Hứa Vị Trọng Sinh Ký
-
Chương 97: Khúc nhạc dạo kinh thành [2]
Ngoài cổng thành Quảng Vực Huyền.
Sau khi nhìn theo Hứa Vị cùng Phương Hạo Nhiên và Kim Đại Vĩ đi vào Quảng Vực Huyền , Mặc Tam nhìn về phía Sở Hiền, động tác vừa mới của Sở Hiền quá mức đột ngột , hắn không kịp kéo Vị Vị ra , tâm tình vốn đã âm u buồn bực lại bởi vì Sở Hiền kia cũng dám tới gần Vị Vị nhà hắn mà càng thêm bực bội !
“Nhị hoàng huynh sự vụ bận rộn, đệ đệ không dám ở lâu.” Mặc Tam lạnh lùng nói.
Sở Hiền thu hồi tầm mắt nhìn chăm chú vào người đã sớm tiến vào Quảng Vực Huyền xa xa, nhìn về phía Mặc Tam, đôi mắt cũng trầm xuống, nhưng trên mặt ý cười cũng chưa giảm nửa phần “Quý nhân huyết mạch Phượng tộc kia , tam đệ hảo hảo chiếu cố.”
“Không nhọc nhị hoàng huynh lo lắng.” Mặc Tam thanh âm càng thêm âm lãnh.
“Ha hả…… Tam đệ, ta sao có thể không lo lắng chứ? Đó chính là Phượng tộc huyết mạch a.” Sở Hiền nở nụ cười, mặt mày lại không thấy nửa phần ý cười, nhìn chằm chằm Mặc Tam, ngữ khí rất nhẹ nhàng bâng quơ “Tam đệ ngươi là mặc quỷ, vẫn nên cách xa Phượng tộc huyết mạch một chút mới hảo. Nếu Phượng tộc huyết mạch kia dính khí tức mặc quỷ của ngươi , vậy thật không tốt .”
Mặc quỷ? Cách xa Phượng tộc huyết mạch? Phượng tộc huyết mạch dính khí tức mặc quỷ thì không tốt??
Mặc Tam đồng tử co rút lại, trong lòng sát ý sôi trào, bởi vì Vị Vị có chuyện gạt mình mà lòng hắn đã sớm bất an , lúc này cơ hồ lại thêm bực bội tới cực điểm ! Trong lòng không ngừng được miên man suy nghĩ, có phải hay không, có phải hay không chính là bởi vì…… Bởi vì mình là mặc quỷ, cho nên Vị Vị kiêng kị mình?! Cho nên rõ ràng có việc nhưng lại gạt chính mình?!
Mặc Tam nắm chặt tay thành quyền , thời điểm cơ hồ kiềm chế không được sát ý đầy ngập, đột nhiên, chợt nghe một thanh âm trong trẻo “Tiểu Mặc! Ngươi sao còn ở đây ?”
Ngay sau đó, tay hắn đã được một đôi tay ấm áp nắm lấy , Mặc Tam giật mình cúi đầu, liền đối mặt với tươi cười trong vắt ôn nhuận của Hứa Vị, tim Mặc Tam run lên.
Hứa Vị thấy Mặc Tam cúi đầu, tươi cười lớn hơn nữa, ngữ khí lại mang theo ôn nhu khôn kể “Tiểu Mặc, chúng ta đi thôi.”
Mặc Tam dừng ở tươi cười trong vắt ôn nhuận kia, sát ý đầy ngập cứ như vậy chậm rãi từng chút từng chút biến mất, cúi đầu ừ một tiếng, để mặc Hứa Vị nắm tay hắn hướng Quảng Vực Huyền đi đến.
Thời điểm đi qua bên người Sở Hiền, Hứa Vị dừng chân , cười tủm tỉm nhìn về phía Sở Hiền nghiêm mặt cứng ngắc, nói “Nhị hoàng tử đại khái không biết, thảo dân cùng tam hoàng tử đồng giường đã rất nhiều năm , đã sớm lây dính khí tức mặc quỷ, kỳ thật, cũng không có gì , bất quá Phượng tộc huyết mạch dường như có điểm cao quý quá nha , ha hả, cũng may thảo dân không phải Phượng tộc huyết mạch……” Dứt lời, Hứa Vị liền cười tủm tỉm gật đầu tỏ ý , xoay người lôi kéo Mặc Tam bước từng bước lớn hướng Quảng Vực Huyền đi đến.
Sở Hiền giận tái mặt, nhìn chằm chằm Hứa Vị cùng Mặc Tam dần dần đi xa, cúi đầu cười lạnh, lẩm bẩm nói “Ta sẽ cho ngươi biết …… Ta mới là huyết mạch long tộc chân chính! Một ngày nào đó, một ngày nào đó……”
Thì thào vừa dứt lời, Sở Hiền vung tay lên, phía sau chợt lóe quang quyển màu xám, một nam tử áo xám cung kính chắp tay quỳ xuống đất “Hôi Cửu bái kiến nhị hoàng tử.” ( =)) Bác Thụ hết tên à )
Sở Hiền từ trong tay áo lấy ra một bình ngọc đưa Hôi Cửu, trầm giọng nói “Đây là giải dược, nếu Hứa công tử trúng độc, nhớ kỹ, đem giải dược cho Hứa công tử ăn vào, cần phải bảo đảm an nguy của Hứa công tử!”
“Dạ!”
Sở Hiền dứt lời, liền nhìn thật lâu vào cổng thành Quảng Vực Huyền kia một lần , rồi mới xoay người nhanh li khai !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook