*Hộc*…*Hộc*…

 

Con đường đồi dẫn tới sảnh đường Trix rất dốc.

 

Vì đã tập luyện thể lực cả ngày lẫn đêm nên tôi nghĩ rằng đoạn đường dốc này chẳng có vấn đề gì… nhưng dường như tôi quên không tính đến thực tế là mình đã kiệt sức.

 

Khi đến lưng chừng dốc, tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thoáng qua nửa phía đông hòn đảo. Khói tín hiệu của Janica bốc lên từ khu vực vách đá phía đông.

 

“Tất cả 57 người đã được xác nhận có mặt trên thuyền. Có vẻ như mọi người đã rút lui thành công. Sau khi xác nhận hoàn tất, cô Janica sẽ sớm quay lại ”.

 

Một con dơi lửa bay tới từ bên ngoài vách đá đáp xuống vai tôi. Phía xa, những chiếc thuyền đang lướt qua khung cảnh hùng vĩ của những con sóng vỗ vào đáy vách đá bên dưới.

 

Trong đêm tối mịt mù, vậy ra bọn họ đã vượt qua những con sóng và leo lên từ khu vực vách đá như vậy sao? Cho dù có di chuyển một cách bí mật để tránh sự giám sát của trường thì kế hoạch đó cũng quá liều lĩnh.

 

Tuy nhiên, quyết định của lính đánh thuê lại rất lạnh lùng. Họ biết rõ việc bỏ mặc khách hàng sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của mình như thế nào. 

 

Mặc dù vậy, quyết định bỏ lại Elte hẳn là xuất phát từ nhận thức sâu sắc về sự chênh lệch sức mạnh. Không có gì ngu ngốc hơn việc cắm đầu vào một yêu cầu bất khả thi.

 

Ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc uy tín sẽ bị sụt giảm và kế sinh nhai của họ sẽ bị ảnh hưởng trong một thời gian, điều đó cũng không quan trọng hơn mạng sống của họ ngay lúc này. Phán đoán dứt khoát này chắc hẳn đã giúp bọn họ sống sót như với tư cách cựu binh trong thời gian dài.

 

Rời mắt khỏi biển, quay lưng lại và nhìn vào đất liền, số lượng tháp ma pháp do Giáo sư Glast dựng đã lên đến hàng chục. 

 

Được dựng lên bằng cách sử dụng các vòng tròn ma pháp được khắc sẵn rải rác trên đảo Acken, những tòa tháp giờ đây cao đến mức tôi tự hỏi liệu đứng trên đỉnh tháp thì có nhìn thấy được lục địa bên kia biển hay không.

 

- Ầm! Ầm!

 

- Kííííít!

 

Một tiếng hét chói tai vang vọng khắp bầu trời đêm của Đảo Aken. 

 

Boss cuối cùng của phòng thí nghiệm bí mật, 'Ác quỷ tái sinh của đường cống ngầm', đang gào thét trong đau đớn.

 

Đã nhiều thời gian trôi qua nên tất nhiên tiến độ đột kích của Tailey đã tiến triển đáng kể. 

 

Cuối cùng cũng đến lúc bước vào giai đoạn cuối cùng của cuộc thanh trừng Glast, chương cuối cùng của ARC 2 cũng sắp kết thúc.

 

Tôi vẫn chưa làm gì với Elte sau khi khống chế ông ta. Hiện tại, tôi đã bàn giao quyền giam giữ hắn cho hội thương nhân Elte, việc ra quyết định xử lý thế nào hãy đợi đến sau cuộc thanh trừng. 

 

Về vấn đề này, Lortelle sẽ là người chịu trách chính chính, chính cô ấy sẽ phải chấm dứt mối quan hệ tồi tệ với ông ta.

 

Sau khi khuất phục Elte và lính đánh thuê và thương lượng với tên thủ lĩnh, bọn họ đã rút lui và xác nhận rằng tất cả đều đã rời khỏi hòn đảo. 

 

Dù chạy nước rút những tôi cũng mất khá nhiều thời gian để tôi đến được tòa nhà Trix.

 

ARC 2 đang nhanh chóng kết thúc.

 

Giai đoạn đảo ngược vai trò của tôi bắt đầu từ phòng thí nghiệm bí mật đang đi đến hồi kết. 

 

Trạm dừng chân cuối cùng chính là tòa nhà Trix - nơi diễn ra mọi sự kiện gay cấn của ARC này. Tất cả những gì tôi cần làm là xác nhận xem boss đã bị tiêu diệt hoàn toàn hay chưa và liệu còn sót lại vấn đề nào cần giải quyết hay không.

 

Trên thực tế, rõ ràng là ở đây không có vấn đề đặc biệt gì xảy ra, tôi thực sự chỉ đến đây để kiểm tra lần cuối vì các giai đoạn trước đó đã thực hiện rất kỹ lưỡng.

 

Tailey đã đến đường cống ngầm theo kế hoạch, và sau khi xác nhận đủ các thông số kỹ thuật rõ ràng, tất cả những gì còn lại chỉ là chờ đợi mà thôi

 

Trên hết, Lucy - biến số lớn nhất… bằng cách nào đó tôi đã giải quyết được rồi

 

“Hộc… hộc…”

 

Thở hổn hển lấy lại sức, tôi ngước lên nhìn toàn cảnh tòa nhà Trix. Đội ngũ giảng viên bận rộn đang cố gắng xác định mức độ thiệt hại.

 

Sự hỗn loạn cuối cùng cũng lắng xuống, công tác di tản học viên dường như đã hoàn tất, có vẻ như họ sắp bắt đầu truy đuổi giáo sư Glast. Như thường lệ, học viện phải ưu tiên giảm thiểu thiệt hại và đảm bảo an toàn học viên, do đó quá trình ra quyết định của họ khá thận trọng và chậm chạp.

 

Chắc hẳn đó là lý do Tailey chủ động hành động, nhưng ngay cả như vậy thì mọi thứ dường như vẫn quá chậm chạp. Thậm chí có cảm giác như người phụ trách đang cố tình kéo chân họ.

 

“Tình hình ở tòa nhà Trix đúng như dự đoán.”

 

Tôi đã khảo sát tất cả các giai đoạn của cốt chuyện nhưng không ngờ nó sẽ đi theo hướng ngược lại, nhưng may mắn thay, Tailey có vẻ như đã xử lý tốt hầu hết mọi việc.

 

Tôi đã đạt được rất nhiều kỹ năng chiến đấu và hơn hết là còn có được rất nhiều công thức chế tạo vật phẩm magitech quý hiếm. Tùy thuộc vào cách sử dụng mà tôi có thể chế tạo các vật phẩm có thông số kỹ thuật vượt trội. Đây là tin tốt nhất trong tất cả các tin tốt.

 

Không chỉ vậy, việc chuẩn bị cho thử thách sắp tới… tôi cảm thấy chưa hoàn hảo và cũng chưa đủ.

 

Tôi đi vào tòa nhà Trix, mọi người quá bận rộn nên không để ý tới tôi. Họ cho rằng tôi chỉ là một nạn nhân như các học viên khác vì bộ quần áo rách nát trên người.

 

Đi lên cầu thang giữa những mảnh vụn đổ nát vương vãi khắp nơi của tòa nhà, cuối cùng tôi cũng lên tới sân thượng. Tòa nhà này được xây dựng trên một ngọn đồi cao, mở cánh cửa ra, trước mắt tôi là bầu trời đêm rộng lớn.

 

Chạy trốn khỏi phòng thí nghiệm bí mật và đến được đây, đó là một hành trình tuy ngắn nhưng lại dài.

 

Một cô gái đang ngồi trên lan can, đung đưa chân như một đứa trẻ. Bóng lưng này thật quen thuộc, tôi đã đến đây với hy vọng tìm thấy cô ấy, và đúng là vậy.

 

Từ lâu tôi đã biết cô ấy thích ngủ trưa trên nóc tòa nhà Trix. Người ta thường thấy cô ấy trên các nóc tòa nhà khác nhau, nhưng nhiều nhất ở tòa Trix. 

 

Có lẽ là vì cô ấy thích khung cảnh thoáng đãng và ngắm nhìn toàn cảnh hòn đảo.

 

"Nhóc đang làm gì ở đây?"

 

“Tôi đang nhìn cái đó.”

 

Tháp ma pháp của giáo sư Glast.

 

Dãy tháp như những cột sáng tuyệt đẹp tô điểm cho bầu trời đêm. Với những người chưa biết toàn bộ câu chuyện thì đó có thể là biểu tượng của điềm gở, nguy hiểm, nhưng đối với những người vừa trải qua sự việc này thì chúng lại trông giống như cực quang lãng mạn vậy.

 

Chẳng bao lâu nữa mọi thứ sẽ kết thúc. Lễ tuyên thệ kiếm sĩ của Tailey đã diễn ra đúng tiến độ. Tôi đã cách xa 2 chữ ‘thất bại’.

 

“Tôi đang nghĩ về những chuyện ngày xưa.”

 

Khi bầu trời rực rỡ chiếu sáng lên người cô ấy, Lucy vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh trên lan can, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

 

Tôi thở dài rồi ngồi xuống một cách thận trọng. Lucy sẽ không chết nếu cô ấy ngã, nhưng tôi thì có. Tất nhiên là trong trường hợp như vậy thì cô ấy sẽ lao tới giải cứu tôi, nhưng không có nghĩa là nó không nguy hiểm.

 

"Này."

 

"Sao?"

 

Tôi đã đoán trước được Lucy sẽ nói câu gì.

 

“Anh còn miếng thịt khô nào không?”

 

"Tôi đã nói với nhóc là hết rồi mà"

 

"Chẹp..."

 

Nhịp điệu đối thoại của chúng tôi đã trở nên quen thuộc đến mức nó gần như không ảnh hưởng đến cảm xúc của cả 2 nữa.

 

Tôi chỉ ngồi cạnh Lucy, cùng nhau nhìn lên tháp ma pháp.

 

Không còn gì để làm nữa. Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là ngồi im lặng với tư cách là một khán giả, một diễn viên phụ hoặc một nhân vật phản diện và xem phần cuối của sân khấu. Mà đối với góc nhìn của khán giả thì không còn nơi nào tốt hơn thế này.

 

"Còn nhớ lần tôi khóc rất nhiều không?"

 

Nhìn lên bầu trời rực sáng, Lucy buột miệng thốt ra.

 

“Tôi đã khóc rất nhiều vì một chuyện vô cùng đau buồn, nhưng đến một lúc nào đó, dường như tôi không còn cảm thấy buồn nữa”.

 

"Tại sao?"

 

“Chỉ là đột nhiên cảm thấy không buồn đến thế. Tôi tự hỏi tại sao lại như vậy. Có phải trong lòng tôi đã có sự thay đổi nào đó không?… Nhưng hoá ra đó chỉ là một lý do ngớ ngẩn đến bất ngờ.”

 

Tôi quay mặt nhìn về phía Lucy, khuôn mặt cô ấy vẫn vô cảm và trống rỗng. Mặc dù ánh sáng của tháp ma pháp chiếu thẳng vào Lucy, nhưng cô ấy không cảm nhận được dù chỉ một chút cảm xúc.

 

“Chỉ là vì thời gian đã trôi qua quá lâu mà thôi.”

 

Lucy đã tự mình đi đến kết luận đó. Đó là một cái nhìn sâu sắc chính xác và hoàn hảo.

 

“Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, chỉ có kẻ ngốc mới khơi lại vết thương cũ… Ngay cả khi tôi cố gắng hồi sinh ông bằng ma pháp, thì cuối cùng một ngày nào đó ông cũng vẫn sẽ phải rời đi.”

 

- ‘Nhóc có chắc chắn mình sẽ không hối hận?'

 

Tôi đã xem mọi kịch bản của [Kiếm sĩ thất bại xứ Sylvania] ít nhất một lần. Đương nhiên, tôi cũng đã xem rất kỹ cái kết tồi tệ khi Lucy tiêu diệt hoàn toàn Tailey.

 

Tuy nhiên, khuôn mặt của Lucy khi tiêu diệt tất cả người chơi và từ từ biến mất khỏi đường cống ngầm… thì không thể gọi là nhẹ nhõm.

 

Cuối cùng, Lucy không còn cách nào khác ngoài hạ ánh mắt xuống và thấp giọng trả lời.

 

- 'KHÔNG.'

 

Lý do giáo sư Glast có thể thuyết phục được Lucy Meyrill là vì ông ta đã hứa sẽ sử dụng sức mạnh của ma pháp tinh tú để hồi sinh phù thủy vĩ đại Glokt.

 

Nếu hành động của Lucy làm gián đoạn kế hoạch thì thay vì hồi sinh Sylvania, chỉ cần mang Glokt - người thầy của Lucy trở lại là đủ.

 

Mặc dù Glokt có thể không vĩ đại như Sylvania, nhưng ông là một nhân vật lịch sử có nhiều thành tựu bứt phá. Có thể đó là một sự sai lệch so với mục tiêu ban đầu ... nhưng nếu lôi kéo được Lucy về phe mình thì đó là một canh bạc đáng giá.

 

Rõ ràng Glast đã dùng những lời lẽ hoa mỹ, kích động để dụ dỗ Lucy.

 

Ông ta sẽ không ngừng thúc giục và kích thích niềm khao khát ẩn sâu trong trái tim Lucy. Tất nhiên, vì ông ta là một giáo sư nên khả năng ăn nói là điều không cần bàn cãi. Việc lôi kéo và dụ dỗ Lucy - người đã mất khả năng phán đoán trong giây lát vì quá đau buồn là hoàn toàn khả thi.

 

Vì vậy… không khó để lay chuyển tâm trí của Lucy.

 

Nhưng giờ Lucy đã biết rồi.

 

Cái gì đã mất là đã mất. Không cần thiết phải khơi lại nỗi đau mất mát đó.

 

“Với cả nếu ông sống lại, ông sẽ nhéo má mắng tôi, đau lắm.”

 

Trong thế giới ma pháp tồn tại ba điều cấm kỵ, bóp méo và thách thức quy tắc của thế giới, nhiễu loạn dòng thời gian và bác bỏ khuôn khổ số phận của con người:

 

- Theo đuổi sự bất tử, Hồi sinh người chết và Đảo ngược thời gian -

 

Đây là những điều tối kỵ nhất.

 

Lucy lặng lẽ nhìn lên vầng sáng và nói tiếp.

 

"Sẽ chỉ là một sự xúc phạm nếu hồi sinh một pháp sư vĩ đại đã cống hiến cả đời mình cho nghiên cứu ma pháp bằng một điều cấm kỵ như vậy."

 

"Hơn nữa, ông đã chuẩn bị chu đáo cho cái chết của mình trước khi qua đời... Đúng vậy, ngay từ đầu tôi đã biết. Tất cả những mong muốn về việc hồi sinh ông chỉ là sự tham lam ích kỷ của tôi mà thôi."

 

Ông sống đạm bạc và quyên góp toàn bộ tài sản cho Học viện Sylvania.

 

Di sản của ông có thể được tìm thấy ở khắp học viện.

 

Một trong ba tòa trung tâm bị Janica phá hủy được đặt tên là Tòa nhà Glokt, và học viện đã trao học bổng cho tôi trong học kỳ này cũng là Quỹ học bổng Glokt.

 

Hơn nữa, tên của Glokt được khắc khắp nơi, vì vậy có lẽ đối với Lucy, bản thân học viện này cũng giống như một di sản do ông để lại.

 

“Vậy, Lucy.”

 

Những tình huống bận rộn và cấp bách đã kết thúc, giờ chúng tôi chỉ là khán giả ngồi xem.

 

"Như vậy có ổn không?"

 

Lẽ ra tôi không có tư cách hỏi câu này vì chính tôi là người đã giữ cô ấy ở lại, nhưng tôi không thể không hỏi.

 

Cảm xúc của con người không thể kiểm soát theo ý muốn.

 

Hồi sinh Glokt là một lựa chọn quá bốc đồng, và có lẽ cô ấy đã biết điều đó, không nên bị sự mất mát chi phối lý trí bản thân.

 

Tuy nhiên, việc vứt bỏ một cơ hội như vậy sẽ có tác động rất mạnh đến cảm xúc, ít nhất là đối với một con người.

 

Khuôn mặt cô ấy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nội tâm thì chưa chắc vậy.

 

Từ những trải nghiệm của cuộc sống, chúng ta học được một chân lý: Những người không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài thường có nội tâm bất ổn nhất.

 

Con người quả là một sinh vật khó đoán.

 

Người ta có thể nghĩ họ mong manh và dễ khóc, nhưng thật ra chính họ lại là người kiên trì chịu đựng gian khổ.

 

Một người có vẻ ngoài nghiêm khắc và máy móc, dường như luôn ổn, nhưng thực tế có thể dễ dàng suy sụp.

 

Đó là lý do tại sao tôi cần phải xác nhận.

 

Và câu trả lời nhận được là.

 

"Này."

 

“…”

 

Sau tất cả những chuyện này mà vẫn còn quan tâm đến thịt khô nữa sao? Cái con nhỏ này… Tôi thở dài ngao ngán.

 

“Cho tôi mượn vai của anh.”

 

Hoa ra đây là lý do tại sao cô ấy bắt tôi ngồi bên cạnh lan can...

 

Tôi không trả lời thành tiếng mà chỉ gật đầu nhẹ.

 

Trong tương lai, sẽ khó tìm được người nghiên cứu ma pháp tinh tú một cách say mê như giáo sư Glast.

 

Ma pháp cải tử hồi sinh cũng trở thành cơn gió thoảng qua.

 

Người chết là người chết. Cái gì đã mất là đã mất.

 

Những người bị chi phối bởi mất mát trong quá khứ và bỏ mặc hiện tại hiếm khi có một kết cục tốt đẹp.

 

Có lẽ đó là sự khác biệt giữa Lucy và giáo sư Glast.

 

Nỗi mất mát đều đến với tất cả mọi người một cách công bằng, nhưng cách trải qua của mỗi người là khác nhau. Vậy nên chúng ta phải chấp nhận và chữa lành vết thương hiện tại bằng những gì mình có.

 

Lucy hoàn toàn hiểu được sự thật này.

 

Thế là Lucy và tôi ngồi cạnh nhau một lúc, ngắm nhìn tháp ma pháp trên bầu trời.

 

Bầu trời đầy sao hiện ra trong tầm mắt có vẻ cao hơn bình thường, đẹp vô ngần.

 

*

 

- Bùm!

 

Một người nhuốm đầy máu của vô số quái vật đang đứng ngay trên đỉnh tháp ma pháp.

 

Trên đỉnh tháp với ánh sáng rực rỡ, đứng giữa một quảng trường lộ thiên cho phép nhìn rõ bầu trời đầy sao... giáo sư Glast đang đứng đó cùng Aila bị trói.

 

Xung quanh họ rải rác các ống nghiệm và tài liệu nghiên cứu. Cuốn sách ma pháp khổng lồ lơ lửng trên không chính là 'Ma đạo thư của hiền nhân' đã hoàn thành quá trình thấu cảm.

 

“Giáo sư Glast!”

 

Theo tiếng hét của Tailey, giáo sư Glast quay lại.

 

Khuôn hốc hác héo hắt như sắp tắt thở. Vẻ ngoài kiệt quệ cho thấy ông ấy cũng đã nhiều đêm không ngủ.

 

Tuy nhiên, sức mạnh ma pháp tinh tú bao quanh cơ thể không thể xem nhẹ được.

 

Giáo sư Glast đứng thẳng, nhìn lực lượng thanh trừng và lẩm bẩm điều gì đó.

 

Không rõ những lời cuối cùng này là dành cho ai. Nhưng khi đứng trên bờ vực sụp đổ, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông ta: đây có thể là di chúc của mình..

 

“Ta nhớ con…Muri.”

 

Giáo sư Glast lặp lại cái tên đó một lần rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. 

 

Trận chiến cuối cùng của ARC 2 đã bắt đầu.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương