Hung Mãnh Tổng Giám Đốc
-
Chương 8: Nói dối - Nói thật
Đi khỏi thang máy. Cao Tư Vỹ ôm bọc hồ sơ màu vàng nhanh không nhanh, chậm không chậm tiến vào phòng họp, khuôn mặt không một biểu cảm. Hàn Doãn đi phía trướchai tay dửng dưng cắm vào trong túi quần.
Trong phòng họp là tất cả cổ động của công ty. Đa phần là trung niên. Một người đàn ông trung niên khó chịu vì sự trễ nãi của Hàn Doãn liền lên tiếng “Cậu có biết là chúng tôi đợi cậu hơn 1 giờ đồng hồ rồi không, thời gian của cậu quý vậy thời gian của chúng tôi không quý à.” Ba bốn người đàn đàn ông tiếp đó cũng phụ họa:“ Đúng vậy.”
Hàn Doãn ngồi vào ghế, im lặng nhìn các người đàn ông 1 lượt rồi mở laptop đánh vài dòng chữ, sau đó hiện lên trên màn hình chiếu là 1 thảng thống kê tình hình sử dụngphần mềm của khách hàng. “Dạo gần đây, có một số khách hàng phản ánh việc sử dụng pần mềm PHP 7 của chúng ta bị lỗi vô cớ, rắc rối hơn là 1 phần mềm khác cũng là PHP 7 mạo danh và làm việc.”
Cả phòng làm việc đột nhiên xì xầm một trận ồn ào. Hàn Doãn quét mắt 1 vòng rồi nhẹ nhàng hiện lên ý cười “Cái chính ở đây tôi muốn nói trong cuộc họp này là kẻ mạo danh ấy.”
“Tổng giám đốc” Cao Tư Vỹ khom người thì thầm vào tai Hàn Doãn. Chỉ thấy anh gật đầu mỉm cười xong lại nhìn vào laptop “Kẻ mạo danh ấy là ai? Hàn tổng hãy nói rõ đi” Người phụ nữ trung niên nhíu mày. ngạc nhiên hỏi ngược Hàn Doãn.
“ Là kẻ trong số chúng ta.” Một thanh âm mạnh mẽ vang lên. Một người thiếu niên lịch lãm từ ngoài bước vào khiến mọi người phải xoay đầu nhìn lại.
“ Trình Lâm Phong, cậu tới rồi.” Hàn Doãn đẩy mổi nhìn Trình Lâm Phong đầy thỏa mãn. Trình Lâm Phong tiến đến ghế trống bên cạnh Hàn Doãn.
Một số người trong bàn họp cuối cùng cũng hiểu tại sao Hàn tổng lại để một ghế trống bên cạnh, thì ra là để cho Giám đốc Lập trình Trình Lâm Phong tài ba này.
Sau khi trở lại kí túc xá, ba cô gái không ngừng tra tấn lỗ tai Diệp Giai Giai khiến cô không trốn vào phòng vệ sinh mà mất hứng. Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo là tiếng của ba cô gái.
“Diệp Gia Giai, cậu bước ra đây ngay.”
“Cậu phải gải thích cho rõ chuyện cậu bị theo dõi rồi còn cả chuyện những dấu trên cổ cậu là cái gì.”
“Cậu không mở cửa là tụi mình sẽ xông vào đấy.
“Diệp Gia Giai có phải cậu say đến điên loạn đi tìm giai nhân mà qua lại không. Cậu mau nói đi nếu không hôm nay mình sẽ giết cậu.”
Diệp Gia Giai thật sự chịu không nổi, chỉ là cô nóng quá nên cởi hé vành chiếc áo khoác cho gió lùa vào thôi mà. Vậy mà lại để Hàn Doanh nhìn thấy. Thật khóc không ra nước mắt
“Cạch” Diệp Gia Giai hé vành cửa ra. Bởi vì ba cô cái đang trong tình thế chuẩn bị đẩy cửa lại thì cửa đã bị mở và cuối cùng là bốn cô gái nằm dài trên sàn nhà vệ sinh mà rên rỉ.
“Ôi cái chân tôi”
“Lưng của tôi, đau chết mất”
“Oa, ai đó rời khỏi cái mông của mình gấp.”
Diệp Gia Giai bị đè đến mặt đỏ lựng chỉ biết há mồm giơ tay cầu cứu.
Một lúc sau, bốn cô gái cũng đã ngồi thành vòng tròn giữa phòng, Thẩm Giả Nhi chườm đá lên má phải khi nãy bị áp vào nên nhà đang sưng u lên kia mà không khỏi thầm chửi thầm.
“Hôm đó, thật ra mình không có bị theo dõi.”
Lục Y Song trợn mắt chòm người tới Diệp Gia Giai như muốn tóm lấy cô liền bị cánh chân của Hàn Doanh đưa ra chặn lại “Cậu bình tĩnh nghe Giai Giai nói tiếp đi.” Lục Y Song bày bộ mặt kinh hãi đẩy mạnh chân Hàn Doanh ra “Cậu mấy ngày rồi không rửa chân thế. Hôi vãi ra.”
“Hôi cái đầu cậu,mình mới vừa ngâm chân bằng nước hoa hồng đáy.” Hàn Doanh giơ nắm đám đánh về phía vai Lục Y Song.
“Hai cậu bớt ồn ào được không, để cho Giai Giai nói.” Thẩm Giả Nhi lấy 2 cái gối ném mạnh vào mặt 2 cô gái.
Diệp Gia Giai ngồi bó hai chân ôm gối vểnh môi nhìn xuống nền nhà, thanh âm từ to thành nhỏ dần “Các cậu cũng biết đó, hôm đó mình say rồi mình có nghe lời Doanh Doanh đi tìm phòng để ngủ. Mình đi lòng vòng một hồi cũng không thấy phòng 28. Sau đó, mình nhìn thấy con số màu đỏ nhấp nháy thoáng qua số 2 rồi có số giống số 8 nên mình bấm vào. Nhưng khi vào rồi mới biết đó là thang máy. Sau đó, mình bấm loạn xạ. Sau đó mình ra ngoài rồi mình thấy có 1 phòng mở cửa hé.”
“Thế rồi, cậu vào, rồi gặp tên sắc lang cướp đi đêm đầu tiên của cậu.” Thẩm Gỉa Nhi thây cô nói càng lúc càng nhí nhí trong miệng thì nhấm mạnh. Diệp Gia Giai rẽ gật đầu. Ba cô gá, người thì ôm đầu, người thì xoa đầu. người thì xìu mặt cùng thở dài:“Ôi.”
Đi ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt Hàn Doãn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng không còn vẻ cợt nhã như trong phòng họp nữa. Trình Lâm Phong đi sau ánh mặt hiện lên vẻ hài lòng. Chỉ có một số người đi sau mặt mũi tái mét run rẩy rời khỏi.
Cao Tư Vỹ đột nhiên đi nhanh đến gần Hàn Doãn lên tiêng:“ Hàn tổng, đã điều tra được cô ấy.”
Trình Lâm Phong ngạc nhiên quay sang hỏi Hàn Doãn:“ Cô ấy? Là ai thế?” Hàn Doãn im lặng, khóe môi bỗng hiện lên nụ cười hung mãnh:“ Chỉ là một tiểu yêu tinh mới quen biết thôi.”
Trong phòng họp là tất cả cổ động của công ty. Đa phần là trung niên. Một người đàn ông trung niên khó chịu vì sự trễ nãi của Hàn Doãn liền lên tiếng “Cậu có biết là chúng tôi đợi cậu hơn 1 giờ đồng hồ rồi không, thời gian của cậu quý vậy thời gian của chúng tôi không quý à.” Ba bốn người đàn đàn ông tiếp đó cũng phụ họa:“ Đúng vậy.”
Hàn Doãn ngồi vào ghế, im lặng nhìn các người đàn ông 1 lượt rồi mở laptop đánh vài dòng chữ, sau đó hiện lên trên màn hình chiếu là 1 thảng thống kê tình hình sử dụngphần mềm của khách hàng. “Dạo gần đây, có một số khách hàng phản ánh việc sử dụng pần mềm PHP 7 của chúng ta bị lỗi vô cớ, rắc rối hơn là 1 phần mềm khác cũng là PHP 7 mạo danh và làm việc.”
Cả phòng làm việc đột nhiên xì xầm một trận ồn ào. Hàn Doãn quét mắt 1 vòng rồi nhẹ nhàng hiện lên ý cười “Cái chính ở đây tôi muốn nói trong cuộc họp này là kẻ mạo danh ấy.”
“Tổng giám đốc” Cao Tư Vỹ khom người thì thầm vào tai Hàn Doãn. Chỉ thấy anh gật đầu mỉm cười xong lại nhìn vào laptop “Kẻ mạo danh ấy là ai? Hàn tổng hãy nói rõ đi” Người phụ nữ trung niên nhíu mày. ngạc nhiên hỏi ngược Hàn Doãn.
“ Là kẻ trong số chúng ta.” Một thanh âm mạnh mẽ vang lên. Một người thiếu niên lịch lãm từ ngoài bước vào khiến mọi người phải xoay đầu nhìn lại.
“ Trình Lâm Phong, cậu tới rồi.” Hàn Doãn đẩy mổi nhìn Trình Lâm Phong đầy thỏa mãn. Trình Lâm Phong tiến đến ghế trống bên cạnh Hàn Doãn.
Một số người trong bàn họp cuối cùng cũng hiểu tại sao Hàn tổng lại để một ghế trống bên cạnh, thì ra là để cho Giám đốc Lập trình Trình Lâm Phong tài ba này.
Sau khi trở lại kí túc xá, ba cô gái không ngừng tra tấn lỗ tai Diệp Giai Giai khiến cô không trốn vào phòng vệ sinh mà mất hứng. Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo là tiếng của ba cô gái.
“Diệp Gia Giai, cậu bước ra đây ngay.”
“Cậu phải gải thích cho rõ chuyện cậu bị theo dõi rồi còn cả chuyện những dấu trên cổ cậu là cái gì.”
“Cậu không mở cửa là tụi mình sẽ xông vào đấy.
“Diệp Gia Giai có phải cậu say đến điên loạn đi tìm giai nhân mà qua lại không. Cậu mau nói đi nếu không hôm nay mình sẽ giết cậu.”
Diệp Gia Giai thật sự chịu không nổi, chỉ là cô nóng quá nên cởi hé vành chiếc áo khoác cho gió lùa vào thôi mà. Vậy mà lại để Hàn Doanh nhìn thấy. Thật khóc không ra nước mắt
“Cạch” Diệp Gia Giai hé vành cửa ra. Bởi vì ba cô cái đang trong tình thế chuẩn bị đẩy cửa lại thì cửa đã bị mở và cuối cùng là bốn cô gái nằm dài trên sàn nhà vệ sinh mà rên rỉ.
“Ôi cái chân tôi”
“Lưng của tôi, đau chết mất”
“Oa, ai đó rời khỏi cái mông của mình gấp.”
Diệp Gia Giai bị đè đến mặt đỏ lựng chỉ biết há mồm giơ tay cầu cứu.
Một lúc sau, bốn cô gái cũng đã ngồi thành vòng tròn giữa phòng, Thẩm Giả Nhi chườm đá lên má phải khi nãy bị áp vào nên nhà đang sưng u lên kia mà không khỏi thầm chửi thầm.
“Hôm đó, thật ra mình không có bị theo dõi.”
Lục Y Song trợn mắt chòm người tới Diệp Gia Giai như muốn tóm lấy cô liền bị cánh chân của Hàn Doanh đưa ra chặn lại “Cậu bình tĩnh nghe Giai Giai nói tiếp đi.” Lục Y Song bày bộ mặt kinh hãi đẩy mạnh chân Hàn Doanh ra “Cậu mấy ngày rồi không rửa chân thế. Hôi vãi ra.”
“Hôi cái đầu cậu,mình mới vừa ngâm chân bằng nước hoa hồng đáy.” Hàn Doanh giơ nắm đám đánh về phía vai Lục Y Song.
“Hai cậu bớt ồn ào được không, để cho Giai Giai nói.” Thẩm Giả Nhi lấy 2 cái gối ném mạnh vào mặt 2 cô gái.
Diệp Gia Giai ngồi bó hai chân ôm gối vểnh môi nhìn xuống nền nhà, thanh âm từ to thành nhỏ dần “Các cậu cũng biết đó, hôm đó mình say rồi mình có nghe lời Doanh Doanh đi tìm phòng để ngủ. Mình đi lòng vòng một hồi cũng không thấy phòng 28. Sau đó, mình nhìn thấy con số màu đỏ nhấp nháy thoáng qua số 2 rồi có số giống số 8 nên mình bấm vào. Nhưng khi vào rồi mới biết đó là thang máy. Sau đó, mình bấm loạn xạ. Sau đó mình ra ngoài rồi mình thấy có 1 phòng mở cửa hé.”
“Thế rồi, cậu vào, rồi gặp tên sắc lang cướp đi đêm đầu tiên của cậu.” Thẩm Gỉa Nhi thây cô nói càng lúc càng nhí nhí trong miệng thì nhấm mạnh. Diệp Gia Giai rẽ gật đầu. Ba cô gá, người thì ôm đầu, người thì xoa đầu. người thì xìu mặt cùng thở dài:“Ôi.”
Đi ra khỏi phòng làm việc, sắc mặt Hàn Doãn đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng không còn vẻ cợt nhã như trong phòng họp nữa. Trình Lâm Phong đi sau ánh mặt hiện lên vẻ hài lòng. Chỉ có một số người đi sau mặt mũi tái mét run rẩy rời khỏi.
Cao Tư Vỹ đột nhiên đi nhanh đến gần Hàn Doãn lên tiêng:“ Hàn tổng, đã điều tra được cô ấy.”
Trình Lâm Phong ngạc nhiên quay sang hỏi Hàn Doãn:“ Cô ấy? Là ai thế?” Hàn Doãn im lặng, khóe môi bỗng hiện lên nụ cười hung mãnh:“ Chỉ là một tiểu yêu tinh mới quen biết thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook