Editor: Linh Đang

PS: từ chương này là tg không đặt tên chương nữa *chẹp chẹp*

Trong thang máy có không ít người, Lương Kiều chột dạ nhìn chung quanh.

Vắt ngang ở trên eo cô là cánh tay cứng rắn, rắn chắc mạnh mẽ, anh chỉ để ở nơi đó, cũng không có động tác dư thừa, nhưng không thể bỏ qua sức mạnh dồn vào đó.

Không có ai chú ý tới bên này, Lương Kiều cũng không giãy giụa, khẽ dựa vào ngực Quan Hành, tùy ý để anh ôm. 

Quanh thân đều bị hơi thở cương nghị ấm áp của người đàn ông bao vây lấy, thế nhưng vô cùng thoải mái.

Dáng đứng của một người so với một người lại thẳng tắp hơn, biểu hiện trên mặt cũng vô cùng phù hợp, ngoại trừ đứng ở khoảng cách vô cùng gần, từ xa nhìn lại tựa như hai người không có chút liên quan nào.

Trương Vĩ đứng ở bên trái, không nhìn thấy tay phải của Quan Hành đang đặt ở ngang hông Lương Kiều, nhưng mà anh ta thấy trước ngực cùng sau lưng hai người bọn họ như dính sát cùng một chỗ, trong lúc nhất thời cõi lòng tan nát rơi đầy đất.

Hôm qua mới suy nghĩ cẩn thận thái độ của lão đại với Lương tiểu thư rất đặc thù, hôm nay liền phát hiện thì ra người ta chính là anh tình tôi nguyện... Trương Vĩ nhặt lên mảnh vụn trái tim nhỏ rơi đầy đất của mình, yên lặng đứng xa một chút.

Thang máy chậm rãi đi lên. Không đầy một lát, tay Quan Hành đặt tại ngang hông Lương Kiều đột nhiên động động, ngón trỏ hơi cong, cách áo sơ mi cào vào eo cô một cái.

Lương Kiều không sợ ngứa, nhưng anh cào một cái kia không chỉ là ngứa, còn có một chút cảm giác khác thường. Cô không biến sắc ngẩng lên tay đè chặt mu bàn tay Quan Hành, ý bảo anh không nên cử động.

Quan Hành quả thực đàng hoàng, nhưng cũng không lâu lắm, ngón tay lại khẽ động, gẩy một cái vào chỗ vừa rồi.

Lương Kiều thấy anh không nghe lời, liền vòng tay qua đằng sau, sờ đến phía ngoài bắp đùi anh, muốn cấu một cái. Nhưng mà da thịt trên đùi anh quá rắn chắc, căn bản lần thứ hai cô không cấu được.

Lồng ngực sau lưng khẽ run rẩy, dường như là đang cười.

Lương Kiều nghiến nghiến răng, tay chuyển phương hướng, trượt đến bên đùi anh. Mò một chút cũng tốt, cấu một chút cũng tốt, anh đều có thể chịu được. Nhưng động tác của cô còn chưa bắt đầu, Quan Hành đã nhanh chóng bắt được cánh tay đang ở trên lưng mình, nắm lấy móng vuốt không yên vị của cô.

Lá gan của người phụ nữ này còn lớn hơn của anh, ở chỗ như thế này còn lừa được anh?

Anh cưỡng chế lôi tay Lương Kiều ra ngoài, nắm trong lòng bàn tay không cho cô động.

Nhiều người ở đây, Lương Kiều cũng không muốn cùng anh nháo, tùy ý để anh cầm lấy tay.

Hai cánh tay sít sao nắm lấy ở chỗ không có người nhìn thấy.

Thang máy rất nhanh đến tầng 18, Lương Kiều quơ quơ tay, lúc này Quan Hành mới buông cô ra.

Lương Kiều chen từ trong đám người ra ngoài, trên tay có cảm giác lành lạnh, cô cúi đầu nhìn nhìn, lòng bàn tay mu bàn tay đều có một tầng mồ hôi mỏng.

Trong thang máy, trong lòng bàn tay Quan Hành cũng ẩm ướt, ngón tay cuộn lại một cái, sau đó lặng lẽ cọ xát ở trên quần.

Trương Vĩ bên cạnh ỉu xìu, tâm tư anh đều ở nơi khác, cũng không có để ý.

Đầu tư cho một bộ phim điện ảnh mới, diễn viên đều đã thích hợp, mặt khác kịch bản của bộ phim này đang trong lúc bàn bạc, buổi sáng mở một hội nghị công tác ngắn gọn, Trương Vĩ đi theo sau Quan Hành trở lại phòng làm việc, dặn dò công việc một chút, sau đó liền đi tưới nước cho mấy chậu cây đặt bên cửa sổ.

Dưới cờ Quang Diệu vừa mới thành lập một công ty đại diện, đã đoạt được một vài nhân vật tai to mặt lớn từ những công ty khác, trừ lần đó ra cũng vẫn đang xem xét vài người mới, người phụ trách mang danh sách lựa chọn một nhóm người từ học viện giao lên, Quan Hành từng bước từng bước xem qua, tổng cộng mười lăm người, bị anh đánh  trượt năm người.

"Mấy người này phong cách đại chúng hoá không có gì đặc sắc, cho trượt." Anh ném văn kiện đã phê qua một bên, cầm lấy một bản khác.

Trương Vĩ chọc lá cây xấu hổ, không yên lòng đáp một tiếng.

Quan Hành dời ánh mắt khỏi chồng văn kiện, hai mắt nhìn anh ta, nhíu mày gõ lên bàn: "Cậu nhàn như thế, công việc làm xong hết rồi à?"

"A!" Trương Vĩ nhanh chóng định thần lại, vội vàng bỏ lá cây xấu hổ xuống, cầm lấy cái xẻng nhỏ cùng phân bón của mình chuẩn bị rời đi. Đi hai bước anh ta lại dừng lại, nhắc nhở Quan Hành, "Lão đại, hôm nay anh nên đi bệnh viện tái khám. Thời gian trước ba giờ chiều tôi đã thu xếp rồi, ba giờ rưỡi có hội nghị, buổi tối có hẹn ăn cơm với đạo diễn Lâm. Còn có, mười giờ buổi sáng ngày mai bay tới Hong Kong."

"Biết rõ." Quan Hành suy nghĩ một chút, cầm điện thoại đứng lên.

Trương Vĩ nói xong lại không đi, đứng ở chỗ đó vẻ mặt rối rắm nhìn anh, một lát sau hạ thấp giọng hỏi: "Lão đại, mũi anh thật sự là bị Lương tiểu thư đánh sao?"

Động tác trên tay Quan Hành ngừng lại, nâng mí mắt nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, không có biểu cảm gì hỏi: "Cô ấy nói cho cậu biết?"

Trương Vĩ không lên tiếng, mím môi, cam chịu.

Tại sao cô gái này lại hủy đi đài* của anh... Quan Hành khẽ hừ một tiếng, tiếp tục cầm di động viết chữ: "Cậu hỏi cái này để làm gì?"

*Ở đây hiểu nôm na là danh dự chỗ đứng

"Anh- -" Trương Vĩ do do dự dự, cầm cái xẻng gãi gãi đầu, một chút sức lực cũng không có, "Có phải anh thích Lương tiểu thư hay không, bị cô ấy hại thành dạng này đều không trả thù..."

Trả thù?

Bởi vì hai chữ này mà Quan Hành sợ run trong chớp mắt, phải ha, người phụ nữ kia đánh lén anh, làm hại anh ngã đến gãy mũi, thế nhưng anh hoàn toàn không có nghĩ tới trả thù việc này...

Không, vẫn nghĩ tới, anh vẫn muốn tóm cô lại đánh cho cái mông cô một trận, hừ hừ!

Nhưng chút chuyện này đã không còn trọng yếu.

Anh nhìn Trương Vĩ đang nhăn nhó đứng ở đằng xa một cái, "Cậu biết thì tốt! Lần sau còn dám đưa đặc sản cho cô ấy sau lưng tôi, gãy mũi chính là cậu."

Trương Vĩ vội vàng khoát tay: "Không dám không dám." Trước khi đi dường như anh ta còn rất không yên tâm dặn dò Quan Hành, "Vậy anh phải đối tốt với Lương tiểu thư đó, không được bắt nạt người ta."

Quan Hành cầm tập văn kiện giơ lên trước mặt anh ta: "Cậu muốn ăn đòn có phải hay không?"

Trương Vĩ vội vàng biến mất.

Buổi trưa còn chưa tới giờ cơm, Thư Nam đã bắt đầu hưng trí bừng bừng thương lượng cơm trưa ăn cái gì với Lương Kiều, "Em nghe bọn họ nói căn tin có đầu bếp mới đến, làm thịt kho tàu ăn cũng ngon, có phải chúng ta nên đi nếm thử hay không?... Đúng rồi, cạnh quảng trường Toàn Thạch mới mở một cửa hàng cháo, được đánh giá 4. 9* điểm đấy, nhất định hương vị rất tốt!... Nếu không chúng ta ăn sushi? Đã lâu em chưa ăn..."

*Chắc 4.9/5

Lương Kiều liếm liếm môi, "Cái gì... Buổi trưa chị hẹn người rồi."

Thư Nam bỗng nhiên quay đầu: "Ai!" Tiếp theo đưa ra một đầu ngón tay phẫn nộ chỉa về phía cô, "Vậy mà chị lại vứt bỏ em tìm người khác, tra nam! Chị nói đi, kia con hồ ly tinh là ai?"

Lương Kiều không trả lời, cười đến vẻ mặt chột dạ.

Thư Nam lại khiển trách cô một phen, ủy ủy khuất khuất đứng lên ghé vào khung làm việc hò hét Vương Thụy cùng nhau ăn cơm trưa.

Đến lúc tan việc, Thư Nam cùng Vương Thụy đã chọn được nhà hàng rồi, kêu Lương Kiều cùng đi. Lương Kiều chậm rì rì: "Hai người đi trước đi, không cần chờ tôi."

Chờ Thư Nam cùng Vương Thụy rời đi, cô mới cầm di động lên lén lén lút lút đi đến giữa thang máy, trước xem xét bốn phía không có người quen, mới bước vào thang máy đi lên trên.

Phòng làm việc ở Quang Diệu cô đã qua nhiều lần, cô gái ở bộ phận lễ tân nhận ra cô, lại được phía trên dặn dò, không chỉ không cản người không được hẹn trước, còn nhiệt tình chào hỏi cô: "Chào Lương tiểu thư."

Lương Kiều mang bộ lãnh đạo xuống nông thôn thị sát điệu bộ cười tủm tỉm phất tay: "Mấy người cũng khỏe."

Rất nhiều người ở Quang Diệu đều đã gặp cô, nhưng không biết rõ thân phận của cô, chỉ biết là cùng ông chủ có chút ít quan hệ, mỗi lần tới đều là trực tiếp vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cũng có một nhóm người chưa thấy qua cô, nhất là hôm nay vừa vặn có Mạnh Thủy Lam cùng hai nữ diễn viên khác tới đây để xử lí thủ tục.

Lương Kiều thấy Mạnh Thủy Lam thì mắt sáng rực lên, phản ứng đầu tiên là đi lên muốn được ký tên, nếu có ảnh chụp chung thì tốt hơn nhiều.

Nhưng mà dường như ý niệm này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, liền bị một cỗ lực lượng kỳ quái trong đại não cưỡng chế chèn ép trở về.

Chống lại ánh mắt của Mạnh Thủy Lam, cô khách khí gật đầu mỉm cười.

Mạnh Thủy Lam cho rằng cô cũng là công nhân viên của Quang Diệu, vì vậy cũng lễ phép đáp trả một nụ cười tủm tỉm.

Trong lòng còn âm thầm cân nhắc: Ngoại hình điều kiện rất tốt, vóc dáng cao dáng người cũng tốt, chắc cũng là nghệ sĩ mới ký của Quang Diệu, nhưng mà mặt còn hơi cứng, mới vừa vào nghề? Nếu như là người mới vậy thì tuổi có chút lớn.. Có lẽ là người đại diện? Khí chất rất giống, giỏi giang lưu loát.

Sau khi thấy cô nghênh ngang trực tiếp tiến vào phòng làm việc của Quan tổng, Mạnh Thủy Lam hơi kinh ngạc một chút.

Cô ta tự nhận hiện tại đã là tiểu hoa đán ăn khách, Quang Diệu mất công bồi dưỡng cô như vậy, toàn bộ quá trình ngay cả mặt mũi Quan tổng cũng không có lộ ra. Cô vừa mới tìm trợ lý Trương uyển chuyển bày tỏ muốn gặp Quan tổng, cảm tạ anh ở trước mặt, thậm chí trợ lý Trương còn chưa thông báo đã cự tuyệt, thái độ mặc dù khá lịch sự, nhưng so với dáng vẻ tươi cười khi anh ta (TV) thấy người phụ nữ này, căn bản không thể nói là giống nhau.

"Vừa rồi là người đại diện của ai à?" Cô ta lặng lẽ hỏi thăm nhân viên làm việc mang cô ta đi xử lý thủ tục.

"Cô nói người phụ nữ kia sao... Không phải người của công ty chúng tôi." Sau đó hạ thấp giọng nói câu, "Hình như là bạn gái của Quan tổng chúng tôi, trong khoảng thời gian này ngày ngày đều đến."

"Là sao?" Mạnh Thủy Lam như có điều suy nghĩ, "Không có nghe nói Quan tổng tuyên bố với bên ngoài đâu..."

"Cái này có gì tốt mà tuyên bố, Quan tổng chúng tôi cũng không phải là nghệ sĩ."

...

Cơm trưa là Trương Vĩ đưa từ ngoài về, ba phần xa món ăn hoa phần.

Khi Lương Kiều đến, Quan Hành đang ngồi ở bàn làm việc rộng rãi đằng sau, nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Trương Vĩ dọn xong đồ ăn, yên lặng cầm lấy phần của mình ra ngoài ăn.

Lương Kiều kỳ quái gọi anh ta lại: "Không cùng ăn sao?"

"Không được, tôi ra bên ngoài ăn, không quấy rầy hai người." Trương Vĩ cong mắt cười cười, kéo cửa ra ngoài.

Quan Hành còn đang xem văn kiện, tư thế ngồi thẳng tắp, mặt mày rũ xuống, ánh nắng vàng kim của mặt trời chiếu vào, rọi lên từng chiếc lông mi rõ ràng trên mặt anh, sau lưng là giá sách rực rỡ muôn màu, hình ảnh kia đẹp như trên tạp chí ảnh vậy.

Quả nhiên người đàn ông chăm chỉ làm việc đều hết sức gợi cảm... Nhưng vẫn là lực hấp dẫn của cơm lớn hơn.

Lương Kiều cởi áo khoác ngoài vắt ở trên ghế sofa, hai mắt nhìn anh, liền đi tới gần nghiên cứu hộp cơm vô cùng lớn lại tiện lợi  - - hai mặn hai chay, còn có một chén canh, một phần salad trái cây hết sức mới mẻ.

Khẩu vị của Lương Kiều nổi lên, mở salad ra trước, dùng cái que xiên một miếng nhét vào trong miệng.

Quan Hành bày biện tư thế ngồi ngay ngắn, người phụ nữ kia lại rất lâu không ại đây, anh vừa ngẩng đầu, liền thấy cô một bên lật tạp chí trên bàn, một bên ăn từng miếng từng miếng khoan khoái.

Anh còn chưa qua đâu, làm sao cô lại bắt đầu ăn rồi?

Hai mắt Quan Hành trừng cô, vừa tức giận lại bất đắc dĩ.

Anh đứng lên, cởi nút áo tây trang theo thói quen, cởi một nửa lại dừng lại, cứ tùy ý như vậy mà đi đến, ngồi xuống cô đối diện.

Anh vừa đến, Lương Kiều lập tức bỏ tạp chí trong tay xuống, mở hộp cơm trước mặt ra, xoa xoa đôi bàn tay hưng phấn cầm lấy chiếc đũa: "Cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn."

Cô giương mắt nhìn về phía Quan Hành cười ngọt ngào: "Cảm ơn cơm trưa của anh."

Quan Hành còn chưa kịp nói chuyện, cô liền vùi đầu ăn không lên tiếng.

Hôm nay trong thức ăn có cà rốt cùng hạt tiêu, Quan Hành không ăn, còn không vui khi nhìn thấy chúng, hôm nay trợ lý nhỏ lại không ở đây, đành phải tự mình gắp từng miếng từng miếng ra ngoài.

Lương Kiều chú ý tới động tác của anh, ngẩng đầu: "Anh xoi mói thức ăn?"

"Tôi không xoi mói thức ăn." Quan Hành còn không thừa nhận, bĩu môi ghét bỏ nói, "Những thứ này quá khó ăn."

"Tật xấu của anh còn thật nhiều!" Lương Kiều rất tự nhiên đẩy hộp cơm của mình về phía trước, "Không ăn cho tôi."

Quan Hành dừng một chút, chiếc đũa trong tay chuyển một cái, gắp những thứ mình không ăn sang cho cô.

Cà rốt là dùng để hầm cách thủy thịt kho tàu, hầm cách thủy đến mềm nhũn hết sức ngon miệng, Lương Kiều còn rất thích ăn.

Quan Hành gắp hết những thứ liên quan đến cà rốt cùng hạt tiêu sang cho cô, một chút không dư thừa, Lương Kiều cầm chiếc đũa liên tục đợi đến khi anh chọn hết toàn bộ."Xong việc?"

"Được rồi." Quan Hành hoàn toàn chưa động tới một chút nào, đáy mắt mang theo một loại ý cười kỳ dị nhìn qua cô.

Lương Kiều lấy hộp cơm lại, cúi đầu bắt đầu ăn.

Một tay Quan Hành chống cằm, cười híp mắt nhìn cô.

Quan Hành bắt đầu ăn cơm nhai kĩ nuốt chậm, còn chậm hơn so với Lương Kiều.

Lương Kiều ăn xong lau miệng, bỏ hộp cơm đã ăn xong vào trong túi, sau đó thoải mái nằm ở trên ghế sofa, sờ sờ phần bụng sau khi ăn no trở nên vô cùng đàn hồi.

Quan Hành vừa ăn vừa nói: "Mới vừa ăn xong đã nằm trên bụng sẽ có mỡ thừa."

Lương Kiều liền vỗ nhẹ cái bụng mình, hết sức đắc ý nói: "Trên bụng tôi không có thịt béo, tôi còn có biệt danh vải nỉ kẻ."

"Là sao." Quan Hành chậm chạp hỏi lại.

Không đầy một lát anh cũng buông đũa xuống, thong thả ung dung lau miệng, sau đó đứng lên, nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện đang nằm ngửa, khóe miệng tà tà nhếch lên, bắt đầu cởi quần áo.

Lương Kiều dùng khóe mắt nhìn anh, nhướng nhướng đuôi lông mày: "Cười như thế mới quỷ dị làm sao?"

Quan Hành tiện tay ném áo khoác ngoài trên ghế sofa, chân dài bước một bước đã trực tiếp vượt qua mặt bàn thấp, tay khẽ chống trên ghế sa lon, cả người gắn vào trên mặt cô. Ánh mắt anh từ trên mặt cô từng tấc dời xuống, mãi cho đến trên bụng cô.

"Tôi muốn kiểm tra biệt danh này của em một chút."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương