Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 36: Trúc mã thanh dương kí [ lục ] …



“Tiểu hài tử, xin chào a.”

Khi Hứa Vị đang hái thuốc bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm dễ nghe mang theo một tia thú vị vang lên, Hứa Vị không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại , liền thấy nam tử yêu dị thiếu chút nữa mê hoặc tâm mình đang ngồi ở trên ngọn cây, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hứa Vị theo bản năng lui về phía sau vài bước, chần chờ một chút, đáp “Xin chào……”

Nam tử yêu dị, cũng chính là Mộc Vân Hi hơi hơi kinh ngạc, hắn nghĩ rằng tiểu hài tử này nhất định sẽ sợ tới mức xoay người bỏ chạy, thật không nghĩ tới chẳng những không chạy còn đáp lại mình?

Mộc Vân Hi nhảy xuống đất không phát ra tiếng động, ngẩng đầu nhìn hướng tiểu hài tử kia, , lúc này mới phát hiện, ánh mắt tiểu hài tử này rất sạch sẽ , thoáng hí mắt, thật sự là…… Không thích nha, sạch sẽ như vậy, thật sự là chán ghét!

“Tiểu hài tử, cảm tình giữa ngươi cùng tam hoàng tử tốt lắm sao ?” Ngồi xổm xuống, nhìn tiểu hài tử kia, trên mặt Mộc Vân Hi tươi cười ấm áp như xuân phong .

Hứa Vị khẽ gật đầu, tuy rằng trong lòng đối nam tử yêu dị này có chút sợ hãi không kiềm chế được , tổng cảm thấy được người này rất nguy hiểm nhưng trong lòng rất tò mò , đêm đó hắn không ngủ, vẫn chờ Tiểu Mặc trở về, Tiểu Mặc sau khi trở về thì hắn hỏi ngay ,Tiểu Mặc cũng không nói, chỉ nói không được tới gần người này, nếu phát hiện người này cũng không được để ý tới, nếu người này đến nói chuyện hay làm cùng mình việc gì thì lập tức chạy trốn, ngày thường cũng không được rời khỏi bên người Mặc Tam……

Dài dòng dặn dò một đống lớn , lại chẳng nói gì về người trước mắt này .

Hôm nay, bởi vì Tiểu Mặc bị sư phó tìm , hắn mới rời đến dược điền tìm thảo dược, đã nhiều ngày, Tiểu Mặc cơ hồ như hình với bóng đi theo mình, thật sự làm cho hắn có chút áp lực trong lòng.

Hơn nữa…… Trong lòng hắn đối người này rất ngạc nhiên, kẻ đó là yêu vật? Yêu vật sống lâu nhất ?

Vậy y cùng Tiểu Mặc rất quen thuộc sao? Biết chuyện về Tiểu Mặc sao?

“Tiểu hài tử……” Mộc Vân Hi thần bí hề hề tới gần, hạ giọng, nói “Ta nói với ngươi nha , tam hoàng tử kia là mặc quỷ nga!”

“Nga……”

“Thực đáng sợ , hắn là kẻ ăn quỷ thi thịt mới lớn lên được đó ! Giết rất nhiều người !”

“……”

“Tiểu hài tử, ngươi phải cẩn thận na, nói không chừng, hắn đang tìm cơ hội ăn ngươi!”

“……”

“Uy! Tiểu hài tử, ngươi phản ứng một tý được không?!”

Khóe miệng Hứa Vị co rút , chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn Mộc Vân Hi đang có chút giận dữ , trong lòng thầm nghĩ, người này…… Thật sự là yêu vật sống lâu nhất sao ? Sao…… Cùng một tiểu hài tử không khác biệt lắm???

“Cái kia…… Quỷ thi là cái gì?” Hứa Vị hỏi.

Mộc Vân Hi hắc hắc quỷ dị cười “Tiểu hài tử, ta vừa mới gặp ngươi ở chỗ để thảo dược, ngươi học y , đúng không? Vậy ngươi có từng nghe qua Nam Cương trùng cổ thuật?”

Hứa Vị sửng sốt, trùng cổ thuật ? Năm đó hắn du lịch thiên hạ cũng từng đi qua Nam Cương, cái loại trùng cổ thuật âm hiểm quỷ dị này, hắn đương nhiên đã gặp qua, chính là…… Cái này cùng Tiểu Mặc có quan hệ gì nha ?

Mộc Vân Hi đem vẻ mặt mờ mịt của Hứa Vị trở thành không biết, liền vỗ vỗ bả vai Hứa Vị, bất tri bất giác , hắn đã đến rất gần Hứa Vị.

“Tiểu hài tử, cái kia rất phức tạp, nói ngươi cũng không hiểu, chính là cái loại trùng cổ thuật này có một tác dụng có thể đem một người sống biến thành một hoạt tử nhân, đánh mất tâm trí, chỉ biết ăn thịt người……” Mộc Vân Hi bùm bùm rất hưng phấn nói , hào quang quỷ dị màu đỏ trong mắt không ngừng lóe ra .

Nhưng Hứa Vị không có chú ý tới, hắn chỉ lăng lăng nhìn Mộc Vân Hi, hoạt tử nhân ăn thịt người ?? Hắn…… Từng gặp qua, khi du lịch ở Nam Cương một lần, hắn thấy loại quái vật này …… Hắn thiếu chút nữa cũng khó về!

Thật nói giỡn đi?!

“Tiểu hài tử, ngươi không tin? Hắc hắc, tóm lại, cái loại trùng cổ thuật này luyện ra loại hoạt tử nhân kêu quỷ thi, tam hoàng tử bởi vì là mặc quỷ, bị ném ở lãnh cung ngầm cùng yêu vật chúng ta và đám quỷ thi làm bạn, từ nhỏ đó nghen , đó là một bên đánh quỷ thi, một bên đánh yêu vật, sau đó thì sao ha , chính là ăn quỷ thi cùng yêu vật mà sống …… Đương nhiên, còn có cơm thừa canh cặn do ngự thiện phòng ném cho , bất quá, cái loại đồ ăn đó thì cả tháng mới được một lần , không có cách nào khác a , lãnh cung là loại địa phương không mấy người dám đến……”

Sắc mặt Hứa Vị tái nhợt nhìn chằm chằm Mộc Vân Hi, sau một lúc lâu, mới thốt ra một vấn đề “Vậy ngươi sao vẫn còn sống?”

Nếu Tiểu Mặc thật lớn lên là như vậy, yêu vật trước mắt sao vẫn còn sống?!

Cho nên, loại chuyện này…… Không có khả năng …… Đúng hay không!

Mộc Vân Hi nghiêng đầu, nhìn Hứa Vị, trong nháy mắt rất ngạc nhiên “Tiểu hài tử, lá gan ngươi ghê gớm thật! Ngươi không sợ sao?”

“Ngươi còn chưa trả lời, ngươi sao vẫn còn sống?!” Hứa Vị không lưu loát hỏi.

“Lúc ấy, trước khi hắn rời đi lãnh cung , toàn bộ lãnh cung ngầm liền chỉ còn ta và hắn . Hắn muốn giết ta, nhưng không biết vì cái gì, hắn cải biến chủ ý, ta liền cùng hắn hợp tác ……” Mộc Vân Hi cười tủm tỉm nói , trong lòng lại thật kinh ngạc, nha, này tiểu hài tử thật đúng là lá gan rất lớn !

Nghe xong nhiều thứ chuyện như thế , lại không sợ hãi? Thật như là khiến ta thương tâm nha ……

Mà đúng lúc này, đột nhiên một tiếng tức giận hét to “Mộc Vân Hi!”

Thanh âm vừa vang lên liền có một cỗ mạnh mẽ đem Hứa Vị có chút mờ mịt kéo ra, mà trong lúc điện quang thạch hỏa (1), Mộc Vân Hi chật vật nhảy lên một cái, tránh đi đao phong xẹt qua cổ mình —

Điện quang thạch hoả [电光石火] ~ Cũng hay được viết sai thành “Điện quang hoả thạch” [电光火石] : Là chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong chớp mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp cùng lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định.

“Ta nói rồi …… Không được tới gần Vị Vị!” Mặc Tam một thân sát khí sắc bén, nhìn thẳng Mộc Vân Hi, trong tay gắt gao cầm cổ tay Hứa Vị.

Mộc Vân Hi ngượng ngùng cười, lui ra phía sau vài bước, xua tay nói “Tam hoàng tử chớ nên sinh khí, ta chỉ cùng hắn nói mấy câu thôi, tại hạ cái gì cũng chưa làm nga.”

Mặc Tam quay đầu liếc Hứa Vị một cái, Hứa Vị lúc này lại giật mình nhìn mình, trong lòng Mặc Tam máy động, thấp giọng nói “Mặc kệ hắn nói cái gì, ngươi đều đừng nghe!”

Hứa Vị chỉ rũ mi mắt, im lặng không nói.

Mặc Tam trong lòng căng thẳng, khi đang muốn quay đầu tìm Mộc Vân Hi tính sổ, lại sớm không có bóng người Mộc Vân Hi.

“Trở về đi. Tiểu Mặc.” Đột ngột , Hứa Vị nhẹ giọng nói.

Mặc Tam sửng sốt, vội vàng xoay người, thấy Hứa Vị đã muốn xoay người, vội đuổi kịp.

Đợi Mặc Tam cùng Hứa Vị đều rời đi, trên ngọn cây truyền đến tiếng cười trầm thấp “Không biết dạo này gặp ác mộng thì sẽ ra sao a ? Tam hoàng tử, tại hạ đã tặng cho tiểu đồng bọn của ngươi một lễ vật vô cùng lớn đó a .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương