Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông
-
Chương 67
Edit: Thố Lạt
"Không phải nói mai mới về sao?" Sau khi lên xe, Lương Kiều thuận miệng hỏi, "Sao đã về rồi?"
Quan Hành rất nghiêm túc giúp cô thắt dây an toàn, tâm tình vô cùng sung sướng nói: "Nhớ em, nên về."
Thật ra là thấy cô đăng ảnh chế độ bạn bè, vừa vui vừa kích động, rất muốn ôm cô, hôn cô ngay lập tức, ngay cà chuyện chính cũng không quan tâm, chỉ muốn lập tức mọc cánh quay về bên cạnh cô.
May mà bên kia vừa hay chỉ còn vài việc cuối, một mình Trương Vĩ cũng có thể làm được. Nên Quan Hành không trì hoãn thêm phút nào, mua vé máy bay về trước.
"A..." Lương Kiều thờ ơ đáp, khóe miệng lại không giấu được nụ cười xấu xa. Khời động xe xong, cô nhìn Quan Hành, giả vờ hỏi vu vơ, "Em đăng ảnh anh thấy không?"
Quan Hành làm như không biết: "Không thấy, em đăng gì vậy?"
"Ảnh em và một chàng trai lạ."
"Là sao, chàng trai lạ nào lại may mắn như vậy?"
Lương Kiều tỏ vẻ đứng đắn nói: "Phải đấy, em xinh đẹp lại đáng yêu lương thiện như vậy, anh ấy thật sự đã nhặt được báu vật rồi."
"Đúng vậy, nhặt được báu vật rồi." Phía trước có đèn đỏ, Quan Hành dừng xe lại, tranh thù nghiêng qua nâng mặt Lương Kiều hôn môi cô, sau đó cười vui vẻ trước ánh mắt sáng như rực của cô, "Em nhìn anh làm gì, anh hôn bảo bối nhà anh không được à."
Lương kiều mỉm cười: "Được, đương nhiên là được."
Đèn đỏ chuyển xanh, dòng xe bắt đầu di chuyển. Tâm tình Quan Hành không tệ, Lương Kiều cũng thật sự rất vui, nhún nhún trên ghế vài cái, lại quay đầu gọi anh: "Bạn trai."
Quan Hành rất phối hợp: "Bạn gái có gì sai bảo?"
"Chúng ta đi ăn tiệc lớn được không, bạn trai?"
"Bạn trai đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho bạn gái, bạn gái thấy sao?"
Lương Kiều chắp hai tay như dâng hoa: "Bạn trai thật lợi hại."
Quan Hành đáp lại: "Bạn gái thật đáng yêu."
Nói xong hai người vui vẻ cười phá lên, khoé miệng Quan Hành kéo đến mang tai, niềm vui trong long liền thuận gió mà lên, như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm.
"Aiya không được, em sắp không ức chế nổi sự kích động của em, em muốn nhảy." Lương Kiều mở nhạc trong xe, chọn một bài hát vui vẻ, bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.
Quan Hành cũng lắc lư theo hai lần.
Đây là lần đầu hai người ăn tiệc lãng mạng tiêu chuẩn, Quan Hành đặt chỗ trong một nhà hàng Michellin ba sao, thức ăn ngon miễn bàn, Lương Kiều vùi đầu vào ăn vui vẻ, lãng phí phong cảnh lãng mạn lịch sự tao nhã.
Tâm tình của hai người hôm nay đều tốt hết chỗ nói, kết quả là Lương Kiều vui vẻ ăn no, còn Quan Hành cũng vui vẻ uống thêm hai chén.
Nhà hàng này cách bờ sông không xa, sau khi ăn xong hai người tay trong tay tản bộ dọc theo bờ sông để tiêu thức ăn.
Trên sông có một cây cầu dài, tên là "Cầu tình nhân", dài đúng 1314 thước, hơn nữa phong cảnh rất tuyệt, là thánh địa hẹn hò với những cặp tình nhân. Nơi lãng mạng đương nhiên sẽ có câu nói lãng mạng: Nghe nói nếu những người yêu nhau có thể nắm tay cùng qua cầu tình nhân, sẽ có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Nếu là Quan Hành trước đây, anh tuyệt đối sẽ cười nhạt, nhưng cô gái trong tay đã thành công chiếm giữ trái tim anh, tâm tình đã hoàn toàn khác.
Đến bên cầu, anh nắm chặt tay Lương Kiều, dắt cô bước lên cây cầu vô cùng ý nghĩa này.
Trong tay có Kiều, dưới chân có cầu... Trong đầu đột nhiển nảy ra ý nghĩ như vậy, Quan Hành vui vẻ hẳn lên.
Đi được hai bước, Lương Kiều bỗng dừng lại, kéo anh về.
"Sao vậy?" Quan Hành cảm thấy căng thẳng, không muốn quay đầu, nhưng có bóng ma tâm lí do chuyện lần trước, không dám dùng sức với cô, bị Lương Kiều hung hăng kéo về đầu cầu.
Cô không muốn cùng anh đi qua cây cầu này sao?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng Lương Kiều vỗ vỗ tay, đi đến sau lưng đè vai anh xuống: "Ngồi xuống ngồi xuống."
Đầu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã phản ứng theo bản năng, phôi hợp khom lưng nửa ngồi xuống. Lương Kiều nằm sấp trên lưng anh, ôm cổ anh, hưng phấn kêu lên: "Khởi giá!"
Quan Hành nâng chân cô từ từ đứng thẳng lên, cố định cô trên lưng, từ từ bước về phía trước.
Cô gái này muốn chèn ép anh trọn đời trọn kiếp đây mà, xấu quá!
Đi được một đoạn, Quan Hành bỗng đề nghị: "Như vầy chậm quá, chi bằng anh cõng em chạy qua, thế nào?"
Lương Kiều ghé vào vai anh: "Sao vậy, anh đang vội à?"
"Như vậy có thể đi thêm mấy lần nữa."
Lương Kiều thấy cũng phải, vỗ vai anh hô lên: "Lên lên lên!"
Quan Hành thật sự cõng cô chạy, nhanh chóng vượt qua một đôi đang nắm tay bước chậm. Lương Kiều hưng phấn hô to, thu hút ánh mắt của người trên đường.
Trên người cõng hơn năm mươi kí, dù Quan Hành thân thể cường tráng, khi chạy cũng có chút ra sức. Anh còn đang ra sức kiên trì, bỗng Lương Kiều vỗ mạnh vai anh bảo dừng.
"Quan Hành từ từ dừng lại, nghiêng đầu thấy cô cau mày dường như rất đau khổ, liền thấy căng thẳng, thở dốc hỏi: "Sao vậy?"
"Sắp ói rồi..." Một tay Lương Kiều ôm bụng, mặt nhăn nhó.
Vừa rồi cô ăn quá nhiều, chắc là chạy nhanh quá rồi. Quan Hành vội buông tay muốn đặt cô xuống: "Xuống nghỉ ngơi chút đã."
"Không được!" Lương Kiều ôm cổ anh, dang chân cũng ra sức kẹp anh, "Không thể bỏ dở giữa chừng. Đi chậm một chút là được."
Quan Hành không có cách, lại nhấc cô lên. Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục cõng cô đi về phía trước.
Lúc này là thời điểm cảnh sông đẹp nhất, trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, ngọn đèn trên du thuyền thoáng lay động trên mặt nước trong bóng tối, như đom đóm lập loè.
"Thật đẹp..." Lương Kiều thích thú kêu lên.
Quan Hành dừng bước, cõng cô đến bên lan can cầu.
"Thật muốn ở lại trên sông." Lương Kiều nói ra mong muốn từ tận đáy lòng. Phong cảnh trên sông khác với trên đất liền, ở đây đêm đêm đều có thể hứng gió thưởng thức cảnh đêm đẹp tuyệt vời, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vô cũng mỹ diệu.
Quan Hành nhìn du thuyền dừng cạnh bờ sông, Muốn ở thì chúng ta cùng chuyển đến."
Lương Kiều: "..." Được rồi, với anh thì cùng lắm chỉ là một con thuyền.
Hai người đi một chút lại dừng, nhưng từ đầu đến cuối Quan Hành không hề buông Lương Kiều xuống. Mãi đến khi sang đến bờ bên kia, Lương Kiều mới nhảy khỏi lưng anh, cẩm tay anh lắc lắc, vẫn không quên khen ngợi anh: "Bạn trai em thật men."
Quan Hành cười vui vẻ: "Cảm ơn bạn gái."
Hai người ngồi trên ghế đá cạnh cầu nghỉ ngơi một lúc, lại tay trong tay trở về.
Một đi một về như vậy, đã đủ tiêu thức ăn rồi, chút rượu Quan Hành uống cũng đã bay hết. Nhưng Lương Kiều kiên quyết không cho anh lái xe, nhét anh vào ghế phụ, mình ngồi ghế lái.
Về đến nhà đã gần mười một giờ, Lương Kiều ngáp một cái, cầm khăn tắm và áo ngủ đi tắm.
Từ khi vào nhà thái độ của Quan Hành trở nên là lạ, ánh mắt dính chặt trên người cô, lại dường như có chút cẩn thận, giông như đang e ngại điều gì. Lương Kiều làm như không thấy, nhưng khi tắm cũng không khóa cửa.
Xét theo tác phong trước đây của Quan Hành, nhất định sẽ phá cửa vào kiên quyết đòi tắm uyên ương với cô, nhưng hôm nay lại rất ngoan, Lương Kiều nghe thấy tiếng anh đi tới cách một cánh cửa, đứng ở cửa một lúc, lại tránh đi.
Cô thay váy ngủ xong ra sấy tóc, ánh mắt Quan Hành nhìn cô còn nóng hơn trước vài phần, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, không qua động tay động chân với cô.
Lương Kiều sấy tóc xong rót chén nước ấm uống, Quan Hành cầm thuốc qua thoa cho cô.
Thoa thuốc xong Lương Kiều dựa vào đầu giường chờ anh, Quan Hành nhanh chóng tắm xong đi ra, thấy cô dừng một chút, nghiêng đầu tóc ướt sũng qua, đưa khăn cho cô: "Bạn gái giúp anh lau đầu đi."
Lương Kiều nhận khăn, co chân lại, Quan Hành cũng khoanh chân ngồi lên, cúi đầu để cô lau.
Tóc anh ngắn, lau qua vài cái là được. Lương Kiều lau cho anh xong, tuỳ ý tóm lấy vài sợi, sau đó dùng khăn mặt lau nước đọng trên cổ anh. "Xong."
Quan Hành sờ sờ tóc, sau đó duỗi tay ôm eo cô, cúi đầu cọ vào ngực cô.
Váy ngủ của cô rất mỏng, bên trong lại không có gì, anh rúc đầu vào, cố ý vô tình đụng vào hai thứ gì đó đang vểnh ca. Lương Kiều làm như không phát hiện, ném khăn sang một bên, vỗ vỗ đầu anh nói: "Không còn sớm, về ngủ đi."
Quan Hành đang mân mê trên eo cô bỗng cứng đờ, ấp úng hỏi: "Anh không thể ngủ với em sao?"
Lương Kiều nói: "Sợ anh không nhịn được muốn làm gì đó."
"Em không muốn làm gì đó với anh sao?" Quan Hành chưa từ bỏ ý định nói, dừng một chút lại nói thêm, "Ngày hôm nay đặc biệt như vậy, em không muốn làm chút chuyện có ý nghĩa để ăn mừng sao?"
Lương Kiều cố nén cười, nói rất chắc chắn: "Muốn chứ."
Ừm??? Quan Hành nhanh chóng ngẩng đầu khỏi ngực cô, hai mắt sáng bừng.
Nhưng vẫn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Lương Kiều nói tiếp, "Nhưng em muốn trừng phạt anh." Nói xong giật nhẹ tai anh, "Sổ sách lần trước còn chưa tính với anh đấy."
Quan Hành chính là chột dạ vì chuyện kia, nên mới cố gắng kìm nén ham muốn của bản thân, không áp hẳn cô xuống. Lúc này nghe cô nhắc đến cả người liền ủ rũ, cúi gẳm đầu cọ cọ cô, một lát sau chui vào chăn.
Lương Kiều ra vẻ nghiêm túc nhìn anh, Quan Hành chột dạ nói: "Nhìn được không ăn được mới càng dày vò, nếu em muốn trừng phạt anh hãy cho anh ngủ cùng em đi." Thấy cô không phản ứng, lại giơ tay thề, "Anh đảm bảo không làm gì khác."
Lương Kiều làm như thật sự suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Vậy cũng được."
Cô tắt đèn nằm vào trong chăn, sau lưng lập tức có cảm giác nóng hầm hập. Lương Kiều dùng tay dí trán anh, cảnh cáo: "Không được sờ loạn..."
"Anh không sờ loạn." Bàn tay đặt trên eo cô của Quan Hành thu về, nắm bàn tay cô, sau đó lại mắt đầu cọ cọ lên lưng cô. "Anh chỉ cọ cọ."
Lương Kiều xoay người lại, tay luồn vào cổ áo ngủ lỏng lẻo của anh, sờ tới sờ lui trên người anh, đốt lửa khắp nơi.
Quan Hành bị cô chọc có chút không chịu nổi, không nhịn được cũng muốn đáp trả, nhưng tay vừa đặt lên người cô, cô đã thấp giọng cảnh cáo: "Đã bảo không được sờ loạn em."
A a a! Quan Hành đau khổ thu tay về, áp sát người lại.
Nhiệt độ trên người anh rất nóng, thứ gì đó thẳng tắp dưới chân áp lên đùi cô, khẽ cọ như uống rượu độc giải khát.
"Em thật thơm..." Quan Hành vùi đầu vào hõm vai cô hít mấy hơi thật sâu, lẩm bẩm, "Anh muốn ăn em... Bảo bối ngoan, cho anh ăn một miếng được không?"
Giọng nói dụ dỗ khêu gợi này thật sự khiến người ta khó mà kìm nén, Lương Kiều cũng có chút ngứa lòng, thấy trêu ghẹo anh cũng không tệ, cầm tay rút về.
Cô xoay người sang chỗ khác, hít sâu vào cái, nói với giọng thản nhiên: "Ngủ đi."
A a a a a a a -- Quan Hành ở phía sau khó chịu cọ quậy trên giường.
Tác giả có lời muốn nói: Tự gây nghiệt, không thể sống.
"Không phải nói mai mới về sao?" Sau khi lên xe, Lương Kiều thuận miệng hỏi, "Sao đã về rồi?"
Quan Hành rất nghiêm túc giúp cô thắt dây an toàn, tâm tình vô cùng sung sướng nói: "Nhớ em, nên về."
Thật ra là thấy cô đăng ảnh chế độ bạn bè, vừa vui vừa kích động, rất muốn ôm cô, hôn cô ngay lập tức, ngay cà chuyện chính cũng không quan tâm, chỉ muốn lập tức mọc cánh quay về bên cạnh cô.
May mà bên kia vừa hay chỉ còn vài việc cuối, một mình Trương Vĩ cũng có thể làm được. Nên Quan Hành không trì hoãn thêm phút nào, mua vé máy bay về trước.
"A..." Lương Kiều thờ ơ đáp, khóe miệng lại không giấu được nụ cười xấu xa. Khời động xe xong, cô nhìn Quan Hành, giả vờ hỏi vu vơ, "Em đăng ảnh anh thấy không?"
Quan Hành làm như không biết: "Không thấy, em đăng gì vậy?"
"Ảnh em và một chàng trai lạ."
"Là sao, chàng trai lạ nào lại may mắn như vậy?"
Lương Kiều tỏ vẻ đứng đắn nói: "Phải đấy, em xinh đẹp lại đáng yêu lương thiện như vậy, anh ấy thật sự đã nhặt được báu vật rồi."
"Đúng vậy, nhặt được báu vật rồi." Phía trước có đèn đỏ, Quan Hành dừng xe lại, tranh thù nghiêng qua nâng mặt Lương Kiều hôn môi cô, sau đó cười vui vẻ trước ánh mắt sáng như rực của cô, "Em nhìn anh làm gì, anh hôn bảo bối nhà anh không được à."
Lương kiều mỉm cười: "Được, đương nhiên là được."
Đèn đỏ chuyển xanh, dòng xe bắt đầu di chuyển. Tâm tình Quan Hành không tệ, Lương Kiều cũng thật sự rất vui, nhún nhún trên ghế vài cái, lại quay đầu gọi anh: "Bạn trai."
Quan Hành rất phối hợp: "Bạn gái có gì sai bảo?"
"Chúng ta đi ăn tiệc lớn được không, bạn trai?"
"Bạn trai đã chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho bạn gái, bạn gái thấy sao?"
Lương Kiều chắp hai tay như dâng hoa: "Bạn trai thật lợi hại."
Quan Hành đáp lại: "Bạn gái thật đáng yêu."
Nói xong hai người vui vẻ cười phá lên, khoé miệng Quan Hành kéo đến mang tai, niềm vui trong long liền thuận gió mà lên, như diều gặp gió bay lên chín vạn dặm.
"Aiya không được, em sắp không ức chế nổi sự kích động của em, em muốn nhảy." Lương Kiều mở nhạc trong xe, chọn một bài hát vui vẻ, bắt đầu lắc lư theo điệu nhạc.
Quan Hành cũng lắc lư theo hai lần.
Đây là lần đầu hai người ăn tiệc lãng mạng tiêu chuẩn, Quan Hành đặt chỗ trong một nhà hàng Michellin ba sao, thức ăn ngon miễn bàn, Lương Kiều vùi đầu vào ăn vui vẻ, lãng phí phong cảnh lãng mạn lịch sự tao nhã.
Tâm tình của hai người hôm nay đều tốt hết chỗ nói, kết quả là Lương Kiều vui vẻ ăn no, còn Quan Hành cũng vui vẻ uống thêm hai chén.
Nhà hàng này cách bờ sông không xa, sau khi ăn xong hai người tay trong tay tản bộ dọc theo bờ sông để tiêu thức ăn.
Trên sông có một cây cầu dài, tên là "Cầu tình nhân", dài đúng 1314 thước, hơn nữa phong cảnh rất tuyệt, là thánh địa hẹn hò với những cặp tình nhân. Nơi lãng mạng đương nhiên sẽ có câu nói lãng mạng: Nghe nói nếu những người yêu nhau có thể nắm tay cùng qua cầu tình nhân, sẽ có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Nếu là Quan Hành trước đây, anh tuyệt đối sẽ cười nhạt, nhưng cô gái trong tay đã thành công chiếm giữ trái tim anh, tâm tình đã hoàn toàn khác.
Đến bên cầu, anh nắm chặt tay Lương Kiều, dắt cô bước lên cây cầu vô cùng ý nghĩa này.
Trong tay có Kiều, dưới chân có cầu... Trong đầu đột nhiển nảy ra ý nghĩ như vậy, Quan Hành vui vẻ hẳn lên.
Đi được hai bước, Lương Kiều bỗng dừng lại, kéo anh về.
"Sao vậy?" Quan Hành cảm thấy căng thẳng, không muốn quay đầu, nhưng có bóng ma tâm lí do chuyện lần trước, không dám dùng sức với cô, bị Lương Kiều hung hăng kéo về đầu cầu.
Cô không muốn cùng anh đi qua cây cầu này sao?
Đang suy nghĩ lung tung, bỗng Lương Kiều vỗ vỗ tay, đi đến sau lưng đè vai anh xuống: "Ngồi xuống ngồi xuống."
Đầu còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã phản ứng theo bản năng, phôi hợp khom lưng nửa ngồi xuống. Lương Kiều nằm sấp trên lưng anh, ôm cổ anh, hưng phấn kêu lên: "Khởi giá!"
Quan Hành nâng chân cô từ từ đứng thẳng lên, cố định cô trên lưng, từ từ bước về phía trước.
Cô gái này muốn chèn ép anh trọn đời trọn kiếp đây mà, xấu quá!
Đi được một đoạn, Quan Hành bỗng đề nghị: "Như vầy chậm quá, chi bằng anh cõng em chạy qua, thế nào?"
Lương Kiều ghé vào vai anh: "Sao vậy, anh đang vội à?"
"Như vậy có thể đi thêm mấy lần nữa."
Lương Kiều thấy cũng phải, vỗ vai anh hô lên: "Lên lên lên!"
Quan Hành thật sự cõng cô chạy, nhanh chóng vượt qua một đôi đang nắm tay bước chậm. Lương Kiều hưng phấn hô to, thu hút ánh mắt của người trên đường.
Trên người cõng hơn năm mươi kí, dù Quan Hành thân thể cường tráng, khi chạy cũng có chút ra sức. Anh còn đang ra sức kiên trì, bỗng Lương Kiều vỗ mạnh vai anh bảo dừng.
"Quan Hành từ từ dừng lại, nghiêng đầu thấy cô cau mày dường như rất đau khổ, liền thấy căng thẳng, thở dốc hỏi: "Sao vậy?"
"Sắp ói rồi..." Một tay Lương Kiều ôm bụng, mặt nhăn nhó.
Vừa rồi cô ăn quá nhiều, chắc là chạy nhanh quá rồi. Quan Hành vội buông tay muốn đặt cô xuống: "Xuống nghỉ ngơi chút đã."
"Không được!" Lương Kiều ôm cổ anh, dang chân cũng ra sức kẹp anh, "Không thể bỏ dở giữa chừng. Đi chậm một chút là được."
Quan Hành không có cách, lại nhấc cô lên. Nghỉ ngơi một chút, tiếp tục cõng cô đi về phía trước.
Lúc này là thời điểm cảnh sông đẹp nhất, trên mặt sông sóng gợn lăn tăn, ngọn đèn trên du thuyền thoáng lay động trên mặt nước trong bóng tối, như đom đóm lập loè.
"Thật đẹp..." Lương Kiều thích thú kêu lên.
Quan Hành dừng bước, cõng cô đến bên lan can cầu.
"Thật muốn ở lại trên sông." Lương Kiều nói ra mong muốn từ tận đáy lòng. Phong cảnh trên sông khác với trên đất liền, ở đây đêm đêm đều có thể hứng gió thưởng thức cảnh đêm đẹp tuyệt vời, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vô cũng mỹ diệu.
Quan Hành nhìn du thuyền dừng cạnh bờ sông, Muốn ở thì chúng ta cùng chuyển đến."
Lương Kiều: "..." Được rồi, với anh thì cùng lắm chỉ là một con thuyền.
Hai người đi một chút lại dừng, nhưng từ đầu đến cuối Quan Hành không hề buông Lương Kiều xuống. Mãi đến khi sang đến bờ bên kia, Lương Kiều mới nhảy khỏi lưng anh, cẩm tay anh lắc lắc, vẫn không quên khen ngợi anh: "Bạn trai em thật men."
Quan Hành cười vui vẻ: "Cảm ơn bạn gái."
Hai người ngồi trên ghế đá cạnh cầu nghỉ ngơi một lúc, lại tay trong tay trở về.
Một đi một về như vậy, đã đủ tiêu thức ăn rồi, chút rượu Quan Hành uống cũng đã bay hết. Nhưng Lương Kiều kiên quyết không cho anh lái xe, nhét anh vào ghế phụ, mình ngồi ghế lái.
Về đến nhà đã gần mười một giờ, Lương Kiều ngáp một cái, cầm khăn tắm và áo ngủ đi tắm.
Từ khi vào nhà thái độ của Quan Hành trở nên là lạ, ánh mắt dính chặt trên người cô, lại dường như có chút cẩn thận, giông như đang e ngại điều gì. Lương Kiều làm như không thấy, nhưng khi tắm cũng không khóa cửa.
Xét theo tác phong trước đây của Quan Hành, nhất định sẽ phá cửa vào kiên quyết đòi tắm uyên ương với cô, nhưng hôm nay lại rất ngoan, Lương Kiều nghe thấy tiếng anh đi tới cách một cánh cửa, đứng ở cửa một lúc, lại tránh đi.
Cô thay váy ngủ xong ra sấy tóc, ánh mắt Quan Hành nhìn cô còn nóng hơn trước vài phần, nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, không qua động tay động chân với cô.
Lương Kiều sấy tóc xong rót chén nước ấm uống, Quan Hành cầm thuốc qua thoa cho cô.
Thoa thuốc xong Lương Kiều dựa vào đầu giường chờ anh, Quan Hành nhanh chóng tắm xong đi ra, thấy cô dừng một chút, nghiêng đầu tóc ướt sũng qua, đưa khăn cho cô: "Bạn gái giúp anh lau đầu đi."
Lương Kiều nhận khăn, co chân lại, Quan Hành cũng khoanh chân ngồi lên, cúi đầu để cô lau.
Tóc anh ngắn, lau qua vài cái là được. Lương Kiều lau cho anh xong, tuỳ ý tóm lấy vài sợi, sau đó dùng khăn mặt lau nước đọng trên cổ anh. "Xong."
Quan Hành sờ sờ tóc, sau đó duỗi tay ôm eo cô, cúi đầu cọ vào ngực cô.
Váy ngủ của cô rất mỏng, bên trong lại không có gì, anh rúc đầu vào, cố ý vô tình đụng vào hai thứ gì đó đang vểnh ca. Lương Kiều làm như không phát hiện, ném khăn sang một bên, vỗ vỗ đầu anh nói: "Không còn sớm, về ngủ đi."
Quan Hành đang mân mê trên eo cô bỗng cứng đờ, ấp úng hỏi: "Anh không thể ngủ với em sao?"
Lương Kiều nói: "Sợ anh không nhịn được muốn làm gì đó."
"Em không muốn làm gì đó với anh sao?" Quan Hành chưa từ bỏ ý định nói, dừng một chút lại nói thêm, "Ngày hôm nay đặc biệt như vậy, em không muốn làm chút chuyện có ý nghĩa để ăn mừng sao?"
Lương Kiều cố nén cười, nói rất chắc chắn: "Muốn chứ."
Ừm??? Quan Hành nhanh chóng ngẩng đầu khỏi ngực cô, hai mắt sáng bừng.
Nhưng vẫn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Lương Kiều nói tiếp, "Nhưng em muốn trừng phạt anh." Nói xong giật nhẹ tai anh, "Sổ sách lần trước còn chưa tính với anh đấy."
Quan Hành chính là chột dạ vì chuyện kia, nên mới cố gắng kìm nén ham muốn của bản thân, không áp hẳn cô xuống. Lúc này nghe cô nhắc đến cả người liền ủ rũ, cúi gẳm đầu cọ cọ cô, một lát sau chui vào chăn.
Lương Kiều ra vẻ nghiêm túc nhìn anh, Quan Hành chột dạ nói: "Nhìn được không ăn được mới càng dày vò, nếu em muốn trừng phạt anh hãy cho anh ngủ cùng em đi." Thấy cô không phản ứng, lại giơ tay thề, "Anh đảm bảo không làm gì khác."
Lương Kiều làm như thật sự suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Vậy cũng được."
Cô tắt đèn nằm vào trong chăn, sau lưng lập tức có cảm giác nóng hầm hập. Lương Kiều dùng tay dí trán anh, cảnh cáo: "Không được sờ loạn..."
"Anh không sờ loạn." Bàn tay đặt trên eo cô của Quan Hành thu về, nắm bàn tay cô, sau đó lại mắt đầu cọ cọ lên lưng cô. "Anh chỉ cọ cọ."
Lương Kiều xoay người lại, tay luồn vào cổ áo ngủ lỏng lẻo của anh, sờ tới sờ lui trên người anh, đốt lửa khắp nơi.
Quan Hành bị cô chọc có chút không chịu nổi, không nhịn được cũng muốn đáp trả, nhưng tay vừa đặt lên người cô, cô đã thấp giọng cảnh cáo: "Đã bảo không được sờ loạn em."
A a a! Quan Hành đau khổ thu tay về, áp sát người lại.
Nhiệt độ trên người anh rất nóng, thứ gì đó thẳng tắp dưới chân áp lên đùi cô, khẽ cọ như uống rượu độc giải khát.
"Em thật thơm..." Quan Hành vùi đầu vào hõm vai cô hít mấy hơi thật sâu, lẩm bẩm, "Anh muốn ăn em... Bảo bối ngoan, cho anh ăn một miếng được không?"
Giọng nói dụ dỗ khêu gợi này thật sự khiến người ta khó mà kìm nén, Lương Kiều cũng có chút ngứa lòng, thấy trêu ghẹo anh cũng không tệ, cầm tay rút về.
Cô xoay người sang chỗ khác, hít sâu vào cái, nói với giọng thản nhiên: "Ngủ đi."
A a a a a a a -- Quan Hành ở phía sau khó chịu cọ quậy trên giường.
Tác giả có lời muốn nói: Tự gây nghiệt, không thể sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook