Người giấy nở nụ cười, cái miệng đỏ au, trợn tròn mắt nhìn tên công tử bột.

Công tử bột lại càng hoảng sợ, la hét kinh hãi, xách quần chạy đi.

Không chỉ có một mình hắn, cả gánh hát và quần chúng ngồi xem đều bị dọa hồn vía lên mây, không thèm thu dọn đồ đạc, chen chúc chạy như điên ra ngoài.
Báo Xuân Yến cũng che mắt, mạnh mẽ trốn phía sau Thẩm Bạc Như và Giang Di Chu.
Giang Di Chu xách cổ áo của nàng, cười nói: "Tiểu cô nương, lúc nói xấu ta thì gan góc lắm, gặp phải tình huống như vậy lại mất gan rồi? Ngươi như vậy là không được, tốt xấu gì ngươi cũng là thần tiên, ngộ nhỡ có tình trạng như vậy xảy ra tiếp, dọa ngươi ngất xỉu, chẳng phải là vứt thể diện Thần quân của ta hay sao?"
Báo Xuân Yến nghe vậy, lúc này mới từ từ thả tay, sợ hãi đứng ra.

Ánh mắt Giang Di Chu rơi trên người Thẩm Bạc Như: "Thẩm Thu, có phải ngươi giấu diếm ta chuyện gì không? Lần trước là khí dịch, lần này là người giấy, ngươi đều không phát giác được?"
Thẩm Bạc Như nắm chặt tay áo phải, dù sao cũng là bạn bè thân mật nhiều năm, việc Giang Di Chu phát hiện chính mình không bình thường, sớm có dự liệu, mà trước mắt cũng không phải thời cơ tốt để giải thích.

Y thở dài một hơi, nói: "Chờ sự tình Nghiệp thành kết thúc, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Được."
Giang Di Chu đi tới cạnh người giấy, cúi người xem tình hình của nó.

Hắn phát hiện bên dưới tấm vải bố đỏ thẫm dùng để che đậy sân khấu có tiếng lạch lạch, dường như có người đang trốn.

Hắn thuận tay xốc vải bố, chỉ thấy chủ gánh hát trốn dưới sân khấu, co người ngồi xổm.

Chủ gánh hát bồn chồn, hai tay còn nắm chặt dùi trống bằng gỗ, gân xanh nổi lên.

Gã ôm đầu, gắt gao nhắm mắt, miệng lẩm bẩm: "Thần tiên phù hộ, yêu quỷ lui tránh...!Thần tiên phù hộ..."
Bỗng nhiên Giang Di Chu nổi lên ý xấu, bất chợt vươn tay, dùng sức vỗ lưng chủ gánh hát, ồm ồm quát lên: "Khà, quỷ đến!"
Chủ gánh hát bị hù tái mặt, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất kêu "Mẹ ơi".

Thẩm Bạc Như khom lưng đỡ chủ gánh hát, áy náy cười cười, giải thích: "Xin lỗi, bọn ta không phải quỷ.

Chỉ là có chút việc muốn hỏi."
Chủ gánh hát nhìn rõ người đang tới, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.


Gã lau mồ hôi lạnh đọng trên trán, hơi bình tĩnh, hỏi: "Có chuyện gì?"
Thẩm Bạc Như nói: "Nói ở đây không tiện, ngươi có thể ra khỏi sân khấu được không?"
Chủ gánh hát vừa mới nhúc nhích, khóe mắt lại thoáng thấy người giấy nằm trên đất, sợ run cả người, lui về phía sau, lắc đầu lia lịa: "Các ngươi hỏi đi, nói chuyện ở đây cũng tốt.

Đừng nhìn ta như vậy, ta...!Ta không có sợ."
Thẩm Bạc Như: "..."
Giang Di Chu xì cười một tiếng: "Này, ta nghe nói hí kịch của ngươi, là tìm chuyên gia cải biên.

Vậy ta hỏi ngươi, kịch bản này là do vị chuyên gia kia thay đổi?"
Trong lời hát, ngoại trừ tình tiết Yến cô nương và đao Yên Chi ở chung.

Còn nhắc tới sự tình đao Yên Chi đến từ quốc gia cổ ở Kính Xuyên, người bình thường không thể biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy.

Chỉ riêng điều này, rốt cuộc vị chuyên gia cải biên kịch bản có thân phận như thế nào, rất đáng hoài nghi.

Chủ gánh hát cúi đầu, như lảng tránh ánh mắt Giang Di Chu, không có sức nói rằng: "Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh."
Thẩm Bạc Như cau mày, hỏi: "Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh?" Y đã sống một thời gian dài ở Nam Hải, không nhớ có người tên như vậy, cảm thấy hơi nghi hoặc.

Mà chủ gánh hát lại hiểu sai ý, cho là Thẩm Bạc Như phát hiện mình nói dối.

"Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh" là bậc thầy nổi tiếng xa gần trong giới văn học, lời hát biên soạn đều khiến người rơi lệ, buổi diễn nào cũng đều hết chỗ, được ví là "chiêu bài sống", há một gánh hát rong ở Nghiệp thành có thể mời được?
Chủ gánh hát chột dạ, đành phải thành thật khai báo, nhỏ giọng: "Là mời Triệu Trang Tiêu Tiêu Sinh thay đổi."
Giang Di Chu: "..."
Báo Xuân Yến kinh ngạc nói: "Triệu Trang? Đây không phải là nghĩa trang ở phía Nam kinh thành hay sao?!"
"Quả thật là nghĩa trang." Chủ gánh hát thở dài, nói: "Việc này ta không nên nói, mà trước mắt đã xảy ra sự tình người giấy, không nói cũng không được."
"Mấy năm nay tình hình gánh hát bọn ta không được tốt, mỗi lần xướng đều phải bù tiền, cũng không bỏ được giá tiền cao đi mời chuyên gia viết kịch bản.

Đành phải dùng chút phương pháp bàng môn tà đạo, ví như nửa đêm thắp hương, thỉnh tiên đến viết."
"Tiên" trong miệng chủ gánh hát, không phải là thần tiên cưỡi mây đạp gió trên Thiên giới, mà là quỷ có chút đạo hạnh hoặc là lệ quỷ không được đầu thai.


Là loại "Bút tiên", "Điệp tiên" được dân gian lưu truyền.
Tục ngữ có câu "Thỉnh thần dung dị tống thần nan[1]" cũng là chỉ loại "Quỷ Tiên" này, dễ thỉnh khó đưa, bởi vậy không ít người bị Quỷ Hồn quấn thân, chết vô tội vạ.

Rất rõ ràng, chủ gánh hát không tiễn đưa "tiên" đã mời đến.
Chủ gánh hát nói: "Ngay từ đầu ta căn bản không hề thay đổi xướng đao Yên Chi, mời Tiêu Tiêu sinh sửa lại dùm ta.

Ta vừa nhìn kịch bản, cảm thấy khá mới mẻ, cho nên mới khai xướng."
Thẩm Bạc Như: "Sao ngươi mời được Tiêu Tiêu Sinh? Nó có nói với ngươi điều gì hay không?"
Chủ gánh hát nói: "Chỉ nói muốn viết kịch bản.

Nó nói với ta, hi vọng hí kịch này có thể xướng gần nơi ở cũ của Yến gia."
Giang Di Chu hỏi: "Lúc nó nói chuyện với ngươi, có đoán được nó là nam hay nữ không?"
"Ma nữ, là ma nữ!" Chủ gánh hát không chút nghĩ ngợi, đáp: "Chuyện này ta không nhớ lầm!"
Thẩm Bạc Như nghĩ nghĩ, lấy ra rất nhiều bạc, đưa cho chủ gánh hát: "Ta có một việc muốn nhờ ông giúp đỡ, cũng không khó khăn, chính là mượn vài bộ trang phục, mượn luôn hai người có lá gan lớn."
Y đoán chừng "Tiêu Tiêu Sinh" chính là Yến cô nương.

Dựa theo kiến giải của lời hát, Yến cô nương bị chết oan, sau khi chết chắc chắn hóa thành oán quỷ, du đãng khắp thế gian.
Lòng nàng mang oán hận, khó tránh muốn đem cái chết của mình nói cho nhiều người biết.

Mà hí khúc phù hợp già trẻ, được phổ biến rộng rãi, có thể tuyên dương nàng ở phạm vi lớn nhất.
Chủ gánh hát không vội vã lấy tiền, vẻ mặt do dự: "Các vị muốn làm gì?"
Giang Di Chu giả vờ cao thâm nói: "Bọn ta là tiên sư trảm yêu trừ ma, hiển nhiên là tiêu tai giải hạn cho ngươi, ngươi trông trộm là được rồi."
***
Nửa đêm, ba người Thẩm Bạc Như dẫn theo chủ gánh hát cùng phu nhân của gã, mặc xiêm y cũ, đánh xe lừa chất đầy trang phục hát hí khúc, đi tới Triệu Trang ngoài Nghiệp thành.

Lúc đầu đã cẩn thận nói là mượn hai người dạn dĩ, nhưng là bầu gánh và phu nhân của gã.

Giang Di Chu hoài nghi có phải chủ gánh hát hiểu lầm hai từ "gan lớn" hay không.
Ngược lại phu nhân của gã, gương mặt khí khái anh hùng.


Khi trên sân khấu nàng còn chuyên trách lo lắng, có biệt danh là "Cố nương tử".

Tay nàng có lực, nhìn còn rắn chắc hơn cả chủ gánh hát.

Ánh trăng sáng, những đám mây trắng bạc nổi lên, xếp thành từng tầng vảy cá.
Bọn họ dừng xe lừa bên ngoài Triệu Trang, chủ gánh hát và Cố nương tử ở lại canh giữ đồ đạc, ba người Thẩm Bạc Như lặng lẽ tiến vào Triệu Trang.
Triệu Trang ảm đạm, quan tài gỗ mun đặt song song bên trong đại đường, không khí tràn ngập mùi hôi khó ngửi.
Bên cạnh quan tài đặt rất nhiều người giấy.

Bọn chúng có thân thể của nam tử cường tráng, nữ lang yểu điệu thướt tha, trẻ con tay cầm lẵng hoa...! Đủ loại muôn vàn hình thái.

Trên mặt người giấy đều được trang điểm rất đậm, khuôn miệng đỏ au khoa trương giương lên, trong ngoài khóe mắt cũng có độ cong rõ rệt, lộ ra nụ cười quỷ dị.
Thẩm Bạc Như lấy lư hương đặt ngay góc Đông Nam, cắm ba nén hương.

Nén hương không lửa mà cháy, từng làn khói xanh bay lên không trung, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Cửa lớn Triệu Trang đang đóng chặt chẽ, trong phòng lại có một luồng gió lạnh thổi qua, phảng phất như hàn châm, chỉ muốn đâm vào tận xương tận tủy.
Thẩm Bạc Như sinh là thần, có thể thấy được hai giới âm dương.

Y phát hiện có rất nhiều bóng "người" tụ tập bên cạnh lư hương, há to miệng, tham lam hút lấy tàn hương.
Y coi như không nhìn thấy, chắp hai tay trước ngực, nhẹ giọng nói: "Chúng con là gánh hát từ nơi khác đến, tình hình mấy năm qua không được tốt, chỉ có thể du đãng khắp nơi hát hí khúc.

Hôm nay đến Nghiệp thành, nghe nói nơi đây thần tiên linh nghiệm, muốn xin một kịch bản mới, khẩn cầu thần tiên giúp đỡ, giúp chúng con góp đủ lộ phí đi đường, trở lại quê nhà phía Nam."
Lặp lại hai lần, một vị "mỹ nữ người giấy" bên cạnh y có phản ứng.

Con ngươi "mỹ nữ người giấy" chuyển động qua lại rất nhanh, nàng khua môi, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi, hơi nhỏ giọng nói: "Lấy giấy bút đến đây."
Thẩm Bạc Như vội cúi đầu, y cầm giấy bút, hai tay đưa cho người giấy, khom lưng chắp tay, cụp mắt nhẹ giọng nói: "Chúng con muốn xướng, cũng phải biết trước tên lời hát, kính xin đại tiên báo cho?"
"Đao Yên Chi." Người giấy liếm bút lông, nó thấy Thẩm Bạc Như vẫn cúi đầu, tựa như có chuyện, lại hỏi: "Ngươi còn chuyện gì sao?"
Thẩm Bạc Như ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh như nước, mỉm cười nói: "Yến cô nương?"
Người giấy ngừng viết chữ, bút lông "lạch cạch" rơi trên mặt đất.
Nó trừng mắt nhìn Thẩm Bạc Như, đồng tử đen kịt vẽ bằng bút lông cũng nổi lên huyết sắc, cổ họng phát ra tiếng hú sắc nhọn như kim loại ma sát lẫn nhau, duỗi ra móng vuốt sắc bén, chộp tới ngực trái Thẩm Bạc Như, dường như trong một khắc muốn móc tim của y.
Móng vuốt dài liều chết bắt được cổ tay Thẩm Bạc Như, còn chưa kịp làm gì, thanh niên thoạt nhìn điềm đạm hòa nhã, giống như sương mai bốc hơi dưới ánh mặt trời, nháy mắt biến mất trước mặt nàng.
Y cầm thanh đao cùng nhau xuất hiện ở phía sau.
Phút chốc, tất cả người giấy đặt cạnh quan tài sống lại, há mồm phát ra tiếng gào sắc bén, chấn động đến mức cửa sổ rung rinh "lách cách".


Người giấy tư thái khác nhau mang theo nụ cười tàn nhẫn, bọn chúng tựa như thú đói thoát lồng, đánh dồn đập về phía ba người trong Triệu Trang, oán khí màu đen dâng lên như sóng trào.

Tay phải Giang Di Chu hiện ra mũi tên trắng, quét người giấy khắp bốn phía.
Một đám người giấy bị đánh trúng rách nát te tua, giấy vụn vươn vãi khắp phòng, rơi như tuyết Yên Sơn.

Người giấy thấy tình thế nguy cấp, muốn chạy trốn.

Lúc này, Cố nương tử đá văng cửa lớn, hai tay giơ cái bình nặng trĩu, nhướng mày quát lên: "Yêu quái chớ chạy!" Nàng hơi dùng lực, giội máu chó đen đầy đầu người giấy.
Chủ gánh hát đi theo phía sau Cố nương tử, yếu ớt nói: "Yêu quái chớ chạy!"
Cố nương tử liếc phu quân một cái: "Cần ngươi làm gì, hô khẩu lệnh cũng không có sức!"
Chủ gánh hát vội cười: "Có tiên sư ở đây, chừa chút mặt mũi, chừa chút mặt mũi."
Thẩm Bạc Như nhìn hai người cười cười, áy náy nói: "Làm phiền hai vị, bọn ta có một số việc muốn tự mình hỏi yêu quái, không biết..."
Chủ hánh hát cau mày, muốn nói chuyện, Cố nương tử cho gã một chưởng, hai tay ôm quyền: "Đạo lý bọn ta đều hiểu, bọn ta cảm tạ tiên sư, giải quyết phiền toái oán quỷ quấn thân giúp phu quân vô dụng của ta.

Bọn ta xin cáo từ!"
Dứt lời, Cố nương tử lôi chủ gánh hát, đánh xe lừa, rời khỏi Triệu Trang.

Người giấy không có khí lực, nó quan sát bọn họ, hỏi: "Ta tự hỏi ta không có hại người, tại sao các ngươi lại đến tìm ta gây xui xẻo?"
"Bọn ta muốn hỏi thăm tung tích một người từ Yến cô nương." Thẩm Bạc Như dừng lại chốc lát, cười nói: "Phải là tung tích của một thanh đao."
Báo Xuân Yến thấy người giấy an tĩnh, chớp mắt, hỏi: "Yến cô nương, ngươi có biết đao Yên Chi đang ở đâu hay không? Bọn ta đang tìm hắn, hắn gây ra phiền toái rất lớn."
Người giấy nghe đến ba chữ "đao Yên Chi", cúi đầu thẫn thờ nói: "Ta không biết, ta cũng đang tìm hắn."
Thẩm Bạc Như hỏi: "Nghe ngữ khí của cô nương, tựa hồ đã tìm đao Yên Chi rất lâu?"
Người giấy hình như xúc động, cũng không phủ nhận, ngữ khí hòa hoãn rất nhiều: "Sau khi chết ta vẫn luôn tìm hắn.

Năm đó khi ta chết đi, lòng mang oán khí, hứa hẹn ý nguyện sai lầm."
Thẩm Bạc Như hỏi: "Ngươi hứa hẹn ý nguyện gì?"
Người giấy thấp giọng trả lời: "Những kẻ bắt nạt ta, chê cười ta đều chết không tử tế." Nàng nâng mắt, lại nói: "Bây giờ ta muốn tìm hắn, hứa hẹn ý nguyện một lần nữa."
Báo Xuân Yến vội la lên: "Vất vả lắm mới tìm được chút manh mối, lại bị chặt đứt.

Chúng ta phải làm sao mới tìm được đao Yên Chi?"
"Ước nguyện..." Thẩm Bạc Như trầm tư chốc lát: "Có lẽ Giang Yến Uyển biết hắn đang ở đâu."
"Ta có cách." Giang Di Chu nở nụ cười, ánh mắt thiếu niên tràn đầy phong lưu: "Chỉ có điều, A Thẩm cực khổ rồi."
____________________
[1] 请神容易送神难: Rất dễ dàng để mời người khác đến và giúp đỡ mình, nhưng rất khó để khiến họ rời đi sau đó..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương