Hướng Dẫn Trêu Chọc Đàn Ông
-
Chương 27: Vào nhà
Edit: Linh Đang
Lương Kiều cũng không biết lúc này trong lòng Quan Hành đang suy tính cái gì, chỉ huy Quan Hành lái xe đến cửa tiểu khu, sau khi xuống xe nói cám ơn với anh, phất tay một cái liền đi.
Trong thang máy chỉ có một mình cô, ấn tầng trệt rồi nhấn nút đóng cửa thang máy, Lương Kiều khẽ dựa vào tường, cúi người xuống cởi một chiếc giày ra.
Hôm nay mang đôi giày mới, cũng không tính là cao, nhưng có chút đau chân, vừa rồi ném Hà Lập Hâm qua vai không đứng vững nên xoay một chút, hiện tại cổ chân có chút không thoải mái.
Hai nửa cửa thang máy chậm rãi lại gần nhau, trong tích tắc sắp khép kín, đột nhiên có hai khớp xương tay rõ ràng vươn vào, ngăn ở chính giữa. Cửa thang máy cảm ứng được trở ngại, dừng lại chậm rãi tách ra một lần nữa, hai tay cố gắng đẩy hai bên, lấy sức mạnh miễn cưỡng kéo được cửa thang máy ra.
Lương Kiều khom người cầm lấy một chiếc giày đứng ở nơi đó, tay trái ôm chân phải, tư thế giống như chọi gà.
Thế nào cũng không nghĩ tới Lương Kiều cởi giày trong thang máy, Quan Hành chống cửa thang máy, cũng nhất thời sửng sốt.
Vẫn là Quan Hành phản ứng kịp, bước vào thang máy đứng vị trí đối xứng cô, khẽ dựa vào tường, ôm hai tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu nói: “Như thế này có thích thú không?”
Cửa thang máy lại khép lần nữa, Lương Kiều dựa tường xỏ giày vào: “Tại sao anh lại vào đây?”
“Ăn cơm.” Quan Hành mang bộ mặt đương nhiên nói: “Cô không đến nhà tôi làm, tôi chỉ có thể đến nhà cô ăn.”
Lương Kiều liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh chê tôi nấu cơm khó ăn, còn nhất định muốn ăn cơm tôi nấu, không phải là tìm tai vạ sao, nghĩ quẩn như vậy.”
Quan Hành chỉ mũi mình: “Bộ dáng này của tôi đều là bị cô hại, đương nhiên muốn cô chịu trách nhiệm.”
Lương Kiều không lên tiếng, Quan Hành đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi, ánh mắt rơi vào cái bóng in trên cửa thang máy, không đếm xỉa tới hỏi: “Lại nói tiếp, tôi cũng muốn hỏi cô một câu, vì sao ngày đó đánh lén tôi?”
Lương Kiều trầm mặc mấy giây, mới phản bác, “Không phải là anh cũng đã từng đánh lén tôi hay sao.”
Cô nói đến lần ở quán ăn đêm đó sao? Hình ảnh ái muội lúc đó hiện lên, Quan Hành ho nhẹ một tiếng, ngón tay trong túi cuộn lại. (Còn ai nhớ vụ đó không??)
Nếu như vụ kia cũng coi như đánh lén, thì mục đích của anh là câu được cô.
Vậy cô thì sao? Chẳng lẽ là muốn thông qua phương thức hoàn toàn mới hấp dẫn sự chú ý của anh một lần nữa? A, thiếu chút nữa đã quên, buổi sáng hôm đó trong thang máy cô còn cố ý đạp anh một cước.
Cho nên quả nhiên là muốn hấp dẫn chú ý đây? Cho nên mấy hôm trước cự tuyệt quả nhiên là mềm nắn rắn buông? Hừ...
Quan Hành không lên tiếng nữa, hai người đều quỷ dị trầm mặc.
Thang máy dừng lại ở lầu 6, Lương Kiều không có ý muốn động, Quan Hành liếc Lương Kiều một cái, vừa vặn thấy cô thở dài một tiếng.
Lương Kiều mang bộ dáng muốn nói lại thôi, cúi đầu chậm rãi dạo bước đến cửa thang máy, hai tay vừa nhấc, đè lại cửa thang máy, không cho nó qua.
“Kỳ thật muốn đi...” Lương Kiều chần chừ mở miệng, con mắt thẳng tắp nhìn về phía Quan Hành còn mang vẻ hơi mờ mịt, ánh mắt lấp lánh, phảng phất muốn nói cái gì, vừa thẹn lại không nói ra khỏi miệng. Đôi mắt muốn nói lại thôi rơi vào mắt Quan Hành, thật sự là vô cùng triền miên.
Quan Hành yên tĩnh ngắm nhìn Lương Kiều, không rõ chuyện gì.
Lương Kiều lần nữa nặng nề thở dài, dường như hết sức mâu thuẫn lại vô cùng lo lắng, buông tay ra, than thở day day trán.
Cửa thang máy bắt đầu khép kín, Quan Hành mới vừa định bước lên một bước để ngăn trở, đột nhiên Lương Kiều giơ ngón tay chỉ anh: “Anh...”
Quan Hành dừng lại, cho rằng cuối cùng cô đã muốn nói.
Lương Kiều chợt ủ rũ khoát tay: “Suy nghĩ một chút...”
Quan Hành bị cô làm cho đầu mê mang, rốt cuộc người phụ nữ này muốn nói gì đây?
Cửa thang máy đã đóng đến một nửa, Lương Kiều dừng một chút, đột nhiên xoay người, bỏ chạy thục mạng.
“... Này!” Quan Hành hô một tiếng, vội vàng đưa ra một chân ngăn cản giữa cửa, bị kẹp chặt đến mức phải hét một tiếng.
Quan Hành thử ấn nút mở cửa dồn dập, cuối cùng cửa thang máy cũng từ từ mở ra một khe hở, Quan Hành bước ra từ bên trong, phát hiện Lương Kiều đã chạy đến trước một cánh cửa đang dùng cái chìa khóa mở cửa.
Quan Hành nhe răng quở trách, người phụ nữ này thật sự là...
Lương Kiều nhìn thấy anh đi ra, động tác trên tay lập tức nhanh hơn, mở cửa đi vào có thể nói là thần tốc, rút chìa khóa ra rồi đóng cửa.
Vào lúc cuối cùng một chân chen vào.
Cùng lúc đó tiếng rên của Quan Hành truyền vào từ khe hở: “Chân tôi chân tôi...”
Thật sự Lương Kiều nghĩ dùng chút lực để kẹp anh phải rút chân ra mới thôi, sau đó lúc chuẩn bị hành động để miễn cưỡng khắc chế được anh. Nhưng việc cái mũi còn chưa xong mà, nếu mà chân lại bị thương, có lẽ thực sự cô phải làm nha hoàn...
Cô ảo não chậc một tiếng, tức giận nói: “Anh làm sao vậy?”
Một chân Quan Hành kẹp trong cửa, cánh tay còn dùng sức chống đỡ cửa, nghe vậy tức giận đến mức cười lạnh hai tiếng. Người phụ nữ này thật sự là mỗi ngày đều làm anh thay đổi cái nhìn, trong thang máy vì chạy trốn anh mà vừa diễn vừa giỡn, diễn tốt như thế tại sao không đi làm diễn viên!
“Cô chạy cái gì?” Vẻ mặt Quan Hành căm tức.
Lương Kiều hỏi ngược lại: “Anh đuổi theo cái gì?”
Quan Hành: “Cô chạy đương nhiên tôi đuổi theo!”
Lương Kiều: “Anh đuổi nên tôi bỏ chạy.”
“...”
“...”
Giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lương Kiều thỏa hiệp, buông lỏng cửa ra.
Quan Hành dựa khung cửa, ôm lấy chân bị kẹp hai lần.”TMD...”
*Thực ra là từ thảo, chắc anh muốn chửi thảo ni mã (con mẹ nó) nhưng không có từ thích hợp nên mình thay bằng TMD mn thông cảm
Lương Kiều bỏ túi xuống trở về phòng thay quần áo, không đầy một lát liền nghe thấy Quan Hành ở bên ngoài hô to: “Họ Lương ngươi cút ra đây cho tôi! Chân lão tử đều bị cô kẹp sưng rồi!”
Lương Kiều: “...”
Lương Kiều thay quần áo xong đi ra, liền thấy Quan Hành đã ngồi trên sofa bằng vải ở phòng khách, chân phải đặt ở trên đùi, giày và tất đều đã cởi ra.
Quan Hành chỉ chân mình vẻ mặt tức giận: “Cô xem chuyện tốt cô làm đi!”
Lương Kiều mang dép đi qua, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, tôi phi, không phải trầy chút da sao, ngạc nhiên dữ vậy...
Cô lấy một tuýp thuốc mỡ từ tủ thuốc dưới TV ném qua, Quan Hành cầm lên nhìn mấy lần, lại quát cô: “Bông gòn đâu? Không có bông gòn cô bảo tôi phải lau như thế nào?”
Lương Kiều đã đi đến cửa toilet, không nhịn được nói: “Anh không có tay?”
Thật sự là người phụ nữ nói năng không vệ sinh chút nào...
Quan Hành ghét bỏ xem xét chân mình, không có biện pháp, cau mày mở nắp thuốc mỡ ở trên ngón tay, ôm chân mình, dè dặt bôi ở trên vết thương.
Không biết người phụ nữ này vào phòng vệ sinh làm gì, cả buổi không đi ra.
Quan Hành thoa thuốc xong đã hong khô rồi, nhớ tới muốn đi một chuyến, nhưng không có dép, lại ghét bỏ sàn nhà bẩn, dứt khoát ngồi trên ghế sa lon, ném mấy cái gối ôm hình thù kỳ quái qua một bên, ôm một con thỏ màu trắng dài nằm xuống.
Cả người ngồi ghế sô pha, anh tay dài chân dài không nằm được nên vắt ra ngoài.
Lương Kiều tẩy trang xong mới đi từ nhà vệ sinh ra, liếc mắt đã thấy hai chân to lắc lư, không biết vì sao, vô cùng muốn lấy cái gì đó ra đánh chén một bữa.
“Này!” Quan Hành gọi cô, giơ chân lên quơ quơ ý bảo cô, “Cho tôi đôi dép lê.”
Lương Kiều lấy ra một đôi dép mới màu lam vứt bên chân anh: “Không có size nam nên anh mang đi.”
Quan Hành hừ nhẹ hai tiếng, khó có lúc không ghét bỏ. (mn đoán xem vì sao anh ko ghét bỏ!!)
Nhưng Lương Kiều đi size 38, dép mới nên có hơi cứng, chân anh lại to, rất vất vả mới mang vào được, nửa gót sau lộ ra bên ngoài. Quan Hành nhón mũi chân đi hai bước, cảm thấy mình có chút muốn bùng nổ như mấy bà cô vậy.
Lương Kiều buộc tóc tùy ý sau gáy, vào phòng bếp nấu cơm.
Quan Hành ở bên ngoài hiếu kỳ lại cố làm ra vẻ thận trọng vòng tới vòng lui, Lương Kiều cũng không thèm để ý anh, chỉ nói với anh ba điều quy ước: “Ở nhà tôi nên tôi quyết định, cho anh ăn cái gì thì phải ăn cái đó, không thể có ý kiến, không thể ghét bỏ, không thể phát giận, ok?”
Quan Hành đang thăm dò nghiên cứu ảnh treo ở tường phòng khách, đầu cũng không quay lại, ra dấu “ok” cho cô.
Đây là hai gian phòng nhỏ, sửa sang không thể bằng căn nhà xa hoa thời thượng của anh, cũng không thể so với căn biệt thự kiểu Âu xa hoa, nhưng màu sắc hài hòa tươi sáng, còn có rất nhiều vật nhỏ đáng yêu ấm áp để trang trí, rất có hơi thở của cuộc sống. Hai gian phòng ngủ song song, Lương Kiều ở căn hơi nhỏ hơn chút ít, căn to hơn ở bên trong, cửa khép.
“Một mình cô ở?” Quan Hành hô một tiếng vào nhà bếp.
“Đúng.” Lương Kiều nói, “Trước kia Phỉ Phỉ cũng ở nơi đây.”
“À.”
Rất tò mò, nhưng Quan Hành không dám nhìn lén căn phòng của cô, lặng lẽ đẩy cửa căn phòng khác nhìn thoáng qua, bên trong xác thực là trống không.
Lúc chờ cơm lên bàn, anh lại đã quên chuyện mình vừa mới đáp ứng, chọc chọc sợi mì mềm nhũn trong bát, kháng nghị: “Cô làm mì có thể cho nhiều nước chút hay không, một chút ra cũng cũng không có.”
Lương Kiều lấy trong tủ lạnh ra hai lọ, một lọ tương, một lọ mắm cá cũng tương đối giống với tương trộn thịt bò, cô tự động xem nhẹ lời nói của Quan Hành, bỏ lọ tương lên bàn, “Anh có ăn hay không.”
Tại sao lại là cái kiểu giống bác gái vậy... Quan Hành cầm lấy cái lọ nhìn nhìn, lại ghét bỏ bỏ xuống.
Ở đối diện Lương Kiều dùng chiếc đũa lấy một chút tương trộn thịt bò, khuấy khuấy bên trong bát mì, rất có tư vị ngồi ăn.
Quan Hành hít mũi một cái, nhìn chằm chằm bát cô, trộn vào thơm quá, hình như là hương vị thịt bò, miếng thịt rất lớn, nhìn thì có vẻ rất ngon.
Quan Hành liếm liếm môi: “Cái kia của cô là thứ gì vậy?”
“Tương thịt bò.” Lương Kiều giương mắt, thản nhiên cười một tiếng với Quan Hành, “Không có phần của anh. Anh về tìm mẹ mà ăn là được.”
Quan Hành không còn gì để nói chậc một tiếng: “Cô có cần soi mói như thế không? Chính tôi là người thanh toán tiền công cho cô, làm loại mì rác rưởi này lừa gạt tôi cũng xong đi, đến tương thịt bò cũng không cho ăn, cô không biết xấu hổ sao
Lương Kiều không hề bị lay động: “Thịt bò tương cũng không trong phạm vị làm việc.”
Quan Hành yên lặng nhìn cô vài phút, lấy ví da ra ném cho cô, không nói gì, chỉ nhìn về lọ tương thịt bò bĩu bĩu cái cằm.
Động tác của Lương Kiều ngừng lại, nhìn ví da trượt trên bàn đến chỗ cô, không chút do dự đẩy tương thịt bò qua: “Cầm đi.”
Cô ngắm cực kỳ chuẩn, Quan Hành với tay tiếp được, hưng trí bừng bừng cầm đũa kẹp một miếng bỏ vào miệng nếm nếm, uây, ăn thật ngon!
Lương Kiều duỗi tay cầm ví da, mở rộng ra nhìn, mẹ ơi, toàn mấy cái thẻ linh tinh. Cô mở từng ngăn ra xem xét, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn trong nháy mắt đã không còn.
Cầm trên mặt bàn vỗ một cái, vẻ mặt cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao anh còn nghèo hơn tôi vậy!”
Đường đường là một tổng giám đốc, vậy mà trong ví đến một tờ tiền mặt cũng không có...
Đến mí mắt Quan Hành cũng không ngẩng một cái, đổ hơn phân nửa tương thịt bò trên bát mì, “Cô có ngốc hay không, tùy tiện cầm một tấm thẻ là cô đủ xài rồi.”
Lương Kiều cũng không biết lúc này trong lòng Quan Hành đang suy tính cái gì, chỉ huy Quan Hành lái xe đến cửa tiểu khu, sau khi xuống xe nói cám ơn với anh, phất tay một cái liền đi.
Trong thang máy chỉ có một mình cô, ấn tầng trệt rồi nhấn nút đóng cửa thang máy, Lương Kiều khẽ dựa vào tường, cúi người xuống cởi một chiếc giày ra.
Hôm nay mang đôi giày mới, cũng không tính là cao, nhưng có chút đau chân, vừa rồi ném Hà Lập Hâm qua vai không đứng vững nên xoay một chút, hiện tại cổ chân có chút không thoải mái.
Hai nửa cửa thang máy chậm rãi lại gần nhau, trong tích tắc sắp khép kín, đột nhiên có hai khớp xương tay rõ ràng vươn vào, ngăn ở chính giữa. Cửa thang máy cảm ứng được trở ngại, dừng lại chậm rãi tách ra một lần nữa, hai tay cố gắng đẩy hai bên, lấy sức mạnh miễn cưỡng kéo được cửa thang máy ra.
Lương Kiều khom người cầm lấy một chiếc giày đứng ở nơi đó, tay trái ôm chân phải, tư thế giống như chọi gà.
Thế nào cũng không nghĩ tới Lương Kiều cởi giày trong thang máy, Quan Hành chống cửa thang máy, cũng nhất thời sửng sốt.
Vẫn là Quan Hành phản ứng kịp, bước vào thang máy đứng vị trí đối xứng cô, khẽ dựa vào tường, ôm hai tay dù bận vẫn ung dung nhìn cô, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu nói: “Như thế này có thích thú không?”
Cửa thang máy lại khép lần nữa, Lương Kiều dựa tường xỏ giày vào: “Tại sao anh lại vào đây?”
“Ăn cơm.” Quan Hành mang bộ mặt đương nhiên nói: “Cô không đến nhà tôi làm, tôi chỉ có thể đến nhà cô ăn.”
Lương Kiều liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh chê tôi nấu cơm khó ăn, còn nhất định muốn ăn cơm tôi nấu, không phải là tìm tai vạ sao, nghĩ quẩn như vậy.”
Quan Hành chỉ mũi mình: “Bộ dáng này của tôi đều là bị cô hại, đương nhiên muốn cô chịu trách nhiệm.”
Lương Kiều không lên tiếng, Quan Hành đứng thẳng người, bỏ hai tay vào túi, ánh mắt rơi vào cái bóng in trên cửa thang máy, không đếm xỉa tới hỏi: “Lại nói tiếp, tôi cũng muốn hỏi cô một câu, vì sao ngày đó đánh lén tôi?”
Lương Kiều trầm mặc mấy giây, mới phản bác, “Không phải là anh cũng đã từng đánh lén tôi hay sao.”
Cô nói đến lần ở quán ăn đêm đó sao? Hình ảnh ái muội lúc đó hiện lên, Quan Hành ho nhẹ một tiếng, ngón tay trong túi cuộn lại. (Còn ai nhớ vụ đó không??)
Nếu như vụ kia cũng coi như đánh lén, thì mục đích của anh là câu được cô.
Vậy cô thì sao? Chẳng lẽ là muốn thông qua phương thức hoàn toàn mới hấp dẫn sự chú ý của anh một lần nữa? A, thiếu chút nữa đã quên, buổi sáng hôm đó trong thang máy cô còn cố ý đạp anh một cước.
Cho nên quả nhiên là muốn hấp dẫn chú ý đây? Cho nên mấy hôm trước cự tuyệt quả nhiên là mềm nắn rắn buông? Hừ...
Quan Hành không lên tiếng nữa, hai người đều quỷ dị trầm mặc.
Thang máy dừng lại ở lầu 6, Lương Kiều không có ý muốn động, Quan Hành liếc Lương Kiều một cái, vừa vặn thấy cô thở dài một tiếng.
Lương Kiều mang bộ dáng muốn nói lại thôi, cúi đầu chậm rãi dạo bước đến cửa thang máy, hai tay vừa nhấc, đè lại cửa thang máy, không cho nó qua.
“Kỳ thật muốn đi...” Lương Kiều chần chừ mở miệng, con mắt thẳng tắp nhìn về phía Quan Hành còn mang vẻ hơi mờ mịt, ánh mắt lấp lánh, phảng phất muốn nói cái gì, vừa thẹn lại không nói ra khỏi miệng. Đôi mắt muốn nói lại thôi rơi vào mắt Quan Hành, thật sự là vô cùng triền miên.
Quan Hành yên tĩnh ngắm nhìn Lương Kiều, không rõ chuyện gì.
Lương Kiều lần nữa nặng nề thở dài, dường như hết sức mâu thuẫn lại vô cùng lo lắng, buông tay ra, than thở day day trán.
Cửa thang máy bắt đầu khép kín, Quan Hành mới vừa định bước lên một bước để ngăn trở, đột nhiên Lương Kiều giơ ngón tay chỉ anh: “Anh...”
Quan Hành dừng lại, cho rằng cuối cùng cô đã muốn nói.
Lương Kiều chợt ủ rũ khoát tay: “Suy nghĩ một chút...”
Quan Hành bị cô làm cho đầu mê mang, rốt cuộc người phụ nữ này muốn nói gì đây?
Cửa thang máy đã đóng đến một nửa, Lương Kiều dừng một chút, đột nhiên xoay người, bỏ chạy thục mạng.
“... Này!” Quan Hành hô một tiếng, vội vàng đưa ra một chân ngăn cản giữa cửa, bị kẹp chặt đến mức phải hét một tiếng.
Quan Hành thử ấn nút mở cửa dồn dập, cuối cùng cửa thang máy cũng từ từ mở ra một khe hở, Quan Hành bước ra từ bên trong, phát hiện Lương Kiều đã chạy đến trước một cánh cửa đang dùng cái chìa khóa mở cửa.
Quan Hành nhe răng quở trách, người phụ nữ này thật sự là...
Lương Kiều nhìn thấy anh đi ra, động tác trên tay lập tức nhanh hơn, mở cửa đi vào có thể nói là thần tốc, rút chìa khóa ra rồi đóng cửa.
Vào lúc cuối cùng một chân chen vào.
Cùng lúc đó tiếng rên của Quan Hành truyền vào từ khe hở: “Chân tôi chân tôi...”
Thật sự Lương Kiều nghĩ dùng chút lực để kẹp anh phải rút chân ra mới thôi, sau đó lúc chuẩn bị hành động để miễn cưỡng khắc chế được anh. Nhưng việc cái mũi còn chưa xong mà, nếu mà chân lại bị thương, có lẽ thực sự cô phải làm nha hoàn...
Cô ảo não chậc một tiếng, tức giận nói: “Anh làm sao vậy?”
Một chân Quan Hành kẹp trong cửa, cánh tay còn dùng sức chống đỡ cửa, nghe vậy tức giận đến mức cười lạnh hai tiếng. Người phụ nữ này thật sự là mỗi ngày đều làm anh thay đổi cái nhìn, trong thang máy vì chạy trốn anh mà vừa diễn vừa giỡn, diễn tốt như thế tại sao không đi làm diễn viên!
“Cô chạy cái gì?” Vẻ mặt Quan Hành căm tức.
Lương Kiều hỏi ngược lại: “Anh đuổi theo cái gì?”
Quan Hành: “Cô chạy đương nhiên tôi đuổi theo!”
Lương Kiều: “Anh đuổi nên tôi bỏ chạy.”
“...”
“...”
Giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lương Kiều thỏa hiệp, buông lỏng cửa ra.
Quan Hành dựa khung cửa, ôm lấy chân bị kẹp hai lần.”TMD...”
*Thực ra là từ thảo, chắc anh muốn chửi thảo ni mã (con mẹ nó) nhưng không có từ thích hợp nên mình thay bằng TMD mn thông cảm
Lương Kiều bỏ túi xuống trở về phòng thay quần áo, không đầy một lát liền nghe thấy Quan Hành ở bên ngoài hô to: “Họ Lương ngươi cút ra đây cho tôi! Chân lão tử đều bị cô kẹp sưng rồi!”
Lương Kiều: “...”
Lương Kiều thay quần áo xong đi ra, liền thấy Quan Hành đã ngồi trên sofa bằng vải ở phòng khách, chân phải đặt ở trên đùi, giày và tất đều đã cởi ra.
Quan Hành chỉ chân mình vẻ mặt tức giận: “Cô xem chuyện tốt cô làm đi!”
Lương Kiều mang dép đi qua, liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới, tôi phi, không phải trầy chút da sao, ngạc nhiên dữ vậy...
Cô lấy một tuýp thuốc mỡ từ tủ thuốc dưới TV ném qua, Quan Hành cầm lên nhìn mấy lần, lại quát cô: “Bông gòn đâu? Không có bông gòn cô bảo tôi phải lau như thế nào?”
Lương Kiều đã đi đến cửa toilet, không nhịn được nói: “Anh không có tay?”
Thật sự là người phụ nữ nói năng không vệ sinh chút nào...
Quan Hành ghét bỏ xem xét chân mình, không có biện pháp, cau mày mở nắp thuốc mỡ ở trên ngón tay, ôm chân mình, dè dặt bôi ở trên vết thương.
Không biết người phụ nữ này vào phòng vệ sinh làm gì, cả buổi không đi ra.
Quan Hành thoa thuốc xong đã hong khô rồi, nhớ tới muốn đi một chuyến, nhưng không có dép, lại ghét bỏ sàn nhà bẩn, dứt khoát ngồi trên ghế sa lon, ném mấy cái gối ôm hình thù kỳ quái qua một bên, ôm một con thỏ màu trắng dài nằm xuống.
Cả người ngồi ghế sô pha, anh tay dài chân dài không nằm được nên vắt ra ngoài.
Lương Kiều tẩy trang xong mới đi từ nhà vệ sinh ra, liếc mắt đã thấy hai chân to lắc lư, không biết vì sao, vô cùng muốn lấy cái gì đó ra đánh chén một bữa.
“Này!” Quan Hành gọi cô, giơ chân lên quơ quơ ý bảo cô, “Cho tôi đôi dép lê.”
Lương Kiều lấy ra một đôi dép mới màu lam vứt bên chân anh: “Không có size nam nên anh mang đi.”
Quan Hành hừ nhẹ hai tiếng, khó có lúc không ghét bỏ. (mn đoán xem vì sao anh ko ghét bỏ!!)
Nhưng Lương Kiều đi size 38, dép mới nên có hơi cứng, chân anh lại to, rất vất vả mới mang vào được, nửa gót sau lộ ra bên ngoài. Quan Hành nhón mũi chân đi hai bước, cảm thấy mình có chút muốn bùng nổ như mấy bà cô vậy.
Lương Kiều buộc tóc tùy ý sau gáy, vào phòng bếp nấu cơm.
Quan Hành ở bên ngoài hiếu kỳ lại cố làm ra vẻ thận trọng vòng tới vòng lui, Lương Kiều cũng không thèm để ý anh, chỉ nói với anh ba điều quy ước: “Ở nhà tôi nên tôi quyết định, cho anh ăn cái gì thì phải ăn cái đó, không thể có ý kiến, không thể ghét bỏ, không thể phát giận, ok?”
Quan Hành đang thăm dò nghiên cứu ảnh treo ở tường phòng khách, đầu cũng không quay lại, ra dấu “ok” cho cô.
Đây là hai gian phòng nhỏ, sửa sang không thể bằng căn nhà xa hoa thời thượng của anh, cũng không thể so với căn biệt thự kiểu Âu xa hoa, nhưng màu sắc hài hòa tươi sáng, còn có rất nhiều vật nhỏ đáng yêu ấm áp để trang trí, rất có hơi thở của cuộc sống. Hai gian phòng ngủ song song, Lương Kiều ở căn hơi nhỏ hơn chút ít, căn to hơn ở bên trong, cửa khép.
“Một mình cô ở?” Quan Hành hô một tiếng vào nhà bếp.
“Đúng.” Lương Kiều nói, “Trước kia Phỉ Phỉ cũng ở nơi đây.”
“À.”
Rất tò mò, nhưng Quan Hành không dám nhìn lén căn phòng của cô, lặng lẽ đẩy cửa căn phòng khác nhìn thoáng qua, bên trong xác thực là trống không.
Lúc chờ cơm lên bàn, anh lại đã quên chuyện mình vừa mới đáp ứng, chọc chọc sợi mì mềm nhũn trong bát, kháng nghị: “Cô làm mì có thể cho nhiều nước chút hay không, một chút ra cũng cũng không có.”
Lương Kiều lấy trong tủ lạnh ra hai lọ, một lọ tương, một lọ mắm cá cũng tương đối giống với tương trộn thịt bò, cô tự động xem nhẹ lời nói của Quan Hành, bỏ lọ tương lên bàn, “Anh có ăn hay không.”
Tại sao lại là cái kiểu giống bác gái vậy... Quan Hành cầm lấy cái lọ nhìn nhìn, lại ghét bỏ bỏ xuống.
Ở đối diện Lương Kiều dùng chiếc đũa lấy một chút tương trộn thịt bò, khuấy khuấy bên trong bát mì, rất có tư vị ngồi ăn.
Quan Hành hít mũi một cái, nhìn chằm chằm bát cô, trộn vào thơm quá, hình như là hương vị thịt bò, miếng thịt rất lớn, nhìn thì có vẻ rất ngon.
Quan Hành liếm liếm môi: “Cái kia của cô là thứ gì vậy?”
“Tương thịt bò.” Lương Kiều giương mắt, thản nhiên cười một tiếng với Quan Hành, “Không có phần của anh. Anh về tìm mẹ mà ăn là được.”
Quan Hành không còn gì để nói chậc một tiếng: “Cô có cần soi mói như thế không? Chính tôi là người thanh toán tiền công cho cô, làm loại mì rác rưởi này lừa gạt tôi cũng xong đi, đến tương thịt bò cũng không cho ăn, cô không biết xấu hổ sao
Lương Kiều không hề bị lay động: “Thịt bò tương cũng không trong phạm vị làm việc.”
Quan Hành yên lặng nhìn cô vài phút, lấy ví da ra ném cho cô, không nói gì, chỉ nhìn về lọ tương thịt bò bĩu bĩu cái cằm.
Động tác của Lương Kiều ngừng lại, nhìn ví da trượt trên bàn đến chỗ cô, không chút do dự đẩy tương thịt bò qua: “Cầm đi.”
Cô ngắm cực kỳ chuẩn, Quan Hành với tay tiếp được, hưng trí bừng bừng cầm đũa kẹp một miếng bỏ vào miệng nếm nếm, uây, ăn thật ngon!
Lương Kiều duỗi tay cầm ví da, mở rộng ra nhìn, mẹ ơi, toàn mấy cái thẻ linh tinh. Cô mở từng ngăn ra xem xét, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn trong nháy mắt đã không còn.
Cầm trên mặt bàn vỗ một cái, vẻ mặt cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao anh còn nghèo hơn tôi vậy!”
Đường đường là một tổng giám đốc, vậy mà trong ví đến một tờ tiền mặt cũng không có...
Đến mí mắt Quan Hành cũng không ngẩng một cái, đổ hơn phân nửa tương thịt bò trên bát mì, “Cô có ngốc hay không, tùy tiện cầm một tấm thẻ là cô đủ xài rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook