CHƯƠNG 26: XEM VIDEO KHAI SÁNG

Trên đường đi cùng tiểu á thú nhân tới khu dân cư thú nhân Edgar đã suy nghĩ rất nhiều, tỷ như giải quyết thân phận mình và tiểu á thú nhân thế nào, tỷ như làm sao liên lạc với cha mẹ đây, rồi làm sao tìm được nội gián, bao nhiêu vấn đề hiện ra trong đầu mà lại đều chưa có biến pháp nào thỏa đáng, mãi đến tận khi nhìn thấy Jones, mới tạm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Jones là bạn của cha mẹ hắn.

Y sinh ra ở một tinh cầu xa xôi, gia cảnh bình thường, mà còn từng là bạn học của hắn.

Hoàn cảnh của Jones cực kỳ khó khăn, còn kém hơn cả cha mẹ y nữa. Thuở nhỏ gia cảnh bần hàn, không có tiền học đại học, nhưng không từ bỏ chuyện học hành, 18 tuổi nhập ngũ trở thành một y tá học tập quân y, chuyên tâm nghiên cứu y thuật, lại được quân đội đề bạt đi tới các bệnh viện nổi danh học tập, 20 năm trước đã là một thầy thuốc có tiếng, còn nghiên cứu ra phương pháp thúc nhanh quá trình biến hình của thú nhân, đồng thời rất am hiểu giải phẫu sau biến hình, là giáo sư nhất nhì trong lĩnh vực này của đế quốc.

Edgar nhìn á thú nhân thoạt nhìn trẻ tuổi trước mắt. Cha mẹ hắn có quan hệ rất thân thiết với Jones, mấy năm trước bác sĩ Jones trở về thủ đô tinh hắn cũng từng gặp qua y một lần, thậm chí còn nghe lời cha mẹ biến hình cho hắn lấy số liệu...

Nghe nói bác sĩ Jones vì muốn nghiên cứu chữa trị các loại bệnh cho thú nhân mà vẫn luôn ở một tinh cầu xa xôi, xem ra quả là như vậy.

"Thái tử điện hạ?" Jones liền hỏi một câu. Rất nhiều á thú nhân khong am hiểu về thú hình của thú nhân, nhưng hắn thì khác, lăn lộn trong quân đội 30 năm nay, gặp qua bao nhiêu thú hình, y đã sớm có cách phân biệt, còn chuẩn xác từng li, chớ nói chi đây là vị Hoàng thái tử trước đây đã từng bị y nghiên cứu tỉ mỉ.

Trước kia y không tỏ vẻ gì, kỳ thực tâm trong lòng đã nổi sóng – Hoàng thái tử thành đọa thú rồi!

Nửa năm trước nghe tin Edgar mất tích, nghe đâu còn bị trọng thương, cho nên chỉ cần nghe phong thanh có đọa thú hình rắn xuất hiện liền chạy tới xem xét, không ngờ thật sự là Edgar.

Tay Jones không nhịn được hơi run, bộ dáng khiếp sợ của y làm Thư Thư thắc mắc, phát hiện ánh mắt y đặt trên người rắn bự xong, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Có phải rắn bự có vấn đề gì không?" Rắn bự tu luyện nhanh như vậy, chẳng lẽ là chủng tộc thượng cổ hay có huyết thống thần thú gì? Chuyện gì khiến bao tinh kinh ngạc vậy a? Đồ đệ của cậu quả nhiên không bình thường mà.

Edgar lại không biết Thư Thư nghĩ thế, hắn giơ giơ đuôi chỉ Jones, sau đó lại chỉ Thư Thư. Động tác này hắn lựa lúc Thư Thư xoay lưng lại nên cậu căn bản không thấy, còn đang bận tò mò nhìn Jones.

Jones cuối cùng tạm tỉnh táo lại, y nhìn Thư Thư, tươi cười: "Cậu hình như chưa hiểu rõ về thế giới này thì phải, tôi cho cậu xem cậu một ít video khoa học phổ cập cho nhi đồng nha." Nói rồi kéo Thư Thư tới ghế salon bên cạnh, ấn ấn nút lệnh, đối diện liền xuất hiện một màn hình, trên đó bắt đầu trình chiếu một vài video khai sáng cho trẻ em.

Thư Thư mơ hồ cảm giác được nơi này không giống như cậu tưởng tượng lắm, ít nhất địa cầu mà cậu biết hoàn toàn khác, lúc này xem video càng chăm chú hơn, vừa xem vừa cố gắng học ngoại ngữ.

Tuy thực lực không đủ, chưa thể kết yêu đan, nhưng khả năng ghi nhớ vẫn tốt lắm, gặp qua là nhớ, cho nên học đặc biệt nhanh.

Tiểu á thú nhân say mê nghiên cứu video khai sáng, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngoảnh lại ngó Edgar, thấy vậy, Jones cũng không đưa Edgar ra chỗ khác, chỉ là cho Edgar một khối gì cứng nhắc.

Thư Thư vẫn luôn chú ý Edgar, thấy cảnh này chỉ nghĩ chắc Jones cho hắn đồ chơi hay công cụ học tập gì đó, không ý kiến gì, chỉ là dư quang vẫn không rời khỏi rắn bự dù chỉ một chút.

Rắn bự giờ đã mở linh trí, có thể học tập nhiều tri thức của nhân loại, hi vọng hắn có thể học mau mau một chút, như vậy sau này hai người bọn học có thể hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.

Đúng rồi, cậu phải học tập cẩn thận chứ, không thể để đồ đệ vượt xa mình được.

Thư Thư nghiêm túc nghiên cứu video, Edgar nhanh chóng sử dụng máy giao tiếp cứng ngắc trao đổi cùng Jones.

Nếu hiện giờ bọn họ đang ở thủ đô tinh, kỳ thực có thể dùng mũ bảo hiểm, nhưng Thiêm tư lại là tinh cầu xa xôi, căn bản không lên mạng nhiều, internet thậm chí không phủ sóng toàn câu, tất nhiên bọn chỉ có thể dùng loại máy phổ thông lỗi mốt này.

Bất quá nhiêu đây cũng đã đủ để bọn họ giao tiếp với nhau.

Edgar dùng thân thể chắn đi tầm mắt Thư Thư, chóp đuôi không ngừng gõ lên cỗ máy, trong chốc lát liền kể hết những chuyện mình đã trải qua. Cha mẹ nếu đã biết Jones và để y ghi chép dữ liệu về hắn, vậy Jones nhất định là đáng tin cậy, hơn nữa hắn giờ đã lộ hành tung, không cần phải che giấu nữa.

Jones nhìn văn tự hiển ra trước mắt, sắc mặt phi thường khó coi, thành viên hoàng thất vốn đã ít ỏi, bây giờ hoàng đế và hoàng hậu chỉ có Edgar là đứa con duy nhất, hiện tại lại bị người ta hãm hại thành đọa thú, đối với bọn họ là đả kích lớn cỡ nào?

Rốt cuộc là ai đã ra tay hãm hại Edgar? Những người này liệu có nhắm tới hoàng đế và hoàng hậu không?

Vẻ mặt Jones ngày càng nghiêm nghị, cuối cùng chỉ có thể viết lên máy: "Ta sẽ báo lại tin tức của cậu cho bệ hạ và hoàng hậu." Mới rồi còn xưng hô ngài gọi Edgar, lúc này vì quá nóng ruột lo lắng lại quên dùng kính ngữ.

"Đừng để người khác biết." Edgar gõ ra một câu như vậy, tâm tình đặc biệt phức tạp.

Hắn đương nhiên muốn trở về xã hội loài người, nhưng đã biến thành như vậy, nếu trở về thực sự sẽ rất phiền phức, chi bằng để người khác nghĩ hắn đã chết còn hơn.

Jones nhìn đại xà trước mắt, vốn định nói gì, cuối cùng chỉ đành cười khổ.

Y nghiên cứu đọa thú đã nhiều năm, vẫn luôn hy vọng có thể giúp đọa thú lần nữa trở lại thành người, nhưng vẫn chưa thu hoạch được gì cả.

Truyền thuyết kể rằng, thần linh chứng kiến á thú nhân sinh hoạt gian khổ, mới để thú hoang hóa thành thú nhân, bảo về cho á thú nhân, mà thú hạch chính là điểm mấu chốt giúp họ làm được điều đó, nếu như nó không còn nữa... Bọn họ cũng chỉ là thú hoang mà thôi.

Đọa thú không thể biến lại thành người, đây là điều tất cả người trong đế quốc đều biết, mà đã là thú hoang, nào có cách nào sinh tồn chung với xã hội?

Cầm máy giao tiếp đi ra ngoài, Jones hít sâu một hơi, khẽ cau mày.

Thiêm tư cách thủ đô tinh quá xa, dù có thông đạo của quân đội cũng phải thông qua tầng tầng cửa ải, vô cùng khó khăn, dựa vào cách ấy mà truyền tin, e là cuối cùng chuyện của Edgar sẽ truyền đi đâu đâu cũng thấy mất.

Rốt cuộc Jones dùng máy truyền tin của mình gửi tin bảo mật, thông qua các trạm trung chuyển, có lẽ mấy ngày sau sẽ tới được thủ đô tinh.

Tuy tốc độ hơi chậm, nhưng tốt xấu gì cũng đảm bảo bí mật... Edgar mất tích đã nửa năm, thêm vài ngày nữa cũng không nghiêm trọng thêm được.

Xong xuôi, Jones trở lại phòng, đúng lúc thấy con rắn to kia đang ngồi bên người tiểu á thú nhân, cùng cậu xem ti vi, hai người thoạt nhìn phi thường hài hòa.

Không, đay không phải là hai người, mà là một người, một dã thú.

CHƯƠNG 27: DÀN XẾP LẠI

Thư Thư xem TV, càng lúc càng thấy không đúng.

Trước kia cậu còn tưởng mình vẫn đang ở trên địa cầu, lần này bị mấy người kia tìm tới còn cho là mình đụng phải một đám yêu quái, giờ ngẫm lại, hình như có cái gì sai sai rồi đó!

Cậu nhất thời không nói ra được rốt cuộc là sai sai chỗ nào, nhưng tóm lại tất cả những thứ trướ mắt này đều khác xa so với tưởng tượng của cậu.

Thư Thư đang nghĩ miên man, đột nhiên thấy trong video, một tiểu yêu tinh được cha mẹ đưa lên một chiếc phi thuyền.

Trong phim hoạt hình Cậu bé ca-cao, ngân nga tiếng hát "Cây ca-cao ngồi phi thuyền, cây ca-cao muốn ngồi trên phi thuyền, cây ca-cao đi du lịch, cây ca-cao muốn đi lịch" kèm theo những điệu nhảy trông cực kỳ vui nhộn, Thư Thư choáng váng.

Phi thuyền! Nơi này thậm chí có cả phi thuyền kìa! Cái video này giảng giải các loại sinh hoạt thường thức, trong đó có cả phi thuyền!

Nơi này... Không phải địa cầu?

Lúc rơi xuống rừng rậm, bởi vì trước kia từng sống trong rừng một thời gian, tuy sợ sệt nhưng tốt xấu gì cũng không thấy không hợp với môi trường xung quanh, còn bây giờ...

Thư Thư mơ hồ có cảm giác mình bị cả thế giới này vứt bỏ.

Nơi này... Không phải địa cầu cậu thường sinh sống.

Tuy rằng trên địa cầu linh lực ít ỏi, ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, không thấy được hành tinh bên ngoài, nhưng dù sao cũng là quê hương cậu, là nơi cậu sống nhiều năm như vậy rồi, còn nơi đây... Rốt cục đây là đâu? Những người kia, thật sự là yêu tinh sao?

Thư Thư khủng hoảng rồi, toàn thân cứng ngắc, thỉnh thoảng lại run lên.

Edgar vẫn luôn để ý Thư Thư, phát hiện điểm này, lập tức tới trước mặt cậu, lo lắng quan sát.

Mùi vị quen thuộc đột nhiên xuất hiện, Thư Thư theo bản năng ồm chầm lấy, túm lấy đầu Edgar nói: "Rắn bự à, đây rốt cuộc là nơi nào a!" Ánh mắt đau thương, lệ nóng tuôn trào.

Tiểu á thú nhân đột nhiên thân cận với mình như vậy, Edgar có chút bối rối, cảm giác được nước mắt rơi trên người mình xong, hắn càng đau lòng không thôi, nhưng ngay cả một bàn tay để giúp cậu lau nước mắt hắn cũng không có.

"Làm sao bây giờ a..." Thư Thư lại nói, nơi này mọi thứ đều xa lạ, chỉ có rắn bự là cậu còn quen biết một chút... Đợi đã, rắn?

Thư Thư đột nhiên phản ứng lại, mình tựa như... đang ôm một cái đầu rắn?


Lớp vảy trắng cứng rắn tinh mịn, miệng rắn cực lớn ngay bên cạnh mình...

Trước đây tình huống này nhất định sẽ dọa Thư Thư sợ chết, hoặc là trực tiếp cứng ngắc, nhưng giờ cậu đã miễn dịch rồi, cho nên tốt xấu gì cũng không phản ứng như hai trường hợp trên, chỉ đẩy rắn bự ra, sau đó sợ hãi nhảy dựng trên salon.

Hình như... Hơi quá đáng? Thư Thư thấy rắn bự bị mình đẩy ra không thấy nhúc nhích, thật ái ngại: "Xin lỗi xin lỗi..." Cậu cũng đâu muốn vậy, chẳng qua bản năng phản xạ vô điều kiện thì biết làm sao đây...

Edgar ngược lại đã quen từ lâu rồi, tiểu á thú nhân nhút nhát lắm, còn sợ rắn, phản ứng như vậy thật bình thường, đâu thể trách được.

Dù sao, tiểu á thú nhân đã cố gắng hết sức khắc chế sợ hãi để tiếp cận mình.

Tuy rằng nghĩ vậy nhưng trong lòng Edgar không khỏi đắng chát.

"Rắn bự a, chờ ngươi biến được thành người, ta khẳng định sẽ không sợ ngươi nữa." Thư Thư nhìn rắn bự, cười lấy lòng.

Cậu hiện giờ chỉ còn có rắn bự, rắn bự không có ác ý còn bảo vệ cậu, cậu thật sự đâu muốn không tiền đồ như thế đâu, nhưng không kìm được...

Nhất định phải giúp rắn bự mau chóng tu luyện thành người! Tới lúc đó sẽ không còn gì đáng sợ nữa rồi!

"Ngươi... Đừng nhúc nhích, để ta xem ngươi tu luyện đến đâu rồi." Thư Thư nói, vừa nói vừa vươn tay chạm lên thân rắn, sau đó đem linh lực trong cơ thể mình truyền qua.

Dùng linh lực đi xem xét thể trạng người ta thực ra là rất không lễ phép, người bình thường sẽ không để người khác làm vậy với mình, bất quá Thư Thư không biết điều này, Edgar cũng không cần phòng bị cậu, cho nên linh lực thi triển thông suốt, nhanh chóng kiểm ta một lượt tình trạng bên trong cơ thể Edgar.

Nhiều linh lực thật a! Hơn nữa... Thật giống như sắp biến hình rồi?

Khéo khi lôi kiếp của rắn bự sắp tới!

Tâm tình buồn bực của Thư Thư bị quét sạch sành sanh, cậu hưng phấn vỗ đầu bự của hắn, động viên: "Đồ đệ ngươi thật lợi hại! Sắp biến hình tới nơi rồi, nhanh hơn sư phụ ngươi gấp mấy trăm lần ấy!" Không, hình như không chỉ mấy trăm đâu, cậu tu luyện mấy trăm năm, rắn đây mới tu luyện chưa tới trăm ngày a!

Nhưng mà, đây là chuyện tốt mà, chờ rắn bự biến thành người rồi, cậu sẽ có người đồng hành, nếu nơi này sống không nổi, cùng lắm thì về rừng núi cùng sống với đồ đệ đi.

Tới lúc đó để đồ đệ đi săn thú, cậu ở nhà làm cơm, cũng tốt đẹp lắm chứ.

Đương nhiên, nếu như có thể, cậu vẫn mong ở lại nơi này, dù sao có các sản phẩm công nghệ cao cũng đỡ... Nghĩ vậy, Thư Thư tiếp tục kéo rắn bự đi coi video tiếp: "Hai chúng ta phải cố gắng học cho tốt, như vậy sau này sẽ tìm được công việc tốt, ngươi sẽ có cái ăn."

Edgar: "..."

Edgar bồi tiếp tiểu á thú nhân xem hết các loại video cho trẻ nhỏ, dần bình tĩnh lại, đồng thời có chút khúc măc, tiểu á thú nhân vừa nói sau này hắn sẽ biến được thành người, là có ý gì?

"Người" trong câu của cậu có phải là á thú nhân không? Tiểu á thú nhân mỗi lần nói đều tự chỉ mình mà.

Năng lực học tập của Thư Thư rất cao, chờ Jones sắp xếp một vài chuyện trở về, Thư Thư đã có thể nói được vài câu đơn giản: "Xin chào, ta tên là Thư Thư."

Jones cười với cậu, nghe Edgar kể chút chuyện về cậu, theo như giải thích của hắn thì, tiểu á thú nhân này là ân nhân cứu mạng của hắn, nhưng đơn thuần quá mức.

Nghe xong, Jones vốn định cho tiểu á thú nhân này làm một vài kiểm tra, sau đó đem gen tới kho so sánh một chút, xem liệu có phải một á thú nhân mất tích nào đó không, kết quả lại bị Edgar từ chối.

Liệu trên người cậu phải chăng có điều gì bí mật, thế nhưng thoạt nhìn rất đơn thuần a, cho dù có bí mật cũng tuyệt đối không có ý đồ gì xấu.

Liếc mắt nhìn tiểu á thú nhân nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, Jones đột nhiên cảm thấy thả lỏng: "Xin chào Tô Tô, ta là Jones."

Vốn từ nghèo nàn? Thư Thư cười trộm.

Tên mình có gì kỳ quái sao? Jones có chút khó hiểu, sau đó sắp xếp nơi ở cho cậu – Thư Thư và Edgar, giờ đã do hắn quản lý.

Trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện một tiểu á thú nhân, việc này tuy đáng ngạc nhiên, nhưng thực ra không đến mức cần tới bác sĩ Jones ra tay, vì cân nhắc đến Edgar, lần này hắn lại ôm việc vào người, lý do thì dễ kiếm thôi – tiểu á thú nhân đáng yêu khẳng định không thể giao cho đám người thô thiển trong quân doanh chăm sóc được.

Còn chuyện Edgar là đọa thú... Y nói muốn kiểm tra nghiên cứu thân thể hắn, những người khác lập tức hiểu ra.

"Các cậu tạm thời ở đây đi, cần gì cứ nói với ta, còn con chip thân phận của các cậu, ngày mai ta sẽ cho người đưa tới." Jones nói với Thư Thư, biết cậu không hiểu còn ra hiệu bằng vài động tác, để Thư Thư an tâm ở lại.

Phòng ở Jones chuẩn bị tuy không giống trên địa cầu lắm, nhưng có vài chỗ tương tự, Jones làm mẫu các thiết bị gia dụng một lần, Thư Thư học xong, ngay cả đồ bếp cũng muốn thử.

"Bọn họ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn!" Thư Thư phát hiện trong bếp có một cái tủ lạnh, bên trong chứa rất nhiều thịt, hai mắt tỏa sáng.

Mấy ngày này Edgar đều ăn thịt do Thư Thư nướng, nhưng cậu chưa từng sử dụng lò nướng bao giờ, lần thứ nhất chỉ dám để 2 phút, sau đó lấy ra xem, phát hiện chưa chín kỹ, lại trả về đặt 5 phút, sau năm phút thấy vẫn chưa được, lại bỏ vào nướng 10 phút nữa...

Cứ thế nướng đi nướng lại mùi vị đương nhiên không ngon, nhưng cả Edgar và Thư Thư đều phi thường thỏa mãn, ăn xong, Thư Thư liền nói: "Chúng ta mau đi tu luyện đi!"

CHƯƠNG 28: TU LUYỆN

Thiêm tư tinh cầu hoang vắng, lại có máy móc hỗ trợ xây dựng, mọi người hầu hết đều ở biệt thự, chỗ ở Jones chuẩn bị cho Thư Thư và Edgar cũng tương tự.

Hai tầng dưới là phòng khác và phòng ăn, trên lầu có hai phòng ngủ và thư phòng cộng với sân thượng rất lớn, Thư Thư liền kéo Edgar lên đó: "Nào, chúng ta bắt đầu tu luyện thôi!"

Edgar nghe theo, nhưng mới được một hồi, hắn lại thấy chỗ lúc trước rơi mất vảy bắt đầu ngứa.

Chuyện này rốt cuộc là sao?

Tu luyện đối với hắn mới có lợi, điểm ấy là chắc chắn, chỉ là... Vì sao hắn cứ thấy ngứa vậy?

Edgar ngứa đến không tài nào tập trung tu luyện nổi, kết quả vừa mở mắt ra đã thấy tiểu á thú nhân đang nhìn mình chằm chằm.

Thư Thư vốn muốn cùng rắn bự đồng thời tu luyện, nhưng hiện tại cậu đang kẹt ở trình độ không trên không dưới, linh lực trong cơ thể còn chút xíu, cơ bản không thể tu luyện được, liền dứt khoát ở bên cạnh quan sát đồ đệ đi.

Phát hiện đồ đệ không chuyên tâm, cậu lại thúc giục: "Tu luyện đi a, mau lên!"

Edgar nhìn tiểu á thú nhân, nhẫn nhịn cơn ngứa bắt đầu tu luyện lại, thời gian hai người bên nhau không nhiều, hắn không muốn cự tuyệt yêu cầu của tiểu á thú nhân.

Thư Thư nhìn bộ dáng nỗ lực không ngừng của rắn bự, thỏa mãn gật đầu. Chờ rắn bự hóa thành người rồi, bọn họ sẽ bên nhau thường xuyên hơn!

Rồi, Thư Thư có hơi buồn ngủ, liền dặn dò vài câu, mặc cho rắn bự nỗ lực tu luyện, cậu quay về phòng làm một giấc đã.

Giường ngủ của con người thật thoải mái, mềm mại, tốt hơn giường cậu tự làm nhiều lắm...

Edgar tu luyện hết một buổi tối, cảm thấy thực lực lại khôi phục thêm một ít, chỉ là trên người ngứa hơn, năng lượng trong cơ thể thêm dồi dào, dường như muốn phóng ra ngoài.

Lúc đầu là khối khí, hiện tại ngưng tụ thành nước, sau này không phải biến thành thể rắn đó chứ? Đáng tiếc hắn không biết vật này ngoài tác dụng chữa thương thì còn công dụng gì đặc biệt không.

Sau này một mình sống trong rừng rậm rồi, hắn có thể lôi ra nghiên cứu giết thời gian.

Edgar vận chuyển linh lực trong cơ thể xong, liền thấy tiểu á thú nhân đang mắt nhắm mắt mở mơ mơ màng màng từ trong nhà đi ra, còn khịt khịt mùi đi về phía mình.

Edgar đứng yên tại chỗ, muốn thấy tiểu á thú nhân chạy vào trong lồng ngực mình... Được rồi, hắn hiện giờ không thể ôm ấp được, tiểu á thú nhân có thể tới cạnh hắn đã là tốt lắm rồi.

Nhưng mà sự tình hiển nhiên không tốt đẹp như vậy. Tiểu á thú nhân mới vừa đi vài bước đã tỉnh rồi, cậu hơi sợ hãi nhìn xung quanh, chạy về phòng.

Một lát sau , mặc quần áo tử tế xong tiểu á thú nhân mới đi ra, lần thứ hai đi tới trước mặt hắn: "Để ta xem ngươi tu luyện thế nào rồi!"

Edgar ngoan ngoãn để tiểu á thú nhân kiểm tra tình trạng của mình, tiện thể nhích nhích che đi chỗ vảy rụng mất kia.

Thư Thư rất nhanh sau đó đã kiểm tra xong, phát hiện Edgar đã gần tới mức thăng cấp hơn một bước, trên mặt lộ vẻ vui mừng: "Rắn bự ngươi giỏi quá!"


Edgar nhất thời cảm thấy ngứa một chút cũng đáng. Mà ý niệm này vừa xuất hiện, hắn lại thấy có chút tức cười... Hắn vẫn không ngờ được mình cũng có lúc vì sắc đẹp ai đó mà choáng váng mất cả ngày.

Tiểu á thú nhân kỳ thực không quá xinh đẹp, chỉ đáng yêu thôi, nếu là trước đây hắn căn bản sẽ không chú ý tới, nhưng bọn họ lại vào thời điểm thích hợp nhất gặp được nhau...

Edgar phát hiện mình lại có chút muốn cọ cọ tiểu á thú nhân, còn muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ phúng phính của cậu.

Thu cái đuôi hết lần này tới lần khác muốn chạy tới chỗ tiểu á nhân lại, Edgar cắn răng vỗ đuôi 3 lần – đây là ám hiệu quy ước giữa hai người, chỉ cần hắn vỗ đuôi 3 lần, nghĩa là hắn nói mình đói bụng.

Hiện tại hắn cần dời sự chú ý của bản thân, vẫn là ăn một chút gì đi!

"Ta đi làm đồ ăn cho ngươi ngay đây!" Thư Thư vội vã chạy xuống bếp, nhanh chóng bắt tay vào làm cơm, sợ dùng lò nướng quá lâu, còn cắt nhỏ thịt ra, sau đó luộc từng miếng một, nhúng qua nước lạnh cho nguội rồi đưa rắn bự ăn.

Edgar nhìn Thư Thư bận rộn liên tục, vui sướng vô cùng, tiểu á thú nhân quan tâm hắn thế cơ mà.

Thư Thư đang hận không thể nhanh lên một chút mau hơn tí nữa mới tốt, cậu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ tên đồ đệ này của mình đói bụng. Nếu đồ đệ đói bụng đột nhiên cảm thấy sư phụ ăn thật ngon thì biết làm sao bây giờ?

Kỳ thực Thư Thư cũng biết, rắn bự không thể đột nhiên chạy tới ăn mình, nhưng cậu không khống chế được suy nghĩ nhiều... Mau biến thành người đi, mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa!

Thư Thư làm một đống đồ ăn lấp bụng cho rắn bự, tiện thể ăn một chút, sau đó lại đốc thúc đồ đệ đi tu luyện.

Thư Thư nghĩ đến chuyện rắn bự biến thành người mới nhớ ra... Trong nhà toàn đồ mình dùng hàng ngày? Nếu rắn bự thực sự biến thành người, có thể nào quần áo cũng không có mà mặc không? Có nên đi mua một ít? Không có tiền thì biết sao giờ?

Thư Thư xoắn xuýt một hồi, đột nhiên phát hiện mình lo nghĩ quá rồi, rắn bự còn chưa biến hình, ai biết quần áo lớn bao nhiêu mà mua? Khéo khi lại biến thành một đứa bé ý!

Nhìn rắn bự rồi lộ ra một nụ cười cổ quái, Thư Thư quyết định tiếp tục cố gắng học tập trước rồi tính.

Bất quá, Thư Thư chưa học được bao lâu thì có người tới, vẫn là Jesis mang cậu ra khỏi rừng rậm kia: "Chào cậu, Tô Tô!"

"Chào." Thư Thư nở nụ cười thật tươi với đối phương, cậu quen dần với khẩu ngữ ở đây rồi, lại nói: "Ngươi tên gì?"

"Ta là Jesis!" Jesis dùng ngôn từ đơn giản giao lưu với tiểu á thú nhân.

Edgar yên lặng ở bên nhìn chằm chằm hai người kia, tâm tình có chút buồn bực.

"Đồ đệ ngoan, ngươi tiếp tục tu luyện đi a!" Thư Thư nhìn Edgar bên cạnh không nhúc nhích, bèn thúc giục.

Edgar càng buồn bực, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người.

Jesis chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh gáy, liếc nhìn con rắn khổng lồ đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên có chút chột dạ.

Dám qua mặt người cha thú nhân mà tán tỉnh con trai á thú nhân của ngài ấy, đây tuyệt đối là muốn ăn đòn mà.

Bất quá tiểu á thú nhân thật sự rất đáng yêu! Dù theo đuổi không được thì hắn vẫn rất muốn được nói chuyện với cậu...

Jesis kiên cường ở lại.

Thư Thư chẳng có cảm giác gì, luyện khẩu ngữ một hồi xong, phi thường kiên định lôi rắn bự đi tu luyện.

CHƯƠNG 29: GHEN

Jesis rất kiên nhẫn trò chuyện cùng Thư Thư. Dựa vào năng lực ghi nhớ mạnh mẽ của yêu tinh, Thư Thư nói chuyện ngày càng có trật tự, nhanh chóng bắt kịp trình độ của... ừm, tiểu thú nhân 2 tuổi.

Tuy là tiểu thú nhân 2 tuổi nói không được bao nhiêu, dù còn nhiều điều nghe chưa hiểu, nhưng Thư Thư tin rằng tất cả mọi chuyện rồi sẽ khá lên. Trước đây chưa hề nói chuyện với ai bao giờ, biến thành người rồi cũng chỉ độc thoại suốt ngày với một con rắn sắp thành tinh, làm sao có thể học ngôn ngữ nơi này ngay đây?

Cho nên Thư Thư vẫn tự tin lắm.

Lúc Jones tới tìm Edgar thì thấy Thư Thư đang nói chuyện với Jesis rất phấn khởi, mà nội dung tán gẫu thì... Phỏng chừng giống mấy nhóc trong vườn trẻ chăng?

"Chào buổi sáng." Jones tươi cười, lặng lẽ quan sát tiểu á thú nhân. Tinh thần của cậu rất tốt, chắc do tối qua đã được nghỉ ngơi, đã thích nghi được với môi trường mới, thật hiếm thấy.

Kỳ thực trường hợp của tiểu á thú nhân không nên ở một mình, cần tìm ai chăm sóc hay gia đình nào nhận nuôi cậu mới đúng, nhưng Edgar nói bọn họ muốn sống riêng, cậu ấy lại không phản đối.

Y tin Edgar tự chủ được, hơn nữa bọn họ e là chỉ ở chung với nhau được thêm mấy ngày nữa, vì cớ gì mà phải chia cách bọn họ ngay lúc này.

"Cậu có muốn ta ngoài đi dạo không? Để Jesis đi cùng cậu." Jones nói, sau đó nói lại cho dễ nghe dễ hiểu hơn: "Đi dạo phố? Đi mua đồ? Jesis dẫn cậu đi."

Ra ngoài dạo phố sao? Thư Thư hai mắt sáng rực, mãnh liệt gật đầu: "Muốn!" Gật xong mới nhớ ra gì đó: "Tiền, ta không có tiền." Vừa nãy có hỏi Jesis tiền nói thế nào, dù sao cũng phải mua vài vật dụng cần thiết.

"Cái này cho cậu, Jesis sẽ chỉ cậu cách dùng." Jones lấy ra một tấm thẻ đưa cho Thư Thư.

Thư Thư nhìn thê, hai mắt sáng lấp lánh, lại cảm thấy không nên tùy tiện lấy đồ của người khác như vậy, cuối cùng vỗ ngực nhỏ nói: "Mai mốt ta nhất định sẽ cho lại ngươi."

Jones biết đứa nhỏ chắc muốn trả tiền nhưng không biết sau này nói thế nào, không nhịn được ngoắc ngoắc khóe miệng. Thiêm tư tinh cầu vốn xa xôi nên chủ yếu là tự cung tự cấp, ở đây hoa không đáng mấy đồng, mà y cũng không thiếu chút tiền cỏn con ấy, lập tức nói: "Không cần đâu."

"Muốn muốn." Thư Thư nói, lại dùng tiếng mẹ đẻ nói với đồ đệ: "Đồ đệ, sau này nhớ làm việc chăm chỉ, kiếm tiền về có biết không?" Cậu ra ngoài chủ yếu để mua đồ cho đồ đệ, sau này đương nhiên đồ đệ phải giúp cậu làm việc trả nợ chứ.

Tiểu á thú nhân nguyện ý tiêu tiền của mình chứ không muốn dùng tiền người khác? Edgar hài lòng nha.

"Đi, chúng ta đi mua đồ." Thư Thư lại dùng ngôn ngữ ở đây nói, vẫy vẫy tay gọi rắn bự theo.

"Chờ đã, hắn không đi cùng được." Jones ngăn cản, thấy Thư Thư khó hiểu, liền giải thích: "Không tiện."

Rắn bự còn chưa tu luyện thành người, đúng là không tiện thật, có khi còn hù dọa người khác... Thư Thư chấp nhận lý do này, nhưng cứ nghĩ đến rắn bự không thể đi cùng, nhất thời lại không muốn đi nữa.

"Nơi này có rất nhiều đồ chơi hay." Jesis bên cạnh khuyên nhủ, hắn thật sự rất muốn dạo phố cùng tiểu á thú nhân nha.

"Phải đó, nơi này còn có nhiều quần áo đẹp nữa." Jones cũng dỗ dành, tiểu á thú nhân lúc tới còn quấn da thú, hiện tại tuy đổi lại thành quần áo rồi, nhưng hình thức vẫn là quần áo bình thường, giờ có thể mua thêm vài bộ đẹp đẽ về mặc đi.

"Còn có nhiều đồ ăn ngon cơ!" Jesis lại nói.

Thư Thư không quá để ý đến chuyện trang phục, nhưng nghe có đồ ăn ngon thì không nhịn được nữa. Nuốt nước miếng đánh ực một cái, cậu kiên định: "Đi, ta đi!"

"Rắn bự, chờ ta mua đồ ăn ngon về cho ngươi nha!" Trước khi đi còn nói với rắn bằng tiếng mẹ đẻ.

Edgar nhìn Thư Thư và Jesis rời đi, tâm trạng vô cùng không tốt, nhưng hắn biết Jones tách cậu ra khỏi hắn cũng là vì có chuyện cần nói, tự nhiên không ngăn cản gì.

Jones đúng là có chuyện, còn định kiểm tra thân thể Edgar một chút. Hôm qua vừa biết Edgar biến thành đọa thú, trong lòng không yên nên quên mất việc này, hiện giờ đương nhiên phải làm bù.

"Tiểu á thú nhân ta đáp ứng cậu không kiểm tra, nhưng thân thể cậu ta phải xem qua một chút mới được." Jones nhìn Edgar không muốn phối hợp nói.

Edgar cân nhắc, đến cùng vẫn gật đầu, không khỏi nhớ tới tiểu á thú nhân. Cậu ấy xa lạ với mọi thứ ở đay, nhưng cũng chịu mặc quần áo, chịu tìm tòi sử dụng các thiết bị trong nhà... Chẳng lẽ trước đây nơi cậu ấy sống cũng là một tinh cầu xa xôi nào đó? Nếu vậy tại sao không biết chuyện giữa thú nhân và á thú nhân?

Edgar đang bị Jones kiểm tra, Thư Thư thì đang dạo phố.

Trước đây là một chú chuột đồng rất nhỏ, tất nhiên không dám ra đường lớn, bây giờ lần đầu tiên được ngắm phố phường náo nhiệt, quả thực hưng phấn tột đỉnh.


Có quần áo, đồ ăn, đồ chơi... Thư Thư ngắm nghía từng cửa hàng, càng xem càng kích động.

Có rất nhiều thứ cậu muốn mua, nhưng nghĩ tới tiền trong tay cũng không phải của mình, tiêu nhiều tương lai trả không nổi, cậu chỉ có thể nhịn!

Cậu có một chủ nhân luôn tiêu xài phung phí mua đủ thứ đồ này nọ, sau đó rỗng túi đến mỳ cũng không có mà ăn, thậm chí yến mạch hạt ngô hạt gạo vốn là đồ ăn cho cậu cũng lấy ra nấu cháo ăn, thật không thể nhẫn nhịn nổi mà!

Cậu tuyệt đối không muốn rơi vào cảnh ấy đâu!

Nhưng mà, thịt nướng bên cạnh thơm thiệt thơm a... Thư Thư cuối cùng vẫn đưa thẻ ra, mua 10 xâu thịt nướng.

"Tôi mời cậu được mà." Jesis có hơi nóng vội, đưa tiểu á thú nhân đi chơi còn để cậu tự trả tiền đồ ăn vặt, hắn sẽ bị các thú nhân khác khinh bỉ mất!

"Không cần không cần." Thư Thư lắc lắc đầu, nợ nần thì dễ trả lại khó, tương lai phải làm sao... Nói xong cắn một miếng thịt thật to.

Thịt nướng này ngon hơn mình tự làm nhiều lắm ý, nhất định phải cho rắn bự nếm thử mới được... Thư Thư giấu thịt nướng vào túi ăn không để chút dấu vết.

Túi ăn của cậu là nơi thần kỳ lắm nha, có thể bỏ vào bao nhiêu đồ ăn mà không hỏng, không mất hương vị, quả thực giống như không gian thần kỳ trong tiểu thuyết, khuyết điểm duy nhất chính là... Lối vào lại là miệng của cậu.

Cho nên mặc dù có, cũng chỉ để đựng đồ ăn riêng cậu thôi, và phải nho nhỏ vừa cửa miệng, còn... bộ quần áo, muốn nhồi cũng nhồi không lọt.

Thư Thư vui vẻ gặm thịt nướng, ăn một ít, bỏ túi một ít, chẳng mấy chốc, chỗ xâu thịt nướng đã hết sạch.

Vừa khéo bên kia có người bán trái cây, cậu lại muốn học gọt cắt để ăn thế nào, tiếp tục về thực hành.

Mãi đến khi ăn no căng bụng, túi ăn cũng bỏ kha khá đồ rồi, Thư Thư mới nhớ ra việc chính – cậu phải mua đồ dùng hàng ngày cho rắn bự a!

Cùng Jesis tiến vào siêu thị, bắt đầu đi dạo vòng quanh.

Phòng ngủ cậu đang ở chỉ có drap trải giường và chăn nệm, phòng khác chưa có, phải mua; đồ đánh răng rửa mặt chỉ có một bộ, cái này cũng cần mua; dép ở nhà mới có một đôi, cái này càng phải mua... Cân nhắc tới việc có thể rắn bự đùng cái biến thành người cần quần áo nhưng không biết cỡ lớn nhỏ thế nào, Thư Thư cuối cùng mua một áo ngủ cỡ bự.

Cậu không biết chữ, mua áo ngủ cũng chỉ chọn đại cỡ lớn nhất, thậm chí dùng hai dây lưng buộc vào cởi ra thật thuận tiện, tính toán lúc đó dù đồ đệ mặc quá rộng thì lôi ra làm chăn đắp, chẳng hề hay biết mình mua trúng bộ áo ngủ thú nhân hay dùng.

Jesis không hiểu tiểu á thú nhân mua mấy thứ này để làm gì, nhưng những món đồ này không quá mắc tiền, chỉ là đồ dùng hàng ngày, hắn không nhiều lời, trái lại hỗ trợ đóng gói cân thận, sau đó xách hết đồ cậu mua lẫn đồ hắn mua về chỗ ở kia.

"Cảm ơn ngươi." Thư Thư nhìn Jesis giúp mình đem đồ vật chuyển vào, lòng tràn đầy cảm kích.

"Không cần cảm ơn, tôi chưa làm được gì cho cậu mà." Jesis nói ngay, đối với thú nhân chưa có bạn đời mà nói, có thể bồi á thú nhân đi dạo phố chính là vinh hạnh lớn!

"Ngày mai, ngươi quay lại đây, ta mời ngươi ăn cơm!" Thư Thư đề nghị.

"Được, mai tôi lại tới." Jesis nhất thời phấn khích.

Edgar để Jones kiểm tra giúp mình cho bị rụng vảy, nhưng không tra được là vấn đề gì, hắn vốn còn đang xoắn xuýt không biết mình rụng vảy là vì sao, thấy vậy đành thôi không bận tâm nữa.

Tiểu á thú nhân còn mời Jesis kia tới dùng cơm!

Hắn thật sự không muốn để người khác được ăn món do tiểu á thú nhân tự làm, nhưng mà... Hắn dựa vào cái gì mà đi ngăn cản đây?

Edgar thả lỏng, chờ tới khi ngó thấy đồ tiểu á thú nhân mua về liền như bị sét đánh.

Phòng Jones chuẩn bị giúp họ các loại đồ vật đều vô cùng đầy đủ, tuy chỉ có một người dùng, nhưng đã đủ cho tiểu á thú nhân dùng một thời gian dài rồi, tại sao đột nhiên lại mua thêm nhiều thứ như vậy?

Câu mua mấy thứ này về là cho ai dùng?

Nhìn tiểu á thú nhân sắp xếp chỗ ngủ xong, còn đem áo ngủ lớn cho thú nhân xếp vào tủ quần áo, Edgar có chút bối rối.

Tiểu á thú nhân liệu có phải đã chấp nhận để Jesis theo đuổi rồi không? Jesis kia tuy dưới cái nhìn của hắn thì rất kém cỏi, nhưng ở hành tinh xa xôi này thì đã là rất tốt rồi, tiểu á thú nhân còn thích thú hình của hắn, có nhận lời hắn thì cũng thật thường tình.

Sớm biết thế hắn đã không để tên kia dẫn cậu đi dạo phố rồi!

Nhưng hắn có cản thì ích gì? Hắn là một đọa thú, không thể chăm sóc tốt cho tiểu á thú nhân, tiểu á thú nhân nhất định sẽ tìm một thú nhân để cùng chung sống, mà người kia tuyệt đối không thể là hắn.

Hắn không muốn làm thú hoang, muốn biến thành người, nhưng hiện tại...

Cảm giác không cam lòng càng lúc càng đậm, linh lực trên người vô thức luân chuyển nhanh hơn.

Trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác có gì đó sắp xảy ra, chỗ rụng vảy càng lúc càng ngứa, lại không biết rốt cuộc là cái gì, cuối cùng buồn bực vỗ đuôi ba cái, muốn tiểu á thú nhân chuẩn bị đồ ăn cho mình, chứ không phải chuẩn bị đồ đạc như thế.

"Ngươi đói bụng?" Thư Thư nhìn Edgar dùng đuôi gõ ba lần, lập tức chạy xuống bếp, chỉ sợ chậm một chút rắn bự sẽ xơi tái mình.

Tiểu á thú nhân sau này có bạn đời cũng sẽ đối xử với người đó giống vậy đi? Nhìn đồ ăn này kia, Edgar không tâm tình nào nuốt nổi.

"Ngươi mau ăn đi, lấp đầy cái bụng, tuyệt đối đừng để bụng đói." Thư Thư vội vàng đẩy đồ ăn về phía trước, thấy rắn bự nhìn mình chằm chằm không phản ứng, lại nói: "Ngươi yên tâm, ta lấy trong túi ăn ra đấy, đảm bảo sạch sẽ, không có dính nước miếng của ta đâu."

Edgar kỳ thực chẳng để tâm chuyện ăn vào tí nước miếng của tiểu á thú nhân, nhưng chỉ cần nghĩ tới tương lai sẽ có người được tiểu á thú nhân chăm sóc như hắn lúc này liền cảm thấy nóng nảy.

Linh lực trong người hừng hực bốc lên, rất khó diễn tả, hắn còn cảm thấy giữa bầu trời có cái gì đang đè nén áp bức mình.

Thư Thư cũng cảm thấy có gì đó không đúng, mặt đầu khó hiểu nhìn bầu trời, hơi nghi hoặc: "Sao cứ như sắp có chuyện vậy ha?"

Ngay lúc ấy, bầu trời bỗng nổ vang, mây trên cao bắt đầu vần vũ tụ lại.

CHƯƠNG 30: CÙNG BỊ SÉT ĐÁNH

Này sao giống lúc độ kiếp thế nhỉ? Thư Thư hơi rối rắm, lập tức nhớ ra điều gì, quay sang Edgar.

Nhìn chằm chằm rắn bự một hồi, Thư Thư chạy ra ngoài, nhìn mây đang thành hình xong, kích động kêu lên: "Lôi kiếp! Là lôi kiếp đó!"

Đám mây cuồn cuộn giữa trời kia nhìn hoàn toàn khác với mây bình thường, kia... Đó chính là lôi vân a!

Cậu biết lôi kiếp của đồ đệ sắp tới, nhưng sao lại nhanh như vậy a?

Đồ đệ, sắp biến thành người?

Thư Thư vừa mừng vừa sợ, mà Edgar đã ra ngoài, cùng Thư Thư nhìn xem.

Giữa bầu trời sao đột nhiên lại xuất hiện một đám mây đen lớn thế kia?

Edgar nhìn giữa đám mây đen thỉnh thoảng còn hiện điện quang, luôn có cảm giác sấm sét sắp đánh về phía phòng bọn họ.

"Rắn bự, ngươi sắp độ kiếp rồi, mau ra ngoài độ kiếp đi, ta ở đây chờ ngươi..." Thư Thư biết được nhiều thứ nhờ viên hồng ngọc, trong đó nói độ kiếp là việc của một người, để đạt hiệu quả tối đa, cậu nhất định phải rời đi.

Chỉ là, còn chưa kịp dứt lời, rắn bự đột nhiên dùng đuôi cuốn lấy cậu, sau đó trườn thật nhanh về phía chỗ trống trải xa xa.

Tiểu á thú nhân tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng Edgar không rảnh nghe nữa rồi – sấm sét trên trời sắp đánh xuống, hắn phải nhanh chóng đưa tiểu á thú nhân tránh đi.

Cuốn lấy tiểu á thú nhân, Edgar dùng tốc độ nhanh chưa từng thấy đưa cậu tới thao trường trống trải cách đó không xa.

Chỗ trống thế này, đứng né sét là thích hợp nhất... Edgar thở phào nhẹ nhõm muốn thả tiểu á thú nhân xuống, đột nhiên phát hiện, đóa lôi vân kia bay theo bọn họ tới tận chỗ này, còn lớn thêm một ít.

Chạy tới đây rồi mà vẫn bị sét đánh à? Edgar không kịp nghĩ nhiều, cuốn lấy tiểu á thú nhân tiếp tục chayj về phía trước.

"Thả ta xuống!" Thư Thư bị đuôi rắn cuốn lấy rồi chạy nhanh như thế, chỉ cảm thấy đồ ăn trong bụng sắp phun hết ra ngoài mất. Lôi kiếp sắp bắt đầu rồi, không thả cậu ra, lôi kiếp này sẽ cuốn cả cậu vào, sau đó cả hai cùng bị sét đánh đó!

Lần trước bị chém một nhát đau ơi là đau, giờ không muốn hưởng thụ lần nữa đâu.

Mau thả cậu ra đi!

Edgar căn bản không hiểu ý Thư Thư, mơ hồ thấy lôi vân trên trời rất nguy hiểm, hiện tại một lòng một dạ muốn đưa tiểu á thú nhân chạy thoát thân.

Hắn chạy trốn cực nhanh, trong chốc lát lại tới một nơi trống trải khác.

Lôi vân vẫn theo sát bay tới, lần nữa tụ lại trên đầu họ.

Không kịp nói chuyện hay suy nghĩ gì nhiều, Edgar đổi hướng tiếp tục chạy.

Tốc độ hắn cực nhanh, cho nên Thư Thư bị gió thổi phồng miệng, không nói nổi một câu, nhưng dù vậy vẫn cố hét: "Ngươi... Ngươi ngốc a!"

Tên đồ đệ này đúng là ngu dại mà, lôi vân đến, phải ngồi tại chỗ nghỉ ngơi chuẩn bị thật tốt, nghênh đón lôi kiếp mới đúng, hắn lại còn cuốn cả sư phụ chạy khắp nơi hòng tránh khỏi lôi kiếp, thật ngu ngốc!


Trên đời này sao lại có kẻ ngu ngốc như vậy?

Thư Thư bị cuốn chặt, tựa hồ sắp bị lôi kiếp cuốn vào luôn, khóc không ra nước mắt.

Rắn bự sao lại hại cậu vậy a! Được rồi, chuyện này cũng không thể tránh nó, hôm nay thành ra như vậy cậu cũng có một phần trách nhiệm, đều do cậu không nói rõ chuyện độ kiếp cho đồ đệ... Nhưng rắn bự vẫn nghe không hiểu cậu nói gì, cậu nói cũng bằng không a...

Hơn nữa cậu thật sự không biết lôi kiếp lại tới nhanh như vậy! Lúc trước kia khi cậu cảm giác lôi kiếp sắp tới, đợi một ngày sau lôi kiếp tới thật, ai ngờ của Edgar lại thần tốc như vậy?

Nhìn lôi vân giữa trời càng lúc càng lớn, bắt đầu phun ra sấm sét, Thư Thư nhất thời muốn khóc luôn.

Đồng thời, động tĩnh bên này cũng khiến mọi người chú ý tới.

Đám người Jesis còn chưa hết hạn nghỉ phép, mà nếu đã trở về, đương nhiên không đi săn thú nữa mà ở lại trong quân doanh tiếp tục huấn luyện.

Vốn dĩ bọn họ đang muốn kể cho người khác nghe chuyện đã trải qua lần này, tiện thể lấy ảnh ra khoe, đột nhiên phát hiện bầu trời đang sáng sủa đột nhiên xuất hiện đám mây đen, không khỏi kinh ngạc.

"Đó là thứ gì? Dự báo thời tiết không phải nói hôm nay không mưa sao?" Jeka nhìn mây đen cuối chân trời đầy khó hiểu.

"Nếu có mưa đi chăng nữa, mây đen cũng không thể tụ một đám thế kia." Bên cạnh có người chau mày nói, mây đen này nhìn thế nào cũng không bình thường mà.

"Bên trong mây đen còn có sấm sét?" Lại có người nói.

Bọn họ nhìn đám mây kia không hiểu gì, Jesis nhìn vị trí của nó, cau mày nói: "Chúng ta đi xem xem.

Vừa dứt lời đã vội vã chạy tời.

Nhóm người khác cũng chạy theo, Jones cũng đã sớm tới, nhưng bọn họ vẫn không đuổi kịp – đám mây kia bay nhanh khủng khiếp.

"Mịa nó, mây này biết suy nghĩ à? Chạy trốn như thần ấy!" Jeka không nhịn được phun một câu, đúng lúc đó, một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên, sau đó đám mây kia phóng ra một cột sét cực lớn, chém thẳng xuống đất.

Người ở đây nhìn sấm sét, đều bị chấn động cả rồi.

Sau đó, đám mây đên kia cuối cùng cũng chịu ngừng lại.

Mọi người hơi dừng chân một chút, sau đó đồng thời chạy tới bên kia.

Bọn họ nhanh chóng tới được nơi bị sét chém xuống, lúc này mới phát hiện cột sét kia tựa hồ chém trúng người... Là thú nhân hình rắn?

Người kia thật khờ a! Mây đen tới còn không biết đường chạy, còn đứng yên cho nó chém thế!

Người ở đây đều có chút cảm thông với thú nhân bị sét đánh, ngay lúc đó lại thấy trên không trung, một cột sét nữa đánh xuống, tiếp tục bổ lên thú nhân kia.

Bọn họ không kịp nhiều lời chạy tới hỗ trợ tránh sét, đối phương đã bị sét đánh trúng lần hai rồi, khắp toàn thân đều bốc lên ánh điện, ngay lúc đó, đột nhiên có người hô: "Phía trong có á thú nhân!"

Vừa nãy lúc sét đánh xuống lần nữa, thú nhân hình rắn đã chủ động đón lấy, sau đó lộ ra một á thú nhân chính giữa hắn đang nằm bên trong.

Dưới mây đen còn có á thú nhân!

"Mau đi cứu người!" Jesis vội hô, hắn nhận ra đó là á thú nhân và đọa thú mình đưa về, lập tức muốn chạy tới.

Nhưng mới chạy được vài bước, liền không cách nào tiến tới nữa – một áp lực đáng sợ đang khóa chặt lấy chan hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Jesis nhất thời thất thanh, hắn nhìn xung quanh, lúc này mới phát mọi người cũng gặp vấn đề tương tự - bọn họ không cách nào tới được chỗ dưới mây đen kia.

"Gọi máy bay tới, bắn tan mây đen kia!" Jones nhìn đám mây kia nói, y đứng cách xa hơn so với đám Jesis, nhưng cũng không thể tiến xa hơn.

Dù là một bác sĩ, quân hàm của Jones không hề thấp, y vừa nói, tức khắc liền có phi cơ tới, mà lúc đó, côt sét thứ ba từ đám mây kia đã phóng ra, chém thẳng xuống dưới.

Mắt thấy một cột sét nữa lại bắn xuống, Thư Thư không nhịn được co chặt người.

Bị sét đánh đau ơi là đau, trước kia hai cột sét dù đã được rắn bự chặn lại, nhưng ít nhiều gì cậu cũng bị ảnh hưởng, tóc đã bị cháy xém, quần áo cũng rách bươm.

Cứ tiếp tục thế nữa, cả người cậu cũng sẽ cháy luôn, tới lúc ấy có khi còn tỏa ra mùi thịt nướng dụ người... Thư Thư càng nghĩ càng tủi thân, nghẹn ngào khóc nấc lên.

Edgar nghe tiếng cậu cũng không dám phân tâm, hắn ngẩng đầu nhìn cột sét, lao tới đón đầu. Đầu tiên là đầu bị đau nhức, sau đó lôi quang lan khắp người hắn, khiến cho hắn từ đầu tới đuôi thống khổ không sót chỗ nào.

May là tiểu á thú nhân không sao... Liếc mắt thấy cậu vẫn chịu ít ảnh hưởng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, Edgar thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó, lại có một cột sét tiếp tục bổ xuống.

Dùng thân thể lẫn đuôi mình che cho tiểu á thú nhân, Edgar lần nữa dùng đầu đón lấy tia lửa điện.

Vảy của hắn phi thường cứng rắn, nhưng giờ đã bị đánh rụng rất nhiều, lộ ra da thịt bị cháy đen, nếu không có linh lực tu luyện trong người chống đỡ, Edgar cảm thấy mình chắc chắn sẽ bị đánh chết.

Chỉ là, sao đột nhiên lại có sét tới chém hắn?

Sấm sét tới nhanh, chém cũng nhanh! Thư Thư nhìn sấm sét giữa trời, trợn tròn mắt, lúc trước cậu bị đánh một lần, lần thứ hai phải một giờ sau mới tới, đồ đệ sao lại bị liên hoàn cước thế này a!

Mây đen càng lúc kéo đến càng nhiều, xung quanh nhanh chóng đổ mưa, xối cho đám thú nhân xem náo nhiệt ướt đẫm. Đồng thời, sét lại chém xuống trúng đầu rắn kia.

Rắn bự lần nào cũng chủ động đón lấy sấm sét, cho nên Thư Thư từ đầu tới giờ chưa từng trực diện lôi kiếp, nhưng điện có thể dẫn truyền, cho nên trên người không những bị cháy đen mà còn đau vô cùng.

Nếu có cách nào ngăn sấm sét lại một chút thì tốt quá, tiếc là cậu lại không có thứ gì.

Nhưng là, hồng ngọc nói, để sấm sét đánh vào người cũng tốt, sấm sét này giúp thân thể cứng rắn hơn... Đồ đệ trước đây đã cứng lắm rồi, vượt qua lôi kiếp xong lại cứng hơn, chắc phải lợi hại lắm!

"Đã là cột sét thứ chín rồi! Chờ nó đánh xuống nốt là xong!" Thư Thư nhìn cột sét to bằng bắp đùi chớp chớp trong đám mây, kích động.

Người ta nói hai người nếu cùng độ kiếp được sẽ vô cùng vô cùng lợi hại, giờ ngẫm lại – tuy lôi kiếp này mạnh hơn của cậu rất rất nhiều, nhưng xem ra là muốn chém đồ đệ cơ!

Edgar đã bị sét đánh 8 lần liên tiếp đến da tróc thịt bong, hắn nằm trên mặt đất, vừa vặn nghe được tiểu á thú nhân nói, không khỏi kinh ngạc.

Tiểu á thú nhân biết mây đen sấm sét là chuyện gì? Bọn họ vì sao lại bị sét đánh? Tại sao trốn cũng không xong?

"A a a! Ngươi chuyên tâm chút đi a!" Thư Thư vội vàng kêu lên, sét sắp đánh xuống nữa kìa!

Edgar ngẩng mặt nâng người dậy, phóng tới đón lấy cột sét. Cột sét này so với trước còn kinh khủng hơn, đánh cho đầu hắn máu tươi tung tóe, may mà hắn còn cố chống đỡ được.

Thư Thư bị điện giật cứng người, một lát sau mới đỡ, sau đó liền nói với Edgar: "Ngươi... Ngươi mau... Mau tu luyện đi." Sau khi độ kiếp, tốt nhất là củng cố tu vi... Chỉ là, lôi vân sao vẫn còn đó chưa tan?

Edgar theo bản năng vận chuyển linh lực, mới bắt đầu đã thấy vết thương trên người chuyển biến khá hơn trông thấy, thậm chí mơ hồ cảm thấy thực lực mạnh hơn một chút.

Sấm sét đánh xong, bắp thịt của hắn tựa hồ cũng cứng rắn hơn – công dụng không nhỏ nha!

Edgar còn đang muốn nghiên cứu kỹ một chút, đột nhiên phát hiện đám mây trên đỉnh đầu uy thế không giảm mà lại tăng, bỗng, một tia sét đột ngột bổ xuống.

"Sao vẫn còn nữa?" Thư Thư nhìn cột sét bối rối, không phải chém 9 nhát là xong a?

Ngay khi đang lo lắng phiền muộn, hồng ngọc lại cho cậu đáp án.

Yêu tinh muốn kết yêu đan hóa thành người, phải vượt qua thiên kiếp, trong đó thấp nhất là 9 cột sét, không quá mạnh, chịu đựng được là qua, còn tỷ như lần cậu độ kiếp trước kia là do yêu tinh tư chất kém cỏi chuẩn bị chưa kỹ càng.

Nếu thiên phú cực mạnh, hiển nhiên không chỉ có 9 cột sét kia, đánh xong 9 nhát có thể thêm vài lần 9 nhát nữa, đánh tới 9 lần, đánh lại 9 lượt...

Đương nhiên, xét thấy kết yêu đan không phải thăng thiên, cho nên cùng lắm là 36 lượt thiên kiếp thôi.

Đồ đệ cậu rất lợi hại, tu luyện cực nhanh, còn cuốn cả cậu vào, nếu vậy... Sẽ không đến mức chém đủ 36 nhát chớ?

Nếu trúng ngần ấy tia sét thật, đồ đệ cậu còn sống nổi sao? Thư Thư nhìn đầu rắn bự đã tróc hết vảy, đôi môi run lên.

Edgar lại bị sét đánh, so với lúc trước lại nặng thêm.

Nhưng hắn ngược lại thấy dễ chịu hơn chút, bởi vì hiện tại hắn đã ý thức được, thân thể mình cứng cỏi hơn, tác dụng của linh lực trong cơ thể cũng phát huy.

Dùng linh lực che chở đầu mình, Edgar nhìn mây đen, trong mắt tràn đầy kiên định.

Dù có thế nào hắn cũng không để sấm sét thương tổn đến tiểu á thú nhân mình yêu.

F

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương