Hùng Ca Mạt Thế
Chương 10: Kết cục của Phí Hoằng (2)

Dưới sự che chở của bảo vệ. Kha Hùng tiến ra khỏi xe. Vẫy tay, mỉm cười chào khán giả.

Đoạn đường từ xe đưa rước vào tới cửa hội nghị chưa đầy hai chục mét. Thế mà hiệu ứng và sự chào đón còn nồng nhiệt hơn cả thảm đỏ của liên hoan phim Quốc tế. Ngay cả Thiếu tướng quân đội như Nguyễn Hạ cũng phải trợn trắng mắt, cảm thương cho Kha ảnh đế không thôi.

Khán giả kích động, hò reo inh ỏi.

Còn vài mét nữa đến cửa chính. Kha Hùng trong lòng dù thất vọng vì Phí Hoằng không hành động, nhưng mà, bản tâm lại thoải mái thở phào.

Dù sao, không liên lụy đến người vô tội là tốt nhất.

Bất ngờ.

Vô số tiếng nổ lớn liên tục vang lên trong cả hai khu vực mà fan hâm mộ đang tập trung. Khói trắng ào ào tỏa ra bốn phía xung quanh. Đoàn người hoảng hốt, vừa la hét, vừa đổ dồn về khu vực được cho là an toàn, chính là lối đi mà đám người Kha Hùng đang bước tới.

Nguyễn Hạ biến sắc. Hắn nhanh chóng lách đến, đứng chắn trước mặt Kha Hùng. Nhóm bảo vệ theo bên cạnh cũng khẩn trương quan sát. Vừa trấn an đám đông hỗn loạn, vừa đề phòng có kẻ nhân cơ hội gây rối, hành hung.

Đối với đám đông ngập tràn kích động này, có người thật sự hoảng loạn, chạy trốn theo bản năng. Nhưng cũng có kẻ lợi dụng thời cơ, muốn gần gũi thần tượng hơn chút nữa.

Bất chợt, trước mặt của Nguyễn Hạ. Một cô bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bị ai đó xô đẩy, ngã rạp xuống đất.

Mắt thấy cô bé sắp sửa bị giẫm chết. Nguyễn Hạ chồm tới. Một tay đỡ lấy cô nhóc, chân phải làm trụ, chân trái duỗi ra, quét một góc một trăm tám mươi độ. Đồng thời rút súng, bắn một phát chỉ thiên, hét lớn:

- Tất cả ngồi xuống, giơ hai tay ra sau đầu.

Đám đông hỗn loạn, vừa nghe thấy tiếng súng đinh tai đã khiếp đảm, kinh hoàng, lập tức làm theo mệnh lệnh.

- Tiểu Linh. Tiểu Linh, cậu không sao chứ?

Nhóm bạn đi chung với cô nhóc bị xô đẩy lúc trước ngay lúc này lại tràn lên. Cả một đám choai choai, hơn năm người, có nam, có nữ.

Nguyễn Hạ kéo cô bé đứng lên, cảnh giác nhìn đám thiếu niên chạy tới. Bỗng nhiên, hắn biến sắc.

Một thanh niên mặc quần jean xanh, áo thun trắng, đầu đội mũ lưỡi trai nhìn không rõ gương mặt, vốn dĩ hướng về phía cô gái bên cạnh hắn thì lại đột ngột chuyển bước, lấy ra một vật nhọn, lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo, nhằm thẳng chỗ của Kha Hùng nhào lên.

Nhìn thấy mũi dao cách trái tim của Kha Hùng mỗi lúc một gần. Đôi mắt của nam thanh niên bị che khuất dưới chiếc mũ lóe lên ánh sáng tàn độc, khóe môi nhếch cao, nụ cười đầy quỷ dị.

Kha Hùng ngay từ đầu đã đề cao cảnh giác, nhìn thấy nguy hiểm, cơ thể liền phản xạ theo bản năng.

Cả người của hắn ngửa về sau, tránh đi thế tới của lưỡi đao. Hai tay vừa chạm đất, hai chân đã cong lên, đá móc vào quai hàm của hung thủ. Cơ thể theo đà đó bật dậy. Không đợi cho hung thủ thân thể ổn định lại. Kha Hùng xoay người, tóm lấy cánh tay đang cầm dao của hắn, một phát bẻ ngoặc ra sau. Tay còn lại, bóp vào yết hầu của đối phương. Đầu gối thúc mạnh vào lưng, đè hung thủ xuống đất, khóa thật chặt.

Cả quá trình chưa đầy ba mươi giây.

Lúc này, lực lượng bảo vệ của Trung tâm hội nghị toàn bộ kéo hết ra đây. Nguyễn Hạ phất tay, vài vệ sĩ lực lưỡng tiến lên, chế trụ hung thủ. Lôi hắn từ mặt đất đứng lên. Một nhóm khác thì kiểm tra đám fan hâm mộ, tìm kiếm đồng phạm, những kẻ đã quăng đạn khói, gây ra hỗn loạn đầu tiên.

Kha Hùng rút ra chiếc khăn lụa, nhàn nhã lau tay, chỉnh lại trang phục trên người. Sau đó, hắn từng bước, tiến lại trước mặt tên hung thủ, kéo chiếc mũ trên đầu hắn, quăng xuống đất.

- Thì ra là Phí thiên vương.

Tiếng nói của Kha Hùng rất nhỏ, nhưng trong không gian im ắng của hoàn cảnh hiện tại, lại đặc biệt to rõ, khiến cho đám fan đang ngồi sụp trên mặt đất ngác ngơ rồi bắt đầu òa vỡ.

Thanh âm mắng chửi vang lên xối xả. Nếu không phải có lực lượng bảo vệ khống chế, mấy trăm người này chắc chắn sẽ đập Phí Hoằng thành thịt nát. Khi không mà một buổi đón chào thần tượng, lại biến thành một buổi bạo loạn. Đã thế, còn dám trước mặt fan cuồng mà ám sát ảnh đế đại nhân.

Phí Hoằng mắt lạnh, tâm cũng lạnh. Dù tình thế đã mất, nhưng hắn không cảm thấy hành động của mình là sai trái. Sự thù hận đối với Kha Hùng đã lấn át toàn bộ mọi lý trí. Hắn chỉ tiếc bản thân mình thiếu một chút may mắn. Suýt chút nữa, hắn đã có thể giết chết kẻ đã khiến cho bản thân trong một đêm, từ thiên đường bị đày xuống địa ngục, bị vạn chúng thóa mạ, vạn người xua đuổi, tẩy chay.

Kha Hùng đối diện với cặp mắt hằn đầy tơ máu của Phí Hoằng, trong lòng mặc niệm: “Ngu ngốc hết thuốc chữa. Nóng giận là ma quỷ. Thật đúng chẳng sai”.

- Cậu vào trước. Mọi chuyện ở đây để anh lo.

- Đa tạ.

Nguyễn Hạ vỗ vỗ vai của Kha Hùng. Nhìn hắn an toàn vào tới bên trong thì quay sang, cho Phí Hoằng một cái tát như trời giáng.

- Chó chết. Dám giở trò trước mặt lão tử. Ngươi chán sống rồi a.

Phí Hoằng phun một ngụm nước bọt có lẫn bọt máu xuống đất. Ngửa đầu cười.

Nguyễn Hạ cho người áp giải hắn và toàn bộ đám fan hâm mộ vào một hội trường trống của Trung tâm hội nghị.

Lúc này, cảnh sát nhận được tin tức từ Chu Phong, kịp thời chạy tới. Tiếp quản việc điều tra tiếp theo.

………………………………………………………………………….

Kha Hùng vào tới đại sảnh lớn, nơi tổ chức đêm tiệc từ thiện. Hắn lựa chọn một bàn trống, ngồi xuống. Phục vụ viên nhanh chóng mang thức uống đến cho hắn lựa chọn.

Hắn thuận tay lấy một ly vang đỏ, khách sáo nói tiếng đa tạ, khiến cho nam phục vụ trong lòng hoa nở, chân như đạp gió lướt đi.

Kha Hùng đảo nhẹ ly rượu, đưa mắt bốn phía nhìn quanh. Rải rác một số bàn cũng đã có khách nhân ngồi tập trung theo từng nhóm. Đa số đều là những ông tai to bụng bự, tìm đối tác, bàn chuyện làm ăn.

Đại sảnh này cách âm cực tốt. Vụ hỗn loạn ngoài cửa chính, dường như chẳng ảnh hưởng gì đến những kẻ bên trong. Ai nấy đều hết sức tự nhiên. Ngay cả sự xuất hiện của một đại minh tinh cũng chỉ thu hút vài ánh mắt nhìn sang, sau lại nhanh chóng rút đi.

Kha ảnh đế lắc đầu, cười nhẹ.

- Thế nào? Có quen ai trong số bọn họ không?

Nguyễn Hạ tay nâng ly whisky, ghé người, ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên, ánh mắt hướng theo tầm nhìn của Kha Hùng, hứng thú nói.

- Không quen.

- Đi thôi. Anh dẫn cậu đi làm quen.

Dứt lời, hắn dẫn Kha Hùng lại bàn tiệc phía bên tay trái, cách họ không xa.

Một nhóm ba người đàn ông trung niên, nhìn thấy Nguyễn Hạ cùng với Kha Hùng lại đây, đều dừng lại cuộc nói chuyện của mình, hớn hở ra mặt.

- Nguyễn thiếu tướng. Kha ảnh đế. Hoan nghênh a.

- Hôm khai mạc, không thể gặp được hai vị, thật đáng tiếc. Nhưng mà, hành động hiệp nghĩa của cả hai thật đúng là làm người khác cảm động.

- Đúng vậy. Đúng vậy. Hai đứa con nhà tôi đều là fan hâm mộ của Kha ảnh đế. Nếu biết hôm nay lão cha của chúng có thể cùng thần tượng một chỗ. Thế nào cũng hưng phấn, rối rít cho xem…

Kha Hùng quá quen với những trường hợp như thế. Sau vài câu chào hỏi khách sáo, hắn đã có thể đại khái tính cách của ba vị lãnh đạo đối diện. Nhất là có Nguyễn Hạ đứng một bên làm cầu nối.

Kha Hùng biết được. Người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đeo kính trắng, chính là Trần Phúc - Chủ tịch Ủy Ban nhân dân thành phố E. Người mặc áo vest màu xám tro, đứng kế bên, có dáng người dong dỏng cao và gương mặt vuông góc cạnh, tên gọi Trương Minh – Bí thư tỉnh ủy.

Riêng nam tử mập lùn, tự khoe có hai đứa con đều là fan hâm mộ của Kha Hùng chính là Phương Thúc Mạnh – tổng tài của tập đoàn xây dựng Hồng Thịnh, tập đoàn kinh tế đầu tàu tại thành phố E.

Dưới sự giúp đỡ của Nguyễn Hạ. Kế hoạch mua đất xây dựng phim trường của Kha Hùng nhanh chóng được ba vị lãnh đạo của thành phố E đón nhận. Song phương bàn bạc rôm rả. Trần Phúc hứa hẹn sau khi festival kết thúc, sẽ lập tức triệu tập cuộc họp, thông qua đề án, chuyển giao vùng đất đá hơn tám trăm ngàn mét vuông sang cho Kha ảnh đế. Phương Thúc Mạnh cũng hứa, sẽ dùng cái giá ưu đãi để giúp Kha Hùng đầu tư xây dựng.

Mọi việc đều thuận lợi. Có Nguyễn Hạ làm chứng, Kha Hùng cũng không lo bọn họ nuốt lời. Hơn nữa, vụ hợp tác này, hoàn toàn có lợi cho thành phố E.

Thấy buổi nói chuyện cũng đến lúc kết thúc, vì thế, Nguyễn Hạ lấy cớ, dẫn Kha Hùng rời đi. Nhưng mà, chưa được mấy bước chân. Hai người bọn họ đã nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

- Đỗ Thế Hào. Tổng tài của tập đoàn Đỗ Thị của thành phố A. Nhưng mà, có lẽ cậu không biết. Ngoài thân phận đó, hắn còn là cháu ngoại trai của Phùng đại tướng – một huyền thoại trong lịch sử quân đội của quốc gia mình.

Tin tức mà Nguyễn Hạ vừa chia sẽ khiến cho Kha Hùng thoắt cái tỉnh táo hẳn ra.

Phùng đại tướng – Phùng Hạo. Cái tên này đối với những người sinh tồn trong mạt thế, không ai là không biết. Bởi vì, Phùng Hạo chính là tổng tư lệnh của căn cứ Thủ Đô.

Chả trách, chỉ trong hai năm, Đỗ Thế Hào có thể trở thành dị năng giả cấp 6, thuận lợi leo lên tới cấp bậc thiếu tướng tại một nơi cường giả như mây.

Ha ha…. Hóa ra. Kết cục của cả gia đình hắn kiếp trước đều là do một tay hắn tạo ra. Nếu như hắn đừng đưa Trần Tiểu An đến căn cứ thủ đô. Rất có thể, bọn họ sẽ có thể sống thêm nhiều năm. Đúng là oan nghiệt. – Kha Hùng chua chát nghĩ thầm.

……………………………………………………………….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương