CHƯƠNG 51: MEILLET VÀ THƯ THƯ

Giữa Đế quốc Thú Nhân vô cùng bao la, trong vô số tinh cầu, thân phận của Julian căn bản không đáng nói.

Vốn dĩ không có thiệp mời, lần trước đắc tội Thư Thư ở cao ốc hoàng gia càng khiến người quen biết không dám dẫn người tới tiệc rượu.

Cứ tưởng rằng y không có duyên với bữa tiệc hoàng cung lần này, ai ngờ Meillet lại tìm tới...

Meillet là ai? Đó là con trai độc nhất của công tước Leonard, một trong ba vị công tước cao quý nhất đế quốc.

Meillet ít hơn Hoàng thái tử hai tuổi, từ nhỏ cùng Hoàng thái tử lớn lên bên nhau, quan hệ hai người vô cùng tốt, Hoàng thái tử trước giờ không để tâm các á thú nhân khác, nhưng khá tốt với Meillet.

Đương nhiên, đó không phải trọng điểm.

Quan trọng nhất là, Meillet vô cùng xuất sắc.

Từ khi còn rất nhỏ đã là người đứng đầu các cuộc thi tài nghệ, Edgar là người có thành tích cao nhất thi vào học viện hoàng gia, thì Meillet chính là á thú nhân đứng đầu bảng của ngôi trường này.

Edgar học ngành chỉ huy chiến đấu, sửa chữa robot và chiến thuật, thành tích luôn dẫn đầu, còn y học chế tác cơ giáp, chính trị và thiết kế vũ khí, cũng đứng đầu trường.

Năm nay chưa tới 30 tuổi đã là đại sư có tiếng ở đế quốc, còn thiết kế trang bị cho quân đội, cuối cùng trở thành chuyên gia về vũ khí đạn dược, không còn nghi ngờ gì nữa, Meillet chính là tuyệt đối xuất sắc.

Tài năng rực rỡ đã đành, Cách Lạc gia tộc đều ham muốn có mỹ nhân, đối tượng không đẹp thì chẳng thèm liếc mắt, đời nào cũng là gen tối ưu hóa, tướng mạo y càng xuất chúng còn hơn cả tài năng.

Dù nói gu thẩm mỹ mỗi người một khác, nhưng ai cũng phải công nhận Meillet là đẹp nhất, mà khí chất của y càng khiến các á thú nhân thúc ngựa cũng đuổi không kịp.

Ở đế quốc Thú Nhân, nếu Edgar được công nhận là thú nhân xuất sắc nhất, vậy thì Meillet chính là ưu tú nhất trong số các á thú nhân.

Trên mạng có á thú nhân lảm nhảm phải gả cho Hoàng thái tử, phải sinh con cho Hoàng thái tử, nhưng thực ra chỉ nói vậy thôi, trong số bọn họ hầu hết đều sớm phải kết hôn rồi... Nếu thật sự muốn nói đến, mọi người vẫn cảm thấy xứng đôi với Edgar nhất chính là Meillet.

Người giới thượng lưu, kỳ thực có rất nhiều người đã đến với nhau. Nếu không phải Edgar luôn trong quân ngũ, Meillet quá chăm chú sự nghiệp, bọn họ có khi đã ở bên nhau lâu rồi.

Cũng bởi vậy, khi Thư Thư, người họ hàng của Hoàng hậu vào ở trong hoàng cung, mọi người mới không quá để tâm.

Thư Thư mang khẩu khí không tốt lắm hỏi Cynthia "Meillet rốt cuộc là ai?", sau đó Cynthia phổ cập kiến thức xong, cuối cùng còn kích động nói rằng: "Meillet là thần tượng của tất cả các á thú nhân! Tôi sùng bái y nhất đó!"

Nói xong, phát hiện sắc mặt Thư Thư khó coi, Cynthia có chút ngượng ngùng: "Thư Thư, bây giờ tôi lại sùng bái cậu nhất! Tôi thấy cậu tốt lắm luôn ý!"

Đây rõ ràng chỉ là an ủi, Thư Thư có chút chột dạ, căn bản không tin Meillet kia thật sự lợi hại như vậy: "Y giỏi như vậy thật sao? Nếu vậy..." Edgar sợ là sẽ thích y rồi cũng nên?

Nghĩ thế, Thư Thư lấy máy truyền tin ra, bắt đầu tra cứu.

Tìm kiếm Meillet, các loại tin tức hiện lên, mở phần giới thiệu tóm tắt nhân vật ra, cậu còn thấy các loại giải thưởng Meillet từng đạt được từ nhỏ.

Nhiều giải thưởng quá, đếm không xuể mà! Còn có cái giải gì mà cậu thậm chí chẳng hiểu rốt cuộc là thi đấu cái gì!

"Thư Thư nhìn xong, tổn thương sâu sắc, Meillet này tại sao lại lợi hại như vậy? Lợi hại thì cũng thôi đi, lại còn đẹp mã nữa!

Meillet và Thư Thư khác nhau một trời một vực, kỳ thực cũng không phải loại hình mà Thư Thư thích, mà dù có là loại hình cậu thích, Thư Thư cũng không cách nào làm trái lương tâm nói y không đẹp, hay là chối bỏ việc mình gato vì đó là á thú nhân đẹp nhất cậu từng thấy.

"Meillet thật sự rất lợi hại đó!" Cynthia lại nói.

Thư Thư có chút chán nản: "Phải a."

Cynthia thấy cậu không vui, vội hỏi: "Nhưng mà cậu yên tâm, dù Meillet có lợi hại đi chăng nữa, đã chờ đợi bên Thái tử điện hạ lâu như vậy rồi mà ngài ấy vẫn không hồi đáp, cũng không chịu đính hôn với y, quá nửa là không thích y rồi."

Thư Thư nghe Cynthia nói xong, gật gật đầu, Edgar trước đây còn nói thích cậu mà, chắc chắn không thích tên Meillet kia đâu.

Nhưng mà cậu với Edgar đều là thú nhân, Edgar sẽ không thích cậu nữa, có khi lại quay qua thích tên này cũng nên.

Thế là cậu lại không vui nổi, không rõ vì sao, trong lòng nhất thời lại rối rắm.

Thư Thư và Cynthia ngồi trong góc phòng, giọng lại nhỏ, theo lý thì người khác không nghe được, nhưng Meillet và Julian vừa vặn đi tới, nghe được câu nói cuối cùng của Cynthia rõ rõ ràng ràng, cũng thấy Thư Thư gật đầu như thế.

Meillet dừng bước.

Từ nhỏ y đã thích Edgar, vẫn luôn theo đuổi người ấy, để có thể trở thành á thú nhân xứng đôi với hắn mà bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, nhưng rồi... Edgar chưa từng có bất kỳ biểu hiện nào, thậm chí còn chưa từng gần gũi với y lấy một chút, cho nên để tránh cho Edgar nhận ra tình cảm của mình rồi xa lánh mình, y chỉ có thể đè nén che giấu tình cảm ấy.

Cho tới tận năm nay, Edgar sắp 30 tuổi, đã tới tuổi kết hôn, phụ thân y đi thăm dò chuyện Edgar mới biết được hắn đang lành ít dữ nhiều, dưới tình huống đó, e là dù sống sót cũng không tránh khỏi tự bạo thú hạch, càng làm cho y nhất quyết muốn lật tung từng ngóc ngách tinh cầu kia tìm Edgar, nhưng không thấy. Y còn tưởng rằng Edgar đã chết, nén đau thương tìm một tinh cầu xa xôi bái sư học nghệ, dự định rời xa thủ đô tinh để quên được Edgar...

Kết quả, không quên được, mà Edgar còn sống sót trở về!

Nhận được tin tức xong, y dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc việc học tập, vội vội vàng vàng trở về thủ đô tinh, không ngờ trong hoàng cung lại xuất hiện thêm một á thú nhân.

Y vốn tò mò về người này, chủ động đi tìm cũng là muốn dè chừng á thú nhân kia...

Y kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình, ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, rồi mới mượn bữa tiệc lần này để tới xem xem á thú nhân kia thế nào.

Hoàng cung, y đã quá quen thuộc, khi còn bé thường được tự do ra vào nơi đây, tiệc rượu cũng đã tham gia mấy lần... Vốn muốn chào hỏi Ian trước, nhưng thấy Julian nói bắt gặp Thư Thư...

Meillet luôn bình tĩnh là thế, vậy mà cuối cùng vẫn không nhịn được muốn xem Thư Thư có bản lãnh gì.

Người khác đều nói Edgar không thích Thư Thư, nhưng y vẫn không yên lòng được, thậm chí có dự cảm xấu.

"Edgar trước kia không thích Meillet, nhưng lớn lên đẹp đẽ như vậy, lỡ sau này Edgar thích y thì phải làm sao?" Thư Thư chấn chỉnh lại tâm trạng phức tạp của mình, vẫn thấy thật đau lòng, hẳn là lo Edgar trọng sắc khinh bạn, có á thú nhân để yêu đương rồi sẽ không quan tâm mình nữa: "Nếu Edgar thích y, đuổi tôi ra ngoài..."

Hiện giờ trên đế quốc cậu không nhà không người thân, nếu bị đuổi đi, vậy thì bơ vơ bất định rồi!

Tuy nói Edgar là đồ đệ cậu, nhưng Thư Thư cũng biết, Edgar đến giờ e là không có tí ý niệm gì về quan hệ thầy trò này, nếu không ai lại đi tỏ tình với sư phụ như thế?

"Vậy thì làm Edgar thích cậu đi..." Cynthia nói, mới được nửa câu, biểu tình đột nhiên cứng ngắc - người mà cậu ta và Thư Thư đang nhắc tới, vai chính Meillet, đang đứng ngay sau Thư Thư kìa!

Cynthia nhất thời rụt lại, cúi đầu chọt chọt Thư Thư... Meillet đến a!

"Giờ muốn Edgar thích tôi hình như hơi khó a..." Thư Thư lại thở dài, hỏi: "Cynthia, cậu sao vậy?"

"Bị giật mình đi." Một giọng nói êm tai từ phía sau Thư Thư vang lên, cậu quay đầu thì thấy một á thú nhân tuyệt đẹp đang tiến tới.

Cậu bị dọa, cả kinh nói: "Meillet!"

"Xin chào. Tôi là Meillet." Meillet đưa tay ra, chỉ là động tác chào hỏi bình thường, không hiểu sao y lại khiến nó trở nên đặc biệt ưu nhã đến vậy.

"Xin... Xin chào, tôi... tôi là Thư Thư." Thư Thư cũng đưa tay ra, cậu biết đế quốc có động tác bắt tay chào, rung lắc mấy cái.

Julian nhìn bộ dáng của Thư Thư, phì cười, bắt tay là lễ tiết bình thường nhất giữa các á thú nhân, chạm tay là được rồi, động tác bắt tay vốn tao nhã là thế mà bị Thư Thư làm thành thô lỗ kinh khủng, tức cười thiệt.

Trước kia hắn còn e ngại Thư Thư, nhưng bây giờ... Thấy người này ngay cả lễ tiết thông thường nhất còn làm không ra hồn, bảo Edgar thích cậu ta cũng khó a... Julian chẳng sợ Thư Thư tí nào nữa.

Meillet cũng cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, á thú nhân này tuy đáng yêu, nhưng toàn thân dáng vẻ thực quê mùa, y không tin Edgar sẽ thích người này.

Bất quá, Edgar không ưa, người này lại có ý.

Ấn tượng của Meillet về Thư Thư thật sự không tốt, nhưng giờ đã bình tĩnh lại, tất nhiên không thể thất lễ được: "Tôi biết cậu, cậu là họ hàng với chú Ian, tôi đang tính đi chào chú ấy một tiếng, cậu có đi cùng không?"

Meillet lúc gọi "chú Ian" thân mật cực kỳ, Thư Thư theo bản năng không được vui, muốn từ chối, nhưng nhớ ra Edgar cũng ở đó, lập tức đáp: "Muốn, tôi đi với anh."

Thấy Thư Thư tỏ vẻ như nóng lòng ra trận, Meillet có chút buồn cười, nhưng không nhiều lời, đi lên lầu trước.

Julian đương nhiên không theo sau nữa, lùi sang một bên, Cynthia thì nhát gan nên đứng yên một chỗ, cuối cùng chỉ có Thư Thư vội vã đuổi theo Meillet, nhìn cứ như tùy tùng.

Thấy Thư Thư và Meillet đã đi xa, Julian khinh bỉ liếc Cynthia: "Lá gan cũng lớn thật, dám nghị luận Meillet cơ đấy!"

Cynthia đỏ cả vành mắt, một lời cũng chẳng dám phân bua.

Julian không kiêng kị gì Thư Thư nữa, đối với Cynthia càng không, thậm chí còn trút giận lên cậu ta: "Ngươi tưởng rằng Thư Thư kia có thể được Thái tử điện hạ thích thật sao? Nằm mơ! Không thấy gì sao? Trên người cậu ta căn bản chẳng có mùi của điện hạ, chỉ e điện hạ còn chưa thèm động tới một ngón tay kia!"

Thú nhân và á thú nhân có tiếp xúc thân mật xong, trên người á thú nhân sẽ lưu lại mùi vị, Thư Thư lại hoàn toàn không có...

Thật ra đây là vấn đề về tập tính cá nhân, là một chú chuột đồng có ý thức lãnh địa, cậu không chịu được mùi gì quá nồng đậm trên cơ thể mình, chủ nhân trước đây bắt lấy cậu, cậu đã phải tẩy sạch một lần, giờ trên người có mùi của Edgar, cậu cũng sẽ tắm cho sạch sẽ...

Đương nhiên, có thể làm sạch được, là vì Edgar chưa xâm nhập quá sâu, không có trao đổi dịch thể.

"Mà dù có động tới thì đã sao nào? Điện hạ không đời nào chịu đưa thú châu cho cậu ta đâu." Julian nói, thấy bộ dáng sợ sệt của Cynthia, càng đắc ý, tức giận lúc chia tay bạn trai cũ cũng tan sạch, thậm chí có chút vui mừng lúc trước không nhận thú châu của tên kia, bằng không, bọn họ chỉ có thể quấn lấy nhau như thế.

Thú châu trong cơ thể chỉ có tự thú nhân lấy ra được, mà bạn trai cũ đã từng lấy thú châu ra muốn tặng cho hắn.

Lúc đó vừa vặn vì sự có mặt của Frank nên không vừa mắt, không nhận. Trước lúc chia tay còn hối hận, nhưng giờ... Quen biết với Meillet rồi, hắn nhất định có thể tìm được một thú nhân khác tốt hơn.

Nếu giờ người kia có kiên quyết nhét thú châu vào miệng hắn, hắn cũng sẽ phun ra, không cho nó lưu lại trong cơ thể mình – á thú nhân ăn thú châu xong sẽ hình thành tử cung, rồi tiếp xúc thân mật với thú nhân sinh ra hài tử, nhưng tất cả quá trình này, á thú nhân vẫn có thể từ chối.

Á thú nhân nếu đối mặt với thú nhân mà mình vô cùng chán ghét, tuyệt đối không thể tiếp nhận thú châu kia, chỉ cần điều chỉnh thân thể một chút là sẽ đẩy được thú châu ra ngoài.

Đương nhiên, nếu đã yêu thích thú nhân kia, vậy sẽ không cách nào từ chối thú châu được... Trong lịch sử còn có thú nhân mới vừa lấy thú châu ra tặng á thú nhân, á thú nhân còn chưa kịp ăn, thú châu đã trực tiếp biến mất, sáp nhập thẳng vào cơ thể kia.

CHƯƠNG 52: TÌNH ĐỊCH BẠI LUI

Thư Thư và Edgar vừa rời phòng nghỉ ngơi, Ian liền đóng camera không quan tâm chuyện bên ngoài nữa.

Y không phải người nhiều chuyện, không có hứng thú xem náo nhiệt gì, nói thật, tổ chức một bữa tiệc đã khiến y thấy phiền lắm rồi, nếu không đã chẳng mấy năm mới tổ chức một cái.

Lấy máy truyền tin lên mạng, Ian bắt đầu xem tin tức, Chris thấy thế cũng bắt đầu xem bưu kiện gửi tới.

Hai người đang tranh thủ bận rộn thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

Hôm nay tổ chức tiệc, nhiều người tới hoàng cung, cho nên phòng nghỉ có người canh gác, thân phận không hợp lệ thì tuyệt đối không thể tới đây được, chắc loanh quanh lại mấy người kia, Ian nói thẳng: "Vào đi."

Cửa mở, người bên ngoài tiến vào, Ian lúc này mới phát hiện người mới tới là Meillet.

"Chú Chris, Chú Ian." Meillet đi vào, liền hỏi thăm: "Con mới về nên thân thể không khỏe, không thể tới chào hai chú ngay, hôm nay tới sớm, có quấy rầy hai chú chăng?"

"Hóa ra là Meillet a, nghe nói con vừa thiết kế ra một cơ giáp cấp A? Giỏi quá!" Ian cười hiền hòa.

Ian vẫn luôn ưng Meillet, trước khi Edgar mất tích còn có tâm ý tác hợp hai đứa với nhau, thế nhưng bây giờ Edgar đã có người thương, y cũng đành dẹp bỏ tâm tư này.

Chris gật đầu với Meillet, sau đó thấy Thư Thư chạy vào từ phía sau Ian.

Chris rất hài lòng về Meillet, con trai mình và Meillet không thành đôi thì thấy đáng tiếc, bất quá bây giờ so với Meillet, Thư Thư mới là người một nhà..

"Thư Thư, sao không ở dưới ăn chút gì đi?" Chris luôn ít lời thế mà lại chủ động hỏi han, còn mỉm cười nhẹ nhàng khó nhận ra nổi.


Thư Thư cũng chẳng biết sao mình lại chạy lên đây nữa, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, đồng thời cảm thấy bản thân có chút vô dụng.

"Thư Thư cũng tới rồi, nào, để ta giới thiệu cho con một chút." Ian đứng lên, kéo Thư Thư lại gần giới thiệu sơ lược Meillet cho Thư Thư, rồi lại giới thiệu Thư Thư cho Meillet.

Thư Thư bị Ian lôi kéo, không thấy Edgar đâu, nhẹ cả người, thế nhưng Meillet lại hơi hồi hộp. Y cảm nhận rất rõ rằng, Ian và Chris gần gũi với Thư Thư hơn.

Vì là họ hàng ư? Meillet có chút không thoải mái, nhưng nhờ rèn luyện từ nhỏ, không biểu lộ ra ngoài, ngược lại còn ngồi hàn huyên với Ian.

Tán gẫu Meillet là chuyện Ian rất có hứng thú, hai người chuyện trò vui vẻ, nhưng Thư Thư nghe cứ như lạc vào sương mù, cơ bản không có cơ hội chen lời.

Mới biết ít chữ chưa được bao nhiêu, càng không hợp với bên ngoài thủ đô tinh, giờ mà nói được gì mới là lạ!

Nghe Meillet với Ian nói toàn chuyện mình không hiểu, rồi nhìn nhất cử nhất động tao nhã của Meillet, Thư Thư đột nhiên có chút mặc cảm tự ti.

Cậu cứ tưởng mình đã rất lợi hại rồi, dù sao cũng là yêu tinh, trên đời này yêu tinh được mấy mống a? Nhưng tới đây rồi mới biết, yêu tinh thì làm được cái gì nào?

"Thư Thư, nếu thấy chán quá thì đi tìm Edgar đi." Chris nói.

Thư Thư nghe xong mới giật mình, kỳ quá đi, sao tự dưng đa sầu đa cảm vậy?

"Đúng rồi? Tại sao con không thấy Edgar đâu hết?" Meillet cũng hỏi.

Lời vừa dứt, cửa phòng mở ra, Edgar từ ngoài tiến vào.

Edgar quét mắt một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Thư Thư một chút, thở phào nhẹ nhõm, mới nãy tới nhà bếp, trở ra lại không tìm thấy Thư Thư, chỉ có Cynthia ngồi một mình trong góc... Thư Thư chưa hiểu biết nhiều, hắn rất lo Thư Thư sẽ gặp chuyện không hay, bây giờ thấy cậu không hề gì mới yên lòng.

"Edgar, đã lâu không gặp." Meillet đứng dậy chào.

"Đã lâu không gặp." Edgar gật đầu chào lại, rồi hỏi: "Calvin đâu? Không đi cùng cậu sao?" Hắn, Calvin và Meillet lớn lên bên nhau, trước đây Meillet không đi cùng Calvin thì sẽ đi tìm hắn.

"Calvin? Từ lúc về tới giờ chưa gặp." Meillet cười, sắc mặt khó coi, y một mình tới tìm Edgar, vậy mà Edgar chẳng thèm để mắt, còn kéo Calvin vào cuộc nữa.

"Chắc cũng sắp tới rồi, tôi gọi hắn tới gặp cậu." Edgar nói.

Meillet có chút khó chịu, cuối cùng nói: "Không cần, tôi tới chào chú Ian và chú Chris thôi, Calvin thì để gặp sau cũng được."

Meillet nói cũng đúng, Edgar gật đầu, phát hiện Thư Thư tựa hồ không vui lắm, lập tức hỏi: "Em sao vậy?"

"Cũng không có gì." Thư Thư nói, cậu rất muốn bàn bạc với đồ đệ, để hắn đừng đuổi cậu ra đường, nhưng không muốn hỏi khi có Meillet ở đây, đành nhịn xuống.

Edgar chỉ có thể nói: "Có muốn ăn món gì không? Ta cho nhà bếp mang tới?"

Thư Thư lắc đầu.

Edgar không gặng hỏi nữa, Meillets lại đột nhiên hỏi Thư Thư: "Thư Thư, trước đây cậu ở tinh cầu nào? Tôi từng đi nhiều nơi, không chừng từng ghé qua quê hương cậu rồi." Trước kia không để ý tới Thư Thư, nhưng Edgar lại nhìn cậu ta bằng ánh mắt chờ mong đó... Thư Thư này đến cùng là làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi khiến bao hi sinh và nỗ lực của y đổ sông đổ bể như vậy?

"Trước đây tôi ở Thiêm tư tinh cầu." Thư Thư nói.

"Là nơi Edgar tiến hành huấn luyện? Chắc nơi đó phải đẹp lắm?"

"Rất đẹp, có rừng rậm rất lớn."

"Nghe nói khắp Thiêm tư đều là rừng rậm nguyên sinh, tôi còn chưa tới chơi lần nào, hẳn là sẽ rất thú vị." Meillet lại nói.

Đã đẹp trai còn khéo nói chuyện, Thư Thư không khỏi gato, nhưng hàn huyên xong lại thấy, Meillet không đáng ghét chút nào hết, thậm chí cậu còn thấy kỳ quái, chẳng hiểu tại sao mình phải ghét Meillet nữa.

Khi kể về những nguy hiểm trong rừng sâu, Thư Thư thậm chí phấn khích nhắc tới con hổ lớn từng gặp: "Trong rừng có một con hổ rất to, cao như vậy nè, thoạt nhìn đáng sợ lắm luôn, còn muốn ăn thịt tôi, khi đó tôi sợ chết đi được... Bây giờ tôi ghét hổ nhất!"

"Con cọp kia muốn ăn thịt cậu? Sao đó thì sao?" Meillet tò mò hỏi, Ian và Chris cũng nhìn lại – Thư Thư và Edgar còn từng gặp chuyện nguy hiểm như vậy sao?

"Con cọp kia bị Edgar đánh chết a! Vẫn là Edgar lợi hại nhất." Thư Thư cao hứng nhìn Edgar, ai dè Edgar lại không có vẻ gì là vui cả.

Đột nhiên cậu nhớ ra Edgar từng dặn, không được để lộ chuyện khi đó cho người khác biết... Tuy chưa nói tới chuyện chính, nhưng mà mới nhắc có tí ti thôi, Edgar cũng sẽ tức giận sao?

Thư Thư lập tức ngậm miệng, lại không biết thực ra Edgar đang buồn bực chuyện khác – Thư Thư đang công khai tán gẫu với á thú nhân khác, còn trò chuyện vui vẻ đến vậy!

Meillet dù là á thú nhân, nhưng lại khác hẳn các á thú nhân khác, so với tuyệt đại đa số thú nhân còn muốn kiên cường hơn... Người như thế, lúc tìm đối tượng chắc cũng không quá để ý thú nhân mạnh yếu thế nào, ngược lại có khi còn muốn tìm một thú nhân biết điều một chút, mà Thư Thư... Chắc không phải vậy chứ?

Dáng dấp Thư Thư còn dễ nhìn như vậy... Cách Lạc gia tộc khéo lại nhìn trúng thì sao!

Edgar liền đề cao cảnh giác.

"Tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, Calvin cũng đã tới, Meillet, chúng ta xuống xem đi?" Edgar nhìn Meillet,.

Meillet nghe Thư Thư kể chuyện sống chung với Edgar ở Thiêm tư, đang không vui, lại thấy Edgar bắt chuyện, nhất thời vui vẻ hẳn, Edgar muốn cùng ra ngoài, y sẽ không từ chối: "Được."

"Tôi cũng đi!" Thư Thư theo bản năng nói.

"Bữa tiệc bắt đầu rồi, em nghe mẫu phụ dặn dò chút chuyện đi." Edgar cự tuyệt.

Thư Thư buồn bực.

Edgar còn tưởng là cậu không nỡ rời Meillet, cũng buồn bực bỏ ra ngoài.

Meillet theo sau Edgar, phát hiện hắn không dẫn mình xuống sảnh yến hội, lại đi ra hoa viên đằng sau, tâm tình vi diệu.

Edgar vừa rồi không quá hữu hảo với Thư Thư, có phải là vì thấy á thú nhân kia chạy vào rừng rậm làm phiền nên mới tới cứu?

Đang nghĩ thế, Meillet lại thấy Edgar dừng bước.

"Meillet, sau này đừng tìm Thư Thư nói chuyện nữa." Edgar đột nhiên mở miệng.

"Sao vậy?" Meillet giật mình, Edgar lẽ nào muốn xa lánh Thư Thư, làm cậu thấy khó mà lui?

Edgar cân nhắc một chút, cảm thấy đối với anh em lớn lên bên nhau từ nhỏ vẫn nên ăn ngay nói thật thì hơn: "Ta không thích cậu ấy nói chuyện với ai khác, sẽ nổi cơn ghen!"

Meillet nhất thời không phản ứng kịp, ghen? Ai ăn dấm chua?

Edgar nói xong lại nhớ ra có chuyện muốn hỏi: "Meillet, ta nhớ cậu có rất nhiều người theo đuổi, cậu thích nhất được tặng quà gì?"

"Sao tự dưng lại hỏi cái này?" Giọng Meillet có chút khô cằn.

"Ngoài ăn ra, ta thật không biết còn có thể tặng cho Thư Thư cái gì nữa."

Meillet cặn chặt răng, một lát sau mới nói: "Á thú nhân đều thích quần áo và đồ trang sức, không thì đồ công nghệ cao hẳn cũng sẽ thích."

"Thư Thư không quá ham mê mấy món đó." Edgar đáp, trước kia hứng thú không nhiều, về sau... Thư Thư còn không biết dùng làm gì kia.

"Vậy tôi đành chịu, tự hỏi cậu ta đi." Meillet cười nói, có loại kích động muốn đánh cho Edgar một trận.

Edgar gật đầu: "Đa tạ, để ta về suy nghĩ thêm."

Meillet cười cười, khắc chế không để lộ dị trạng.

CHƯƠNG 53: THƯ THƯ SAY RƯỢU

Những việc Thư Thư cần chú ý vừa rắc rối lại rườm rà, vài thứ bỏ qua luôn, trước kia vẫn nghĩ chả sao, giờ lại có chút buồn bực, cảm thấy mình cứ vô dụng thế nào ý.

Nhất định cậu phải học tập thật tốt, một ngày nào đó, cậu muốn vượt qua cả Meillet kia!

Một năm không được thì hai năm, 10 năm không dược thì 20 năm, cậu là yêu tinh, có kim đan thì sống tới mấy trăm năm lận, Meillet làm được không? Chắc chắn không nổi rồi.

Tuổi thọ trung bình của người ở đế quốc Thú Nhân tuy dài hơn Trái đất rất nhiều, nhưng chưa đến 200 đâu!

Hơn nữa cậu còn có tài học là nhớ kia mà! Thư Thư nghĩ vậy, nhất thời tự tin hơn gấp trăm lần.

Lần này Thư Thư không ăn nữa, nghiêm túc chờ Ian chỉ bảo mình.

Kỳ thực quy củ cũng không có gì, tìm khoang mô phỏng cài đặt chương trình là biết, còn tiệc rượu thì..." Ian vốn xuất thân bình dân, lúc mới quen Chris còn chửi ầm lên, thô lỗ vô cùng, trở về thủ đô tinh với Chris còn không được một góc của Thư Thư bây giờ, nhưng vẫn lý giải cho Thư Thư một chút, nhất là các điểm mấu chốt cần chú ý.

Chris đứng bên cạnh cũng chen vào một câu: "Không cần học theo người ta, đừng gấp gáp làm gì, cứ là chính mình là được."

"Sau này tôi nhất định sẽ học tập thật tốt!" Thư Thư kiên định biểu thị.

"Đúng, con học rất nhanh mà." Ian nói.

Thư Thư cũng nghĩ như vậy, lập tức gật đầu: "Tôi cũng rất lợi hại lắm đó, sau này học tốt rồi, sẽ lợi hại như Meillet kia, không, lợi hại hơn cả Meillet kia nữa!" Phải bỏ ngay ý định ăn no chờ chết đi, thay đổi vận mệnh chứ.

Dù chỉ là chuột đồng cũng phải gây dựng được sự nghiệp vẻ vang!

Ian nhìn dáng vẻ tự tin của Thư Thư, không khỏi bật cười vui vẻ.

Khách mời nhanh chóng đến đông đủ, Edgar cũng trở về phòng nghỉ thêm lần nữa.

Vừa rồi Edgar ra ngoài Thư Thư hơi giận dỗi, hiện tại thì hết rồi, nhìn thấy hắn về phòng thì vui vẻ chạy lại: "Anh về rồi a?"

"Ừm." Edgar nói: "Mang cho em ít đồ ăn này."

Thư Thư liếc nhìn, phát hiện toàn món khoái khẩu, tâm trạng khá hơn hẳn... Được rồi, thật ra món gì mà cậu chả thích ăn.

Thư Thư nhận lấy bắt đầu ăn, Ian lại trừng mắt với Edgar: "Sao đi lâu vậy?"

"Con vừa xuống nhà bếp." Edgar đáp, hỏi Meillet không thu hoạch được gì, cuối cùng đành phải kiếm đồ ăn mang lên.

Đi với á thú nhân mà còn đi lâu như vậy, không sợ Thư Thư ghen? Ian thấy con trai mình thật hết chỗ nói nổi, bất quá lần này không thúc giục nữa – tới lúc xuống lầu rồi.

Dưới đại sảnh chật cứng người, khách khứa đều đã có mặt, Ian phải dẫn Thư Thư xuống thôi.

Meillet đứng gần đó thấy cảnh này, sắc mặt phi thường khó coi. Lúc đầu y còn tưởng Edgar sẽ không thích Thư Thư, không ngờ...

Tất cả những gì y đã làm, quả thực như trò cười vậy.

"Meillet, trốn một mình ở đây làm gì thế?" Calvin đi tới, mở miệng hỏi.

"Có phải cậu đã sớm biết Edgar thích Thư Thư?" Meillet nhìn sang, thần sắc lạnh lùng.

"Có mắt ai chả thấy, Edgar trước kia đối với á thú nhân nào cũng lạnh như băng, không ngờ cũng có một ngày bị đốn gục." Calvin cười.

"Vì sao không nói cho tôi biết trước?" Meillet trầm giọng.


"Cậu cũng đâu có hỏi." Calvin đáp: "Mà nói thì có ích chi?"

Nếu sớm biết là như thế... Meillet sững sờ, dù có biết trước, tất cả những chuyện này cũng có gì khác đâu?

"Tôi đã sớm khuyên cậu rồi, thích Edgar thì thổ lộ sớm đi, nếu không ai mà biết?" Calvin vẫn mang theo nụ cười trên mặt nói: "Edgar có khi chỉ coi cậu là anh em." Tên Edgar trước kia căn bản là dồn hết tinh lực vào việc nâng cao thực lực, càng chưa bao giờ nhớ thương á thú nhân nào...

Meillet thì sao? Nếu chịu hạ mình một chút, có khi còn hi vọng, thế nhưng y chưa từng biểu hiện ra chút nào....

Dù vậy, y làm vậy cũng dễ hiểu thôi, không phải ai yêu cũng dám nói ra, bởi rất có thể một khi chọc thủng màng giấy kia, đến ngay cả bạn bè cũng không thể làm được...

Calvin cười khổ, ánh mắt đặt trên á thú nhân đang được Ian dẫn đi cách đó không xa.

Nghe những lời Calvin nói, thân thể Meillet nháy mắt căng thẳng, cũng quay đầu nhìn về phía Thư Thư.

Người kia đứng trước mặt hắn, mặt mũi không quá sáng sủa, nhưng nụ cười lại rạng rỡ, dù có chỗ còn chưa làm tốt, nhưng từ tinh cầu xa xôi đến, tất nhiên cũng sẽ không ai trách cứ gì cậu ta.

Nhưng quá bình thường, không có chỗ nào vượt trội cả.

Edgar sao lại đi thích một người như vậy?

Thư Thư không chú ý tới Meillet đang nhìn mình, dù sao giờ có quá nhiều người đang chú ý tới cậu, làm cậu chỉ muốn kiếm cái hang chui ngay vào trốn.

Vì không quen nên hành động có hơi cứng ngắc, nhưng không phải chuyện gì lớn, những người khác lại không để ý lắm.

Ian dẫn Thư Thư đi hết một vòng, bình an vô sự, Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, vừa tính nghỉ ngơi, cánh cửa đại sảnh lại đột nhiên mở ra, đồng thời có một á thú nhân không khác Ian là mấy tiến vào.

Vừa tới đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, rất nhiều người muốn tiến lên bắt chuyện, nhưng hắn không cho ai cơ hội đó, thẳng một đường tới trước mặt Thư Thư: "Thư Thư, sớm nghe về cậu, nhưng trước kia bận quá chưa tới gặp được, thật xin lỗi."

Thư Thư căn bản không quen á thú nhân này, nhìn về phía Ian, Ian lập tức giới thiệu: "Thư Thư, đây là thúc thúc của Edgar, bạn đời của công tước Monde, Jonathan."

Giới thiệu xong, Ian có chút mừng rỡ nhìn Jonathan: "Jonathan, cuối cùng cũng về thủ đô tinh rồi, tính ở lại bao lâu?"

"Lần này muốn ở lại một thời gian ngắn, chờ Calvin kết hôn rồi mới đi." Jonathan nói: "Tên tiểu tử thúi kia lớn thế rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt không chọn được ai, em sắp buồn chết rồi đây này!"

"Nhà này trước đây chả vậy sao, hiện giờ thì tạm ổn rồi." Ian nói.

Jonathan liếc nhìn Thư Thư, cười nói: "Số anh may thật đó."

Jonathan là á thú nhân cha mẹ Chris nhận nuôi, trước đây Ian cũng từng ăn dấm chua vì Chris qua coi trọng Jonathan, nhưng sau đó hiểu lầm được giải quyết, hai người thành bạn, giờ lâu lắm mới gặp lại, tất nhiên tán gẫu say sưa.

"Mẫu phụ, thúc thúc, con đưa Thư Thư đi gặp vài người." Edgar nói.

"Mấy người trẻ tuổi đi chơi đi, không cần hầu chuyện chúng ta." Ian phất tay đồng ý.

Edgar thấy thế, đưa Thư Thư ra ngoài.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Thư Thư tò mò hỏi.

"Đi gặp bạn của ta." Edgar đáp, tuy Thư Thư không chịu cho hắn theo đuổi, nhưng hắn vẫn muốn kéo Thư Thư đi tuyên thệ chủ quyền, để người khác biết Thư Thư là của hắn... Người khác đâu biết cậu là thú nhân đâu.

Nghĩ thế, Edgar dắt tay cậu đi.

Thư Thư vốn không quen gặp nhiều người, mà bị Edgar lôi kéo, lại ngoan ngoãn để dắt đi, không ngờ người đầu tiên đi gặp lại là Calvin và Meillet.

"Edgar, chúc mừng." Calvin mời Edgar một ly rượu, hứng thú nhìn Thư Thư.

Chúc mừng? Chúc mừng cái chi? Thư Thư có chút không rõ, nhưng đúng lúc đó Edgar đã lên tiếng: "Đừng nói lung tung."

"Sao lại là nói lung tung?" Calvin cười, thấy ánh mắt cảnh cáo của ai kia, mới ngậm miệng lại không nói nữa.

Meillet đứng cạnh cũng cầm một ly đưa cho Thư Thư, cười nói: "Cậu lợi hại lắm." Y rất muốn buông lời hung ác, nhưng sợ nói ra người khác lại biết chuyện y thích Edgar, quá mất mặt, cho nên đành nín nhịn.

"Phải a, tôi lợi hại mà!" Thư Thư tán đồng gật đầu.

Ly đồ uống màu cam tỏa ra mùi hương thiệt dễ chịu, Thư Thư cầm lên nhấp một ngụm, phát hiện quả nhiên rất ngon, hai ba ngụm uống hết.

Chỉ có điều thấy khóe miệng Meillet giật một cái, dù có là rượu trái cây đi chăng nữa, nhưng đang trong yến hội, ai lại uống như vậy chứ...

"Đồ uống này ngon thật! Trước đây chưa uống bao giờ." Thư Thư uống xong chạy đi, thấy bên cạnh còn thêm mấy ly nhiều màu sắc, không thèm để ý Edgar nữa, đi tới cầm một ly cứ thế uống.

Edgar thấy vậy vội vã chạy theo: "Thư Thư, đây là rượu đó." Tuy chuẩn bị cho á thú nhân, nhưng vẫn là thức uống có cồn.

"Không sao, chỉ là rượu thôi mà." Thư Thư đáp, uống xong cũng không thấy có gì không ổn, nghĩ bụng chắc một chút thôi có sao đâu.

Nhìn Thư Thư đúng là không sao thật, hơn nữa linh lực có nhiều tác dụng thế... Edgar không ngăn cản nữa, trái lại kiếm vài thứ cho cậu ăn.

Trước kia từng nói qua, chỉ cần cậu tới thủ đô tinh sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon cho cậu, hiện tại đương nhiên phải làm tròn lời hứa rồi.

Hơn nữa, hắn thích nhìn Thư Thư ăn.

Thư Thư ăn thịt nướng xong, thấy hơi khát, liền đổi qua loại rượu trái cây khác, sau đó vừa uống rượu, vừa ăn đồ ăn.

Hoàng thái tử điện hạ... thích người như thế này?

Đám người luôn cho Thư Thư không đáng để bận tâm thấy Edgar luôn bồi cạnh Thư Thư, nhất thời để mắt chú ý, nhưng rất nhanh, bọn lại bị tốc độ ngốn đồ ăn thức uống của cậu làm cho kinh sợ rồi.

Thư Thư đã ăn một ít, lần này ăn thực ra không nhiều lắm, chỉ là món nào chưa thử qua cũng nếm nếm một ít, xong xuôi lại thấy có chút ngất ngất ngây ngây, trời đất đảo lộn, cơ hồ theo bản năng vồ tới chỗ Edgar.

Đây là mượn rượu hiến thân sao? Thấy cảnh này ai cũng chung ý nghĩ.

Sau đó... Bọn họ liền thấy Hoàng thái tử điện hạ nhanh chóng mang á thú nhân kia rời khỏi đại sảnh yến hội.

Được rồi, có lẽ không phải hiến thân gì đó, mà là Hoàng thái tử cố ý khiến người ta quá chén...

Tiệc rượu tiến hành suôi sẻ, chủ yếu là để giới thiệu Thư Thư thôi, thành ra nhân vật chính đi rồi cũng chả ảnh hưởng lắm.

Bởi biết như thế, Edgar mới mang cậu rời khỏi, sau đó lại càng vui mừng vì mình đã chọn làm như thế.

Thư Thư say rượu mông lung mê man, thoạt nhìn dụ người cực kỳ, Thư Thư như vậy không nên để ai khác nhìn thấy.

Ôm Thư Thư lên phi hành khí, Edgar không nhịn được hôn một cái.

"Anh hôn tôi làm chi?" Thư Thư đột nhiên hỏi.

Edgar cứng đờ, lúc này mới phát hiện cậu đã mở mắt nhìn.

"Tôi sẽ không sinh con cho anh đâu, anh không thể thích tôi được, đương nhiên không cần hôn tôi." Thư Thư nghiêm túc nhìn Edgar.

Edgar bị tóm cảm thấy có gì đó sai sai, nhìn lại Thư Thư thì thấy, cậu đã nhắm mắt mất rồi.

CHƯƠNG: CHUỘT ĐỒNG BỊ ĐÙA GIỠN

Thư Thư tựa hồ vẫn nhấn mạnh cậu là thú nhân, bọn họ không thể ở bên nhau, nhưng chưa từng nói không thích bao giờ... Edgar còn đang trầm tư, phi hành đã về tới nơi rồi.

006 là quản gia người máy, phi hành khí vừa dừng lại đã mở cửa phòng ra đón, đồng thời mở đèn bên trong, đứng ở cửa chờ đợi nghe dặn dò.

Thế nhưng Edgar chẳng nói với nó câu nào, cứ thế ôm Thư Thư đi thẳng về phòng đóng cửa.

Thư Thư mặt ửng hồng, hơi thở nhàn nhạt mùi rượu, khiến Edgar không nhịn được muốn hôn thêm cái nữa, nhưng nhớ lại vừa nãy Thư Thư mới bị hôn liền tỉnh lại, bỗng cảm thấy mình không nên lợi dụng cơ hội đi.

Đặt Thư Thư nằm ngay ngắn trên giường xong, Edgar đang định dời đi thì đột nhiên bị Thư Thư níu lại, mới vừa rồi còn đang nhắm mắt giờ lại mở mắt ra, nghiêm túc nhìn hắn: "Đồ đệ, tôi là sư phụ anh có biết không?"

Sư phụ đồ đệ, ý là thầy trò phải không? Edgar rất thích Thư Thư nghiêm trang nhận mình là giáo viên của hắn, nhìn sâu vào mắt cậu, nói: "Biết."

Thư Thư rất hài lòng với câu trả lời này, lại nói: "Đã là đồ đệ thì không thể đuổi sư phụ đi, biết không?"

"Ta sẽ không đuổi em đi." Edgar có chút buồn cười.

"Dù sao này có cưới á thú nhân về cũng không được đuổi tôi đi." Thư Thư khẽ cau mày.

"Sau này ta sẽ không cưới á thú nhân." Edgar bảo đảm.

"Vậy thì không có hài tử đâu." Thư Thư nhíu mày chặt thêm. Là chuột đồng, sinh sản là bản năng, nếu không vì muốn biến thành người, muốn thêm nhiều năm tuổi thọ, muốn mở được linh trí cho đời sau, chỉ sợ cậu đã sinh mấy trăm ổ rồi.

"Không hài tử cũng không có gì ghê gớm." Edgar nhìn vẻ mặt Thư Thư, tim đập nhanh thêm mấy phần.

Trước kia Thư Thư nói mình là thú nhân xong, hắn cứ nghĩ Thư Thư không thích hắn, hiện tại nghe ra... Hình như cũng không hẳn là không có cảm tình?

"Edgar, anh thật tốt!" Thư Thư đột nhiên ôm lấy Edgar, chui vào trong ngực hắn, còn cọ cọ mấy cái.

Mùi hương của Thư Thư rất dễ chịu, thân thể lại mềm mại, Edgar không nỡ rời tay.

Ngay lúc đó, máy truyền tin báo tin tức.

Edgar lấy ra coi, là Calvin gửi tới.

"Edgar, ngươi cứ vậy ôm Thư Thư đi, có biết tổn thương biết bao trái tim á thú nhân không?" Đây là tin nhắn chữ, còn kèm thêm mấy cái emo bộ mặt lên án.

Edgar chưa kịp hồi âm, Calvin gửi tin nhắn thứ hai tới: "Đúng rồi, chừng nào quay lại tiệc? Hôm nay nhiều người tới lắm, ôn chuyện chút đi?"

Edgar cũng muốn đàm luận với Calvin lắm, nhưng thử đẩy Thư Thư ra lại bị quấn càng chặt, lập tức bỏ qua ý niệm này.

Ôn chuyện với bằng hữu so được với thân cận cùng á thú nhân sao?

"Ta có việc, các ngươi cứ tán gẫu đi." Edgar gửi cái tin 6 chữ, sau đó dứt khoát đóng máy truyền tin.

Thư Thư ngủ mơ mơ màng màng, Edgar nhìn cậu, nhưng không muốn ngủ chút nào.

Hắn nhìn chằm chằm người trong ngực hồi lâu, cuối cùng ôm vào lòng.

Người yêu trong lồng ngực, Edgar vốn cứ tưởng mình sẽ không ngủ đượcm nhưng ngửi mùi vị của Thư Thư xong, hắn bất tri bất giác đã rơi vào mộng đẹp.


Ngày hôm sau trời vừa tảng sáng, máy truyền tin trên tay Edgar nhẹ nhàng chấn động, hắn tỉnh lại ngay, mà chuyện thứ nhất làm sau khi tỉnh dậy chính là vuốt ve người trong ngực, nhưng lại sờ thấy một khoảng không.

Edgar cả kinh, nhìn lại, phát hiện nơi đó rỗng tuếch... Thư Thư tỉnh dậy chạy rồi?

Edgar cơ hồ nghĩ ngay tới trường hợp này, nhưng nhanh chóng bỏ qua, tính cảnh giác của hắn rất mạnh, nếu Thư Thư thực sự tỉnh dậy chạy mất, hắn không thể nào không biết được.

Nếu như vậy... Edgar đột nhiên thấy bộ lễ phục trong lồng ngực mình.

Đây là bộ Thư Thư mặc hôm qua, Thư Thư...

Edgar nhấc lễ phục lên, liền thấy một chú chuột đồng đang ngửa mặt lên trời mà ngủ nằm dưới đó.

Động vật nào cũng ngủ úp sấp, chuột đồng càng phải co mình, thế mà chú chuột đồng này có tư thế ngủ kỳ lạ ghê, còn lộ ra... Edgar thấy hai viên rất nhỏ, nhưng so với hình thể của chuột đồng thì không nhỏ chút nào: tiểu đản đản.

Hắn đột nhiên kích động muốn đưa tay sờ một cái, mà quả thật cũng duỗi móng vuốt qua rồi.

Thư Thư đang ngủ thoái mái, đột nhiên cảm giác có thứ gì đang xoa xoa mình, chỉ nghĩ chắc là chủ nhân lại vuốt ve đây mà, sờ chỗ kia vẫn dùng sức như thế, thật quá biến thái!

Thư Thư ôm lấy ngón tay kia cắn một cái!

Muốn có thêm nữa? Ơ mà khoan, cậu nào phải chuột đồng nữa đâu, gì vậy?

Chuyện này là sao?

Choàng mở mắt, Thư Thư liền thấy Edgar đang nhìn mình.

Trong lòng cậu cả kinh, lật người lại mới phát hiện mình đã biến về nguyên hình từ lúc nào, vốn dĩ chẳng có gì, mấu chốt là... Vừa nãy Edgar sờ cậu? Còn sờ cái chỗ... Lông trên người Thư Thư dựng đứng, nhào qua táp tới, lần này cắn đặc biệt dùng sức!

Hàm răng của cậu rất lợi hại, nhưng rõ ràng da dẻ của Edgar còn lợi hại hơn, bị cậu cắn mà chẳng xây xát gì, còn hàm răng của cậu sắp rụng tới nơi.

Thật quá bất công mà!

Thư Thư đưa móng vuốt nhỏ che miệng, quay người chui vào chăn bên cạnh. Có điều cậu nhanh nhưng không bằng Edgar, hắn đã tóm gọn cậu trong lòng bàn tay rồi.

Chuột đồng nho nhỏ, thân thể lông xù nắm trong tay khiến lòng bàn tay hắn nóng hầm hập... Rõ ràng thú nhân ở cùng nhau phải bài xích chứ, nhưng hắn không thấy ghét chuột đồng nhỏ trước mắt tí nào, thậm chí hận không thể tiến lên liếm hai cái.

Edgar lại sờ soạng Thư Thư thêm mấy lần, thậm chí nắm lấy cậu, lật qua lật lại xem cái bộ vị giữa hai chân một chút.

Bấy giờ Thư Thư hoàn toàn bạo phát – người này còn như này như nọ với cậu, quá sức biến thái!

Chỉ là, dù cậu có loạn cào lên cái tay kia cũng chả có tác dụng gì, đành làm bộ tỏ ra thật tội nghiệp.

Tiểu chuột đồng trong tay Edgar đột nhiên biến thành một thiếu niên trần truồng, thiếu niên còn nhào tới người hắn, hết cào lại cấu... Nhiệt tình quá rồi đó!

"Sao anh lại sờ lung tung như vậy!" Thư Thư cào không được cắn không xong, cuối cùng chỉ có thể lên án.

"Xin lỗi." Edgar nhận sai, hắn muốn nhanh chóng tách ra khỏi Thư Thư, nếu không... Hắn thật sự muốn phạm sai lầm tiếp a.

Thư Thư tuy cảm thấy việc Edgar vừa làm phi thường đáng ghét, nhưng nếu Edgar đã xin lỗi, vậy cậu cũng không truy cứu nữa: "Sau này không được sờ loạn!" Trước kia bị chủ nhân sờ không có cảm giác gì, nhưng đổi thành Edgar, không biết sao lại không chịu được.

"Hôm qua uống say xong có chỗ nào không thoải mái không?" Edgar chẳng hề trả lời Thư Thư, lại lảng sang chuyện khác.

"Không có, tôi vẫn khỏe." Thư Thư nói: "Hôm qua thế nào rồi?" Cậu vốn rất chờ mong muốn xem tiệc rượu tổ chức thế nào, không ngờ cuối cùng lại uống say mất...

Thật là mất mặt!

"Cũng vẫn vậy thôi!" Edgar trả lời đơn giản, lại hỏi: "Hôm nay ta rảnh, em lại đang nghỉ hè, có muốn ra ngoài chơi không?"

"Không được! Tôi phải học!" Thư Thư kiên định nói, hôm qua cậu quyết tâm rồi, nhất định phải học thật giỏi cố gắng vươn lên, sau đó tranh thủ làm chuyện có ích, giống như Meillets vậy đó!

Nói là làm, Thư Thư tìm quần áo ngủ mặc vào, kéo Edgar tới thư phòng, sau đó vào khoang mô phỏng: "Tôi muốn học các loại lễ nghi, anh giúp tôi download một chương trình đi, tôi sẽ học theo đó."

Thư Thư có lòng học hỏi, Edgar đương nhiên không cản, nhanh chóng tải chương trình về cài đặt cho cậu.

Nhiều ngày trôi qua, Thư Thư lại vào buồng mô phỏng lần nữa, chỉ là lần này xuất hiện trước mắt cậu không phải các loại rắn, mà là đủ loại bóng người.

Ổn định lại tinh thần, Thư Thư bắt đầu học theo các động tác tràn ngập khí chất kia.

Trước kia vẫn luôn muốn thế nào thì thế đó, mới bắt đầu không ra ngô ra khoai, nhưng theo thời gian trôi đi, cậu nhận ra một mấu chốt, học càng lúc càng nhanh.

Vật này học tiện ghê sau này dùng nó học cái khác nữa... Thư Thư không ngại phiền lặp đi lặp lại các động tác phổ thông nhất, cậu chính là không bao giờ thiếu kiên nhẫn.

Nếu không kiên trì, tuyệt đối không thể vận chuyển linh lực mỗi ngày mấy trăm lần để biến thành người được.

Trước kia biến thành người rồi, nhất thời không còn mục tiêu, rồi phát hiện tới một nơi hoàn toàn xa lạ, mới cảm thấy chỉ cần ăn no chờ chết là tốt rồi, hiện tại... Cậu lại có mục tiêu mới.

Cậu quyết định chừng nào trở nên lợi hại hơn một chút, sẽ tiếp tục ăn no chờ chết.

Thư Thư dùng tinh thần lực ghi nhớ tất cả các động tác, vài động tác cơ sở thì làm đi làm lại tới mấy lần, chấm điểm đạt 80, đạt.

Người bình thường sẽ tiếp tục tiến hành động tác kế tiếp, nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa đủ, trước đây lúc tu luyện, cậu từng sai lầm xảy ra chuyện lớn, hiện tại đương nhiên phải tận lực làm tới khi nào đạt mức tốt nhất mới ngừng...

Tới tới lui lui đến mấy trăm lần, đạt 90 điểm, rồi lại vài trăm lần nữa, đạt 95 điểm, sau đó 96,97,98...

Khi tới mốc 99, Thư Thư đã tập lâu thiệt lâu rồi, nhưng càng luyện càng hiểu, nhất định sẽ đạt mốc 100!

Chờ tới khi đạt tới tối đa, cậu mới chuyển sang động tác kế tiếp.

CHƯƠNG 55: CHÚNG TA KẾT HÔN ĐI

Tuy chuyện học hành khá là khô khan vô vị, nhưng không mệt không đói bụng thì Thư Thư không thấy cực khổ chút nào.

Cậu chỉ thấy sinh hoạt bên ngoài hoang dã ăn bữa sáng lo bữa tối mới là đáng sợ, còn ở trong lồng ngày qua ngày tu luyện, tuy là tẻ nhạt, nhưng hiện tại học lễ nghi, có gì không tốt a...

Nếu không phải tới giờ ăn cơm Edgar đóng máy, Thư Thư chỉ sợ đã học quên ăn rồi.

Thế nhưng chờ ra tới nơi đã thấy bao nhiêu món ăn mỹ vị, tạm thời cậu lại quên mất chuyện học tập.

Chỉ là, cậu không muốn đối mặt Edgar cho lắm, chỉ cần nhớ tới Edgar đã sờ loạn trên người mình thì cả người đều khó chịu.

Cơm nước xong, Thư Thư nhanh như gió chạy vào khoang mô phỏng, lại bắt đầu một vòng học tập mới.

Mà lúc này, trải qua một buổi tối lên men cùng bữa trưa truyền bá, sự xuất hiện của cậu đã được toàn thể dân chúng quan tâm.

Trong yến hội Hoàng thái tử Edgar và á thú nhân bình dân dính nhau như hình với bóng, sắp đính hôn mấy cái tiêu đề như vậy đã lên trang nhất rồi.

Thấy tin này kẻ mừng người lo, hiển nhiên người vui chẳng mấy mà người lo vô vàn, còn có nhiều người muốn biết á thú nhân lọt vào mắt xanh Edgar là ai, đồng thời tỏ vẻ mình đã tan nát cõi lòng.

Đáng tiếc chính là, dù có hiếu kỳ cỡ nào, ảnh chụp á thú nhân kia cũng không được công bố trên internet, người biết dáng dấp của Thư Thư cũng chỉ những ai tham dự buổi tiệc hôm ấy mới biết được thôi.

"Á thú nhân này thật quá may mắn!"

"Edgar điện hạ hóa ra có người thương, đau lòng quá đi!"

"Tuy rằng ta thích điện hạ, nhưng cũng biết mình không có hi vọng gì, không đau lòng, chúc phúc đi!"

...

Đủ loại bình luận trên trời dưới đất, thế nhưng Thư Thư lại không hề hay biết.

Thực ra khoang mô phỏng cũng có thể lên mạng được, nhưng cậu không biết dùng, cũng không động tới chức năng này, ngược lại học mệt xong thì dùng công năng khác.

Khoang mô phỏng có chức năng trợ giúp đi vào giấc ngủ, còn có thể giúp thư giãn, nhiều người dùng lên mạng chơi game xong liền ngủ luôn trong đó, mà Thư Thư, đêm ấy liền ngủ ở bên trong.

Cậu đóng cửa thật chặt, trực tiếp biến thành chuột đồng nhỏ vùi mình bên trong, ngủ say như chết.

Tuy thích hình dáng con người, nhưng ngủ thì để nguyên hình vẫn là thoải mái nhất.

Vì thế hôm sau, Edgar không tìm được Thư Thư mới mở khoang mô phỏng ra, liền thấy một chú chuột đồng nhỏ mềm mại đang say ngủ.

Nếu mình ôm đi, Thư Thư chắc sẽ không vui đâu... Nhưng chuột đồng nhỏ đáng yêu như thế, hắn khắc chế không nổi muốn ôm ôm một cái...

Lần này Edgar không dùng ngón tay sợ loạn nữa, mà dùng hai tay nâng chuột nhỏ đang cuộn mình lên... Mới đầu còn tưởng cậu sẽ tỉnh lại ngay, dù sao thú nhân đều có tính cảnh giác rất mạnh, nhưng Thư Thư lại không bị đánh thức.

Không chỉ vậy mà còn ngủ rất thoải mái trên tay hắn.

Nâng niu người mình yêu, Edgar thấy lòng mình mềm nhũn, cuối cùng nhịn hết nổi hôn lên người Thư Thư một cái.

Lông chuột đồng không dài nhưng rất mềm mại, cọ cọ khiến mũi hắn có hơi ngứa, nhưng hắn không hề chán ghét, còn lè lưỡi liếm Thư Thư một cái.

Thú nhân họ mèo hay chó đều có tập tính liếm lông, trên mạng thậm chí có một trang web chuyên đăng tải các video liếm lông tiểu thú nhân, cho rằng đó là cảnh tượng đáng yêu nhất trên đời này... Mà Edgar là một thú nhân hình rắn, chưa liếm lông bao giờ, chỉ có đi săn cắn chết động vật có lông thôi.

Hắn vẫn cảm thấy đầy một miệng lông thì sẽ khó chịu, nhưng giờ... Liếm được một cái liền muốn liếm cái thứ hai.

Chỉ là, còn chưa kịp hành động, chuột nhỏ trên tay đã mở mắt.

Thư Thư đầu tiên là mơ màng liếc Edgar, sau đó lập tức biến thành người, trốn trong khoang mô phỏng, còn tức giận bất bình nhìn Edgar: "Anh vậy mà còn muốn ăn tôi!"

Edgar: "..."

Thư Thư nửa người đều bị liếm ướt, rất không thoải mái, nhưng không rảnh để ý: "Sao anh lại muốn ăn tôi?" Cậu đang ngủ ngon thì bị đánh thức, còn thấy cái miệng há to, sợ muốn chết.

Nếu không phải nhận ra kia là Edgar, không chừng đã tấn công lại rồi!

Chỉ là, sao Edgar phải liếm cậu? Lẽ nào không nỡ ăn, liếm liếm hai cái cho đã ghiền? Nghĩ tới đây, Thư Thư không nhịn được run lên.

Cậu cảm thấy Edgar hẳn là sẽ không ăn cậu thật đâu, nhưng nhìn hành vi đối với mình chảy nước miếng của Edgar, phải kiên quyết ngăn chặn!

Edgar đúng là muốn ăn Thư Thư, nhưng hắn cam đoan, kiểu ăn mà hắn và Thư Thư nghĩ tới tuyệt đối không giống nhau!

Cầm quần áo ngủ quấn trên người Thư Thư, Edgar đột nhiên ôm lấy Thư Thư hôn lên mặt cậu một cái, hôn xong lập tức buông tay: "Mau mặc quần áo vào, còn phải đi học nữa."

Thư Thư đang muốn chất vấn mà đột nhiên bị đánh lén, trên mặt liền tê ngứa, cả người ngất ngất ngây ngây, cũng quên mất vừa định hỏi cái gì.

Sao tự nhiên Edgar lại hôn cậu? Rõ ràng là hành động của vợ chồng, người yêu thân mật mới làm với nhau kia mà!

Thư Thư không dám nghĩ nhiều, nhìn đồng hồ xong liền lo lắng – bình thường thời gian này phải ăn sáng xong rồi! Bây giờ còn chưa chịu rời giường!

Trên người dính đầy mùi vị của Edgar, nhưng Thư Thư đang rối lại loạn liền sốt ruột, căn bản không để ý tới tắm rửa nữa.

Mặc quần áo chỉn chu xong, Thư Thư tới bàn ăn, thấy cậu, Edgar liền nói: "Mau tới ăn đi."

"Trong cung cái gì cũng ngon." Thư Thư nói.

"Em thích là tốt rồi." Edgar nói.

"Trong hoàng cung nhiều đồ ăn ngon như vậy, anh ăn nhiêu đây là đủ rồi, đừng ăn tôi! Đừng nhìn chuột bọn tôi bụ bẫm thế, kỳ thực toàn lông thôi a, ăn vào không tốt cho tiêu hóa, đám chuột túi ấy mới nhiều thịt ngon miệng hơn nhiều!" Thư Thư nghiêm túc nói.

Bản tính khó dời, trước đây Edgar thấy cậu trong hình dáng con người nên không ăn, nhưng biến thành chuột rồi... Không chừng lại thèm thì sao, nhất định không thể phóng túng!

Edgar đặt dao nĩa trên tay xuống, nghiêm túc nhìn Thư Thư: "Ta không muốn ăn thịt em."

"Vậy sao lại nhìn tôi chảy nước miếng?" Thư Thư hỏi.

"Ta yêu em thích em, muốn hôn em." Edgar giải thích.

"Anh còn thích tôi?" Thư Thư cả kinh, trước kia đã nói với Cynthia rằng Edgar sẽ không thích cậu nữa, không ngờ giờ lại nói...

"Ta đương nhiên thích em rồi."

"Tôi không phải á thú nhân." Thư Thư cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt đối phương.

"Dù em không phải, ta vẫn thích em." Edgar nói: "Ta yêu em, muốn kết hôn với em, sống cả đời bên nhau, mãi mãi không xa rời."

Thư Thư vốn đang có một bụng muốn nói, đột nhiên lại không biết nên nói cái gì.


Chuột đồng không có quá nhiều tình cảm, kết đôi là để sinh sản đời sau, còn con người... Tựa hồ rất coi trọng tình cảm đi?

Trong phim truyền hình, không phải có rất nhiều người vì tình yêu mà chết đi sống lại đó sao?

Cậu không biết tình yêu là cái gì, nhưng con người... Bọn họ có thể vì tình yêu mà nguyện ý hi sinh rất nhiều thứ.

Edgar yêu cậu? Muốn kết hôn với cậu sao?

"Anh yêu người cùng giới sao?" Thư Thư nghi hoặc hỏi lại, cậu từng có chủ nhân thích đọc tiểu thuyết hai nam nhân yêu nhau, Edgar là thú nhân lại đi yêu thú nhân như cậu, chắc cũng vậy a?

"Ta chỉ thích mình em," Edgar đáp, "Kỳ thực hai thú nhân bên nhau cũng từng có rồi. Không phải tất cả các thú nhân đều tìm được á thú nhân cho mình, từ xưa tới nay, thú nhân không cưới được á thú nhân sẽ kết nhóm cùng nhau sinh sống... Tới giờ, đừng nói là thú nhân với thú nhân cùng một chỗ, ngay cả á thú nhân với á thú nhân cũng còn có. Chúng ta ở bên nhau đâu có sao."

Edgar nói mà chả có biểu cảm gì, dường như tất cả đều hết sức bình thường. Có thể trên thực tế, nếu hắn thực sự muốn tuyển chọn thú nhân nữa, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn đây – hắn làm vậy chẳng khác nào khiến cho hoàng thất biến mất khỏi cuộc đời này!

Thư Thư... tin.

Trên Trái đất, nam nhân yêu nhau cũng nhiều, còn như lẽ thường phải vậy, nhưng mà Edgar là Hoàng thái tử, lại đi yêu một người không thể sinh con như mình...

Thư Thư có chút thụ sủng nhược kinh.

Cậu là yêu tinh, trước đây ảo tưởng có thể cùng con người phát triển một đoạn tình cảm đẹp đẽ, nhưng chỉ là trong suy nghĩ thôi, thực tế nào dám hi vọng xa xôi ai đó sẽ yêu cậu cơ chứ.

Nhưng Edgar...

Nghĩ tới lúc gặp phải lão hổ kia Edgar từng cứu cậu, nghĩ tới khi đổi mặt với lôi kiếp Edgar một thân một mình chắn sét, Thư Thư cơ hồ ngay lập tức tin tưởng Edgar, không khỏi đỏ mặt.

Edgar thấy bộ dáng Thư Thư như vậy, liền biết cậu không phải không có cảm giác, nhất thời vui sướng không thôi. Đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy Thư Thư quá mức đơn thuần dễ dụ.

Trước kia nói cho hắn biết phương pháp tu luyện, hiện tại hắn mới nói vài câu đã tin tưởng tình cảm của hắn...

Edgar cảm thấy mình nhất định phải kiếm game nào mô phỏng âm mưu quỷ kế gì đó cho Thư Thư mới được.

Thư Thư còn đang không biết nên đối mặt với Edgar thế nào, cuối cùng cứ ngây ngốc để Edgar đưa mình tới trường.

Hôm nay cậu vẫn tới sớm như mọi khi, đáng lẽ lớp tài nghệ chỉ có mình cậu, nhưng hôm nay lại khác, mới sớm ra lớp tài nghệ đã có mặt đông đủ, tựa hồ... đều đang chờ cậu tới.

Thư Thư vừa đến gần phòng học, lớp tài nghệ đều nhìn lại, lớp trưởng đi tới chỗ cậu: "Thư Thư..."

Mới nói một câu, biểu tình trở nên quái dị, cuối cùng vội vã nói: "Thư Thư, sau này có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi đảm bảo sẽ giúp cậu được thỏa đáng!" Sau khi nói xong vội vã về chỗ ngồi, để lại Thư Thư chẳng hiểu mô tê gì sất.

Các á thú nhân khác cũng muốn nói chuyện với cậu nhưng không ai tới cả, ngược lại vừa quay sang, bắt gặp ngay gương mặt tươi cười quen thuộc.

Buổi tiệc hoàng cung hơn nửa lớp đều tham dự, đồng thời thấy được Thư Thư, hôm qua cậu còn đang vùi mình trong khoang mô phỏng học lễ nghi, cả lớp đều đã biết thân phận của cậu rồi.

Biết xong, bọn họ đều hối tiếc không thôi.

Nếu chỉ là thân thích với Hoàng hậu thì đành thôi, nhưng nhìn tình hình yên hội lúc đó, rõ ràng là Hoàng thái tử rất thích cậu ấy.

Hơn nửa là hoàng hậu tương lai rồi, vậy mà trước đây lại không hòa thuận với cậu lắm.

Á thú nhân lớp tài nghệ tuy cũng si mê Hoàng thái tử một chút, nhưng bọn họ đều rất biết tự lượng sức mình, biết được Hoàng thái tử sẽ không để ý tới bọn họ, từ trước tới giờ cũng chưa từng lấy Hoàng thái tử làm mục tiêu, bởi vậy không đố kị gì với cậu, chỉ là muốn làm gì đó để có quan hệ tốt với Thái tử phi tương lai.

Nhưng đây căn bản chẳng phải chuyện dễ dàng gì...

Thư Thư mới tới lớp bọn họ đã coi thường cậu, hiện tại biết thân phận cậu thì như ong vỡ tổ loạn cả lên, nói không chừng giao hảo không thành còn rước lấy chán ghét...

Vì vậy, hành vi của bọn họ cứ vậy trở nên quái dị, đương nhiên, bọn họ như vậy còn một nguyên nhân khác – trên người Thư Thư tỏa ra mùi của thú nhân, dựa vào nó có thể đoán được, thú nhân kia còn rất rất mạnh mẽ!

Thư Thư ở trong hoàng cung, ai có thể để lại mùi vị trên người cậu ta được?

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thư Thư, rồi cố gắng nở nụ cười thật tươi...

Bị nhìn như vậy Thư Thư còn tưởng quần áo mình mặc có vấn đề, nhưng cúi đầu nhìn, y phục vẫn ổn, rõ ràng có sao đâu.

Thư Thư ngồi xuống cạnh Cynthia, dò hỏi người thoạt nhìn bình thường nhất này: "Bọn họ làm sao vậy?"

Cynthia hơi nhích sang bên cạnh, cách xa Thư Thư một chút, sau đó nâng mặt kích động nhìn Thư Thư, đôi mắt rưng rưng, mặt ửng hồng, càng khiến cậu ta xinh đẹp hơn: "Thư Thư, cậu thật là lợi hại!"

"Tôi lợi hại gì cơ?" Thư Thư không rõ.

"Hôm qua cậu còn nói Hoàng thái tử sẽ không thích cậu, tôi còn muốn an ủi mấy câu, giờ nhìn lại, cậu căn bản không cần an ủi mà." Cynthia sùng bái nhìn Thư Thư: "Thư Thư, cậu tuyệt thật!"

Hôm qua Thư Thư và Meillet rời đi, y liền bị Julian cười nhạo một trận, cũng sợ hãi không thôi.

Lúc đó y vô cùng lo lắng cho Thư Thư... Y và Thư Thư bàn tán sau lưng Meillet, nếu để người ta ghi hận thì...

Tuy Thư Thư nói mình là thân thích với Hoàng hậu, nhưng mối quan hệ này có hơi xa, Meillet mà không ưa Thư Thư, không chừng có thể hại cậu bị Hoàng thái tử đuổi đi mất.

Kết quả? Y lo lắng bao nhiêu, rồi thấy hoàng hậu thân mật dẫn Thư Thư đi ra, Hoàng thái tử còn đi theo bên người Thư Thư, như hình với bóng.

Đến cùng, Hoàng thái tử không cho ai động vào cậu lấy một cái, còn ôm Thư Thư uống say mèm đi mât! Tự mình ôm!

Cynthia trước đây cảm thấy nói đen mặt thực ra là văn học khoa trương thôi, không ngờ trong một khắc kia, y cảm thấy mặt Julian quả thực biến đen.

Julian trước đây mới hùng hồn tuyên bố Hoàng thái tử chắc chắn không thích Thư Thư, không ngờ lại bị bẽ mặt!

Nghĩ đi nghĩ lại, Cynthia lại vui sướng đỏ bừng mặt, căn bản không giấu được cảm xúc của mình.

Thư Thư còn mờ mịt: "Đến cùng là chuyện gì, sao ngay cả cậu cũng quái quái?"

"Chúng tôi như vậy còn không phải vì biết cậu là bạn đời của Hoàng thái tử hay sao?" Cynthia nói.

"Ai nói?" Thư Thư hơi cuống lên: "Căn bản không có chuyện này!"

"Hôm qua mọi người đều thấy hết rồi, Hoàng thái tử thích cậu như vậy, hôm nay trên người cậu toàn là mùi của Hoàng thái tử, còn không chịu nhận sao? Hoàng thái tử hẳn không chỉ định vui đùa thôi đâu." Cynthia nói, ngửi mùi trên người Thư Thư, tiếp tục né tránh.

Mùi thú nhân trên người Thư Thư có tính chất công kích, y không dám tới gần đâu.

Thế nhưng, cũng chính mùi vị này nói cho cả lớp biết, Thư Thư là người không thể đắc tội với.

Mùi vị? Thư Thư sững sờ, lúc này mới phát hiện ra.

Vốn chỉ thích sống một mình, không muốn trên người có mùi của chuột đồng khác, hiện tại cả người đều bị mùi của Edgar quẩn quanh! Nhưng vì quá quen có Edgar bên cạnh cho nên mới không phát hiện ra điểm khác thường.

Thư Thư nhất thời cảm thấy mình còn chốn dung thân.

"Trên người đâu đâu cũng là mùi của Hoàng thái tử, còn trải đều như thế, Hoàng thái tử hôn khắp người cậu từ trên xuống dưới luôn a?" Cynthia tò mò nhìn Thư Thư, đỏ bừng mặt, ôi ôi Hoàng thái tử nhiệt tình như thế, Thư Thư chịu nổi sao?

"Làm gì có!" Thư Thư kêu lên, cậu chỉ bị liếm thôi! Một chú chuột đồng thì lớn được nhiêu? Edgar liếm một đường, người cậu lại chẳng bị phủ kín mùi?

Cynthia chỉ coi như Thư Thư đang thẹn thùng, bưng miệng ngượng ngùng cười, sau đó hâm mộ nhìn Thư Thư: "Thư Thư cậu thật hạnh phúc, chỉ cần Hoàng thái tử đem thú châu tặng cho cậu nữa thì..."

"Cynthia, tôi có chút muốn hỏi." Thư Thư ngắt lời.

"Chuyện gì?" Cynthia hỏi.

Thư Thư đang định nói, bỗng quay đầu, liền thấy cả lớp đang dựng thẳng lỗ tai nghe cậu và Cynthia nói chuyện, thấy cậu quay sang ai nấy đều mỉm cười hết sức là gian tà.

Thư Thư không nghĩ ngợi nhiều, kéo Cynthia tới rừng cây ngoài phòng học.

"Thư Thư, muốn hỏi gì vậy?" Cynthia tò mò nhìn Thư Thư.

"Chính là..." Thư Thư không giấu giếm, nói thẳng: "Edgar nói hắn yêu tôi, nhưng tôi lại không biết mình có thích hắn hay không."

"Cậu không thích Hoàng thái tử? Làm sao có thể?" Cynthia khiếp sợ không thôi.

"Không phải không thích, tôi có thích hắn, nhưng mà..." Thư Thư đương nhiên thích Edgar rồi, nhưng không biết cái thích của mình với Edgar có giống nhau không.

Con người kết hôn xong không được ngoại tình, quá trớn là việc không tốt, nói cách khác nếu kết hôn với Edgar rồi, cậu có muốn sinh thêm mấy bé chuột đồng cũng không được...

Thấy Thư Thư xoắn xuýt mãi, Cynthia cũng tạm hiểu được phần nào: "Cậu không biết mình với Hoàng thái tử là tình cảm gì?"

"Đúng vậy." Thư Thư gật gật đầu.

"Tôi cho cậu xem cái này." Cynthia lấy máy truyền tin ra, tìm tìm, sau đó đưa tới trước mặt Thư Thư: "Cậu xem chút đi."

Cynthia muốn mình xem cái gì? Thư Thư ngó qua, sau đó ngây ngẩn cả người – trên màn hình đều dán kín ảnh Edgar đang thân mật với các á thú nhân khác!!!

Đống ảnh này có cái Edgar đứng chung một chỗ với á thú nhâ, có cái Edgar ôm á thú nhân, thậm chí còn hôn á thú nhân nữa!

Các á thú nhân khác nhau, không phải cùng một người... Edgar lại ôm hôn nhiều á thú nhân như vậy?

Thư Thư nhất thời hận không thể đánh Edgar một trận cho hả giận, đồng thời đau xót khôn nguôi, ngực như bị thứ gì chặn lại khó chịu vô cùng: "Hắn... Hắn..." Edgar sao có thể như vậy! Rõ ràng mới đó còn nói chỉ thích mình cậu.

"Có phải rất khó chịu hay không?" Cynthia nói xong, đột nhiên phát hiện viền mắt Thư Thư đã đỏ, vội vàng giải thích: "Thư Thư đừng vội, những thứ này là giả đó, tất cả đều là giả!"

"Giả?" Thư Thư hỏi.

"Phải a, đều là photoshop, xem tấm hôn môi này đi, dùng ảnh tốt nghiệp của điện hạ để sửa lại đấy." Cynthia vội vàng nói, đưa hai tấm hình cho Thư Thư xem.

"Hóa ra là giả." Thư Thư nhất thời không đau lòng nữa, lại hỏi: "Tất cả đều là giả sao?"

"Đúng, tất cả đều là giả." Cynthia nói.

"Vậy đưa tôi xem làm gì?" Thư Thư trợn mắt nhìn sang.

"Cậu thấy Hoàng thái tử và á thú nhân bên nhau có phải rất khó chịu không?" Cynthia nói: "Vậy chứng tỏ cậu yêu ngài ấy."

"Thế là xong?"

"Đương nhiên! Nếu ở cùng á thú nhân khác, bọn họ sẽ kết hôn sinh con, mỗi ngày thân thiết, Hoàng thái tử mỗi ngày đều vây quanh á thú nhân kia... Cậu sẽ có cảm giác gì?"

Cynthia mới nói thôi Thư Thư đã thấy rất khó chịu rồi, trước kia khó chịu còn nói là không còn nhà để về, có lẽ thực ra...

Edgar đã cho cậu rất nhiều tiền, chip thân phận đủ tiền cho cậu tiêu cả đời không hết, dù bị đuổi ra khỏi hoàng cung đi nữa cũng có thể sống an ổn qua ngày, đâu có thiếu nhà để về đâu?

Cậu sợ Meillet gả cho Edgar căn bản cũng không phải vì lý do này, kỳ thực cậu...

Kỳ thực cậu cũng thích Edgar?

Edgar lớn lên đẹp như vậy, còn là Hoàng thái tử, đúng là rất được lòng người khác...

"Thư Thư, Edgar kết hôn với người khác, cậu có phải rất khó chịu đúng không?" Cynthia lại hỏi.

Thư Thư gật đầu.

"Nếu đổi lại là cậu thì sao? Nếu Hoàng thái tử kết hôn với cậu, mỗi ngày thân thiết bên nhau, cùng cậu sinh con đẻ cái, cậu ghét lắm sao?"

Không chán ghét chút nào! Nhưng mà cậu không sinh được hài tử... Thư Thư nghĩ tới đây lại có chút xoắn xuýt.

Nhưng mà, Edgar yêu người cùng giới cũng đâu sinh được hài tử đâu?

Cậu không chịu nổi Edgar đi thích người khác, cho nên, cứ để Edgar yêu cậu đi!

Nghĩ thông, tâm tình Thư Thư tốt hơn hẳn, thậm chí không kịp chờ đợi lấy máy truyền tin ra nhắn ngay cho Edgar: "Edgar, tôi cũng yêu anh!"

Edgar mới tới quân bộ không lâu, đang xem văn kiện, máy truyền tin reo, hắn lấy ra tùy ý đọc lướt...

Cả người Edgar sững lại, trong lòng mừng như điên.

Sau đó, còn không chờ hắn hồi phục từ niềm vui khôn xiết, Thư Thư lại nhắn thêm tin nữa: "Chúng ta kết hôn đi!"

Edgar run tay một cái, máy truyền tin rơi thẳng xuống đất.

nor>7

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương