Hương Bồ Mềm Như Tơ
-
Chương 8: Đàm Tu Uyển tuyệt tình (Hạ)
Diệu Diệu rất nhanh đã tới, nàng nhẹ nhàng gọi ta một tiếng. Ta không để ý tới nàng, Lão Lý biết điều liền tìm cái lý do rời khỏi phòng bệnh, ta mới mở mắt. Nàng khẽ cúi đầu giúp ta chỉnh lý chăn bông, hàng lông mi thật dài cùng làn da trắng như tuyết, hình ảnh thật mờ nhạt. Nàng từ nhỏ cứ như vậy, trời sinh bộ dáng mỹ nhân...
Ta dời đi ánh mắt, thoáng nhìn ống truyền dịch trên mu bàn tay, chỉ có một trận buồn bực: “Giúp ta đem nhổ, nhìn đáng ghét.”
Nàng ngẩng đầu thật mạnh, sợ hãi mà khuyên ta: “Tỷ, không rút ra được không? Bác sĩ nói ngươi thiếu máu, phải thêm chút chất dinh dưỡng.”
“Nhổ nhổ!” Nàng dáng vẻ thận trọng, cúi đầu nói câu “Xin lỗi” giống hệt Lăng Vi, mềm mại vô tội nhưng lại đáng trách! Trong lòng ta xông tới một cổ tức giận: “Ta muốn cái gì cũng đều không thể, nghĩ cái gì cũng đều không thể, phải không?”
“Tỷ, tỷ!” Nàng hốt hoảng nhào tới ôm ta, “Ngươi nghĩ gì đều có thể, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi muốn thích người nào liền thích người đó, không có gì là không được.” Thời điểm nàng ôm ta khóc rống. Hóa ra là như vậy, nàng cái gì cũng đều biết.
Lòng ta như có một loại vũ khí bén nhọn xẹt qua, không tiếng động mà chảy máu, không âm thanh mà đau đớn.
“Tỷ, đừng lo, không có gì làm không được.” Năm năm trước, thời điểm ngày cuối cùng nàng phải đăng ký nguyện vọng, nàng thoải mái quay đầu lại nhìn ta, vành mắt dù có chút đỏ bừng, vẫn miễn cưỡng cười cười...
“Tu Uyển, Diệu Diệu đâu?” Ngày Diệu Diệu đi, chạng vạng Lăng Vi tới nhà tìm nàng.
“Đi rồi, chuyến bay hôm nay. Ngượng ngùng, ta đã nói với ngươi, ngươi sai rồi.” Ta hứng thú ngồi trên ghế sa lon.
Nàng cứng ngắc ở nơi đó, dùng ánh mắt không dám tin nhìn ta, bất động hơn mười phút nói không nên lời.
Ta nhìn đến chỗ nàng: “Đó là bức tranh ngươi vẽ cho nàng sao? Chờ nàng lần sao trở lại... Cho nàng sao.”
“Phanh!” Nàng tức giận đem bức tranh quăng xuống sàn nhà, ngón tay chỉ vào người ta, từng chữ thốt ra: “Đàm Tu Uyển, ngươi thật tàn nhẫn!” Nói xong xoay người rời đi, “Phanh” một cái đóng sầm cánh cửa.
Ta lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon trong chốc lát, mới nhặt lên bức tranh của nàng, mở ra: Trời xanh lam, biển rộng, thuyền buồm. Ra đi sẽ có ngày trở về. Trong lòng ta cười nhạt: Bất luận người nào phụ ta, ta đều có thể lập tức bỏ hết ôn nhu, đối xử lãnh khốc. Đối với ba mẹ ta là như vậy, đối với Lăng Vi cũng là như vậy...
Ta như thường ngày xem ti vi, ăn, thu dọn gian phòng, tắm... Tiếp đó lên ban công thu gom quần áo, có một cái áo ngủ Diệu Diệu vừa mới thay hôm qua, Ta đưa tay sờ sờ, tiếp đó ôm nó ngồi chồm hổm xuống, chật vật khóc rống.
Ta thủy chung không lừa được bản thân ta, vô luận ta suy nghĩ thế nào: Theo đến nhà nàng đối với nàng thật tốt, là vì khiến cho ba mẹ nàng có thể yêu thích ta nhiều thêm một chút; Sau đó lại cố ý ở lại Thượng Hải cùng nàng, mục đích chính là không muốn cho ba mẹ ta thư thái thỏa mãn; Thậm chí hiện tại kế thừa gia nghiệp, không chỉ là cho nàng đào tạo chuyên sâu mà còn để cho nàng hi sinh, làm cho Lăng Vi hết hi vọng, cũng chính là để cho ta được thỏa mãn... Cho dù ta có nhiều lý do như vậy, có thể hô to rằng bản thân sáng suốt. Nàng luôn tồn tại trong tư tưởng của ta. Những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau, có cười có khóc, đã sớm không còn là ý niệm buồn cười ấu trĩ phải kiên trì. Đó chính là đau nhức chân chân thật thật chia lìa, ta ôm quần áo, ở ban công khóc thật lâu. Ta không thể khóc trước mặt người khác, chỉ có thể ở nơi này khóc một trận.
“Diệu Diệu, đã đến giáng sinh, trường học được nghỉ không? Có muốn về nhà không?”
“Tỷ, không được a, ngày nghỉ phải đi tác nghiệp, qua nghỉ chính là cuộc thi, đọc sách suốt đêm cũng không xong.”
“Diệu Diệu, không phải ngươi đang nghỉ hè sao? Về nhà không?”
“Tỷ, không về được, trường học có hoạt động thực tập.”
“Tỷ, lão sư đề cử cho ta đi công tác, rất vội vàng, bất quá ta rất thích.”
“Tỷ, ta phải đi Mĩ Quốc một năm, thật hưng phấn a.”
Thời điểm ban ngày bận rộn qua đi, trở lại gian phòng vắng vẻ, ta nhiều lần lật xem tin nhắn của nàng.
Ta ngày đêm chờ đợi nàng trở về, nàng lại càng ngày càng bận rộn.
Đến đêm trừ tịch năm thứ ba- Trước đêm ba mươi, ta cùng nhân viên trong công ty cùng nhau ăn tất niên, sau đó đến dưới hầm tửu điếm gửi xe, ngoài ý muốn gặp Lăng Vi. Nàng thay đổi rất nhiều, tóc dài được uốn cong, trang dung tinh xảo, quần áo hoa lệ. Thời điểm nàng tắt điện thoại, xoay người mở cửa xe, phát hiện ra ta, chúng ta cứ như vậy nhìn nhau, một lúc lâu, cùng nhau cười. Hướng về phía đối phương đi tới. Đây gọi là cười một cái hóa giải hận thù đi...
Chúng ta tìm một quán cà phê, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện. Hóa ra từ lúc Diệu Diệu đi, nàng từ bỏ công việc cũ, dựa vào quan hệ tìm được chức quản lý trong một xí nghiệp, trải qua hơn hai năm phấn đấu, đã thăng lên phó tổng. Ta nói rất nhiều chuyện của Diệu Diệu cho nàng nghe, ta biết nàng muốn nghe. Kỳ thực ta còn muốn nói “Xin lỗi”, nhưng ta không có nói ra, chỉ nói trong lòng mình.
Sau ngày đó, chúng ta khôi phục quan hệ, lúc rỗi rãnh, chúng ta sẽ cùng đi dạo phố, uống chút trà. Tuy rằng đã không còn trở lại như lúc xưa, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu trước kia, ở chung vẫn như cũ khó có được tự tại.
“Tỷ, ngươi đừng như vậy. Đừng như vậy...” Diệu Diệu ôm ta, cả người run rẩy.
Sau khi trải qua sự kiện năm nàng mười tuổi, ta đã không còn gặp lại bộ dáng thương tâm của nàng như vậy. Ta nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt rơi như mưa. Chậm rãi ôm sát nàng, dựa vào cảm giác cốt nhục sưởi ấm lòng. Diệu Diệu, ta không phải là muốn đối với ngươi đùa bỡn thủ đoạn, ta chỉ là.. Chỉ là luyến tiếc ngươi.
Cách nhiều năm như vậy, ta từ lâu minh bạch, vì sao Lăng Vi lỗ mãng trước đây hấp dẫn ánh mắt của ta. Là bởi vì nàng giống như ngươi a. Của nàng linh động, của nàng bướng bỉnh, đều cùng ngươi tương tự. Cho nên các ngươi mới có thể đùa giỡn tốt như vậy, mới có thể hấp dẫn nhau như vậy. Ta cỡ nào sợ có một ngày, trong lòng ngươi nàng so với ta quan trọng hơn...
Ta nhẹ nhàng nói cho nàng biết: “Diệu Diệu, hai ngày trước Lăng Vi tới tìm ta, nàng muốn ta đừng để bức tranh của nàng lọt ra ngoài.”
“Bức tranh gì?”
“Chính là bức tranh khỏa thân. Là bức tranh duy nhất ta giúp nàng họa.”
Động tác gọt tác trong tay nàng dừng lại một chút, thiếu chút nữa đâm trúng tay nàng.
“Ngươi biết không?” Ta còn thử hỏi nàng một câu.
Nàng lắc đầu: “Không biết.”
Ta nở nụ cười, cười đến thoải mái không gì sánh được. Nàng đại khái còn không biết, nàng từ nhỏ tồn tại một yếu điểm, nói chuyện sẽ không tự chủ nháy mắt. Mà thời điểm hiện tại, khi ta hỏi nàng ta có nên mở hành lang có vẽ tranh không, nàng đồng dạng nháy mắt một cái. Làm ta giận dỗi mở hành lang triển lãm tranh. Ta cho là nàng được Lăng Vi ám chỉ, cũng không thật tình hy vọng ta mở nó. Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng đại khái là sợ ta vất vả, cho nên không dám tùy tiện nói được rồi. Ta thậm chí ngay cả hiểu lầm của bọn ta, ta cũng không nói lý lẽ.
“Ngươi nói cho nàng biết, ta sẽ không đem nó bày ra. Bảo nàng yên tâm.”
“Tỷ,” nàng cau mày, mặt mang tức giận, “Đó bức tranh của ngươi, ngươi muốn xử trí thế nào thì xử trí như thế, không cần thông qua người khác.”
“Ngươi lại tính trẻ con.” Ta khẽ vuốt ve mặt nàng. Tiếp nhận táo nàng gọt xong, Cắn một cái, ngọt đến tận tim.
Ngày thứ hai Lăng Vi gọi điện thoại cho ta. Thăm hỏi vài câu, nàng nói cho ta biết Diệu Diệu tối hôm qua bị cảm lạnh, đầu có điểm nóng. Nàng nói chuyện khẩu khí có điểm do dự, khiến ta đại khái đoán được một chút nguyên nhân.
Vì vậy ta nói với nàng: “Lăng Vi, nàng là người trọng yếu nhất của ta. Đối xử với nàng thật tốt, nếu không ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Ta đem bức tranh trước đây của Lăng Vi trang hoàng, đề lên một cái tên < chờ ngươi trở về>, bày kế vị trí bức tranh của Diệu Diệu; Ta đến xem nhà ở vùng phụ cận đầy đủ tiện nghi, thanh toán tiền xong xuôi đem chìa khóa giao cho Diệu Diệu.
“Diệu Diệu, ta có thể vì ngươi làm quá ít.” Thời điểm để cho nàng trải qua những năm tháng nhượng bộ cùng chờ đợi, cả đời này ta không thể bồi thường nàng.
“Tỷ, không ít.” Nàng chủ động ôm ta. Lại bướng bỉnh như vậy, “Một bàn thức ăn, ta đều ăn không xong.” Ta nở nụ cười, trong mắt sương mù mông lung.
Ta dời đi ánh mắt, thoáng nhìn ống truyền dịch trên mu bàn tay, chỉ có một trận buồn bực: “Giúp ta đem nhổ, nhìn đáng ghét.”
Nàng ngẩng đầu thật mạnh, sợ hãi mà khuyên ta: “Tỷ, không rút ra được không? Bác sĩ nói ngươi thiếu máu, phải thêm chút chất dinh dưỡng.”
“Nhổ nhổ!” Nàng dáng vẻ thận trọng, cúi đầu nói câu “Xin lỗi” giống hệt Lăng Vi, mềm mại vô tội nhưng lại đáng trách! Trong lòng ta xông tới một cổ tức giận: “Ta muốn cái gì cũng đều không thể, nghĩ cái gì cũng đều không thể, phải không?”
“Tỷ, tỷ!” Nàng hốt hoảng nhào tới ôm ta, “Ngươi nghĩ gì đều có thể, ngươi muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi muốn thích người nào liền thích người đó, không có gì là không được.” Thời điểm nàng ôm ta khóc rống. Hóa ra là như vậy, nàng cái gì cũng đều biết.
Lòng ta như có một loại vũ khí bén nhọn xẹt qua, không tiếng động mà chảy máu, không âm thanh mà đau đớn.
“Tỷ, đừng lo, không có gì làm không được.” Năm năm trước, thời điểm ngày cuối cùng nàng phải đăng ký nguyện vọng, nàng thoải mái quay đầu lại nhìn ta, vành mắt dù có chút đỏ bừng, vẫn miễn cưỡng cười cười...
“Tu Uyển, Diệu Diệu đâu?” Ngày Diệu Diệu đi, chạng vạng Lăng Vi tới nhà tìm nàng.
“Đi rồi, chuyến bay hôm nay. Ngượng ngùng, ta đã nói với ngươi, ngươi sai rồi.” Ta hứng thú ngồi trên ghế sa lon.
Nàng cứng ngắc ở nơi đó, dùng ánh mắt không dám tin nhìn ta, bất động hơn mười phút nói không nên lời.
Ta nhìn đến chỗ nàng: “Đó là bức tranh ngươi vẽ cho nàng sao? Chờ nàng lần sao trở lại... Cho nàng sao.”
“Phanh!” Nàng tức giận đem bức tranh quăng xuống sàn nhà, ngón tay chỉ vào người ta, từng chữ thốt ra: “Đàm Tu Uyển, ngươi thật tàn nhẫn!” Nói xong xoay người rời đi, “Phanh” một cái đóng sầm cánh cửa.
Ta lẳng lặng ngồi trên ghế sa lon trong chốc lát, mới nhặt lên bức tranh của nàng, mở ra: Trời xanh lam, biển rộng, thuyền buồm. Ra đi sẽ có ngày trở về. Trong lòng ta cười nhạt: Bất luận người nào phụ ta, ta đều có thể lập tức bỏ hết ôn nhu, đối xử lãnh khốc. Đối với ba mẹ ta là như vậy, đối với Lăng Vi cũng là như vậy...
Ta như thường ngày xem ti vi, ăn, thu dọn gian phòng, tắm... Tiếp đó lên ban công thu gom quần áo, có một cái áo ngủ Diệu Diệu vừa mới thay hôm qua, Ta đưa tay sờ sờ, tiếp đó ôm nó ngồi chồm hổm xuống, chật vật khóc rống.
Ta thủy chung không lừa được bản thân ta, vô luận ta suy nghĩ thế nào: Theo đến nhà nàng đối với nàng thật tốt, là vì khiến cho ba mẹ nàng có thể yêu thích ta nhiều thêm một chút; Sau đó lại cố ý ở lại Thượng Hải cùng nàng, mục đích chính là không muốn cho ba mẹ ta thư thái thỏa mãn; Thậm chí hiện tại kế thừa gia nghiệp, không chỉ là cho nàng đào tạo chuyên sâu mà còn để cho nàng hi sinh, làm cho Lăng Vi hết hi vọng, cũng chính là để cho ta được thỏa mãn... Cho dù ta có nhiều lý do như vậy, có thể hô to rằng bản thân sáng suốt. Nàng luôn tồn tại trong tư tưởng của ta. Những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau, có cười có khóc, đã sớm không còn là ý niệm buồn cười ấu trĩ phải kiên trì. Đó chính là đau nhức chân chân thật thật chia lìa, ta ôm quần áo, ở ban công khóc thật lâu. Ta không thể khóc trước mặt người khác, chỉ có thể ở nơi này khóc một trận.
“Diệu Diệu, đã đến giáng sinh, trường học được nghỉ không? Có muốn về nhà không?”
“Tỷ, không được a, ngày nghỉ phải đi tác nghiệp, qua nghỉ chính là cuộc thi, đọc sách suốt đêm cũng không xong.”
“Diệu Diệu, không phải ngươi đang nghỉ hè sao? Về nhà không?”
“Tỷ, không về được, trường học có hoạt động thực tập.”
“Tỷ, lão sư đề cử cho ta đi công tác, rất vội vàng, bất quá ta rất thích.”
“Tỷ, ta phải đi Mĩ Quốc một năm, thật hưng phấn a.”
Thời điểm ban ngày bận rộn qua đi, trở lại gian phòng vắng vẻ, ta nhiều lần lật xem tin nhắn của nàng.
Ta ngày đêm chờ đợi nàng trở về, nàng lại càng ngày càng bận rộn.
Đến đêm trừ tịch năm thứ ba- Trước đêm ba mươi, ta cùng nhân viên trong công ty cùng nhau ăn tất niên, sau đó đến dưới hầm tửu điếm gửi xe, ngoài ý muốn gặp Lăng Vi. Nàng thay đổi rất nhiều, tóc dài được uốn cong, trang dung tinh xảo, quần áo hoa lệ. Thời điểm nàng tắt điện thoại, xoay người mở cửa xe, phát hiện ra ta, chúng ta cứ như vậy nhìn nhau, một lúc lâu, cùng nhau cười. Hướng về phía đối phương đi tới. Đây gọi là cười một cái hóa giải hận thù đi...
Chúng ta tìm một quán cà phê, ngồi xuống chậm rãi trò chuyện. Hóa ra từ lúc Diệu Diệu đi, nàng từ bỏ công việc cũ, dựa vào quan hệ tìm được chức quản lý trong một xí nghiệp, trải qua hơn hai năm phấn đấu, đã thăng lên phó tổng. Ta nói rất nhiều chuyện của Diệu Diệu cho nàng nghe, ta biết nàng muốn nghe. Kỳ thực ta còn muốn nói “Xin lỗi”, nhưng ta không có nói ra, chỉ nói trong lòng mình.
Sau ngày đó, chúng ta khôi phục quan hệ, lúc rỗi rãnh, chúng ta sẽ cùng đi dạo phố, uống chút trà. Tuy rằng đã không còn trở lại như lúc xưa, chúng ta dù sao cũng là bằng hữu trước kia, ở chung vẫn như cũ khó có được tự tại.
“Tỷ, ngươi đừng như vậy. Đừng như vậy...” Diệu Diệu ôm ta, cả người run rẩy.
Sau khi trải qua sự kiện năm nàng mười tuổi, ta đã không còn gặp lại bộ dáng thương tâm của nàng như vậy. Ta nhắm mắt lại, tùy ý nước mắt rơi như mưa. Chậm rãi ôm sát nàng, dựa vào cảm giác cốt nhục sưởi ấm lòng. Diệu Diệu, ta không phải là muốn đối với ngươi đùa bỡn thủ đoạn, ta chỉ là.. Chỉ là luyến tiếc ngươi.
Cách nhiều năm như vậy, ta từ lâu minh bạch, vì sao Lăng Vi lỗ mãng trước đây hấp dẫn ánh mắt của ta. Là bởi vì nàng giống như ngươi a. Của nàng linh động, của nàng bướng bỉnh, đều cùng ngươi tương tự. Cho nên các ngươi mới có thể đùa giỡn tốt như vậy, mới có thể hấp dẫn nhau như vậy. Ta cỡ nào sợ có một ngày, trong lòng ngươi nàng so với ta quan trọng hơn...
Ta nhẹ nhàng nói cho nàng biết: “Diệu Diệu, hai ngày trước Lăng Vi tới tìm ta, nàng muốn ta đừng để bức tranh của nàng lọt ra ngoài.”
“Bức tranh gì?”
“Chính là bức tranh khỏa thân. Là bức tranh duy nhất ta giúp nàng họa.”
Động tác gọt tác trong tay nàng dừng lại một chút, thiếu chút nữa đâm trúng tay nàng.
“Ngươi biết không?” Ta còn thử hỏi nàng một câu.
Nàng lắc đầu: “Không biết.”
Ta nở nụ cười, cười đến thoải mái không gì sánh được. Nàng đại khái còn không biết, nàng từ nhỏ tồn tại một yếu điểm, nói chuyện sẽ không tự chủ nháy mắt. Mà thời điểm hiện tại, khi ta hỏi nàng ta có nên mở hành lang có vẽ tranh không, nàng đồng dạng nháy mắt một cái. Làm ta giận dỗi mở hành lang triển lãm tranh. Ta cho là nàng được Lăng Vi ám chỉ, cũng không thật tình hy vọng ta mở nó. Bây giờ suy nghĩ một chút, nàng đại khái là sợ ta vất vả, cho nên không dám tùy tiện nói được rồi. Ta thậm chí ngay cả hiểu lầm của bọn ta, ta cũng không nói lý lẽ.
“Ngươi nói cho nàng biết, ta sẽ không đem nó bày ra. Bảo nàng yên tâm.”
“Tỷ,” nàng cau mày, mặt mang tức giận, “Đó bức tranh của ngươi, ngươi muốn xử trí thế nào thì xử trí như thế, không cần thông qua người khác.”
“Ngươi lại tính trẻ con.” Ta khẽ vuốt ve mặt nàng. Tiếp nhận táo nàng gọt xong, Cắn một cái, ngọt đến tận tim.
Ngày thứ hai Lăng Vi gọi điện thoại cho ta. Thăm hỏi vài câu, nàng nói cho ta biết Diệu Diệu tối hôm qua bị cảm lạnh, đầu có điểm nóng. Nàng nói chuyện khẩu khí có điểm do dự, khiến ta đại khái đoán được một chút nguyên nhân.
Vì vậy ta nói với nàng: “Lăng Vi, nàng là người trọng yếu nhất của ta. Đối xử với nàng thật tốt, nếu không ta sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Ta đem bức tranh trước đây của Lăng Vi trang hoàng, đề lên một cái tên < chờ ngươi trở về>, bày kế vị trí bức tranh của Diệu Diệu; Ta đến xem nhà ở vùng phụ cận đầy đủ tiện nghi, thanh toán tiền xong xuôi đem chìa khóa giao cho Diệu Diệu.
“Diệu Diệu, ta có thể vì ngươi làm quá ít.” Thời điểm để cho nàng trải qua những năm tháng nhượng bộ cùng chờ đợi, cả đời này ta không thể bồi thường nàng.
“Tỷ, không ít.” Nàng chủ động ôm ta. Lại bướng bỉnh như vậy, “Một bàn thức ăn, ta đều ăn không xong.” Ta nở nụ cười, trong mắt sương mù mông lung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook