Hướng Dẫn Công Lược Người Cá Mất Trí Nhớ
-
Chương 43
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trang Yến cảm thấy Tần tiên sinh trước mắt quả là đáng yêu, cậu có chút muốn đi lên chọc má Tần Nhược Thủy, hoặc là ôm hắn vào lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của mình.
Tần Nhược Thủy vừa nâng mắt đã thấy vẻ mặt nhộn nhạo của Trang Yến, nhân loại lại đang nghĩ cái gì? Hôm qua đi nhảy xong đến giờ vẫn chưa nguội đầu được hả?
Nghĩ vậy, tâm trạng vừa mới khá lên của Tần Nhược Thủy lại trầm xuống trong nháy mắt.
"Tiên sinh?" Trang Yến lại gọi một tiếng, đáng tiếc Tần Nhược Thủy lòng vững như sắt, mặt lạnh như băng, không thèm để ý Trang Yến.
Trang Yến yên lặng than thở trong lòng, lần tới gặp Vương Thừa Tông, nhất định phải nện cho cậu ta bại liệt nửa người!
Cậu dày mặt, Tần Nhược Thủy bịt tai không nghe, cậu nghĩ nghĩ, đoạn lấy một đôi găng trắng hếu từ trong túi quần, đặt hai tay lên đầu gối Tần Nhược Thủy, giọng nói khẩn khoản, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, về sau tôi không đến quán bar nữa, được không? Ngài đừng giận mà."
Tần Nhược Thủy nhìn hai cái tay vắt lên đầu gối mình của Trang Yến, cách mấy tầng vải vóc, nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhân loại từ từ truyền đến, hẳn là Tần quản gia đã nói với Trang Yến, hắn không thích người khác chạm vào mình, đeo găng cũng không thích.
Gần đây nhân loại càng ngày càng lớn mật, là hắn cho cậu ta tự do vượt quá giới hạn à?
Hắn mà thèm quan tâm về sau Trang Yến có đến quán bar hay không, thích đi thì đi, không đi cũng kệ.
"Tiên sinh? Tiên sinh?" Trang Yến kiên nhẫn gọi hết lần này đến lần khác, dường như có một loại quả quyết Tần Nhược Thủy không mở miệng thì cậu cứ gọi thôi, càng gọi âm cuối của cậu càng phảng phất đường gợn sóng ~, nghe vào tai còn có chút rạo rực.
Thật muốn ghi âm giọng nói của cậu ta, cho cậu ta nghe một chút, xem xem còn ra thể thống gì!
Tần Nhược Thủy cảm thấy ý tưởng của mình rất tuyệt vời, hắn liếc nhìn Trang Yến một cái, sau đó lấy điện thoại, mở ghi âm, Trang Yến không biết Tần Nhược Thủy làm gì, thấy Tần Nhược Thủy lấy điện thoại ra còn tưởng đối phương đã tha thứ cho mình, ai ngờ Tần Nhược Thủy chỉ tự mình táy máy, vẫn không để ý đến Trang Yến.
Cách mạng chưa thành công, đề nghị đồng chí tiếp tục cố gắng.
Trang Yến trộm thở dài, thử kéo tay áo Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh? Tiên sinh..."
Đúng là Tần Nhược Thủy bao dung với cậu hơn những người khác rất nhiều, những người khác mà làm giống cậu, đã phải trực tiếp đến chỗ Tần quản gia lĩnh một tháng lương, thế là biến được rồi.
Mà Trang Yến còn có thể đứng ở đây, Tần Nhược Thủy nhìn cái móng vuốt đang bắt tay áo của mình, cũng không tỏ vẻ gì nhiều, giống như đấy là chuyện rất bình thường.
Đáng tiếc Trang Yến không có gì để so sánh, nếu cậu mà có, nhiều khả năng sẽ to gan hơn nữa, thật sự nghe lời Vương Thừa Tông bắt đầu ôn tập từ trang 173 trở đi.
Còn bây giờ mặc dù từ trang 173 trở đi vô dụng, nhưng trước 173 thì vẫn có vài kinh nghiệm hữu ích.
Người ta thì là người yêu tức giận nên làm gì, cậu đây thì lại là sếp tôi tức giận tôi nên làm gì.
Nếu bây giờ có thể dùng cùng một phương pháp để giải quyết, thế thì ông chủ chẳng khác nào người yêu, nghĩ vậy xem ra phần hời, vẫn là do cậu được.
Trang Yến cẩn thận nhớ lại kết quả đọc sách của cậu mấy ngày trước.
· Bất kể là ai sai, đừng tranh cãi với người ấy, ôm chặt lấy người yêu của bạn, để người ấy dựa vào bạn, không được buông ra, hãy tin rằng trái tim của đối phương sẽ được bạn sưởi ấm;
· Mua tặng người yêu một món quà nhỏ, tham khảo trang 23-25, nếu vẫn không chọn được món quà thích hợp, có thể thử nhìn xem giỏ hàng đang có gì;
· Thổ lộ những người tình ái ngọt ngào với người yêu của bạn, cứ chọn lời buồn nôn vào, cục cưng này, bé yêu này, mứt kẹo này, đừng thấy ngại, bạn cứ nói mà xem;
· Xin lỗi một cách nũng nịu, cách này rất có tính trùng kích, nếu bình thường bạn hay nũng nịu, hiệu quả sẽ mất đi chút ít, nhưng nếu ngày thường bạn là thẳng A sắt thép, như vậy đột nhiên nũng nịu nhất định sẽ khiến người yêu vừa mới lạ vừa vui vẻ.
...
Trang Yến thử hình dung mấy cách thức xin lỗi này trong lòng, cách một ôm chầm lấy Tần tiên sinh, cậu sợ sẽ phải lập tức cuốn gói, mặc dù lòng cậu muốn thử, nhưng vì nghề nghiệp của mình, vẫn nên bỏ đi.
Cách hai mua quà cho Tần tiên sinh, xem đồ Tần tiên sinh thường dùng, lại xem cậu vừa mới thanh toán tiền cọc gần đây, hiện giờ cũng không dư dả, thế nên quá nửa là không mua nổi quà.
Cách ba giống cách một, bỏ đi là vừa.
Chỉ còn duy nhất cách cuối cùng may ra có thể sử dụng, cậu tự thấy mình bình thường cũng tương đối sắt thép, chỉ là không thẳng, tuy nhiên vấn đề không lớn lắm. Nhưng nên nũng nịu kiểu gì nhỉ? Cậu nhớ cảnh làm nũng của vai chính trên tivi, không tránh khỏi run cầm cập.
Không khỏi nghi ngờ, mấy phương pháp này dùng được thật đấy à? Nhưng trong phim thì hiệu quả không tệ lắm.
"Tiên sinh?" Trang Yến gọi một tiếng, âm cuối lại kéo thêm mấy đường lượn sóng nữa, không biết có phải ảo giác của mình hay không, Trang Yến như cảm thấy vẻ mặt của Tần Nhược Thủy dễ chịu hơn ban nãy một chút, vì vậy cậu bèn không ngừng cố gắng, chờ đón huy hoàng.
"Tiên sinh, sau này tôi không đến quán bar nữa mà."
"Tiên sinh?" Hai cánh tay đặt lên đầu gối Tần Nhược Thủy hơi dùng sức, lay lay, sử dụng đòn sát thủ: "Đừng giận giận nữa mà được không?"
Trang Yến vừa dứt lời đã bắt đầu muốn chửi bậy, không biết Tần Nhược Thủy nghe lời này cảm thấy thế nào, chứ cậu đây thì da gà da vịt đã rụng đầy đất.
Tại khoảnh khắc Trang Yến không chú ý, tay Tần Nhược Thủy khẽ run một cái, suýt thì không giữ được điện thoại trong tay, con ngươi xanh đậm vẫn nhìn màn hình, tiếng nũng nịu kia của nhân loại, chắc đã bị thu vào.
Trang Yến thấy Tần Nhược Thủy vẫn không có phản ứng, cho rằng có lẽ Tần tiên sinh không ưa trò này, quyển sách Vương Thừa Tông đưa cho cậu không có chút tác dụng nào, chờ cậu trở về sẽ vác đi lót bàn.
Ầy, rốt cuộc bao giờ tiên sinh mới nguôi cơn giận đây? Mà cái điện thoại kia có gì để nhìn chứ? Sao vẫn không chịu dời mắt đi? Hay là cậu mua cho tiên sinh một cặp kính chống ánh sáng xanh? Mắt đẹp như vậy mà cận thì tiếc lắm.
Nếu Tần Nhược Thủy cứ ôm di động khư khư, vậy mình cũng nghịch một chút, Trang Yến lấy điện thoại, gửi cho Tần Nhược Thủy một cái sticker quỳ gối xin tha.
Khóe mắt Tần Nhược Thủy liếc thấy Trang Yến lôi điện thoại ra chơi, tâm trạng vừa mới khá hơn lại bắt đầu hờn dỗi, nhưng không lâu sau hắn đã nhận được sticker Trang Yến gửi trên wechat.
Hừ, xem ra nhân loại còn có chút đầu óc, Tần Nhược Thủy hài lòng đóng điện thoại.
Tâm trạng của hắn thoải mái hơn chút, tuy nhiên vẫn phải cho Trang Yến kiểm điểm một thời gian, qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, hỏi Trang Yến: "Người nhận điện thoại của cậu hôm qua là ai?"
Cuối cùng Tần tiên sinh cũng mở miệng, đây là dấu hiệu hết giận phải không? Sách của Vương Thừa Tông chẳng có cách dùng sticker gì cả, cậu rất muốn khinh bỉ cậu ta một phen.
Trang Yến dùng thái độ nghiêm chỉnh nhất bắt đầu trả lời Tần Nhược Thủy: "Là Vương Thừa Tông, cậu ấy cũng có mặt trong tiệc sinh nhật hôm trước."
Ngón tay Tần Nhược Thủy đánh nhịp trên tay vịn, hỏi Trang Yến: "Cậu ta có quan hệ gì với cậu?"
"Chỉ là một người bạn bình thường." Chưa biết chừng về sau sẽ là kẻ địch, gặp nhau là phải rút dao ứng chiến.
Tần Nhược Thủy tiếp tục hỏi: "Tối qua ở quán bar làm gì?"
"Uống hai ly rượu, nói chuyện với Vương Thừa Tông một lúc."
"Không nhảy?"
"Không nhảy."
"Vậy lúc Tần quản gia gọi cho cậu cậu đang làm gì? Sao điện thoại lại nằm trong tay Vương Thừa Tông?"
Tần Nhược Thủy chất vấn lia lịa, giữa lúc hoảng hốt, Trang Yến bỗng có một loại ảo giác chồng đang bị vợ gặng hỏi.
Vương Thừa Tông ơi là Vương Thừa Tông, bố làm cái loại phép thử chó má gì? Bố hại người không vừa đâu bố ạ.
"Tôi vào phòng vệ sinh một chuyến." Lúc nói lời này Trang Yến có chút chột dạ, nhưng cậu cảm giác nếu để Tần Nhược Thủy biết cậu với Vương Thừa Tông đang làm phép thử, nhất định sẽ càng giận dữ hơn, cậu vất vả mãi mới dỗ xuôi Tần tiên sinh, không thể để công sức của mình trôi theo cơn lũ được.
"Thật?" Đi vệ sinh cần phải để điện thoại chỗ bạn?
Nhân loại không thành thật.
Trang Yến làm trái lương tâm mà gật đầu một cái: "Thật đó, tiên sinh."
Hừ, còn nói dối, tên lừa đảo.
Chắc chắn tối qua có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết, cặp mắt hẹp dài của Tần Nhược Thủy hơi nheo lại, đánh giá Trang Yến trước mắt.
Trang Yến bị nhìn chột dạ vô cùng, chỉ đành cúi đầu, tránh khỏi đường nhìn bức người của Tần Nhược Thủy.
Bộ dạng của cậu càng khiến Tần Nhược Thủy thêm chắc chắn, quả nhiên nhân loại không thành thật.
Rốt cuộc đêm đó cậu ta và tên Vương Thừa Tông kia đã làm gì? Cô gái kéo cậu ta là ai, dường như những vấn đề này Trang Yến không vui lòng trả lời.
Tần Nhược Thủy quyết định tiến vào từ cạnh sườn, trước tiên tìm hiểu về người bạn tên Vương Thừa Tông của Trang Yến.
Lần này Trang Yến nói tất cả những gì mình biết, nỗ lực thể hiện tấm lòng thành của mình trước mặt Tần Nhược Thủy.
Đến khi Tần Nhược Thủy hỏi xong, Trang Yến mới cẩn thận mở miệng: "Tiên sinh vẫn giận phải không?"
"Tôi không giận." Tần Nhược Thủy nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hắn giận cái gì? Hắn mà thèm giận.
Chỉ là người tên Vương Thừa Tông này, sao nghe ra còn bừa bãi hơn Trang Yến, Trang Yến có thể bị làm hư hay không? Tần Nhược Thủy rơi vào trầm tư, hắn không tiện cấm cản Trang Yến kết bạn kết bè, chỉ có thể nén bực bội trong lòng.
Được rồi, Tần tiên sinh đã bảo hắn không giận, vậy cậu cứ xem là hắn không giận đi, chỉ là nhìn có chút dỗi thôi ấy mà.
Tiên sinh đúng là hay nói trái lòng quá mà, dĩ nhiên là vẫn rất đáng yêu.
Thật ra Trang Yến còn muốn hỏi một câu, xem xem Tần Nhược Thủy như vậy có phải đang ghen hay không, nhưng dựa theo thái độ của Tần Nhược Thủy hôm qua hôm nay, cậu vất vả mãi mới dỗ được người ta, thôi thì cứ đừng tìm chỗ chết.
Trang Yến đứng dậy, đi vòng ra phía sau xe lăn, hơi cúi người hỏi Tần Nhược Thủy: "Tôi đẩy tiên sinh dạo quanh vườn hoa một chút nhé?"
Lúc cậu nói, như có gió ấm phảng qua đầu Tần Nhược Thủy, đầu ngón tay đang gõ nhẹ trên tay vịn của hắn thoáng ngừng, cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa, rõ ràng sáng nay hắn vừa mới gội đầu xong.
Một lúc lâu sau, Trang Yến mới nghe được Tần Nhược Thủy đáp một tiếng rất khẽ.
Xem ra chuyện này coi như được bỏ qua, vẫn muốn biết rốt cuộc Tần tiên sinh không vui điều gì, là không thích người làm trong nhà đến quán bar, hay đơn thuần chỉ là không thích cậu đến nơi đó.
Nếu là vế sau, cậu có thể xem xét tha cho Vương Thừa Tông, thậm chí sẽ nghe lời cậu ta mà tu luyện từ trang 173.
Nếu là vế trước...
Ầy, làm việc thật khó.
Tần quản gia biết Tần Nhược Thủy trở về, đi tìm một vòng khắp biệt thự cũng không thấy người đâu, hỏi thăm người quét dọn mới biết hắn đã đến vườn hoa, lại thấy họ bảo Trang Yến cũng vội vàng chạy theo.
Tần quản gia thở dài, tiên sinh đang bực bội trong người, Trang Yến tìm ngài ấy làm gì chứ, mong là giữa hai người bọn họ không xảy ra vấn đề gì.
Ông vội vàng bước đến vườn hoa, sau đó trơ mắt nhìn hai người đứng đó nói nói cười cười, mặc dù người nói cười chỉ có mình Trang Yến, nhưng cậu có thể để lộ dáng vẻ này, thì cũng chứng minh tâm trạng của tiên sinh bây giờ rất tốt.
Nhanh vậy đã dỗ được tiên sinh rồi?
Quản gia Tiểu Trang đúng là tuổi trẻ tài cao!
Tần quản gia núp sau bụi cây nhìn một hồi, nhìn hai người bọn họ dạo một vòng vườn hoa men theo lối đi rải đá cuội, vẻ mặt tiên sinh dần dần trời quang mây tạnh, bất kể là ai, quả nhiên vẫn nên hưởng thụ cảnh con cái vây quanh, ấm êm sum vầy.
Nếu Tần Nhược Thủy và Trang Yến có thể nghe được tiếng lòng Tần quản gia bây giờ, phỏng chừng mũi cũng phải nhăn lại.
Trang Yến nhận ra, Tần Nhược Thủy cũng không cao ngạo khó gần như từng tưởng tượng, cậu hoàn toàn có thể tiến thêm một bước, mà không cần lo lắng mình sẽ bị sa thải.
Sự bao dung của Tần Nhược Thủy đã cho cậu thêm chút dũng khí, Trang Yến đẩy Tần Nhược Thủy đến cạnh đình hóng mát, đối diện đình hóng mát có hai ngọn núi giả, trên núi có hoa cỏ tươi tốt, gió nhẹ phảng qua, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi.
Trang Yến đứng sau Tần Nhược Thủy một hồi, cậu sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, sau đó phát hiện nói thẳng thì hợp phong cách cậu hơn, vì vậy cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, đến tầng ba tìm anh được không?"
Tần Nhược Thủy giương mắt nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
"Dạo gần đây tôi có xem hai quyển sách, trong đó có mấy vấn đề không hiểu lắm, muốn nhờ tiên sinh chỉ bảo."
Cậu xem sách khỉ gió!
Tần Nhược Thủy chửi thầm, cậu xem <một trăm phương pháp thoát ế> hả? Muốn tìm hắn chỉ bảo trang 173 trở về sau hay sao?
Bụng dạ nhân loại thật khó lường!
Vả lại cái cớ này của Trang Yến nghe cũng rất vụng về, đến giờ Tần Nhược Thủy chưa từng nói hắn có học thức uyên thâm, Trang Yến hỏi ai không hỏi, cứ nằng nặc đòi hỏi hắn, còn muốn lên tầng ba hỏi hắn.
Sau một thời gian yên lặng khá dài, Tần Nhược Thủy cho phép, hắn mất tự nhiên mà ừ một tiếng, mặc dù giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng.
Trang Yến len lén bật ngón tay cái cho mình trong lòng, người khác không thể lên tầng ba, nhưng sau này cậu lại có thể, ít ra Tần tiên sinh cũng có mấy phần cảm tình với cậu.
Tiếp theo từ từ mà bước, không thể nóng vội, cho Tần tiên sinh khẩu thị tâm phi thời gian quen với cậu cái đã.
Trang Yến ngồi dưới đình hóng mát một hồi cùng Tần Nhược Thủy, đẩy hắn trở về biệt thự, ngày thường cậu không thể lên tầng ba, cho nên chỉ đẩy Tần Nhược Thủy đến thang máy rồi dừng lại, nhìn cửa thang máy khép dần, nhìn Tần Nhược Thủy biến mất trong tầm mắt.
Mà bây giờ cậu có đặc quyền, có thể tự do lên xuống tầng ba, thế nên cậu rất tự giác tiến vào thang máy cùng Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn cậu một cái, như là muốn nói lời gì, nhưng sau khi nhấp miệng, cũng không có nói ra.
Trong không gian hẹp, chỉ có hai người bọn họ, ánh sáng trắng trên trần thang máy phủ lên người họ, gương hai bên phản chiếu bóng dáng họ, vẻ mặt Tần Nhược Thủy lạnh lùng, dưới hoàn cảnh này, càng để lộ vẻ cao ngạo không thể xâm phạm.
Người như vậy càng hấp dẫn người ta đến phá hư.
Trang Yến có thể hóa thân cầm thú trong nháy mắt, ấn Tần Nhược Thủy lên mặt đất, sau đó bảo hắn kêu đi kêu đi, nhưng mà kêu khản cả cổ cũng sẽ không có ai đến cứu anh đâu.
Cậu hoang tưởng rất là vui vẻ, trong bụng còn liên tiếp phát ra một chuỗi tiếng cười dâm đãng khà khà khà khà.
Tuy nhiên ngoài mặt cậu vẫn chính nhân quân tử như cũ, Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm Trang Yến trong gương một hồi, không biết tại sao lại nhớ đến quyển sách thoát ế, cuốn sách này không chỉ dạy người ta thoát ế, mà còn dạy người tạo em bé thế nào, không biết điểm nhạy cảm của Trang Yến ở nơi nào, chạm một chút có thể giật bắn lên trên giường giống như cá nhỏ hay không, thế thì có lẽ bộ dạng sẽ càng đáng yêu hơn bây giờ.
Tần Nhược Thủy nhíu mày, sao hắn lại có loại tư tưởng này? Nhất định là bị nhân loại lây nhiễm, có phải hiện giờ nhân loại đang suy nghĩ những thứ bậy bạ trong đầu hay không?
Tầm mắt của hắn nhích nhích, vẻ mặt của Trang Yến trong gương nhìn trông rất bình thường, không khác gì cậu ban nãy.
Loài người giỏi nhất là giả bộ, ai biết thực ra trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì.
Trang Yến vừa quay đầu đã thấy Tần Nhược Thủy yên lặng nhìn mình trong gương, không khỏi sinh ra mấy phần chột dạ, tuy nhiên cậu lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, đầu cậu vừa rồi không có đạn mạc*, sẽ không thể hiện suy nghĩ của cậu, cậu có gì mà sợ.
(*
Chỉ tiếc thời gian tốt đẹp thường hay chóng tàn, ting một tiếng, thang máy mở ra, cậu đẩy Tần Nhược Thủy đến tận cửa phòng, rồi mới quyến luyến bịn rịn nói với hắn: "Tiên sinh vậy tôi đi tập luyện đây."
Tần Nhược Thủy gật đầu một cái, tiến vào phòng ngủ không chút lưu tình.
Trang Yến trộm ai oán một câu Tần tiên sinh lòng dạ sắt đá rồi rời đi.
Nghe tiếng bước chân dần dần biến mất, Tần Nhược Thủy có chút gấp rút lấy điện thoại ra, phát lại đoạn ghi âm vừa rồi.
Âm thanh của Trang Yến giống như bọc mật, truyền ra từ trong điện thoại, cậu gọi hết tiếng này đến tiếng khác: "Tiên sinh? Tiên sinh? Tiên sinh..."
Mỗi tiếng tiên sinh đều không giống nhau, Tần Nhược Thủy tăng âm lượng lên đôi chút, loa điện thoại rất tốt, âm thanh này nghe cứ như cậu rót trực tiếp lên tai hắn.
"Đừng giận giận nữa mà được không?"
Tần Nhược Thủy vội vàng đáp ngón tay, nhấn nút tạm ngừng, giọng nói của nhân loại ở đây thật... thật là quá điệu bộ.
Làm người ta không thể nghe nổi.
Một lát sau, Tần Nhược Thủy mở app, tìm đoạn ghi âm này, chuyên tâm cắt ghép một phen, sau đó thiết lập thành chuông báo thức.
Hắn đặt giọng Trang Yến thành chuông báo thức không phải vì thấy giọng cậu ta êm tai, chẳng qua là so với nhạc chuông báo thức trước kia, thì miễn cưỡng khá hơn một chút.
Tần Nhược Thủy thực hiện xong xuôi, nghe lại chuông báo thức mình dày công thiết kế một lần.
Thật ra hắn chẳng cần báo thức, chuyện trong công ty không cần hắn xử lý, ngủ bao lâu cũng được, hơn nữa từ trước tới giờ hắn chưa từng dậy muộn buổi sáng.
Mà ngày đó lần đầu tiên hắn dậy trễ hơn một chút, thẳng đến khi báo thức vang lên, gọi tiên sinh tiên sinh gần năm phút, hắn mới mở mắt ra, bước xuống khỏi giường.
Tần quản gia đứng ngoài phòng ngủ day day tai mình, mặt viết đầy hai chữ hoài nghi, tại sao ban nãy cứ như nghe được tiếng một người đàn ông khác trong phòng tiên sinh? Đã vậy giọng nói này còn rất giống giọng Trang Yến.
Ông lắc đầu, thở dài một cái, quả nhiên là già rồi, tai không dùng được nữa.
Trang Yến cảm thấy Tần tiên sinh trước mắt quả là đáng yêu, cậu có chút muốn đi lên chọc má Tần Nhược Thủy, hoặc là ôm hắn vào lồng ngực rộng rãi mà ấm áp của mình.
Tần Nhược Thủy vừa nâng mắt đã thấy vẻ mặt nhộn nhạo của Trang Yến, nhân loại lại đang nghĩ cái gì? Hôm qua đi nhảy xong đến giờ vẫn chưa nguội đầu được hả?
Nghĩ vậy, tâm trạng vừa mới khá lên của Tần Nhược Thủy lại trầm xuống trong nháy mắt.
"Tiên sinh?" Trang Yến lại gọi một tiếng, đáng tiếc Tần Nhược Thủy lòng vững như sắt, mặt lạnh như băng, không thèm để ý Trang Yến.
Trang Yến yên lặng than thở trong lòng, lần tới gặp Vương Thừa Tông, nhất định phải nện cho cậu ta bại liệt nửa người!
Cậu dày mặt, Tần Nhược Thủy bịt tai không nghe, cậu nghĩ nghĩ, đoạn lấy một đôi găng trắng hếu từ trong túi quần, đặt hai tay lên đầu gối Tần Nhược Thủy, giọng nói khẩn khoản, nói với Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, về sau tôi không đến quán bar nữa, được không? Ngài đừng giận mà."
Tần Nhược Thủy nhìn hai cái tay vắt lên đầu gối mình của Trang Yến, cách mấy tầng vải vóc, nhiệt độ cơ thể ấm áp của nhân loại từ từ truyền đến, hẳn là Tần quản gia đã nói với Trang Yến, hắn không thích người khác chạm vào mình, đeo găng cũng không thích.
Gần đây nhân loại càng ngày càng lớn mật, là hắn cho cậu ta tự do vượt quá giới hạn à?
Hắn mà thèm quan tâm về sau Trang Yến có đến quán bar hay không, thích đi thì đi, không đi cũng kệ.
"Tiên sinh? Tiên sinh?" Trang Yến kiên nhẫn gọi hết lần này đến lần khác, dường như có một loại quả quyết Tần Nhược Thủy không mở miệng thì cậu cứ gọi thôi, càng gọi âm cuối của cậu càng phảng phất đường gợn sóng ~, nghe vào tai còn có chút rạo rực.
Thật muốn ghi âm giọng nói của cậu ta, cho cậu ta nghe một chút, xem xem còn ra thể thống gì!
Tần Nhược Thủy cảm thấy ý tưởng của mình rất tuyệt vời, hắn liếc nhìn Trang Yến một cái, sau đó lấy điện thoại, mở ghi âm, Trang Yến không biết Tần Nhược Thủy làm gì, thấy Tần Nhược Thủy lấy điện thoại ra còn tưởng đối phương đã tha thứ cho mình, ai ngờ Tần Nhược Thủy chỉ tự mình táy máy, vẫn không để ý đến Trang Yến.
Cách mạng chưa thành công, đề nghị đồng chí tiếp tục cố gắng.
Trang Yến trộm thở dài, thử kéo tay áo Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh? Tiên sinh..."
Đúng là Tần Nhược Thủy bao dung với cậu hơn những người khác rất nhiều, những người khác mà làm giống cậu, đã phải trực tiếp đến chỗ Tần quản gia lĩnh một tháng lương, thế là biến được rồi.
Mà Trang Yến còn có thể đứng ở đây, Tần Nhược Thủy nhìn cái móng vuốt đang bắt tay áo của mình, cũng không tỏ vẻ gì nhiều, giống như đấy là chuyện rất bình thường.
Đáng tiếc Trang Yến không có gì để so sánh, nếu cậu mà có, nhiều khả năng sẽ to gan hơn nữa, thật sự nghe lời Vương Thừa Tông bắt đầu ôn tập từ trang 173 trở đi.
Còn bây giờ mặc dù từ trang 173 trở đi vô dụng, nhưng trước 173 thì vẫn có vài kinh nghiệm hữu ích.
Người ta thì là người yêu tức giận nên làm gì, cậu đây thì lại là sếp tôi tức giận tôi nên làm gì.
Nếu bây giờ có thể dùng cùng một phương pháp để giải quyết, thế thì ông chủ chẳng khác nào người yêu, nghĩ vậy xem ra phần hời, vẫn là do cậu được.
Trang Yến cẩn thận nhớ lại kết quả đọc sách của cậu mấy ngày trước.
· Bất kể là ai sai, đừng tranh cãi với người ấy, ôm chặt lấy người yêu của bạn, để người ấy dựa vào bạn, không được buông ra, hãy tin rằng trái tim của đối phương sẽ được bạn sưởi ấm;
· Mua tặng người yêu một món quà nhỏ, tham khảo trang 23-25, nếu vẫn không chọn được món quà thích hợp, có thể thử nhìn xem giỏ hàng đang có gì;
· Thổ lộ những người tình ái ngọt ngào với người yêu của bạn, cứ chọn lời buồn nôn vào, cục cưng này, bé yêu này, mứt kẹo này, đừng thấy ngại, bạn cứ nói mà xem;
· Xin lỗi một cách nũng nịu, cách này rất có tính trùng kích, nếu bình thường bạn hay nũng nịu, hiệu quả sẽ mất đi chút ít, nhưng nếu ngày thường bạn là thẳng A sắt thép, như vậy đột nhiên nũng nịu nhất định sẽ khiến người yêu vừa mới lạ vừa vui vẻ.
...
Trang Yến thử hình dung mấy cách thức xin lỗi này trong lòng, cách một ôm chầm lấy Tần tiên sinh, cậu sợ sẽ phải lập tức cuốn gói, mặc dù lòng cậu muốn thử, nhưng vì nghề nghiệp của mình, vẫn nên bỏ đi.
Cách hai mua quà cho Tần tiên sinh, xem đồ Tần tiên sinh thường dùng, lại xem cậu vừa mới thanh toán tiền cọc gần đây, hiện giờ cũng không dư dả, thế nên quá nửa là không mua nổi quà.
Cách ba giống cách một, bỏ đi là vừa.
Chỉ còn duy nhất cách cuối cùng may ra có thể sử dụng, cậu tự thấy mình bình thường cũng tương đối sắt thép, chỉ là không thẳng, tuy nhiên vấn đề không lớn lắm. Nhưng nên nũng nịu kiểu gì nhỉ? Cậu nhớ cảnh làm nũng của vai chính trên tivi, không tránh khỏi run cầm cập.
Không khỏi nghi ngờ, mấy phương pháp này dùng được thật đấy à? Nhưng trong phim thì hiệu quả không tệ lắm.
"Tiên sinh?" Trang Yến gọi một tiếng, âm cuối lại kéo thêm mấy đường lượn sóng nữa, không biết có phải ảo giác của mình hay không, Trang Yến như cảm thấy vẻ mặt của Tần Nhược Thủy dễ chịu hơn ban nãy một chút, vì vậy cậu bèn không ngừng cố gắng, chờ đón huy hoàng.
"Tiên sinh, sau này tôi không đến quán bar nữa mà."
"Tiên sinh?" Hai cánh tay đặt lên đầu gối Tần Nhược Thủy hơi dùng sức, lay lay, sử dụng đòn sát thủ: "Đừng giận giận nữa mà được không?"
Trang Yến vừa dứt lời đã bắt đầu muốn chửi bậy, không biết Tần Nhược Thủy nghe lời này cảm thấy thế nào, chứ cậu đây thì da gà da vịt đã rụng đầy đất.
Tại khoảnh khắc Trang Yến không chú ý, tay Tần Nhược Thủy khẽ run một cái, suýt thì không giữ được điện thoại trong tay, con ngươi xanh đậm vẫn nhìn màn hình, tiếng nũng nịu kia của nhân loại, chắc đã bị thu vào.
Trang Yến thấy Tần Nhược Thủy vẫn không có phản ứng, cho rằng có lẽ Tần tiên sinh không ưa trò này, quyển sách Vương Thừa Tông đưa cho cậu không có chút tác dụng nào, chờ cậu trở về sẽ vác đi lót bàn.
Ầy, rốt cuộc bao giờ tiên sinh mới nguôi cơn giận đây? Mà cái điện thoại kia có gì để nhìn chứ? Sao vẫn không chịu dời mắt đi? Hay là cậu mua cho tiên sinh một cặp kính chống ánh sáng xanh? Mắt đẹp như vậy mà cận thì tiếc lắm.
Nếu Tần Nhược Thủy cứ ôm di động khư khư, vậy mình cũng nghịch một chút, Trang Yến lấy điện thoại, gửi cho Tần Nhược Thủy một cái sticker quỳ gối xin tha.
Khóe mắt Tần Nhược Thủy liếc thấy Trang Yến lôi điện thoại ra chơi, tâm trạng vừa mới khá hơn lại bắt đầu hờn dỗi, nhưng không lâu sau hắn đã nhận được sticker Trang Yến gửi trên wechat.
Hừ, xem ra nhân loại còn có chút đầu óc, Tần Nhược Thủy hài lòng đóng điện thoại.
Tâm trạng của hắn thoải mái hơn chút, tuy nhiên vẫn phải cho Trang Yến kiểm điểm một thời gian, qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, hỏi Trang Yến: "Người nhận điện thoại của cậu hôm qua là ai?"
Cuối cùng Tần tiên sinh cũng mở miệng, đây là dấu hiệu hết giận phải không? Sách của Vương Thừa Tông chẳng có cách dùng sticker gì cả, cậu rất muốn khinh bỉ cậu ta một phen.
Trang Yến dùng thái độ nghiêm chỉnh nhất bắt đầu trả lời Tần Nhược Thủy: "Là Vương Thừa Tông, cậu ấy cũng có mặt trong tiệc sinh nhật hôm trước."
Ngón tay Tần Nhược Thủy đánh nhịp trên tay vịn, hỏi Trang Yến: "Cậu ta có quan hệ gì với cậu?"
"Chỉ là một người bạn bình thường." Chưa biết chừng về sau sẽ là kẻ địch, gặp nhau là phải rút dao ứng chiến.
Tần Nhược Thủy tiếp tục hỏi: "Tối qua ở quán bar làm gì?"
"Uống hai ly rượu, nói chuyện với Vương Thừa Tông một lúc."
"Không nhảy?"
"Không nhảy."
"Vậy lúc Tần quản gia gọi cho cậu cậu đang làm gì? Sao điện thoại lại nằm trong tay Vương Thừa Tông?"
Tần Nhược Thủy chất vấn lia lịa, giữa lúc hoảng hốt, Trang Yến bỗng có một loại ảo giác chồng đang bị vợ gặng hỏi.
Vương Thừa Tông ơi là Vương Thừa Tông, bố làm cái loại phép thử chó má gì? Bố hại người không vừa đâu bố ạ.
"Tôi vào phòng vệ sinh một chuyến." Lúc nói lời này Trang Yến có chút chột dạ, nhưng cậu cảm giác nếu để Tần Nhược Thủy biết cậu với Vương Thừa Tông đang làm phép thử, nhất định sẽ càng giận dữ hơn, cậu vất vả mãi mới dỗ xuôi Tần tiên sinh, không thể để công sức của mình trôi theo cơn lũ được.
"Thật?" Đi vệ sinh cần phải để điện thoại chỗ bạn?
Nhân loại không thành thật.
Trang Yến làm trái lương tâm mà gật đầu một cái: "Thật đó, tiên sinh."
Hừ, còn nói dối, tên lừa đảo.
Chắc chắn tối qua có chuyện gì xảy ra mà hắn không biết, cặp mắt hẹp dài của Tần Nhược Thủy hơi nheo lại, đánh giá Trang Yến trước mắt.
Trang Yến bị nhìn chột dạ vô cùng, chỉ đành cúi đầu, tránh khỏi đường nhìn bức người của Tần Nhược Thủy.
Bộ dạng của cậu càng khiến Tần Nhược Thủy thêm chắc chắn, quả nhiên nhân loại không thành thật.
Rốt cuộc đêm đó cậu ta và tên Vương Thừa Tông kia đã làm gì? Cô gái kéo cậu ta là ai, dường như những vấn đề này Trang Yến không vui lòng trả lời.
Tần Nhược Thủy quyết định tiến vào từ cạnh sườn, trước tiên tìm hiểu về người bạn tên Vương Thừa Tông của Trang Yến.
Lần này Trang Yến nói tất cả những gì mình biết, nỗ lực thể hiện tấm lòng thành của mình trước mặt Tần Nhược Thủy.
Đến khi Tần Nhược Thủy hỏi xong, Trang Yến mới cẩn thận mở miệng: "Tiên sinh vẫn giận phải không?"
"Tôi không giận." Tần Nhược Thủy nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hắn giận cái gì? Hắn mà thèm giận.
Chỉ là người tên Vương Thừa Tông này, sao nghe ra còn bừa bãi hơn Trang Yến, Trang Yến có thể bị làm hư hay không? Tần Nhược Thủy rơi vào trầm tư, hắn không tiện cấm cản Trang Yến kết bạn kết bè, chỉ có thể nén bực bội trong lòng.
Được rồi, Tần tiên sinh đã bảo hắn không giận, vậy cậu cứ xem là hắn không giận đi, chỉ là nhìn có chút dỗi thôi ấy mà.
Tiên sinh đúng là hay nói trái lòng quá mà, dĩ nhiên là vẫn rất đáng yêu.
Thật ra Trang Yến còn muốn hỏi một câu, xem xem Tần Nhược Thủy như vậy có phải đang ghen hay không, nhưng dựa theo thái độ của Tần Nhược Thủy hôm qua hôm nay, cậu vất vả mãi mới dỗ được người ta, thôi thì cứ đừng tìm chỗ chết.
Trang Yến đứng dậy, đi vòng ra phía sau xe lăn, hơi cúi người hỏi Tần Nhược Thủy: "Tôi đẩy tiên sinh dạo quanh vườn hoa một chút nhé?"
Lúc cậu nói, như có gió ấm phảng qua đầu Tần Nhược Thủy, đầu ngón tay đang gõ nhẹ trên tay vịn của hắn thoáng ngừng, cảm thấy đỉnh đầu hơi ngứa, rõ ràng sáng nay hắn vừa mới gội đầu xong.
Một lúc lâu sau, Trang Yến mới nghe được Tần Nhược Thủy đáp một tiếng rất khẽ.
Xem ra chuyện này coi như được bỏ qua, vẫn muốn biết rốt cuộc Tần tiên sinh không vui điều gì, là không thích người làm trong nhà đến quán bar, hay đơn thuần chỉ là không thích cậu đến nơi đó.
Nếu là vế sau, cậu có thể xem xét tha cho Vương Thừa Tông, thậm chí sẽ nghe lời cậu ta mà tu luyện từ trang 173.
Nếu là vế trước...
Ầy, làm việc thật khó.
Tần quản gia biết Tần Nhược Thủy trở về, đi tìm một vòng khắp biệt thự cũng không thấy người đâu, hỏi thăm người quét dọn mới biết hắn đã đến vườn hoa, lại thấy họ bảo Trang Yến cũng vội vàng chạy theo.
Tần quản gia thở dài, tiên sinh đang bực bội trong người, Trang Yến tìm ngài ấy làm gì chứ, mong là giữa hai người bọn họ không xảy ra vấn đề gì.
Ông vội vàng bước đến vườn hoa, sau đó trơ mắt nhìn hai người đứng đó nói nói cười cười, mặc dù người nói cười chỉ có mình Trang Yến, nhưng cậu có thể để lộ dáng vẻ này, thì cũng chứng minh tâm trạng của tiên sinh bây giờ rất tốt.
Nhanh vậy đã dỗ được tiên sinh rồi?
Quản gia Tiểu Trang đúng là tuổi trẻ tài cao!
Tần quản gia núp sau bụi cây nhìn một hồi, nhìn hai người bọn họ dạo một vòng vườn hoa men theo lối đi rải đá cuội, vẻ mặt tiên sinh dần dần trời quang mây tạnh, bất kể là ai, quả nhiên vẫn nên hưởng thụ cảnh con cái vây quanh, ấm êm sum vầy.
Nếu Tần Nhược Thủy và Trang Yến có thể nghe được tiếng lòng Tần quản gia bây giờ, phỏng chừng mũi cũng phải nhăn lại.
Trang Yến nhận ra, Tần Nhược Thủy cũng không cao ngạo khó gần như từng tưởng tượng, cậu hoàn toàn có thể tiến thêm một bước, mà không cần lo lắng mình sẽ bị sa thải.
Sự bao dung của Tần Nhược Thủy đã cho cậu thêm chút dũng khí, Trang Yến đẩy Tần Nhược Thủy đến cạnh đình hóng mát, đối diện đình hóng mát có hai ngọn núi giả, trên núi có hoa cỏ tươi tốt, gió nhẹ phảng qua, hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh nơi chóp mũi.
Trang Yến đứng sau Tần Nhược Thủy một hồi, cậu sắp xếp ngôn ngữ trong đầu, sau đó phát hiện nói thẳng thì hợp phong cách cậu hơn, vì vậy cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, đến tầng ba tìm anh được không?"
Tần Nhược Thủy giương mắt nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: "Tìm tôi làm gì?"
"Dạo gần đây tôi có xem hai quyển sách, trong đó có mấy vấn đề không hiểu lắm, muốn nhờ tiên sinh chỉ bảo."
Cậu xem sách khỉ gió!
Tần Nhược Thủy chửi thầm, cậu xem <một trăm phương pháp thoát ế> hả? Muốn tìm hắn chỉ bảo trang 173 trở về sau hay sao?
Bụng dạ nhân loại thật khó lường!
Vả lại cái cớ này của Trang Yến nghe cũng rất vụng về, đến giờ Tần Nhược Thủy chưa từng nói hắn có học thức uyên thâm, Trang Yến hỏi ai không hỏi, cứ nằng nặc đòi hỏi hắn, còn muốn lên tầng ba hỏi hắn.
Sau một thời gian yên lặng khá dài, Tần Nhược Thủy cho phép, hắn mất tự nhiên mà ừ một tiếng, mặc dù giọng nói có vẻ hơi lạnh lùng.
Trang Yến len lén bật ngón tay cái cho mình trong lòng, người khác không thể lên tầng ba, nhưng sau này cậu lại có thể, ít ra Tần tiên sinh cũng có mấy phần cảm tình với cậu.
Tiếp theo từ từ mà bước, không thể nóng vội, cho Tần tiên sinh khẩu thị tâm phi thời gian quen với cậu cái đã.
Trang Yến ngồi dưới đình hóng mát một hồi cùng Tần Nhược Thủy, đẩy hắn trở về biệt thự, ngày thường cậu không thể lên tầng ba, cho nên chỉ đẩy Tần Nhược Thủy đến thang máy rồi dừng lại, nhìn cửa thang máy khép dần, nhìn Tần Nhược Thủy biến mất trong tầm mắt.
Mà bây giờ cậu có đặc quyền, có thể tự do lên xuống tầng ba, thế nên cậu rất tự giác tiến vào thang máy cùng Tần Nhược Thủy.
Tần Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn cậu một cái, như là muốn nói lời gì, nhưng sau khi nhấp miệng, cũng không có nói ra.
Trong không gian hẹp, chỉ có hai người bọn họ, ánh sáng trắng trên trần thang máy phủ lên người họ, gương hai bên phản chiếu bóng dáng họ, vẻ mặt Tần Nhược Thủy lạnh lùng, dưới hoàn cảnh này, càng để lộ vẻ cao ngạo không thể xâm phạm.
Người như vậy càng hấp dẫn người ta đến phá hư.
Trang Yến có thể hóa thân cầm thú trong nháy mắt, ấn Tần Nhược Thủy lên mặt đất, sau đó bảo hắn kêu đi kêu đi, nhưng mà kêu khản cả cổ cũng sẽ không có ai đến cứu anh đâu.
Cậu hoang tưởng rất là vui vẻ, trong bụng còn liên tiếp phát ra một chuỗi tiếng cười dâm đãng khà khà khà khà.
Tuy nhiên ngoài mặt cậu vẫn chính nhân quân tử như cũ, Tần Nhược Thủy nhìn chằm chằm Trang Yến trong gương một hồi, không biết tại sao lại nhớ đến quyển sách thoát ế, cuốn sách này không chỉ dạy người ta thoát ế, mà còn dạy người tạo em bé thế nào, không biết điểm nhạy cảm của Trang Yến ở nơi nào, chạm một chút có thể giật bắn lên trên giường giống như cá nhỏ hay không, thế thì có lẽ bộ dạng sẽ càng đáng yêu hơn bây giờ.
Tần Nhược Thủy nhíu mày, sao hắn lại có loại tư tưởng này? Nhất định là bị nhân loại lây nhiễm, có phải hiện giờ nhân loại đang suy nghĩ những thứ bậy bạ trong đầu hay không?
Tầm mắt của hắn nhích nhích, vẻ mặt của Trang Yến trong gương nhìn trông rất bình thường, không khác gì cậu ban nãy.
Loài người giỏi nhất là giả bộ, ai biết thực ra trong đầu cậu ta đang nghĩ cái gì.
Trang Yến vừa quay đầu đã thấy Tần Nhược Thủy yên lặng nhìn mình trong gương, không khỏi sinh ra mấy phần chột dạ, tuy nhiên cậu lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, đầu cậu vừa rồi không có đạn mạc*, sẽ không thể hiện suy nghĩ của cậu, cậu có gì mà sợ.
(*
Chỉ tiếc thời gian tốt đẹp thường hay chóng tàn, ting một tiếng, thang máy mở ra, cậu đẩy Tần Nhược Thủy đến tận cửa phòng, rồi mới quyến luyến bịn rịn nói với hắn: "Tiên sinh vậy tôi đi tập luyện đây."
Tần Nhược Thủy gật đầu một cái, tiến vào phòng ngủ không chút lưu tình.
Trang Yến trộm ai oán một câu Tần tiên sinh lòng dạ sắt đá rồi rời đi.
Nghe tiếng bước chân dần dần biến mất, Tần Nhược Thủy có chút gấp rút lấy điện thoại ra, phát lại đoạn ghi âm vừa rồi.
Âm thanh của Trang Yến giống như bọc mật, truyền ra từ trong điện thoại, cậu gọi hết tiếng này đến tiếng khác: "Tiên sinh? Tiên sinh? Tiên sinh..."
Mỗi tiếng tiên sinh đều không giống nhau, Tần Nhược Thủy tăng âm lượng lên đôi chút, loa điện thoại rất tốt, âm thanh này nghe cứ như cậu rót trực tiếp lên tai hắn.
"Đừng giận giận nữa mà được không?"
Tần Nhược Thủy vội vàng đáp ngón tay, nhấn nút tạm ngừng, giọng nói của nhân loại ở đây thật... thật là quá điệu bộ.
Làm người ta không thể nghe nổi.
Một lát sau, Tần Nhược Thủy mở app, tìm đoạn ghi âm này, chuyên tâm cắt ghép một phen, sau đó thiết lập thành chuông báo thức.
Hắn đặt giọng Trang Yến thành chuông báo thức không phải vì thấy giọng cậu ta êm tai, chẳng qua là so với nhạc chuông báo thức trước kia, thì miễn cưỡng khá hơn một chút.
Tần Nhược Thủy thực hiện xong xuôi, nghe lại chuông báo thức mình dày công thiết kế một lần.
Thật ra hắn chẳng cần báo thức, chuyện trong công ty không cần hắn xử lý, ngủ bao lâu cũng được, hơn nữa từ trước tới giờ hắn chưa từng dậy muộn buổi sáng.
Mà ngày đó lần đầu tiên hắn dậy trễ hơn một chút, thẳng đến khi báo thức vang lên, gọi tiên sinh tiên sinh gần năm phút, hắn mới mở mắt ra, bước xuống khỏi giường.
Tần quản gia đứng ngoài phòng ngủ day day tai mình, mặt viết đầy hai chữ hoài nghi, tại sao ban nãy cứ như nghe được tiếng một người đàn ông khác trong phòng tiên sinh? Đã vậy giọng nói này còn rất giống giọng Trang Yến.
Ông lắc đầu, thở dài một cái, quả nhiên là già rồi, tai không dùng được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook