Hung Thần
-
Quyển 3 - Chương 76: Gán ghép – Kỳ 2
Hôm nay từ lúc Lý Huỳnh Lam thức dậy đã mang tâm trạng không tốt lắm, khi quay còn NG một lần. Mà đây chính là phân cảnh cuối cùng có vai thiếu niên tướng quân của cậu góp mặt, cũng là phân cảnh khó thực hiện nhất, Lý Huỳnh Lam cần phải cưỡi ngựa qua hai ngọn núi, tiếp cận được vị công chúa bị giam cầm, kế đến phá tan vòng vây một đám truy binh, vượt qua một thông đạo nhỏ chỉ chứa nổi một người.
Đến cảnh quay qua khe núi đã là sáu giờ hơn, Tưởng Nhất Tuyền đến hiện tại vẫn chưa xảy ra sai sót, Hồ Dương còn có phần mắc kẹt, lại bị đạo diễn nhắc nhở một chút, cuối cùng miễn cưỡng xem như qua ải. Thế nhưng trong lúc nghỉ ngơi chờ đến màn tiếp theo, Vạn Hà lại phát hiện ra một điều bất thường, khí trời bấy giờ chưa tới mười độ, mà người chỉ ngồi như Lý Huỳnh Lam đã đỏ hồng hai má lấm tấm mồ hôi.
Không chỉ có Vạn Hà mà Chu Chí Thành cũng để ý sự việc này, hắn thường xuyên quay đầu lại nhìn Lý Huỳnh Lam bằng ánh mắt lo lắng, song Lý Huỳnh Lam lại chưa một lần ngẩng đầu.
Tiểu Bao càng không ngơi tay chặm khăn cho cậu, sau đó ghé qua nhỏ giọng nói: “Anh Vạn, nhiệt độ của Lam thiếu hình như hơi cao đấy.”
Có điều không đợi Vạn Hà mở miệng hỏi, Lý Huỳnh Lam đã đoán được bọn họ đang thì thầm chuyện gì, trực tiếp nói: “Vài tiếng nữa là xong, đừng kéo dài thêm.” Ý để họ không cần nhiều lời, nói đoạn lại tiếp tục đến trước máy quay.
Mỗi lần Lý Huỳnh Lam không khỏe, từ vẻ bề ngoài sẽ rất khó nhìn ra mức độ bệnh tình ra sao, hơn nữa chính cậu cũng sẽ không chủ động nói cho một ai biết. Cho nên nhóm đạo diễn biên kịch chỉ đành tự phát giác ra, song khi thấy chỉ còn cảnh quay cuối là vượt qua cửa ngõ buộc lòng phải tiếp tục. Thế mà cố tình Hồ Dương lại tái phát bệnh cũ, lần này không đợi đạo diễn phát hỏa, Vạn Hà đã bất mãn trước.
Thừa dịp khoảng trống của một cảnh bị NG, Vạn Hà tiến lên nói: “Đạo diễn, cứ hết lần này tới lần khác như vậy sẽ tiêu hao thể lực lắm, tôi thấy chúng ta nên giải lao hai mươi phút rồi chờ mọi người chuẩn bị ổn thỏa xong, chúng ta lại tiếp tục.” Lời này nói cho ai nghe dĩ nhiên không cần nói cũng biết, Vạn Hà đó giờ luôn chú trọng các mối quan hệ xung quanh Lý Huỳnh Lam, trước nay cũng chưa bao giờ đá xoáy cá nhân nào, hiện tại lại không chừa bậc thang đi xuống trước mặt mọi người như vậy, có thể thấy là đã bất mãn tới trình độ nào, Hồ Dương bên kia tức thì xám tro mặt mày.
Đạo diễn hiển nhiên đồng ý, Lý Huỳnh Lam cũng không phản đối, sau đó cậu tìm một nơi tránh gió ngồi nghỉ một lát.
Trong lúc này chú Mậu có đến đây một lần, tuy chú là người Trác Diệu phái theo Lý Huỳnh Lam, nhưng chú đi theo Trác Diệu nhiều năm như vậy, người trong giới thấy chú cũng phải chào hỏi một tiếng, Lý Huỳnh Lam ngại chú quá gây chú ý, mỗi lần xuất hiện như thể đến giám sát, khiến mọi người rất căng thẳng, thành thử không cần chú đi theo mọi lúc mọi nơi, dù sao lúc cần cũng đã có Vạn Hà báo cáo lại với đối phương.
Thế nhưng hôm nay Lý Huỳnh Lam hiếm khi hỏi một câu: “Chú Mậu, cậu… hiện giờ có ở U thị không?”
Chú Mậu hơi bất ngờ, song vẫn trả lời: “Không có, cuối tháng sáu này có mấy người bên Ưu Điền debut, ngài ấy đang ở A thị theo dõi tiến độ.”
Thấy biểu tình của Lý Huỳnh Lam, lại hỏi: “Cậu muốn tìm ngài ấy à? Tôi có thể gọi giúp.” Trác Diệu dù bận thế nào cũng sẽ không bao giờ bỏ qua điện thoại của Lý Huỳnh Lam.
Không biết Lý Huỳnh Lam nghĩ đến chuyện gì, chỉ lắc lắc đầu.
Hai mươi phút trôi qua, mọi người tiếp tục làm việc, Lý Huỳnh Lam xoay người lên ngựa, một cảm giác choáng váng lập tức ập đến, cũng may không kéo dài lâu, cậu thở ra một hơi, nhìn về phía cánh cửa cách mình độ ba bốn chục thước, thầm tính hướng đi sắp tới. Thật ra Lý Huỳnh Lam đã biết cưỡi ngựa từ nhỏ, bởi Lý Tiểu Quân từng nhiều lần dẫn cậu dạo qua các trang trại, cứ thường xuyên như vậy sẵn với tư chất thông minh bạn nhỏ Huỳnh Lam đã tự học được một kỹ năng, bây giờ còn có thể vận dụng vào diễn xuất. Lúc này cậu cũng xem như tin tưởng vào khả năng của mình, muốn đáp ứng yêu cầu của đạo diễn sẽ không quá khó.
Hồ Dương và Tưởng Nhất Tuyền lần lượt vào vị trí, Tưởng Nhất Tuyền xoay ngang vẫn chưa được, nhưng hiện tại đã thành thật hơn, chấp nhận nhờ thế thân. Đầu tiên, cô sẽ cùng Lý Huỳnh Lam quay những cảnh cận mặt trước, rồi dùng thế thân thay mình bổ sung thế khó, vẫn chỉ khổ Lý Huỳnh Lam phải chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Đến giờ, đạo diễn hô một tiếng, thiếu niên tướng quân dù chưa khoác giáp, nhưng trên đầu vẫn đội ngọc quan, thân vận cẩm bào, mặc cho khung cảnh xung quanh xác xơ tiêu điều, ánh mắt y vẫn sắc bén như cũ, một tay siết dây cương, hai chân kẹp chặt, tuấn mã dưới thân lập tức hí vang, luồng gió mạnh mẽ cuốn bay ống tay áo vị tướng quân, lẫn trong ấy còn cả hương vị đượm mùi chết chóc.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát dài, hóa ra là bè lũ nịnh thần đã truy tới, tướng quân không quay đầu lại, vẫn trầm tĩnh vung roi, mắt thì dõi tìm bóng hình ai đó, kế đến làm một động tác vớt lấy người.
Sau đoạn cắt nối, tướng quân đưa công chúa lên phía trước mình, tiếp đó quay lại nghênh chiến với nhóm người Tể tướng đang truy tới, đánh giáp lá cà, trải qua hai hiệp đối phương bại trận, tướng quân lại vượt qua cửa ngõ, tẩu thoát thành công, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên trên thực tế lại nảy sinh chút chênh lệch về thời gian, lẽ ra Hồ Dương phải đợi vài giây mới bắt đầu truy sát phía sau, nhưng hắn không đợi Lý Huỳnh Lam cứu người xong trở về, kiếm trong tay đã chém tới, Hồ Dương cũng lập tức ngộ ra sai lầm, vội vã thu tay lại, song bấy giờ trên lưng ngựa sẽ có những động tác không phải hắn muốn là có thể kiểm soát. Trước đó đạo diễn vẫn thường phê bình động tác của hắn quá mềm mại không có khí phái đàn ông, nên dạo gần đây mỗi một nhát chém hắn đều dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ, đường kiếm xé gió vang lên thanh âm ai cũng có thể nghe thấy.
Mắt thấy vũ khí sắp lao tới, may thay Lý Huỳnh Lam phản ứng cực nhanh, thân mình ngả sang bên, khó khăn tránh khỏi mũi kiếm.
Tuy nhiên dù tránh khỏi, nhưng bên cạnh Lý Huỳnh Lam vẫn còn Tưởng Nhất Tuyền, khi đường kiếm lao qua phía cô ta lực độ đã giảm đi không ít, chiều dài cũng không bằng, lẽ ra sẽ không chạm đến, song vị cô nương này vẫn sợ tới mức không ngừng thét chói tai.
Người thì chẳng việc gì, nhưng con ngựa dưới thân không biết thế nào lại bị phản ứng quá chớn ấy làm cho hốt hoảng, đột ngột nhảy kiễng hai chân sau, mà con ngựa này vừa đúng ngay của Lý Huỳnh Lam.
Đây là một phản ứng dây chuyền, mà hiển nhiên kết quả rất không may khi mắc xích cuối cùng lại là cậu, nếu vào trường hợp bình thường chắc hẳn cậu sẽ không ngã xuống, nhưng cố tình hôm nay thân thể lại không được khỏe, mông vừa trượt khỏi yên ngựa, trước mắt Lý Huỳnh Lam cũng trở nên tối sầm, tay thoát lực buông lỏng dây cương, người ngả sang một bên, trong mơ màng mắt chỉ kịp thấy vó ngựa bay múa, kế đến dưới sườn lập tức đau nhói!
Mọi người ai nấy đều kinh hãi!
Nhìn thấy Lý Huỳnh Lam ngay trước mắt ngã khỏi lưng ngựa, trong lúc nhất thời mọi người đồng loạt chạy về hướng này, người kéo ngựa, người đến đỡ, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Giờ phút này, rất nhiều người gọi tên Lý Huỳnh Lam, Chu Chí Thành là người chạy đến nhanh nhất, chẳng qua khi hắn vừa muốn ngồi xổm xuống kiểm tra đã bị chú Mậu đưa tay ra chặn, người bị đẩy sang bên.
Chú Mậu có chuyên môn cao, vừa sờ soạng trên người Lý Huỳnh Lam một lượt, vừa vỗ vỗ mặt cậu, xác nhận tình trạng vẫn ổn xong, chú mới luồn tay qua khớp gối đỡ người bế lên, lại nói nhanh với Vạn Hà và trợ lý đã bị hoảng sợ bên cạnh: “Không gãy xương, nhưng không ngoại trừ khả năng bị nứt, mau lái xe đến đây, chúng ta đưa Huỳnh Lam vào viện.”
Bên này hành động nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến nơi, sau một lúc bận rộn thì có kết quả, gan không bị tổn thương, nhưng dưới đốt xương cùng có một vết nứt nhỏ, may sao lúc con ngựa mà Huỳnh Lam cưỡi đặt chân xuống đã không dùng sức, xem như trong cái rủi cũng có cái may.
Lý Huỳnh Lam nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng nói tràn đầy tức giận của chú Mậu bên ngoài, thật ra cậu có thể không cần nhập viện, nhưng chính vì hiện giờ Lý Huỳnh Lam vẫn đang sốt cao, sợ rằng vết thương sẽ bị viêm nhiễm nên để đảm bảo, phải quan sát thêm một hai ngày.
Lý Huỳnh Lam vươn tay qua hướng Tiểu Sa đang đứng cạnh giường, Tiểu Sa thoáng do dự, rốt cuộc vẫn đưa di động lại cho cậu.
Cậu cầm nó trong tay, mở ra lịch sử cuộc gọi, lướt lên lướt xuống nhìn màn hình nửa ngày, cuối cùng tắt đi.
“Tin này không thể truyền ra.” Lý Huỳnh Lam nói.
Tiểu Sa gật đầu: “Chú Mậu với anh Vạn cũng có ý này.”
Lý Huỳnh Lam đặt di động dưới gối đầu, nghĩ một hồi lại lấy ra đặt trên tủ đầu giường. Cậu dự định ngủ một giấc trước, đợi đến buổi tối lỡ người nào đó gọi đến cậu còn có tinh thần tiếp.
Tuy nhiên chỉ vừa chợp mắt được chừng nửa tiếng, bên ngoài lại truyền đến âm thanh ồn ào, tiếng nói này Lý Huỳnh Lam có thể nhận ra, là Bạch Huy, nhưng đã bị chú Mậu chặn ngoài cửa.
“Tôi tới đây thăm Huỳnh Lam mà, sao tôi lại không được vào cơ chứ?” Bạch Huy nóng nảy, nhưng hắn vẫn khắc chế hỏi.
Chú Mậu lại không buồn chừa mặt mũi cho hắn: “Bác sĩ đã dặn Huỳnh Lam cần nghỉ ngơi, giờ này ai vào cũng không được.” Đừng nói là hắn mà ngay cả người trong đoàn cũng không ngoại lệ.
Bạch Huy tạm ngừng một chốc: “Tôi chỉ muốn vào chút thôi, xem cậu ấy có cần tôi giúp gì không.”
“Chúng tôi đều bố trí xong xuôi cả, cảm phiền Bạch thiếu đã quan tâm, ngài Trác cũng sắp tới đây, nếu cần sẽ có ngài ấy xử lý.”
Bạch Huy còn muốn dây dưa thêm, song khi nghe đến danh Trác Diệu, bộ dáng ngạo mạn tức thì lặn mất tăm, hắn sờ sờ mũi tạm thời lui ra ngoài.
Lý Huỳnh Lam bị hắn làm cho nhức đầu, dưới xương sườn cũng nhói lên từng chập, nhưng cậu chỉ chịu đựng chậm rãi trở mình, động tác đơn giản là thế mà trán cậu đã đọng một tầng mồ hôi mỏng.
Bạch Huy vừa đi khuất, bên ngoài lại xuất hiện thêm vài người, không gian yên tĩnh cứ lúc được lúc mất, Lý Huỳnh Lam nhắm mắt nghe, rõ ràng đã quá mệt mỏi, nhưng cậu lại không hề buồn ngủ.
Về phần Chu Chí Thanh, thật ra hắn vẫn luôn đứng từ xa nhìn cửa phòng bệnh đầu bên kia, có lẽ năm lần bảy lượt khước từ của Lý Huỳnh Lam rốt cuộc cũng có tác dụng, hắn hiện tại so với trước kia đều biết tự mình hiểu lấy, biết ngay cả người như Bạch Huy còn bị chặn bên ngoài thì tới phiên hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Chuyện lo lắng là thật, nhưng hắn vẫn có một chuyện đáng buồn hơn thế. Đó là người hắn sát cánh chung năm năm, thời khắc đặt trong tim, hiện tại cả một tư cách liếc nhìn một chút cũng không có.
Chu Chí Thành vẫn đang ray rứt trong lòng đặt tầm mắt về phía kia, thì bất chợt có một người vụt ngang qua, Chu Chí Thành sững sờ, quay đầu nhìn lại, khi thấy rõ đối phương là ai, mắt hắn không khỏi trừng thật to.
Bên kia Vạn Hà và chú Mậu đang xác nhận việc Trác Diệu đã lên máy bay chưa thì trước mắt có một người bước nhanh đến, hai người cùng quay sang nhìn gương mặt nọ, chú Mậu nhíu mày, mà Vạn hà thì giật mình.
Sắc mặt người tới rất lo lắng, thở gấp hỏi: “Huỳnh Lam sao rồi?”
Khi Chú Mậu vừa định dùng lý do cũ từ chối vị này, Vạn Hà đã ngăn trước một bước, anh ta còn rất tâm lý, đi qua mở cửa, ra hiệu cho trợ lý bên trong ra ngoài, kế đến quay đầu lại nói với người nọ: “Cậu vào đi.”
Thấy người đi vào rồi, Vạn Hà mới giải thích với chú Mậu: “Cậu ta… chính là Cao Khôn.”
Chú Mậu chưa hiểu lắm, lại nghe Vạn Hà nói: “Nên dù có ngài Trác ở đây… cũng vô dụng.”
Chú Mậu suy nghĩ một lát, rốt cuộc lộ vẻ ngộ ra, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mà cách xa đó, Chu Chí Thành vẫn luôn đỏ mắt dõi theo.
…
Trong phòng bệnh, Lý Huỳnh Lam trừng mắt về hướng cửa mở, nhìn cái người to lớn sừng sững bước vào, vừa rồi nghe thấy giọng nói khách khí của ai kia, cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, đến khi tận mắt thấy người thật, Lý Huỳnh Lam vẫn cảm giác mình đang mơ.
“Anh…” Cậu hiếm khi ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.
Mà Cao Khôn chỉ nhìn người nằm trên giường, đôi lông mày nhíu chặt lại: “Sao lại thế này?”
“Câu này phải để em hỏi mới đúng chứ?” Lý Huỳnh Lam nhẹ giọng nói.
Cao Khôn ngồi xuống bên giường: “Anh hỏi vài người trong đoàn mới tìm được đến đây.” Anh vừa vuốt tóc Lý Huỳnh Lam, tay vừa lúc chạm đến vầng trán nóng hầm hập.
Điều mà Lý Huỳnh Lam không nhìn được nhất chính là ánh mắt và biểu tình này của Cao Khôn: “Được rồi, không chảy máu không chầy xước, xương cũng chưa gãy, đừng nhìn em như vậy.”
Nói thì nói vậy, nhưng đầu người nào đó cũng bất giác dựa vào lòng bàn tay anh cọ cọ, còn dùng hai má cực nóng nhè nhẹ vuốt ve làn da hơi ẩm ướt vì chạy đuổi tới đây.
“Nhưng vẫn hơi đau…” Lý Huỳnh Lam thành thật nói, thanh âm cũng dịu ngoan hơn bao giờ hết.
Đến cảnh quay qua khe núi đã là sáu giờ hơn, Tưởng Nhất Tuyền đến hiện tại vẫn chưa xảy ra sai sót, Hồ Dương còn có phần mắc kẹt, lại bị đạo diễn nhắc nhở một chút, cuối cùng miễn cưỡng xem như qua ải. Thế nhưng trong lúc nghỉ ngơi chờ đến màn tiếp theo, Vạn Hà lại phát hiện ra một điều bất thường, khí trời bấy giờ chưa tới mười độ, mà người chỉ ngồi như Lý Huỳnh Lam đã đỏ hồng hai má lấm tấm mồ hôi.
Không chỉ có Vạn Hà mà Chu Chí Thành cũng để ý sự việc này, hắn thường xuyên quay đầu lại nhìn Lý Huỳnh Lam bằng ánh mắt lo lắng, song Lý Huỳnh Lam lại chưa một lần ngẩng đầu.
Tiểu Bao càng không ngơi tay chặm khăn cho cậu, sau đó ghé qua nhỏ giọng nói: “Anh Vạn, nhiệt độ của Lam thiếu hình như hơi cao đấy.”
Có điều không đợi Vạn Hà mở miệng hỏi, Lý Huỳnh Lam đã đoán được bọn họ đang thì thầm chuyện gì, trực tiếp nói: “Vài tiếng nữa là xong, đừng kéo dài thêm.” Ý để họ không cần nhiều lời, nói đoạn lại tiếp tục đến trước máy quay.
Mỗi lần Lý Huỳnh Lam không khỏe, từ vẻ bề ngoài sẽ rất khó nhìn ra mức độ bệnh tình ra sao, hơn nữa chính cậu cũng sẽ không chủ động nói cho một ai biết. Cho nên nhóm đạo diễn biên kịch chỉ đành tự phát giác ra, song khi thấy chỉ còn cảnh quay cuối là vượt qua cửa ngõ buộc lòng phải tiếp tục. Thế mà cố tình Hồ Dương lại tái phát bệnh cũ, lần này không đợi đạo diễn phát hỏa, Vạn Hà đã bất mãn trước.
Thừa dịp khoảng trống của một cảnh bị NG, Vạn Hà tiến lên nói: “Đạo diễn, cứ hết lần này tới lần khác như vậy sẽ tiêu hao thể lực lắm, tôi thấy chúng ta nên giải lao hai mươi phút rồi chờ mọi người chuẩn bị ổn thỏa xong, chúng ta lại tiếp tục.” Lời này nói cho ai nghe dĩ nhiên không cần nói cũng biết, Vạn Hà đó giờ luôn chú trọng các mối quan hệ xung quanh Lý Huỳnh Lam, trước nay cũng chưa bao giờ đá xoáy cá nhân nào, hiện tại lại không chừa bậc thang đi xuống trước mặt mọi người như vậy, có thể thấy là đã bất mãn tới trình độ nào, Hồ Dương bên kia tức thì xám tro mặt mày.
Đạo diễn hiển nhiên đồng ý, Lý Huỳnh Lam cũng không phản đối, sau đó cậu tìm một nơi tránh gió ngồi nghỉ một lát.
Trong lúc này chú Mậu có đến đây một lần, tuy chú là người Trác Diệu phái theo Lý Huỳnh Lam, nhưng chú đi theo Trác Diệu nhiều năm như vậy, người trong giới thấy chú cũng phải chào hỏi một tiếng, Lý Huỳnh Lam ngại chú quá gây chú ý, mỗi lần xuất hiện như thể đến giám sát, khiến mọi người rất căng thẳng, thành thử không cần chú đi theo mọi lúc mọi nơi, dù sao lúc cần cũng đã có Vạn Hà báo cáo lại với đối phương.
Thế nhưng hôm nay Lý Huỳnh Lam hiếm khi hỏi một câu: “Chú Mậu, cậu… hiện giờ có ở U thị không?”
Chú Mậu hơi bất ngờ, song vẫn trả lời: “Không có, cuối tháng sáu này có mấy người bên Ưu Điền debut, ngài ấy đang ở A thị theo dõi tiến độ.”
Thấy biểu tình của Lý Huỳnh Lam, lại hỏi: “Cậu muốn tìm ngài ấy à? Tôi có thể gọi giúp.” Trác Diệu dù bận thế nào cũng sẽ không bao giờ bỏ qua điện thoại của Lý Huỳnh Lam.
Không biết Lý Huỳnh Lam nghĩ đến chuyện gì, chỉ lắc lắc đầu.
Hai mươi phút trôi qua, mọi người tiếp tục làm việc, Lý Huỳnh Lam xoay người lên ngựa, một cảm giác choáng váng lập tức ập đến, cũng may không kéo dài lâu, cậu thở ra một hơi, nhìn về phía cánh cửa cách mình độ ba bốn chục thước, thầm tính hướng đi sắp tới. Thật ra Lý Huỳnh Lam đã biết cưỡi ngựa từ nhỏ, bởi Lý Tiểu Quân từng nhiều lần dẫn cậu dạo qua các trang trại, cứ thường xuyên như vậy sẵn với tư chất thông minh bạn nhỏ Huỳnh Lam đã tự học được một kỹ năng, bây giờ còn có thể vận dụng vào diễn xuất. Lúc này cậu cũng xem như tin tưởng vào khả năng của mình, muốn đáp ứng yêu cầu của đạo diễn sẽ không quá khó.
Hồ Dương và Tưởng Nhất Tuyền lần lượt vào vị trí, Tưởng Nhất Tuyền xoay ngang vẫn chưa được, nhưng hiện tại đã thành thật hơn, chấp nhận nhờ thế thân. Đầu tiên, cô sẽ cùng Lý Huỳnh Lam quay những cảnh cận mặt trước, rồi dùng thế thân thay mình bổ sung thế khó, vẫn chỉ khổ Lý Huỳnh Lam phải chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Đến giờ, đạo diễn hô một tiếng, thiếu niên tướng quân dù chưa khoác giáp, nhưng trên đầu vẫn đội ngọc quan, thân vận cẩm bào, mặc cho khung cảnh xung quanh xác xơ tiêu điều, ánh mắt y vẫn sắc bén như cũ, một tay siết dây cương, hai chân kẹp chặt, tuấn mã dưới thân lập tức hí vang, luồng gió mạnh mẽ cuốn bay ống tay áo vị tướng quân, lẫn trong ấy còn cả hương vị đượm mùi chết chóc.
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát dài, hóa ra là bè lũ nịnh thần đã truy tới, tướng quân không quay đầu lại, vẫn trầm tĩnh vung roi, mắt thì dõi tìm bóng hình ai đó, kế đến làm một động tác vớt lấy người.
Sau đoạn cắt nối, tướng quân đưa công chúa lên phía trước mình, tiếp đó quay lại nghênh chiến với nhóm người Tể tướng đang truy tới, đánh giáp lá cà, trải qua hai hiệp đối phương bại trận, tướng quân lại vượt qua cửa ngõ, tẩu thoát thành công, rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.
Tuy nhiên trên thực tế lại nảy sinh chút chênh lệch về thời gian, lẽ ra Hồ Dương phải đợi vài giây mới bắt đầu truy sát phía sau, nhưng hắn không đợi Lý Huỳnh Lam cứu người xong trở về, kiếm trong tay đã chém tới, Hồ Dương cũng lập tức ngộ ra sai lầm, vội vã thu tay lại, song bấy giờ trên lưng ngựa sẽ có những động tác không phải hắn muốn là có thể kiểm soát. Trước đó đạo diễn vẫn thường phê bình động tác của hắn quá mềm mại không có khí phái đàn ông, nên dạo gần đây mỗi một nhát chém hắn đều dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ, đường kiếm xé gió vang lên thanh âm ai cũng có thể nghe thấy.
Mắt thấy vũ khí sắp lao tới, may thay Lý Huỳnh Lam phản ứng cực nhanh, thân mình ngả sang bên, khó khăn tránh khỏi mũi kiếm.
Tuy nhiên dù tránh khỏi, nhưng bên cạnh Lý Huỳnh Lam vẫn còn Tưởng Nhất Tuyền, khi đường kiếm lao qua phía cô ta lực độ đã giảm đi không ít, chiều dài cũng không bằng, lẽ ra sẽ không chạm đến, song vị cô nương này vẫn sợ tới mức không ngừng thét chói tai.
Người thì chẳng việc gì, nhưng con ngựa dưới thân không biết thế nào lại bị phản ứng quá chớn ấy làm cho hốt hoảng, đột ngột nhảy kiễng hai chân sau, mà con ngựa này vừa đúng ngay của Lý Huỳnh Lam.
Đây là một phản ứng dây chuyền, mà hiển nhiên kết quả rất không may khi mắc xích cuối cùng lại là cậu, nếu vào trường hợp bình thường chắc hẳn cậu sẽ không ngã xuống, nhưng cố tình hôm nay thân thể lại không được khỏe, mông vừa trượt khỏi yên ngựa, trước mắt Lý Huỳnh Lam cũng trở nên tối sầm, tay thoát lực buông lỏng dây cương, người ngả sang một bên, trong mơ màng mắt chỉ kịp thấy vó ngựa bay múa, kế đến dưới sườn lập tức đau nhói!
Mọi người ai nấy đều kinh hãi!
Nhìn thấy Lý Huỳnh Lam ngay trước mắt ngã khỏi lưng ngựa, trong lúc nhất thời mọi người đồng loạt chạy về hướng này, người kéo ngựa, người đến đỡ, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.
Giờ phút này, rất nhiều người gọi tên Lý Huỳnh Lam, Chu Chí Thành là người chạy đến nhanh nhất, chẳng qua khi hắn vừa muốn ngồi xổm xuống kiểm tra đã bị chú Mậu đưa tay ra chặn, người bị đẩy sang bên.
Chú Mậu có chuyên môn cao, vừa sờ soạng trên người Lý Huỳnh Lam một lượt, vừa vỗ vỗ mặt cậu, xác nhận tình trạng vẫn ổn xong, chú mới luồn tay qua khớp gối đỡ người bế lên, lại nói nhanh với Vạn Hà và trợ lý đã bị hoảng sợ bên cạnh: “Không gãy xương, nhưng không ngoại trừ khả năng bị nứt, mau lái xe đến đây, chúng ta đưa Huỳnh Lam vào viện.”
Bên này hành động nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến nơi, sau một lúc bận rộn thì có kết quả, gan không bị tổn thương, nhưng dưới đốt xương cùng có một vết nứt nhỏ, may sao lúc con ngựa mà Huỳnh Lam cưỡi đặt chân xuống đã không dùng sức, xem như trong cái rủi cũng có cái may.
Lý Huỳnh Lam nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng nói tràn đầy tức giận của chú Mậu bên ngoài, thật ra cậu có thể không cần nhập viện, nhưng chính vì hiện giờ Lý Huỳnh Lam vẫn đang sốt cao, sợ rằng vết thương sẽ bị viêm nhiễm nên để đảm bảo, phải quan sát thêm một hai ngày.
Lý Huỳnh Lam vươn tay qua hướng Tiểu Sa đang đứng cạnh giường, Tiểu Sa thoáng do dự, rốt cuộc vẫn đưa di động lại cho cậu.
Cậu cầm nó trong tay, mở ra lịch sử cuộc gọi, lướt lên lướt xuống nhìn màn hình nửa ngày, cuối cùng tắt đi.
“Tin này không thể truyền ra.” Lý Huỳnh Lam nói.
Tiểu Sa gật đầu: “Chú Mậu với anh Vạn cũng có ý này.”
Lý Huỳnh Lam đặt di động dưới gối đầu, nghĩ một hồi lại lấy ra đặt trên tủ đầu giường. Cậu dự định ngủ một giấc trước, đợi đến buổi tối lỡ người nào đó gọi đến cậu còn có tinh thần tiếp.
Tuy nhiên chỉ vừa chợp mắt được chừng nửa tiếng, bên ngoài lại truyền đến âm thanh ồn ào, tiếng nói này Lý Huỳnh Lam có thể nhận ra, là Bạch Huy, nhưng đã bị chú Mậu chặn ngoài cửa.
“Tôi tới đây thăm Huỳnh Lam mà, sao tôi lại không được vào cơ chứ?” Bạch Huy nóng nảy, nhưng hắn vẫn khắc chế hỏi.
Chú Mậu lại không buồn chừa mặt mũi cho hắn: “Bác sĩ đã dặn Huỳnh Lam cần nghỉ ngơi, giờ này ai vào cũng không được.” Đừng nói là hắn mà ngay cả người trong đoàn cũng không ngoại lệ.
Bạch Huy tạm ngừng một chốc: “Tôi chỉ muốn vào chút thôi, xem cậu ấy có cần tôi giúp gì không.”
“Chúng tôi đều bố trí xong xuôi cả, cảm phiền Bạch thiếu đã quan tâm, ngài Trác cũng sắp tới đây, nếu cần sẽ có ngài ấy xử lý.”
Bạch Huy còn muốn dây dưa thêm, song khi nghe đến danh Trác Diệu, bộ dáng ngạo mạn tức thì lặn mất tăm, hắn sờ sờ mũi tạm thời lui ra ngoài.
Lý Huỳnh Lam bị hắn làm cho nhức đầu, dưới xương sườn cũng nhói lên từng chập, nhưng cậu chỉ chịu đựng chậm rãi trở mình, động tác đơn giản là thế mà trán cậu đã đọng một tầng mồ hôi mỏng.
Bạch Huy vừa đi khuất, bên ngoài lại xuất hiện thêm vài người, không gian yên tĩnh cứ lúc được lúc mất, Lý Huỳnh Lam nhắm mắt nghe, rõ ràng đã quá mệt mỏi, nhưng cậu lại không hề buồn ngủ.
Về phần Chu Chí Thanh, thật ra hắn vẫn luôn đứng từ xa nhìn cửa phòng bệnh đầu bên kia, có lẽ năm lần bảy lượt khước từ của Lý Huỳnh Lam rốt cuộc cũng có tác dụng, hắn hiện tại so với trước kia đều biết tự mình hiểu lấy, biết ngay cả người như Bạch Huy còn bị chặn bên ngoài thì tới phiên hắn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Chuyện lo lắng là thật, nhưng hắn vẫn có một chuyện đáng buồn hơn thế. Đó là người hắn sát cánh chung năm năm, thời khắc đặt trong tim, hiện tại cả một tư cách liếc nhìn một chút cũng không có.
Chu Chí Thành vẫn đang ray rứt trong lòng đặt tầm mắt về phía kia, thì bất chợt có một người vụt ngang qua, Chu Chí Thành sững sờ, quay đầu nhìn lại, khi thấy rõ đối phương là ai, mắt hắn không khỏi trừng thật to.
Bên kia Vạn Hà và chú Mậu đang xác nhận việc Trác Diệu đã lên máy bay chưa thì trước mắt có một người bước nhanh đến, hai người cùng quay sang nhìn gương mặt nọ, chú Mậu nhíu mày, mà Vạn hà thì giật mình.
Sắc mặt người tới rất lo lắng, thở gấp hỏi: “Huỳnh Lam sao rồi?”
Khi Chú Mậu vừa định dùng lý do cũ từ chối vị này, Vạn Hà đã ngăn trước một bước, anh ta còn rất tâm lý, đi qua mở cửa, ra hiệu cho trợ lý bên trong ra ngoài, kế đến quay đầu lại nói với người nọ: “Cậu vào đi.”
Thấy người đi vào rồi, Vạn Hà mới giải thích với chú Mậu: “Cậu ta… chính là Cao Khôn.”
Chú Mậu chưa hiểu lắm, lại nghe Vạn Hà nói: “Nên dù có ngài Trác ở đây… cũng vô dụng.”
Chú Mậu suy nghĩ một lát, rốt cuộc lộ vẻ ngộ ra, sau đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Mà cách xa đó, Chu Chí Thành vẫn luôn đỏ mắt dõi theo.
…
Trong phòng bệnh, Lý Huỳnh Lam trừng mắt về hướng cửa mở, nhìn cái người to lớn sừng sững bước vào, vừa rồi nghe thấy giọng nói khách khí của ai kia, cậu còn tưởng mình đang nằm mơ, đến khi tận mắt thấy người thật, Lý Huỳnh Lam vẫn cảm giác mình đang mơ.
“Anh…” Cậu hiếm khi ngạc nhiên đến nỗi không thốt nên lời.
Mà Cao Khôn chỉ nhìn người nằm trên giường, đôi lông mày nhíu chặt lại: “Sao lại thế này?”
“Câu này phải để em hỏi mới đúng chứ?” Lý Huỳnh Lam nhẹ giọng nói.
Cao Khôn ngồi xuống bên giường: “Anh hỏi vài người trong đoàn mới tìm được đến đây.” Anh vừa vuốt tóc Lý Huỳnh Lam, tay vừa lúc chạm đến vầng trán nóng hầm hập.
Điều mà Lý Huỳnh Lam không nhìn được nhất chính là ánh mắt và biểu tình này của Cao Khôn: “Được rồi, không chảy máu không chầy xước, xương cũng chưa gãy, đừng nhìn em như vậy.”
Nói thì nói vậy, nhưng đầu người nào đó cũng bất giác dựa vào lòng bàn tay anh cọ cọ, còn dùng hai má cực nóng nhè nhẹ vuốt ve làn da hơi ẩm ướt vì chạy đuổi tới đây.
“Nhưng vẫn hơi đau…” Lý Huỳnh Lam thành thật nói, thanh âm cũng dịu ngoan hơn bao giờ hết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook