Hung Trạch
-
Chương 4
Edit by Luftmensch????
Khi Ngụy Chiêu Minh tỉnh lại lần nữa, trời đã bắt đầu sáng.
Hắn cấu vào mu bàn tay của mình, cảm thấy một trận đạu đớn mới an tâm.
Áo khoác của hắn đã cháy vụn, chỉ có thể mặc quần áo trong.
Mới vừa mặc quần áo, ngoài cửa liền truyền đến tiếp đập cửa.
Ngụy Chiêu Minh bước ra mở cửa, trước cửa là một tiểu nha đầu mười lăm mười sáu tuổi.
Nàng để tóc ngắn ngang tai, tóc mái dài che khuất lông mày.
Khuôn mặt tròn tái nhợt, cầm một chồng quần áo như một người giấy khô khan.
"Chủ tử bảo ta mang quần áo đến cho khách nhân ngài".
Âm thanh của nàng nhút nhát lo sợ.
Ngụy Chiêu Minh đánh giá quần áo, thuận miệng hỏi: "Khách nhân? Đây là nhà của ta, từ khi nào ta lại trở thành khách nhân như vậy?"
"A! Là thiếu gia, thiếu gia!" Nha đầu kia như phạm phải lỗi sai cực lớn mà hoảng sợ kêu lên, tự tay tát một cái thật mạnh lên khuôn mặt mình.
Trên khuôn mặt tái nhợt lập tức hiện lên năm dấu tay đỏ bừng.
Nàng cho là từng ấy vẫn chưa đủ tạ tội, lại tiếp tục tát lên bên kia mặt một cái thật mạnh: "Thải Song miệng tiện, Thải Song miệng tiện...." Mỗi lần lặp lại liền tự cho mình một cái bạt tai, bốp bốp, chẳng bao lâu khuôn mặt liền sưng phù.
"Được rồi, được rồi" Ngụy Chiêu Minh vội vàng kéo tay nàng xuống, trong lòng lại dâng lên một cỗ bất hòa, "Chỉ là nói sai thôi, ngươi cần gì phải làm khổ mình"
Kỳ lạ, đây là nhà hắn sao...Lại nói tiếp, nơi này từ chỗ nào tới.....!
Cảm giác như vừa tỉnh lại, đầu óc hắn chỉ là một mảng hỗn độn.
Vậy mà nha đầu kia lại bùm một tiếng quỳ gối trên đất, hai tay đỏ bừng nắm lấy vạt áo Ngụy Chiêu Minh.
Nước mắt nàng giàn giụa hướng về Ngụy Chiêu Minh mà cầu xin:
"Tiểu thiếu gia, van xin ngài, van xin ngài ngàn lần vạn lần đừng nói cho chủ nhân biết, cầu xin ngài...." Nàng sợ Ngụy Chiêu Minh không đồng ý, dứt khoát dập đầu.
Ngụy Chiêu Minh làm sao có thể chịu được cái dập đầu này, vội vàng đem tiểu cô nương kéo đứng lên: "Chuyện nhỏ như vậy, ta vốn là không để ở trong lòng".
Hắn lấy khăn tay từ trong ngực ra đưa cho nha đầu, đứa nhỏ ngốc giật mình không nhận lấy, Ngụy Chiêu Minh trực tiếp lau nước mắt cho nàng, lại hết sức ôn hòa nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Tên ngươi là Thải Song đúng không? Thải Song, có chuyện gì thì bình tĩnh nói, bây giờ là xã hội dân chủ.
Đừng bất chợt mà quỳ lạy người khác như thế."
Hắn mặc dù cũng không quá đề cao hiện đại, nhưng thực sự con người phải bỏ rất nhiều thói xấu của xã hội cũ.
Khuôn mặt Thái Song nhẹ nhõm đi rất nhiều, nhìn cũng thêm vài phần nhân khí.
Nàng gật gật đầu, ổn định lại cảm xúc rồi nói với Ngụy Chiêu Minh: "Thiếu gia đi thay quần áo đi, sau đó Thải Song sẽ mang ngài đi dùng bữa"
Ngụy Chiêu Minh nghe lời đóng cửa lại.
Hắn cầm lấy một cái áo dài xanh da trời bằng tơ lụa lên trước, áo này còn có hoa văn mây sóng, đường may tinh xảo phức tạp.
Ngụy Chiêu Minh mang tâm tình tán thưởng tay nghề mà vuốt ve một phen, cởi bỏ quần áo cũ, lần lượt phân biệt mà mặc vào mấy cái áo kia cùng với quần bó mềm.
Hắn nhìn vào gương, liền thấy bản thân như vị công tử thanh nhã của vài thập niên trước.
Chỉ có điều, quần áo cùng thắt lưng đều lớn hơn một vòng, so với hắn thì có chút không vừa người.
Ngụy Chiêu Minh giũ giũ tay áo, trong đầu đột nhiên nghĩ: Sẽ không phải là Dung tiên sinh lấy quần áo hắn mang đến đi?
Ngụy Chiêu Minh không dám nghĩ kĩ, ra cửa đi theo Thải Song xuống lầu.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện hành lang dài như vậy chỉ có một gian phòng ở.
Còn đâu đều là dùng xi-măng trát lên, nhìn giống như một vách tường xám trắng kéo dài.
"Thiếu gia?" Thải Song ở dưới lầu thúc giục mà gọi một tiếng, Ngụy Chiêu Minh vội vàng đáp lại một câu, thu hồi ánh mắt.
Có lẽ bởi vì là ban ngày nên tòa nhà không có cảm giác sâu không lường được u ám mịt mờ như ban đêm, nhưng vẫn như cũ tĩnh lặng trống trải.
Thải Song so với nam nhân hôm qua hay nói hơn, ngẫu nhiên giới thiệu một hai nơi.
Dung gia thực sự rất lớn, đông tây mỗi bên năm viện còn có ba viện bên ngoài, đại viện có bốn tòa nhà chính, cửa lâu, lầu canh, nhìn xa xa ướng chừng sáu tòa.
Các viện nối nhau bằng những hành lang dài, lần lượt cao thấp, nhưng tổng thể trái phải lại không hài hòa về hình thái – điều này đối với phong thủy cũng là điều tối kỵ.
Trái Thanh Long, phải Bạch Hổ, Thanh Long vi cát, Bạch Hổ quát tháo.
Thế nhưng tòa nhà này lại dưỡng hổ thành họa, át luôn cả khí thế của Thanh Long.
Hướng tây dẫn đến từ đường, hướng đông dẫn đến phòng.
Lúc đi qua thiên viện, Ngụy Chiêu Minh chợt nghe thấy bên trong truyền ra âm thanh quái dị thô ráp, như một con thú bị vây nhốt thấp giọng kêu lên.
Ngụy Chiêu Minh dừng bước, vểnh tai muốn nghe cẩn thận.
Thải Song đến trước mặt che đi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, thúc giục nói:
"Thiếu gia đi nhanh đi, chủ tử vẫn đang đợi ngài cùng dùng bữa"
Ngụy Chiêu Minh đành phải đi theo nàng, đắn đo mở miệng: "Nơi này.....là ai ở?"
Hai chân Thải Song bước nhanh như bay, gấp gáp cười một tiếng, thấp giọng nói: "Ngài quên rồi sao? Đó là dì Ba, trước kia là ca vũ rất được yêu thích..."( dì Ba ở đây là vợ bé đấy)
"Giọng của nàng...." Ngụy Chiêu Minh có chút tiếc hận.
"Giọng bị phá hủy" Thải Song tiếp lời hắn, trong lời nói cũng không có một chút bi thương nào, lại chỉ chỉ thái dương của chính mình "Người này có vấn đề.
Chủ tử tốt bụng, vẫn chiếu cố nàng rất tốt"
Ngụy Chiêu Minh vuốt cằm, ngoài miệng lại không nhịn được chua xót nói: "Có mới không nới cũ, Dung tiên sinh thực sự là người tình cảm." Chính hắn cũng không biết tại sao, lúc nghe thấy Dung Quân có thê thiếp trong lòng lại không thoải mái.
"Không không" Thải Song lắc đầu, si ngốc nói: "Lúc Thải Song tới, dì Ba đã ở đây, chủ tử cả ngày đều ăn chạy niệm phật, chưa từng tới viện của di nương"
Ngụy Chiêu Minh nhíu mày, trong lòng không thể nói là tư vị gì.
Trầm mặc nửa ngày, hắn mới lắp bắp trả lời: "Dung tiên sinh thật là thành kính"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến cửa phòng.
Thải Song không đi theo vào mà tiến đến bên cạnh Ngụy Chiêu Minh, nhỏ giọng dặn dò: "Thiếu gia, ngàn vạn lần cũng đừng nói ra a"
Ngụy Chiêu Minh hướng về Thải Song nháy mắt mấy cái, rồi đi vào.
Trong phòng như cũ bị một cái bình phong ngăn cách thành hai phần trước sau, phía trước sắp xếp một cái bàn vuông thật lớn bên trên bày biện trăm món ăn quý lạ, cái gì cũng có.
Nguyên liệu cũng tươi mới, tên của chúng cũng nổi danh, rõ ràng, chỉ là nơi xa xôi như vậy, Ngụy Chiêu Minh không thể tưởng tượng ra làm sao vận chuyển được đến.
Trong không khí cũng không phải là mùi hương của thức ăn mà tràn ngập hương khói.
Chính là mùi hương của Phật đường, đạo quán.
Hun con người ta như ngập vào ảo mộng lại vô cùng tỉnh táo(熏人而又醒人).
Ngụy Chiêu Minh đi ra phía sau bình phong, phía sau là một màu mờ mịt.
Một pho tượng phật Thanh Đồng cổ vững vàng trên đài, đồ cúng đa dạng bày ở án tiền, phía dưới là một nam nhân mặc áo mãng bào đen viền cổ vàng.
Hắn buộc tóc đen dài, một tay gõ mõ, tay kia cầm chuỗi phật châu, từ tốn có tiết tấu mà gõ.
Ngụy Chiêu Minh đến hình như cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Ngụy Chiêu Minh lẳng lặng đứng đấy, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp mà nhìn nam nhân
"Dung tiên sinh?" Ngụy Chiêu Minh càng nhìn càng thấy miệng khô lưỡi khô, nhịn không được mà gọi một tiếng.
Tiếng mõ dừng lại.
Dung Quân từ mặt đất chậm rãi đứng lên.
Ngụy Chiêu Minh chưa từng thấy qua một nam nhân đẹp như vậy.
Da như gốm sứ, môi như có một lớp son, đường nét mặt mày mềm mại từ bi, giống như một vị bồ tát giáng trần.
Ngụy Chiêu Minh không biết đặt ánh mắt đi đâu, lại không nhịn được si mê nhìn về Dung Quân, ở trong lòng yên lặng hối lỗi.
"Minh nhi" Giọng nói của Dung Quân như bàn tay lạnh lẽo mềm mại, chậm rãi vuốt dọc lên trên theo lưng của Ngụy Chiêu Minh.
Trên người hắn có mùi lãnh hương dễ chịu, Ngụy Chiêu Minh ngây ngô cười đứng lên, tựa như ngã vào người Dung Quân.
Dung Quân vươn tay ra, giống như muốn ôm Ngụy Chiêu Minh lên.
Nhưng vừa chạm vào Ngụy Chiêu Minh hắn như đụng phải nước sôi, kín đáo bị văng ra.
Dung Quân nheo mắt phượng, tà tà liếc nhìn cần cổ của Ngụy Chiêu Minh, rồi kéo ra một khoảng cách nhỏ, nói: "Ngụy Chiêu Minh"
Ngụy Chiêu Minh run lên, lại như vừa tỉnh mộng, thần trí quay trở về.
Hắn xấu hổ dời mắt, tự mắng bản thân thất thố.
Dung Quân cũng không làm hắn khó xử, dẫn hắn ra tiền thính ngồi.
Dung Quân ngồi đối diện hắn, Ngụy Chiêu Minh mới phát hiện ra trên ngón út tay phải của y mang một cái bao ngón tay màu vàng, được chạm trổ điêu khắc tỉ mỉ cẩn thận, trông rất đắt tiền.
Ngụy Chiêu Minh ngơ ngác nhìn nửa ngày mới dời mắt liền mắt đối mắt với Dung Quân.
Ánh mắt y thâm sâu như giếng cổ, tựa hồ nuốt trọn lấy hồn người.
Ngụy Chiêu Minh cảm giác được ngọc Quan Âm trước ngực hơi rung lên, hắn không khỏi nâng tay lên chạm vào.
Ngọc Quan Âm nóng bỏng dọa người.
"Minh nhi, có gì không hợp ý sao?" Dung Quân tựa hồ thấy hắn chậm rãi không động đũa, lo lắng đứng lên hỏi.
Ngụy Chiêu Minh vội vàng buông tay, luống cuống bưng bát lên, "Không có không có, rất phong phú."
Dung Quân nhếch khóe miệng, Ngụy Chiêu Minh lại nhìn đến ngây ngốc, bất tri bất giác mà ăn luôn một miếng gừng hắn ghét nhất.
Dung Quân cũng không động đũa, chỉ chăm chăm nhìn Ngụy Chiêu Minh, ngón út được bao bọc có tiết tấu gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Ngụy Chiêu Minh cuối cùng cũng nhớ đến mục đích ban đầu của mình: "Dung tiên sinh, xin hỏi Trâu Gia Hoa đang ở đâu?"
"Trâu Gia Hoa?" Dung Quân khẽ nói một tiếng, ngón tay vẫn không thay đổi chậm rãi gõ xuống, một lần, hai lần, ba lần,......Hắn giống như ở trong đầu tìm tòi một phen, rồi mới chần chừ hỏi: "Đó là ai?"
Cho toii ý kiến đi mà =((((.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook