bảo vệ em.

Lương Kiều vui vẻ: "Anh nói cái gì mà thật xin lỗi thế." Cô vỗ vỗ mặt anh, "Không phải là anh đã đánh anh ta sao, chúng ta đã đòi lại rồi."

Anh chỉ đánh một trận làm sao mà đủ!

Sắc mặt Quan Hành vẫn còn có chút âm trầm.

Hà Lập Hâm toàn dựa vào nhà họ La mới lăn lộn được đến hôm nay, hắn ta cùng La Nhã Bạch đã nháo tan vỡ, qua không được bao lâu sẽ chia tay, đến lúc đó không có nhà họ La che chở, thu thập hắn ta dễ như trở bàn tay.

Còn như La Nhã Bạch, có nhà họ La bao bọc, lấy năng lực của anh tạm thời vẫn không thể làm gì cô ta, lại không thể nói động tới cha vì chuyện nhi nữ tình trường của anh mà để Quan thị ra mặt. Nhưng nghe nói gần đây cô ta hôn một nam minh tinh, cho cô ta chút giáo huấn nho nhỏ cũng không phải là việc gì khó. 

Nhưng mà mấy lời này Quan Hành không nói với Lương Kiều, loại chuyện như thế này, anh làm đàn ông xử lý là được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương