Hứa Vị Trọng Sinh Ký
-
Chương 91: Giải quyết phiền toái [3]…
Mặc Tam đứng ở trong lều vải , nhíu mày hỏi “Ngươi lặp lại lần nữa !”
“Trưởng tử Phương gia bị vây ở Quảng Vực Huyền, sinh tử không rõ!” Quỳ rạp trên đất , Mặc Thất cung kính nói.
Một bên Hứa Vị kiểm tra dược thảo cũng nhịn không được đứng dậy, nhìn chằm chằm Mặc Thất quỳ trên mặt đất, do dự mà nhỏ giọng hỏi “Ngươi nói trưởng tử Phương gia, là, là ai ?”
Mặc Thất sửng sốt, nhìn Hứa Vị, người này cho tới nay đều đi theo bên người chủ tử, khi chủ tử bị giam ở Kỳ Liên sơn bốn năm, người này đối chủ tử không rời không giận , là người tối trọng yếu , chủ tử đối người này cũng không giống bình thường , cũng chỉ ở trước mặt người này chủ tử mới có điểm giống người , còn có người này là huyết mạch Phượng tộc…… Nhưng, người này cho tới nay cũng chưa từng hỏi đến chuyện tình của chủ tử, nay, nay lại hỏi mình ? Mặc Thất trong lòng do dự, hắn nên đáp lại không ? Mặc Thất quay đầu nhìn về phía Mặc Tam chắp hai tay sau lưng đứng ở trước mặt hắn, Mặc Tam thản nhiên gật đầu, vì thế Mặc Thất đối Hứa Vị cung kính được hành lễ, mới chắp tay hồi đáp “Trưởng tử Phương gia chính là Phương Tung !”
Phương Tung ? ! Hứa Vị biến sắc, đó không phải là đại bá hắn sao ? ! Đại bá bị vây ở Quảng Vực Huyền ! ?
Mặc Tam thấy Hứa Vị biến sắc, liền nhíu mày, đối Mặc Thất nói “Lập tức kêu người tiến vào Quảng Vực Huyền, sống thì thấy người chết phải thấy xác !”
Mặc Thất chắp tay đáp ứng “ Dạ !”
Đợi Mặc Thất biến mất tại chỗ, Mặc Tam liền xoay người hướng Hứa Vị đi đến, nhíu mày lo lắng ôm lấy Hứa Vị, thấp giọng trấn an “Phương Tung kia tốt xấu cũng là một cao thủ vũ kỹ pháp thuật, cũng là trưởng tử Phương gia, bên người chắc chắn có hộ vệ Phương gia bảo hộ , ngươi đừng lo lắng.”
Hứa Vị lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười, nghĩ tới điều Tiểu Mặc đối Mặc Thất phân phó, liền nghiêm mặt nói “Tiểu Mặc ! Ta muốn nói với ngươi một chuyện.”
Mặc Tam nhìn Hứa Vị vẻ mặt nghiêm túc, không khỏi đem Hứa Vị ôm càng chặt , hắn không thích Vị Vị lộ ra vẻ mặt như vậy, trong lòng luôn luôn có loại cảm giác Vị Vị muốn nói lời rời đi ……
“Tiểu Mặc ?” Hứa Vị bất đắc dĩ đẩy Mặc Tam đang gắt gao ôm hắn vào trong ngực , đáng tiếc lấy khí lực của hắn căn bản không có khả năng đẩy Mặc Tam ra , chỉ có thể rầu rĩ nói “Ta chỉ muốn nói với ngươi, ta không giúp ngươi được cái gì, cho nên, ta không muốn lại tăng thêm cho ngươi bất luận phiền toái nào nữa.”
Hứa Vị càng nói càng hạ thấp giọng liền bị Mặc Tam đột nhiên đề cao âm lượng đánh gãy “Vị Vị !”
Mặc Tam hít sâu một hơi, không muốn tăng thêm phiền toái ? Phiền toái của Vị Vị là thứ hắn chưa bao giờ cảm thấy đó là phiền toái, đó là ràng buộc ! Có thể giúp Vị Vị giải quyết phiền toái là chuyện hắn cao hứng nhất, điều đó có nghĩa Vị Vị cần hắn !
Hiện tại Vị Vị nói không muốn tăng thêm phiền toái ? Vị Vị là muốn chặt đứt ràng buộc giữa hai người bọn họ sao ? !
“Vị Vị…… Đừng như vậy.” Ngực thực trầm thực đau, Mặc Tam nói chuyện đều có điểm khó khăn, tối khó khăn là hắn chưa bao giờ trải qua tình yêu, hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể tái nhợt vô lực nói ra ba chữ “Đừng như vậy”……
Hứa Vị phát hiện Mặc Tam có chút không quá thích hợp, ôm càng ngày càng gấp, gấp tới làm cho hắn có chút không thể hô hấp, Hứa Vị nhịn không được ngưng mi, Tiểu Mặc đang hiểu lầm cái gì ?
“Tiểu Mặc…… Ý của ta là…… Ngươi nên ưu tiên lo chuyện của mình trước, rồi hãy lo tới chuyện của ta , tựa như chuyện của đại bá lần này, nếu phái người đi Quảng Vực Huyền thực phiền toái thì cũng đừng đi, chuyện của đại bá , cha ta khẳng định sẽ nghĩ biện pháp …… Bởi vì Tiểu Mặc ngươi ngày thường đã có rất nhiều chuyện phải hoàn thành , ta lại không có biện pháp gì giúp ngươi, Tiểu Mặc, ta, ta không muốn trở thành trói buộc của ngươi…… Ngươi, ngươi hiểu chưa ?” Hứa Vị có điểm cố sức lại có điểm chân tay luống cuống giải thích , lắp bắp giải thích, chính hắn nghe lên cũng đều cảm thấy rất kỳ quái cũng thực dài dòng, có chút lộn xộn , cũng không biết Tiểu Mặc có thể nghe hiểu hay không…… Hứa Vị cảm thấy thực đau đầu……
Nhưng lực ôm chặt mình dần dần yếu bớt, Hứa Vị không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tiểu Mặc cũng nghe hiểu được một chút đi.
“Giữa chúng ta không có phiền toái cùng trói buộc, chuyện của ngươi chính là chuyện của ta.” Mặc Tam chậm rãi nói, chậm rãi quay đầu, cái trán dán lên cái trán của Hứa Vị, dừng ở cặp mắt trong trẻo luôn ôn nhu nhìn mình kia , từng chữ từng câu nói “Ràng buộc giữa chúng ta là — ngươi cần ta, ta cần ngươi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook