Hung Thần
-
Quyển 3 - Chương 81: Chân tướng – Kỳ 1
Trong hộp không chứa nhiều đồ, nhưng đa phần đều trông rất cũ kỹ, bị phủ bởi một lớp bụi mờ. Lý Huỳnh Lam nhìn kỹ, có giấy khen thời tiểu học của Cao Khôn, cũng có vài bản nháp đi học thường ngày để lại, kín mít, tận dụng hết mức có thể, xếp gọn ngay ngắn và đều được bảo quản kỹ càng.
Bên dưới là một quyển sổ bìa cứng kiểu cũ, quanh rìa có vài nếp gấp, Lý Huỳnh Lam phủi nhẹ bụi trên bề mặt, lật mở.
Mấy tờ đầu chủ yếu ghi chép bài học trong trường. Chữ viết còn hơi ngây ngô, nhưng nét bút lại phóng khoáng, có thể biểu trưng phần nào cho tính cách chủ nhân. Thế nhưng, vài ba trang sau lại không thấy đâu mất, hẳn là bị xé rồi, vết xé rất thô lỗ, làm các trang kế tiếp đều bị rách theo.
Sau đó không còn bài ghi chép nào mà chỉ dán những miếng giấy trông như in ra, kín cả một mặt gồm: củ cải, cắt lát, bỏ vào nước… đun sôi, thanh nhiệt; trần bì, sơn tra, đun lên… xuyên bối mẫu…
Chiếm khoảng độ mấy mươi trang, nhưng sau đó thì dừng.
Lướt qua khoảng trống, Lý Huỳnh Lam lật thẳng đến cuối sổ, tiếp sau đó là một vật cũng thuận đường rớt xuống, nhặt lên thì thấy, ra là một tấm ảnh.
Ảnh chỉ hai màu trắng đen, trong đó có hai người, một người phụ nữ chỉ khoảng hai mươi đang ôm một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi. Đứa trẻ này mặt mày sáng sủa, có thể mang máng nhận ra đường nét quen thuộc, mà người phụ nữ cạnh bên dẫu vận một tấm áo cũ bạc màu cùng một vết sẹo chằng chịt bên thái dương, vẫn không làm mờ đi được vẻ đẹp dịu dàng sẵn có.
Lý Huỳnh Lam nhìn một lúc, lại dời tầm mắt về cuốn sổ, vài trang cuối không hề viết chữ nào, mà chỉ là một chuỗi số nối đuôi nhau.
2/11 – 4:30, 2/11 – 3:41… 26/11 – 2:07, 9:12… 9/12 – 5:12… 31/12 – 3:33… 14/1 – 5:02
Lúc đầu Lý Huỳnh Lam không hiểu đây là gì, lát sau cậu mới dần ngộ ra, đây là ghi chú thời gian, thế nhưng quá nửa lại là vào nửa đêm. Cao Khôn viết cái này sao? Nhưng nó có ý nghĩa gì?
Lý Huỳnh Lam nghi hoặc nhìn trang giấy hồi lâu, lại nhìn tấm ảnh nọ, rồi tầm mắt dừng lại trên vết sẹo bên trán mẹ Cao Khôn, chầm chậm dời xuống, chăm chú nhìn đứa trẻ trong đó. Bỗng nhiên, ánh mắt Lý Huỳnh Lam như đóng đinh tại chỗ.
Khi Cao Khôn còn nhỏ hình như trên cổ có đeo một chiếc dây chuyền, chất lượng ảnh trắng đen có phần khó phân biệt nó làm bằng chất liệu gì, song không hiểu vì sao kiểu dáng kia lại cho Lý Huỳnh Lam một cảm giác quen thuộc không sao tả được.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, đã từng gặp ở đâu?
o O o
Trong bóng đêm u tĩnh, ánh trăng dần lặn sau các tầng mây, cả thôn Mạc Lan đều lâm vào tĩnh mịch vô ngần.
Mảng sân rộng là thế, bất chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ, lại gần từng chút một, vọng lại hướng này, cửa két một tiếng bật mở, một bóng người chầm chậm bước về phía giường.
Ngay khoảng khắc người đó lại gần, Lý Huỳnh Lam thình lình mở choàng mắt. Trong bóng tối, cậu khẽ hít vài hơi, gắt gao nhìn chằm chằm người tới, trong mắt rõ ràng ngập tràn sợ hãi.
Cạch một tiếng, đèn trong phòng bật mở, gương mặt Cao Khôn liền hiện ra trước mắt. Bóng đèn trên trần lờ mờ, nhưng đối với Lý Huỳnh Lam lúc này nó lại quá chói mắt, khiến cậu không khỏi nheo mắt lại.
“Huỳnh Lam? Anh về rồi…” Cao Khôn lại gần, quả nhiên thấy trán Lý Huỳnh Lam toát đầy mồ hôi, không khỏi khẩn trương, “Có phải thấy khó chịu không?”
Lý Huỳnh Lam mở to hai mắt, dường như chóp mũi còn nghe thấy mùi kinh khủng khiến cậu buồn nôn, nó bắt nguồn ngay từ lúc Cao Khôn đẩy cửa bước vào, cậu thở dốc, khàn giọng hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”
Lời thốt ra mới chợt phát hiện, sao những lời này lại quen thuộc đến thế, lúc nào đó, mình cũng từng hỏi anh ấy như vậy.
Cao Khôn không nhận ra có gì bất thường, anh chỉ cho rằng có lẽ do Lý Huỳnh Lam trở về chốn cũ nên tâm trạng khó ổn định, mới thấp giọng trấn an: “Đi tới nhà vài người trong thôn, xin lỗi vì đã về trễ.”
“Trên người anh là mùi gì?” Lý Huỳnh Lam gặng hỏi.
Cao Khôn ngây người, cúi đầu ngửi người mình: “Đâu có mùi gì.”
Thế nhưng, Lý Huỳnh Lam chỉ trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt ấy vậy mà đầy ắp sự trống rỗng và chán ghét.
Cao Khôn bị nhìn đến hoảng, vội vã nói: “Em đừng… em đừng giận, anh đi tắm ngay, không biết quệt phải gì rồi, để anh giặt lại, em đừng nóng.”
Dứt lời, Cao Khôn đứng dậy, song vừa quay đi ai đó đã bắt lấy góc áo níu lại.
Nhịp tim của Lý Huỳnh Lam đập dồn dập, nhưng cậu vẫn gắng hít một hơi thật sâu, mùi hương vừa rồi còn lan tràn khắp không gian thoáng chốc đã tiêu tán.
“Không cần giặt… Không còn, mùi đó không còn nữa.” Lý Huỳnh Lam ngập ngừng nói, “Xin lỗi…”
Cao Khôn lại ngồi xuống, đưa tay sờ trán cậu: “Lại gặp ác mộng sao?”
Lý Huỳnh Lam cắn chặt răng: “Em nhớ tới một số chuyện trước đây.” Từ đó mà sinh ra ảo giác.
“Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Cao Khôn nói.
Lý Huỳnh Lam vòng tay ôm cổ Cao Khôn, vùi đầu vào vai anh: “A Khôn, anh có gặp ác mộng không?”
Cùng một nơi chốn, cùng một hoàn cảnh, câu hỏi này Lý Huỳnh Lam cũng đã từng hỏi Cao Khôn, đáp án năm ấy của Cao Khôn cậu còn nhớ rõ, anh đã trả lời là không. Chỉ là lúc đó mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, mà qua ngần ấy năm, bản thân cậu vẫn chìm trong ác mộng không tài nào thoát khỏi. Thế mà người đã trải qua hết thảy cùng cậu là Cao Khôn, lại bình tĩnh như thường từ đầu đến cuối. Lý Huỳnh Lam cũng không cần Cao Khôn phải đồng cảm với mình, mà cậu chỉ muốn biết, đó có thực sự là cảm xúc thật của anh, hay đối phương cũng kiềm chế, ẩn nhẫn, chịu đựng đau khổ giống như mình.
Nhưng mà, câu trả lời của Cao Khôn, vẫn như trong quá khứ.
Anh đã nói: “Không…” Không hề do dự, không hề chần chừ, ngay cả ánh mắt và sắc mặt đều không dị động dẫu chỉ một chút.
Vì thế, Lý Huỳnh Lam tin.
“Em biết là anh vẫn…” Lý Huỳnh Lam nói, “Chẳng sợ gì mà.”
Cao Khôn nằm cạnh Lý Huỳnh Lam, ôm chặt đối phương, để cậu kề sát lồng ngực mình.
“Hiện giờ em… còn sợ nữa không?” Cao Khôn hỏi.
“Vốn dĩ em cũng cho rằng, mình không còn sợ nữa…” Lý Huỳnh Lam giương mắt, tầm nhìn dừng trên chiếc hộp thiếc ở đầu giường, “Nhưng hiện giờ…” Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Đừng sợ,” Nhận ra sự run rẩy của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn đặt môi lên trán cậu, sau đó hôn nhẹ từ khóe mắt xuống đôi môi, “Có anh ở đây…”
Lý Huỳnh Lam kinh ngạc giương mắt nhìn Cao Khôn, dưới ánh sáng lờ mờ trong mắt cậu có gì đó sáng lấp lánh, tựa như một giọt nước mắt lắng đọng.
“Em tin anh… Em vẫn luôn tin anh, A Khôn, chỉ cần đó là anh…”
Lý Huỳnh Lam của đêm nay dường như không còn giữ được vẻ kiên cường như mọi ngày. Mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói của cậu đều khiến Cao Khôn rung động, anh không khỏi cúi đầu hôn đối phương.
Môi Lý Huỳnh Lam rất lạnh, khớp hàm cũng phát run, vậy mà khi thấy nụ hôn của Cao Khôn đến gần, cậu vẫn không ngại ngần nhiệt tình hé miệng, chủ động vươn đầu lưỡi cùng anh triền miên.
Nụ hôn này rất sâu, nhưng cũng rất dịu dàng, rất dài lâu, cho đến khi hô hấp của Lý Huỳnh Lam từ kiềm nén đến gấp gáp, rồi dần hồi phục, sau đó cả hai đều an tĩnh lại, Cao Khôn mới buông đối phương ra.
Người dưới thân dường như đã ngủ, chỉ có điều vùng giữa lông mày vẫn không giãn ra, trông có vẻ rất bất an. Cao Khôn nhìn gương mặt say ngủ của đối phương hồi lâu, rồi khẽ nói một câu: “Xin lỗi…”
o O o
Hôm sau, Lý Huỳnh Lam hiếm khi có một buổi sáng không ngủ nướng trên giường như mọi ngày. Cao Khôn tỉnh thì cậu cũng tỉnh theo. Dưới mắt Lý Huỳnh Lam còn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, rõ là đã ngủ đủ tiếng, vậy mà sắc mặt vẫn mỏi mệt vô cùng.
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn dọn lại nơi này một lần nữa, mang đệm chăn trả về vị trí cũ, sau đó khóa cửa chính, khóa tất cả khung cảnh bên trong.
Lúc rời khỏi, cả hai đều không ngoảnh lại, thuận theo đường nhỏ, lên phía sau núi đến mộ phần của Trương Hà Xảo.
Lý Huỳnh Lam nhìn tấm bia bằng gỗ trước mắt, không biết nghĩ tới điều gì, cậu không khỏi ngây người. Mãi đến khi nghe thấy tiếng Cao Khôn bên cạnh nhẹ giọng nói: “… Chắc lần đi này sẽ rất lâu, đợi lần nữa gặp lại, con sẽ tới đón mẹ.”
Sau đó anh chậm rãi bước lên, đào cạnh mộ một cái hố nhỏ, bỏ chiếc chìa khóa vào rồi lấp lại…
Trên đường trở về, Lý Huỳnh Lam giao chiếc hộp thiếc tối qua cho Cao Khôn, sau khi xem xong Cao Khôn không nói lời nào mà chỉ cất nó đi.
Lý Huỳnh Lam cũng không hỏi, hai người cùng nhau trở về U thị
Chuyến đi này có cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Lý Huỳnh Lam hay không, Cao Khôn tạm thời chưa thể xác định, nhưng đối phương vì vậy mà đổ bệnh lại là chuyện chắc chắn. Tuy rằng chỉ cảm mạo nhưng quả thật Lý Huỳnh Lam đã bị dằn vặt một trận, đợi đến khi khỏi, người đã gầy hẳn một vòng lớn. Cao Khôn đang muốn bồi dưỡng cho cậu, thì ngay lúc này Lý Huỳnh Lam lại trở về làm việc.
Lời khuyên của Cao Khôn đương nhiên không có tác dụng, Lý Huỳnh Lam chỉ bảo trước đây mình đã tích kha khá việc rồi, ít nhất cũng phải trả hết nợ mới có thể tiếp tục an nhàn, nên Cao Khôn chỉ bèn linh động thay đổi cách chăm sóc cậu sao cho tốt.
Có điều công việc của Lý Huỳnh Lam hầu hết đều hoạt động ở nơi khác, tuy không quá mấy ngày nhưng cứ thường xuyên di chuyển như vậy cũng khó tránh mệt mỏi, ngay cả Vạn Hà cũng phải lên lịch cho cậu thêm hai ngày nghỉ vào tháng sau, mà câu trả lời của Lý Huỳnh Lam chỉ là, chờ xong xuôi hết hãy tính.
Lịch trình mới của cậu bấy giờ là tham dự sự kiện quảng bá ở các tỉnh phía Đông Nam (Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Đài Loan), di chuyển xuyên suốt năm địa phương trong một tuần, gần như vừa đặt chân xuống đã chuyển sang một nơi mới. Mỗi lần bước khỏi cửa thì cả giờ giấc cố định để trò chuyện mỗi ngày với Cao Khôn đều vì trên máy bay mà bỏ lỡ, còn Cao Khôn luôn sợ mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu rất ít khi chủ động gọi điện nên đều do Lý Huỳnh Lam tranh thủ thời gian rảnh rỗi gọi cho anh. Chỉ là lần này Lý Huỳnh Lam không đả động gì nên hai người đã không liên lạc với nhau hai ba hôm nay.
Trên xe, Vạn Hà thấy Lý Huỳnh Lam đang ngẩn người nhìn chiếc di động của mình, rất muốn hỏi gì đó, nhưng sau cùng vẫn không vượt quá giới hạn, khóe mắt lại thấy Lý Huỳnh Lam rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, Vạn Hà vừa định nhắc tài xế hạ cửa kính, bỗng dưng nghe thấy tiếng Lý Huỳnh Lam nói: “Đến chỗ lần trước…”
Hiện tại bọn họ đang ở L thành, chuyến tuyên truyền kia cũng vừa lúc kết thúc, mà nơi Lý Huỳnh Lam muốn đi thì cách đây không xa.
Nửa tiếng sau, xe đỗ trước viện an dưỡng Hòa Khánh.
Lý Huỳnh Lam xuống xe, Vạn Hà muốn đi theo nhưng bị ngăn ở ngoài, chỉ một mình cậu bước vào.
Viện an dưỡng này có lẽ đã có từ lâu đời, bức tường loang lổ, quá nửa tầng trệt bao phủ bởi dây leo rậm rạp, trông có phần đìu hiu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nom thấy vài người vận đồng phục một màu chống hoặc vịn vào điều dưỡng đi ngang qua, chung quy vẫn toát nên vẻ yên bình làm lòng người tĩnh lặng.
Lý Huỳnh Lam đứng giữa sân, hiển nhiên thu hút nhiều sự chú ý, chẳng mấy chốc đã có người lại đây hỏi cậu cần tìm ai. Lý Huỳnh Lam vừa định mở miệng, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ở một người cách đó không xa, mà đối phương cũng cùng lúc thấy cậu, trên mặt hai người không ai giấu được vẻ kinh ngạc. Song điều khiến Lý Huỳnh Lam bất ngờ hơn cả, là sau khi bất ngờ qua đi, đối phương vậy mà lại nở nụ cười thân thiện cùng cậu.
Lý Huỳnh Lam từng băn khoăn không biết khi gặp lại cô sẽ phải như thế nào, mà trong đời cậu cũng chỉ từng như thế với hai người, một là Cao Khôn, còn lại là Cao Tuệ.
Chỉ là, chấp niệm của Lý Huỳnh Lam với Cao Khôn chính là gặp lại, chỉ cần gặp lại, bất luận mọi việc ra sao đều được, nhưng đối với Cao Tuệ, Lý Huỳnh Lam còn luyện tập kỹ càng, để một khi gặp mặt phải mở lời thế nào cho tốt. Ấy mà sự thật lại chứng minh, Lý Huỳnh Lam xưa nay đối diện với bất kỳ ai đều không thua về mặt khí thế, cũng sẽ có một lần khó lòng ngẩng đầu trước mặt một cô gái.
Vẫn là Cao Tuệ mở lời trước: “Cậu khỏe chứ?”
Mấy năm không gặp, Cao Tuệ đã cao hơn một chút, trông có da thịt hơn, nếu không phải ngũ quan không thay đổi quá nhiều, thì từ vẻ ngoài của cô sẽ không tìm ra điểm chung nào liên quan đến cô bé có tính cách hướng nội hay nhát gan năm đó.
Trong lòng Lý Huỳnh Lam có một cảm giác rất khó tả, gật đầu, hỏi ngược lại: “Chị thì sao?”
Cao Tuệ mỉm cười: “Cậu cũng thấy đấy, tôi rất khỏe.”
Lý Huỳnh Lam nhìn quét xung quanh một lượt: “Sao chị lại…”
“Sao tôi lại ở đây phải không? Nói thì dài lắm… nhưng mà tôi hẳn là phải cảm ơn cậu.”
Lời này của Cao Tuệ lại làm cho Lý Huỳnh Lam không khỏi bất ngờ, toàn thế giới này nếu có một người khiến Lý Huỳnh Lam áy náy nhất, vậy đó là người trước mặt. Nếu có thể, Lý Huỳnh Lam sẵn lòng dốc hết tất cả để đền bù cho đối phương. Thế mà hiện giờ lại nhận được từ cô một câu “Cảm ơn”?
Cao Tuệ nhìn sắc mặt của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu họ của cậu chưa nói cho cậu biết sao?”
Lý Huỳnh Lam ngẩn ra: “Cậu ấy nói với tôi, rằng đã tìm bác sĩ cho chị…” Sau khi xảy ra sự việc năm đó, tuy Lý Huỳnh Lam cả thân mình còn lo chưa xong, nhưng vẫn không quên bé gái cùng chung cảnh ngộ. Chỉ là khi nhắc tới, Trác Diệu lại bảo mình đã lo liệu nơi ở mới cho Cao Tuệ, còn tìm bác sĩ tốt nhất, khuyên Lý Huỳnh Lam không nên đến thăm cô, cả hai phải quên đi đoạn quá khứ kia, bắt đầu lại một lần nữa.
“Thực sự tôi đã bắt đầu lại lần nữa, tôi có cuộc sống mới, có công việc trong đây, Cao Tuệ của ngày trước đã chết rồi. Nếu không có kiếp nạn đó, chắc hẳn sẽ không có tôi của hiện tại.”
Lý Huỳnh Lam còn đang ngờ ngợ thì khi cậu theo chân Cao Tuệ vào hoa viên của viện, nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe lăn là Cao Quyên, cậu lại càng bất ngờ hơn.
Cao Tuệ đi qua vấn tóc lại cho Cao Quyên, so với sự thay đổi của Cao Tuệ thì Cao Quyên vẫn giữ nguyên hình dáng năm nào, có điều trông sạch sẽ và có sức sống hơn rất nhiều.
Cao Tuệ đẩy mẹ lên phía trước, giống như đoán ra được suy nghĩ của Lý Huỳnh Lam, cô nói: “Cha tôi bỏ đi nên mẹ chỉ còn mình tôi chăm sóc, nhưng may mà không có ông ấy, chúng tôi vẫn sống tốt như ngày nào.” Ngữ điệu của cô rất bình thản, tựa như đang nói về chuyện một người khác, “Dù sao năm đó ông ấy cũng không để tôi theo họ, hiện giờ cũng đỡ phải đổi tên.”
Lý Huỳnh Lam hiếm khi có lúc không biết tiếp lời thế nào, chỉ lẳng lặng nghe. Bỗng nhiên, bên kia có tiếng người gọi tên cô, Cao Tuệ dùng tay ra hiệu cho cậu đợi mình vài phút, rồi dặn dò mẹ vài câu, tạm thời rời đi chốc lát, để lại Lý Huỳnh Lam và Cao Quyên.
Lý Huỳnh Lam nhìn người phụ nữ trước mặt, không biết nghĩ tới gì, chợt bước chậm lên, ngồi xổm xuống đối diện với bà.
“Cô Cao, cô Cao…” Lý Huỳnh Lam gọi hai tiếng, đối phương đều không có phản ứng, cậu dừng một thoáng, lại đổi cách xưng hô, “Cô Út…”
Tiếng gọi nhẹ nhàng này lại khiến Cao Quyên vốn đang mơ mơ màng màng lập tức quay đầu nhìn lại.
“Cô Út…” Lý Huỳnh Lam gọi thêm một tiếng, chỉ thấy Cao Quyên trừng to hai mắt, Lý Huỳnh Lam lặng lẽ nuốt nước miếng, hỏi tiếp, “Cô còn nhớ Cao Khôn không?”
“Cao, Khôn…” Cao Quyên ngập ngừng từng chữ, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.
“Phải, là Cao Khôn… Anh ấy là cháu trai của cô, cô còn nhớ anh ấy chứ?”
Gương mặt Cao Quyên lộ vẻ mê mang, ngay lúc Lý Huỳnh Lam tưởng rằng bà sẽ không trả lời, Cao Quyên lại thật sự gật đầu.
“Nhớ, Cao Khôn, nhớ…”
“Vậy…”
Lý Huỳnh Lam vừa định tiếp tục, Cao Quyên đã ngắt lời cậu, cất giọng khàn đặc lẫn hung ác: “Cao Khôn là sát tinh, là thằng súc sinh… là sát tinh…”
Cổ họng khô khốc như bị thứ gì đó siết chặt, Lý Huỳnh Lam cố gắng nuốt xuống mới hỏi: “Tại sao? Tại sao phải nói anh ấy như vậy? Anh ấy đã làm gì sai?” Lỗi lầm gì có thể lớn đến mức không cách nào tha thứ được.
Cao Quyên vẫn chỉ lầm bầm mãi một câu: “Hắn là thằng súc sinh… Hắn là sát tinh… Cao Khôn là thằng súc sinh… Hắn không phải là người, hắn không phải là người…”
Bà dường như càng nói càng kích động, cất cao giọng gào lên: “Cao Khôn không phải là người! Hắn, hắn… Chết rồi, đều tại hắn… mà chết!”
“Cô nói cái gì?!”
Lý Huỳnh Lam bắt lấy tay Cao Quyên như muốn nghe rõ hơn, nhưng Cao Tuệ đã từ đâu chạy về.
“Xin lỗi, mẹ tôi vẫn chưa minh mẫn, bà ấy nói gì cậu cũng đừng để ý.”
“Cao Khôn… Tại sao bà ấy lại hận Cao Khôn đến vậy?” Lý Huỳnh Lam cũng trừng mắt, “Tại sao chỉ hận mỗi Cao Khôn mà không phải ai khác?”
“Có thể là vì… bà ấy có sự nhầm lẫn giữa Cao Khôn và cậu tôi,” Cao Tuệ thở dài, “Nơi cậu tôi mất cách chỗ bà ấy không xa, nên vì đó mà đã bị ám ảnh.”
Lý Huỳnh Lam ngây người, nhìn Cao Tuệ bằng ánh mắt mờ mịt.
“Cao Bá… Cha của Cao Khôn mất khi nào?”
Cao Tuệ đáp: “Rất nhiều năm về trước.”
“Cụ thể là khi nào?”
Cao Tuệ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Năm Cao Khôn mười một tuổi, mùa đông, trước giao thừa… Hình như vào nửa đêm.”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, mà câu tiếp theo của Cao Tuệ đã khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
“… Sao cơ?” Lý Huỳnh Lam sửng sốt hỏi.
Sau khi dỗ xong Cao Quyên, Cao Tuệ mới lần nữa lặp lại: “Tôi nói, thực ra tôi luôn muốn cảm ơn Cao Khôn, vì may mà khi đó tôi đã nói lại chuyện từng gặp cậu cho anh ấy biết, nên anh ấy mới có thể đuổi đến kịp thời.”
Lý Huỳnh Lam ngơ ngác hồi lâu, cúi đầu hỏi thêm một câu: “Anh ấy biết được từ lúc nào?”
Chuyện này Cao Tuệ vẫn còn nhớ như in: “Ngay hôm mà tôi bị bắt.”
『Hết chương 81』
Bên dưới là một quyển sổ bìa cứng kiểu cũ, quanh rìa có vài nếp gấp, Lý Huỳnh Lam phủi nhẹ bụi trên bề mặt, lật mở.
Mấy tờ đầu chủ yếu ghi chép bài học trong trường. Chữ viết còn hơi ngây ngô, nhưng nét bút lại phóng khoáng, có thể biểu trưng phần nào cho tính cách chủ nhân. Thế nhưng, vài ba trang sau lại không thấy đâu mất, hẳn là bị xé rồi, vết xé rất thô lỗ, làm các trang kế tiếp đều bị rách theo.
Sau đó không còn bài ghi chép nào mà chỉ dán những miếng giấy trông như in ra, kín cả một mặt gồm: củ cải, cắt lát, bỏ vào nước… đun sôi, thanh nhiệt; trần bì, sơn tra, đun lên… xuyên bối mẫu…
Chiếm khoảng độ mấy mươi trang, nhưng sau đó thì dừng.
Lướt qua khoảng trống, Lý Huỳnh Lam lật thẳng đến cuối sổ, tiếp sau đó là một vật cũng thuận đường rớt xuống, nhặt lên thì thấy, ra là một tấm ảnh.
Ảnh chỉ hai màu trắng đen, trong đó có hai người, một người phụ nữ chỉ khoảng hai mươi đang ôm một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi. Đứa trẻ này mặt mày sáng sủa, có thể mang máng nhận ra đường nét quen thuộc, mà người phụ nữ cạnh bên dẫu vận một tấm áo cũ bạc màu cùng một vết sẹo chằng chịt bên thái dương, vẫn không làm mờ đi được vẻ đẹp dịu dàng sẵn có.
Lý Huỳnh Lam nhìn một lúc, lại dời tầm mắt về cuốn sổ, vài trang cuối không hề viết chữ nào, mà chỉ là một chuỗi số nối đuôi nhau.
2/11 – 4:30, 2/11 – 3:41… 26/11 – 2:07, 9:12… 9/12 – 5:12… 31/12 – 3:33… 14/1 – 5:02
Lúc đầu Lý Huỳnh Lam không hiểu đây là gì, lát sau cậu mới dần ngộ ra, đây là ghi chú thời gian, thế nhưng quá nửa lại là vào nửa đêm. Cao Khôn viết cái này sao? Nhưng nó có ý nghĩa gì?
Lý Huỳnh Lam nghi hoặc nhìn trang giấy hồi lâu, lại nhìn tấm ảnh nọ, rồi tầm mắt dừng lại trên vết sẹo bên trán mẹ Cao Khôn, chầm chậm dời xuống, chăm chú nhìn đứa trẻ trong đó. Bỗng nhiên, ánh mắt Lý Huỳnh Lam như đóng đinh tại chỗ.
Khi Cao Khôn còn nhỏ hình như trên cổ có đeo một chiếc dây chuyền, chất lượng ảnh trắng đen có phần khó phân biệt nó làm bằng chất liệu gì, song không hiểu vì sao kiểu dáng kia lại cho Lý Huỳnh Lam một cảm giác quen thuộc không sao tả được.
Lý Huỳnh Lam nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, đã từng gặp ở đâu?
o O o
Trong bóng đêm u tĩnh, ánh trăng dần lặn sau các tầng mây, cả thôn Mạc Lan đều lâm vào tĩnh mịch vô ngần.
Mảng sân rộng là thế, bất chợt vang lên tiếng bước chân khe khẽ, lại gần từng chút một, vọng lại hướng này, cửa két một tiếng bật mở, một bóng người chầm chậm bước về phía giường.
Ngay khoảng khắc người đó lại gần, Lý Huỳnh Lam thình lình mở choàng mắt. Trong bóng tối, cậu khẽ hít vài hơi, gắt gao nhìn chằm chằm người tới, trong mắt rõ ràng ngập tràn sợ hãi.
Cạch một tiếng, đèn trong phòng bật mở, gương mặt Cao Khôn liền hiện ra trước mắt. Bóng đèn trên trần lờ mờ, nhưng đối với Lý Huỳnh Lam lúc này nó lại quá chói mắt, khiến cậu không khỏi nheo mắt lại.
“Huỳnh Lam? Anh về rồi…” Cao Khôn lại gần, quả nhiên thấy trán Lý Huỳnh Lam toát đầy mồ hôi, không khỏi khẩn trương, “Có phải thấy khó chịu không?”
Lý Huỳnh Lam mở to hai mắt, dường như chóp mũi còn nghe thấy mùi kinh khủng khiến cậu buồn nôn, nó bắt nguồn ngay từ lúc Cao Khôn đẩy cửa bước vào, cậu thở dốc, khàn giọng hỏi: “Anh đã đi đâu vậy?”
Lời thốt ra mới chợt phát hiện, sao những lời này lại quen thuộc đến thế, lúc nào đó, mình cũng từng hỏi anh ấy như vậy.
Cao Khôn không nhận ra có gì bất thường, anh chỉ cho rằng có lẽ do Lý Huỳnh Lam trở về chốn cũ nên tâm trạng khó ổn định, mới thấp giọng trấn an: “Đi tới nhà vài người trong thôn, xin lỗi vì đã về trễ.”
“Trên người anh là mùi gì?” Lý Huỳnh Lam gặng hỏi.
Cao Khôn ngây người, cúi đầu ngửi người mình: “Đâu có mùi gì.”
Thế nhưng, Lý Huỳnh Lam chỉ trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt ấy vậy mà đầy ắp sự trống rỗng và chán ghét.
Cao Khôn bị nhìn đến hoảng, vội vã nói: “Em đừng… em đừng giận, anh đi tắm ngay, không biết quệt phải gì rồi, để anh giặt lại, em đừng nóng.”
Dứt lời, Cao Khôn đứng dậy, song vừa quay đi ai đó đã bắt lấy góc áo níu lại.
Nhịp tim của Lý Huỳnh Lam đập dồn dập, nhưng cậu vẫn gắng hít một hơi thật sâu, mùi hương vừa rồi còn lan tràn khắp không gian thoáng chốc đã tiêu tán.
“Không cần giặt… Không còn, mùi đó không còn nữa.” Lý Huỳnh Lam ngập ngừng nói, “Xin lỗi…”
Cao Khôn lại ngồi xuống, đưa tay sờ trán cậu: “Lại gặp ác mộng sao?”
Lý Huỳnh Lam cắn chặt răng: “Em nhớ tới một số chuyện trước đây.” Từ đó mà sinh ra ảo giác.
“Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây.” Cao Khôn nói.
Lý Huỳnh Lam vòng tay ôm cổ Cao Khôn, vùi đầu vào vai anh: “A Khôn, anh có gặp ác mộng không?”
Cùng một nơi chốn, cùng một hoàn cảnh, câu hỏi này Lý Huỳnh Lam cũng đã từng hỏi Cao Khôn, đáp án năm ấy của Cao Khôn cậu còn nhớ rõ, anh đã trả lời là không. Chỉ là lúc đó mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, mà qua ngần ấy năm, bản thân cậu vẫn chìm trong ác mộng không tài nào thoát khỏi. Thế mà người đã trải qua hết thảy cùng cậu là Cao Khôn, lại bình tĩnh như thường từ đầu đến cuối. Lý Huỳnh Lam cũng không cần Cao Khôn phải đồng cảm với mình, mà cậu chỉ muốn biết, đó có thực sự là cảm xúc thật của anh, hay đối phương cũng kiềm chế, ẩn nhẫn, chịu đựng đau khổ giống như mình.
Nhưng mà, câu trả lời của Cao Khôn, vẫn như trong quá khứ.
Anh đã nói: “Không…” Không hề do dự, không hề chần chừ, ngay cả ánh mắt và sắc mặt đều không dị động dẫu chỉ một chút.
Vì thế, Lý Huỳnh Lam tin.
“Em biết là anh vẫn…” Lý Huỳnh Lam nói, “Chẳng sợ gì mà.”
Cao Khôn nằm cạnh Lý Huỳnh Lam, ôm chặt đối phương, để cậu kề sát lồng ngực mình.
“Hiện giờ em… còn sợ nữa không?” Cao Khôn hỏi.
“Vốn dĩ em cũng cho rằng, mình không còn sợ nữa…” Lý Huỳnh Lam giương mắt, tầm nhìn dừng trên chiếc hộp thiếc ở đầu giường, “Nhưng hiện giờ…” Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
“Đừng sợ,” Nhận ra sự run rẩy của Lý Huỳnh Lam, Cao Khôn đặt môi lên trán cậu, sau đó hôn nhẹ từ khóe mắt xuống đôi môi, “Có anh ở đây…”
Lý Huỳnh Lam kinh ngạc giương mắt nhìn Cao Khôn, dưới ánh sáng lờ mờ trong mắt cậu có gì đó sáng lấp lánh, tựa như một giọt nước mắt lắng đọng.
“Em tin anh… Em vẫn luôn tin anh, A Khôn, chỉ cần đó là anh…”
Lý Huỳnh Lam của đêm nay dường như không còn giữ được vẻ kiên cường như mọi ngày. Mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói của cậu đều khiến Cao Khôn rung động, anh không khỏi cúi đầu hôn đối phương.
Môi Lý Huỳnh Lam rất lạnh, khớp hàm cũng phát run, vậy mà khi thấy nụ hôn của Cao Khôn đến gần, cậu vẫn không ngại ngần nhiệt tình hé miệng, chủ động vươn đầu lưỡi cùng anh triền miên.
Nụ hôn này rất sâu, nhưng cũng rất dịu dàng, rất dài lâu, cho đến khi hô hấp của Lý Huỳnh Lam từ kiềm nén đến gấp gáp, rồi dần hồi phục, sau đó cả hai đều an tĩnh lại, Cao Khôn mới buông đối phương ra.
Người dưới thân dường như đã ngủ, chỉ có điều vùng giữa lông mày vẫn không giãn ra, trông có vẻ rất bất an. Cao Khôn nhìn gương mặt say ngủ của đối phương hồi lâu, rồi khẽ nói một câu: “Xin lỗi…”
o O o
Hôm sau, Lý Huỳnh Lam hiếm khi có một buổi sáng không ngủ nướng trên giường như mọi ngày. Cao Khôn tỉnh thì cậu cũng tỉnh theo. Dưới mắt Lý Huỳnh Lam còn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, rõ là đã ngủ đủ tiếng, vậy mà sắc mặt vẫn mỏi mệt vô cùng.
Lý Huỳnh Lam nhìn Cao Khôn dọn lại nơi này một lần nữa, mang đệm chăn trả về vị trí cũ, sau đó khóa cửa chính, khóa tất cả khung cảnh bên trong.
Lúc rời khỏi, cả hai đều không ngoảnh lại, thuận theo đường nhỏ, lên phía sau núi đến mộ phần của Trương Hà Xảo.
Lý Huỳnh Lam nhìn tấm bia bằng gỗ trước mắt, không biết nghĩ tới điều gì, cậu không khỏi ngây người. Mãi đến khi nghe thấy tiếng Cao Khôn bên cạnh nhẹ giọng nói: “… Chắc lần đi này sẽ rất lâu, đợi lần nữa gặp lại, con sẽ tới đón mẹ.”
Sau đó anh chậm rãi bước lên, đào cạnh mộ một cái hố nhỏ, bỏ chiếc chìa khóa vào rồi lấp lại…
Trên đường trở về, Lý Huỳnh Lam giao chiếc hộp thiếc tối qua cho Cao Khôn, sau khi xem xong Cao Khôn không nói lời nào mà chỉ cất nó đi.
Lý Huỳnh Lam cũng không hỏi, hai người cùng nhau trở về U thị
Chuyến đi này có cởi bỏ được khúc mắc trong lòng Lý Huỳnh Lam hay không, Cao Khôn tạm thời chưa thể xác định, nhưng đối phương vì vậy mà đổ bệnh lại là chuyện chắc chắn. Tuy rằng chỉ cảm mạo nhưng quả thật Lý Huỳnh Lam đã bị dằn vặt một trận, đợi đến khi khỏi, người đã gầy hẳn một vòng lớn. Cao Khôn đang muốn bồi dưỡng cho cậu, thì ngay lúc này Lý Huỳnh Lam lại trở về làm việc.
Lời khuyên của Cao Khôn đương nhiên không có tác dụng, Lý Huỳnh Lam chỉ bảo trước đây mình đã tích kha khá việc rồi, ít nhất cũng phải trả hết nợ mới có thể tiếp tục an nhàn, nên Cao Khôn chỉ bèn linh động thay đổi cách chăm sóc cậu sao cho tốt.
Có điều công việc của Lý Huỳnh Lam hầu hết đều hoạt động ở nơi khác, tuy không quá mấy ngày nhưng cứ thường xuyên di chuyển như vậy cũng khó tránh mệt mỏi, ngay cả Vạn Hà cũng phải lên lịch cho cậu thêm hai ngày nghỉ vào tháng sau, mà câu trả lời của Lý Huỳnh Lam chỉ là, chờ xong xuôi hết hãy tính.
Lịch trình mới của cậu bấy giờ là tham dự sự kiện quảng bá ở các tỉnh phía Đông Nam (Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến, Đài Loan), di chuyển xuyên suốt năm địa phương trong một tuần, gần như vừa đặt chân xuống đã chuyển sang một nơi mới. Mỗi lần bước khỏi cửa thì cả giờ giấc cố định để trò chuyện mỗi ngày với Cao Khôn đều vì trên máy bay mà bỏ lỡ, còn Cao Khôn luôn sợ mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của cậu rất ít khi chủ động gọi điện nên đều do Lý Huỳnh Lam tranh thủ thời gian rảnh rỗi gọi cho anh. Chỉ là lần này Lý Huỳnh Lam không đả động gì nên hai người đã không liên lạc với nhau hai ba hôm nay.
Trên xe, Vạn Hà thấy Lý Huỳnh Lam đang ngẩn người nhìn chiếc di động của mình, rất muốn hỏi gì đó, nhưng sau cùng vẫn không vượt quá giới hạn, khóe mắt lại thấy Lý Huỳnh Lam rốt cuộc cũng nhắm mắt lại, Vạn Hà vừa định nhắc tài xế hạ cửa kính, bỗng dưng nghe thấy tiếng Lý Huỳnh Lam nói: “Đến chỗ lần trước…”
Hiện tại bọn họ đang ở L thành, chuyến tuyên truyền kia cũng vừa lúc kết thúc, mà nơi Lý Huỳnh Lam muốn đi thì cách đây không xa.
Nửa tiếng sau, xe đỗ trước viện an dưỡng Hòa Khánh.
Lý Huỳnh Lam xuống xe, Vạn Hà muốn đi theo nhưng bị ngăn ở ngoài, chỉ một mình cậu bước vào.
Viện an dưỡng này có lẽ đã có từ lâu đời, bức tường loang lổ, quá nửa tầng trệt bao phủ bởi dây leo rậm rạp, trông có phần đìu hiu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nom thấy vài người vận đồng phục một màu chống hoặc vịn vào điều dưỡng đi ngang qua, chung quy vẫn toát nên vẻ yên bình làm lòng người tĩnh lặng.
Lý Huỳnh Lam đứng giữa sân, hiển nhiên thu hút nhiều sự chú ý, chẳng mấy chốc đã có người lại đây hỏi cậu cần tìm ai. Lý Huỳnh Lam vừa định mở miệng, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ở một người cách đó không xa, mà đối phương cũng cùng lúc thấy cậu, trên mặt hai người không ai giấu được vẻ kinh ngạc. Song điều khiến Lý Huỳnh Lam bất ngờ hơn cả, là sau khi bất ngờ qua đi, đối phương vậy mà lại nở nụ cười thân thiện cùng cậu.
Lý Huỳnh Lam từng băn khoăn không biết khi gặp lại cô sẽ phải như thế nào, mà trong đời cậu cũng chỉ từng như thế với hai người, một là Cao Khôn, còn lại là Cao Tuệ.
Chỉ là, chấp niệm của Lý Huỳnh Lam với Cao Khôn chính là gặp lại, chỉ cần gặp lại, bất luận mọi việc ra sao đều được, nhưng đối với Cao Tuệ, Lý Huỳnh Lam còn luyện tập kỹ càng, để một khi gặp mặt phải mở lời thế nào cho tốt. Ấy mà sự thật lại chứng minh, Lý Huỳnh Lam xưa nay đối diện với bất kỳ ai đều không thua về mặt khí thế, cũng sẽ có một lần khó lòng ngẩng đầu trước mặt một cô gái.
Vẫn là Cao Tuệ mở lời trước: “Cậu khỏe chứ?”
Mấy năm không gặp, Cao Tuệ đã cao hơn một chút, trông có da thịt hơn, nếu không phải ngũ quan không thay đổi quá nhiều, thì từ vẻ ngoài của cô sẽ không tìm ra điểm chung nào liên quan đến cô bé có tính cách hướng nội hay nhát gan năm đó.
Trong lòng Lý Huỳnh Lam có một cảm giác rất khó tả, gật đầu, hỏi ngược lại: “Chị thì sao?”
Cao Tuệ mỉm cười: “Cậu cũng thấy đấy, tôi rất khỏe.”
Lý Huỳnh Lam nhìn quét xung quanh một lượt: “Sao chị lại…”
“Sao tôi lại ở đây phải không? Nói thì dài lắm… nhưng mà tôi hẳn là phải cảm ơn cậu.”
Lời này của Cao Tuệ lại làm cho Lý Huỳnh Lam không khỏi bất ngờ, toàn thế giới này nếu có một người khiến Lý Huỳnh Lam áy náy nhất, vậy đó là người trước mặt. Nếu có thể, Lý Huỳnh Lam sẵn lòng dốc hết tất cả để đền bù cho đối phương. Thế mà hiện giờ lại nhận được từ cô một câu “Cảm ơn”?
Cao Tuệ nhìn sắc mặt của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu họ của cậu chưa nói cho cậu biết sao?”
Lý Huỳnh Lam ngẩn ra: “Cậu ấy nói với tôi, rằng đã tìm bác sĩ cho chị…” Sau khi xảy ra sự việc năm đó, tuy Lý Huỳnh Lam cả thân mình còn lo chưa xong, nhưng vẫn không quên bé gái cùng chung cảnh ngộ. Chỉ là khi nhắc tới, Trác Diệu lại bảo mình đã lo liệu nơi ở mới cho Cao Tuệ, còn tìm bác sĩ tốt nhất, khuyên Lý Huỳnh Lam không nên đến thăm cô, cả hai phải quên đi đoạn quá khứ kia, bắt đầu lại một lần nữa.
“Thực sự tôi đã bắt đầu lại lần nữa, tôi có cuộc sống mới, có công việc trong đây, Cao Tuệ của ngày trước đã chết rồi. Nếu không có kiếp nạn đó, chắc hẳn sẽ không có tôi của hiện tại.”
Lý Huỳnh Lam còn đang ngờ ngợ thì khi cậu theo chân Cao Tuệ vào hoa viên của viện, nhìn thấy người ngồi trên chiếc xe lăn là Cao Quyên, cậu lại càng bất ngờ hơn.
Cao Tuệ đi qua vấn tóc lại cho Cao Quyên, so với sự thay đổi của Cao Tuệ thì Cao Quyên vẫn giữ nguyên hình dáng năm nào, có điều trông sạch sẽ và có sức sống hơn rất nhiều.
Cao Tuệ đẩy mẹ lên phía trước, giống như đoán ra được suy nghĩ của Lý Huỳnh Lam, cô nói: “Cha tôi bỏ đi nên mẹ chỉ còn mình tôi chăm sóc, nhưng may mà không có ông ấy, chúng tôi vẫn sống tốt như ngày nào.” Ngữ điệu của cô rất bình thản, tựa như đang nói về chuyện một người khác, “Dù sao năm đó ông ấy cũng không để tôi theo họ, hiện giờ cũng đỡ phải đổi tên.”
Lý Huỳnh Lam hiếm khi có lúc không biết tiếp lời thế nào, chỉ lẳng lặng nghe. Bỗng nhiên, bên kia có tiếng người gọi tên cô, Cao Tuệ dùng tay ra hiệu cho cậu đợi mình vài phút, rồi dặn dò mẹ vài câu, tạm thời rời đi chốc lát, để lại Lý Huỳnh Lam và Cao Quyên.
Lý Huỳnh Lam nhìn người phụ nữ trước mặt, không biết nghĩ tới gì, chợt bước chậm lên, ngồi xổm xuống đối diện với bà.
“Cô Cao, cô Cao…” Lý Huỳnh Lam gọi hai tiếng, đối phương đều không có phản ứng, cậu dừng một thoáng, lại đổi cách xưng hô, “Cô Út…”
Tiếng gọi nhẹ nhàng này lại khiến Cao Quyên vốn đang mơ mơ màng màng lập tức quay đầu nhìn lại.
“Cô Út…” Lý Huỳnh Lam gọi thêm một tiếng, chỉ thấy Cao Quyên trừng to hai mắt, Lý Huỳnh Lam lặng lẽ nuốt nước miếng, hỏi tiếp, “Cô còn nhớ Cao Khôn không?”
“Cao, Khôn…” Cao Quyên ngập ngừng từng chữ, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.
“Phải, là Cao Khôn… Anh ấy là cháu trai của cô, cô còn nhớ anh ấy chứ?”
Gương mặt Cao Quyên lộ vẻ mê mang, ngay lúc Lý Huỳnh Lam tưởng rằng bà sẽ không trả lời, Cao Quyên lại thật sự gật đầu.
“Nhớ, Cao Khôn, nhớ…”
“Vậy…”
Lý Huỳnh Lam vừa định tiếp tục, Cao Quyên đã ngắt lời cậu, cất giọng khàn đặc lẫn hung ác: “Cao Khôn là sát tinh, là thằng súc sinh… là sát tinh…”
Cổ họng khô khốc như bị thứ gì đó siết chặt, Lý Huỳnh Lam cố gắng nuốt xuống mới hỏi: “Tại sao? Tại sao phải nói anh ấy như vậy? Anh ấy đã làm gì sai?” Lỗi lầm gì có thể lớn đến mức không cách nào tha thứ được.
Cao Quyên vẫn chỉ lầm bầm mãi một câu: “Hắn là thằng súc sinh… Hắn là sát tinh… Cao Khôn là thằng súc sinh… Hắn không phải là người, hắn không phải là người…”
Bà dường như càng nói càng kích động, cất cao giọng gào lên: “Cao Khôn không phải là người! Hắn, hắn… Chết rồi, đều tại hắn… mà chết!”
“Cô nói cái gì?!”
Lý Huỳnh Lam bắt lấy tay Cao Quyên như muốn nghe rõ hơn, nhưng Cao Tuệ đã từ đâu chạy về.
“Xin lỗi, mẹ tôi vẫn chưa minh mẫn, bà ấy nói gì cậu cũng đừng để ý.”
“Cao Khôn… Tại sao bà ấy lại hận Cao Khôn đến vậy?” Lý Huỳnh Lam cũng trừng mắt, “Tại sao chỉ hận mỗi Cao Khôn mà không phải ai khác?”
“Có thể là vì… bà ấy có sự nhầm lẫn giữa Cao Khôn và cậu tôi,” Cao Tuệ thở dài, “Nơi cậu tôi mất cách chỗ bà ấy không xa, nên vì đó mà đã bị ám ảnh.”
Lý Huỳnh Lam ngây người, nhìn Cao Tuệ bằng ánh mắt mờ mịt.
“Cao Bá… Cha của Cao Khôn mất khi nào?”
Cao Tuệ đáp: “Rất nhiều năm về trước.”
“Cụ thể là khi nào?”
Cao Tuệ suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Năm Cao Khôn mười một tuổi, mùa đông, trước giao thừa… Hình như vào nửa đêm.”
Lý Huỳnh Lam trầm mặc, mà câu tiếp theo của Cao Tuệ đã khiến sắc mặt cậu trắng bệch.
“… Sao cơ?” Lý Huỳnh Lam sửng sốt hỏi.
Sau khi dỗ xong Cao Quyên, Cao Tuệ mới lần nữa lặp lại: “Tôi nói, thực ra tôi luôn muốn cảm ơn Cao Khôn, vì may mà khi đó tôi đã nói lại chuyện từng gặp cậu cho anh ấy biết, nên anh ấy mới có thể đuổi đến kịp thời.”
Lý Huỳnh Lam ngơ ngác hồi lâu, cúi đầu hỏi thêm một câu: “Anh ấy biết được từ lúc nào?”
Chuyện này Cao Tuệ vẫn còn nhớ như in: “Ngay hôm mà tôi bị bắt.”
『Hết chương 81』
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook