Hứa Vị Trọng Sinh Ký
-
Chương 71: Phong khởi vân dũng [1]
*
Lúc này, trong Vân thành của Tây Địa .
Rất xa , ngoài cửa thành có hai người đi tới , hai người này tầm mười lăm mười sáu tuổi, trong đó một thiếu niên mặc bào phục xanh thẫm, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh nhạt, một thiếu niên mặc bào phục trắng xám, khuôn mặt thanh tú, trên mặt mang ý cười, rất dễ thân.
Bên người hai thiếu niên còn có một con bạch lang có đôi mắt màu xanh biếc , bạch lang tựa hồ thông hiểu nhân tính, thật nhu thuận đi ở phía sau hai thiếu niên.
Tuy rằng bạch lang nhìn qua thực nhu thuận, nhưng người tiến tiến xuất xuất ngoài cửa thành vẫn mang vẻ hoảng sợ rất thấy hai thiếu niên là tránh không kịp , một số ít người tuy rằng không có sắc mặt sợ hãi tái nhợt cùng thét ra tiếng thét chói tai, nhưng vẫn lặng lẽ tránh xa hai thiếu niên.
Thiếu niên mặc bào phục màu xám trắng đối người bốn phía đều né tránh lộ ra ý cười áy náy, thực bất đắc dĩ quay đầu đối thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng , nói “Tiểu Mặc, ta đã nói a, nơi này không thể so với Thanh Dương Huyền, để cho Tiểu Bạch đi trước tìm cha tốt hơn, ngươi lại muốn nó đi theo chúng ta……”
Tuấn mỹ thiếu niên, cũng chính là Mặc Tam, nhìn thiếu niên mặc bào phục xám trắng cũng chính là Hứa Vị, vẻ mặt lạnh lùng thoáng dịu đi một ít, nói “Nếu ta không ở, Tiểu Bạch ở bên cạnh ngươi có thể bảo hộ ngươi.”
Hứa Vị sờ sờ cái mũi, không nói nữa, rời đi Kì Liên sơn sau , Tiểu Bạch liền sưu một cái vọt ra, hưng phấn xoay vòng quanh bọn họ, lão nhân ở lán trà chân núi run rẩy nói cho bọn hắn biết , bốn năm trước , Tiểu Bạch đến đây sau liền luôn ở tại lán trà này chờ bọn hắn .
Hắn biết sức mạnh của Tiểu Bạch rất cao , chính là…… Mang theo một đầu lang như vậy rêu rao khắp nơi, có phải có điểm rất dẫn nhân chú mục hay không?
“Vị Vị, chúng ta vào thành.” Mặc Tam nói, dắt tay Hứa Vị, trong lòng Hứa Vị cảm thấy thực tự nhiên, được Mặc Tam nắm tay như vậy tựa hồ đã thành thói quen . Nhưng trong mắt đám người đang vây xem xung quanh, lại là kinh hãi.
Ở Đại Sở tuy cũng có nam phong, chính là…… Tay trong tay đi dưới ban ngày ban mặt như thế kia ……
Trong mắt mọi người có điểm khinh thường .
Nhưng Hứa Vị không chú ý, Mặc Tam hờ hững không để ý tới.
Vào cửa thành, Hứa Vị nhìn nhìn sắc trời, kéo kéo Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam gật đầu nói “Hảo.”
Vân thành là thành thị lớn nhất Tây Địa, trung ương Vân thành là đất của Mộc gia tên Vân Trung Huyền .
Mặc Tam cùng Hứa Vị hiện tại chỉ tới đến cửa Bắc của Vân thành , tuy rằng không phải Vân Trung Huyền của Mộc gia, nhưng là cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
Nhìn một tiệm rượu cách đó không xa, lộ ra bảng hiệu “Đây là tiệm rượu” Hứa Vị không khỏi cười, tên này làm cho hắn nhớ tới lão cha thích trêu ghẹo người của nhà hắn .
“Tiểu Mặc, chúng ta ở nơi này đi.” Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam , nói.
Mặc Tam ngẩng đầu thì thấy tên tiệm rượu , lại thấy Hứa Vị mang theo tươi cười hoài niệm, trong lòng vừa chuyển, cũng biết Hứa Vị đây là nhớ tới Hứa Chính Nhất [ Phương Hạo Nhiên ] .
Liền mặc kệ Hứa Vị lôi kéo hắn hướng tới tiệm rượu đi đến.
Tiến tiệm rượu, tiểu nhị vừa mới tươi cười đầy mặt chạy ra đón lại vừa thấy con lang đi phía sau hai người, sắc mặt trắng nhợt, rụt lui từng bước, nhưng rất nhanh lại miễn cưỡng tươi cười tiến lên “Hai vị đây là muốn ở trọ hay là muốn ăn cơm?” Vừa nói vừa vụng trộm liếc hướng bạch lang đang rung đùi đắc ý kia , bạch lang kia dường như biết hắn đang ngắm trộm nên đối hắn nhe răng nhếch miệng ?!
Tiểu nhị lại rụt lui thêm vài bước , sắc mặt càng trắng.
Hứa Vị vừa thấy, quay đầu đối Tiểu Bạch nghiêm túc nói “Tiểu Bạch! Không được hù dọa người !”
Tiểu Bạch phe phẩy cái đuôi, lấy lòng cọ cọ chân Hứa Vị.
Mặc Tam hờ hững liếc Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch cứng đờ, không dám tái cọ, nhanh chóng lui về phía sau!
“Muốn gian phòng hảo hạng.” Hứa Vị cảnh cáo Tiểu Bạch xong, liền quay đầu đối tiểu nhị tươi cười khả cúc ,nói xong lại quay đầu hỏi Mặc Tam “Tiểu Mặc, chúng ta ở trong này dùng cơm hay về phòng rồi ăn.”
Mặc Tam gật đầu, ở đâu ăn cơm cũng đều giống nhau, tuy rằng hắn càng thích Vị Vị tự tay làm cơm hơn , nhưng xem tươi cười trên mặt Vị Vị, biết hắn bởi vì Hứa Vị ở Ngọc Thạch cung cùng mỗi mình mình suốt bốn năm , rốt cục có thể cùng người khác tiếp xúc nên trong lòng cao hứng cùng hưng phấn.
Đã biết được bí sự bị che dấu từ một ngàn năm trước kia , Mặc Tam đối những thứ mà mình từng cố chấp cũng có phần hiểu rõ hơn, tỷ như không ăn đồ người khác làm, bất đắc dĩ lắm cũng là ăn cơm thừa canh cặn , có lẽ là bởi vì là mặc quỷ mà đối nhân loại cảnh giác hoặc chán ghét?? Mặc Tam trong lòng đoán , trừ bỏ đồ ăn Vị Vị làm , hai thế làm người, hắn cũng không ăn bất luận đồ ăn của kẻ khác làm , trước khi chưa lớn lên , hắn ăn chỉ toàn là cơm thừa canh cặn , cho dù đăng cơ làm đế vương , hắn ăn cũng chỉ là sơn quả, dã thú linh tinh mà chính mình săn được.
Ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn ánh mắt Vị Vị tinh lượng cùng tiểu nhị thảo luận đồ ăn, đôi mắt hắc kim sắc của Mặc Tam chậm rãi nhu hòa . Bất quá, cùng Vị Vị ăn đồ ăn do nhân loại làm , hắn thật cảm thấy cũng có thể nhận .
Chờ đồ ăn được bưng lên, Hứa Vị gắp một miếng thịt bò, gỡ xương ra rồi tự mình cắn một miếng nhỏ, mới cười tủm tỉm phóng tới trong bát Mặc Tam “Như vậy là có thể , đúng không?” Hứa Vị nghiêng đầu hỏi.
Hắn biết Tiểu Mặc cố chấp, không ăn đồ người khác làm, trừ bỏ chính mình , bất quá, hiện tại đồ ăn này mình cũng đã cắn một miếng , lại cho Tiểu Mặc ăn…… Ngạch, mặc dù có điểm không tốt lắm…… Nhưng Tiểu Mặc hẳn là có thể nhận đi?
Mặc Tam không nói gì , chỉ gắp miếng thịt bò trong bát lên chậm rãi nhai nuốt xuống , cách ăn cũng hết sức tao nhã.
Nhìn Mặc Tam ăn, Hứa Vị trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa mới muốn gắp đồ ăn lại đây , chỉ thấy một đôi đũa gắp một miếng xương sườn heo tới bát mình , Hứa Vị sửng sốt, ngẩng đầu chỉ thấy Mặc Tam vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt tràn đầy nhu hòa, mỉm cười, cúi đầu ăn miếng sườn heo .
Lúc này, trong Vân thành của Tây Địa .
Rất xa , ngoài cửa thành có hai người đi tới , hai người này tầm mười lăm mười sáu tuổi, trong đó một thiếu niên mặc bào phục xanh thẫm, khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh nhạt, một thiếu niên mặc bào phục trắng xám, khuôn mặt thanh tú, trên mặt mang ý cười, rất dễ thân.
Bên người hai thiếu niên còn có một con bạch lang có đôi mắt màu xanh biếc , bạch lang tựa hồ thông hiểu nhân tính, thật nhu thuận đi ở phía sau hai thiếu niên.
Tuy rằng bạch lang nhìn qua thực nhu thuận, nhưng người tiến tiến xuất xuất ngoài cửa thành vẫn mang vẻ hoảng sợ rất thấy hai thiếu niên là tránh không kịp , một số ít người tuy rằng không có sắc mặt sợ hãi tái nhợt cùng thét ra tiếng thét chói tai, nhưng vẫn lặng lẽ tránh xa hai thiếu niên.
Thiếu niên mặc bào phục màu xám trắng đối người bốn phía đều né tránh lộ ra ý cười áy náy, thực bất đắc dĩ quay đầu đối thiếu niên tuấn mỹ lạnh lùng , nói “Tiểu Mặc, ta đã nói a, nơi này không thể so với Thanh Dương Huyền, để cho Tiểu Bạch đi trước tìm cha tốt hơn, ngươi lại muốn nó đi theo chúng ta……”
Tuấn mỹ thiếu niên, cũng chính là Mặc Tam, nhìn thiếu niên mặc bào phục xám trắng cũng chính là Hứa Vị, vẻ mặt lạnh lùng thoáng dịu đi một ít, nói “Nếu ta không ở, Tiểu Bạch ở bên cạnh ngươi có thể bảo hộ ngươi.”
Hứa Vị sờ sờ cái mũi, không nói nữa, rời đi Kì Liên sơn sau , Tiểu Bạch liền sưu một cái vọt ra, hưng phấn xoay vòng quanh bọn họ, lão nhân ở lán trà chân núi run rẩy nói cho bọn hắn biết , bốn năm trước , Tiểu Bạch đến đây sau liền luôn ở tại lán trà này chờ bọn hắn .
Hắn biết sức mạnh của Tiểu Bạch rất cao , chính là…… Mang theo một đầu lang như vậy rêu rao khắp nơi, có phải có điểm rất dẫn nhân chú mục hay không?
“Vị Vị, chúng ta vào thành.” Mặc Tam nói, dắt tay Hứa Vị, trong lòng Hứa Vị cảm thấy thực tự nhiên, được Mặc Tam nắm tay như vậy tựa hồ đã thành thói quen . Nhưng trong mắt đám người đang vây xem xung quanh, lại là kinh hãi.
Ở Đại Sở tuy cũng có nam phong, chính là…… Tay trong tay đi dưới ban ngày ban mặt như thế kia ……
Trong mắt mọi người có điểm khinh thường .
Nhưng Hứa Vị không chú ý, Mặc Tam hờ hững không để ý tới.
Vào cửa thành, Hứa Vị nhìn nhìn sắc trời, kéo kéo Mặc Tam nói “Tiểu Mặc, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi.”
Mặc Tam gật đầu nói “Hảo.”
Vân thành là thành thị lớn nhất Tây Địa, trung ương Vân thành là đất của Mộc gia tên Vân Trung Huyền .
Mặc Tam cùng Hứa Vị hiện tại chỉ tới đến cửa Bắc của Vân thành , tuy rằng không phải Vân Trung Huyền của Mộc gia, nhưng là cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
Nhìn một tiệm rượu cách đó không xa, lộ ra bảng hiệu “Đây là tiệm rượu” Hứa Vị không khỏi cười, tên này làm cho hắn nhớ tới lão cha thích trêu ghẹo người của nhà hắn .
“Tiểu Mặc, chúng ta ở nơi này đi.” Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam , nói.
Mặc Tam ngẩng đầu thì thấy tên tiệm rượu , lại thấy Hứa Vị mang theo tươi cười hoài niệm, trong lòng vừa chuyển, cũng biết Hứa Vị đây là nhớ tới Hứa Chính Nhất [ Phương Hạo Nhiên ] .
Liền mặc kệ Hứa Vị lôi kéo hắn hướng tới tiệm rượu đi đến.
Tiến tiệm rượu, tiểu nhị vừa mới tươi cười đầy mặt chạy ra đón lại vừa thấy con lang đi phía sau hai người, sắc mặt trắng nhợt, rụt lui từng bước, nhưng rất nhanh lại miễn cưỡng tươi cười tiến lên “Hai vị đây là muốn ở trọ hay là muốn ăn cơm?” Vừa nói vừa vụng trộm liếc hướng bạch lang đang rung đùi đắc ý kia , bạch lang kia dường như biết hắn đang ngắm trộm nên đối hắn nhe răng nhếch miệng ?!
Tiểu nhị lại rụt lui thêm vài bước , sắc mặt càng trắng.
Hứa Vị vừa thấy, quay đầu đối Tiểu Bạch nghiêm túc nói “Tiểu Bạch! Không được hù dọa người !”
Tiểu Bạch phe phẩy cái đuôi, lấy lòng cọ cọ chân Hứa Vị.
Mặc Tam hờ hững liếc Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch cứng đờ, không dám tái cọ, nhanh chóng lui về phía sau!
“Muốn gian phòng hảo hạng.” Hứa Vị cảnh cáo Tiểu Bạch xong, liền quay đầu đối tiểu nhị tươi cười khả cúc ,nói xong lại quay đầu hỏi Mặc Tam “Tiểu Mặc, chúng ta ở trong này dùng cơm hay về phòng rồi ăn.”
Mặc Tam gật đầu, ở đâu ăn cơm cũng đều giống nhau, tuy rằng hắn càng thích Vị Vị tự tay làm cơm hơn , nhưng xem tươi cười trên mặt Vị Vị, biết hắn bởi vì Hứa Vị ở Ngọc Thạch cung cùng mỗi mình mình suốt bốn năm , rốt cục có thể cùng người khác tiếp xúc nên trong lòng cao hứng cùng hưng phấn.
Đã biết được bí sự bị che dấu từ một ngàn năm trước kia , Mặc Tam đối những thứ mà mình từng cố chấp cũng có phần hiểu rõ hơn, tỷ như không ăn đồ người khác làm, bất đắc dĩ lắm cũng là ăn cơm thừa canh cặn , có lẽ là bởi vì là mặc quỷ mà đối nhân loại cảnh giác hoặc chán ghét?? Mặc Tam trong lòng đoán , trừ bỏ đồ ăn Vị Vị làm , hai thế làm người, hắn cũng không ăn bất luận đồ ăn của kẻ khác làm , trước khi chưa lớn lên , hắn ăn chỉ toàn là cơm thừa canh cặn , cho dù đăng cơ làm đế vương , hắn ăn cũng chỉ là sơn quả, dã thú linh tinh mà chính mình săn được.
Ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn ánh mắt Vị Vị tinh lượng cùng tiểu nhị thảo luận đồ ăn, đôi mắt hắc kim sắc của Mặc Tam chậm rãi nhu hòa . Bất quá, cùng Vị Vị ăn đồ ăn do nhân loại làm , hắn thật cảm thấy cũng có thể nhận .
Chờ đồ ăn được bưng lên, Hứa Vị gắp một miếng thịt bò, gỡ xương ra rồi tự mình cắn một miếng nhỏ, mới cười tủm tỉm phóng tới trong bát Mặc Tam “Như vậy là có thể , đúng không?” Hứa Vị nghiêng đầu hỏi.
Hắn biết Tiểu Mặc cố chấp, không ăn đồ người khác làm, trừ bỏ chính mình , bất quá, hiện tại đồ ăn này mình cũng đã cắn một miếng , lại cho Tiểu Mặc ăn…… Ngạch, mặc dù có điểm không tốt lắm…… Nhưng Tiểu Mặc hẳn là có thể nhận đi?
Mặc Tam không nói gì , chỉ gắp miếng thịt bò trong bát lên chậm rãi nhai nuốt xuống , cách ăn cũng hết sức tao nhã.
Nhìn Mặc Tam ăn, Hứa Vị trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vừa mới muốn gắp đồ ăn lại đây , chỉ thấy một đôi đũa gắp một miếng xương sườn heo tới bát mình , Hứa Vị sửng sốt, ngẩng đầu chỉ thấy Mặc Tam vẫn như cũ không có biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt tràn đầy nhu hòa, mỉm cười, cúi đầu ăn miếng sườn heo .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook