Hương Bồ Mềm Như Tơ
-
Chương 4: Tu Uyển mở hành lang triển lãm tranh (Hạ)
Hành lang triển lãm tranh của Đàm Tu Uyển rất nhanh thì trang hoàng xong bề ngoài, bắt đầu khởi công cùng lắp đặt thiết bị. Lão Lý chủ động ôm đồm tất cả mọi chuyện, hắn nói: “Lắp đặt thiết bị là công việc nặng nhọc, sao có thể để nữ nhân các ngươi làm đây. Chờ thu thập thỏa đáng, ta gọi các ngươi trở lại.”
Nhưng để cho ta thuần túy mà chờ, ta cũng không thể yên tâm, vì vậy thời điểm nghĩ trưa mỗi ngày ta đều đi quan sát một vòng. Kết quả thấy hắn đang chỉ dạy thợ mộc cưa cửa. Hắn vừa nhìn thấy ta, khẩn trương phất tay một cái: “Diệu Diệu, đùng vào. Bên trong rất nhiều bụi, không nên đem quần áo ngươi làm dơ.”
Ta nhìn thoáng qua khắp phòng bụi bặm vụn gỗ, ngoan ngoãn đứng ở cửa. Một lát sau, hắn vỗ bụi đi ra: “Ai nha, hiện tại những người này không được a, tay nghề còn chưa nắm vững đã vội vàng ra ngoài kiếm tiền, nhìn không thuận mắt a.”
Ta cười cười vừa muốn nói. Bên cạnh tới một bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm, nàng nói: “Ai, các ngươi dự định mở hành lang triển lãm tranh ở đây sao? A yêu, ta nói với các ngươi, các ngươi không nên mở hành lang triển lãm tranh a, phía trước đã có hai người mở hành lang triển lãm tranh ở chỗ này, kết quả đều lỗ vốn đóng cửa.”
“Chúng ta sẽ không!” Lão Lý âm thanh sáng choang mà nói, lòng tin mười phần.
Ta nhìn bà chủ kia mất mặt mà đi, hỏi hắn: “Anh rể, kinh doanh hành lang triển lãm tranh ngươi cũng hiểu biết a?”
“Kia ta không hiểu”, hắn cười ngây ngô lắc đầu, “Bất quá tỷ ngươi thích, sẽ không sai.”
Ta vui vẻ nở nụ cười, Đàm Tu Uyển không có chọn lầm người, lão Lý sẽ là một người chồng tốt. Vô luận ngươi muốn làm cái gì, hắn đều sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ ngươi, bảo hộ ngươi, dù cho nàng không hiểu, đây là phúc khí của nàng.
Ta đem chuyện này nói cho Lăng Vi, nàng không nói được một lời, chỉ là tựa như có điều suy nghĩ, xoay chuyển ngôi sao giấy trong tay. Vì vậy ta chỉ có thể lớn tiếng gọi nàng: “Lăng Vi, ngươi nghe ta nói chuyện không? Ngươi gần đây làm sao vậy, bao giờ cũng không yên lòng.”
“Không có gì,” nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, “Chắc là có chút mệt mỏi, cho nên tinh thần và thể lực không quá tập trung.”
“Thế nào không nghỉ ngơi nhiều đây?” Ta đau lòng nhìn vành mắt của nàng, “Được rồi, bức tranh ta đã vẽ xong, còn ngươi? Chuẩn bị xong chưa?”
“Còn không có định đây.” Nàng đứng lên, vứt bỏ ngôi sao giấy trong tay, “Diệu Diệu, ta đi ra ngoài một chuyến, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm.”
“Nga, được.” Ta nhìn bóng lưng nàng vội vã rời đi, ngực mơ hồ cảm thấy bất an.
Hai ngày sau, ta nhận được điện thoại của lão Lý: “Tỷ ngươi đang bị bệnh.” Ta bắt lấy túi xách liền lao ra cửa.
Đàm Tu uyển nằm trên giường bệnh, bộ dáng tiều tụy. Ta đi tới, nhẹ nhàng mà gọi nàng: “Tỷ.” Nàng cũng không có mở mắt.
“Diệu Diệu,” lão Lý có chút co quắp, “Ngươi ở đây bồi chị ngươi, ta... Ta đi hành lang triển lãm tranh bên kia.”
“Được,” ta gật đầu, “Ngươi đi làm việc trước đi, nơi này có ta.”
Lão Lý đi rồi, Đàm Tu Uyển lo lắng mở mắt, mặt không đổi sắc nhìn truyền dịch trên tay, nói:" "Giúp ta đem nhổ, nhìn đáng ghét."
“Tỷ,” ta mở to hai mắt, “Nhổ ra không được, bác sĩ nói ngươi thiếu máu, phải thêm một chút chất dinh dưỡng.”
“Nhổ nhổ!” Nàng nóng nảy, hai tay tức giận vỗ xuống giường, “Ta muốn làm cái gì cũng đều không được, ta muốn cái gì cũng đều không thể đúng không?”
“Tỷ, tỷ!” Ta nhào tới ôm lấy nàng, tim như bị đao cắt, “Ngươi nghĩ gì đều có thể, ngươi muốn gì đều có thể, ngươi thích người nào liền thích người đó,” nước mắt lã chã rơi xuống, “Không có gì làm không được, ngươi đừng như vậy. Đừng như vậy.” Ta khóc không thành tiếng.
Nàng đem mặt vùi vào bả vai ta, hai tay vững vàng ôm ta, dùng hết khí lực toàn thân, tựa như muốn đem ta hãm vào trong thân thể nàng, Ta cảm thụ được đầu vai nóng rực, ta biết nàng khóc.
Ngươi không dễ dàng rơi lệ, ngươi vẫn luôn là một nữ nhân kiên nghị.
Từ năm nàng tám tuổi, nàng được đưa đến nhà của ta. Nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lẳng lặng nhìn hai vị người lớn dặn dò, thủy chung không nói một lờ. Cho dù đến thời điểm chia xa, nàng vẫn chỉ đứng lên nhìn bọn họ, cắn môi, nhưng thủy chung không khóc gọi một tiếng.
Sau đó lại đến nhà ta gặp biến cố, cha mẹ mang theo muội muội vừa mới chào đời của nàng đến nhà ta, thương lượng đem ta phó thác cho người khác, sau đó mang ngươi đi. Ta nghe trộm được chuyện này, khóc trốn ra ngoài, không chịu trở về.
“Tỷ có muội muội mới, không bao giờ... Muốn gặp ta nữa.” Ta mười tuổi thương tâm tuyệt vọng như vậy.
Nàng tìm được ta, nàng nói: “Diệu Diệu, ta chỉ có một mình ngươi là muội muội. Ta cũng không đi đâu cả.” Nàng nói như đinh đóng cột, thời điểm ngươi ôm ta, ta cảm giác được bên dưới lớp áo lông thật dày tiếng tim đập rất mạnh, dần dần bình tĩnh lại. Rời khỏi cái ôm ấp của nàng, ta cũng đã kiên cường hơn.
Sau đó rất nhiều năm, cha mẹ nàng mỗi tháng gửi tiền từ Hồng Kông đến cho nàng, lại không có một người họ hàng thân thích nào đến thăm chúng ta.
Chưa có ai biết được chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn. Chúng ta mỗi ngày tiêu tốn hơn hai giờ, mới có thể từ trường học trở về ngôi nhà phổ thông hoang tàn vắng vẻ; Chúng ta đã từng dùng hết sức bú sữa mẹ đem chiếc máy giặc dời đến trạm xe bus, kết quả tài xế không cho chúng ta lên xe; Chúng ta đã từng vì đối phương sinh bệnh đã đi bộ mười mấy cây số để mua món ăn ngon dỗ dành; Chúng ta đã từng đi vòng qua vòng qua vòng lại trong cuộc thi quý, ăn phao diện (món ăn căng tròn mềm xốp) muốn ói...
Thế nhưng vô luận khó khăn như thế nào,, bọn ta chưa từng thỏa hiệp, chưa từng vứt bỏ đối phương. Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta là cốt nhục chí thân. Ta như vậy thương yêu nàng, luyến tiếc nàng. Nàng cũng giống vậy...
Ta biết, nếu như không có Lăng Vi, năm tháng về sau chúng ta có thể gần nhau đến già; Nếu như không có Lăng Vi, nàng sẽ không ở thời điểm tốt nghiệp đại học lựa chọn nghe theo an bài.
Nhân sinh tiếc nuối nhất, không phải là không có kiên trì, mà là kiên trì đến cuối cùng phải thất bại trong gang tấc. Đây là nổi đâu mà những năm gần đây ta luôn giữ trong lòng.
“Diệu Diệu, hai ngày trước Lăng Vi đến tìm ta,” Chờ nàng khôi phục bình tĩnh, nàng buông ta ra, chậm rãi nói, “Nàng muốn ta đừng đem bức tranh ta vẽ nàng ra trưng bày.”
“Bức tranh gì?” Ta giúp nàng gọt táo.
“Một bức tranh khỏa thân. Là bức tranh duy nhất ta giúp nàng vẽ.”
Ta đưa tay uy nàng, nàng vẫn khồn hé răng, chỉ là bình tĩnh đón lấy vỏ táo ta đang gọt xuống.
“Ngươi biết không?” Nàng nhìn ta.
Ta biết, một buổi chiều gió êm dịu năm năm trước kia, ta đi ngang qua phòng nàng, theo khe cửa khép hờ thấy Lăng Vi duyên dáng yêu kiều, thành thật mà nói, ta cũng không quá kinh ngạc. Người học vẽ cho đây chỉ là một người mẫu, là chuyện bình thường. Thế nhưng ta thấy người trong bức tranh làm cho người ta cảm giác hít thở không thông. Ta nhẹ nhàng chạy xuống lầu, hận không thể đam mặt mình vùi xuống đất.
Ta nháy mắt một cái, lắc đầu: “Không biết.”
“A,” nàng nhàn nhạt cười, “Ngươi nói cho nàng biết, ta sẽ không đem nó bày ra. Bảo nàng yên tâm.”
“Tỷ,” ta cường ngạnh nói, “Đó là bức tranh của ngươi, ngươi muốn xử trí như thế nào thì xử trí như vậy, không cần thông qua người khác.”
"Diệu Diệu, nàng khẽ vuốt ve mặt ta, ôn nhu nở nụ cười, "Ngươi lại tính trẻ con."
Ta đem táo đưa cho nàng: “Tỷ, ăn táo.”
“Ừ.”
Ta đợi đến đêm khuya mới chịu đi, ta phải nhìn nàng bình yên đi vào giấc ngủ mới thật sự yên tâm.
Ta không biết một vài chuyện, chỉ cảm giác mình đã uể oải bất kham. Thế nhưng vừa về đến nhà thấy Lăng Vi trong phòng khách, hút thuốc uống rượu, ta lại có cảm giác tức giận đến sùi bọt mép.
Ta tiến lên đoạt lấy điếu thuốc trong tay nàng ném vào ly rượu, tiếp đó đem toàn bộ quăng vào sọt rác.
“Lăng Vi, ngươi tại sao có thể đối xử với tỷ ta như vậy?!” Ta cơ hồ là chỉ vào mũi mắng nàng, “Ta cho ngươi biết, ai dám khi dễ nàng, ta sẽ liều mạng với người đó. Cho dù là ngươi Lăng Vi!”
Nàng ngồi lẳng lặng, ngưng mắt nhìn ta. Vẫn không nhúc nhích. Nếu như không thấy được sự dịu dàng trong mắt nàng, ta sẽ cho đây là một bức tượng.
Ta đầy ngập lửa giận, không người hứng lấy, giằng co vài giây rốt cục phát không nổi nữa. Chỉ có thể cụt hứng ngồi xuống, âm thanh chậm lại:" "Ngươi biết nàng vì ta bỏ ra bao nhiêu không? Ngươi biết a."
Nhưng để cho ta thuần túy mà chờ, ta cũng không thể yên tâm, vì vậy thời điểm nghĩ trưa mỗi ngày ta đều đi quan sát một vòng. Kết quả thấy hắn đang chỉ dạy thợ mộc cưa cửa. Hắn vừa nhìn thấy ta, khẩn trương phất tay một cái: “Diệu Diệu, đùng vào. Bên trong rất nhiều bụi, không nên đem quần áo ngươi làm dơ.”
Ta nhìn thoáng qua khắp phòng bụi bặm vụn gỗ, ngoan ngoãn đứng ở cửa. Một lát sau, hắn vỗ bụi đi ra: “Ai nha, hiện tại những người này không được a, tay nghề còn chưa nắm vững đã vội vàng ra ngoài kiếm tiền, nhìn không thuận mắt a.”
Ta cười cười vừa muốn nói. Bên cạnh tới một bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm, nàng nói: “Ai, các ngươi dự định mở hành lang triển lãm tranh ở đây sao? A yêu, ta nói với các ngươi, các ngươi không nên mở hành lang triển lãm tranh a, phía trước đã có hai người mở hành lang triển lãm tranh ở chỗ này, kết quả đều lỗ vốn đóng cửa.”
“Chúng ta sẽ không!” Lão Lý âm thanh sáng choang mà nói, lòng tin mười phần.
Ta nhìn bà chủ kia mất mặt mà đi, hỏi hắn: “Anh rể, kinh doanh hành lang triển lãm tranh ngươi cũng hiểu biết a?”
“Kia ta không hiểu”, hắn cười ngây ngô lắc đầu, “Bất quá tỷ ngươi thích, sẽ không sai.”
Ta vui vẻ nở nụ cười, Đàm Tu Uyển không có chọn lầm người, lão Lý sẽ là một người chồng tốt. Vô luận ngươi muốn làm cái gì, hắn đều sẽ tận tâm tận lực hỗ trợ ngươi, bảo hộ ngươi, dù cho nàng không hiểu, đây là phúc khí của nàng.
Ta đem chuyện này nói cho Lăng Vi, nàng không nói được một lời, chỉ là tựa như có điều suy nghĩ, xoay chuyển ngôi sao giấy trong tay. Vì vậy ta chỉ có thể lớn tiếng gọi nàng: “Lăng Vi, ngươi nghe ta nói chuyện không? Ngươi gần đây làm sao vậy, bao giờ cũng không yên lòng.”
“Không có gì,” nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, “Chắc là có chút mệt mỏi, cho nên tinh thần và thể lực không quá tập trung.”
“Thế nào không nghỉ ngơi nhiều đây?” Ta đau lòng nhìn vành mắt của nàng, “Được rồi, bức tranh ta đã vẽ xong, còn ngươi? Chuẩn bị xong chưa?”
“Còn không có định đây.” Nàng đứng lên, vứt bỏ ngôi sao giấy trong tay, “Diệu Diệu, ta đi ra ngoài một chuyến, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm.”
“Nga, được.” Ta nhìn bóng lưng nàng vội vã rời đi, ngực mơ hồ cảm thấy bất an.
Hai ngày sau, ta nhận được điện thoại của lão Lý: “Tỷ ngươi đang bị bệnh.” Ta bắt lấy túi xách liền lao ra cửa.
Đàm Tu uyển nằm trên giường bệnh, bộ dáng tiều tụy. Ta đi tới, nhẹ nhàng mà gọi nàng: “Tỷ.” Nàng cũng không có mở mắt.
“Diệu Diệu,” lão Lý có chút co quắp, “Ngươi ở đây bồi chị ngươi, ta... Ta đi hành lang triển lãm tranh bên kia.”
“Được,” ta gật đầu, “Ngươi đi làm việc trước đi, nơi này có ta.”
Lão Lý đi rồi, Đàm Tu Uyển lo lắng mở mắt, mặt không đổi sắc nhìn truyền dịch trên tay, nói:" "Giúp ta đem nhổ, nhìn đáng ghét."
“Tỷ,” ta mở to hai mắt, “Nhổ ra không được, bác sĩ nói ngươi thiếu máu, phải thêm một chút chất dinh dưỡng.”
“Nhổ nhổ!” Nàng nóng nảy, hai tay tức giận vỗ xuống giường, “Ta muốn làm cái gì cũng đều không được, ta muốn cái gì cũng đều không thể đúng không?”
“Tỷ, tỷ!” Ta nhào tới ôm lấy nàng, tim như bị đao cắt, “Ngươi nghĩ gì đều có thể, ngươi muốn gì đều có thể, ngươi thích người nào liền thích người đó,” nước mắt lã chã rơi xuống, “Không có gì làm không được, ngươi đừng như vậy. Đừng như vậy.” Ta khóc không thành tiếng.
Nàng đem mặt vùi vào bả vai ta, hai tay vững vàng ôm ta, dùng hết khí lực toàn thân, tựa như muốn đem ta hãm vào trong thân thể nàng, Ta cảm thụ được đầu vai nóng rực, ta biết nàng khóc.
Ngươi không dễ dàng rơi lệ, ngươi vẫn luôn là một nữ nhân kiên nghị.
Từ năm nàng tám tuổi, nàng được đưa đến nhà của ta. Nàng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lẳng lặng nhìn hai vị người lớn dặn dò, thủy chung không nói một lờ. Cho dù đến thời điểm chia xa, nàng vẫn chỉ đứng lên nhìn bọn họ, cắn môi, nhưng thủy chung không khóc gọi một tiếng.
Sau đó lại đến nhà ta gặp biến cố, cha mẹ mang theo muội muội vừa mới chào đời của nàng đến nhà ta, thương lượng đem ta phó thác cho người khác, sau đó mang ngươi đi. Ta nghe trộm được chuyện này, khóc trốn ra ngoài, không chịu trở về.
“Tỷ có muội muội mới, không bao giờ... Muốn gặp ta nữa.” Ta mười tuổi thương tâm tuyệt vọng như vậy.
Nàng tìm được ta, nàng nói: “Diệu Diệu, ta chỉ có một mình ngươi là muội muội. Ta cũng không đi đâu cả.” Nàng nói như đinh đóng cột, thời điểm ngươi ôm ta, ta cảm giác được bên dưới lớp áo lông thật dày tiếng tim đập rất mạnh, dần dần bình tĩnh lại. Rời khỏi cái ôm ấp của nàng, ta cũng đã kiên cường hơn.
Sau đó rất nhiều năm, cha mẹ nàng mỗi tháng gửi tiền từ Hồng Kông đến cho nàng, lại không có một người họ hàng thân thích nào đến thăm chúng ta.
Chưa có ai biết được chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn. Chúng ta mỗi ngày tiêu tốn hơn hai giờ, mới có thể từ trường học trở về ngôi nhà phổ thông hoang tàn vắng vẻ; Chúng ta đã từng dùng hết sức bú sữa mẹ đem chiếc máy giặc dời đến trạm xe bus, kết quả tài xế không cho chúng ta lên xe; Chúng ta đã từng vì đối phương sinh bệnh đã đi bộ mười mấy cây số để mua món ăn ngon dỗ dành; Chúng ta đã từng đi vòng qua vòng qua vòng lại trong cuộc thi quý, ăn phao diện (món ăn căng tròn mềm xốp) muốn ói...
Thế nhưng vô luận khó khăn như thế nào,, bọn ta chưa từng thỏa hiệp, chưa từng vứt bỏ đối phương. Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta là cốt nhục chí thân. Ta như vậy thương yêu nàng, luyến tiếc nàng. Nàng cũng giống vậy...
Ta biết, nếu như không có Lăng Vi, năm tháng về sau chúng ta có thể gần nhau đến già; Nếu như không có Lăng Vi, nàng sẽ không ở thời điểm tốt nghiệp đại học lựa chọn nghe theo an bài.
Nhân sinh tiếc nuối nhất, không phải là không có kiên trì, mà là kiên trì đến cuối cùng phải thất bại trong gang tấc. Đây là nổi đâu mà những năm gần đây ta luôn giữ trong lòng.
“Diệu Diệu, hai ngày trước Lăng Vi đến tìm ta,” Chờ nàng khôi phục bình tĩnh, nàng buông ta ra, chậm rãi nói, “Nàng muốn ta đừng đem bức tranh ta vẽ nàng ra trưng bày.”
“Bức tranh gì?” Ta giúp nàng gọt táo.
“Một bức tranh khỏa thân. Là bức tranh duy nhất ta giúp nàng vẽ.”
Ta đưa tay uy nàng, nàng vẫn khồn hé răng, chỉ là bình tĩnh đón lấy vỏ táo ta đang gọt xuống.
“Ngươi biết không?” Nàng nhìn ta.
Ta biết, một buổi chiều gió êm dịu năm năm trước kia, ta đi ngang qua phòng nàng, theo khe cửa khép hờ thấy Lăng Vi duyên dáng yêu kiều, thành thật mà nói, ta cũng không quá kinh ngạc. Người học vẽ cho đây chỉ là một người mẫu, là chuyện bình thường. Thế nhưng ta thấy người trong bức tranh làm cho người ta cảm giác hít thở không thông. Ta nhẹ nhàng chạy xuống lầu, hận không thể đam mặt mình vùi xuống đất.
Ta nháy mắt một cái, lắc đầu: “Không biết.”
“A,” nàng nhàn nhạt cười, “Ngươi nói cho nàng biết, ta sẽ không đem nó bày ra. Bảo nàng yên tâm.”
“Tỷ,” ta cường ngạnh nói, “Đó là bức tranh của ngươi, ngươi muốn xử trí như thế nào thì xử trí như vậy, không cần thông qua người khác.”
"Diệu Diệu, nàng khẽ vuốt ve mặt ta, ôn nhu nở nụ cười, "Ngươi lại tính trẻ con."
Ta đem táo đưa cho nàng: “Tỷ, ăn táo.”
“Ừ.”
Ta đợi đến đêm khuya mới chịu đi, ta phải nhìn nàng bình yên đi vào giấc ngủ mới thật sự yên tâm.
Ta không biết một vài chuyện, chỉ cảm giác mình đã uể oải bất kham. Thế nhưng vừa về đến nhà thấy Lăng Vi trong phòng khách, hút thuốc uống rượu, ta lại có cảm giác tức giận đến sùi bọt mép.
Ta tiến lên đoạt lấy điếu thuốc trong tay nàng ném vào ly rượu, tiếp đó đem toàn bộ quăng vào sọt rác.
“Lăng Vi, ngươi tại sao có thể đối xử với tỷ ta như vậy?!” Ta cơ hồ là chỉ vào mũi mắng nàng, “Ta cho ngươi biết, ai dám khi dễ nàng, ta sẽ liều mạng với người đó. Cho dù là ngươi Lăng Vi!”
Nàng ngồi lẳng lặng, ngưng mắt nhìn ta. Vẫn không nhúc nhích. Nếu như không thấy được sự dịu dàng trong mắt nàng, ta sẽ cho đây là một bức tượng.
Ta đầy ngập lửa giận, không người hứng lấy, giằng co vài giây rốt cục phát không nổi nữa. Chỉ có thể cụt hứng ngồi xuống, âm thanh chậm lại:" "Ngươi biết nàng vì ta bỏ ra bao nhiêu không? Ngươi biết a."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook