Hướng Dẫn Sử Dụng Đàn Ông
-
Chương 33
Giáo viên Cố... thật lãnh đạm...
Chắc chắn là vì lần trước cậu ta đứng nhìn cô bị hắt nước rửa bát mà không chạy tới giúp đỡ nên cô vẫn đang giận cậu ta...
Tin tức tập đoàn hủy bỏ quyết định giảm nhân viên vừa bùng nổ, cả nhà ăn lập tức sôi trào, chỉ trừ Cố Thắng Nam.
Loa Phóng Thanh đang lặng lẽ hưởng thụ hiệu quả trấn tĩnh do gương mặt lạnh của Cố Thắng Nam mang lại, nhưng rất nhanh đã bị một đám nhân viên cực kì hưng phấn kêu gọi: "Loa Phóng Thanh, tin tức này của cậu có chuẩn không?"
Loa Phóng Thanh thoáng nhìn Cố Thắng Nam với vẻ mặt vẫn âm u, sau đó vội vã chuồn đến chỗ những người khác: "Chuẩn luôn! Thông cáo cũng đã được dán lên rồi, ngay trên bảng thông báo ấy! Hơn nữa..."
Cậu ta dừng lại một lát khiến tất cả mọi người phải rì rầm: "Được lắm! Lại còn úp úp mở mở nữa!"
Một số người đã dùng hành động biểu thị sự bất mãn đối với hành vi lấp lửng làm người ta phẫn nộ này của Loa Phóng Thanh bằng cách lao ra khỏi bếp chạy đến bảng thông báo, một bộ phận khác thì vẫn sốt ruột vây quanh Loa Phóng Thanh: "Hơn nữa cái gì?"
Loa Phóng Thanh vừa hưởng thụ cảm giác được muôn người chú ý, vừa đủng đỉnh nói: "Hơn nữa, chắc chắn mọi người không ngờ được, đám lãnh đạo ngày ngày lạnh lùng nhìn chúng ta đó lại còn chấp nhận giảm lương để giữ chúng ta lại. Quả nhiên trên đời này vẫn còn có chân tình!"
"Đúng rồi đúng rồi, Dư sư phụ còn không biết tin tức này à?"
"Công ti cung ứng vừa đưa nguyên liệu nấu ăn tới, Dư sư phụ đang kiểm hàng ở kho, để tôi đến nói với ông ấy!" Vừa nói Loa Phóng Thanh vừa vội vàng chạy đi.
Không quá năm phút, Dư sư phụ đã thở hồng hộc xuất hiện ngoài cửa bếp sau. Vẻ mặt Dư sư phụ có thể nói là hết sức phức tạp, hình như vừa hưng phấn vừa có một chút áy náy, đặc biệt là sau khi nhìn quanh một vòng trong phòng bếp, ánh mắt nhìm chằm chằm Cố Thắng Nam đang rầu rĩ kiểm tra hóa đơn do công ti cung ứng đưa tới.
Sắc mặt Dư sư phụ cũng trở nên ảm đạm.
Cậu nhân viên đang đứng bên cạnh hỗ trợ Cố Thắng Nam thống kê số lượng hàng nhập vào vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Dư sư phụ. Thấy Dư sư phụ cười cười khó xử với mình, cậu nhân viên rất thức thời khẽ huých Cố Thắng Nam: "Giáo viên Cố!"
Cố Thắng Nam quay lại, nhìn thấy Dư sư phụ, Cố Thắng Nam vội gạt bỏ toàn bộ những kí ức không vui vẫn bám theo mình từ sáng sớm đến giờ, đưa hóa đơn cho cậu nhân viên, sau đó đi đến chỗ Dư sư phụ.
Thấy Cố Thắng Nam đi thẳng tới trước mặt mình, Dư sư phụ tỏ ra hơi lúng túng: "Bếp trưởng, tôi..."
Cố Thắng Nam khẽ ôm Dư sư phụ rất phóng khoáng: "Dư sư phụ, hoan nghênh bác đã ở lại. Cuối cùng cháu đã không bị mất một trợ thủ đắc lực như bác".
Thấy cô không hề có vẻ bất mãn gì, rốt cục Dư sư phụ cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm.
Dư sư phụ cười cười với Cố Thắng Nam, tất cả những chuyện trước đây đều đã được hóa giải trong yên lặng. Sau đó Dư sư phụ nhìn quanh, thấy đám nhân viên đều đang túm năm tụm ba trò chuyện, ông lập tức cau mày. Đã được phong danh hiệu "trợ thủ đắc lực", Dư sư phụ tự nhận là phải dùng hành động thực tế để bảo vệ danh hiệu này, nhân tiện cũng lấy lòng vị bếp trưởng Cố rộng lượng này một chút.
"Đừng có bàn tán nữa. Ai nên làm gì thì đi làm việc đó đi!"
Dư sư phụ lớn giọng giải tán đám người đang tụ tập bàn tán.
Tất cả mọi người đều sợ tính khí của Dư sư phụ, vừa nghe vậy đã vội vàng tản ra, bắt đầu ai làm việc nấy.
Sau giờ ăn trưa, công việc ở bếp sau tạm thời kết thúc, Dư sư phụ cũng không thể ngăn cản đám tiểu thương tiếp tục buôn dưa nữa.
"Giáo viên Cố, chúng tôi không biết nên cảm ơn những gì Tổng giám đốc Trình đã làm vì chúng tôi như thế nào, hay là... chị chịu khó lấy thân báo đáp Tổng giám đốc Trình được không?"
Ngọn lửa chiến tranh lại cháy lan tới người Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam không nhịn được rùng mình.
Nhưng sự kinh ngạc của cô còn chưa chuyển từ trong đầu ra đến ngoài mặt thì đã có một nhân viên khác nhanh chóng bác bỏ đề nghị này: "Đây không phải cậu muốn làm khó Tổng giám đốc Trình hay sao? Mặc dù giáo viên Cố..." Nhân viên nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, đành phải quan sát Cố Thắng Nam một lát rồi dè dặt nói tiếp: "...rất tốt bụng, nhưng rõ ràng không phải mẫu người của Tổng giám đốc Trình mà!"
Rất tốt bụng... Cố Thắng Nam sững sờ. Đây là đang khen cô sao? Tại sao lại khiến người nghe cảm thấy hơi xót xa?
"Cũng chưa chắc, anh không thấy Tổng giám đốc Trình năm lần bảy lượt tới tìm giáo viên Cố của chúng ta à?"
"Đúng vậy, lần trước giáo viên Cố còn bị hắt nước rửa bát vì cứu Tổng giám đốc Trình..." Vừa nói tới đây, Loa Phóng Thanh đã bị Dư sư phụ trợn mắt nhìn. Nhạn ra mình lỡ lời, Loa Phóng Thanh vội dẫn ngọn lửa chiến tranh tới tận bếp Á xa xăm: "Ơ... Tôi nói là lần trước Lâm sư phụ bên bếp Á định chém Tổng giám đốc Trình, không phải giáo viên Cố đã quên mình lao tới cứu hay sao?"
Mắt tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Cố Thắng Nam chằm chằm. Cố Thắng Nam suy nghĩ hai giây rồi cắn răng đứng dậy: "Tôi đi pha cốc cà phê".
Loa Phóng Thanh lập tức xung phong đứng dậy giành lấy công việc bưng bê này: "Giáo viên Cố, để em đi pha giúp chị!"
Nhưng cậu ta lập tức bị Dư sư phụ đè ngồi xuống ghế. Cố Thắng Nam cảm kích nhìn Dư sư phụ rồi lặng lẽ bước đi.
Đúng là gừng càng già càng cay, Dư sư phụ đã phát hiện cô chỉ lấy cớ đi pha cà phê để tìm một nơi yên tĩnh.
Lên sân thượng, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có thể buông lỏng. Nhấp một ngụm cà phê, cô cố gắng không suy nghĩ gì hết, nhưng một giọng nói làm người ta phiền não vẫn vang lên trong đầu.
Hai chín tuổi, hai chín tuổi...
Sân bay, sân bay, sân bay...
Rất tốt bụng, rất tốt bụng, rất tốt bụng...
Cố Thắng Nam cũng không hiểu tại sao, trong hai mươi chín năm của cuộc đời, cô đã nghe những lời này vô số lần mà không hề để ý, vẫn sống vui vẻ, ung dung, tự tại. Nhưng vì sao đột nhiên những lời này lại khiến cô buồn bã? Tại sao...
Cô vô thức lấy điện thoại di động ra, không ngờ Lộ khó tính lại không gọi điện thoại làm phiền cô, Cố Thắng Nam cảm thấy hơi khó tin.
Sân bay, sân bay, sân bay...
Giọng nói của Lộ khó tính lại vang lên, Cố Thắng Nam vội vàng khoát tay, cố gắng xua đuổi những âm thanh khó chịu này đi, đúng lúc này...
"Em đang đuổi muỗi đấy à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Cố Thắng Nam vô thức hạ cánh tay đang vung vẩy lung tung xuống, quay lại nhìn thấy Trình Tử Khiêm đứng nhìn cô cách đó không xa. Âu phục, giày da, chỉn chu, lịch thiệp.
"Tổng giám đốc Trình?"
Trình Tử Khiêm mỉm cười đi tới. Trời nhiều mây, nụ cười của anh ta ấm áp như ánh mặt trời: "Anh đến bếp Âu tìm em, họ nói em ở trên này".
Nghe lời này, cảm giác của Cố Thắng Nam không khác gì bị người khác đập một gậy vào đầu: Không biết đám nhân viên đó sẽ lại bàn tán những gì về chuyện giữa cô và Trình Tử Khiêm.
Mà cô chỉ xuất thần một lát, cũng không biết dựa vào thứu gì mà Trình Tử Khiêm đã phát hiện ra tâm tình của cô không bình thường: "Sao vậy? Có tâm sự à?"
"Không có".
Trình Tử Khiêm cũng không hỏi tiếp nữa.
Chương trình gỡ rối tơ lòng vừa mới bắt đầu đã bị kẹt cứng không thể tiếp tục. Tối qua người phụ nữ này uống vào thì ăn nói rất đĩnh đạc, giờ đây lại tỏ ra mất tự nhiên, Trình Tử Khiêm không hiểu lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ những gì.
Lúc này trong đầu Cố Thắng Nam đang suy nghĩ: Cứ nhìn nhau không nói được gì thế này cũng không phải là hay. Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành phải phá vỡ yên lặng: "Tổng giám đốc Trình, anh không nên lên trên này mà nên ở lại dưới kia đón nhận sự sùng kính của các nhân viên. Hôm nay tin tức vừa được đưa ra, nhìn thái độ của họ, tôi tưởng anh vừa vào bếp sau là đã bị họ vây kín không thể đi nổi cơ đấy".
Dường như Trình Tử Khiêm đang nhớ lại phản ứng của tất cả mọi người khi mình xuất hiện ở bếp sau, hiển nhiên anh ta không dám gật bừa khi nghe Cố Thắng Nam nói vậy: "Thế à? Nhưng vừa nghe nói anh muốn tìm em là bọn họ đã lập tức cho anh đi rồi".
"..."
Đó là bởi vì bọn họ quyết định phái tôi đi lấy thân báo đáp anh để cảm ơn anh...
"Đúng rồi..." Hình như Trình Tử Khiêm đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh ta lấy một thứ trong túi quần ra đưa tới trước mặt Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam nghi hoặc nhìn hộp trang sức màu xanh nước biển trên tay anh ta.
"Sinh nhật vui vẻ".
Thấy cô vẫn đứng ngẩn ra, Trình Tử Khiêm mỉm cười xin lỗi: "Tối qua thấy em làm tiramisù, anh đoán có lẽ hôm nay là sinh nhật em, cho nên đã xem hồ sơ nhân viên của em mà chưa xin phép em".
Cố Thắng Nam nhìn cái hộp trên tay anh ta, lại nhìn lên gương mặt anh ta, vẫn không nói gì.
"Tiramisù em làm rất ngon, anh mang về nhà mà không hỏi ý kiến em, coi như món quà này anh tặng em là trao đổi công bằng đi".
Cô đã thấy Từ Chiêu Đễ được nhận loại trang sức nhãn hiệu này không ít lần, một món đồ nhỏ bé nhưng giá cả lại hết sức đắt đỏ. Tiramisù của cô có ngon đến mấy cũng không thể có giá như vậy.
"Cái này tôi không thể nhận được". Cố Thắng Nam đẩy hộp trang sức lại cho anh ta.
Trình Tử Khiêm kinh ngạc mất nửa giây, sau đó lại mỉm cười, không hề khiến cô cảm thấy có áp lực: "Hai lần trước em đều bị người ta hắt nước bẩn vì anh, nói thật, anh rất áy náy. Từ khi đó anh vẫn suy nghĩ phải mua một món quà thật thích hợp để tặng em, vừa có thể coi như lời xin lỗi, lại chưa đến mức tỏ ra đường đột. Lần này vừa đúng sinh nhật em, anh cũng không biết em thích quà sinh nhật gì nên mạo muội mua thứ này. Anh là người không muốn nợ tình cảm người khác, nếu em không nhận món quà này thì chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu, lại phải suy nghĩ mua thứ khác tặng em. Như vậy thì khó cho anh quá".
Anh chàng Trình Tử Khiêm này nói chuyện kín kẽ, giọt nước không lọt, dù khiêm tốn nhưng lại hoàn toàn không cho người khác từ chối, Cố Thắng Nam không biết làm sao.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần sinh nhật cô, bạn bè cô mỗi người lại mang một món ăn đến coi như đó là quà mừng và tổ chức tiệc sinh nhật luôn. Cô thật sự chưa bao giờ nhận món quà gì ngoài đồ ăn, nhưng... làm sao cô có thể yêu cầu đường đường Tổng giám đốc Tử Kinh xuống bếp làm một món ăn tặng cô được?
Điều làm Cố Thắng Nam lo lắng hơn là, người như Trình Tử Khiêm vừa nhìn đã biết là một quý công tử không bao giờ vào bếp, đồ ăn anh ta làm có thể ăn được không?
Nhìn người phụ nữ này băn khoăn khó xử vì một món quà tầm thường, ý cười đã lộ rõ trong mắt Trình Tử Khiêm.
Cố Thắng Nam lại không có tâm tư thưởng thức đôi mắt biết cười đó, cô vẫn cúi đầu suy nghĩ rất lâu, đến lúc cà phê đã nguội cô mới đưa ra được kết luận: "Hay là thế này, tối nay tôi phải đi xem mắt, Tổng giám đốc Trình, nhất định trình độ thẩm mĩ của anh rất cao, anh có thể làm tư vấn hình tượng cho tôi một lần hay không?"
Đề nghị này quả là rất lạ, Trình Tử Khiêm bật cười, hơi cau mày. Đây là vẻ mặt đặc trưng của anh ta mỗi lúc gặp những chuyện thú vị.
"Vốn tôi có thể nhờ một người bạn làm thiết kế thời trang giúp đỡ, nhưng cậu ta đang đi công tác, cho nên..."
Cố Thắng Nam tưởng anh ta sẽ từ chối, không ngờ Trình Tử Khiêm không hề do dự gì đã tiếp nhận nhiệm vụ này. Anh ta hỏi cô, đi thẳng vào vấn đề: "Có thông tin về đối tượng xem mắt hay không?"
"Ơ?"
Cố Thắng Nam kinh ngạc khi thấy anh ta lại nhận lời một cách thoải mái như vậy. Trình Tử Khiêm lại tưởng cô không hiểu vì sao mình vừa mở miệng đã hỏi cô thông tin về đối tượng xem mắt, vì vậy giải thích: "Biết mình biết người, tôi mới có thể làm tốt công việc tư vấn của mình".
Cố Thắng Nam phát hiện mình đã bắt đầu hối hận vì đã đưa ra yêu cầu này. Nhưng chuyện đã đến nước đó, cô cũng chỉ có thể trả lời Trình Tử Khiêm: "Theo thông lệ, ngày này hàng năm mẹ tôi sẽ gửi thư cho tôi vào đúng 3 giờ chiều..."
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 59 phút.
2 giờ 59 phút...
3 giờ...
Cố Thắng Nam lấy điện thoại trong túi ra, 3 giờ đúng, không muốn một phút, không sớm môt phút, đúng lúc này một thông báo hiện ra trên màn hình: Cô có thư điện tử.
***
Vì buổi tối phải đi xem mắt nên Cố Thắng Nam đã dặn dò các nhân viên tất cả những chuyện cần chú ý để có thể về sớm.
Loa Phóng Thanh cười tít mắt nhìn cô: "Giáo viên Cố, chị cứ yên tâm đi hẹn hò đi, có bọn em ở đây gác gôn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện rắc rối gì".
Cố Thắng Nam trợn mắt: "Ai nói với cậu là tôi đi hẹn hò?"
Bất chấp cô tỏ ra nghiêm khắc đến mức nào, Loa Phóng Thanh vẫn nháy mắt với cô đầy ẩn ý: "Giáo viên Cố, chị không cần phải ngại đâu. Có người nhìn thấy xe của Tổng giám đốc Trình đang đỗ bên ngoài nhà ăn rồi. Tối nay anh chị đi ăn bữa tối trong ánh nến ở đâu vậy?"
Cố Thắng Nam thở dài: "Chuyện không phải như cậu nghĩ đâu..."
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy Loa Phóng Thanh kêu thảm một tiếng. Ngước mắt nhìn lên, thì ra là Dư sư phụ đã tóm cổ áo Loa Phóng Thanh cưỡng chế lôi đi.
Thừa dịp Loa Phóng Thanh còn chưa kịp quay lại làm phiền, Cố Thắng Nam vội dặn dò hết những chuyện cần chú ý rồi đi về.
Quả nhiên xe của Trình Tử Khiêm đang dừng ở nơi mọi người dễ thấy nhất ngay bên ngoài nhà ăn, anh ta cũng không tránh trong xe mà đứng ngay bên cạnh xe. Cố Thắng Nam đứng ngoài cửa xoay của nhà ăn, nhìn quanh một hồi, phát hiện không ít nhân viên thỉnh thoảng lại liếc về phía Trình Tử Khiêm. Cô chỉ có thể thừa dịp người khác không chú ý, đội mũ trùm lên, dùng tay che mặt, cắm đầu cắm cổ chạy đến chỗ xe của Trình Tử Khiêm, chưa chào hỏi câu nào đã mở cửa xe ra chui vào.
Trình Tử Khiêm đang cúi đầu xem đồng hồ, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người lao tới gần với tốc độ không thua gì quán quân chạy một trăm mét. Lúc anh ta ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy bóng đen đó lao vèo qua trước mặt rồi chui vào trong xe nhanh như chớp...
Trình Tử Khiêm ngẩn người một lát rồi mở cửa xe, thò đầu vào trong xe nhìn.
Chỉ thấy Cố Thắng Nam mặc một bộ đồ thể thao rộng dăm bảy cỡ, lúc anh ta thò đầu vào trong xe xem thì cô vừa bỏ mũ trùm xuống để lộ khuôn mặt ra.
Trình Tử Khiêm phát hiện chỉ cần mình gặp người phụ nữ này là lại không nhịn được cười, anh ta ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn: "Em chuẩn bị đi cướp ngân hàng à?"
Cố Thắng Nam có khổ mà khó nói: "Tổng giám đốc Trình, anh không biết đâu, bây giờ bọn họ cứ đồn đại tôi với anh có quan hệ không bình thường, nếu để bọn họ nhìn thấy tôi lên xe anh thì tôi với anh càng không thể thoát khỏi hiềm nghi".
Trình Tử Khiêm không nhịn được cười thành tiếng.
Cố Thắng Nam nhún vai khó xử, nói hơi tủi thân: "Anh cũng cảm thấy rất buồn cười đúng không?" Bất cứ ai cũng hiểu rõ Trình Tử Khiêm không thể thích cô được, tại sao đám nhân viên đó lại cứ không hiểu?"
"Không phải anh cười cái này, mà là..." Trình Tử Khiêm không nói tiếp, chỉ phất tay, thu nụ cười lại, khởi động xe.
***
Mạnh Tân Kiệt mới ra viện đang lái xe chở tiểu thư Từ Chiêu Đễ đi đến một nhà hàng ăn cơm.
Nhà hàng rất đông khách, rất nhiều xe đang kẹt cứng trên dốc đi vào chỗ để xe. Xe của Mạnh Tân Kiệt cũng kẹt cứng không thể nhúc nhích.
Hai người trên xe vừa mới tranh cãi một hồi, bây giờ lại bị kẹt xe, một người trong lòng vẫn sợ sệt, người kia đen mặt tức giận.
Người trong lòng còn sợ sệt nói: "Em đừng giận mà, vừa rồi anh chỉ nhìn người đó đúng một cái mà thôi! Chỉ một cái thôi mà!"
Người đen mặt tức giận nói: "Mạnh Tân Kiệt! Tôi nói với anh, tầm mắt anh quá ngắn, ngắn đến đáng sợ. Anh khen chân con bé đó đẹp à? Đẹp cái quái gì?"
Mạnh Tân Kiệt chỉ tay lên trời thề: "Anh không khen, tuyệt đối không khen!"
Từ Chiêu Đễ hừ lạnh: "Ngoài miệng không khen, trong lòng khen".
Mạnh Tân Kiệt im lặng, tự nhủ trong lòng: Anh khen trong lòng mà em cũng nghe được à?
Từ Chiêu Đễ lại hừ lạnh: "Đừng tưởng anh khen thầm trong lòng mà tôi không biết! Lúc tôi nghiên cứu đàn ông thì anh còn đang học tiểu học. Dám đọ tu vi với tôi à? Anh còn non và xanh lắm!"
Nói xong cô lại hậm hực quay đầu nhìn ra ngoài xe, phớt lờ Mạnh Tân Kiệt.
Đúng lúc này một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe đằng trước xe Mạnh Tân Kiệt, Từ Chiêu Đễ nhìn thấy, lập tức vỗ Mạnh Tân Kiệt ra hiệu cho cậu ta nhìn theo: "Nhìn thấy không? Đi giầy đế bằng mà chân còn dài miên man như thế, bắp chân còn thon như thế... Như vậy với có thể gọi là chân đẹp!"
Bộ dáng đắc ý của Từ Chiêu Đễ như đang tuyên bố với Mạnh Tân Kiệt: Không những tôi hiểu đàn ông hơn anh mà còn biết thưởng thức phụ nữ hơn anh nữa.
Mạnh Tân Kiệt quay đầu nhìn theo hướng Từ Chiêu Đễ ra hiệu, chỉ thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc áo bó eo trắng muốt, một chiếc quần jean màu xanh nước biển bó sát chân, dưới chân đi một đôi giầy bệt, trang phục cực kì đơn giản nhưng đôi chân quả thật... siêu đẹp!
Mạnh Tân Kiệt nhìn đến ngơ ngẩn. Đúng lúc này...
Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái chiếc xe đằng trước, vì vậy người đẹp đó quay đầu sang nói gì đó với người đàn ông.
Trong nháy mắt đó, Mạnh Tân Kiệt khiếp sợ:
"Giáo... giáo... giáo viên Cố!"
%%%%%%
1. Tác giả đã viết đến chương 70, chắc mai chương 71 cũng là chương cuối luôn. Mà truyện này thì không cần ngoại truyện làm gì. Truyện tác giả sắp viết có vẻ cũng nhẹ nhàng, hình như là "ai khiến tình anh thành hư ảo" hay gì gì đó.
2. Chương trước và chương này đều dài gấp rưỡi chương thường. Dịch tương đối mất thời gian. Rào trước đón sau lâu rồi, bây giờ xin phép nghỉ khoảng 1 tuần để chạy kế hoạch quý 4. Thời buổi khủng hoảng kinh tế, có việc để làm là quý rồi. Chứ nếu rảnh thì truyện này chỉ dịch hơn tháng là xong.
3. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ người dịch.
4. Trân trọng!
Chắc chắn là vì lần trước cậu ta đứng nhìn cô bị hắt nước rửa bát mà không chạy tới giúp đỡ nên cô vẫn đang giận cậu ta...
Tin tức tập đoàn hủy bỏ quyết định giảm nhân viên vừa bùng nổ, cả nhà ăn lập tức sôi trào, chỉ trừ Cố Thắng Nam.
Loa Phóng Thanh đang lặng lẽ hưởng thụ hiệu quả trấn tĩnh do gương mặt lạnh của Cố Thắng Nam mang lại, nhưng rất nhanh đã bị một đám nhân viên cực kì hưng phấn kêu gọi: "Loa Phóng Thanh, tin tức này của cậu có chuẩn không?"
Loa Phóng Thanh thoáng nhìn Cố Thắng Nam với vẻ mặt vẫn âm u, sau đó vội vã chuồn đến chỗ những người khác: "Chuẩn luôn! Thông cáo cũng đã được dán lên rồi, ngay trên bảng thông báo ấy! Hơn nữa..."
Cậu ta dừng lại một lát khiến tất cả mọi người phải rì rầm: "Được lắm! Lại còn úp úp mở mở nữa!"
Một số người đã dùng hành động biểu thị sự bất mãn đối với hành vi lấp lửng làm người ta phẫn nộ này của Loa Phóng Thanh bằng cách lao ra khỏi bếp chạy đến bảng thông báo, một bộ phận khác thì vẫn sốt ruột vây quanh Loa Phóng Thanh: "Hơn nữa cái gì?"
Loa Phóng Thanh vừa hưởng thụ cảm giác được muôn người chú ý, vừa đủng đỉnh nói: "Hơn nữa, chắc chắn mọi người không ngờ được, đám lãnh đạo ngày ngày lạnh lùng nhìn chúng ta đó lại còn chấp nhận giảm lương để giữ chúng ta lại. Quả nhiên trên đời này vẫn còn có chân tình!"
"Đúng rồi đúng rồi, Dư sư phụ còn không biết tin tức này à?"
"Công ti cung ứng vừa đưa nguyên liệu nấu ăn tới, Dư sư phụ đang kiểm hàng ở kho, để tôi đến nói với ông ấy!" Vừa nói Loa Phóng Thanh vừa vội vàng chạy đi.
Không quá năm phút, Dư sư phụ đã thở hồng hộc xuất hiện ngoài cửa bếp sau. Vẻ mặt Dư sư phụ có thể nói là hết sức phức tạp, hình như vừa hưng phấn vừa có một chút áy náy, đặc biệt là sau khi nhìn quanh một vòng trong phòng bếp, ánh mắt nhìm chằm chằm Cố Thắng Nam đang rầu rĩ kiểm tra hóa đơn do công ti cung ứng đưa tới.
Sắc mặt Dư sư phụ cũng trở nên ảm đạm.
Cậu nhân viên đang đứng bên cạnh hỗ trợ Cố Thắng Nam thống kê số lượng hàng nhập vào vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Dư sư phụ. Thấy Dư sư phụ cười cười khó xử với mình, cậu nhân viên rất thức thời khẽ huých Cố Thắng Nam: "Giáo viên Cố!"
Cố Thắng Nam quay lại, nhìn thấy Dư sư phụ, Cố Thắng Nam vội gạt bỏ toàn bộ những kí ức không vui vẫn bám theo mình từ sáng sớm đến giờ, đưa hóa đơn cho cậu nhân viên, sau đó đi đến chỗ Dư sư phụ.
Thấy Cố Thắng Nam đi thẳng tới trước mặt mình, Dư sư phụ tỏ ra hơi lúng túng: "Bếp trưởng, tôi..."
Cố Thắng Nam khẽ ôm Dư sư phụ rất phóng khoáng: "Dư sư phụ, hoan nghênh bác đã ở lại. Cuối cùng cháu đã không bị mất một trợ thủ đắc lực như bác".
Thấy cô không hề có vẻ bất mãn gì, rốt cục Dư sư phụ cũng có thể thờ phào nhẹ nhõm.
Dư sư phụ cười cười với Cố Thắng Nam, tất cả những chuyện trước đây đều đã được hóa giải trong yên lặng. Sau đó Dư sư phụ nhìn quanh, thấy đám nhân viên đều đang túm năm tụm ba trò chuyện, ông lập tức cau mày. Đã được phong danh hiệu "trợ thủ đắc lực", Dư sư phụ tự nhận là phải dùng hành động thực tế để bảo vệ danh hiệu này, nhân tiện cũng lấy lòng vị bếp trưởng Cố rộng lượng này một chút.
"Đừng có bàn tán nữa. Ai nên làm gì thì đi làm việc đó đi!"
Dư sư phụ lớn giọng giải tán đám người đang tụ tập bàn tán.
Tất cả mọi người đều sợ tính khí của Dư sư phụ, vừa nghe vậy đã vội vàng tản ra, bắt đầu ai làm việc nấy.
Sau giờ ăn trưa, công việc ở bếp sau tạm thời kết thúc, Dư sư phụ cũng không thể ngăn cản đám tiểu thương tiếp tục buôn dưa nữa.
"Giáo viên Cố, chúng tôi không biết nên cảm ơn những gì Tổng giám đốc Trình đã làm vì chúng tôi như thế nào, hay là... chị chịu khó lấy thân báo đáp Tổng giám đốc Trình được không?"
Ngọn lửa chiến tranh lại cháy lan tới người Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam không nhịn được rùng mình.
Nhưng sự kinh ngạc của cô còn chưa chuyển từ trong đầu ra đến ngoài mặt thì đã có một nhân viên khác nhanh chóng bác bỏ đề nghị này: "Đây không phải cậu muốn làm khó Tổng giám đốc Trình hay sao? Mặc dù giáo viên Cố..." Nhân viên nói đến đây thì không nói tiếp được nữa, đành phải quan sát Cố Thắng Nam một lát rồi dè dặt nói tiếp: "...rất tốt bụng, nhưng rõ ràng không phải mẫu người của Tổng giám đốc Trình mà!"
Rất tốt bụng... Cố Thắng Nam sững sờ. Đây là đang khen cô sao? Tại sao lại khiến người nghe cảm thấy hơi xót xa?
"Cũng chưa chắc, anh không thấy Tổng giám đốc Trình năm lần bảy lượt tới tìm giáo viên Cố của chúng ta à?"
"Đúng vậy, lần trước giáo viên Cố còn bị hắt nước rửa bát vì cứu Tổng giám đốc Trình..." Vừa nói tới đây, Loa Phóng Thanh đã bị Dư sư phụ trợn mắt nhìn. Nhạn ra mình lỡ lời, Loa Phóng Thanh vội dẫn ngọn lửa chiến tranh tới tận bếp Á xa xăm: "Ơ... Tôi nói là lần trước Lâm sư phụ bên bếp Á định chém Tổng giám đốc Trình, không phải giáo viên Cố đã quên mình lao tới cứu hay sao?"
Mắt tất cả mọi người đồng loạt quay lại nhìn Cố Thắng Nam chằm chằm. Cố Thắng Nam suy nghĩ hai giây rồi cắn răng đứng dậy: "Tôi đi pha cốc cà phê".
Loa Phóng Thanh lập tức xung phong đứng dậy giành lấy công việc bưng bê này: "Giáo viên Cố, để em đi pha giúp chị!"
Nhưng cậu ta lập tức bị Dư sư phụ đè ngồi xuống ghế. Cố Thắng Nam cảm kích nhìn Dư sư phụ rồi lặng lẽ bước đi.
Đúng là gừng càng già càng cay, Dư sư phụ đã phát hiện cô chỉ lấy cớ đi pha cà phê để tìm một nơi yên tĩnh.
Lên sân thượng, cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có thể buông lỏng. Nhấp một ngụm cà phê, cô cố gắng không suy nghĩ gì hết, nhưng một giọng nói làm người ta phiền não vẫn vang lên trong đầu.
Hai chín tuổi, hai chín tuổi...
Sân bay, sân bay, sân bay...
Rất tốt bụng, rất tốt bụng, rất tốt bụng...
Cố Thắng Nam cũng không hiểu tại sao, trong hai mươi chín năm của cuộc đời, cô đã nghe những lời này vô số lần mà không hề để ý, vẫn sống vui vẻ, ung dung, tự tại. Nhưng vì sao đột nhiên những lời này lại khiến cô buồn bã? Tại sao...
Cô vô thức lấy điện thoại di động ra, không ngờ Lộ khó tính lại không gọi điện thoại làm phiền cô, Cố Thắng Nam cảm thấy hơi khó tin.
Sân bay, sân bay, sân bay...
Giọng nói của Lộ khó tính lại vang lên, Cố Thắng Nam vội vàng khoát tay, cố gắng xua đuổi những âm thanh khó chịu này đi, đúng lúc này...
"Em đang đuổi muỗi đấy à?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, Cố Thắng Nam vô thức hạ cánh tay đang vung vẩy lung tung xuống, quay lại nhìn thấy Trình Tử Khiêm đứng nhìn cô cách đó không xa. Âu phục, giày da, chỉn chu, lịch thiệp.
"Tổng giám đốc Trình?"
Trình Tử Khiêm mỉm cười đi tới. Trời nhiều mây, nụ cười của anh ta ấm áp như ánh mặt trời: "Anh đến bếp Âu tìm em, họ nói em ở trên này".
Nghe lời này, cảm giác của Cố Thắng Nam không khác gì bị người khác đập một gậy vào đầu: Không biết đám nhân viên đó sẽ lại bàn tán những gì về chuyện giữa cô và Trình Tử Khiêm.
Mà cô chỉ xuất thần một lát, cũng không biết dựa vào thứu gì mà Trình Tử Khiêm đã phát hiện ra tâm tình của cô không bình thường: "Sao vậy? Có tâm sự à?"
"Không có".
Trình Tử Khiêm cũng không hỏi tiếp nữa.
Chương trình gỡ rối tơ lòng vừa mới bắt đầu đã bị kẹt cứng không thể tiếp tục. Tối qua người phụ nữ này uống vào thì ăn nói rất đĩnh đạc, giờ đây lại tỏ ra mất tự nhiên, Trình Tử Khiêm không hiểu lúc này trong đầu cô đang suy nghĩ những gì.
Lúc này trong đầu Cố Thắng Nam đang suy nghĩ: Cứ nhìn nhau không nói được gì thế này cũng không phải là hay. Nghĩ đi nghĩ lại, cô đành phải phá vỡ yên lặng: "Tổng giám đốc Trình, anh không nên lên trên này mà nên ở lại dưới kia đón nhận sự sùng kính của các nhân viên. Hôm nay tin tức vừa được đưa ra, nhìn thái độ của họ, tôi tưởng anh vừa vào bếp sau là đã bị họ vây kín không thể đi nổi cơ đấy".
Dường như Trình Tử Khiêm đang nhớ lại phản ứng của tất cả mọi người khi mình xuất hiện ở bếp sau, hiển nhiên anh ta không dám gật bừa khi nghe Cố Thắng Nam nói vậy: "Thế à? Nhưng vừa nghe nói anh muốn tìm em là bọn họ đã lập tức cho anh đi rồi".
"..."
Đó là bởi vì bọn họ quyết định phái tôi đi lấy thân báo đáp anh để cảm ơn anh...
"Đúng rồi..." Hình như Trình Tử Khiêm đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, anh ta lấy một thứ trong túi quần ra đưa tới trước mặt Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam nghi hoặc nhìn hộp trang sức màu xanh nước biển trên tay anh ta.
"Sinh nhật vui vẻ".
Thấy cô vẫn đứng ngẩn ra, Trình Tử Khiêm mỉm cười xin lỗi: "Tối qua thấy em làm tiramisù, anh đoán có lẽ hôm nay là sinh nhật em, cho nên đã xem hồ sơ nhân viên của em mà chưa xin phép em".
Cố Thắng Nam nhìn cái hộp trên tay anh ta, lại nhìn lên gương mặt anh ta, vẫn không nói gì.
"Tiramisù em làm rất ngon, anh mang về nhà mà không hỏi ý kiến em, coi như món quà này anh tặng em là trao đổi công bằng đi".
Cô đã thấy Từ Chiêu Đễ được nhận loại trang sức nhãn hiệu này không ít lần, một món đồ nhỏ bé nhưng giá cả lại hết sức đắt đỏ. Tiramisù của cô có ngon đến mấy cũng không thể có giá như vậy.
"Cái này tôi không thể nhận được". Cố Thắng Nam đẩy hộp trang sức lại cho anh ta.
Trình Tử Khiêm kinh ngạc mất nửa giây, sau đó lại mỉm cười, không hề khiến cô cảm thấy có áp lực: "Hai lần trước em đều bị người ta hắt nước bẩn vì anh, nói thật, anh rất áy náy. Từ khi đó anh vẫn suy nghĩ phải mua một món quà thật thích hợp để tặng em, vừa có thể coi như lời xin lỗi, lại chưa đến mức tỏ ra đường đột. Lần này vừa đúng sinh nhật em, anh cũng không biết em thích quà sinh nhật gì nên mạo muội mua thứ này. Anh là người không muốn nợ tình cảm người khác, nếu em không nhận món quà này thì chắc chắn anh sẽ thấy khó chịu, lại phải suy nghĩ mua thứ khác tặng em. Như vậy thì khó cho anh quá".
Anh chàng Trình Tử Khiêm này nói chuyện kín kẽ, giọt nước không lọt, dù khiêm tốn nhưng lại hoàn toàn không cho người khác từ chối, Cố Thắng Nam không biết làm sao.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần sinh nhật cô, bạn bè cô mỗi người lại mang một món ăn đến coi như đó là quà mừng và tổ chức tiệc sinh nhật luôn. Cô thật sự chưa bao giờ nhận món quà gì ngoài đồ ăn, nhưng... làm sao cô có thể yêu cầu đường đường Tổng giám đốc Tử Kinh xuống bếp làm một món ăn tặng cô được?
Điều làm Cố Thắng Nam lo lắng hơn là, người như Trình Tử Khiêm vừa nhìn đã biết là một quý công tử không bao giờ vào bếp, đồ ăn anh ta làm có thể ăn được không?
Nhìn người phụ nữ này băn khoăn khó xử vì một món quà tầm thường, ý cười đã lộ rõ trong mắt Trình Tử Khiêm.
Cố Thắng Nam lại không có tâm tư thưởng thức đôi mắt biết cười đó, cô vẫn cúi đầu suy nghĩ rất lâu, đến lúc cà phê đã nguội cô mới đưa ra được kết luận: "Hay là thế này, tối nay tôi phải đi xem mắt, Tổng giám đốc Trình, nhất định trình độ thẩm mĩ của anh rất cao, anh có thể làm tư vấn hình tượng cho tôi một lần hay không?"
Đề nghị này quả là rất lạ, Trình Tử Khiêm bật cười, hơi cau mày. Đây là vẻ mặt đặc trưng của anh ta mỗi lúc gặp những chuyện thú vị.
"Vốn tôi có thể nhờ một người bạn làm thiết kế thời trang giúp đỡ, nhưng cậu ta đang đi công tác, cho nên..."
Cố Thắng Nam tưởng anh ta sẽ từ chối, không ngờ Trình Tử Khiêm không hề do dự gì đã tiếp nhận nhiệm vụ này. Anh ta hỏi cô, đi thẳng vào vấn đề: "Có thông tin về đối tượng xem mắt hay không?"
"Ơ?"
Cố Thắng Nam kinh ngạc khi thấy anh ta lại nhận lời một cách thoải mái như vậy. Trình Tử Khiêm lại tưởng cô không hiểu vì sao mình vừa mở miệng đã hỏi cô thông tin về đối tượng xem mắt, vì vậy giải thích: "Biết mình biết người, tôi mới có thể làm tốt công việc tư vấn của mình".
Cố Thắng Nam phát hiện mình đã bắt đầu hối hận vì đã đưa ra yêu cầu này. Nhưng chuyện đã đến nước đó, cô cũng chỉ có thể trả lời Trình Tử Khiêm: "Theo thông lệ, ngày này hàng năm mẹ tôi sẽ gửi thư cho tôi vào đúng 3 giờ chiều..."
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 59 phút.
2 giờ 59 phút...
3 giờ...
Cố Thắng Nam lấy điện thoại trong túi ra, 3 giờ đúng, không muốn một phút, không sớm môt phút, đúng lúc này một thông báo hiện ra trên màn hình: Cô có thư điện tử.
***
Vì buổi tối phải đi xem mắt nên Cố Thắng Nam đã dặn dò các nhân viên tất cả những chuyện cần chú ý để có thể về sớm.
Loa Phóng Thanh cười tít mắt nhìn cô: "Giáo viên Cố, chị cứ yên tâm đi hẹn hò đi, có bọn em ở đây gác gôn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chuyện rắc rối gì".
Cố Thắng Nam trợn mắt: "Ai nói với cậu là tôi đi hẹn hò?"
Bất chấp cô tỏ ra nghiêm khắc đến mức nào, Loa Phóng Thanh vẫn nháy mắt với cô đầy ẩn ý: "Giáo viên Cố, chị không cần phải ngại đâu. Có người nhìn thấy xe của Tổng giám đốc Trình đang đỗ bên ngoài nhà ăn rồi. Tối nay anh chị đi ăn bữa tối trong ánh nến ở đâu vậy?"
Cố Thắng Nam thở dài: "Chuyện không phải như cậu nghĩ đâu..."
Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy Loa Phóng Thanh kêu thảm một tiếng. Ngước mắt nhìn lên, thì ra là Dư sư phụ đã tóm cổ áo Loa Phóng Thanh cưỡng chế lôi đi.
Thừa dịp Loa Phóng Thanh còn chưa kịp quay lại làm phiền, Cố Thắng Nam vội dặn dò hết những chuyện cần chú ý rồi đi về.
Quả nhiên xe của Trình Tử Khiêm đang dừng ở nơi mọi người dễ thấy nhất ngay bên ngoài nhà ăn, anh ta cũng không tránh trong xe mà đứng ngay bên cạnh xe. Cố Thắng Nam đứng ngoài cửa xoay của nhà ăn, nhìn quanh một hồi, phát hiện không ít nhân viên thỉnh thoảng lại liếc về phía Trình Tử Khiêm. Cô chỉ có thể thừa dịp người khác không chú ý, đội mũ trùm lên, dùng tay che mặt, cắm đầu cắm cổ chạy đến chỗ xe của Trình Tử Khiêm, chưa chào hỏi câu nào đã mở cửa xe ra chui vào.
Trình Tử Khiêm đang cúi đầu xem đồng hồ, đột nhiên khóe mắt nhìn thấy một bóng người lao tới gần với tốc độ không thua gì quán quân chạy một trăm mét. Lúc anh ta ngẩng đầu lên thì chỉ nhìn thấy bóng đen đó lao vèo qua trước mặt rồi chui vào trong xe nhanh như chớp...
Trình Tử Khiêm ngẩn người một lát rồi mở cửa xe, thò đầu vào trong xe nhìn.
Chỉ thấy Cố Thắng Nam mặc một bộ đồ thể thao rộng dăm bảy cỡ, lúc anh ta thò đầu vào trong xe xem thì cô vừa bỏ mũ trùm xuống để lộ khuôn mặt ra.
Trình Tử Khiêm phát hiện chỉ cần mình gặp người phụ nữ này là lại không nhịn được cười, anh ta ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn: "Em chuẩn bị đi cướp ngân hàng à?"
Cố Thắng Nam có khổ mà khó nói: "Tổng giám đốc Trình, anh không biết đâu, bây giờ bọn họ cứ đồn đại tôi với anh có quan hệ không bình thường, nếu để bọn họ nhìn thấy tôi lên xe anh thì tôi với anh càng không thể thoát khỏi hiềm nghi".
Trình Tử Khiêm không nhịn được cười thành tiếng.
Cố Thắng Nam nhún vai khó xử, nói hơi tủi thân: "Anh cũng cảm thấy rất buồn cười đúng không?" Bất cứ ai cũng hiểu rõ Trình Tử Khiêm không thể thích cô được, tại sao đám nhân viên đó lại cứ không hiểu?"
"Không phải anh cười cái này, mà là..." Trình Tử Khiêm không nói tiếp, chỉ phất tay, thu nụ cười lại, khởi động xe.
***
Mạnh Tân Kiệt mới ra viện đang lái xe chở tiểu thư Từ Chiêu Đễ đi đến một nhà hàng ăn cơm.
Nhà hàng rất đông khách, rất nhiều xe đang kẹt cứng trên dốc đi vào chỗ để xe. Xe của Mạnh Tân Kiệt cũng kẹt cứng không thể nhúc nhích.
Hai người trên xe vừa mới tranh cãi một hồi, bây giờ lại bị kẹt xe, một người trong lòng vẫn sợ sệt, người kia đen mặt tức giận.
Người trong lòng còn sợ sệt nói: "Em đừng giận mà, vừa rồi anh chỉ nhìn người đó đúng một cái mà thôi! Chỉ một cái thôi mà!"
Người đen mặt tức giận nói: "Mạnh Tân Kiệt! Tôi nói với anh, tầm mắt anh quá ngắn, ngắn đến đáng sợ. Anh khen chân con bé đó đẹp à? Đẹp cái quái gì?"
Mạnh Tân Kiệt chỉ tay lên trời thề: "Anh không khen, tuyệt đối không khen!"
Từ Chiêu Đễ hừ lạnh: "Ngoài miệng không khen, trong lòng khen".
Mạnh Tân Kiệt im lặng, tự nhủ trong lòng: Anh khen trong lòng mà em cũng nghe được à?
Từ Chiêu Đễ lại hừ lạnh: "Đừng tưởng anh khen thầm trong lòng mà tôi không biết! Lúc tôi nghiên cứu đàn ông thì anh còn đang học tiểu học. Dám đọ tu vi với tôi à? Anh còn non và xanh lắm!"
Nói xong cô lại hậm hực quay đầu nhìn ra ngoài xe, phớt lờ Mạnh Tân Kiệt.
Đúng lúc này một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe đằng trước xe Mạnh Tân Kiệt, Từ Chiêu Đễ nhìn thấy, lập tức vỗ Mạnh Tân Kiệt ra hiệu cho cậu ta nhìn theo: "Nhìn thấy không? Đi giầy đế bằng mà chân còn dài miên man như thế, bắp chân còn thon như thế... Như vậy với có thể gọi là chân đẹp!"
Bộ dáng đắc ý của Từ Chiêu Đễ như đang tuyên bố với Mạnh Tân Kiệt: Không những tôi hiểu đàn ông hơn anh mà còn biết thưởng thức phụ nữ hơn anh nữa.
Mạnh Tân Kiệt quay đầu nhìn theo hướng Từ Chiêu Đễ ra hiệu, chỉ thấy người phụ nữ đó mặc một chiếc áo bó eo trắng muốt, một chiếc quần jean màu xanh nước biển bó sát chân, dưới chân đi một đôi giầy bệt, trang phục cực kì đơn giản nhưng đôi chân quả thật... siêu đẹp!
Mạnh Tân Kiệt nhìn đến ngơ ngẩn. Đúng lúc này...
Một người đàn ông bước xuống từ ghế lái chiếc xe đằng trước, vì vậy người đẹp đó quay đầu sang nói gì đó với người đàn ông.
Trong nháy mắt đó, Mạnh Tân Kiệt khiếp sợ:
"Giáo... giáo... giáo viên Cố!"
%%%%%%
1. Tác giả đã viết đến chương 70, chắc mai chương 71 cũng là chương cuối luôn. Mà truyện này thì không cần ngoại truyện làm gì. Truyện tác giả sắp viết có vẻ cũng nhẹ nhàng, hình như là "ai khiến tình anh thành hư ảo" hay gì gì đó.
2. Chương trước và chương này đều dài gấp rưỡi chương thường. Dịch tương đối mất thời gian. Rào trước đón sau lâu rồi, bây giờ xin phép nghỉ khoảng 1 tuần để chạy kế hoạch quý 4. Thời buổi khủng hoảng kinh tế, có việc để làm là quý rồi. Chứ nếu rảnh thì truyện này chỉ dịch hơn tháng là xong.
3. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ người dịch.
4. Trân trọng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook