Hương Dạ Thảo
Chương 23: Cưới nàng đi thôi!

Đường lên Thục Sơn gập ghềnh, quanh co, uốn lượn xoắn theo hình trôn ốc. Chỉ một phút lơ là sơ sẩy, chuyện xe ngựa trật đường rơi xuống vách núi cũng không lạ gì. Hai bên đường núi, tầng tầng lớp lớp cổ thụ nối tiếp nhau mọc dài lên tận đỉnh. Bên hốc đá, những cụm cẩm tú cầu, đỗ quyên rừng đua nhau khoe sắc. Thỉnh thoảng, trong tàn cây vọng lại tiếng vượn gọi bầy, tiếng sột soạt chuyền cành của lũ sóc bay và trên thinh không, âm vang tiếng gọi bạn của con đại bàng nào đó trên ngọn cây cao nhất.

Lúc cỗ xe lăn được một phần tư đoạn đường, mặt trời dần ngã về tây. Theo tính toán của Lý Giang Thành, lúc màn đêm sụp xuống, hai người sẽ tới căn nhà cỏ dùng làm lán trại qua đêm cho lữ khách. Từ nơi đó, họ sẽ ra mỏm đá to nhất vừa nướng sâm cầm, vừa nhâm nhi điểm tâm, vừa nhấp rượu và vừa chờ đợi mặt trời lên. Sau đó, anh sẽ đưa Quân Như về dịch quán và chạy thật nhanh ra bến tàu. Và rồi, bỏ mặc tất cả ân oán tình thù phía sau, anh sẽ cùng Mạc Yên Đình rong ruổi khắp trời nam đất bắc, trãi qua những chuỗi ngày nhàn hạ vô ưu.

Thế nhưng… càng lên cao, anh càng thấy bất ổn.

Thục Sơn ngày xưa, thuở anh hay cùng đám huynh đệ lên núi săn cáo và bẫy chim, không đâu là không thấy tuấn nam mỹ nữ, tao nhân mặc khách dập dìu ngựa xe. Họ không vì đối ẩm cùng tri kỷ, tâm sự với giai nhân cũng vì ngâm thơ họa cảnh. Mà nay… con đường vắng tanh vắng ngắt, tịnh không bóng người. Nơi Bích Thủy hồ vắng vẻ là do đám huynh đệ anh giở trò, lẽ nào Thục Sơn cũng nằm trong tầm kiểm soát của bọn hắn? Không khả năng! Bọn hắn làm sao có thể phi thân nhanh thế chứ!

Rất nhanh, anh đã tỏ nguyên nhân.

Chắn giữa đường là một toán lính khôi giáp chỉnh tề, dàn hàng ngay ngắn, ngay khi cỗ xe chạy tới, một kẻ đã giơ thẻ bài của Công bộ ra, lạnh lùng nói:

– Đường núi đang bảo trì. Các ngươi trở về đi!

– Quan gia…- Lý Giang Thành siết chặt nắm tay, nén giận giả vui, nhếch môi cười hỏi lại- ngài có lầm không? Tu sửa đường này không phải là chuyện nhỏ, sao ta chưa từng nghe qua?

– Nghe lúc này cũng không muộn!- Lại vẫn giọng nói không chút cảm tình đáp lời anh- Triều đình làm việc còn cần hỏi qua ý ngươi sao?

– Phải!- Anh gật gù tán đồng, quyết định thõa hiệp với họ- Các ngươi không cần hỏi ta, có điều…

Anh rút lệnh bài hoàng kim có chữ “Thành vương” giơ trước mặt bọn hắn. Lệnh bài này khối lượng không nhẹ, hoàng kim nguyên chất, là thứ đáng giá nhất mà Hàn Thừa Triết đưa anh, luôn được anh mang theo để hộ thân, phòng khi gặp chút thiếu thốn cũng có cái để cầm cố.

Đỗ Quân Như thấy anh lộ diện, vội cướp lời anh, nói với bọn người kia:

– Còn không tránh? Chúng ta là người của Thành vương, vì công sự trong người có chuyện cần lên núi. Nếu các ngươi dám làm chậm trễ, đừng trách chúng ta không nể tình!

– Tiểu nhân không dám!- Tên lính quả nhiên thu liễm lại vẻ cao ngạo, đôi mắt hắn lóe một tia quỷ dị rồi vội vàng vòng tay ôm quyền thi lễ- Hai vị đại nhân chớ trách, đều là người mình thuộc hạ không dám nói ngoa. Đích thực là đường đang tu sửa, xa mã không thể đi qua. Nếu hai vị không ngại…

Hắn len lén nhìn hai người, cổ họng chuyển động, muốn nói lại ngập ngừng. Lý Giang Thành hừ mũi, anh xoay người quay vào xe túm lấy tất cả hành trang quẩy lên vai rồi nắm tay Đỗ Quân Như, anh lãnh đạm đáp:

– Chúng ta đi bộ là được!

– Ách…- Tên lính gãi gãi đầu, nuốt nuốt nước bọt, thấp giọng- Thật ra đi bộ cũng không thể…

– Ngươi… Rốt cuộc các ngươi tu sửa bao lâu hả?

– Việc này…- Tên lính len lén nhìn anh, tiếp tục bày ra biểu tình bất đắc dĩ- Việc này không thể làm qua loa, nếu nhanh thì mười ngày, chậm thì nửa tháng…

– Đủ rồi!

Anh lạnh lùng phất tay ngăn hắn đừng nói nữa rồi quay sang phía Đỗ Quân Như, anh ôn nhu nói:

– Mặc kệ bọn hắn. Muội chỉ cần theo ta là được!

Đoạn, anh choàng tay ôm lấy eo nàng, mũi giày điểm nhẹ, hướng vào khu rừng trước mặt lao đi nhanh như cắt.

Trong chớp mắt, toán lính ngẩn người nhìn bóng hai người thoắt đã rời ra họ, lẫn khuất vào khu rừng trước mặt, bỏ lại phía sau cỗ xe ngựa trống hoác và bức rèm không ngừng tung bay.

– Chúng ta đắc tội Thành vương thế này thật tội lỗi a…- Ai đó trong bọn lắc đầu thở dài- Hi vọng mấy cái hố đó không sâu lắm…

– Haizzz..- Một người khác cảm khái tiếp- Thân tại quan trường, thân bất do kỷ a~

– Ổ?- Giọng nói lạnh lẽo từ phía sau lưng đột ngột ập tới, mang theo lãnh khí khiến người không rét mà run- Không muốn đắc tội với Thành vương lẽ nào các ngươi muốn đắc tội với hoàng hậu?

– Đại nhân tha mạng…- Đám người vội vã quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa, đồng thanh nói- Thuộc hạ nào dám… Nào dám…

Chỉ thấy, Văn Hiểu Phong đủng đỉnh đi ra từ phía sau thân cây bạch quả gần đó, vừa phe phẩy tay quạt vừa bá vai người đứng gần anh nhất, nhoẻn miệng cười rất chi “thánh thiện”, nói:

– Thường nói, hoạn nạn thấy chân tình, đại sự cần gian trá, đã mối mai thì càng cần thủ đoạn, có hiểu không?

– Vâng…- Một tập thể run run đáp.



Trời dần tối.

Tiếng huyên náo trên tàn cây, trong vòm lá, dưới thảm cỏ trở nên thưa dần, thưa dần. Chẳng mấy chốc, dưới tán lá dày, trăng và sao lấp ló ẩn hiện.

Lúc này, dựa vào khinh công và sự bảo bọc của Lý Giang Thành, Đỗ Quân Như không chút khó khăn bám sát anh, mắt thấy quảng đường ngày càng rút ngắn, đỉnh núi ngày càng hiện rõ, nàng có chút chột dạ. Thời gian trôi qua như nước chảy, ngoảnh mặt lại đã chẳng thể hồi đầu, đêm tối rồi trời lại sáng, vui phút này lại phải sầu phút kia. Nàng và anh cứ thế này đi, cùng nhau trãi qua một đêm, sáng mai vẫy tay từ tạ, từ đó đôi đường đôi ngã, trọn đời chẳng hẹn tương phùng hay sao?

– Như Như?- Lý Giang Thành vội dừng cước bộ, lo lắng hỏi nàng- Sao lại phân tâm? Chỉ còn một quãng ngắn nữa thôi…

– Ta chỉ là… – Nàng mím môi, cúi đầu khẽ đáp- Chỉ là… quá mỏi…

Chân không mỏi mà là tâm mỏi. Người vội vã nhưng ta không muốn vội, nếu có thể dừng lại nơi này cả đời chẳng tốt sao?

– Xin lỗi!- Anh gục đầu, ngượng ngùng nói- Dù gì ta cũng là chủ, bắt khách như muội phải đi bộ thế này thật là đáng trách…

Đoạn, anh khụy gối xuống, cúi thấp người, chìa lưng về phía nàng, nói tiếp:

– Nếu không ngại, muội cứ để ta cõng…

Ách… Đỗ Quân Như nuốt khan, nhìn chăm chăm vào tấm lưng rộng của anh, hai gò má nàng tức thì nóng bừng bừng. Nàng vò vò gấu áo, giả bộ thẹn thùng, lí nhí:

– Người ta… người ta không phải ý này…

– Ta lại chính là ý này!- Anh ngắt lời- Không thể dùng xe chở muội thì dùng đôi chân ta vậy!

– Nhưng…ta rất nặng…

– Không sao!- Anh cả cười- Muội ốm thế này, khẳng định rất nhẹ đi.

– Nhưng…

– Không tin thì thử xem!

Thoắt một cái, lưng anh đã ở trước mặt nàng, hai tay anh nhanh nhẹn nắm lấy tay nàng kéo về phía trước ép nàng dồn tất cả trọng tâm vào người anh rồi nhỏm dậy. Nàng còn chưa kịp thích ứng, anh lại xốc nàng an ổn trên lưng mình, khiến tim nàng nảy lên một nhịp, đôi chân không tự chủ co quắp lại kẹp chặt thắt lưng anh, đôi tay ôm ghì lấy cổ anh. Ba giây sau, nhận ra tư thế ám muội của hai người, nàng đỏ mặt tía tai giãy giụa, đấm lung tung vào lưng anh, rối rít nói:

– Bỏ xuống! Bỏ ta xuống! Ta tự đi được!

– Đừng nháo! Đừng nháo! Cẩn thận kẻo ngã!- Hai chân anh cố trụ vững, người hơi chúi về trước, hai tay càng giữ chặt đôi chân nàng, gấp gáp nói- Thời gian không còn sớm, nếu muội muốn đánh ta, đợi lên đỉnh núi đi!

Cả người nàng tức thì cứng đờ, đôi tay đang giơ lên liền dừng lại giữa lưng chừng. Tay anh… tay anh đang giữ chân nàng, người nàng đang dán sát vào người anh, hơi ấm từ thân anh, tiếng tim đập của anh, hương tóc của anh, gần gũi đến thế, dụ hoặc đến thế…

– Như Như…

– Cái… Cái gì chứ?- Nàng đỏ mặt, cố ý đề cao giọng- Huynh hối hận à? Thấy nặng à?

– Sẽ không…- Anh khẽ cười, nghiêng nửa mặt về phía bờ vai có nàng đang tựa đầu, cất giọng dịu dàng như nước- Giữ chặt ta, đừng buông tay…

Trong thoáng chốc, nàng ngẩn người. Một lời của anh, một phần quan tâm, vạn phần vô tình. Giữ chặt ta, đừng buông tay. Giữ chặt ta, đừng buông tay. Giữ chặt ta, đừng buông tay…

Ta nếu có tâm giữ chặt, chàng sẽ không đi… sao?

Đáng tiếc, vẫn là lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình.

Tách.

Tách.

Tách.

Chuỗi âm thanh không ngừng lặp lại kèm theo hơi ấm vẩn quanh người khiến Đỗ Quân Như sực tỉnh. Này không tỉnh càng hay, tỉnh rồi lại càng thấy tình huống mới thật dọa người. Tóc nàng đang hòa lẫn vào tóc anh, gò má nàng đang áp vào lưng anh, tay nàng ôm chặt cổ anh, còn có…vai áo anh ươn ướt một mảng lớn. Anh đang cúi khom người, chậm rãi ném từng thanh củi nhỏ vào bếp lửa và cánh tay còn lại của anh, khụ, chính là đang đỡ lấy lưng nàng, tránh cho nàng không bị kinh động.

Vội vàng quệt miệng, nàng ho khan vài cái.

– Thức rồi?- Lý Giang Thành thoáng sựng người, ôn nhu hỏi- Là ta cử động mạnh à?

– Không… không phải…- Nàng lí nhí đáp- Đã tới sao không đánh thức ta?

– Vì muội đang ngủ ngon mà.- Anh nhếch môi cười khẽ, nói tiếp- Muội lại ôm chặt thế, ta gỡ không được nha.

– Huynh nói bậy!- Mặt đỏ như gấc chín, tay không ngừng đấm vào lưng anh- Ta không có! Ta không có!

– Chẳng phải hiện tại vẫn còn sao?- Anh nhướn mày, hỏi vặn lại.

– Hả?

Giật mình nhìn lại, quả đúng là một tay nàng đấm anh, tay kia càng bám chặt, đôi chân lại càng quắp thắt lưng anh chặt hơn nữa…

– Á…-Mỗ nữ nhắm mắt, thét lên thảm thiết- THẢ TA XUỐNG!!!

– Khoan… khoan đã … ĐÃ BẢO ĐỪNG GIÃY MÀ!

Soạt, soạt.

Rầm.



Đỗ Quân Như len lén mở mắt, vừa nuốt nuốt khan vừa trộm nhìn nam nhân nào đó mặt cắt không giọt máu đang ai oán lườm nàng, đột nhiên rùng mình một cái. Này… Nơi tận đáy hố sâu mà gió lạnh vẫn thổi tới, thật quá dọa người rồi. Nhanh chóng thu lại ánh nhìn, nàng lắc lắc tay áo anh, lí nhí nói:

– Hào… Hào ca… xin… xin lỗi…

– Còn dám nói?- Lý Giang Thành giật phăng tay áo ra, hừ lạnh- Nếu muội không giãy thì ta đâu sẩy chân lọt hố thế này?

– Ách…- Hai vai co rút lại, nàng lè lưỡi- Người ta làm sao biết có cái hố giữa đường, làm sao biết thợ săn của Kỳ Nam có sở thích đặt bẫy trên đỉnh núi chứ…

Lý Giang Thành nhắm mắt hít thở sâu rồi chống đao xuống nền gượng đứng dậy. Ánh trăng mờ mờ trên đỉnh đầu khiến anh nhận thức rõ cái hố này hơn. Nó sâu gần hai mươi mét, vạt đất trơn láng lại vuông vức, muốn trèo lên e không dễ. Anh nhếch môi cười lạnh:

– Trừ phi bẫy quái thú, cái hố này khẳng định vừa mới đào để bẫy người đi…

– Hả?

– Muội xem…- Anh chỉ vào phần đất tơi trên đáy hố chưa thu dọn sạch, vẫn còn lưu một ít, nói thêm- Nếu là hố cũ, mưa sa, sương xuống, làm sao còn có đất tơi? Lại nói, trên đất đá mà có thể đào hố sâu và tỉ mỉ thế này cũng chỉ có người của Công bộ mới đủ khả năng…

– Ý huynh là.. đám người vừa rồi?

– Không sai!- Đôi mắt anh lóe lên tia ngoan độc, nắm tay siết chặt thành đấm, nghiến răng nói tiếp- Đầu sỏ chỉ e lại là đám yêu quái kia!

– Ách…

– Thật là… Chẳng hiểu nổi bọn hắn muốn gì, sao lại bày lắm trò như thế…

– A ha ha ha! Hỏi hay lắm, Thành ca!

Một loạt tiếng cười man rợ từ phía trên vọng xuống ngắt ngang lời anh. Liền đó, tám bóng đen xuất hiện bên miệng hố vây thành vòng tròn. Phan Nhật Minh đại diện chúng huynh muội lên tiếng:

– Thành ca, bọn đệ chính là muốn huynh cưới nàng đi!!!

– Cái gì?- Mỗ vương gia giận tím mặt, hét- Các ngươi chớ nói hàm hồ! Mau thả dây kéo ta lên!

– Ha hả!- Lâm Kiệt phá lên cười- Còn lâu nhá! Đệ quyết không để huynh đi cùng Mạc Yên Đình kia. Huynh xem đi, công chúa như hoa như ngọc thế này, cùng huynh xứng đôi thế này, huynh chớ bỏ lỡ, mau cưới nàng đi!!!

– Ngươi… các ngươi… – Khớp tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch, anh hét lên- Dám cãi lời ta???

– Cưới công chúa cũng tốt mà..- Vũ Khải Duy lãnh đạm nói theo.

– Thảo muội!- Lý Giang Thành quyết định bỏ mặt đám người kia, níu kéo nghĩa muội của mình- Muội chớ hùa theo bọn hắn làm bậy. Ta xưa nay đối tốt với muội nhất, muội lẽ nào nỡ hại ta? Mau giúp ta…

– Thành ca…- Mai Dạ Thảo dịch chân lùi lại, rơm rớm đáp- Muội có lỗi với huynh, muội thật sự không muốn huynh đi…

Mắt thấy tâm nàng có chút dao động, Trần Ngôn Thanh quyết định đánh nhanh rút gọn, anh lạnh lùng phán:

– Nói đủ rồi. Huynh đệ muội, rút lui!

– Này… khoan đã… Đừng đi, không được đi…

Đáng tiếc, tiếng kêu của Lý Giang Thành hữu thanh vô lực, không tài nào níu được chân họ. Trong thoáng chốc, tám người liền mất bóng, một kẻ cũng không lưu luyến ngoáy đầu.

– Tức chết ta mà! Các ngươi nhớ lấy!!!

Lý Giang Thành bên này nghiến răng ken két, bên kia tung chưởng vào vách hố phát tiết cơn đại nộ. Ngay tức thì, bụi đất thi nhau rơi xuống mịt mù, rào rào như mưa.

Anh hốt hoảng lùi lại, lại sực nhớ trong hố vẫn còn người, liền cởi phăng áo khoác che đỉnh đầu cho hai người. Không gian im lắng lạ thường. Hơi thở dồn dập, trống tim đập cuồng loạn của hai người mặc tình làm loạn không gian, biến hố sâu đã u ám lại càng thêm quỷ dị.

– Ách…- Lý Giang Thành lén nhìn Đỗ Quân Như, nàng còn đang ngây ngốc đứng sững, một chút phản ứng cũng không, bèn lên tiếng trấn an- Bọn hắn luôn hồ ngôn loạn ngữ chọc tức ta như thế, không có ý gì đâu. Muội đừng để bụng…

Im lặng.

– Đừng.. đừng lo…- Anh quay sang chụp lấy bả vai nàng, nhìn sâu vào đôi mắt to tròn sâu không thấy đáy của nàng, tim nhói đau một thoáng, lại dịu giọng- Tin tưởng ta, được không? Không cần bọn hắn giúp, ta vẫn đủ khả năng đưa muội lên…

Liền đó, để minh chứng cho lời hứa, anh lại ghé vai sát vào người nàng, nắm vội đôi tay nàng kéo qua cổ mình rồi một tay cầm Dạ Thần đao, một tay đỡ lấy người nàng, anh nhún người phi thân bay lên. Nhờ dùng đao cắm vào vách hố làm điểm tựa, quả nhiên chẳng bao lâu sau, hai người đã lại an ổn đứng bên mép hố.

– Như Như?- Lý Giang Thành vỗ vỗ vào đôi tay đang quấn cổ mình, vỗ về- Chúng ta thoát rồi, muội có thể buông…

Hơi thở mạnh đáp lời anh, vòng tay chẳng những không nới lỏng mà càng thêm chặt.

– Như Như…

– … Là huynh bảo ta đừng buông…- Giọng của nàng nhỏ, thật nhỏ.

– Muội nhìn xem- Anh xoay một vòng- chúng ta an toàn rồi.

– Không!- Đôi chân nàng càng bám dính lấy thắt lưng anh- Ta vẫn không an tâm…

– Được! Được!- Anh khẽ cười, đưa tay vỗ vỗ nhẹ gò má nàng, giọng đã mềm lại càng mềm hơn- Nếu ôm ta thấy an tâm thì đừng buông…

– Ta mệt quá… – Nàng cựa mình trên vai anh, vùi đầu vào cổ anh, thủ thỉ- Buồn ngủ a~

Vừa nãy, nàng đang say giấc đã bị anh đánh thức. Nàng vẫn còn là thiếu nữ mới lớn đang tuổi ăn tuổi ngủ. Đây khẳng định là hội chứng buồn ngủ mê mệt, không biết trời trăng là gì trong truyền thuyết rồi. Nghĩ vậy, anh bước thật nhẹ đến bên thân cổ thụ gần đó và tựa người vào cây, khẽ nói:

– Không việc gì… có ta đây rồi… ngủ đi…

– Hát ta nghe…

– Hả?- Dù môi nàng đã kề sát tai anh nhưng anh vẫn không tin nổi, hỏi lại- Muội nói gì?

– Hát ta nghe…- Giọng nàng vo ve như tiếng muỗi- Ta muốn nghe giọng huynh…

– Ách…

Nữ nhân khi làm nũng thật đáng sợ nha. Mồ hôi túa ra ướt lưng áo anh, anh cố giãy giụa:

– Ta không biết hát ru…

– Ta mặc kệ…- Giọng nàng ngày càng xa vắng, mơ mơ hồ hồ- Huynh… hát… ta… nghe…

Mỗ vương gia khóc không ra nước mắt, từ thuở cha sinh mẹ đẻ anh nào biết hát ru ai, làm sao hát ru nàng đây? Thôi thì, cố gắng lục lọi trong trí nhớ bài hát xưa mình rất thích, mỗi đêm khó ngủ vẫn hằng nghe, anh hắng giọng rồi bắt đầu ngâm nga:

“Rồi mai có một lần tôi đưa em

Về trên đỉnh yên bình, hiền hòa

Một mùa xuân lên cao

Hôn trên làn tóc xõa theo mây trôi bềnh bồng.

Rồi mai có một lần tôi đưa em

Đưa em về miền nắng ấm

Những con chim thôi ngủ

Sau mùa Đông lạnh căm

Hát lên gọi mùa Xuân rạng rỡ

Đem mặt trời tô mắt dại tuổi xuân…”

[Bài “Mùa xuân trên đỉnh bình yên” của Từ Công Phụng]

Đợi đến khi nàng không còn cử động, ngoan ngoãn như một cánh bướm đậu trên lưng anh, anh mới nhẹ nhàng thở ra. Gió đêm lành lạnh mơn man trên làn tóc, mang hơi thở nhè nhẹ của nàng quẩn quanh bên tai, mang mùi hương tự nhiên của nàng quấn quýt bên người, tựa như men rượu ủ trăm năm, vừa thơm nồng vừa cay cay, môi chưa uống hồn đã tự say. Và, tâm… thoắt đã mềm nhũn…



Lại nói, cách đôi nam nữ chính không xa, trong một bụi cây um tùm, đám yêu quái của quân doanh vẫn đang căng mắt ra nhìn, vừa hít hà xoa xoa vết muỗi đốt vừa âm thầm cười trộm. Đại công sắp sửa cáo thành, công đức sắp sửa viên mãn, ha ha ha, nhân gian còn gì khoái hoạt hơn!

– Cười đi! Các ngươi cười cho lắm vào!- Ngồi ở góc gần đó, Lâm Kiệt không ngừng se se que củi vào đống lá khô, miệng vừa ủy khuất lẩm bẩm- Đá đánh lửa cũng quên mang theo! Lần nào cũng là ta chịu thiệt! Hừ hừ hừ!

Bên kia, Dương Vân Thiên vừa lôi mớ dây nhợ từ trong hành lý ra giọng càng ai oán hơn:

– Màn pháo hoa là kế của ai thế? Giữa rừng cây thế này không khéo lại gây hỏa hoạn nha.

– Uầy, có pháo hoa thì tình cảm mới thăng hoa chứ lị~ – Ngô Thiếu Kỳ nháy nháy mắt, tà tà cười gian- Các ngươi khỏi thắc mắc, là chủ ý của ta đấy! Ha ha, rất lãng mạn, không phải sao~

Đáng tiếc, đáp lại lời hắn, chính là một tiếng “ràooo”.

Nối tiếp theo, chính là chuỗi hít thở mạnh.

Đoàn người ngẩn ngơ, ngây ngốc nhìn từng giọt, từng giọt nước cuối cùng từ miệng túi nước nhỏ xuống đống pháo hoa, lại tiếp tục ngây ngốc dịch chuyển ánh nhìn từ tay hung thủ lên mặt hắn. Ba giây chết lặng…

– Thanh ca!- Ngô Thiếu Kỳ nháo nhào chụp lấy cổ tay “hung thủ”, nghẹn ngào- Ô ô ô, pháo hoa yêu quý của đệ….Sao huynh… Sao huynh nỡ…

– Còn đốt?- Trần Ngôn Thanh quăng túi nước vèo ra sau lưng, lại thuận tiện hất văng tay hắn ra, anh liếc mắt về phía cổ thụ xa xa, nói tiếp- Ngươi nhìn đi…

Bên gốc cổ thụ, hai chiếc bóng nương tựa vào nhau, chàng là thân tùng vững chãi, nàng là cát đằng quấn quanh, bên đống lửa lập lòe mờ tỏ, dưới vạn vì tinh tú trên cao, hơi thở hai người trầm ổn, hòa nhập làm một. Nói cách khác, hai người đang-ngủ-ngon.

Nếu đã hữu tình, hà tất cần người hỗ trợ?

Lại nói phía bên kia, chúng huynh muội sau khi nhìn mỹ cảnh xong liền lau lau mồ hôi trán, vừa liếc nhìn đầu sỏ tội ác đang dương dương tự đắc vừa âm thầm bật ngón cái “Thanh ca, huynh cố ý trả thù vụ Thành ca bỏ rơi huynh đấy à? Đào tạo kẻ thù cho Thành ca, huynh giỏi lắm!”

Chỉ thấy, sau giây rúng tim, Ngô Thiếu Kỳ nghiến răng, hướng nắm đấm về phía Lý Giang Thành ai oán nói:

– Thành ca, huynh là đồ ngốc, chẳng biết kéo dài thời gian, chẳng biết lãng mạn là gì! Ta hận huynh! Ô ô ô~ Ba tháng lương của ta, ta còn chưa chơi xong đâu~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương