Hướng Dẫn Qua Cửa Chung Cư Phi Nhân Loại
-
Chương 34: “Yêu tiền là chuyện tốt, tôi rất thích.”
“Cái gì mà của cậu?” Hình Ứng Chúc nói: “Đó là đồ của tôi.”
Thịnh Chiêu: “… “
Bạn học Thịnh nhìn Hình Ứng Chúc vẻ kinh ngạc, điều khiến cậu không ngờ tới ấy là một yêu quái già sống đã ngàn năm mà vẫn còn tranh giành chủ quyền bằng võ mồm với cậu như thế.
Xem ra tính tình trẻ con không liên quan gì tới tuổi tác hết.
“Ừ rồi rồi, là của anh.” Thịnh Chiêu nói: “Tôi chỉ mượn thôi, thế được chưa.”
Hình Ứng Chúc hài lòng, không hề cảm thấy kiểu đối xử tiêu chuẩn đối với thẳng nam này có vấn đề gì, hiển nhiên là một người rất dễ dỗ dành.
Ban đầu Thịnh Chiêu cho rằng chuyến đi Tô Châu lần này của cậu và Hình Ứng Chúc sẽ không có gì ly kỳ như lần ở Thượng Hải, có thể thận trọng từng bước, cẩn thận mọi sự, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng không ngờ hai người họ chỉ vừa xuống tàu, khi Thịnh Chiêu hỏi Hình Ứng Chúc xem hắn có tính toán sắp xếp thế nào, ông chủ Hình vẻ mặt hết sức bình tĩnh thở ra ba chữ.
“Du lịch thôi.”
—— Đùa cái gì vậy? Thịnh Chiêu nghĩ.
Thế nhưng ông chủ Hình lại có vẻ như rất nghiêm túc. Thậm chí sau khi rời khỏi nhà ga, hắn còn lấy một bản đồ hành trình từ quầy quảng cáo du lịch.
Sau đó, Thịnh Chiêu chỉ có thể trừng mắt nhìn tấm bản đồ du lịch được Hình Ứng Chúc lật qua lại trên tay, hắn lướt mắt xem qua thông tin một cách tùy ý, cuối cùng vươn tay chỉ vào một trong những danh lam thắng cảnh trên đó.
Thịnh Chiêu thò đầu qua nhìn một chút, phát hiện ra lão nhân gia này cũng biết tiết kiệm quá đi chứ, tiện tay chọn một chỗ lại còn được miễn phí vé vào cửa.
Phía bên Trương Giản vẫn chưa có tin tức gì mới, Thịnh Chiêu chỉ có thể lơ thơ đi theo Hình Ứng Chúc du ngoạn một phen.
Cậu vẫn còn nhớ như in vụ “bách hóa siêu thị yêu quái” mà Hình Ứng Chúc nói cho nghe lúc ở trên tàu, đến nỗi cảm thấy chân bước đến đâu cũng không thoải mái, chỉ sợ không cẩn thận dẫm phải thứ gì kinh khủng.
“Ông chủ, có tin anh được không đấy?” Thịnh Chiêu hỏi vẻ mặt đau khổ: “Nếu chỉ đơn thuần là đi du lịch thì cho tôi về khách sạn ngủ một giấc được không?”
“Không được.” Hình Ứng Chúc lạnh lùng vô tình từ chối cậu.
Thịnh Chiêu đưa ra đề nghị thất bại, chỉ có thể thở dài, cam chịu số phận đi theo Hình Ứng Chúc vòng quanh thành phố.
Thế nhưng cứ đi rồi lại đi, Thịnh Chiêu phát hiện ra có gì đó sai sai —— Hình Ứng Chúc nói là tới du ngoạn, nhưng không có vẻ gì là tới thưởng hoa ngắm cảnh hết.
Lúc đầu Thịnh Chiêu liếc nhìn những địa điểm được hắn khoanh tròn, không để ý lắm, chỉ biết đó đều là những điểm tham quan phổ biến. Dù sao thì Hình Ứng Chúc cũng là một người giỏi ứng biến, đừng nói là chỉ đi du ngoạn loanh quanh ở đây, có làm ra chuyện gì phi thường đi nữa thì Thịnh Chiêu cũng không ngạc nhiên.
Tuy nhiên, dù Hình Ứng Chúc đã đi vòng quanh mấy điểm du lịch đánh dấu trên bản đồ và dẫn Thịnh Chiêu đi một vòng từng nơi một, song hắn đều không nán lại những nơi đó quá lâu, chỉ loanh quanh rồi lại rời đi. Thời gian hai người họ ngồi taxi còn lâu hơn tổng thời gian họ thăm thú ở các khu du lịch.
Mãi cho đến khi tới phố Sơn Đường, cuối cùng Thịnh Chiêu mới dám chắc chắn rằng chuyến du ngoạn này của Hình Ứng Chúc có mục đích khác.
“Ông chủ, anh đang tìm gì thế?” Thịnh Chiêu siết chặt quai ba lô, hỏi: “Hay là anh nói đi để tôi cũng giúp anh tìm?”
“Không cần.” Hình Ứng Chúc không phủ nhận, chỉ bảo: “Cậu không giúp được.”
“Thị lực của tôi tốt lắm đó.” Thịnh Chiêu nói: “Ơ đây đông người thế, tôi sợ anh nhìn sót.”
Hình Ứng Chúc thấy cậu kiên trì thế thì không từ chối thêm nữa, rất có ‘lòng tốt’ làm cậu vừa lòng, đáp: “Tìm yêu quái.”
Thịnh Chiêu: “… “
Làm phiền rồi, Thịnh Chiêu nghĩ, xem như tôi chưa nói gì hết.
Thời gian hai người họ nói chuyện đã đủ để đi từ đầu phố Sơn Đường tới cuối phố rồi vòng lại. Vẻ mặt của Hình Ứng Chúc từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không thể phân định được là hắn có bình tĩnh thật hay không.
Nhưng lần này hắn không vội chạy tới điểm tiếp theo nữa mà tìm một nhà hàng sạch sẽ gần đó, yêu cầu một phòng riêng, có vẻ đã có ý dừng chân nghỉ ngơi.
Thịnh Chiêu chạy theo hắn từ khi trời tối đến tận khi trời sáng, chạy suốt cả một buổi trưa, đã đói đến mức bụng trước dán vào lưng sau rồi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy thực đơn, cảm giác như tìm thấy người thân thất lạc nhiều năm —— có khi gặp người thân cũng không thấy thân thiết đến vậy.
“Ông chủ.” Hai mắt sáng trưng của Thịnh Chiêu dõi theo hắn, hỏi: “Cái này có tính là phí công tác không?”
Hình Ứng Chúc uống trà, nghe vậy liếc cậu một cái, có thể nhìn rõ mồn một chút tính toán nho nhỏ của cậu.
“Gọi món đi.” Ông chủ Hình hào phóng nói.
Thịnh Chiêu chỉ chờ một câu nói này của hắn, nghe xong là không khách khí gì nữa, kiêu ngạo ngùn ngụt quay ra nói với nhân viên phục vụ: “Cho hai con cá sóc* trước đi ạ!”
Hình Ứng Chúc: “... “
Có tiền đồ quá!
Ông chủ Hình mặc kệ tên ngốc không có tiền đồ này, tự trải bản đồ du lịch lên bàn xem, vẽ vài dấu X lên một số địa điểm trên đó.
Thịnh Chiêu gọi món xong, nhìn sang thấy Hình Ứng Chúc đang bận rộn, không khỏi tò mò nhìn thử những chỗ đánh dấu trên bản đồ, lên tiếng hỏi: “Mấy chỗ đánh dấu X này là đều không có à?”
Hình Ứng Chúc ừ một tiếng.
“Thật ra thì liệu có khả năng là con rồng kia đi từ bên đó sang đây không?” Thịnh Chiêu nói: “Dù gì thì đường thủy ở Tô Châu cũng rất phát triển, lại gần Thượng Hải. “
“Không thể nào.” Hình Ứng Chúc nói: “Có phân chia địa bàn.”
Thịnh Chiêu mở tròn hai mắt, ồ lên một tiếng. Mấy chuyện này đương nhiên là Hình Ứng Chúc hiểu rõ hơn, chẳng qua là cậu phát biểu suy nghĩ một tí thôi, còn đâu cụ thể vẫn nghe theo hắn.
Hình Ứng Chúc lại vẽ hai nét trên giấy, đột nhiên giống như là nhớ ra chuyện gì, quay đầu sang nhìn Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu bị ánh nhìn của hắn làm cho toàn thân run lên, có ảo giác như mình bị mãnh thú nhắm trúng làm con mồi vậy, sau lưng thành như có gió lạnh thổi qua sởn gai ốc.
“Ông, ông chủ...” Thịnh Chiêu cười khan hai tiếng: “Anh nhìn tôi làm gì? “
“Cảm nhận thử xem.” Hình Ứng Chúc nói.
“Tôi cảm nhận thế nào được!” Thịnh Chiêu kêu ca ầm lên: “Anh coi tôi là máy quét radar à? “
“Lúc trước cậu tìm Điêu Lạc Ngữ thế nào thì bây giờ cảm nhận như vậy.”
Hình Ứng Chúc thoạt trông rất nghiêm túc. Hắn trải bản đồ du lịch ra trước mặt Thịnh Chiêu, ý bảo cậu xem kỹ một chút.
“Thế này không được đâu...” Thịnh Chiêu lại cười khan hai tiếng, nói: “Ông chủ, lần trước là đoán mò ăn rùa thôi, tôi chỉ làm một người bình thường, làm sao có thể –“
“Lương của cậu mỗi tháng tăng thêm năm trăm.” Ông chủ Hình mặt không đổi sắc nói.
Thịnh Chiêu ra tay nhanh như chớp, nhanh lẹ chỉ tay vào một vị trí trên tờ giấy.
Hình Ứng Chúc: “... “
Thịnh Chiêu: “... “
Hiển nhiên Thịnh Chiêu cũng thấy mình lật mặt nhanh quá, hơi ngại ngùng hắng giọng một cái, cố gắng chuộc lỗi: “Tôi, cái này, cái đó ——”
“Không sao.” Ông chủ Hình thân thiết đáp lại. “Yêu tiền là chuyện tốt, tôi rất thích.”
Như để chứng minh câu nói này là thật, trên mặt Hình Ứng Chúc còn treo một nụ cười vui vẻ, thậm chí còn ân cần xoa đầu Thịnh Chiêu một cái.
Thịnh Chiêu: “... “
Cậu bị ánh mắt hiền từ của Hình Ứng Chúc làm cho nổi da gà toàn thân, sợ hãi rùng mình một cái, thầm nghĩ vẻ mặt này của anh kinh khủng quá, thà rằng cứ giễu cợt tôi đi còn hơn.
Kể từ sau chuyện xảy ra lần trước của Điêu Lạc Ngữ, Hình Ứng Chúc đã có một sự tin tưởng bất ngờ vào trực giác của Thịnh Chiêu. Ăn cơm xong, thậm chí Hình Ứng Chúc không nói gì tới chuyện đi đâu đi đâu nữa, mà đưa Thịnh Chiêu quay về khách sạn mà thời gian này bọn họ sẽ ở tạm.
“Chúng ta không đi xem thử à?” Thịnh Chiêu cố gắng đấu tranh.
“Không cần, chẳng phải cậu xem rồi à.” Hình Ứng Chúc nói: “Buổi tối chúng ta sẽ đi.”
Thịnh Chiêu nhăn nhó, lòng thầm nghĩ nếu cậu đoán sai để Hình Ứng Chúc phải đi tay không một chuyến, có khi nào hắn sẽ dìm cậu tại chỗ ở hào nước kế bên thành phố hay không.
Nhưng có vẻ đúng như lời Hình Ứng Chúc nói, con rồng ở Thượng Hải hình như vẫn còn ở đó —— hai rưỡi chiều ngày hôm đó, Thịnh Chiêu không ngủ được, năm lăn lộn trên giường xem tin tức trên điện thoại di động. Đột nhiên có một thông báo hiện lên, nói rằng Thượng Hải lại bắt đầu mưa đột ngột, người dân trong khu vực nên chuẩn bị sẵn sàng.
Trải qua sự việc trước đó, Thịnh Chiêu trở nên cực kỳ nhạy cảm với cái kiểu “đột ngột” này, gần như ngay lập tức sẽ nghĩ tới chuyện phi nhân loại nào đó.
Cậu bấm vào xem thử, phát hiện từ tầm hơn một giờ chiều hôm nay, mây đen đã bắt đầu bao trùm Thượng Hải, chỉ hơn một giờ sau đã đổ mưa rất to.
Thịnh Chiêu nhấp vào chủ đề này để xem thêm, mới thấy rằng trời mưa chỉ là chuyện nhỏ, có một số người đã nói tận mắt nhìn thấy bóng rồng trong màn mưa.
Mặc dù tin tức kiểu này rất nhanh đã bị phản bác, nói rằng do tầm nhìn bị mưa giông che khuất nên nhìn nhầm bóng của cổng cầu vồng mà thôi, nhưng Thịnh Chiêu vẫn thấy có gì đó không ổn.
—— Chẳng phải hiện giờ Trương Giản đang ở Thượng Hải hay sao, Thịnh Chiêu nghĩ, sao tình huống lại trở nên nghiêm trọng hơn thế này?
Cậu nghĩ ngợi một lát, quay sang nhìn Hình Ứng Chúc đang nằm trên giường còn lại.
Ông chủ Hình đang nhắm mắt, quay mặt về phía cửa sổ, lồng ngực phập phồng lên xuống, không biết có đang ngủ hay không.
Thịnh Chiêu do dự trong chốc lát, lại nhìn thông báo không ngừng hiện lên trên màn hình điện thoại, cuối cùng mới cắn răng, ngồi dậy vươn người qua tủ đầu giường chọt nhẹ vai Hình Ứng Chúc một cái.
“Ông chủ...” Thịnh Chiêu thận trọng gọi hắn: “Ông chủ? “
Hình Ứng Chúc bất mãn hơi giật giật, vẫn chưa mở mắt, điện thoại trong tay Thịnh Chiêu lại đột nhiên đổ chuông ầm ĩ.
Thịnh Chiêu vô thức vội che loa lại, cúi đầu nhìn thử mới thấy là Hồ Hoan đang gọi tới.
Hồ Hoan và Trương Giản luôn đi cùng nhau, tám phần là điện thoại lại bị trưng dụng rồi. Thịnh Chiêu suy nghĩ một chút mới cẩn thận quay người đi nhận điện thoại.
“Alo ——”
Cậu vừa hé miệng đã nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia là giọng lo lắng của Trương Giản: “Hắn đâu rồi?”
Thịnh Chiêu “... “
Thật mới mẻ, Thịnh Chiêu nghĩ, lần sau trực tiếp cho gã số điện thoại của Hình Ứng Chúc luôn đi, đỡ mắc công phải gọi qua mình như thư ký vậy.
Thịnh Chiêu quay người lại, đang định đánh thức Hình Ứng Chúc đã thấy hắn mở mắt, nhìn chằm chằm điện thoại trên tay cậu.
“Anh không ngủ à?” Thịnh Chiêu ngẩn người.
“Bị hắn đánh thức rồi.” Ngữ khí của Hình Ứng Chúc nghe không vui vẻ gì.
Ở đầu bên kia điện thoại, có vẻ Trương Giản đã nghe thấy giọng Hình Ứng Chúc, luôn miệng thúc giục cậu chuyển máy cho hắn.
“Mở loa ngoài.” Ông chủ Hình nói.
Bạn nhỏ Thịnh Chiêu mới vừa rồi còn đang mỉa mai mình như thư ký đồ đã lập tức sửa thái độ, giống như dâu nhỏ ngoan ngoãn nói sao nghe vậy, vội vàng bấm mở loa ngoài, còn cẩn thận đặt điện thoại bên cạnh gối đầu của Hình Ứng Chúc.
“Có chuyện gì?” Hình Ứng Chúc nói.
“Ngươi không quản thì giờ cũng phải quản đi.” Trương Giản nói giọng nghiêm túc nói: “Chỉ mình ta quản không nổi —— Con rồng ở Thượng Hải kia ta không khống chế được nữa rồi, không biết tại sao mà sợi xích kia không còn tác dụng với nó nữa.”
“Thứ đó dù gì cũng đứt rồi, còn có thể có tác dụng gì nữa.” Hình Ứng Chúc uể oải nói.
“Không chỉ có thế, chắc hai người chưa biết ——” Trương Giản ngừng một chút, giọng nặng nề thêm: “Bên Vân Nam mới rồi lại có động đất, suýt nữa thì sụp nửa quả núi. Cũng may không phải khu du lịch gì nên không sụp chết người nào.”
Lông mày Hình Ứng Chúc dần cau lại.
“Hình Ứng Chúc, ta không đùa với ngươi đâu.” Trương Giản nói: “Tốt nhất là ngươi dùng số tuổi của mình mà nghĩ cho kỹ đi, tại sao những thứ bị phong ấn kỹ càng này lại đột nhiên thay đổi khác thường cùng một lúc như thế.”
—————
*Chú thích:
Cá sóc: Hay là món cá chiên giòn chua ngọt (có tên tiếng Anh là The Squirrel-shaped Mandarin Fish), là món ăn tiêu biểu của Tô Châu, Giang Tô, TQ, được làm từ cá chép ở vùng này. Theo truyền thuyết, Hoàng đế Càn Long đi đến phía nam sông Dương Tử và đến nhà hàng Song Helou ở Tô Châu để ăn tối. Đầu bếp dùng xương cá chép, dùng thịt cá để tạo hình, cho gia vị vào ướp một lúc, sau đó đập lòng đỏ trứng gà vào, cho vào chảo dầu nóng chiên chín tới rồi rưới nước sốt chua ngọt nóng hổi lên. Hình dạng của món ăn trông như con sóc, bên ngoài giòn bên trong mềm, chua ngọt, thơm ngon, Hoàng đế Càn Long sau khi ăn rất hài lòng, món này nổi tiếng ở Tô Châu. Vào tháng 9 năm 2018, cá sóc đã được chọn là một trong mười món ăn kinh điển hàng đầu của Giang Tô.
Thịnh Chiêu: “… “
Bạn học Thịnh nhìn Hình Ứng Chúc vẻ kinh ngạc, điều khiến cậu không ngờ tới ấy là một yêu quái già sống đã ngàn năm mà vẫn còn tranh giành chủ quyền bằng võ mồm với cậu như thế.
Xem ra tính tình trẻ con không liên quan gì tới tuổi tác hết.
“Ừ rồi rồi, là của anh.” Thịnh Chiêu nói: “Tôi chỉ mượn thôi, thế được chưa.”
Hình Ứng Chúc hài lòng, không hề cảm thấy kiểu đối xử tiêu chuẩn đối với thẳng nam này có vấn đề gì, hiển nhiên là một người rất dễ dỗ dành.
Ban đầu Thịnh Chiêu cho rằng chuyến đi Tô Châu lần này của cậu và Hình Ứng Chúc sẽ không có gì ly kỳ như lần ở Thượng Hải, có thể thận trọng từng bước, cẩn thận mọi sự, tốc chiến tốc thắng.
Nhưng không ngờ hai người họ chỉ vừa xuống tàu, khi Thịnh Chiêu hỏi Hình Ứng Chúc xem hắn có tính toán sắp xếp thế nào, ông chủ Hình vẻ mặt hết sức bình tĩnh thở ra ba chữ.
“Du lịch thôi.”
—— Đùa cái gì vậy? Thịnh Chiêu nghĩ.
Thế nhưng ông chủ Hình lại có vẻ như rất nghiêm túc. Thậm chí sau khi rời khỏi nhà ga, hắn còn lấy một bản đồ hành trình từ quầy quảng cáo du lịch.
Sau đó, Thịnh Chiêu chỉ có thể trừng mắt nhìn tấm bản đồ du lịch được Hình Ứng Chúc lật qua lại trên tay, hắn lướt mắt xem qua thông tin một cách tùy ý, cuối cùng vươn tay chỉ vào một trong những danh lam thắng cảnh trên đó.
Thịnh Chiêu thò đầu qua nhìn một chút, phát hiện ra lão nhân gia này cũng biết tiết kiệm quá đi chứ, tiện tay chọn một chỗ lại còn được miễn phí vé vào cửa.
Phía bên Trương Giản vẫn chưa có tin tức gì mới, Thịnh Chiêu chỉ có thể lơ thơ đi theo Hình Ứng Chúc du ngoạn một phen.
Cậu vẫn còn nhớ như in vụ “bách hóa siêu thị yêu quái” mà Hình Ứng Chúc nói cho nghe lúc ở trên tàu, đến nỗi cảm thấy chân bước đến đâu cũng không thoải mái, chỉ sợ không cẩn thận dẫm phải thứ gì kinh khủng.
“Ông chủ, có tin anh được không đấy?” Thịnh Chiêu hỏi vẻ mặt đau khổ: “Nếu chỉ đơn thuần là đi du lịch thì cho tôi về khách sạn ngủ một giấc được không?”
“Không được.” Hình Ứng Chúc lạnh lùng vô tình từ chối cậu.
Thịnh Chiêu đưa ra đề nghị thất bại, chỉ có thể thở dài, cam chịu số phận đi theo Hình Ứng Chúc vòng quanh thành phố.
Thế nhưng cứ đi rồi lại đi, Thịnh Chiêu phát hiện ra có gì đó sai sai —— Hình Ứng Chúc nói là tới du ngoạn, nhưng không có vẻ gì là tới thưởng hoa ngắm cảnh hết.
Lúc đầu Thịnh Chiêu liếc nhìn những địa điểm được hắn khoanh tròn, không để ý lắm, chỉ biết đó đều là những điểm tham quan phổ biến. Dù sao thì Hình Ứng Chúc cũng là một người giỏi ứng biến, đừng nói là chỉ đi du ngoạn loanh quanh ở đây, có làm ra chuyện gì phi thường đi nữa thì Thịnh Chiêu cũng không ngạc nhiên.
Tuy nhiên, dù Hình Ứng Chúc đã đi vòng quanh mấy điểm du lịch đánh dấu trên bản đồ và dẫn Thịnh Chiêu đi một vòng từng nơi một, song hắn đều không nán lại những nơi đó quá lâu, chỉ loanh quanh rồi lại rời đi. Thời gian hai người họ ngồi taxi còn lâu hơn tổng thời gian họ thăm thú ở các khu du lịch.
Mãi cho đến khi tới phố Sơn Đường, cuối cùng Thịnh Chiêu mới dám chắc chắn rằng chuyến du ngoạn này của Hình Ứng Chúc có mục đích khác.
“Ông chủ, anh đang tìm gì thế?” Thịnh Chiêu siết chặt quai ba lô, hỏi: “Hay là anh nói đi để tôi cũng giúp anh tìm?”
“Không cần.” Hình Ứng Chúc không phủ nhận, chỉ bảo: “Cậu không giúp được.”
“Thị lực của tôi tốt lắm đó.” Thịnh Chiêu nói: “Ơ đây đông người thế, tôi sợ anh nhìn sót.”
Hình Ứng Chúc thấy cậu kiên trì thế thì không từ chối thêm nữa, rất có ‘lòng tốt’ làm cậu vừa lòng, đáp: “Tìm yêu quái.”
Thịnh Chiêu: “… “
Làm phiền rồi, Thịnh Chiêu nghĩ, xem như tôi chưa nói gì hết.
Thời gian hai người họ nói chuyện đã đủ để đi từ đầu phố Sơn Đường tới cuối phố rồi vòng lại. Vẻ mặt của Hình Ứng Chúc từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không thể phân định được là hắn có bình tĩnh thật hay không.
Nhưng lần này hắn không vội chạy tới điểm tiếp theo nữa mà tìm một nhà hàng sạch sẽ gần đó, yêu cầu một phòng riêng, có vẻ đã có ý dừng chân nghỉ ngơi.
Thịnh Chiêu chạy theo hắn từ khi trời tối đến tận khi trời sáng, chạy suốt cả một buổi trưa, đã đói đến mức bụng trước dán vào lưng sau rồi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy thực đơn, cảm giác như tìm thấy người thân thất lạc nhiều năm —— có khi gặp người thân cũng không thấy thân thiết đến vậy.
“Ông chủ.” Hai mắt sáng trưng của Thịnh Chiêu dõi theo hắn, hỏi: “Cái này có tính là phí công tác không?”
Hình Ứng Chúc uống trà, nghe vậy liếc cậu một cái, có thể nhìn rõ mồn một chút tính toán nho nhỏ của cậu.
“Gọi món đi.” Ông chủ Hình hào phóng nói.
Thịnh Chiêu chỉ chờ một câu nói này của hắn, nghe xong là không khách khí gì nữa, kiêu ngạo ngùn ngụt quay ra nói với nhân viên phục vụ: “Cho hai con cá sóc* trước đi ạ!”
Hình Ứng Chúc: “... “
Có tiền đồ quá!
Ông chủ Hình mặc kệ tên ngốc không có tiền đồ này, tự trải bản đồ du lịch lên bàn xem, vẽ vài dấu X lên một số địa điểm trên đó.
Thịnh Chiêu gọi món xong, nhìn sang thấy Hình Ứng Chúc đang bận rộn, không khỏi tò mò nhìn thử những chỗ đánh dấu trên bản đồ, lên tiếng hỏi: “Mấy chỗ đánh dấu X này là đều không có à?”
Hình Ứng Chúc ừ một tiếng.
“Thật ra thì liệu có khả năng là con rồng kia đi từ bên đó sang đây không?” Thịnh Chiêu nói: “Dù gì thì đường thủy ở Tô Châu cũng rất phát triển, lại gần Thượng Hải. “
“Không thể nào.” Hình Ứng Chúc nói: “Có phân chia địa bàn.”
Thịnh Chiêu mở tròn hai mắt, ồ lên một tiếng. Mấy chuyện này đương nhiên là Hình Ứng Chúc hiểu rõ hơn, chẳng qua là cậu phát biểu suy nghĩ một tí thôi, còn đâu cụ thể vẫn nghe theo hắn.
Hình Ứng Chúc lại vẽ hai nét trên giấy, đột nhiên giống như là nhớ ra chuyện gì, quay đầu sang nhìn Thịnh Chiêu.
Thịnh Chiêu bị ánh nhìn của hắn làm cho toàn thân run lên, có ảo giác như mình bị mãnh thú nhắm trúng làm con mồi vậy, sau lưng thành như có gió lạnh thổi qua sởn gai ốc.
“Ông, ông chủ...” Thịnh Chiêu cười khan hai tiếng: “Anh nhìn tôi làm gì? “
“Cảm nhận thử xem.” Hình Ứng Chúc nói.
“Tôi cảm nhận thế nào được!” Thịnh Chiêu kêu ca ầm lên: “Anh coi tôi là máy quét radar à? “
“Lúc trước cậu tìm Điêu Lạc Ngữ thế nào thì bây giờ cảm nhận như vậy.”
Hình Ứng Chúc thoạt trông rất nghiêm túc. Hắn trải bản đồ du lịch ra trước mặt Thịnh Chiêu, ý bảo cậu xem kỹ một chút.
“Thế này không được đâu...” Thịnh Chiêu lại cười khan hai tiếng, nói: “Ông chủ, lần trước là đoán mò ăn rùa thôi, tôi chỉ làm một người bình thường, làm sao có thể –“
“Lương của cậu mỗi tháng tăng thêm năm trăm.” Ông chủ Hình mặt không đổi sắc nói.
Thịnh Chiêu ra tay nhanh như chớp, nhanh lẹ chỉ tay vào một vị trí trên tờ giấy.
Hình Ứng Chúc: “... “
Thịnh Chiêu: “... “
Hiển nhiên Thịnh Chiêu cũng thấy mình lật mặt nhanh quá, hơi ngại ngùng hắng giọng một cái, cố gắng chuộc lỗi: “Tôi, cái này, cái đó ——”
“Không sao.” Ông chủ Hình thân thiết đáp lại. “Yêu tiền là chuyện tốt, tôi rất thích.”
Như để chứng minh câu nói này là thật, trên mặt Hình Ứng Chúc còn treo một nụ cười vui vẻ, thậm chí còn ân cần xoa đầu Thịnh Chiêu một cái.
Thịnh Chiêu: “... “
Cậu bị ánh mắt hiền từ của Hình Ứng Chúc làm cho nổi da gà toàn thân, sợ hãi rùng mình một cái, thầm nghĩ vẻ mặt này của anh kinh khủng quá, thà rằng cứ giễu cợt tôi đi còn hơn.
Kể từ sau chuyện xảy ra lần trước của Điêu Lạc Ngữ, Hình Ứng Chúc đã có một sự tin tưởng bất ngờ vào trực giác của Thịnh Chiêu. Ăn cơm xong, thậm chí Hình Ứng Chúc không nói gì tới chuyện đi đâu đi đâu nữa, mà đưa Thịnh Chiêu quay về khách sạn mà thời gian này bọn họ sẽ ở tạm.
“Chúng ta không đi xem thử à?” Thịnh Chiêu cố gắng đấu tranh.
“Không cần, chẳng phải cậu xem rồi à.” Hình Ứng Chúc nói: “Buổi tối chúng ta sẽ đi.”
Thịnh Chiêu nhăn nhó, lòng thầm nghĩ nếu cậu đoán sai để Hình Ứng Chúc phải đi tay không một chuyến, có khi nào hắn sẽ dìm cậu tại chỗ ở hào nước kế bên thành phố hay không.
Nhưng có vẻ đúng như lời Hình Ứng Chúc nói, con rồng ở Thượng Hải hình như vẫn còn ở đó —— hai rưỡi chiều ngày hôm đó, Thịnh Chiêu không ngủ được, năm lăn lộn trên giường xem tin tức trên điện thoại di động. Đột nhiên có một thông báo hiện lên, nói rằng Thượng Hải lại bắt đầu mưa đột ngột, người dân trong khu vực nên chuẩn bị sẵn sàng.
Trải qua sự việc trước đó, Thịnh Chiêu trở nên cực kỳ nhạy cảm với cái kiểu “đột ngột” này, gần như ngay lập tức sẽ nghĩ tới chuyện phi nhân loại nào đó.
Cậu bấm vào xem thử, phát hiện từ tầm hơn một giờ chiều hôm nay, mây đen đã bắt đầu bao trùm Thượng Hải, chỉ hơn một giờ sau đã đổ mưa rất to.
Thịnh Chiêu nhấp vào chủ đề này để xem thêm, mới thấy rằng trời mưa chỉ là chuyện nhỏ, có một số người đã nói tận mắt nhìn thấy bóng rồng trong màn mưa.
Mặc dù tin tức kiểu này rất nhanh đã bị phản bác, nói rằng do tầm nhìn bị mưa giông che khuất nên nhìn nhầm bóng của cổng cầu vồng mà thôi, nhưng Thịnh Chiêu vẫn thấy có gì đó không ổn.
—— Chẳng phải hiện giờ Trương Giản đang ở Thượng Hải hay sao, Thịnh Chiêu nghĩ, sao tình huống lại trở nên nghiêm trọng hơn thế này?
Cậu nghĩ ngợi một lát, quay sang nhìn Hình Ứng Chúc đang nằm trên giường còn lại.
Ông chủ Hình đang nhắm mắt, quay mặt về phía cửa sổ, lồng ngực phập phồng lên xuống, không biết có đang ngủ hay không.
Thịnh Chiêu do dự trong chốc lát, lại nhìn thông báo không ngừng hiện lên trên màn hình điện thoại, cuối cùng mới cắn răng, ngồi dậy vươn người qua tủ đầu giường chọt nhẹ vai Hình Ứng Chúc một cái.
“Ông chủ...” Thịnh Chiêu thận trọng gọi hắn: “Ông chủ? “
Hình Ứng Chúc bất mãn hơi giật giật, vẫn chưa mở mắt, điện thoại trong tay Thịnh Chiêu lại đột nhiên đổ chuông ầm ĩ.
Thịnh Chiêu vô thức vội che loa lại, cúi đầu nhìn thử mới thấy là Hồ Hoan đang gọi tới.
Hồ Hoan và Trương Giản luôn đi cùng nhau, tám phần là điện thoại lại bị trưng dụng rồi. Thịnh Chiêu suy nghĩ một chút mới cẩn thận quay người đi nhận điện thoại.
“Alo ——”
Cậu vừa hé miệng đã nghe thấy tiếng từ đầu dây bên kia là giọng lo lắng của Trương Giản: “Hắn đâu rồi?”
Thịnh Chiêu “... “
Thật mới mẻ, Thịnh Chiêu nghĩ, lần sau trực tiếp cho gã số điện thoại của Hình Ứng Chúc luôn đi, đỡ mắc công phải gọi qua mình như thư ký vậy.
Thịnh Chiêu quay người lại, đang định đánh thức Hình Ứng Chúc đã thấy hắn mở mắt, nhìn chằm chằm điện thoại trên tay cậu.
“Anh không ngủ à?” Thịnh Chiêu ngẩn người.
“Bị hắn đánh thức rồi.” Ngữ khí của Hình Ứng Chúc nghe không vui vẻ gì.
Ở đầu bên kia điện thoại, có vẻ Trương Giản đã nghe thấy giọng Hình Ứng Chúc, luôn miệng thúc giục cậu chuyển máy cho hắn.
“Mở loa ngoài.” Ông chủ Hình nói.
Bạn nhỏ Thịnh Chiêu mới vừa rồi còn đang mỉa mai mình như thư ký đồ đã lập tức sửa thái độ, giống như dâu nhỏ ngoan ngoãn nói sao nghe vậy, vội vàng bấm mở loa ngoài, còn cẩn thận đặt điện thoại bên cạnh gối đầu của Hình Ứng Chúc.
“Có chuyện gì?” Hình Ứng Chúc nói.
“Ngươi không quản thì giờ cũng phải quản đi.” Trương Giản nói giọng nghiêm túc nói: “Chỉ mình ta quản không nổi —— Con rồng ở Thượng Hải kia ta không khống chế được nữa rồi, không biết tại sao mà sợi xích kia không còn tác dụng với nó nữa.”
“Thứ đó dù gì cũng đứt rồi, còn có thể có tác dụng gì nữa.” Hình Ứng Chúc uể oải nói.
“Không chỉ có thế, chắc hai người chưa biết ——” Trương Giản ngừng một chút, giọng nặng nề thêm: “Bên Vân Nam mới rồi lại có động đất, suýt nữa thì sụp nửa quả núi. Cũng may không phải khu du lịch gì nên không sụp chết người nào.”
Lông mày Hình Ứng Chúc dần cau lại.
“Hình Ứng Chúc, ta không đùa với ngươi đâu.” Trương Giản nói: “Tốt nhất là ngươi dùng số tuổi của mình mà nghĩ cho kỹ đi, tại sao những thứ bị phong ấn kỹ càng này lại đột nhiên thay đổi khác thường cùng một lúc như thế.”
—————
*Chú thích:
Cá sóc: Hay là món cá chiên giòn chua ngọt (có tên tiếng Anh là The Squirrel-shaped Mandarin Fish), là món ăn tiêu biểu của Tô Châu, Giang Tô, TQ, được làm từ cá chép ở vùng này. Theo truyền thuyết, Hoàng đế Càn Long đi đến phía nam sông Dương Tử và đến nhà hàng Song Helou ở Tô Châu để ăn tối. Đầu bếp dùng xương cá chép, dùng thịt cá để tạo hình, cho gia vị vào ướp một lúc, sau đó đập lòng đỏ trứng gà vào, cho vào chảo dầu nóng chiên chín tới rồi rưới nước sốt chua ngọt nóng hổi lên. Hình dạng của món ăn trông như con sóc, bên ngoài giòn bên trong mềm, chua ngọt, thơm ngon, Hoàng đế Càn Long sau khi ăn rất hài lòng, món này nổi tiếng ở Tô Châu. Vào tháng 9 năm 2018, cá sóc đã được chọn là một trong mười món ăn kinh điển hàng đầu của Giang Tô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook