Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 50: Long văn [3]

*

Mà lúc này , trong kinh thành……

Tây môn thành chỉ có một tòa phủ đệ.

Cửa chính phủ đệ là cánh cửa đá cao lớn , trên cửa chính còn để một cái bảng hiệu màu đỏ , phía trên bảng hiệu viết hai chữ to: Trương phủ.

Lúc này, bóng đêm bao trùm lấy mấy ***g đèn đỏ thẫm giắt ở trái phải trụ đá của Trương phủ,trong phủ đệ u tĩnh an bình, chỗ rẽ của hành lang cũng ló ra mấy cái ***g đèn nho nhỏ , người hầu lui tới lui đi đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, tuy rằng đi vội vàng nhưng nện bước nhẹ nhàng.

Trương phủ chính viện, chỗ ở của tể tướng đương triều của Đại Sở – Trương Minh Thụy.

Tuy là con vợ kế, nhưng hiện giờ cũng là gia chủ Trương gia, ở tại chính viện đại biểu thân phận gia chủ.

Trong lương đình ( chòi nghỉ mát ) có một bộ bàn ghế bằng đá , lúc này, , có hai người đang đối ẩm.

Một người mặc cẩm bào màu lam, khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã, tuy đã ngoài ba mươi , nhưng khuôn mặt lại vẫn giống như chàng thanh niên mới đầu hai mươi mấy , một người mặc cẩm bào màu xám, tuy rằng khuôn mặt cũng có chút đoan chính, nhưng thiếu phong nhã hơn thanh niên mặc cẩm bào màu lam, mà hơn một tầng uy nghiêm cùng quý khí, rõ ràng chính là Cảnh Phong vương gia kia !

“Minh Thụy chúc mừng vương gia rốt cục hoàn thành tâm nguyện nhiều năm .” Thanh niên mang cẩm bào màu lam , cũng chính là Trương Minh Thụy bưng lên chén rượu, tươi cười khả cúc nói.

Ngồi đối diện là Cảnh Phong, ảm đạm cười, cũng bưng lên chén rượu, mặt mày cũng có chút buồn phiền “Nếu không phải nhờ kế sách của Minh Thụy, chỉ sợ hôm nay bổn vương cũng không thể như nguyện. Rượu nhạt một ly, xem như một phần lòng biết ơn của bổn vương.”

Dứt lời, Cảnh Phong liền bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, hắn uống thật sự nhanh, lại có loại phong thái mượn rượu tiêu sầu.

Trương Minh Thụy mỉm cười, buông chén rượu, từ từ nói “Vương gia đang có tâm sự?”

Cảnh Phong trầm mặc không nói, Trương Minh Thụy cũng không hỏi, chỉ chậm rãi thiển ẩm.

“Nhiều năm như vậy, Minh Thụy, ngươi buông xuống chưa ?” Cảnh Phong đột nhiên hỏi, vẻ mặt còn nghiêm túc không thôi.

Trương Minh Thụy hơi dừng lại chút, lập tức cười, tươi cười khinh đạm “Vương gia là chỉ cái gì?”

“Ngươi cũng biết ta đang chỉ cái gì?” Cảnh Phong lạnh lùng nói .

“Vương gia là để ý người trong tâm của Tống Chân sao ?” Trương Minh Thụy cười khẽ .

Sắc mặt Cảnh Phong cứng đờ, lập tức rầu rĩ cầm lấy bầu rượu tự rót cho mình một chén .

Tuy rằng nói xong không ngại, chính là, nam nhân, thật đúng là không có mấy ai có thể độ lượng đến mức để trong lòng người bên mình cả đời còn có nam nhân khác.

Mặc dù, Cảnh Phong đợi Tống Chân suốt hơn mười một năm!

“Vương gia, nghe Minh Thụy khuyên một câu, kiên nhẫn.” Trương Minh Thụy ý vị thâm trường nói.

Cảnh Phong nhìn Trương Minh Thụy, cười khổ “Ta biết, nhưng là, ta……” Dừng một chút, lại chính sắc hỏi “Minh Thụy, ta không rõ, tuy rằng ta không biết người trong lòng ngươi là ai , nhưng là — lấy địa vị cùng năng lực hiện tại của ngươi, sao ngươi cái gì cũng không làm ? Ta là không có biện pháp, chỉ có thể chờ hơn mười một năm, nhưng mà ngươi –” Chần chờ một chút, Cảnh Phong lại nhịn không được hỏi “Ngươi cái gì cũng không làm, là muốn buông xuống?”

Trương Minh Thụy mỉm cười, tươi cười bình thản “Vương gia, tỉnh cảnh của ta cùng ngài là không đồng giống nhau .”

Không giống nhau ? Cảnh Phong nhíu mày suy nghĩ một hồi, lại thấy Trương Minh Thụy tươi cười khinh đạm bình thản, bất đắc dĩ thở dài, vẫn là hoàng huynh nói đúng, nếu Trương Minh Thụy không muốn làm không muốn nói , ai cũng bức bách không được.

“Cho dù tình cảnh không giống nhau , Minh Thụy, mười một năm đã qua , ngươi sao lại không tự cấp cho mình một nhi tử nối dõi ?” Cảnh Phong rất nghiêm túc hỏi.

Nữ nhân kia lúc trước là do bị ép cưới vào cửa để làm điều kiện , nữ chủ nhân của Trương gia hiện tại đã qua mười một năm mà không có động tĩnh gì , bên ngoài đồn đại rất nhiều, nói kiểu gì cũng có , có vài lời còn thật sự khó nghe.

Ngữ khí Trương Minh Thụy thực đạm “Đó đều là thiên ý, Minh Thụy cũng không có biện pháp.”

Thiên ý ? Cảnh Phong chọn mi, chỉ sợ không phải thiên ý, mà là Trương Minh Thụy hắn không muốn đi?!

Lúc trước, vì bảo trụ Phương Hạo Nhiên chết tiệt kia, Phương Tung thú nữ nhân Thiết gia làm điều kiện trao đổi, Trương Minh Thụy thú muội muội của Như Ngọc quý phi.

Hiện giờ đã qua hơn mười một năm , hai hài tử của Phương Tung đều đã sắp mười tuổi , mà Trương Minh Thụy nơi này lại không hề có chút động tĩnh gì .

Là không muốn làm cho muội muội của Như Ngọc quý phi sinh hạ con nối dòng cho mình?

Nhưng là, những năm gần đây, cũng không có nữ nhân khác bước chân vào Trương gia .

Trương Minh Thụy rốt cuộc đang đánh chủ ý gì?

Trong lòng Cảnh Phong tồn một đống nghi hoặc, nhưng cũng không có hỏi lại, ngữ khí Trương Minh Thụy thực đạm, nhưng Cảnh Phong nghe ra tia không vui, mà loại chuyện tình bên trong tư trạch này, Cảnh Phong cũng không hảo hỏi thăm.

Thời điểm không còn sớm , Cảnh Phong nói chuyện phiếm vài câu, liền đứng dậy cáo từ.

Đợi tiễn bước Cảnh Phong , Trương Minh Thụy xoay người đi vào chính viện, vào thư phòng, tùy tay cầm lên một quyển sách, oai nằm ở trên giường , nhìn một hồi, cũng đành buông sách , vuốt ve chuỗi phật châu trên cổ tay, cử chỉ vuốt ve của hắn thực ôn nhu, giống như đang đau tích cái gì đó , nâng lên cổ tay, nhìn chuỗi phật châu trên cổ tay, chuỗi phật châu thực bình thường, là những hạt châu bằng đá bình thường nhất, nếu nhìn kỹ, vẻ ngoài còn thực thô ráp, nhìn thật lâu, Trương Minh Thụy nghiêng đầu nhìn về phía không trung, không trung ở kinh thành rất trong veo , trời đầy sao, nhìn rất rõ ràng, không biết lúc này, không trung bên Thanh Dương Huyền kia thì như thế nào nhỉ ? Hạo Nhiên lúc này đang đọc sách sao ? Bất quá, Hạo Nhiên lười biếng lắm , đọc sách cũng chỉ đọc ba phần rồi nản , đại khái, lúc này đang vẽ loạn tranh đi , hoặc là, cùng ai nói chuyện phiến về một ít chuyện buồn cười lại có thú ? Cùng ai? Kim Đại Vĩ ? Hay là Trang Cảnh?

Có hay không…… Nhớ tới hắn? Hoặc là, còn đang suy nghĩ về Tống Chân?

Trước kia ở kinh thành, sau khi đêm phủ kín , Hạo Nhiên sẽ lôi kéo hắn tán loạn tìm tiểu quán bán đồ ăn ở phố lớn ngõ nhỏ, vừa ăn vừa ghét bỏ , đến cuối cùng, luôn đem thứ mình không thích gắp vào bát của hắn , cười hì hì nhìn hắn ăn, ăn xong rồi, hai người chậm rãi quay về Phương gia hoặc là Trương gia, dọc theo đường đi, tán gẫu câu có câu không , khi ở thời điểm đó , hắn luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, mà hiện giờ thời gian lại luôn đi quá chậm……

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương