Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông
Chương 28: Bị thất bại

Editor: Linh Đang

“Có phải cô bị ngốc hay không, tùy tiện cầm một tấm thẻ là cô đủ dùng rồi.”

Lúc nói câu này, giọng nói của Quan Hành qua quýt như thường ngày, như thể đưa thẻ cho một người phụ nữ là việc nhỏ rất bình thường vậy.

Đột nhiên Lương Kiều cảm thấy vô lực, đặt ví tiền lại chỗ cũ.

Cơm nước xong, Lương Kiều nhanh chóng thu dọn bát đĩa, bắt đầu đuổi người: “Cơm cũng đã ăn xong, anh có thể đi rồi.”

Thật sự là quá vô tình, cơm nước xong cũng không cho người ta tiêu hóa một chút. Quan Hành bị cô đẩy đứng lên, bước tới cửa hai bước, lại đột nhiên quay đầu lại đi đến phòng vệ sinh.

“Mượn toilet dùng một chút.”

Lúc Lương Kiều quay đầu lại thì Quan Hành đã bước vào cửa phòng vệ sinh, dứt khoát không ngăn cản, cầm chén đũa đặt vào trong bồn rửa, đeo bao tay nhựa bắt đầu rửa bát.

Không gian toilet hết sức nhỏ, bồn cầu cùng vòi sen được ngăn cách bằng cái màn không thấm nước màu vàng ấm áp, tận cùng bên trong còn có cái bồn tắm nho nhỏ, ở chỗ góc còn có một chiếc giá sắt, trên đó bày đầy các loại mỹ phẩm.

Không phải Quan Hành vào để đi tiểu, đóng cửa phòng tắm, rón ra rón rén đi về phía cái giá kia, ngồi xổm xuống cẩn thận nghiên cứu.

Trên người phụ nữ điên kia lúc nào cũng có một mùi hương trái cây trong veo, cũng không biết dùng sữa tắm gì, lại dễ ngửi như vậy.

Chai chai lọ lọ của phụ nữ thực sự quá phức tạp, suýt nữa anh đã cầm hết chai lọ lên nhìn, phát hiện ra phía dưới cùng có hai lọ sữa tắm có cùng nhãn hiệu, chỉ là màu sắc khác nhau.

Quan Hành giơ hai cái lọ lên, đặt chung một chỗ để so sánh, đến cùng là cái nào đây?

Vừa lúc đó, cửa đột nhiên bị gõ hai cái, anh bị hù dọa thiếu chút nữa buông tay ném hai cái lọ đi, vội vội vàng vàng trả lại tại chỗ cũ. Giọng nói của Lương Kiều truyền vào trong: “Anh có được không, sao đi tiểu mà lâu như vậy.”

Quan Hành tức giận đến nhe răng, ấn xuống nút xả nước ở bồn cầu, giả bộ mình vừa mới dùng qua.

Anh mở cửa, hai tay vòng trước ngực nhìn về phía người phụ nữ đang nhàn nhã dựa khung cửa, tay vừa nhấc, đỡ ở trên đỉnh đầu của cô, sau đó khẽ cúi đầu nhích lại gần.

“Tôi được hay không được, cô còn không biết sao?” Anh cố ý đến gần bên tai cô, dùng lời nói ái muội.

Lương Kiều nghe vậy con mắt đảo qua chỗ nào đó ở nửa người dưới của anh, lộ ra một nụ cười mập mờ: “Tôi nhớ rõ, không quá được đâu.”

Năng lực bị nghi ngờ, người đàn ông nào cũng không dễ dàng tha thứ nhưng lần đầu tiên Quan Hành không tức giận, ngược lại hết sức hưởng thụ cảm giác như bây giờ - - cô bị vây trong không gian nho nhỏ này, mà cuối cùng anh cũng có thể nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối ở trước mặt cô.

Khoảng cách này rất gần, mùi hương đặc trưng cho phái nữ trên người cô vẫn đang quanh quẩn bên chóp mũi, còn là hương trái cây làm anh khó quên kia, hút vào đáy lòng sau đó nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân, làm cả người đều mềm nhũn.

Muốn ôm cô...

Ý niệm này nhảy ra từ trong đầu không hề báo trước, suýt nữa Quan Hành không khống chế nổi tay mình.

“Nếu không, cô thử lại lần nữa?” Quan Hành nhìn vành tai nhỏ mềm mại của cô, rất muốn xoa bóp, tay nâng lên, lại miễn cưỡng chuyển phương hướng, thăm dò xuống mái tóc nâu của cô, mềm mại lại nghe lời.

Đột nhiên Lương Kiều động đậy một chút, đưa ngón trỏ ra, chỉ vào lồng ngực của anh.

Quan Hành rũ mắt xuống, nhìn ngón tay mảnh mai trắng nõn chậm rãi vẽ một vòng trên ngực của mình, xúc cảm kia như lông vũ mềm mại gãi qua trên làn da, mang theo một chút cảm giác run rẩy, từ ngực đi xuống, liên tục lẻn đến thắt lưng. Cuối cùng trước như có như không nhẹ nhàng lướt qua, ngang lưng tê rần, trong nháy mắt thân thể bắt đầu căng thẳng.

Một tiếng hừ nhẹ thiếu chút nữa không kiềm chế được bật ra, Quan Hành thở khẽ một tiếng nâng mí mắt, ánh mắt chạm tới đôi môi đầy đặn của Lương Kiều, sau đó không dời đi nữa.

Đột nhiên đôi môi mềm mại kia cong lên ý cười, một giây sau chỉ cảm thấy một bàn tay hơi lạnh đặt lên sau gáy mình, muốn ấn anh xuống. Quan Hành thuận lực cúi đầu, thẳng tiến tới hai cánh môi đó.

Khuôn mặt Lương Kiều chợt thay đổi, tránh ra khi anh sắp hôn xuống, tới gần vành tai nằm sau mái tóc đen của anh, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Cái kia của tôi, tới...”

Hơi thở ấm áp bổ nhào ở trên lỗ tai, ngứa ngứa, Quan Hành chỉ cảm thấy thân thể mình bị người phụ nữ này trêu chọc ba chữ vô cùng đơn giản mà lại nóng lên vài phần, rất muốn cọ một cái ở trên người cô.

Anh lại dựa vào gần một chút, nhưng cuối cùng không thực sự dám dán lên, chính anh không được tự nhiên rùng mình hai cái, nhăn nhăn nhó nhó nhỏ giọng hỏi cô: “Vậy bao giờ thì cái kia hết?”

Lương Kiều nhìn anh, đột nhiên cười.

Nụ cười kia dường như có thâm ý khác, Quan Hành liền giật mình, còn chưa kịp phân biệt được hàm ý xác thực trong đó, đã thấy đầu lông mày Lương Kiều nhảy lên, nhẹ nhàng nói: “Khi nào anh đi thì nó cũng đi.”

“...”

Lúc Quan Hành rời đi, mang theo một chân bị thương cùng một cục tức.

Cửa lớn bị anh đóng sập gây một tiếng vang thật lớn, Lương Kiều còn dựa vào chỗ vừa rồi, vẫn duy trì tư thế bị áp sát tường để hôn, không hề động.

Một lúc sau, cô đưa tay sờ sờ lên lỗ tai đang nóng của mình, không hiểu sao có chút bực bội.

Quan Hành đến bên đường lấy xe, nhưng rất lâu không khởi động. Trong đầu nghẹn một trận lửa giận, không phát tiết ra được.

Quan Hanh mở cửa sổ xe ra, gió đêm thổi vào lạnh thấu xương, anh nặng nề thở ra một ngụm khí nóng. Trầm mặc ngồi nửa ngày, anh lấy di động ra gọi một cú điện thoại, vừa nối máy đã nghe được âm thanh huyên náo vui đùa ầm ĩ: “Mấy cậu đang ở chỗ nào?”

“Chỗ cũ.” Cao Hàn ở bên kia cười nói, “Không phải là cậu không đến sao?”

“Chờ đi, tôi lập tức tới ngay.” Quan Hành không có giải thích thêm, cúp điện thoại lái xe rời đi.

Nhóm người Quan Hành cùng Cao Hàn có một căn phòng cố định ở Hoàng Đình, chỉ cần là buổi tối muộn, mười phần thì tám, chín phần muốn tới chỗ này - - đây là sản nghiệp nhà Cao Hàn, từ trên xuống dưới đều phải chào hỏi anh ta, có người mới cũng sẽ giữ lại cho anh ta đầu tiên.

Một đám người bên trong đã sớm đến nơi này, lúc Quan Hành đến, đã có người dẫn gái lên lầu chơi đùa.

Ngồi bên cạnh Cao Hàn là một cô gái nhỏ rất thanh thuần, nhưng hiển nhiên đã không còn là cô bạn gái nhỏ là sinh viên. Cô gái nhỏ ngồi ở trong lòng anh ta, liên tục nhìn các cô gái khác đang múa cột gợi cảm ở chỗ khác, lo sợ bất an, có lẽ là lần đầu tiên tiếp khách.

Quan Hành ngồi lại gần, cái gì cũng chưa nói, buồn bực làm ba ly rượu.

Coi như là tới muộn thì cho tới bây giờ cũng không có ai dám phạt anh, bộ dáng này vừa nhìn cũng biết là đang buồn bực.

Cao Hàn buồn cười hai mắt nhìn anh: “Làm sao vậy, tôi nghĩ lương tâm cậu trỗi dậy nên mới tìm tôi, kết quả là muốn uống say.” Anh ta nhận ly rượu Quan Hành đưa tới, thuận tay nhét vào trong tay cô gái nhỏ, vẻ mặt cười có chút hả hê, “Mấy ngày nay lão tử không gặp cậu, làm gì đó?”

“Không làm gì.” Quan Hành lại tự rót rượu, “Chỉ là vài bộ phim đang làm, hơi vội vàng.”

Cao Hàn hừ một tiếng, nói mấy loại chuyện hoang đường này để lừa gạt anh ta sao.

Cô gái nhỏ bên cạnh nhìn anh nhiều lần, Quan Hành liếc nhìn cô ta, lại lạnh nhạt dời ánh mắt đi. Tay Cao Hàn đặt trên cái eo thon của cô ta nhéo nhéo, “Chào hỏi đi, vị là Quan gia lão Nhị, nhớ kỹ mặt cậu ta, về sau thấy còn nhớ đi đường vòng.”

Cô gái nhỏ căng thẳng nhìn Quan Hành: “Anh, xin chào anh, tôi gọi là tiểu Kiều...”

Tiểu Kiều...

Cuối cùng con mắt Quan Hành vẫn nhìn về phía cô ta, hai mắt quan sát, hỏi: “Kiều nào?”

Không đợi cô ta mở miệng, Cao Hàn đã trả lời thay: “Đại Kiều tiểu Kiều đấy.” Vẻ mặt anh ta ái muội cười cười, “Chị gái của em này gọi là đại Kiều, vừa lúc cậu cũng thích, kêu đến để cho cậu nhìn một chút?”

Quan Hành quay đầu lại, nhấp một ngụm rượu, không đếm xỉa gì nói:“Được.”

Cao Hàn thì thầm ở bên tai tiểu Kiều hai câu, cô ta gật gật đầu ra ngoài, không bao lâu liền dẫn theo một người phụ nữ rõ ràng là thành thục hơn lại đây - - tóc dài màu nâu đỏ gợn sóng, khuôn mặt diễm lệ, dáng người vô cùng chuẩn.

Cô đại Kiều này hiển nhiên là có kinh nghiệm nhiều hơn so với tiểu Kiều, không đợi tiểu Kiều chỉ người cho, con mắt cô ta đã quét một vòng quanh phòng, trực tiếp đi tới ngồi xuống bên cạnh Quan Hành, cả người dán lên, xinh đẹp nói: “Một mình uống rượu thật cô đơn, em đến giúp anh được hay không?”

Đại Kiều nhấc tay để trên vai Quan Hành, tay kia hướng về phía bắp đùi anh.

Quan Hành vốn có chút hào hứng nhưng trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, mặt mày lạnh xuống: “Cút ngay!”

Người phụ nữa kia ngẩn người, vội vàng lấy tay mình ra, trượt xuống từ trên ghế salon, nửa quỳ ở bên chân anh, nhất thời có chút không hiểu rõ tình huống.

Không phải là anh ta gọi cô ta đến sao? Là cô ta phục vụ không được tốt sao? Nhưng cô ta còn chưa bắt đầu...

Bên cạnh tay Cao Hàn đã cởi bỏ khóa kéo ở lưng của tiểu Kiều sờ soạng từ phía sau ra phía trước, nghe thấy tiếng chửi của Quan Hành, chậc một tiếng: “Cậu nóng tính như vậy để làm gì, đừng dọa đến người ta. Đối xử với con gái nên ôn nhu một chút.” Anh ta cúi đầu sát vào tai tiểu Kiều, ái muội dùng hơi nóng thổi lỗ tai cô ta: “Em nói có đúng hay không?”

Tiểu Kiều vừa thẹn lại có chút không biết theo ai, đỏ mặt rúc vào trong lòng anh ta.

Cao Hàn bị phản ứng ngây ngô của lấy lòng, cười nhẹ ra tiếng. Sau đó quay đầu thấy vẻ mặt Quan Hành không kiên nhẫn, đá anh một cước: “Ra ngoài chơi mà cậu còn mất hứng, làm bộ làm tịch thâm trầm.”

“Đừng làm phiền tôi!” Lông mày Quan Hành nhíu lại, buồn bực rót thêm hai ly.

Đại Kiều vội vàng ân cần rót rượu cho anh, Cao Hàn nói với cô ta: “Anh ta có khuynh hướng thích ngược, trói lại đánh một trận là được thôi.”

Tiểu Kiều trong ngực anh ta kìm nén nụ cười, rồi lập tức căng thẳng che miệng.

Đại Kiều có chút tức giận trừng mắt nhìn cô ta, nhìn lén người đàn ông có khí thế sắc bén này, tiếp tục yên lặng quỳ. Cô nào có lá gan đó!

Quan Hành liếc cô ta một cái, mở hai chai rượu whisky đặt trước mặt cô ta, khẽ dựa vào phía sau, nhìn cô ta từ trên cao xuống: “Thưởng cho cô, uống đi.”

Trong nháy mắt vẻ mặt Đại Kiều trở nên hơi hoảng sợ: “Quan thiếu, đây...” Phải uống hết hai chai này sao?

Trong lòng tiểu Kiều sốt ruột muốn đứng dậy, bị Cao Hàn chặn ngang túm trở về, tay thuận thế tìm tòi dưới váy của cô ta, nhẹ nhàng nắm một cái, “Em xem náo nhiệt gì.”

Trong nháy mắt tiểu Kiều ưm một tiếng, xụi lơ ở trong lòng anh ta. Cao Hàn khẽ dựa ra sau, bóp eo làm cô ta quay lại, để cho cô ta ngồi đối diện trên đùi. Tiểu Kiều chần chừ hai giây, chậm rãi dán sát vào miệng anh ta rồi hôn lên.

Quan Hành nghe âm thanh kia lại cảm thấy một trận bực bội, đá hai chân Cao Hàn: “Cậu có làm được hay không vậy, phiền chết đi được!”

Cao Hàn hưởng thụ tiểu Kiều trẻ trung hầu hạ, nhìn Quan Hành, cố ý nhướn một bên lông mày, ánh mắt trêu tức.

Quan Hành tự nhiên đứng lên, cởi áo khoác ném xuống ghế sa lon, tiện tay cầm lấy một hộp thuốc cùng cái bật lửa trên bàn: “Tôi đi hút điếu thuốc.” Anh chỉ chỉ Cao Hàn, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp, “Chờ tôi trở lại tốt nhất cậu nên xong việc rồi, nếu không lão tử sẽ quay clip đưa cho mẹ cậu.”

Cao Hàn buồn bực cười nhẹ, nâng mông tiểu Kiều vứt quần lót xuống.

Đại Kiều quỳ trên mặt đất vội vàng mở to mắt, cách xa một chút.

Đột nhiên trên ghế sa lon vang lên âm thanh chấn động, dường như là từ thứ đắt tiền trong áo khoác truyền đến. Cô ta nhìn nhìn qua cửa, do dự một chút, trở tay lấy điện thoại từ trong chiếc áo đắt tiền ra, chậm rãi ra khỏi phòng bao.

Nhưng mà bên ngoài trong hành lang không có một bóng người, cô ta không dám tự mình nghe, không đầy một lát điện thoại cũng im lặng.

Cô ta chờ ở cửa một hồi lâu cũng không thấy cái người hung thần ác sát trở về, ngược lại vài phút sau điện thoại lại vang lên.

Màn hình gọi đến- - đại Kiều.

Đại Kiều quả thực ngẩn người, ma xui quỷ khiến thế nào mà ấn vào nút xanh lá cây trên màn hình.

Cô ta không mở miệng, đối phương cũng trầm mặc.

Mấy giây trôi qua, cuối cùng đầu dây bên kia vang lên giọng một người phụ nữ: “Không có gì, chỉ là ví tiền của anh rơi ở chỗ này thôi.”

Đại Kiều há hốc mồm, nói: “Anh ấy ra ngoài hút thuốc, không mang theo di động, nếu không một lát nữa cô hãy gọi lại.”

Ngừng một lát, người bên kia nói: “Không sao.”

Sau đó liền cúp điện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương