Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông
-
Chương 4
Hướng dẫn sử dụng đàn ông, điều thứ tư: Trong lúc bạn thấy chán ghét một đồng nghiệp nữ phóng điện khắp nơi, đã bao giờ bạn nghĩ xem có bao nhiêu đàn ông muốn có được cô ta? Sự khác biệt quá lớn giữa đàn ông và đàn bà trên phương diện này đã gây nên vô số thảm kịch nhân gian, giả như những cô gái ngoan lại trở thành gái ế.
***
Lúc điện thoại của Từ Chiêu Đễ vang lên, cô đã liếc ngang liếc dọc với một người đàn ông mới gặp được khoảng hai tiếng trong một bữa party quảng bá thương hiệu do chính cô đạo diễn chương trình từ đầu đến cuối.
Cực kỳ không tình nguyện lấy điện thoại di động trong túi xách ra, hai mắt vừa tiếp tục phóng điện vừa cúi đầu liếc thật nhanh tên người gọi đến.
Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng đến một mức độ nhất định thì Vivian chưa bao giờ chủ động liên lạc với một phụ nữ, Từ Chiêu Đễ đành phải tạm dừng quá trình lột sạch đối phương bằng ánh mắt, đến một góc tương đối yên tĩnh nghe điện thoại: "Có việc gì thế?"
Chơi với nhau nhiều năm như vậy mà cô chưa bao giờ nghe thấy Vivian nói chuyện với giọng sốt ruột như lần này: "Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Thắng Nam cướp chú rể à?"
Có lẽ bị trí tưởng tượng quá mạnh mẽ của cô hạ gục, Vivian sững lại một lát mới nói tiếp được: "Cố Thắng Nam đi đám cưới uống say, không chịu về nhà, ầm ĩ đòi về Tử Kinh. Bạn cũng biết mỗi lúc không vui là cô ấy lại muốn làm đồ ăn, vì vậy tôi đã đưa cô ấy đến Tử Kinh. Kết quả là lúc gần đến nơi cô ấy nôn khắp nơi trong xe tôi".
Với những gì Từ Chiêu Đễ hiểu về Vivian, trên thế giới chỉ có một việc có thể làm Vivian lập tức chuyển sang trạng thái nổi điên, đó chính là làm bẩn các "đức ông chồng" của hắn - tên gọi chung của những chiếc xe hắn vô cùng yêu quý. Từ Chiêu Đễ lập tức căng thẳng, vội vã ngắt lời hắn: "Bạn... bạn... bạn... Bạn giết cô ấy rồi à?"
Lần này Vivian thật sự nổi đóa: "Nghe - tôi - nói - xong - đã!"
Xem ra hắn không hề hạ sát thủ với Cố Thắng Nam, rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng thở phào: "Được rồi, bạn nói đi!"
"Tôi xuống xe đi mua nước, lúc quay lại phát hiện cô ấy không còn ở trong xe nữa". Thực ra trí tưởng tượng của Vivian cũng không hề thua gì Từ Chiêu Đễ: "Cô ấy sẽ không bị đám vô lại lôi đi chứ?"
"Cô ấy đã nôn khắp nơi như vậy, có tên vô lại nào lại có hứng thú với một người như vậy chứ?"
"Dạng phụ nữ không có một chút mùi phụ nữ nào như Cố Thắng Nam mà kẻ đó còn hứng thú, có nghĩa kẻ đó tuyệt đối là một tên vô lại điên rồ, tâm lý biến thái, sở thích có dị dạng một chút thì cũng có gì lạ?"
Vốn còn ý định trở lại hội trường tiếp tục lột sạch người đàn ông xa lạ đã liếc mắt đưa tình cả buổi tối, Từ Chiêu Đễ nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa dục vọng và tình bạn: "Được rồi được rồi. Bạn đang ở đâu? Tớ sẽ đến chỗ bạn ngay".
Lúc này rốt cục Cố Thắng Nam đang ở đâu?
Cô đang bị một "tên vô lại" kéo lên du thuyền.
Lộ Tấn tuyệt đối không cho phép hình ảnh cả người dính đầy nước nôn của mình bị người khác nhìn thấy nên đương nhiên không thể tìm nhân viên phục vụ nhờ hỗ trợ, còn anh ta thì càng không bao giờ chịu chạm tay vào người phụ nữ này, vì vậy đành phải lên lấy va li hành lý của mình xuống, cắn răng nhét người phụ nữ này này vào va li. Tuy nhiên người phụ nữ này lại rất cao, Lộ Tấn chỉ còn cách cầm một chân không thể nhét vào trong va li của người phụ nữ này kéo thẳng vào phòng tắm.
Anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ này làm bẩn bồn tắm của anh ta, nên trực tiếp mở nắp va li đổ cô ra ngoài. Chẳng ngờ cô lại không hề có bất cứ ý kiến gì, cứ nằm yên trên sàn phòng tắm như đã ngủ mất.
Chỉ hận không thể cách cô càng xa càng tốt, Lộ Tấn buộc bàn chải đánh răng vào đầu gậy chơi gôn. Lấy vòi hoa sen xuống, cố gắng đứng thật xa cô, Lộ Tấn một tay phun nước một tay cầm gậy gôn xử lý vết nôn trên quần áo cô giống như đang vệ sinh sàn nhà.
Bị nước phun vào mặt, rốt cục người phụ nữ này cũng có một chút phản ứng, miệng rên rỉ kêu khó chịu, tay lại bắt đầu vô thức cởi quần áo ướt ra.
Mặc dù trước đây anh ta đã châm chọc người phụ nữ này không có vòng một, nhưng bây giờ thấy cô đã sắp kéo khóa xuống đến bụng, Lộ Tấn vẫn trợn mắt ngẩn người. Hình như cô ta... cũng không đến nỗi nào mà!
Lắc lắc đầu, Lộ Tấn nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này đi. Thấy cô đã được vệ sinh cơ bản sạch sẽ rồi, rốt cục anh ta cũng có thể cắn răng chạm tay vào người cô, cởi quần áo cô ra, tìm một bộ quần áo của mình thay cho cô, bế cô về phòng ngủ.
Rốt cục cũng làm xong, Lộ Tấn thở phào một hơi, bây giờ mới đến lượt anh ta vào tắm rửa.
Có lẽ phải dùng hết nửa chai sữa tắm, Lộ Tấn mới cảm thấy mùi trên người mình không còn quá khó ngửi nữa, nhưng khi anh ta vừa chuẩn bị xối hết bọt trên người thì đột nhiên nghe thấy âm thanh giống như tiếng mở cửa.
Âm thanh rất nhỏ, Lộ Tấn sợ mình nghe nhầm, đành phải tạm thời tắt vòi nước cau mày lắng nghe.
Không có một chút động tĩnh nào!
Xem ra là mình nghe nhầm rồi, Lộ Tấn nghĩ vậy, đang định mở nước tắm tiếp, đột nhiên...
Rầm một tiếng!
Cửa phòng tắm bên cạnh anh ta bị người khác kéo ra toàn bộ.
Lộ Tấn vô cùng kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy mấy cảnh sát súng ống sẵn sàng đang chĩa súng thẳng vào người anh ta.
"..."
"..."
Hai bên giằng co trong yên lặng, một đám bọt sữa tắm cũng lặng yên chảy xuống từ bên thái dương đang giật không ngừng của Lộ Tấn.
***
Cùng lúc đó, nhân viên của khách sạn Tử Kinh đang kinh hoàng đứng bên ngoài nhà vệ sinh: "Rõ ràng tôi nhìn thấy anh ta giết giết giết... Sau khi giết người, dùng va li kéo xác tới đây. Một chân của cái xác đó còn lộ ra bên ngoài va li, thật là khủng khiếp! Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ".
***
Lúc Từ Chiêu Đễ và Vivian chạy tới đồn cảnh sát thì Cố Thắng Nam đã tỉnh lại, đang bận giải thích với cảnh sát: "Không không không! Anh ta không hề làm gì tôi cả!"
...
"Ơ, tôi cũng không biết vì sao tôi lại ở trên thuyền của anh ta".
...
Không không không! Anh ta cũng không có ý định cưỡng bức tôi, đó là chính tôi uống say thôi".
Cố Thắng Nam đang khổ sở vì càng giải thích lại càng không rõ, Vivian đã đi tới bên cạnh Cố Thắng Nam, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: "Tỉnh rượu rồi à?"
Cố Thắng Nam nhăn nhó, thở dài bất đắc dĩ: "Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, không tỉnh cũng không được".
Rốt cục thì chuyện nghiêm trọng đến mức độ nào? Điều này hoàn toàn có thể nhận ra qua mức độ đen mặt của người nào đó...
Lúc này Lộ Tấn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, bọt sữa tắm trên mặt trên mặt và trên người đều còn chưa xả hết, cứ thế đen mặt ngồi trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát.
Trong phòng giam không phải là hoàn toàn kín, có một phía chỉ ngăn cách với ngoại giới bằng song sắt, những người qua lại chỉ cần liếc ngang là có thể nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi trong phòng với vẻ rất thảm hại.
Rốt cục một người cảnh sát cũng xuất hiện bên ngoài song sắt: "Lộ Tấn, anh có thể đi rồi".
Cùng lúc đó, một người cảnh sát khác đã mở cửa phòng giam.
Lộ Tấn đứng lên không nói một lời, dù tình trạng rất thê thảm nhưng bước chân anh ta vẫn rất điềm đạm.
Tuy nhiên khi ra khỏi phòng giam, nhìn thấy Cố Thắng Nam xuất hiện trước mặt mình với vẻ hối lỗi, sự điềm đạm này của anh ta ngay lập tức tan rã không còn lại chút gì.
Từ Chiêu Đễ đứng bên trái Cố Thắng Nam, trái tim run rẩy, lập tức gục ngã trước ánh mắt sắc như dao cạo của người đàn ông này và... dưới cái khăn tắm bao quanh người anh ta kia.
Còn Vivian đứng bên phải Cố Thắng Nam cũng vậy, trái tim run rẩy, nhưng điều làm hắn run rẩy lại không phải gã trai trăm năm khó gặp trước mắt, mà là...
Ngay cả một người thân mang tuyệt kĩ "trợn mắt nhìn khiến đối thủ tự thấy mình đáng chết" như Vivian cũng phải lui lại nửa bước theo bản năng dưới ánh mắt lạnh như băng của Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam đứng giữa hai người: "Lộ tiên sinh, thật sự xin lỗi, tôi..."
Lộ Tấn lạnh lùng liếc cô.
Cố Thắng Nam thức thời ngậm ngay miệng lại.
Giọng nói của anh ta vẫn có thể được coi là bình tĩnh: "Nếu như cô không đến nôn mửa dưới thuyền tôi thì tôi đã không phát hiện ra cô".
"Vâng!"
Cố Thắng Nam thức thời gật đầu.
"Nếu tôi không phát hiện ra cô thì đã không hảo tâm lôi cô lên thuyền".
"Vâng!"
"Nếu tôi không lôi cô lên thuyền thì đã không bị người khác tưởng là tôi đang mang xác đi phi tang".
"Vâng!"
"Nếu tôi không bị người khác tưởng là đang mang xác đi phi tang thì cảnh sát đã không tìm tới nơi".
"Khoan đã..." Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng lấy đủ dũng khí nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "... Lộ tiên sinh, anh có thể nói ngắn gọn hơn được không?"
Người phụ nữ này còn có mặt mũi trách mình lải nhải?
Lộ Tấn cố nén lửa giận tràn ngập trong lòng: "Còn nữa, rõ ràng tôi đã đặt cô lên trên giường, nếu không phải chính cô tự lăn xuống dưới gầm giường thì cảnh sát đã có thể lập tức nhìn thấy cô ngay, đã không bắt tôi dẫn về đồn cảnh sát. Cho nên..."
Nghe thấy hai tiếng "cho nên" mang tính tổng kết của anh ta, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có cảm giác như chết rồi lại được hồi sinh. Rốt cục người đàn ông nói nhiều vô đối này cũng phải chấm dứt màn thao thao bất tuyệt của anh ta.
"Cho nên, cô nhất định là khắc tinh trong số mạng của tôi, ngày mai tôi sẽ sai người đưa một thiết bị cảnh báo cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng phải mang theo người. Mỗi khi cô xuất hiện trong vòng năm trăm mét xung quanh chỗ tôi, thiết bị cảnh báo sẽ kêu lên".
Cố Thắng Nam gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại gần. Cùng với tiếng bước chân đó, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lộ Tấn, cung kính đưa một túi giấy tới: "Lộ tiên sinh, quần áo của ngài".
Lộ Tấn xách túi giấy, nhìn lại lần cuối người phụ nữ khắc tinh đột nhiên xông vào cuộc đời anh ta, sau đó cắn chặt răng bước đi không quay đầu lại.
***
Lúc điện thoại của Từ Chiêu Đễ vang lên, cô đã liếc ngang liếc dọc với một người đàn ông mới gặp được khoảng hai tiếng trong một bữa party quảng bá thương hiệu do chính cô đạo diễn chương trình từ đầu đến cuối.
Cực kỳ không tình nguyện lấy điện thoại di động trong túi xách ra, hai mắt vừa tiếp tục phóng điện vừa cúi đầu liếc thật nhanh tên người gọi đến.
Nếu không có chuyện gì nghiêm trọng đến một mức độ nhất định thì Vivian chưa bao giờ chủ động liên lạc với một phụ nữ, Từ Chiêu Đễ đành phải tạm dừng quá trình lột sạch đối phương bằng ánh mắt, đến một góc tương đối yên tĩnh nghe điện thoại: "Có việc gì thế?"
Chơi với nhau nhiều năm như vậy mà cô chưa bao giờ nghe thấy Vivian nói chuyện với giọng sốt ruột như lần này: "Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Thắng Nam cướp chú rể à?"
Có lẽ bị trí tưởng tượng quá mạnh mẽ của cô hạ gục, Vivian sững lại một lát mới nói tiếp được: "Cố Thắng Nam đi đám cưới uống say, không chịu về nhà, ầm ĩ đòi về Tử Kinh. Bạn cũng biết mỗi lúc không vui là cô ấy lại muốn làm đồ ăn, vì vậy tôi đã đưa cô ấy đến Tử Kinh. Kết quả là lúc gần đến nơi cô ấy nôn khắp nơi trong xe tôi".
Với những gì Từ Chiêu Đễ hiểu về Vivian, trên thế giới chỉ có một việc có thể làm Vivian lập tức chuyển sang trạng thái nổi điên, đó chính là làm bẩn các "đức ông chồng" của hắn - tên gọi chung của những chiếc xe hắn vô cùng yêu quý. Từ Chiêu Đễ lập tức căng thẳng, vội vã ngắt lời hắn: "Bạn... bạn... bạn... Bạn giết cô ấy rồi à?"
Lần này Vivian thật sự nổi đóa: "Nghe - tôi - nói - xong - đã!"
Xem ra hắn không hề hạ sát thủ với Cố Thắng Nam, rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng thở phào: "Được rồi, bạn nói đi!"
"Tôi xuống xe đi mua nước, lúc quay lại phát hiện cô ấy không còn ở trong xe nữa". Thực ra trí tưởng tượng của Vivian cũng không hề thua gì Từ Chiêu Đễ: "Cô ấy sẽ không bị đám vô lại lôi đi chứ?"
"Cô ấy đã nôn khắp nơi như vậy, có tên vô lại nào lại có hứng thú với một người như vậy chứ?"
"Dạng phụ nữ không có một chút mùi phụ nữ nào như Cố Thắng Nam mà kẻ đó còn hứng thú, có nghĩa kẻ đó tuyệt đối là một tên vô lại điên rồ, tâm lý biến thái, sở thích có dị dạng một chút thì cũng có gì lạ?"
Vốn còn ý định trở lại hội trường tiếp tục lột sạch người đàn ông xa lạ đã liếc mắt đưa tình cả buổi tối, Từ Chiêu Đễ nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữa dục vọng và tình bạn: "Được rồi được rồi. Bạn đang ở đâu? Tớ sẽ đến chỗ bạn ngay".
Lúc này rốt cục Cố Thắng Nam đang ở đâu?
Cô đang bị một "tên vô lại" kéo lên du thuyền.
Lộ Tấn tuyệt đối không cho phép hình ảnh cả người dính đầy nước nôn của mình bị người khác nhìn thấy nên đương nhiên không thể tìm nhân viên phục vụ nhờ hỗ trợ, còn anh ta thì càng không bao giờ chịu chạm tay vào người phụ nữ này, vì vậy đành phải lên lấy va li hành lý của mình xuống, cắn răng nhét người phụ nữ này này vào va li. Tuy nhiên người phụ nữ này lại rất cao, Lộ Tấn chỉ còn cách cầm một chân không thể nhét vào trong va li của người phụ nữ này kéo thẳng vào phòng tắm.
Anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ này làm bẩn bồn tắm của anh ta, nên trực tiếp mở nắp va li đổ cô ra ngoài. Chẳng ngờ cô lại không hề có bất cứ ý kiến gì, cứ nằm yên trên sàn phòng tắm như đã ngủ mất.
Chỉ hận không thể cách cô càng xa càng tốt, Lộ Tấn buộc bàn chải đánh răng vào đầu gậy chơi gôn. Lấy vòi hoa sen xuống, cố gắng đứng thật xa cô, Lộ Tấn một tay phun nước một tay cầm gậy gôn xử lý vết nôn trên quần áo cô giống như đang vệ sinh sàn nhà.
Bị nước phun vào mặt, rốt cục người phụ nữ này cũng có một chút phản ứng, miệng rên rỉ kêu khó chịu, tay lại bắt đầu vô thức cởi quần áo ướt ra.
Mặc dù trước đây anh ta đã châm chọc người phụ nữ này không có vòng một, nhưng bây giờ thấy cô đã sắp kéo khóa xuống đến bụng, Lộ Tấn vẫn trợn mắt ngẩn người. Hình như cô ta... cũng không đến nỗi nào mà!
Lắc lắc đầu, Lộ Tấn nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này đi. Thấy cô đã được vệ sinh cơ bản sạch sẽ rồi, rốt cục anh ta cũng có thể cắn răng chạm tay vào người cô, cởi quần áo cô ra, tìm một bộ quần áo của mình thay cho cô, bế cô về phòng ngủ.
Rốt cục cũng làm xong, Lộ Tấn thở phào một hơi, bây giờ mới đến lượt anh ta vào tắm rửa.
Có lẽ phải dùng hết nửa chai sữa tắm, Lộ Tấn mới cảm thấy mùi trên người mình không còn quá khó ngửi nữa, nhưng khi anh ta vừa chuẩn bị xối hết bọt trên người thì đột nhiên nghe thấy âm thanh giống như tiếng mở cửa.
Âm thanh rất nhỏ, Lộ Tấn sợ mình nghe nhầm, đành phải tạm thời tắt vòi nước cau mày lắng nghe.
Không có một chút động tĩnh nào!
Xem ra là mình nghe nhầm rồi, Lộ Tấn nghĩ vậy, đang định mở nước tắm tiếp, đột nhiên...
Rầm một tiếng!
Cửa phòng tắm bên cạnh anh ta bị người khác kéo ra toàn bộ.
Lộ Tấn vô cùng kinh ngạc quay lại nhìn, chỉ thấy mấy cảnh sát súng ống sẵn sàng đang chĩa súng thẳng vào người anh ta.
"..."
"..."
Hai bên giằng co trong yên lặng, một đám bọt sữa tắm cũng lặng yên chảy xuống từ bên thái dương đang giật không ngừng của Lộ Tấn.
***
Cùng lúc đó, nhân viên của khách sạn Tử Kinh đang kinh hoàng đứng bên ngoài nhà vệ sinh: "Rõ ràng tôi nhìn thấy anh ta giết giết giết... Sau khi giết người, dùng va li kéo xác tới đây. Một chân của cái xác đó còn lộ ra bên ngoài va li, thật là khủng khiếp! Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn thấy sợ".
***
Lúc Từ Chiêu Đễ và Vivian chạy tới đồn cảnh sát thì Cố Thắng Nam đã tỉnh lại, đang bận giải thích với cảnh sát: "Không không không! Anh ta không hề làm gì tôi cả!"
...
"Ơ, tôi cũng không biết vì sao tôi lại ở trên thuyền của anh ta".
...
Không không không! Anh ta cũng không có ý định cưỡng bức tôi, đó là chính tôi uống say thôi".
Cố Thắng Nam đang khổ sở vì càng giải thích lại càng không rõ, Vivian đã đi tới bên cạnh Cố Thắng Nam, đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới: "Tỉnh rượu rồi à?"
Cố Thắng Nam nhăn nhó, thở dài bất đắc dĩ: "Xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, không tỉnh cũng không được".
Rốt cục thì chuyện nghiêm trọng đến mức độ nào? Điều này hoàn toàn có thể nhận ra qua mức độ đen mặt của người nào đó...
Lúc này Lộ Tấn chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, bọt sữa tắm trên mặt trên mặt và trên người đều còn chưa xả hết, cứ thế đen mặt ngồi trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát.
Trong phòng giam không phải là hoàn toàn kín, có một phía chỉ ngăn cách với ngoại giới bằng song sắt, những người qua lại chỉ cần liếc ngang là có thể nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai ngồi trong phòng với vẻ rất thảm hại.
Rốt cục một người cảnh sát cũng xuất hiện bên ngoài song sắt: "Lộ Tấn, anh có thể đi rồi".
Cùng lúc đó, một người cảnh sát khác đã mở cửa phòng giam.
Lộ Tấn đứng lên không nói một lời, dù tình trạng rất thê thảm nhưng bước chân anh ta vẫn rất điềm đạm.
Tuy nhiên khi ra khỏi phòng giam, nhìn thấy Cố Thắng Nam xuất hiện trước mặt mình với vẻ hối lỗi, sự điềm đạm này của anh ta ngay lập tức tan rã không còn lại chút gì.
Từ Chiêu Đễ đứng bên trái Cố Thắng Nam, trái tim run rẩy, lập tức gục ngã trước ánh mắt sắc như dao cạo của người đàn ông này và... dưới cái khăn tắm bao quanh người anh ta kia.
Còn Vivian đứng bên phải Cố Thắng Nam cũng vậy, trái tim run rẩy, nhưng điều làm hắn run rẩy lại không phải gã trai trăm năm khó gặp trước mắt, mà là...
Ngay cả một người thân mang tuyệt kĩ "trợn mắt nhìn khiến đối thủ tự thấy mình đáng chết" như Vivian cũng phải lui lại nửa bước theo bản năng dưới ánh mắt lạnh như băng của Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam đứng giữa hai người: "Lộ tiên sinh, thật sự xin lỗi, tôi..."
Lộ Tấn lạnh lùng liếc cô.
Cố Thắng Nam thức thời ngậm ngay miệng lại.
Giọng nói của anh ta vẫn có thể được coi là bình tĩnh: "Nếu như cô không đến nôn mửa dưới thuyền tôi thì tôi đã không phát hiện ra cô".
"Vâng!"
Cố Thắng Nam thức thời gật đầu.
"Nếu tôi không phát hiện ra cô thì đã không hảo tâm lôi cô lên thuyền".
"Vâng!"
"Nếu tôi không lôi cô lên thuyền thì đã không bị người khác tưởng là tôi đang mang xác đi phi tang".
"Vâng!"
"Nếu tôi không bị người khác tưởng là đang mang xác đi phi tang thì cảnh sát đã không tìm tới nơi".
"Khoan đã..." Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng lấy đủ dũng khí nhìn anh ta, nhỏ giọng nói: "... Lộ tiên sinh, anh có thể nói ngắn gọn hơn được không?"
Người phụ nữ này còn có mặt mũi trách mình lải nhải?
Lộ Tấn cố nén lửa giận tràn ngập trong lòng: "Còn nữa, rõ ràng tôi đã đặt cô lên trên giường, nếu không phải chính cô tự lăn xuống dưới gầm giường thì cảnh sát đã có thể lập tức nhìn thấy cô ngay, đã không bắt tôi dẫn về đồn cảnh sát. Cho nên..."
Nghe thấy hai tiếng "cho nên" mang tính tổng kết của anh ta, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có cảm giác như chết rồi lại được hồi sinh. Rốt cục người đàn ông nói nhiều vô đối này cũng phải chấm dứt màn thao thao bất tuyệt của anh ta.
"Cho nên, cô nhất định là khắc tinh trong số mạng của tôi, ngày mai tôi sẽ sai người đưa một thiết bị cảnh báo cho cô, bất cứ lúc nào cô cũng phải mang theo người. Mỗi khi cô xuất hiện trong vòng năm trăm mét xung quanh chỗ tôi, thiết bị cảnh báo sẽ kêu lên".
Cố Thắng Nam gật đầu như gà mổ thóc.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ xa tiến lại gần. Cùng với tiếng bước chân đó, một người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng thở hồng hộc chạy đến trước mặt Lộ Tấn, cung kính đưa một túi giấy tới: "Lộ tiên sinh, quần áo của ngài".
Lộ Tấn xách túi giấy, nhìn lại lần cuối người phụ nữ khắc tinh đột nhiên xông vào cuộc đời anh ta, sau đó cắn chặt răng bước đi không quay đầu lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook