Edit: Thố Lạt

Quan Hành đi thang máy từ tầng 28 xuống, áo khoác ngoài dài màu xám đậm, khí chất thanh quý, dáng ngưới cũng có vẻ vô cùng cao lớn rắn rỏi. Anh đẩy cửa an toàn ra, khí thế hào hùng như mở một cửa lớn của cung điện.

Lương Kiều đang cong mông ghé vào cửa số nhìn con đường thẳng tắp rộng lớn phía dưới, nghe tiếng xoay người lại, trong tay ôm một vật màu lam. Vật làm ấm bằng nhung hình cú mèo.

Quan Hành đi tới, nắm lấy con cú mèo mở nửa con mắt nhìn có vẻ rất mệt mỏi, "Đây là cái gì?"

"Làm ấm tay." Lương Kiều nói.

Quan Hành nhìn đi nhìn lại, chậc một tiếng: "Đến bây giờ, em vẫn mang theo bóng đèn lớn như vậy." Vẫn đang chọc chọc vào mắt con cú mèo, "Lát nữa lúc anh hôn em nó trừng đôi mắt như chuông đồng nhìn, xấu hổ lắm."

Lương Kiều nhíu nhíu mày: "Em cho phép anh hôn em à?"

"Bây giờ còn cần cho phép sao." Nhét con cú mèo vào lòng cô, Quan Hành lại quơ lấy chân cô ôm cô dựa vào cửa sổ, chen mình vào giữa hai chân cô, cúi đầu nhìn đôi mắt biết cười của cô nói: "Anh biết em thích anh hôn em."

Lương Kiều  cười: "Tự tin đến khó hiểu."

Quan Hành bụm miệng, niềm vui sướng trên trán sắp không giấu được rồi. Ngón tay phủ lên bờ môi cô, giọng nói của anh đè thấp vài phần: "Đời người ngắn ngủi, chúng ta đừng lãng phí thời gian, em nói đi?"

"Rất có lý." Lương Kiều nghiêm túc gật đầu, sau đó hai cánh tay vòng ra sau cổ anh, trên tay vẫn bọc con cú mèo vĩ đại kia. Cô liếm liếm môi, nheo mắt lại, "Lát nữa cứng lên thì đừng có trách em."

Quan Hành nghiến răng hung tợn nói: "Vậy thì xử lý em ở đây luôn!"

Lương Kiều cười: "Chú ý một chút, ánh mắt như chuông đồng đang ở sau anh nhìn anh đấy."

"..."

Quan Hành cúi đầu, ngăn chặn nụ cười tà ác thú vị bên môi cô.

Hôn đến không thể tách rời, Quan Hành đã kéo vạt áo của Lương Kiều ra khỏi quần, một bàn tay đang tham lam muốn tiến vào, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân dần đến gần, cùng với tiếng nói chuyện mơ mơ hồ hồ.

Hai người đang cao hứng vội vàng buông ra, trên môi mỗi người đều mang theo ánh nước trong suốt. Vừa lấy tay lau vừa dùng lưỡi liếm, Quan Hành vội kéo lại quần áo vừa mới vén lên.

Cùng lúc đó giọng nói kia đã gần trong gang tấc, cửa an toàn bị đẩy ra, một phụ nữ tóc xoăn bước vào, một tay đẩy cửa, một tay cầm đi động, đang nói chuyện điện thoại.

Nhìn đến hai người với dáng vẻ mờ ám bên cửa sổ, Thích Thái liền cứng đờ rồi bước đi.

Vừa muốn xoay người lui ra ngoài, người đàn ông cao lớn vững chãi kia quay người nhìn thoáng qua.

Thấy rõ mặt anh, Thích Thái lại sửng sốt, kinh ngạc mở rộng miệng, nhất thời quên phải rời khỏi.

Thấy cô ta không có ý rời đi, lông mày Quan Hành không kiên nhẫn nhíu lại, ánh mắt và giọng nói đều lạnh như mảnh băng trên mặt đất: "Xem đủ chưa?"

Thích Thái cuống quít thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống theo bản năng, thập giọng nói câu "Xin lỗi" xong, vội váng xoay người rời khỏi.

"Đồng nghiệp của em ôi." Lương Kiều vừa mới thấy Thích Thái qua khe hở, quơ quơ chân hỏi Quan Hành, "Làm sao bây giờ?"

"Bị cô ấy thấy thì sao." Quan Hành lơ đễnh, "Yêu đương vụng trộm giữa cầu thang với trai đẹp cao cấp như anh, truyền ra có nhiều sĩ diện, người khác mong ước còn không kịp, em có gì phải sợ."

Lương Kiều cười, giơ con cú mèo lên trước mặt anh, "Mặt anh có lớn vậy sao."

Thích Thái không nhìn thấy mặt Lương Kiều, nhưng cô nhận ra con cú mèo rất khác biệt trong tay Lương Kiều. Lương Kiều bắt đầu ôm trong tay từ đầu mùa đông, cả phòng làm việc không ai không biết.

Khi Lương Kiều về văn phòng, nhìn thoáng qua Thích Thái bên kia theo bản năng.

Ánh mắt hai người vừa vặn gặp nhau, Thích Thái vội cúi đầu, có vẻ chột dạ hơn cả Lương Kiều.

Tuy không hiểu phản ứng kì quái này của cô ta là có ý gì, Lương Kiều cũng không nghĩ nhiều.

Tính cách Thích Thái tương đối yếu đuối, vẫn luôn là người hầu nhỏ của Hàn Tử Hân, đương nhiên quan hệ với Lương Kiều không tốt lắm.

Có điều Lương Kiều cũng không lo lắng gì, không phải trên đường đi làm cô chạy ra nhận nụ hôn của đàn ông thôi sao, nếu bị Thích Thái vạch trần, cùng lắm là bị Vạn Thiên mắng vài câu thôi.

Nhưng mà lâu sau đó, thường thì Lương Kiều sẽ cảm nhận được hai ánh mắt từ hướng kia phóng qua, quay đầu xem thử, Thích Thái lại luôn cúi đầu.

Lúc tan tầm, Thích Thái lại còn chủ động tới tìm cô.

Buổi tối Quan Hành có bữa tiệc, Lương Kiều hẹn Thư Nam ăn cơm tối. Khi thu thập xong mọi thứ muốn đi, Thư Nam đi WC một một chuyến trước, Lương Kiều ở văn phòng vừa chơi điện thoại di động vừa chờ cô.

Mọi người ở văn phòng đi gần như nhau, Lương Kiều nghe thấy Hàn Tử Hân kêu Thích Thái đi, nói tiện đường chở cô ta, Thích Thái lại từ chối nói còn một chút việc chưa hoàn thành để từ chối.

Sau khi Hàn Tử Hân đi, không quá một phút, liền nghe thấy giọng nói yếu đuối của Thích Thái vang lên từ phía sau: "Chị Kiều..."

"Ừ?" Lương Kiều không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào một điểm trên màn hình.

"Sáng nay thật xin lỗi, em chỉ muốn ra cầu thang nghe điện thoại, không ngờ lại quấy rầy bọn chị..." Thích Thái nói rất ngượng ngùng.

"Không có gì, cô không cần để trong lòng, nơi đó cũng không phải lãnh địa cá nhân của tôi, ngược lại là chúng tôi gây bất biện cho cô, nên tôi phải nói xin lỗi cô mới đúng."

"Không có không có, chị đừng nói vậy..." Giọng điệu của Thích Thái dường như có phần sợ hãi, Lương Kiều buồn bực không thôi, quay đầu nhìn về phái cô ta, cô ta liền căng thẳng cúi đầu.

Lương Kiều không nói nữa.

Một lát sau giọng nói của Thích Thái lại vang lên, hỏi giống như tò mò: "Đó là bạn trai chị sao?"

"Có gì không?" Lương Kiều không trả lời thẳng, nhưng hỏi ngược lại như vậy xem như đã ngầm thừa nhận.

Thích Thái cẩn thận cười: "Hai người rất xứng đôi..."

Lương Kiều nở nụ cười: Cảm ơn."

Sau đó Thích Thái lại im lặng.

Đúng lúc Thư Nam trở về từ toilet, Lương Kiều liền cầm túi rời đi.

Gần mười hai giờ đêm Quan Hành gọi điện thoại tới, dường như vừa mới dự tiệc xã giao xong, giọng nói trầm thấp truyền tới qua đường dây điện, không khí đều trở nên tươi tỉnh.

Hai người tán gẫu một hồi, Lương Kiều rất vô ý nhắc tới Thích Thái: "Anh biết cô gái đi qua sáng nay sao?"

"Không biết, không phải đồng nghiệp của em à?"

"Phải." Lương Kiều nói, "Nhưng anh thật sự không biết sao? Nói không chừng trước đây từng có một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi đó?"

"Tình duyên mong manh ngắn ngủi gì chứ, sao anh có thể có tình duyên mong manh ngắn ngủi với loại phụ nữ này! Bộ dáng bình thường không có gì lạ, nếu anh có thể để ý đến cô ta, còn phải chạy theo em mỗi ngày sao." Quan Hành hừ nói, "Nhưng sao em lại hỏi chuyện này, không lẽ chính cô ta nói đã từng có tình cảm với anh? Không phải ngay cả chuyện ma quỷ này em cũng tin đó chứ?"

"Không có." Khóe miệng Lương Kiều cong lên không thể nào áp xuống, nói bằng giọng hết sức vững vàng, "Em thấy biểu tình lúc ấy của cô ta kinh ngạc như thế, còn tưởng rằng cô ta biết anh."

"A...," Quan Hành nghiêm nghị nói, "Vậy hẳn là bị vẻ đẹp trai của anh dọa ngây người rồi."

Lương Kiều vui vẻ "xì" một tiếng.

Lời nói hùng hồn buổi sáng cuối cùng cũng không thực hiện được. Trước khi gác máy Lương Kiều cố ý cười hì hì chọc ghẹo anh: "Em còn nhớ hình như có người nói buổi tối muốn xử lí em. anh biết là ai không... Người ta một mình đơn độc trong phòng, rất cô đơn đó ~"

Quan Hành bên kia bị chọc tức liền nghiến răng: "Rắc rối nhỏ... Em chờ đấy! Ngày mai! Ngày mai không xử lí em chữ quan này của ba ba sẽ viết ngược lại!"

Lương Kiều vuốt cổ tỏ giọng ngây thơ: "Thật không ba ba?"

Quan Hành:..."

A a a a yêu tinh!

Ngày hôm sau toàn là hội nghị lớn nhỏ, buổi sáng họp ở tổng công ty, buổi chiều trở về chủ trì một hội nghị, nghe mỗi chi nhánh báo cáo tình hình công việc mới nhất, sau đó phê một xấp văn kiện trên bàn, cuối cùng Quan Hành cũng được rảnh rỗi một lát.

Vốn muốn hẹn Lương Kiều ra hôn một cái ôm một cái, cuối cùng nhìn thời gian đã bốn giờ, đã sớm tan tầm, lại vẫn lén đưa tình.

Anh nhắn tin, bảo Lương Kiều tan việc chờ anh dưới lầu.

Đoạn đường này chưa bao giờ thiếu những chiếc xe sang trọng, nhưng chiếc xe thể thao màu trắng phong cách đường trước cửa lớn, muốn không khiến người ta chú ý cũng khó.

Lương Kiều và Thư Nam cùng đi ra, Hàn Tử Hân vừa khéo đi đằng sau các cô, dọc đường đều nói chuyện hôm qua mình mới mua hai cái túi với Thích Thái, Thích Thái bên cạnh thỉnh thoảng đáp một tiếng, có cảm giác vô cùng yếu kém.

Thư Nam thì liếc mắt một cái liền nhận ra anh đẹp trai mặc áo khoác xanh lục, dựa vào xe, phong cách như xe, đụng tay Lương Kiều, nháy mắt mờ ám với cô: "Người đàn ông nhà cậu đang chờ cậu đấy." Ánh mắt đảo qua quần áo trên người cô, bỗng ngạc nhiên kêu lên, "A..., hai người các cậu lại mav85 đồ tình nhân, ôi chao!"

Lương Kiều đã sớm phát hiện, nhưng cô và Quan Hành không hề hẹn trước. Cô nhìn đôi mắt híp híp của Quan Hành, khó trách tối qua lại thần bí tìm hiểu hôm nay cô muốn mặc gì như vậy, thì ra định mặc áo đụng hàng với cô.

Nhưng thành thật mà nói, vẫn là lần đầu tiên thấy Quan Hành mặc mấy loại áo khoác màu mè đen xám này ra ngoài. Áo khoác ngoài màu xanh lục có cổ áo lớn mặc trên người anh, không biết thời thượng hơn bình thường bao nhiêu lần, giá trị đẹp trai quả thật muốn bùng nổ.

Thư Nam ngoảnh mặt vẫy tay với Quan Hành từ xa, biết điều rời đi trước, chưa từng quấy rầy bọn họ.

Khi Lương Kiều bước nhanh đến chỗ anh, lại nghe thấy giọng nói không cao không thấp của Hàn Tử Hân từ phía sau truyền tới: "Người đàn ông kia không phải là Nhị Thế Tổ nhà họ Quan sao, Lương Kiều qua lại từ khi nào vậy?" Sau đó lại xùy một tiếng, nói đầy khinh thường, "Nương tựa cũng không biết tìm người danh tiếng tốt một chút để nương tựa, tìm một ma vương hại đời, ánh mắt gì vậy..."

Lương Kiều im lặng trợn mắt, không dừng bước.

Trái lại, Thích Thái nghe vậy, ngậm miệng nhìn Hàn Tử Hân, không đồng tình nói: "Nói người khác như vậy không tốt đâu..."

Hàn Tử Hân hừ một tiếng, "Tôi nói không đúng sao?" Không phải ở bên người giàu có, chẳng lẽ dựa vào cô ta mà có thể gả vào nhà giàu sao? Loại con nhà giàu này, phụ nữ từng ngủ cùng không có trên trăm cũng có vài chục, nếu lấy hết về nhà, sớm phá sản vì khoan dung rồi."

Môi Thích Thái bắt đầu mím chặt, đi xa một chút, ánh mắt nhìn thấy xe sang người đẹp đã rời khỏi, mới nhỏ giọng hỏi một câu: "...Nhị Thế Tổ kia, danh tiếng thật sự không tốt sao?"

Hàn Tử Hân lắc đầu: "Tôi chưa từng tiếp xúc, nhưng chưa nghe được lời nào hay từ miệng người khác." Cúi xuống lại nói, "Tôi nghe người ta nói, anh ta say rượu lái xe đâm chết người, nhưng gia đình có tiền có quan hệ, việc này cuối cùng được giải quyết riêng, chỉ bồi thường cho người ta một khoản tiền."

Thích Thái không lên tiếng trả lời, cô vẫn cảm thán nói: "Khoản tiền kia không đáng kể đối với anh ta, nhưng có thể mua mạng của một người, thế giới này chính là không công bằng như vậy, người nghèo không chỉ nghèo, ngay cả mạng cũng rẻ hơn kẻ có tiền."

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương