Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
C120: Ngoại truyện 17 hoàng tử nam tuần x thần y tùng tu 17

Trong mắt mọi người ở Bắc địa, trận chiến này tới vừa đột ngột mà cũng chẳng đột ngột như vậy.

Không đột nhiên là vì từ trước khi Địch tộc xâm lấn, tất cả mọi người đã dự đoán được, sắp tới song phương tất có một trận chiến.

Mà điểm đột nhiên chính là, bất kể là Trường Nguyên hay là chín trấn của bắc địa, đều hoàn toàn không có chuẩn bị tốt cho việc nghênh chiến.

Trấn Trường Nguyên hôm nay vô cùng lạnh lẽo, khác với việc ở trong cung, chỉ cần ở trong thái y thự đợi quý nhân truyền triệu là được.

Tạ Bất Phùng là chủ nhân duy nhất của Trường Nguyên, hiện giờ hắn dẫn thuộc hạ đi đánh lui địch, Văn Thanh Từ tạm thời ở lại Trường Nguyên cũng không có việc gì làm. Vẫn ở trong tiểu viện yên tĩnh, quả thực nhàn rỗi tới hoảng hốt.

Văn Thanh Từ rửa mặt xong liền thay một bộ quần áo, ra khỏi Túc Châu vương phủ, tới thành Trường Nguyên.

Mới vừa đi lên phố dài, y đã gặp phải một người lớn tiếng rao hàng: "...Nhà cửa bán rẻ, bán rẻ!"

Tuy rằng Văn Thanh Từ chỉ là một thái y, nhưng lại rất chú ý đến chất liệu quần áo của mình, rất rõ ràng không phải là người gốc Trường Nguyên.

Từ xa nhìn thấy y, người nọ lập tức đi tới: "Công tử có cần trạch viện không? Chỉ cần hai mươi lượng! Ách...... Nếu công tử ngại đắt, cũng không phải không thể bàn chuyện.”

Văn Thanh Từ vội vàng xua tay: "Xin lỗi, không cần.”

Cuối cùng lại nhìn ra sau lưng người nọ: "Rõ ràng nhà này của ngươi mới xây không lâu, sao lại bán giá thấp như thế?”

Văn Thanh Từ cũng đã đến Trường Nguyên một đoạn thời gian, có hiểu biết nhất định về mọi thứ xung quanh. Lúc này mình đang ở trên phố dài, chính là khu vực trung tâm của thành nhỏ này, bất kể như thế nào cũng không nên bán rẻ như thế.

“Ai... "Người nọ nặng nề thở dài một hơi, có lẽ trong lòng biết hôm nay căn nhà này không bán được, hắn cũng không hét to nữa," Bắc Địch đã tới rồi, nếu không bán thì không còn kịp nữa. Nếu ngày mốt còn không bán được, ta đây đành phải mặc kệ tòa nhà này, trực tiếp dẫn theo người nhà tới Ung Đô.”

Văn Thanh Từ dừng một hồi mới nhận ra được, người trước mắt này đã định vứt bỏ nơi mình từng lớn lên, chạy nạn xuôi nam.

“Công tử hôm nay chưa tới rìa thành phải không?”

Văn Thanh Từ gật đầu.

Người nọ còn nói: "Sáng sớm hôm nay, thấy đại điện hạ lĩnh binh ra khỏi thành, chúng ta liền biết Bắc Địch đã xuôi nam. Trong nhà ta còn có một đôi trẻ vừa mới ra đời, con gái chỉ mới hai tháng gào khóc đòi ăn, lúc này mới muốn kiếm thêm một ít tiền bạc tiêu trên đường. Còn có một đống người lo lắng đã xuất phát sớm mấy canh giờ.”

Nói xong hắn còn cảm khái một câu: "Ai, đại điện hạ là người tốt, bằng lòng gọi binh tốt tiễn chúng ta rời khỏi Trường Nguyên, mưu được một con đường sống.”

Văn Thanh Từ không khỏi cắn môi: "... Lần này Địch tộc xâm phạm, đại điện hạ vô cùng coi trọng, dẫn người thân chinh ngay lập tức. Hắn nhất định có thể bảo vệ Trường Nguyên, bảo vệ chín trấn Bắc địa.”

Tuy thời gian Tạ Bất Phùng đến Trường Nguyên không lâu, nhưng hắn có cách quản lý toà thành này rất tốt, bách tính xung quanh đều rất ủng hộ hắn.

"Đương nhiên ta tin đại điện hạ, nhưng công tử à, ngươi ngẫm lại bệ hạ sẽ để cho đại điện hạ thắng sao?"

Văn Thanh Từ không khỏi siết chặt lòng bàn tay.


Hoàng đế kiêng kị Tạ Bất Phùng- - điều này không phải là bí mật ở Trường Nguyên, thậm chí cả Vệ triều.

Văn Thanh Từ ở Túc Châu vương phủ, biết rõ hơn người này rằng nguồn cung cấp hậu cần và lương thực của quân đội Tạ Bất Phùng rất có vấn đề.

Cho dù là không hiểu chính trị, y cũng có thể hiểu được ý đồ của hoàng đế:

Ung Đô coi Tạ Bất Phùng là đứa con bị vứt bỏ, cũng sẽ không cung cấp trợ giúp gì cho hắn.

Ung Đô mặc kệ Tạ Bất Phùng, vì sống sót, Tạ Bất Phùng phải liều chết chống cự.

Đối với hoàng đế mà nói, kết cục tốt nhất chính là Tạ Bất Phùng áp chế được quân địch, sau đó chết trận sa trường.

Đến lúc đó hoàng đế chỉ cần nỗ lực thêm một chút nữa là có thể đuổi Địch tộc bị đại thương nguyên khí trở về. Thậm chí còn có thể giành được mỹ danh cho mình.

Dân chúng Trường Nguyên hiểu đạo lý này, Văn Thanh Từ cũng hiểu.

Nhưng dân chúng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tạ Bất Phùng chịu chết, Văn Thanh Từ lại không thể.

“Ta nói này công tử, nghe khẩu âm ngươi hẳn không phải là người Trường Nguyên chứ? Là tới buôn bán hả? "Nam nhân kia lại nặng nề thở dài một hơi," Nếu là buôn bán thì nhanh rời khỏi nơi này, về nhà đi. Sau này chỉ sợ Trường Nguyên sẽ không yên ổn. Bảo mệnh cũng khó, chớ nói chi là ở chỗ này kiếm tiền.”

“Được, ta hiểu rồi. "Văn Thanh Từ hạ mi lẩm bẩm.

Dứt lời, bỗng nhiên lấy ra bạc vụn từ trong tay áo, giao cho đối phương: "Cầm đi, nhà không cần bán. Ta tin tưởng...... Có đại điện hạ ở đây, Trường Nguyên tất sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Giọng Văn Thanh Từ vẫn dịu dàng như trước, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc.

Nam nhân đối diện không ngờ Văn Thanh Từ lại cho mình tiền: "Cái này, cái này...... Công tử, cái này nên bảo ta phải làm sao cho phải.”

Nếu là đặt ở thường ngày, tiền này hắn tất nhiên không thể nhận. Nhưng hôm nay hốc mắt người nọ lập tức đỏ lên, liền vịn tay Văn Thanh Từ chậm rãi quỳ xuống mặt đất: "Tiền này coi như ngài cho ta mượn, ta viết giấy nợ cho ngài! Không biết công tử là người nơi nào? Chờ ta thu xếp ổn thỏa sẽ đến chỗ ngài, trả lại tiền.”

Nói xong liền nặng nề dập đầu ba cái.

Văn Thanh Từ cuống quít đỡ đối phương dậy.

Y lắc đầu nói: "Ngươi coi như ta là người Trường Nguyên đi. Ta...... Sẽ không rời khỏi nơi này, chờ sau khi đại điện hạ toàn thắng, ngươi trở về Trường Nguyên, ta đến nhà ngươi tìm ngươi.”

"Được," người nọ sửng sốt một hồi, cuống quít hít hít mũi, "Được, chờ sau trận chiến này, ta nhất định trở về Trường Nguyên, chờ ân nhân đến tìm!"

“Một lời đã định. "Văn Thanh Từ nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ánh mắt của y rất là kiên định, làm như căn bản không nghĩ tới, trận chiến này sẽ có khả năng thất bại.


Giống như mọi người dự đoán.

Chiến tranh đã bắt đầu nhiều ngày, nhưng tiếp tế vẫn luôn chưa tới.

Chuyện lương thảo Văn Thanh Từ không giúp được gì, nhưng thân là thái y cùng Tạ Bất Phùng đến Trường Nguyên, y tuyệt đối không thể không làm gì.

Sau khi Tạ Bất Phùng đi nhậm chức, thường mang theo Văn Thanh Từ bôn ba khắp nơi.

Hai người không phải tránh hiềm nghi như trong Thái Thù cung, bởi vậy không bao lâu sau, tất cả mọi người đều biết, quan hệ của đại điện hạ và thái y kia không tệ.

Có lẽ Tạ Bất Phùng trước khi ra chiến trường cũng đã dặn dò người xung quanh cái gì đó.

Sau khi hắn đi, quan binh đóng ở Trường Nguyên cũng rất kính trọng Văn Thanh Từ.

Lúc này thời cuộc rung chuyển, Văn Thanh Từ chỉ cần ra khỏi thành, đóng quân sẽ đi theo chung quanh, bảo vệ an nguy của y.

Mà Văn Thanh Từ cũng lợi dụng điểm này, mang theo người chạy khắp thôn trấn lớn nhỏ phụ cận Trường Nguyên, thật sự từ trong một gian tiệm thuốc nhỏ, mua được thuốc trị thương cần thiết cho chiến tranh.

……

“Văn tiên sinh…”

“Văn tiên sinh, Văn tiên sinh mau!”

Đêm khuya, Văn Thanh Từ bị một tiếng thét chói tai đánh thức, y có chút mê mang dụi dụi mắt, ngồi dậy.

Ngay sau đó, cửa phòng liền "Phanh" một tiếng bị người từ bên ngoài mở ra.

Quế Xương lảo đảo chạy vào, run rẩy nói: "Bắc Địch có một chi quân đội tập kích Trường Nguyên, ngài mau đứng dậy rời khỏi nơi này đi!"

Chiến tranh đã bắt đầu hơn một tháng.

Nhưng Ung Đô vẫn không phái viện quân tới.

Không có cách nào, Tạ Bất Phùng đành phải điều đại bộ phận binh mã đi nghênh địch chính diện.

Ai ngờ Bắc Địch lại đến tập kích Trường Nguyên vào hôm nay!

Văn Thanh Từ trong khoảng thời gian này đã bổ sung rất nhiều kiến thức quân sự. Theo lý mà nói lúc này tập kích Trường Nguyên, tuyệt đối là một lựa chọn không mấy tốt!


Nhưng vấn đề là... Quân đội Bắc Địch từ trước đến nay không chú ý tới chiến thuật gì, muốn đánh thế nào thì đánh.

“Được, ta biết rồi. "Cảm nhận được tình thế khẩn cấp, Văn Thanh Từ lập tức khoác thêm áo choàng đứng dậy đi ra ngoài phòng.

Nhưng tin tức của Quế Xương, rốt cuộc vẫn tới chậm một bước. Y còn chưa đi ra tiểu viện, đã nghe được một trận tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân.

Chân Quế Xương lúc này đã mềm nhũn: "... Bọn, bọn họ hình như đánh vào rồi.

Đi, đi cửa sau. "Văn Thanh Từ lúc này mang theo Quế Xương xoay người.

Y vừa dứt lời, cửa tiểu viện liền bị người từ bên ngoài đụng ra.

Một người Bắc Địch thân mặc giáp bạc, đeo trường đao xuất hiện ở ngoài cửa.

“Văn Thanh Từ?”

Người nói chuyện khẩu âm rất nặng, nhưng ba chữ này lại rõ ràng truyền tới bên tai Văn Thanh Từ và Quế Xương.

Hiển nhiên, bọn họ là chạy về phía mình, Văn Thanh Từ không nhịn được cắn môi, đi về phía trước nửa bước, chắn Quế Xương ở sau lưng.

Vì mau chóng xoay sở được dược liệu, Văn Thanh Từ cũng không có lựa chọn khiêm tốn, mà là tận khả năng để cho ông chủ của dược quán biết thân phận của mình.

Cho nên không có bao lâu, cái tên "Văn Thanh Từ", còn có quan hệ giữa y và Tạ Bất Phùng đã vang khắp thành trấn.

Đám người này tám phần mười là chịu thiệt ở chỗ Tạ Bất Phùng, lúc này mới tới tìm mình "Báo thù".

"Cái sân này tuy nhỏ, nhưng lúc trước xây rất rắn chắc," Văn Thanh Từ hạ thấp giọng nói với người sau lưng, "Lát nữa ngươi trước thừa dịp loạn chạy ra từ cửa sau."

“Văn tiên sinh! "Lời nói của Văn Thanh Từ làm Quế Xương hoảng sợ," Ngài đi cùng ta - -”

Tình thế khẩn cấp, hoàn toàn không có thời gian nói nhảm, Văn Thanh Từ nói xong câu này bỗng nhiên đẩy mạnh Quế Xương về phía sau, mà cùng vào giờ khắc này, người Bắc Địch đứng ở đối diện y cũng phất phất tay.

Trong chớp mắt tiếp theo, hai đội binh lính mặc giáp Bắc Địch đã mang theo vũ khí vọt vào.

“Đi! "Văn Thanh Từ la lớn.

Thân là một thái y, sức lực cũng không lớn, nhưng Quế Xương vẫn bị Văn Thanh Từ đẩy lảo đảo, cuống quít nghe y chỉ huy, xoay người chạy về phía sau.

Văn Thanh Từ cắn răng chạy về hướng khác.

Y biết đám người này là hướng về phía mình... sợ là mình sẽ không còn đường sống, nhưng Quế Xương có lẽ có thể nhặt về một cái mạng.

Tuy rằng ở biên quan, nhưng Văn Thanh Từ rất xa lạ với chiến tranh. Tại một khắc khi ánh sáng trắng loé lên, y bất giác nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà đau đớn trong dự liệu, cũng không có đến.

Trong nháy mắt Văn Thanh Từ sắp ngã xuống, một giọng nói quen thuộc, bỗng nhiên truyền tới bên tai y.


“Thanh Từ, đừng sợ.”

Đây là...... Giọng Tạ Bất Phùng?!

Lúc mở mắt ra, Văn Thanh Từ nhìn thấy: Thiếu niên mặc chiến bào màu đen, bên gò má dính đầy vết máu, chẳng biết lúc nào xuất hiện ở bên cạnh mình, cũng ôm chặt mình vào trong ngực.

Ánh mắt thiếu niên chăm chú nhìn Văn Thanh Từ. Nhưng trọng kiếm trong tay hắn lại giống như có mắt, hóa thành một ánh sáng trắng, trong khoảnh khắc lấy thủ cấp của người sau lưng.

Hơi thở tiếp theo, binh lính Vệ triều liền từ ngoài tường viện nhảy vào, vây quanh Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng.

Văn Thanh Từ sửng sốt một hồi, chậm rãi ôm lại Tạ Bất Phùng: "Điện hạ, ngài bị thương rồi sao?”

Tay của y chạm vào một mảnh ẩm ướt.

Thân là thầy thuốc bản năng nói cho Văn Thanh Từ, thứ dưới tay mình chính là máu.

Y bất tri bất giác nhận ra môi Tạ Bất Phùng đã mất đi màu máu.

Thiếu niên đột nhiên nở nụ cười, ôm Văn Thanh Từ càng chặt hơn, cũng nặng nề hôn lên chu sa trên trán y.

“Đúng... "Tạ Bất Phùng nói mê nhỏ giọng bên tai Văn Thanh Từ," Thực xin lỗi.”

"Sao điện hạ lại nói vậy?" Trái tim Văn Thanh Từ bỗng nhiên thắt lại, "Ở đâu ra mà xin xin lỗi cơ chứ? Đừng nói bậy nói bạ!" Đây tựa hồ là lần đầu tiên y dùng giọng điệu nặng nề như vậy nói chuyện với Tạ Bất Phùng.

Thiếu niên nhẹ nhàng nở nụ cười, dán môi lên trán Văn Thanh Từ nói: "Ta... Khụ khụ, có lẽ không thể che chở ngươi nữa.”

Hắn không nói đùa, Văn Thanh Từ có thể cảm giác được, nhiệt độ cơ thể thiếu niên đang từng chút từng chút trôi đi.

Văn Thanh Từ cắn răng nói, "Chờ đánh lui những Địch tộc này, ta sẽ băng bó cho điện hạ, đến lúc đó…”

“Văn Thanh Từ. "Tạ Bất Phùng khó khăn ngước mắt nhìn Văn Thanh Từ, cũng cắt đứt lời y còn chưa nói xong.

Bên tai hai người là tiếng binh khí va chạm sinh ra âm thanh lớn, còn có tiếng kêu đau đớn cùng tiếng thét chói tai.

Thân là tướng quân thủ hộ bắc địa, Tạ Bất Phùng lần đầu tiên tạm vứt chiến tranh ra sau đầu.

Cả người thiếu niên đầy máu, gian nan giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Văn Thanh Từ.

Tiếp theo, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Tạ Bất Phùng nhìn vào mắt Văn Thanh Từ, dùng giọng điệu nghiêm túc nhất đời này nói: "Người trong lòng ta, là ngươi.”

Trái tim Văn Thanh Từ vào giờ khắc này nặng nề đau đớn.

Giống như có thứ gì đó cuối cùng cũng phá kén không kiểm soát được, đâm thủng lồng ngực.

__________

Mễ: 1 chương nữa sẽ kết thúc phần ngoại truyện này và chuyển sang phần ngoại truyện mới ❤️

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương