Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 54: Long văn [7]



Lưu Phương Huyền cách kinh thần hơn trăm dăm , trong bách hoa cốc, ở chỗ sâu trong rừng trúc.

Tống Thần Nguyệt vội vàng xuyên qua rừng trúc, làn váy màu trắng bởi vì quá dài, Tống Thần Nguyệt đành ngồi xổm xuống, đem nó buộc ngắn lại , vẻ mặt khẩn trương có chút cấp loạn, đứng dậy không ngừng né tránh đám cây trúc nhỏ dài , thân hình nhỏ xinh linh hoạt ở trong rừng trúc không ngừng xuyên qua, khi thấy rừng cây trước mặt, Tống Thần Nguyệt đang vui vẻ muốn nhảy xuống, đột nhiên trước mắt dần hiện ra vài bóng người, sắc mặt Tống Thần Nguyệt biến đổi.

Sắc mặt trắng bệch, nhưng trong mắt lại bắt đầu lộ ra một cỗ quật cường, thẳng sống lưng, vẻ mặt tàn khốc nói “Tránh ra!”

Mấy kẻ trước mặt một thân kính trang màu đen , khuôn mặt bị che khăn , dáng người yểu điệu, hẳn là nữ tử, nhưng ánh mắt cũng đờ đẫn vô ba, các nàng che ở trước mặt Tống Thần Nguyệt, không tiến không lùi, lạnh lùng nhàn nhạt .

“Thật to gan! Các ngươi cũng dám chắn đường của ta!” Tống Thần Nguyệt lại lớn tiếng mở miệng, trong tay lại lặng lẽ nắm bắt pháp quyết, khóe mắt tìm một khoảng không.

“Ngũ muội, ngươi tốt nhất đừng dùng pháp thuật , đại tỷ nếu biết, khẳng định sẽ phạt ngươi .” Thanh âm than nhẹ vang lên, ở chỗ sâu trong rừng cây chậm rãi đi ra một người, nguyên lai lại là Tống Chân.

Tống Thần Nguyệt thoáng nhìn Tống Chân, biến sắc, có chút không cam lòng, có chút khó có thể nhận , kêu lên “Tam tỷ! Ngay cả ngươi cũng muốn bức ta sao?!”

Tống Thần Nguyệt kêu la xong , ánh mắt đỏ lên, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, nhưng lại quật cường lau đi, chỉ đứng thẳng sống lưng, trừng mắt nói “Tam tỷ! Ta tuyệt đối sẽ không nhận mệnh như vậy!”

Tống Chân dừng bước lại , thật sâu dừng ở Tống Thần Nguyệt, nhận mệnh?

Khóe miệng Tống Chân chậm rãi nổi lên tươi cười mơ hồ “Ngũ muội, nghe lời, trở về đi. Bằng không, đợi đại tỷ mà biết, ngươi sẽ bị quan tiến từ đường . Từ đường của Tống gia chúng ta , ngươi hẳn đã biết đến.”

Thân mình Tống Thần Nguyệt run lên, từ đường? Nàng đương nhiên biết!

Hung hăng trừng mắt nhìn đám hắc y nữ nhân vẫn như cũ cố chấp che ở trước mặt nàng, Tống Thần Nguyệt căm giận xoay người, liền chạy vội mà đi, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không cứ nhận mệnh như vậy!

Hoàng cung? Hừ!

Như Ngọc quý phi? Hừ!

Nhị hoàng tử? Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết……

Nàng có chết cũng không muốn gả vào hoàng cung, nàng tuyệt đối không cần giống đám nữ nhân Tống gia trước kia , còn chưa có chết, cũng đã sống như người chết! Nàng cũng không phải tam tỷ, cả đời đều kính dâng cho Tống gia, ngay cả nam nhân mình yêu cũng có thể lợi dụng cũng có thể lừa gạt, cuối cùng còn tính toán tái giá lần thứ hai!

Nữ nhân Tống gia không phải chỉ vì Tống gia mà sống !!

Nhìn thân ảnh Tống Thần Nguyệt giận dữ, khóe miệng Tống Chân chậm rãi đạm đi tươi cười, than nhẹ một tiếng “Lui ra đi!”

Năm hắc y nữ tử cung kính hướng Tống Chân quỳ sát hành lễ, liền hóa thành sương khói biến mất ở trước mặt Tống Chân.

“Ngũ muội, ngươi nha , vẫn quá ngây thơ rồi……” Tống Chân thì thào nói nhỏ .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương