Hứa Vị Trọng Sinh Ký
-
Chương 63: Long văn chi tứ niên [3]
Mà lúc này ở Thanh Dương Huyền, trong hậu viện ở Thanh Dương thư viện , một gian sương phòng nào đó .
Hứa Chính Nhất chậm rãi mở to mắt, ý thức mặc dù có chút mơ hồ không rõ, nhưng đau đớn sau khi say rượu lại rất rõ ràng khiến hắn nhíu mi lại ! Cho đến khi trên trán cảm giác được động tác nhu nhu ấn ấn không mạnh không nhẹ lại phi thường quen thuộc , ý thức của Hứa Chính Nhất mới chậm rãi tỉnh táo lại, mày đang nhíu được chậm rãi dãn ra , vẻ mặt cũng thả lỏng xuống, thoáng điều chỉnh tư thế một chút, nhích người về phía con người ấm áp đằng sau , thanh âm có chút khàn khàn miễn cưỡng nói “Minh Thụy, ngươi còn chưa đi?”
“Ân, lo lắng cho ngươi.” Thanh âm Trương Minh Thụy rất khinh đạm, thoáng mang theo nhu hòa.
“Tửu lượng của ngươi vẫn tốt như vậy!” Hứa Chính Nhất nghĩ lại ngày hôm qua hai người đều uống hết một vò rượu, hắn say đến bất tỉnh nhân sự, Minh Thụy lại vẫn thoải mái như thường, còn có thể đem mình mang về trong phòng , còn có thể thức dậy rất sớm…… Hứa Chính Nhất nhịn không được trong lòng có chút bất bình!
“Ta có vũ kỹ còn có pháp thuật, không giống ngươi .” thanh âm mang theo ý cười , nói.
“Hừ!” Hứa Chính Nhất hừ hừ, cho nên mới nói, không có vũ kỹ cũng không có pháp thuật, cũng không biết rốt cuộc là ai tửu lượng hảo đâu, đúng không?
“Tối hôm qua thời điểm đưa ngươi trở về nhìn thấy Kim Đại Vĩ .” Đột ngột , ngữ khí của người phía sau thực đạm .
“Ân? Ngươi không thích hắn?” Hứa Chính Nhất miễn cưỡng mở miệng.
Người phía sau chỉ khẽ cười một tiếng “Ngươi cũng biết?”
“Bởi vì đó là Kim Đại Vĩ, người Kim gia , Kim gia có tiếng là cỏ mọc quanh tường , tâm tư về công danh lợi ích của Kim Đại Vĩ rất nặng, là kẻ vì thượng vị mà có thể không từ thủ đoạn nào , hắn rõ ràng thích Tống Thần Nguyệt, biết Tống Thần Nguyệt đào hôn chạy đi , Tống Thần Nguyệt tìm đến hắn là hi vọng hắn bảo hộ nàng , nhưng Kim Đại Vĩ lại có thể ngoan tâm không để ý tới…… Nhưng ngươi không thích hắn, hẳn không phải bởi vì hắn là kẻ như vậy, bởi vì ngươi vốn cũng là người như vậy , ngươi không thích hắn là sợ hắn sẽ phản bội ta sao ??” Hứa Chính Nhất ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, nhướng mày hỏi.
Trương Minh Thụy nhìn chằm chằm Hứa Chính Nhất, trầm mặc , vẻ mặt khó lường, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi “Hạo Nhiên, ngươi nói sai lầm một chuyện rồi ……”
“Nga?” Hắn nói sai cái gì rồi?
“Ta đối với người ta coi trọng tuyệt đối sẽ không không để ý tới, lại càng không ngốc đến mức sẽ buông tha. Ta sẽ tích trữ lực lượng, chờ đợi cơ hội, sau đó, đoạt đến , đời đời kiếp kiếp có được.” Mấy câu nói đó, Trương Minh Thụy nói rất chậm , thực lạnh nhạt, nhưng Hứa Chính Nhất nghe được mà da đầu run lên, nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, đã thấy Trương Minh Thụy khẽ rũ mi xuống, ánh sáng phòng thực ảm đạm, nhìn không ra biểu tình, không khỏi lẩm bẩm nói : “Ta sao lại cảm thấy ai mà bị ngươi thích thì thực không hay ho nhỉ ?”
Trương Minh Thụy nâng lên mi mắt, mỉm cười.
Hứa Chính Nhất như nghĩ đến cái gì đó , mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, lại bởi vì động tác quá mạnh mà thiếu chút nữa ngã xuống giường, Trương Minh Thụy vội vươn tay giữ chặt, có chút bất đắc dĩ “Hạo Nhiên, đừng phát bực nóng nảy nha !”
Hứa Chính Nhất cũng bám chặt lấy Trương Minh Thụy, vẻ mặt tức giận “Nói! Ngươi thật sự thích làm thượng nhân sao ?”
Trương Minh Thụy sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn đôi tay đang nắm lấy áo mình , ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vẻ mặt Hứa Chính Nhất rõ ràng đang phẫn nộ, mỉm cười “Hạo Nhiên, ngươi vì cái gì mà lại sinh khí?”
Hứa Chính Nhất nghĩ cũng không muốn nghĩ , tức giận bất bình “Còn cần hỏi sao! Lúc trước chúng ta không phải đã nói rồi sao ? Nếu chúng ta thích thượng ai, nhất định phải nói cho đối phương, sau đó thỉnh đối phương uống rượu mừng quý nhất! Nhớ ngày đó, ta đã chiếu ước định mà làm a! Ta đem Tống Chân –”
“Mười một năm trước ta đã nói rồi, ta tuyệt không thừa nhận!” Trương Minh Thụy đột nhiên đánh gảy, thanh âm rất lạnh.
Hứa Chính Nhất cũng đột ngột trầm mặc , gục đầu xuống.
Trương Minh Thụy nhìn Hứa Chính Nhất gục đầu, trên mặt xẹt qua một tia chua xót, nâng tay chậm rãi đem tay Hứa Chính Nhất gỡ ra , nhưng vừa mới gỡ được một nửa, Hứa Chính Nhất lại đột nhiên đem đầu mình tựa vào hõm vai Trương Minh Thụy, Trương Minh Thụy đang gỡ tay Hứa Chính Nhất liền dừng lại , lập tức nâng tay ôm chặt lấy , cúi đầu ôn nhu khẽ gọi “Hạo Nhiên?”
“Minh Thụy, ngươi nhớ kỹ a. Nếu thực thích người nào, nhất định phải hiểu rõ, thấy rõ, bản thân rốt cuộc có phải thực thích hay không …… Còn có chính là…… Có một số việc, không phải nói có thể giả bộ hồ đồ là có thể giải quyết ……” Hứa Chính Nhất thì thào nói, chính là lời nói có phần lộn xộn, nhưng Trương Minh Thụy trầm tĩnh nghe, một bên nâng tay vỗ nhẹ.
Đợi Hứa Chính Nhất rốt cục nói xong , Trương Minh Thụy thấp giọng nói “Hạo Nhiên…… Đều đã trôi qua…… Ta cùng ngươi, không có việc gì .”
Hứa Chính Nhất im lặng không nói, sau một lúc lâu, mới khàn khàn hỏi “Lúc trước thời điểm ta rời đi kinh thành, ngươi rõ ràng vẫn ở trong khu rừng vùng ngoại ô kinh thành ấy , ngươi vì sao không lao tới giữ chặt ta, ngươi không phải đều biết hết sao ? Ngươi không thừa nhận Tống Chân, không phải bởi vì người biết Tống Chân hướng về 12 thiên sách lệnh sao ??”
Trương Minh Thụy nguyên bản đang nhẹ nhàng ôm Hứa Chính Nhất , tay lại đột nhiên dùng sức, dùng sức khiến cho Hứa Chính Nhất cảm giác hơi đau, nhưng Hứa Chính Nhất vẫn chôn ở trên vai của Trương Minh Thụy như cũ, chỉ thoáng nhíu mày một cái .
Hồi lâu, Hứa Chính Nhất vẫn kiên nhẫn chờ đáp án thì nghe đến thanh âm rất chậm rất chậm của Trương Minh Thụy, có chút nghẹn ngào buồn thương , khàn khàn nói “Hạo Nhiên…… Hiện tại, ta không thể nói cho ngươi……”
Hứa Chính Nhất giật mình, lập tức cười nhẹ, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Trương Minh Thụy đang cúi đầu , thấy không rõ vẻ mặt, bất đắc dĩ cười “Sách, ngươi đừng đem ta thành tiểu hài tử mà che chở , hiểu không ? Ta tuy rằng so với ngươi thì không cường hãn bằng , nhưng ta là nam nhân a, ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết, đều gạt ta, ngươi sao chỉ biết ta không thể ứng phó, tốt xấu, tốt xấu, cũng để cho ta có cơ hội thể hiện khí khái nam tử a !!” Nói xong lời cuối cùng, Hứa Chính Nhất nhịn không được trừng mắt hoài nghi nói “Ngươi không phải đem ta trở thành nữ nhân mà chiếu cố chứ !”
Trương Minh Thụy nhịn không được nở nụ cười. Nguyên bản đang rũ mắt liền nâng lên , đôi mắt sâu thẳm lúc này có chút tỏa sáng khó được, dừng ở Hứa Chính Nhất, trêu ghẹo nói “Có nữ nhân như ngươi vậy sao?”
Có ý tứ gì a?! “Uy! Lúc trước, ta cùng đại ca nhị ca bọn họ tham gia hiến nghệ hội ở kinh thành, ta không phải cũng đóng vai một thị nữ bên người Ngọc Thần Nữ sao?” Hứa Chính Nhất nhướng mi lên, rất là đắc ý “Sau lại , không phải có vài người luôn hỏi thăm xem đó là ai sao ?”
“…… Dường như, đó là hỏi thăm…… Rốt cuộc là gia tộc nào mà lại dám phái ra xú nữ nhân như vậy……”
“Trương Minh Thụy ngươi muốn chết!”
“Ha ha…… Coi như ta nói sai , nói sai a ……”
“Ai u!”
“Hạo Nhiên! Ngươi làm sao vậy? Bị thương sao!”
“Ha ha!! Bị ta bắt được rồi !”
Hứa Chính Nhất áp lên trên người Trương Minh Thụy, đắc ý cười ha hả.
Mà Trương Minh Thụy cũng chỉ mang theo tươi cười nhu hòa, nhìn Hứa Chính Nhất đang áp lên trên người mình cười đến hết sức càn rỡ, nâng tay chậm rãi ôm vòng lấy Hứa Chính Nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook