Hung Thần
-
Quyển 3 - Chương 69: Bên nhau – Kỳ 1
Vừa về đến nhà, Cao Khôn lập tức mở máy sưởi, cởi bộ đồ ẩm ướt trên người Lý Huỳnh Lam, suốt quá trình đó đối phương vẫn nhắm nghiền hai mắt, có vẻ như đã ngủ. Cao Khôn xả nước từ phòng tắm xong trở ra ôm Lý Huỳnh Lam vào, tới khi ngâm mình xuống bồn, cậu mới chập chờn mở mắt.
Chắc do cảm thấy lạnh, nên môi Lý Huỳnh Lam còn hơi tái nhợt, song nhờ có men say, mà trên gương mặt trắng nõn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn có phần diễm lệ lẫn mong manh khôn tả. Mi mắt cậu rũ xuống, chỉ lẳng lặng nhìn sóng nước khẽ lay động, ngay cả khi Cao Khôn xắn tay áo, đoạn đưa tay vào làn nước dò xét, vẫn chưa có bất cứ phản ứng nào.
Cao Khôn chần chừ một thoáng mới vớt khăn tay lên lau người cho Lý Huỳnh Lam, có điều động tác của anh chẳng mấy linh hoạt, cứ khẽ khàng như không dùng lực. Làn da trắng mịn như sứ được ngâm trong nước ấm kia, thoảng như chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi là sẽ gây nên thương tích vậy. Cao Khôn sợ cậu bị cảm lạnh nên để nhiệt độ nước trong bồn hơi cao, vì vậy mới vào chưa bao lâu, mà hơi nước đã lượn lờ khắp phòng tắm, điều đó càng làm cho gương mặt Lý Huỳnh Lam giờ phút này thêm mơ màng, ấy nhưng đôi mắt lại sáng ngời dị thường.
Lông mi cậu khẽ rung động, cái nhìn đầu tiên là dừng trên tay Cao Khôn, nhìn bàn tay rắn chắc cầm một khăn tay màu xanh nhạt đang chà lau phần bả vai với trước ngực mình, rồi chầm chậm xê dịch xuống thắt lưng, tới phần bụng bỗng dưng im bặt, đổi sang bên kia người, tay chân trông thì nhanh nhẹn, nhưng mà nhanh nhẹn này phải tả bằng câu như thiêu như đốt thì đúng hơn.
Lý Huỳnh Lam không khỏi nâng mắt lên, nhìn về phía Cao Khôn.
Anh vẫn nhíu mày hết sức chuyên chú vào động tác trên tay, như thể hiện giờ đang làm một nhiệm vụ lớn lao không được mảy may tí sơ suất nào, hàm dưới kéo căng, mồ hôi trên trán chảy dọc theo ấn đường, mà anh, ngay cả một động tác thừa cũng chẳng có lòng dạ nào đi làm.
Nhất là khi cảm nhận được tầm mắt của Lý Huỳnh Lam, eo lưng Cao Khôn càng căng cứng, lại cố tình ngay giờ phút này, một bàn tay đột nhiên níu lên.
Trên tay Lý Huỳnh Lam còn dính nước, cứ vậy mà níu lấy vạt áo trước ngực Cao Khôn, từng giọt nước dần thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi, chẳng mấy chốc đã có thể thấy đường cong cơ bắp ẩn giấu bên trong đó.
“Huỳnh Lam…” Cao Khôn khựng lại, kiên trì vỗ về, “Gần xong rồi.”
Lý Huỳnh Lam không thu tay, trái lại còn dán cả người về phía Cao Khôn.
“Lạnh…”
Cậu khẽ nỉ non, tay còn lại cũng vòng lên cổ Cao Khôn, cả thân trên đều treo lên người anh.
Cao Khôn sợ cậu ra khỏi bồn, bèn ôm lấy thắt lưng cậu, cảm giác khi tiếp cận làn da trắng nõn ẩm hơi nước ấm kia ngỡ như sẽ hấp thụ luôn cả tâm trí, vừa chạm vào liền tan chảy.
Mới được lau sơ qua sữa tắm, một mùi hương thơm ngát ngọt lịm từ người Lý Huỳnh Lam lan tỏa thẳng đến đầu mũi Cao Khôn, làm hầu kết anh cũng trườn trượt lên xuống.
Bị Cao Khôn ấn ngồi lại vào bồn, nhưng vòng tay của Lý Huỳnh Lam không mảy may buông lơi, cứ thế kéo luôn anh vào cùng.
Và rồi quần áo trên người Cao Khôn cũng ướt mất, Lý Huỳnh Lam thấy bộ dáng chật vật đó của anh còn bật cười vui vẻ, cười một chốc đôi lông mày lại nhíu chặt.
“A Khôn… A Khôn…” Hai tay cậu bưng lấy mặt Cao Khôn, gọi khẽ anh từng tiếng một, dư âm vang vọng, như lời thủ thỉ trong nghẹn ngào, làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy sao mà quá chua xót.
Lồng ngực Cao Khôn phập phồng, sau khi hít một hơi thật sâu, anh chậm rãi đưa tay cởi nút áo mình.
Bồn tắm rất nhỏ, Cao Khôn vừa ngồi xuống là hơn phân nửa lượng nước bên trong liền lũ lượt trào ra, cả Lý Huỳnh Lam cũng bị anh dồn sang một bên, chân gập lại trước ngực, chân kia thì khoác lên thắt lưng Cao Khôn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mơ màng, nhưng cái chân lại không chịu thành thật ôm lấy eo đối phương.
Chờ Cao Khôn cởi hết áo quần trên người, Lý Huỳnh Lam liền bổ nhào vào lòng anh, Cao Khôn tức thì ôm lấy cậu, trước khi cánh môi của Lý Huỳnh Lam muốn chạm đến môi mình, anh lại ngăn cản hành động này của đối phương.
Giữa khoảng cách quá gần như vậy, Cao Khôn nhìn thẳng vào mắt Lý Huỳnh Lam, tay nâng sau ót cậu, trong con ngươi sẫm màu, hệt như vòng xoáy sâu không thấy đáy, bỗng chớp nhoáng một tia tàn bạo, làm cho Lý Huỳnh Lam có lỗi giác một cây kim bén nhọn vừa xuyên thẳng vào tim, không khỏi giật nảy mình.
Nhưng không đợi Lý Huỳnh Lam trải qua nhiều xúc cảm, môi anh đã mạnh mẽ áp xuống, mới đầu nụ hôn này hết sức hung hãn, cánh môi của Lý Huỳnh Lam cũng bị anh mút đến phát đau, chẳng qua ngay sau đó lại trở nên mềm nhẹ, phảng phất như từng dòng nước ấm chảy qua, len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, vừa tê dại vừa nồng nàn, khiến cho người ta khó kiềm lòng mà thả mình đắm chìm vào.
Ngực và bụng của hai người dán sát vào nhau, trong phút giây trao nhau nụ hôn say đắm, tay cậu đụng đến một vết lõm nho nhỏ trước ngực Cao Khôn, Lý Huỳnh Lam đã hơi tỉnh rượu, cậu thoáng cúi đầu nhìn miệng vết thương đang dần khép, song đường khâu đã để lại một vết sẹo xiêu vẹo chằng chịt, quả là xấu thật, nhưng bởi vì tồn tại trên người Cao Khôn, mà nó lại tạo nên một nét phong trần từng trải, vết sẹo như vậy trên người anh cũng lác đác mấy nơi, nom chúng không rõ lắm, hoặc có khi từng có rồi lại biến mất chẳng biết bao nhiêu.
Lý Huỳnh Lam vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lạnh lẽo tựa như lông vũ vờn quanh, hơi thở Cao Khôn ngày càng nặng nề, anh lại ôm chặt cậu hơn chút nữa, nói bằng giọng khàn khàn: “Đã ổn rồi….”
Lý Huỳnh Lam hỏi: “Anh tự rút chỉ?”
Cao Khôn tạm dừng một chốc, song vẫn gật đầu: “Anh tự làm được….” Không cần tới bệnh viện, vừa phiền phức vừa phí tiền.
Lý Huỳnh Lam nheo mắt.
Dưới tầm mắt cực nóng của Cao Khôn, tay cậu chầm chậm trượt xuống, ngay khi đối phương nhận ra cậu muốn làm gì, nảy lên ý định ngăn cản, Lý Huỳnh Lam lại bất ngờ hé miệng cắn lấy ngón tay anh đang đưa tới.
Cậu không dùng lực, nhưng chính hàm răng trắng muốt đều tăm tắp khép hờ cùng cánh môi mềm mại ướt át kia lại khiến Cao Khôn không tài nào rút về được, chỉ đành tùy ý để bàn tay đối phương đặt trước ngực mình thuận đường trượt xuống, lướt qua bụng dưới, lặng lẽ tiến vào trong nước.
Kế đến, cả người Cao Khôn đột ngột cứng đờ, cánh mũi phập phồng, gân xanh trên thái dương nảy lên thình thịch, trong con ngươi nhìn về phía Lý Huỳnh Lam chỉ còn là một màu đen u ám.
Trên mặt Lý Huỳnh Lam mang ý cười nhàn nhạt, động tác trên tay tận lực trấn định, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, nên nơi khóe mắt cong cong vẫn khó tránh khỏi ửng sắc đỏ ngây ngô, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Cậu thả lỏng miệng, song môi vẫn dính lấy ngón tay Cao Khôn, chậm rãi duỗi chân ngồi lên đùi anh.
“Tự làm giỏi thật… Chắc cái này anh cũng muốn tự làm nhỉ…”
Đôi mày Cao Khôn nhíu chặt, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, dứt khoát giữ nguyên tư thế này nâng mông Lý Huỳnh Lam bế lên, sau đó trở tay rút khăn tắm trên tường bọc người lại, ra khỏi bồn tắm sãi bước nhanh vào phòng ngủ, ném lên giường.
Lý Huỳnh Lam bị thả người nện xuống một mớ đệm chăn mềm mại, nụ cười trái lại càng ngọt ngào gấp vạn phần, cậu dang hai tay ôm lấy Cao Khôn đang áp tới, ôm anh thật chặt, giống như ôm lấy tương lai của đời mình vậy…
…
Hôm sau, Cao Khôn thức dậy từ sớm, nhưng anh vẫn không dám động đậy, bức màn còn kéo kín che khuất cảnh xuân bên trong, đồng hồ đặt trên đầu giường báo hiệu sắp tới trưa rồi.
Người trên thân thi thoảng sẽ hơi ngọ nguậy, có lẽ ngủ không được ngon, nên sắc mặt rất khó chịu, ấn đường chưa có lúc nào thả lỏng, rốt cuộc sau một cái cựa mình, Lý Huỳnh Lam mở mắt ra. Ánh mắt cậu có phần mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Cao Khôn bên cạnh chẳng mấy chốc đã tỉnh hẳn.
Trên gương mặt kia hình như chớp nhoáng một tia mất tự nhiên, Lý Huỳnh Lam khẽ hừ một tiếng, muốn xuống khỏi người Cao Khôn, cơ mà vừa động một tí cả người đã đau nhức không sao chịu nổi.
Cao Khôn tức tốc hỗ trợ, đỡ thắt lưng cậu dịch sang một bên, lo lắng hỏi han: “Khó chịu ở đâu?”
“Anh nói xem?”
Lý Huỳnh Lam liếc đối phương một cái, thanh âm nói ra nghe mỏi mệt vô cùng, kế đến kéo chăn lên che hết cả người, chỉ lộ ra nửa phần gáy bên ngoài, từ góc độ của Cao Khôn có thể thấy vành tai cậu đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi.
Cao Khôn xấu hổ, nhưng lại thấy rất thỏa mãn. Anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong làm điểm tâm sáng cho Lý Huỳnh Lam, có điều cậu hiển nhiên đã cạn kiệt sức lực, chưa bao lâu lại thiếp đi, Cao Khôn không dám đi đánh thức, cứ thế qua cả bữa cơm trưa, đồ ăn hết nguội lại nóng hết nóng lại nguội, mãi đến khi trời sắp nhá nhem tối, Lý Huỳnh Lam mới tỉnh lại.
Cao Khôn đã cầm sẵn đồ ngủ mới canh giữ bên giường hệt như hầu hạ thái thượng hoàng.
Lý Huỳnh Lam vốn không muốn để anh giúp, nhưng một mình mình thật sự không được, lúc xuống giường bắp chân còn bị chuột rút khó mà đứng vững nói chi là đi.
Dựa lên người Cao Khôn đánh răng một cách khó khăn, tới hồi muốn rửa mặt mà tay không tài nào nhấc lên nổi, buộc lòng phải để anh lau cho mình, trong khi đó Lý Huỳnh Lam vẫn dùng ánh mắt lên án nhìn Cao Khôn chằm chằm, Cao Khôn bị nhìn tới độ động tác trên tay cũng cẩn thận hơn bao giờ hết.
Bỗng dưng Lý Huỳnh Lam hỏi: “Mọi hôm anh hay xem sách gì vậy?”
Bản chất giọng cậu đã không thô nặng, lúc thường toàn dựa vào khí chất người lạ chớ có gần để chống đỡ ra một chút khí thế, nhưng giờ phút này, nghe vào tai lại yếu ớt mà nao lòng, như gãi nhẹ vào lòng người, hoàn toàn đối lập với câu hỏi nghiêm túc kia của mình.
Cao Khôn không hiểu, anh không nắm được ý của Huỳnh Lam, song vẫn trả lời: “Sách gì cũng xem cả.” Đống sách bán theo ký hồi trước anh mua đâu phải Lý Huỳnh Lam chưa từng thấy.
Lý Huỳnh Lam bật cười, xoay đầu nhìn vào gương, dung mạo của thanh niên trong đó vẫn y như cũ, thế nhưng trên gương mặt trắng như tuyết lại đượm vẻ uể oải, dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm rõ mồn một, kế đến là làn da lộ ngoài lớp áo ngủ, từ cổ tay lên tới khủy tay chi chít dấu hôn, khỏi nói đến phần trong cổ áo.
“Nếu chưa biết còn tưởng anh suốt ngày nghiên cứu, đúng là thiên phú dị bẩm, cái gì cũng tinh thông ha…” Lời này cậu nói như khẽ lẩm bẩm, mơ hồ ẩn chứa một vẻ không cam lòng, muốn cho Cao Khôn nghe, rồi lại không muốn anh nghe, chính cậu còn thấy mình vừa kỳ quặc vừa mâu thuẫn.
Anh cũng đâu có nghe, còn truy hỏi thêm một câu, bị Lý Huỳnh Lam oán hận đẩy ra.
Cao Khôn nấu cháo cho cậu, nhưng Lý Huỳnh Lam không có khẩu vị, chỉ muốn nằm liệt một chỗ không làm gì hết, thế mà Cao Khôn lại nhìn cậu bằng ánh mắt tha thiết trông cứ như một con cún to bự, Lý Huỳnh Lam không đỡ nổi anh như vậy, nên cũng miễn cưỡng nuốt hai muỗng, kế đến ngả vào lòng đối phương, tiếp tục khó chịu.
“Đừng có trưng bản mặt này với em…” Lý Huỳnh Lam giơ tay nhéo nhéo khuôn cằm cương nghị của Cao Khôn, sắm vai phú ông xấu xa trêu ghẹo con gái nhà lành “Cứ như em hiếp anh không bằng.”
Lông mày Cao Khôn nhíu chặt lại, cả người cứng đờ, nhưng ngay sau đó không khỏi yêu thương xoa sau eo cho Lý Huỳnh Lam, nói: “Xin lỗi… Lần sau sẽ không vậy nữa.” Anh tự trách mình lần đầu đã không biết chừng mực, việc này làm Cao Khôn áy náy không thôi.
Lý Huỳnh Lam hừ lạnh, dùng cái gáy cụng vào ngực người nào đó, bất đắc dĩ mắng: “Đồ ngốc.”
『Hết chương 69』
Chắc do cảm thấy lạnh, nên môi Lý Huỳnh Lam còn hơi tái nhợt, song nhờ có men say, mà trên gương mặt trắng nõn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn có phần diễm lệ lẫn mong manh khôn tả. Mi mắt cậu rũ xuống, chỉ lẳng lặng nhìn sóng nước khẽ lay động, ngay cả khi Cao Khôn xắn tay áo, đoạn đưa tay vào làn nước dò xét, vẫn chưa có bất cứ phản ứng nào.
Cao Khôn chần chừ một thoáng mới vớt khăn tay lên lau người cho Lý Huỳnh Lam, có điều động tác của anh chẳng mấy linh hoạt, cứ khẽ khàng như không dùng lực. Làn da trắng mịn như sứ được ngâm trong nước ấm kia, thoảng như chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi là sẽ gây nên thương tích vậy. Cao Khôn sợ cậu bị cảm lạnh nên để nhiệt độ nước trong bồn hơi cao, vì vậy mới vào chưa bao lâu, mà hơi nước đã lượn lờ khắp phòng tắm, điều đó càng làm cho gương mặt Lý Huỳnh Lam giờ phút này thêm mơ màng, ấy nhưng đôi mắt lại sáng ngời dị thường.
Lông mi cậu khẽ rung động, cái nhìn đầu tiên là dừng trên tay Cao Khôn, nhìn bàn tay rắn chắc cầm một khăn tay màu xanh nhạt đang chà lau phần bả vai với trước ngực mình, rồi chầm chậm xê dịch xuống thắt lưng, tới phần bụng bỗng dưng im bặt, đổi sang bên kia người, tay chân trông thì nhanh nhẹn, nhưng mà nhanh nhẹn này phải tả bằng câu như thiêu như đốt thì đúng hơn.
Lý Huỳnh Lam không khỏi nâng mắt lên, nhìn về phía Cao Khôn.
Anh vẫn nhíu mày hết sức chuyên chú vào động tác trên tay, như thể hiện giờ đang làm một nhiệm vụ lớn lao không được mảy may tí sơ suất nào, hàm dưới kéo căng, mồ hôi trên trán chảy dọc theo ấn đường, mà anh, ngay cả một động tác thừa cũng chẳng có lòng dạ nào đi làm.
Nhất là khi cảm nhận được tầm mắt của Lý Huỳnh Lam, eo lưng Cao Khôn càng căng cứng, lại cố tình ngay giờ phút này, một bàn tay đột nhiên níu lên.
Trên tay Lý Huỳnh Lam còn dính nước, cứ vậy mà níu lấy vạt áo trước ngực Cao Khôn, từng giọt nước dần thấm ướt một mảng lớn áo sơ mi, chẳng mấy chốc đã có thể thấy đường cong cơ bắp ẩn giấu bên trong đó.
“Huỳnh Lam…” Cao Khôn khựng lại, kiên trì vỗ về, “Gần xong rồi.”
Lý Huỳnh Lam không thu tay, trái lại còn dán cả người về phía Cao Khôn.
“Lạnh…”
Cậu khẽ nỉ non, tay còn lại cũng vòng lên cổ Cao Khôn, cả thân trên đều treo lên người anh.
Cao Khôn sợ cậu ra khỏi bồn, bèn ôm lấy thắt lưng cậu, cảm giác khi tiếp cận làn da trắng nõn ẩm hơi nước ấm kia ngỡ như sẽ hấp thụ luôn cả tâm trí, vừa chạm vào liền tan chảy.
Mới được lau sơ qua sữa tắm, một mùi hương thơm ngát ngọt lịm từ người Lý Huỳnh Lam lan tỏa thẳng đến đầu mũi Cao Khôn, làm hầu kết anh cũng trườn trượt lên xuống.
Bị Cao Khôn ấn ngồi lại vào bồn, nhưng vòng tay của Lý Huỳnh Lam không mảy may buông lơi, cứ thế kéo luôn anh vào cùng.
Và rồi quần áo trên người Cao Khôn cũng ướt mất, Lý Huỳnh Lam thấy bộ dáng chật vật đó của anh còn bật cười vui vẻ, cười một chốc đôi lông mày lại nhíu chặt.
“A Khôn… A Khôn…” Hai tay cậu bưng lấy mặt Cao Khôn, gọi khẽ anh từng tiếng một, dư âm vang vọng, như lời thủ thỉ trong nghẹn ngào, làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy sao mà quá chua xót.
Lồng ngực Cao Khôn phập phồng, sau khi hít một hơi thật sâu, anh chậm rãi đưa tay cởi nút áo mình.
Bồn tắm rất nhỏ, Cao Khôn vừa ngồi xuống là hơn phân nửa lượng nước bên trong liền lũ lượt trào ra, cả Lý Huỳnh Lam cũng bị anh dồn sang một bên, chân gập lại trước ngực, chân kia thì khoác lên thắt lưng Cao Khôn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mơ màng, nhưng cái chân lại không chịu thành thật ôm lấy eo đối phương.
Chờ Cao Khôn cởi hết áo quần trên người, Lý Huỳnh Lam liền bổ nhào vào lòng anh, Cao Khôn tức thì ôm lấy cậu, trước khi cánh môi của Lý Huỳnh Lam muốn chạm đến môi mình, anh lại ngăn cản hành động này của đối phương.
Giữa khoảng cách quá gần như vậy, Cao Khôn nhìn thẳng vào mắt Lý Huỳnh Lam, tay nâng sau ót cậu, trong con ngươi sẫm màu, hệt như vòng xoáy sâu không thấy đáy, bỗng chớp nhoáng một tia tàn bạo, làm cho Lý Huỳnh Lam có lỗi giác một cây kim bén nhọn vừa xuyên thẳng vào tim, không khỏi giật nảy mình.
Nhưng không đợi Lý Huỳnh Lam trải qua nhiều xúc cảm, môi anh đã mạnh mẽ áp xuống, mới đầu nụ hôn này hết sức hung hãn, cánh môi của Lý Huỳnh Lam cũng bị anh mút đến phát đau, chẳng qua ngay sau đó lại trở nên mềm nhẹ, phảng phất như từng dòng nước ấm chảy qua, len lỏi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể, vừa tê dại vừa nồng nàn, khiến cho người ta khó kiềm lòng mà thả mình đắm chìm vào.
Ngực và bụng của hai người dán sát vào nhau, trong phút giây trao nhau nụ hôn say đắm, tay cậu đụng đến một vết lõm nho nhỏ trước ngực Cao Khôn, Lý Huỳnh Lam đã hơi tỉnh rượu, cậu thoáng cúi đầu nhìn miệng vết thương đang dần khép, song đường khâu đã để lại một vết sẹo xiêu vẹo chằng chịt, quả là xấu thật, nhưng bởi vì tồn tại trên người Cao Khôn, mà nó lại tạo nên một nét phong trần từng trải, vết sẹo như vậy trên người anh cũng lác đác mấy nơi, nom chúng không rõ lắm, hoặc có khi từng có rồi lại biến mất chẳng biết bao nhiêu.
Lý Huỳnh Lam vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lạnh lẽo tựa như lông vũ vờn quanh, hơi thở Cao Khôn ngày càng nặng nề, anh lại ôm chặt cậu hơn chút nữa, nói bằng giọng khàn khàn: “Đã ổn rồi….”
Lý Huỳnh Lam hỏi: “Anh tự rút chỉ?”
Cao Khôn tạm dừng một chốc, song vẫn gật đầu: “Anh tự làm được….” Không cần tới bệnh viện, vừa phiền phức vừa phí tiền.
Lý Huỳnh Lam nheo mắt.
Dưới tầm mắt cực nóng của Cao Khôn, tay cậu chầm chậm trượt xuống, ngay khi đối phương nhận ra cậu muốn làm gì, nảy lên ý định ngăn cản, Lý Huỳnh Lam lại bất ngờ hé miệng cắn lấy ngón tay anh đang đưa tới.
Cậu không dùng lực, nhưng chính hàm răng trắng muốt đều tăm tắp khép hờ cùng cánh môi mềm mại ướt át kia lại khiến Cao Khôn không tài nào rút về được, chỉ đành tùy ý để bàn tay đối phương đặt trước ngực mình thuận đường trượt xuống, lướt qua bụng dưới, lặng lẽ tiến vào trong nước.
Kế đến, cả người Cao Khôn đột ngột cứng đờ, cánh mũi phập phồng, gân xanh trên thái dương nảy lên thình thịch, trong con ngươi nhìn về phía Lý Huỳnh Lam chỉ còn là một màu đen u ám.
Trên mặt Lý Huỳnh Lam mang ý cười nhàn nhạt, động tác trên tay tận lực trấn định, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, nên nơi khóe mắt cong cong vẫn khó tránh khỏi ửng sắc đỏ ngây ngô, trông vừa gợi cảm vừa quyến rũ.
Cậu thả lỏng miệng, song môi vẫn dính lấy ngón tay Cao Khôn, chậm rãi duỗi chân ngồi lên đùi anh.
“Tự làm giỏi thật… Chắc cái này anh cũng muốn tự làm nhỉ…”
Đôi mày Cao Khôn nhíu chặt, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa, dứt khoát giữ nguyên tư thế này nâng mông Lý Huỳnh Lam bế lên, sau đó trở tay rút khăn tắm trên tường bọc người lại, ra khỏi bồn tắm sãi bước nhanh vào phòng ngủ, ném lên giường.
Lý Huỳnh Lam bị thả người nện xuống một mớ đệm chăn mềm mại, nụ cười trái lại càng ngọt ngào gấp vạn phần, cậu dang hai tay ôm lấy Cao Khôn đang áp tới, ôm anh thật chặt, giống như ôm lấy tương lai của đời mình vậy…
…
Hôm sau, Cao Khôn thức dậy từ sớm, nhưng anh vẫn không dám động đậy, bức màn còn kéo kín che khuất cảnh xuân bên trong, đồng hồ đặt trên đầu giường báo hiệu sắp tới trưa rồi.
Người trên thân thi thoảng sẽ hơi ngọ nguậy, có lẽ ngủ không được ngon, nên sắc mặt rất khó chịu, ấn đường chưa có lúc nào thả lỏng, rốt cuộc sau một cái cựa mình, Lý Huỳnh Lam mở mắt ra. Ánh mắt cậu có phần mơ màng, nhưng khi nhìn thấy Cao Khôn bên cạnh chẳng mấy chốc đã tỉnh hẳn.
Trên gương mặt kia hình như chớp nhoáng một tia mất tự nhiên, Lý Huỳnh Lam khẽ hừ một tiếng, muốn xuống khỏi người Cao Khôn, cơ mà vừa động một tí cả người đã đau nhức không sao chịu nổi.
Cao Khôn tức tốc hỗ trợ, đỡ thắt lưng cậu dịch sang một bên, lo lắng hỏi han: “Khó chịu ở đâu?”
“Anh nói xem?”
Lý Huỳnh Lam liếc đối phương một cái, thanh âm nói ra nghe mỏi mệt vô cùng, kế đến kéo chăn lên che hết cả người, chỉ lộ ra nửa phần gáy bên ngoài, từ góc độ của Cao Khôn có thể thấy vành tai cậu đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi.
Cao Khôn xấu hổ, nhưng lại thấy rất thỏa mãn. Anh nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, làm vệ sinh cá nhân xong làm điểm tâm sáng cho Lý Huỳnh Lam, có điều cậu hiển nhiên đã cạn kiệt sức lực, chưa bao lâu lại thiếp đi, Cao Khôn không dám đi đánh thức, cứ thế qua cả bữa cơm trưa, đồ ăn hết nguội lại nóng hết nóng lại nguội, mãi đến khi trời sắp nhá nhem tối, Lý Huỳnh Lam mới tỉnh lại.
Cao Khôn đã cầm sẵn đồ ngủ mới canh giữ bên giường hệt như hầu hạ thái thượng hoàng.
Lý Huỳnh Lam vốn không muốn để anh giúp, nhưng một mình mình thật sự không được, lúc xuống giường bắp chân còn bị chuột rút khó mà đứng vững nói chi là đi.
Dựa lên người Cao Khôn đánh răng một cách khó khăn, tới hồi muốn rửa mặt mà tay không tài nào nhấc lên nổi, buộc lòng phải để anh lau cho mình, trong khi đó Lý Huỳnh Lam vẫn dùng ánh mắt lên án nhìn Cao Khôn chằm chằm, Cao Khôn bị nhìn tới độ động tác trên tay cũng cẩn thận hơn bao giờ hết.
Bỗng dưng Lý Huỳnh Lam hỏi: “Mọi hôm anh hay xem sách gì vậy?”
Bản chất giọng cậu đã không thô nặng, lúc thường toàn dựa vào khí chất người lạ chớ có gần để chống đỡ ra một chút khí thế, nhưng giờ phút này, nghe vào tai lại yếu ớt mà nao lòng, như gãi nhẹ vào lòng người, hoàn toàn đối lập với câu hỏi nghiêm túc kia của mình.
Cao Khôn không hiểu, anh không nắm được ý của Huỳnh Lam, song vẫn trả lời: “Sách gì cũng xem cả.” Đống sách bán theo ký hồi trước anh mua đâu phải Lý Huỳnh Lam chưa từng thấy.
Lý Huỳnh Lam bật cười, xoay đầu nhìn vào gương, dung mạo của thanh niên trong đó vẫn y như cũ, thế nhưng trên gương mặt trắng như tuyết lại đượm vẻ uể oải, dưới mắt xuất hiện hai quầng thâm rõ mồn một, kế đến là làn da lộ ngoài lớp áo ngủ, từ cổ tay lên tới khủy tay chi chít dấu hôn, khỏi nói đến phần trong cổ áo.
“Nếu chưa biết còn tưởng anh suốt ngày nghiên cứu, đúng là thiên phú dị bẩm, cái gì cũng tinh thông ha…” Lời này cậu nói như khẽ lẩm bẩm, mơ hồ ẩn chứa một vẻ không cam lòng, muốn cho Cao Khôn nghe, rồi lại không muốn anh nghe, chính cậu còn thấy mình vừa kỳ quặc vừa mâu thuẫn.
Anh cũng đâu có nghe, còn truy hỏi thêm một câu, bị Lý Huỳnh Lam oán hận đẩy ra.
Cao Khôn nấu cháo cho cậu, nhưng Lý Huỳnh Lam không có khẩu vị, chỉ muốn nằm liệt một chỗ không làm gì hết, thế mà Cao Khôn lại nhìn cậu bằng ánh mắt tha thiết trông cứ như một con cún to bự, Lý Huỳnh Lam không đỡ nổi anh như vậy, nên cũng miễn cưỡng nuốt hai muỗng, kế đến ngả vào lòng đối phương, tiếp tục khó chịu.
“Đừng có trưng bản mặt này với em…” Lý Huỳnh Lam giơ tay nhéo nhéo khuôn cằm cương nghị của Cao Khôn, sắm vai phú ông xấu xa trêu ghẹo con gái nhà lành “Cứ như em hiếp anh không bằng.”
Lông mày Cao Khôn nhíu chặt lại, cả người cứng đờ, nhưng ngay sau đó không khỏi yêu thương xoa sau eo cho Lý Huỳnh Lam, nói: “Xin lỗi… Lần sau sẽ không vậy nữa.” Anh tự trách mình lần đầu đã không biết chừng mực, việc này làm Cao Khôn áy náy không thôi.
Lý Huỳnh Lam hừ lạnh, dùng cái gáy cụng vào ngực người nào đó, bất đắc dĩ mắng: “Đồ ngốc.”
『Hết chương 69』
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook